Phần 2: Sự xuất hiện của vị thám tử quái đản và gã bác sĩ mắc chứng tâm thần phân liệt (3)

Lúc này đây, An Huy chỉ muốn ngồi dậy, bước tới khám phá xem có điều gì bí mật đang diễn ra đằng sau cánh cửa phía bên kia. Kể từ lúc anh bắt đầu xuất hiện ở đây, à không, chính xác là kể từ lúc anh phát hiện ra kẻ khả nghi trong căn phòng xảy ra vụ án mạng và đuổi theo hắn rồi vô tình gặp được gã, những cảm giác kì quái cứ lần lượt xuất hiện, đeo bám lấy anh dai dẳng. Rồi những câu chuyện liên quan đến những giấc mơ. Anh chợt nhớ ra, trong giấc mơ kì lạ của mình, anh đã từng thấy gã. Thấy gã cùng với những nụ cười quái đản. Thấy gã cùng với con vật có bộ lông xù xì đang nhảy nhót. Anh đã cố gắng nhớ lại thật kĩ và ráp nối lại những hình ảnh đó nhưng vô dụng. Những mảng kí ức chập chờn kia cứ mơ hồ ẩn hiện trong đầu anh đến khó chịu.

Gã quay trở lại. An Huy giật mình, rời xa khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, thận trọng nhìn gã thật kĩ. Khuôn mặt gã lúc này so với lúc mới gặp trông dễ chịu hơn nhiều. Không còn cái vẻ dữ dằn và hung tợn. Gã bước tới lại gần chỗ anh, kéo ghế ngồi. Lúc này anh thật sự hồi hộp không biết gã sẽ làm gì tiếp theo.

Gã rút túi áo khoác đưa cho anh một chiếc điện thoại. Đó là điện thoại của anh, có lẽ trước lúc ngất đi anh đã đánh rơi ở hiện trường:

“Của mi phải không?”

“Phải, cám ơn ông.”

An Huy mừng rỡ nhận lấy kiểm tra cẩn thận một lượt. Anh quay sang nói với gã:

“Xin lỗi, nhưng ông có thể cho tôi địa chỉ của nơi này được không? Tôi muốn gọi bạn tôi qua đón.”

“Không được. Không được để kẻ khác biết chỗ này.”

Gã gằn giọng, khuôn mặt trở nên dữ tợn.

“Xin lỗi nếu đã làm phiền ông. Nhưng tôi không thể ở đây. Tôi phải về nhà.”

An Huy gắng gượng ngồi dậy nhưng vết thương vẫn còn đau nhói. Gã trợn mắt, giận dữ quát anh:

“Ai cho phép mi ra khỏi đây.”

"Ông là ai ? Và rốt cuộc ông muốn gì?"

An Huy cũng nghiêm mặt nhìn gã, lớn tiếng.

"Mi phải ở lại đây. Ta có chuyện cần nói với mi về vụ án."

Cuối cùng gã cũng dịu giọng lại và bình tĩnh hơn. Còn đối với anh, lúc này, lòng hiếu kì và ngạc nhiên lại càng tăng thêm gấp bội.

"Ông thật sự là thám tử?"

Gã không trả lời. Nhìn anh thách thức.

An Huy lặng người suy nghĩ. Quả thật, thám tử anh đã từng nghe nói, cũng đã từng gặp nhiều người. Nhưng cái gã quái đản như thế này thì đây thật sự là lần đầu tiên anh chạm trán.

“Nếu ông đã coi cảnh sát chúng tôi là vô dụng. Vậy còn muốn gì ở tôi?”

Anh hỏi lại gã, câu hỏi đầy ý mỉa mai. Quả thật, từ đầu cho tới giờ, anh đã thấy vô cùng khó chịu với cái thái độ ngạo mạn của tên thám tử đầy kiêu ngạo này.

“Hợp tác.”

Gã trả lời rành rọt, mặt vẫn tỉnh bơ.

“Tại sao chúng ta phải hợp tác?”

“Vì ngoài ta ra không ai bắt được tên sát nhân ấy đâu.”

“Nhảm nhí!”

An Huy giận dữ nhìn gã. Anh thấy thái độ của tên thám tử này ngông cuồng, ngạo mạn, trong lòng không tránh khỏi cảm giác bực bội.

Chỉ riêng gã, thái độ vẫn không hề thay đổi. Hai chữ “tự tin” như hằn khắc rõ nét ở trên khuôn mặt.

“Sau này, mi đừng có hối hận là được.”

Gã cười kiêu ngạo. Đứng dậy đi ra khỏi cửa. Còn An Huy, anh vẫn chưa hết cái cảm giác ngạc nhiên, sửng sốt.

Anh không biết được rằng, đằng sau cánh cửa kia, bên ngoài gian phòng anh đang nằm, lại có một cuộc trò chuyện tương đối bất ngờ.

Gã thám tử vừa ra khỏi phòng đã thấy lão bác sĩ béo lùn đứng sau cánh cửa. Mặt lão đỏ phừng phừng, kéo tay gã lôi đi đầy giận dữ:

“Mày điên à? Mày là thằng khốn nạn. Tao đã nói không được lằng nhằng với cảnh sát cơ mà. Đừng để tao giết nó.”

Gã đặt hai tay lên vai lão. Đôi mắt đầy thông cảm. Gã dịu giọng nói:

“Nhâm à? Bình tĩnh. Quên chuyện cũ đi. Mọi chuyện qua rồi.”

"Tao không quên được. Có chết tao cũng không quên. Tao căm thù lũ cảnh sát."

Người đàn ông béo quả quyết, gương mặt đầy xúc động. Như thể có một nỗi tổn thương nào đó trong quá khứ vừa được khơi lại. Gã vẫn không bỏ cuộc, cố gắng thuyết phục:

“Lần này tôi muốn bắt được kẻ sát nhân.”

Lão béo không nói gì, quay người bỏ đi.

Từ trước đến nay, lão chưa từng một lần từ chối yêu cầu của gã.

Có điều, yêu cầu lần này, đúng là thật sự làm khó lão rồi.