Một Nét Son Tình - Chương 40

Một Nét Son Tình
Chương 40: Ta nhớ nàng
gacsach.com

"La Hầu?" Đông Cô thấy chàng cứ ngồi ngây ra như phỗng, lấy tay đẩy đẩy, "Sao thế?"

"..."

"Gì mà mặt mày ra cái bộ dạng này vậy." Đông Cô hỏi, "Ngài ấy chỉ tìm ta học vẽ, dăm hôm sẽ đi thôi."

"Học vẽ?"

"Phải." Đông Cô cười vài tiếng bất đắc dĩ, tự giễu, "Vợ chàng đây kỹ năng vẽ tranh thiên hạ độc nhất vô nhị, lần này đến An Nam Vương Phủ đưa lễ vật mừng thọ, liền được lão phu nhân của họ nhìn trúng, thế là tặng lại cho ta một đồ đệ."

Đông Cô vẫn luôn cúi đầu, tay không ngừng xoa bóp. Nàng cũng không phải là một người có tài nói dối, nhất là trước mặt La Hầu.

"Khi nào hắn đi."

"Nhanh thôi." Đông Cô nói dối tiếp, "Ta chỉ dạy cho ngài ấy một số nguyên lý về hội hoạ, nhanh lắm."

La Hầu không biết gì về hội hoạ, nên Đông Cô muốn nói sao thì nói. Nhưng trong lòng chàng vẫn còn vương vấn nỗi bất an. Trong những ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho chàng nhất thời không sao chống đỡ nổi. Sự xuất hiện của La Từ khuấy đảo cuộc sống của chàng, chàng không biết bản thân nên làm gì. La Từ là em gái của chàng, cũng là máu mủ ruột thịt duy nhất của chàng trên đời này, chàng không thể buông tay để mặc cô ấy. Nhưng chàng cũng không giao hộp đồ ra cho cô ấy được. Tuy con người chàng không thông tuệ, suy nghĩ không quanh co lắc léo, nhưng cũng không hẳn là ngốc nghếch. Tuy chàng không biết những đồ vật ở trong hộp cụ thể có thể dùng làm gì, nhưng chàng biết hộp đồ ấy rất quan trọng, quá nhiều người đã chết vì nó, mà từ nay về sau cũng sẽ còn rất nhiều người khác vì nó mà trả giá bằng tính mạng. Chàng không hiểu rõ cái gì là thâm minh đại nghĩa, nhưng chàng có cá tính của riêng mình. Viên Kế Nghiệp, Diệp Mẫn, và 9 con người đã từng cùng chàng đồng sinh cộng tử. Chàng sẽ không để cho xương máu của họ bị uổng phí. Sẽ không để cho mọi nỗ lực của họ bị huỷ diệt trong tay chàng.

Nếu như Tiểu Từ chịu quay về thì tốt biết mấy...

"Này này." Đông Cô ngước đầu, bàn tay dính đầy rượu thuốc vỗ vỗ bắp chân chàng, "Ta đang ra sức nắn gân nắn cốt cho chàng, mà chàng chẳng buồn để ý đến ta."

"Ồ..."

"Ồ cái gì." Đông Cô hơi nhổm dậy, hôn chụt một cái lên môi chàng, rồi ngồi xuống lại, "Nhiều ngày vậy rồi, chàng có nhớ ta không?"

Làn da ngăm đen của La Hầu nóng sôi lên. Từ trước đến nay, Đông Cô làm những cử chỉ thân mật này luôn không báo trước, lúc nào muốn làm thì cứ thế mà làm, khiến chàng không kịp chuẩn bị. Đông Cô hôn xong, cảm thấy trong lòng cũng thoải mái hơn. Nhìn cái bộ dạng của người trước mặt đang tự xoắn xuýt một mình, tim nàng mềm đi, cũng tự nhủ thôi đừng nghĩ đến mấy chuyện kia nữa, cứ từ từ mà tính, thế nào cũng có cách.

"Í, chồng em đang đỏ mặt đấy à?" Rào cản trong lòng vừa gỡ xuống xong, Đông Cô lại bắt đầu nảy sinh những ý tưởng không lành mạnh. "Mặt đỏ là sao thế, nhớ hay là không nhớ đây?"

"Em đi những 9 ngày cơ đấy, 9 ngày trời cơ đấy." Giọng của nàng bềnh bồng, đuôi mắt mang ý cười. La Hầu vốn định trả lời, chàng đã nhớ nàng. Nhưng Đông Cô càng trêu, mặt chàng càng nóng, mặt càng nóng thì càng khó mở miệng. La Hầu không dám nhìn nàng, Đông Cô liếm môi, giống như một chú mèo tinh nghịch. Nàng lau khô chân của La Hầu, rồi rửa tay mình sạch sẽ, cởi giày ra, ngồi lên giường.

"Nào nào, quay qua đây cho vợ nhìn tử tế một phen." Đông Cô xoay vai của La Hầu, rồi đẩy chàng vào trong giường. Không buồn buông màn, Đông Cô đã bắt đầu cởi đồ của La Hầu ra. Lột xong áo xống phía trên, cơ thể cường tráng của một người đàn ông hiện ra trước mắt nàng. Vai rộng eo hẹp, cơ bắp cân xứng, hai cánh tay mạnh mẽ khoẻ khoắn, làn da ngăm đen dưới ánh đèn dầu màu vàng trông vừa săn chắc vừa bóng mịn đến toả sáng.

"Chậc chậc, cả một đám đàn bà không ai biết thưởng thức..."

Tay của Đông Cô chạy từ cổ đến vai, từ vai đến ngực, từ ngực đến bụng, rờ một lượt từ trên xuống dưới. La Hầu rất nhớ Đông Cô, nhớ bao nhiêu đó ngày, xong lại bị nàng trêu chọc, liền không khỏi có phản ứng. Chàng cảm thấy xấu hổ, lén mò tấm chăn định kéo lên che vùng thắt lưng. Nhưng mắt Đông Cô đâu phải kém, chàng vừa rục rịch liền bị nàng đập cho một cái rụt tay về.

"Che gì mà che, tưởng ta không thấy đó hả."

"Nàng..." Cho dù La Hầu có thể nhẫn nhịn cách mấy đi nữa, cũng không kiềm được một chữ "nàng" vuột ra khỏi miệng. Cả người chàng nóng ran, tai đỏ sắp thấy được tất cả mọi mạch máu, Đông Cô thấy chàng như vậy, bản thân cũng không còn khống chế được dục vọng. Nàng quay đầu chàng qua, hôn nhẹ lên, tay chậm rãi thăm dò phí dưới. Lúc chạm vào vùng lông phía dưới bụng chàng, khô khô, không quá rậm rạp, vây quanh một khúc da thịt cứng cáp. Đông Cô dẫn dắt đầu lưỡi ẩm ướt chậm chạp ít nói của chàng, trằn trọc bên môi chàng. Trong miệng của La Hầu là làn hơi rất riêng của đàn ông, khí vượng, nóng rẫy. Lần nào cũng đều thành thế này, chút lý trí còn sót lại của Đông Cô đang bảo nàng... Lần nào cũng là mình trêu chàng trước, sau đó, lại là bản thân của mình bị tan chảy... Đông Cô đẩy La Hầu ngã nằm, rồi phủ thân mình lên người chàng.

"Nói, có nhớ ta không."

"Ta..." Giọng của La Hầu trầm khàn khô khốc.

"Chàng cái gì?"

"Còn không nói..."

"Không nói thì cứ cho chàng nằm phơi ra đó..."

La Hầu vươn một cánh tay, ôm chặt lấy người con gái vào lòng.

"Nhớ... Ta nhớ nàng."

Lòng Đông Cô xao xuyến, hai người ôm chặt lấy nhau. Trên người La Hầu đổ một lớp mồ hôi, Đông Cô áp sát, ngửi mùi hương rất riêng của chàng.

"Ta cũng vậy... Ta cũng nhớ chàng."

Ý tình nồng, trọn đêm hoan.

Phút giây này đây, không gì sướng vui bằng được cùng chàng quấn quýt như cá với nước.

Sáng hôm sau, Đông Cô hiếm hoi lắm mới ngủ dậy trễ.

Lúc La Hầu thức giấc, nàng vẫn đang say nồng. Chàng cẩn thận ngồi dậy, không kinh động đến nàng. Quay đầu nhìn, trông thấy nét mặt yên giấc của Đông Cô. Giật mình nhận ra, đã rất lâu rồi chàng chưa được thấy nét mặt lúc Đông Cô nằm ngủ. Trước khi lấy nhau thì có vài lần, sau khi lấy nhau rồi, nàng thường dậy cùng lúc với chàng, đôi khi còn dậy sớm hơn chàng. Đông Cô nằm ngủ rất ngoan, rất yên tĩnh, suốt đêm ôm La Hầu trong lòng, rất ít trở mình. La Hầu để mình trần, lặng lẽ ngồi một hồi.

Có lẽ dạo này chạy xuôi chạy ngược, sắc mặt của Đông Cô không được tốt, đầu mày cũng hơi nhíu lại. La Hầu vươn tay, kéo chăn lên hơn một chút. Tay của chàng lướt ngang qua Đông Cô, da của hai người đen trắng rõ rệt. La Hầu như bắt gặp được gì đó rất thú vị, chàng đặt tay mình ngang với khuôn mặt của Đông Cô, rồi lại nhích xuống cổ, cuối cùng phát hiện bản thân mình đen hơn Đông Cô rất nhiều.

Ngồi một lúc, Đông Cô vẫn chưa có vẻ gì muốn thức giấc, La Hầu đành phải ra khỏi giường. Chàng muốn đi làm bữa sáng cho Đông Cô. Đông Cô ngủ phía ngoài, cho nên La Hầu mà muốn ra khỏi giường thì phải vòng qua nàng. Đối với ai khác thì việc này rất đơn giản, nhưng đối với chàng thì là một việc phải tốn rất nhiều sức. Vặn mình, khẽ nhổm qua. Bị té là việc không tránh được, nhưng chàng đã trong tư thế sẵn sàng, lúc chạm đất cũng rất nhẹ nhàng, không để phát ra tiếng động. Tư thế té hơi thảm hại, nhưng được cái là không ồn. La Hầu mặc đồ vào, rồi chống gậy ra khỏi phòng.

Vừa đóng cửa phòng ngủ xong, thì cửa nhà đã vang tiếng gõ. La Hầu thoáng sửng sốt, sau đó mới nhớ đến việc Đông Cô đề cập với chàng đêm hôm qua. Tiểu vương gia của An Nam Vương phủ...

La Hầu chống gậy ra đến cửa, mở cửa ra. Người tới dĩ nhiên là An Kình. Trong tay An Kình là một chiếc hộp, không mang theo hộ vệ, chỉ một mình y tiến tới. Trông thấy La Hầu, y cười hiền hoà.

"La công tử, chúng ta lại gặp nhau lần nữa."

La Hầu không nói gì, nghiêng người để cho An Kình vào trong. An Kình vào nhà, quan sát căn nhà. Đây là nhà của Đông Cô, là nơi nàng sinh sống.

"Đông Cô đâu rồi ạ?"

La Hầu đáp: "Nàng chưa dậy."

An Kình gật gù, "Chắc có lẽ mấy ngày nay đều quá vất vả, cứ để cô ấy ngủ thêm một lúc nữa đi." Y nhấc chiếc hộp trong tay cao lên, "Ta mang thức ăn đến, đoán chừng quý vị chưa dùng bữa sáng nhỉ, công tử có muốn ăn trước không, hay là đợi cô ấy?"

La Hầu nhìn chiếc hộp đồ ăn, "Đợi nàng."

"Cũng được." An Kình ngó quanh, "Đem vào nhà đi vậy, không thôi sẽ mau nguội."

La Hầu chống gậy bước tới gần, định đón lấy chiếc hộp.

An Kình thấy chàng có vẻ cực nhọc, nói: "Nhà bếp ở nơi nào, để ta mang vào cho."

La Hầu chỉ tay, An Kình đi về hướng đó. La Hầu nhìn theo bóng lưng của y, lặng thinh không nói gì.

An Kình vừa ra khỏi phòng bếp, từ trong phòng ngủ đã vẳng tiếng của Đông Cô.

"La Hầu..."

"La Hầu La Hầu La Hầu..."

Âm thanh ngái ngủ mơ màng vòi vĩnh, lặp đi lặp lại, không nghe được câu trả lời thì quyết không buông tha. La Hầu đã sớm quen rồi, đương nhiên chàng sẽ không lên tiếng đáp, lần nào cũng đi thẳng tới chỗ của nàng. Nhưng hiện giờ...

La Hầu liếc An Kình một cái, kẻ đó đang đứng giữa sân nhà, tay chắp sau lưng.

"Cô ấy đang gọi ngươi, ngươi qua đó đi, ta đứng đây đợi được."

La Hầu không biết nên nói gì với y, chỉ gật đầu, rồi đi vào trong buồng tìm Đông Cô.

Đông Cô cuộn mình trong chăn, giọng đã bị hãm bớt, vẫn không ngừng réo gọi La Hầu. La Hầu ngồi bên thành giường, vỗ vỗ lên chăn. Im rồi. Nhưng người thì vẫn chưa chịu ra. La Hầu chậm chạp vươn tay, định giở chăn ra, nhưng Đông Cô cuộn mình chặt cứng, vốn không sao kéo ra được.

"... Đông Cô."

"Ừ." Từ trong chăn có tiếng trả lời của Đông Cô đã bị chăn nén bớt.

"Ra đi."

Đông Cô bất động.

La Hầu cũng không hiểu rõ ý định của chính mình, chàng không nói là An Kình đã tới, Đông Cô nằm yên, chàng cứ tiếp tục ngồi đó đợi. An Kình đáng thương, đường đường là một tiểu vương gia, thế mà mới sáng sớm đã bị đứng trơ mặt hứng gió lạnh. Cuối cùng Đông Cô bị ngạt thở trong chăn, tốc chăn lên, ngồi bật dậy.

Nàng hít sâu vào một hơi, mặt bị ngạt đỏ ửng.

"Chồng à, chàng không quan tâm ta sống chết ra sao à."

"..." La Hầu im lặng.

Đông Cô biếng lười sán đến gần chàng,

"Ngủ được một giấc dài ghê, lâu lắm rồi chưa được ngủ nướng."

"Ừ."

La Hầu vững vàng như núi Thái Sơn, Đông Cô dựa vào vô cùng thoải mái, thế là không muốn nhúc nhích nữa. Một lúc sau, Đông Cô sờ sờ bụng.

"Chồng ơi, ta đói bụng."

La Hầu chống gậy định đứng lên, "Ta đi lấy thức ăn sáng."

Đông Cô ấn chàng xuống lại, "Thôi đừng phiền phức, ta sẽ mặc đồ vào ngay, rồi chút nữa để ta đi lấy."

"Được." La Hầu ngồi xuống lại.

Đông Cô mặc từng lớp áo lên mình, vừa mặc vừa nói chuyện với La Hầu, "Chàng dậy lúc nào thế?"

"Cũng mới đây thôi."

"Ô, vậy chàng làm bữa sáng nhanh nhỉ."

"Không phải."

Đông Cô cười trêu: "Chậc chậc, đừng khiêm tốn thế chứ, chồng thật là đảm đang." Đông Cô mặc đồ xong xuôi, ghé sát mặt La Hầu hôn đánh chụt một cái.

La Hầu nói: "Không phải khiêm tốn, thức ăn đâu phải ta nấu."

Đông Cô thoáng sửng sốt, "Hả? Không phải chàng nấu?"

La Hầu gật đầu.

"Tiểu vương gia tới rồi."

"Gì chứ?"

"Tiểu vương gia tới rồi."

"Tới lúc nào?"

"Trước lúc nàng thức."

"Đâu rồi?"

"Ngoài sân."

"..." Đông Cô la toáng lên, "Chàng... Chàng cứ để cho ngài ấy đứng ngoài sân nãy giờ?"

La Hầu đáp: "Tự hắn muốn đứng."

"Ồ." Đông Cô gật gù, "Vậy thì được."

Mang giày vào xong, Đông Cô đẩy cửa mở. Quả nhiên thấy An Kình đang đứng giữa sân.

hết chương 40