Ngày xưa có một chuyện tình - Chương 05

Có lẽ là cậu bé nói đúng. Bây giờ, đã lớn, thỉnh thoảng ngồi ôn lại những kỷ niệm thuở ấu thơ, tôi không thể nào nhớ nổi những lần được thầy cô khen mặc dù đó lẽ ra là những khoảnh khắc đẹp nhất và đáng nhớ nhất trong đời học trò. Thế mà tất cả đều thi nhau trượt khỏi vỏ não tôi. Nếu không lưu giữ những quyển học bạ thời đi học để thỉnh thoảng giở ra xem những lời khen của thầy cô ở cột "nhận xét của giáo viên" có lẽ tôi không mường tượng được thuở bé tôi cũng từng học hành không đến nỗi nào.

Những gì neo chặt trong trí nhớ tôi bất chấp sự dập vùi của thời gian, éo le thay là những lần bị thầy cô trách phạt hoặc đuổi ra khỏi lớp vì đủ thứ tội trạng: nhảy qua cửa sổ, đi trễ, làm dây mực vô áo bạn hoặc không đeo bảng tên trước ngực áo theo quy định. Cả chuyện dùng ná thun bắn vô đầu thằng Hướng nữa, một chuyện tày trời như vậy không hiểu sao tôi vẫn nhớ như in. Nếu không có những trò nghịch như quỷ sứ đó tôi không chắc có lúc nào mình ngồi lại để kể về tuổi thơ của mình một cách hào hứng và tiếc nuối hay không.

Tôi và Vinh còm đồng ý với nhau rằng việc thằng Hướng rời bỏ thị trấn để vào sống với gia đình anh chị nó ở Phú Yên là điều tốt. Tốt cho nó và tốt cho cả bọn tôi.

Thằng Hướng khỏi bị công an tống vào tù. Còn thị trấn từ nay sẽ yên tĩnh, bọn học trò hồn nhiên sẽ lại vui như chim chóc.

Chỉ có chuyện tình cảm của Vinh còm không tốt lên chút nào, mặc dù lúc này cây gậy của thằng Hướng không còn vung lên trên cuộc tình của nó và Vinh còm cũng đã thôi khăng khăng phủ nhận chuyện nó thích nhỏ Miền.

Có lần nó bẽn lẽn thổ lộ với tôi:

- Chắc tao thích nhỏ Miền thật mày ạ.

- Sao mày biết?

Nó quay mặt đi chỗ khác, ngượng nghịu:

- Hôm trước tự nhiên tao nghĩ đến chuyện cưới nó làm vợ khi nào tao lớn lên.

- Thấy chưa! - Tôi ưỡn ngực, sung sướng - Tao đã nói mà.

Vinh còm lí nhí hỏi, vẫn không ngoảnh đầu lại, tôi có cảm giác nó đang nén một hơi thở:

- Bây giờ tao phải làm gì nữa hả mày?

Tôi đập tay lên vai nó, hùng hồn:

- Mày phải nói cho nhỏ Miền biết mày thích nó. Nó biết, nó mới thích lại mày. Nó thích lại mày sau này nó mới đồng ý làm vợ mày.

- Tao không biết nói vào lúc nào. - Vinh còm sượng sùng thú nhận.

- Thiếu gì dịp. Tối nay xe chiếu phim lưu động của phòng văn hóa thông tin thị trấn có chương trình chiếu phim ở bãi đất trống trước cổng chợ nè.

Vinh còm gật đầu và quay mặt lại:

- Ờ, tao có nghe loa phát suốt từ sáng.

- Nhỏ Miền chắc chắn sẽ ra đó.

- Tao biết rồi. Đứa nào mà chẳng ra đó. - Vinh còm khụt khịt mũi - Nhưng chuyện chiếu phim thì liên quan gì đến thắc mắc của tao?

- Sao lại không liên quan! Tối nay lúc xem phim, mày cố chen vào ngồi cạnh nhỏ Miền.

Vinh còm nuốt nước bọt:

- Rồi sao nữa?

- Phim chiếu một lúc thế nào cũng có cảnh nhân vật nam và nhân vật nữ hôn nhau.

- Sao mày biết?

Tôi hừ giọng:

- Chuyện đó con nít ba tuổi cũng biết. Xưa nay phim nào mà chẳng có cảnh hôn nhau. Phim ta cũng thế mà phim Tây cũng thế. Dĩ nhiên là Tây hôn nhiều hơn.

- Tối nay chiếu phim Tây đó mày. Trên loa người ta quảng cáo phim Cuộc chia tay trên sân ga.

- Vậy là số mày quá hên! - Tôi nói gần như reo - Chia tay thì phải hôn ít nhất là chục cái!

Vinh còm thô lố mắt nhìn tôi, mặt đực ra:

- Tao vẫn chưa hiểu mày muốn nói gì?

- Như thế này nè. - Tôi lim dim mắt - Khi nào trên màn ảnh xuất hiện cảnh hôn nhau thì mày...

- Mày xúi tao hôn nhỏ Miền hả? - Vinh còm bật kêu - Mày muốn tao bị ăn dép vào đầu hả, Đuôi Tôm?

- Tao đâu có bảo mày hôn nó. Mày chỉ thò tay qua cầm tay nó thôi.

- Cầm tay cũng không! Mày đừng có xúi bậy!

- Bậy cái con khỉ! Gì cũng không dám làm mà mai mốt đòi làm chồng người ta!

- Khi nào làm chồng rồi tính! Bây giờ tao cầm tay nó, nó hét ầm lên giữa chợ chắc tao phải bỏ nhà đi theo thằng Hướng quá!

Tôi bĩu môi:

- Nhát như thỏ mà đòi thích người ta!

- Nhát kệ tao!

Vinh còm buông thõng một câu, đá tôi một cái, rồi lảng mất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3