Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 3 - Chương 13

13

Mỗi khi nàng ra khỏi phòng, tôi lại thở phào một cái, thấy người nhẹ nhõm hẳn đi. Nhưng đồng thời, căn phòng cũng có vẻ trống rỗng hẳn đi và trong đáy lòng, tôi vẫn thường tạ lỗi với nàng vì cái cảm giác nhẹ mình như thế. Tôi cũng biết là mình đã xử sự chả khác gì đàn bà con gái. Đối với nột thanh niên ngày nay, chắc chắn là chú thấy như vậy. Nhưng chú biết cho, bọn tôi thời đó lại đều vớ vẩn như thế.

Ít khi bà chủ ra khỏi nhà, mà khi nào ra khỏi nhà, thể nào bà cũng đem con gái đi theo. Tôi không thể nói chắc đó là một sự ngẫu nhiên hay cố ý. Có vẻ chính tôi mở miệng nói ra điều này thì nghe không được xuôi tai cho lắm nhưng sau một thời gian quan sát bà chủ thật kĩ càng, quả thực là tôi thấy có vẻ như bà đang khuyến khích tôi cùng con gái bà càng ngày càng gần gũi, thân thiết nhau hơn. Ngược lại, cũng có những trường hợp bà lại tỏ ra dè dặt, giữ gìn. Trong những trường hợp này, ban đầu tôi thấy hơi bực mình

Tôi muốn biết rõ thái độ của bà ra sao, chú ạ. Ít nhất, theo con mắt tôi, cách xử sự của bà thật là mâu thuẫn. Và vì trong ký ức tôi còn in đậm việc dối lừa bịp bợm của ông chú nên tôi không sao tránh được nghi ngờ là bà chủ cũng đang âm mưu dối lừa bịp bợm. Cuối cùng tôi đi đến kết luận là dù thái độ của bà có ra sao đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là giả dối. "Không hiểu sao bà lại cư xử một cách mâu thuẫn như thế?" Tôi thường tự hỏi mà không sao tìm được cách trả lời. Tôi thường làu nhàu bực bội với chính mình: "Ối! Đàn bà vẫn thế mà! Đố ai mà hiểu rõ được họ!". Thế rồi tôi cố gắng tìm cách tự an ủi rằng bà chủ xử sự như thế chỉ vì bà ấy là đàn bà mà nghĩ cho cùng thì đàn bà chẳng qua chỉ là một lũ ngu mà thôi!

Tuy nhiên, dù cho có coi thường đàn bà con gái đến đâu tôi cũng thấy mình không làm sao coi rẻ cô chủ. Hình như cứ mỗi lần đứng trước mặt nàng tôi lại thấy cái đầu óc lý luận của mình u mê, đờ đẫn hẳn đi. Tình yêu của tôi đối với nàng hình như đã trở thành tín ngưỡng. Có thể là chú thấy lạ lùng khi tôi dùng đến tiếng này với cái ý nghĩa tôn giáo ẩn chìm trong đó - để tả lại những cảm nghĩ của mình đối với một cô gái. Nhưng cho đến bây giờ - tôi vẫn còn tin - và tin chắc như sắt như đá rằng tình yêu chân thật cũng chẳng khác gì đức tin trong tôn giáo cả. Bất cứ lúc nào nhìn thấy khuôn mặt cô chủ là tôi cũng lại thấy lòng mình tươi thắm hẳn lên. Bất cứ lúc nào mơ tưởng đến nàng, tôi cũng cảm thấy trong lòng trào dâng một nỗi niềm hân hoan thanh cao phơi phới. Nếu các sự lạ lùng không sao hiểu nổi mà người đời vẫn thường gọi là tình yêu, vẫn thường tạo ra hai đầu mối, một đầu mối cao cả như thần thánh và một đầu mối thấp hèn của tình dục thì chắc là tình yêu trong lòng tôi lúc đó đã dâng lên tới cực điểm của sự cao cả thần thánh. Tôi không dám nói là mình khác hẳn nhân gian. Tôi cũng là con người bằng xương bằng thịt nhưng một khi con mắt đã nhìn ngắm đến nàng thì tuyệt nhiên tôi không hề có chút hơi hướng xác thịt nào hết.

Như chú có thể tưởng tượng ra khá rõ mối quan hệ giữa ba người bọn tôi đã trở nên phức tạp ra sao. Càng ngày tôi càng yêu thương say đắm cô con gái trong khi càng nghi ngờ chán ghét bà mẹ. Tuy nhiên sự thay đổi trong lòng không được đem phơi bày trên nét mặt cùng tỏ rõ trong không khí gia đình. Thế rồi vì lẽ này hay lẽ nọ, tôi bắt đầu tự hỏi phải chăng mình đã hiểu lầm bà chủ suốt từ trước đến giờ hay không. Tôi bắt đầu nghĩ rằng thái độ mâu thuẫn bề ngoài chẳng phải là dấu hiệu của sự giả dối lừa gạt, và trái với sự nghi ngờ trước kia của tôi, dù có theo cách nào đi nữa bà chủ cũng tuyệt nhiên không hề có ý gì lừa dối tôi cả. Tôi đi đến chỗ công nhận rằng cách ăn ở có vẻ mâu thuẫn của bà chủ là kết quả của việc trong cùng một lúc, bà vừa muốn cho con gái gần gũi thân thiết với tôi, lại vừa muốn gìn giữ, canh chừng cho khỏi có chuyện đáng tiếc. Hai thái độ đó của bà không nhất thiết là không phù hợp nhau khiến cái này ngăn trở cái kia. Cuối cùng, tôi đi đến kết luận là dù có đôi khi bất chợt có vẻ gìn giữ canh chừng sau khi đã khuyến khích con gái làm thân với tôi, thực ra bà chủ không hề có ý thay lòng đổi dạ, chẳng qua là bà chỉ muốn trông chừng cho hai đứa tôi đừng đi đến chỗ thân mật quá đáng mà thôi. Vốn chẳng có một dụng ý đen tối muốn gần gũi con gái bà về mặt xác thịt nên tuy thật sự cảm thấy là bà đã lo quá xa, tôi không còn có ý giận bà nữa.