Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ - Chương 23
Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ
Chương 23: Đào yến
Thọ thần của Kiều lão phu nhân chấm dứt, Oánh Tú nhanh chóng về về Thẩm gia. Qua mấy ngày là đào yến Bình Dương vương phủ tổ chức, Lý thị dẫn Oánh Vận đi sắm không ít trang sức y phục, hẳn là muốn Oánh Vận trong đào yến nhận được chú ý, vì nàng ấy mà tìm người gia đình trong sạch.
Đề tài nói chuyện ở trà lâu trong kinh thành luôn thay đổi, sau khi Liễu Nhứ Nhi lên đài, mọi người đều không còn hứng thú. Tề Hạo Thịnh vẫn ra vào Họa Phường như thường, ngoại trừ tiếp đón hắn, Liễu Nhứ Nhi cũng gặp gỡ vô số khách nhân, người xem kịch vui đều nói thế tử gia không chịu vung bạc nhưng luyến tiếc mỹ nhân, thật mặt dày.
Nghe Tử Yên bẩm báo, Oánh Tú chỉ kêu nàng cho thêm huân hương vào lò, bất giác hỏi: "Mấy ngày nay cha có đi thăm Khổng di nương không?"
"Sau khi hạ triều lão gia đều đi một chuyến, mà Vệ di nương kia mấy ngày nay đều qua hàn huyên với Khổng di nương."
Oánh Tú nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: "Vệ di nương qua thăm có mang theo đồ ăn gì không?"
"Ý tiểu thư là..."
"Ngày thường bọn họ không qua lại thân thiết, hơn nữa cũng không cùng thời gian vào phủ, chuyện lần này đúng là có chút khác thường." Tra xét lâu như vậy vẫn chưa thu được manh mối, nếu có người hạ thuốc, kẻ nọ chắc chắn không hề ngu ngốc, nếu để hắn tìm được cơ hội tốt hơn, vận khí của Khổng di nương e rằng sẽ không thể tốt như lần trước.
Có lẽ do nàng nghĩ nhiều, trực tiếp mang đồ ăn đã động tay chân tới cũng quá rõ ràng rồi.
"Không mang gì hết, Vệ di nương thường chihr cùng Khổng di nương thêu thùa, nói chuyện phiếm." Tử Yên cảm thấy việc này không có khả năng nhưng vẫn thành thật đem chuyện phát sinh mấy ngày qua kể lại một lần.
Ba ngày sau, Bình Dương vương phủ tổ chức đào yến, sáng sớm Thẩm phu nhân đã dẫn các nàng xuất phát, hai xe ngựa từ Thẩm phủ tới Bình Dương vương phủ chỉ mất nửa canh giờ.
Nhìn cách ăn mặc của Oánh Vận là biết tâm tư của Lý thị, có điều nữ quyến trong kinh thành rất luận, chỉ luận tiểu thư quan gia, các cô nương trong phủ Bình Dương vương phủ đã không ít.
Trong trí nhớ của Oánh Tú, Bình Dương vương phủ lớn hơn Nam Dương hầu phủ rất nhiều, Bình Dương Vương tuy tuổi đã lớn nhưng vị trí vương gia vẫn nắm trong tay không buông, con cháu nhi nữ bên dưới thành đàn, tất cả cùng ở trong vương phủ, vô cùng náo nhiệt.
Xuống xe vào cửa liền có nha hoàn tiếp đón các nàng tới nơi diễn ra yến tiệc. Hoa viên Bình Dương vương phủ sớm đã bày biện, cạnh hoa viên là một cổng vòm, nhìn vào trong có thể trông thấy rừng đào mà Trầm Bảo Lâm nói.
Thẩm phu nhân dẫn các nàng tới vị trí đã được an bài. Không bao lâu, Trần Bảo Lâm tới, thân thiết kéo tay Oánh Tú: "Oánh Tú tỷ, chúng ta đi hái anh đào được không?"
Oánh Tú nhìn Thẩm phu nhân, sau đó gật đầu với nàng: "Được."
Nha hoàn đã chuẩn bị rổ, Trần Bảo Lâm dẫn Oánh Tú và Oánh Huệ vào rừng. Không khí thoang thoảng hương khí đào ngọt thanh, dưới mỗi gốc cây đều đặt cầu thang nhỏ để mọi người tiện leo hái. Oánh Huệ cầm cây chọc chọc lên trên, chỉ chốc lát rổ đã đầy anh đào.
Trần Bảo Lâm mang một rổ đầy đào tới trước mặt Oánh Tú, lấy khăn tay lau mồ hôi, ăn thử một trái: "Thật ngọt!" Nói rồi, nàng nhét một trái vào tay Oánh Tú, "Tỷ tỷ mau thử đi!"
Nhìn gương mặt nàng nhỏ nhắn mà ăn đào, bên miệng còn chút ướt át, Oánh Tú cũng đưa đào tới miệng, trong nháy mắt, vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng. Trần Bảo Lâm thấy nàng cũng ăn, vui vẻ lấy thêm một trái, lại bị Oánh Tú ngăn cản: "Còn chưa rửa, rất dơ, ăn vào đau bụng thì không tốt."
Trần Bảo Lâm thẹn thùng cười, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, đặt rổ đào xuống đất, nói với Oánh Tú: "Tỷ tỷ chờ muội, muội đi tìm quả đào lớn nhất cho tỷ ăn." Dứt lời, nàng liền nhấc váy chạy vào rừng sâu.
Không kịp ngăn cản, Oánh Tú chỉ đành giao rổ đào nàng ấy mới hái cho nha hoàn đi ngang. Oánh Huệ thấy nàng không có ý trở về liền về hoa viên trước.
Đợi một lúc không thấy Trần Bảo Lâm quay lại, Oánh Tú bắt đầu lo lắng.
Giữa rừng đào là con đường mòn, Oánh Tú nâng bước đi về phía Trần Bảo Lâm vừa chạy đi, đi một hồi vẫn không thấy đích đến, quay đầu lại không thấy cổng vòm kia, nàng đành dừng lại. Đúng lúc này, một tiếng sáo du dương vang lên, Oánh Tú đưa mắt nhìn qua nơi phát ra thanh âm, mơ hồ nhìn thấy một mái đình.
Tới gần, cạnh núi giả có hai người đang đứng, bốn phía là đào mọc sum xuê, gió thổi qua hương khí càng đậm.
Oánh Tú sợ Trần Bảo Lâm gặp chuyện, thấy nơi này có người, nàng liền vòng qua núi giả đi qua mái đình. Bên đó có một dòng suối nhỏ có hai cây cầu bắc ngang.
Từ bên này mà nhìn, Oánh Tú không bắt gặp thân ảnhcủa Trần Bảo Lâm, vừa định rời đi thì tiếng sáo đột nhiên im bặt, tiếng khóc thút thít của một nữ tử truyền tới. Trong đình, Mộc Đình Lan tỏ vẻ ủy khuất ngồi cạnh Tề Minh Hạo: "Biểu ca, có phải huynh có người mình thích rồi không? Vì sao lại không đồng ý?"
Chung Từ Văn ở một bên thấy biểu muội nhắc tới việc này, đầu lập tức muốn nổ tung.
Quả nhiên Tề Hạo Minh buông sáo ngọc xuống, sắc mặt ngưng trọng: "Hai người ra ngoài chơi đi, không cần ở đây với ta."
"Muội không đi." Đình Lan giận dỗi hất tay Chung Từ Văn ra, nhìn vẻ mặt như than đen của Trác Dạ, ngữ khí có chút kích động: "Sao biểu ca không đồng ý chuyện lão tổ tông phân phó chứ? Có phải huynh ghét bỏ Đình Lan không?"
"A, ta thấy đào này nở thật đẹp, tới Bình Dương vương phủ không đi hái một ít thì thật tiếc, Đình Lan, chúng ta đi hái đi." Chung Từ Văn vội che miệng nàng lại, "Vậy bọn đệ đi trước!"
"Chung Từ Văn, huynh buông muội ra!" Mộc Đình Lan gạt tay hắn, hai mắt lập tức ươn ướt, "Các huynh đều khi dễ muội."
Tề Hạo Minh nhẹ nhàng lau sáo ngọc trong tay, ngẩng đầu nhìn Mộc Đình Lan: "Mấy ngày nữa ta sẽ tới Chung phủ một chuyến thăm lão tổ tông."
Mộc Đình Lan lập tức vui vẻ trở lại, vốn đang đứng thẳng người nhanh chóng ngồi xuống cạnh Tề Hạo Minh: "Biểu ca, vậy là huynh đã thay đổi chủ ý?"
"Ta sẽ nói với lão tổ tông, tuổi muội cũng không còn nhỏ, nên sớm hứa gả, kinh thành này rất nhiều tài tuấn, lão tổ tông nhất định sẽ tìm cho muội một hôn sự tốt."
Thanh âm vững vàng của Tề Hạo Minh truyền vào tai, Mộc Đình Lan cứng đờ, khóc lóc chạy đi.
Oánh Tú thấy nàng chạy về phía mình, theo bản năng nghiêng người tránh đi. Mộc Đình Lan thấy gần đây còn có người, cuộc đối thoại vừa rồi hẳn đã bị nghe thấy, nàng càng xấu hổ và tức giận, nhanh chóng chạy đi mất.
Đứng bên này Oánh Tú căn bản không nghe bọn họ nói gì, chỉ có thể ẩn ẩn quan sát biểu tình của họ cùng cái gật đầu của Tề Hạo Minh. Lúc này, nàng xoay người rời đi, vòng quanh hướng khác mà tìm Trần Bảo Lâm.
"Biểu ca, tính tình Đình Lan là vậy, huynh đừng để ý."
Tề Hạo Minh nhìn theo hướng Oánh Tú rời đi, thu hồi ánh mắt, lắc đầu: "Đệ đi tìm muội ấy đi, rừng đạo này lớn, đừng để lạc."
Trong đình rất nhanh chỉ còn y và Trác Dạ, "Trác Dạ, Thẩm tiểu thư đứng đó bao lâu rồi?"
"Từ khi tiếng sáo dừng lại đã đứng ở đó."
Tề Hạo Minh đau đầu đỡ trán: "Đẩy ta đi tìm Đại ca."
OoOoO
Oánh Tú tìm một hồi vẫn không thấy Trần Bảo Lâm, theo hướng đường mòn về hoa viên, còn chưa tới cửa đã thấy nàng ấy đứng chờ ở đó: "Oánh Tú tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy? Muội trở về không thấy tỷ đâu."
"Ta chờ lâu không thấy muội tới nên mới vào trong tìm." Oánh Tú nhìn trong tay nàng cầm mấy trái đào to, duỗi tay cầm giúp nàng một rổ, "Hôm nay yến hội có phải cũng mời người của Nam Dương Hầu phủ không?"
"Đúng vậy, tẩu tử có phát thiệp, vốn các tiểu thư nhà đó không tới, chẳng biết tại sao thế tử và Nhị thiếu gia kia lại tới đây, sáng sớm các tỷ tỷ đều nói muốn đi nhìn thế tử kia một chút."
"Vậy sao muội không đi?" Oánh Tú nhìn Trần Bảo Lâm chu môi vô cùng đáng yêu, nhịn không được mà trêu chọc, "Thế tử kia vô cùng tuấn tú."
"Có gì đẹp chứ? Lần trước du thuyền không phải đã thấy rồi sao?" Trần Bảo Lâm mười tuổi vẫn còn ngây thơ với chuyện nam nữ.
Ra ngoài, hoa viên đã không ít người, Thẩm phu nhân dẫn theo Lý thị đi làm quen mấy vị phu nhân, chỉ có Oánh Huệ một mình ngồi nhàm chán, thấy các nàng trở về liền nở nụ cười, ngay sau đó lại tỏ vẻ khó chịu: "Các tỷ đi đâu mà lâu vậy?"
"Đường tỷ đâu?" Oánh Tú nhìn một vòng cũng không thấy Oánh Vận, bất giác hỏi.
Oánh Huệ cắn một miếng đào, tức giận đáp: "Ai mà biết? Muội trở về đã không thấy tỷ ấy!"
Rất nhanh liền tới giữa trưa, nha hoàn Bình Dương vương phủ nối đuôi tiến dâng đồ ăn thịnh soạn, Oánh Tú nhẹ nhàng thổi canh trong chén, hương vị chua ngọt lập tức lan tràn.
Không bao lâu, Thẩm phu nhân cùng Lý thị và Oánh Vận trở về. Thẩm phu nhân dẫn họ đi làm quen với các vị phu nhân, Lý thị thu được không ít tin tức, chỉ là với thân phận thương nhân, đừng nói là Thẩm phu nhân, các vị phu nhân khác nghe được cũng cảm thấy mất hứng. Lúc này, Lý thị nhiên tình thương lượng với Thẩm phu nhân xem công tử nhà nào tốt, Oánh Vận phía sau im lặng trở về chỗ ngồi.
"Tẩu tử, kia là người của Nhữ Dương vương phủ."
"Ta thấy khá tốt, Vương phi là người dễ ở chung, phía trên đều là ca ca tỷ tỷ con vợ cả, người làm đệ đệ như vậy khẳng định rất được sủng ái." Lý thị vừa liếc mắt liền coi trọng tiểu nhi tử của Nhữ Dương Vương khi trước xuất hiện ở Thẩm gia Tô Khiêm Mặc, hôm nay vừa lúc Vương phi cũng được mời tới, Lý thị càng xem càng vừa lòng.
"Tẩu tử, hôn sự nhà họ đều được định sẵn, gia thế bối cảnh đều không tồi." Thẩm phu nhân thật sự đau đầu với vị tẩu tử này, nhưng nếu Lý thị tự mình tới cửa đề thân, mặt mũi mất đi chính là Thẩm gia, Nhữ Dương vương phủ khẳng định sẽ cho rằng Lý thị là muốn đưa nữ nhi vào làm thiếp.
"Gia thế bối cảnh của nhà chúng ta cũng không kém, hiện tại Kỳ Duệ đã làm quan, không thể coi là thương nhân hơn trước, hơn nữa, Vận Nhi nhà chúng ta xuất giá khẳng định phong phú hơn tiểu thư khuê các bọn họ." Lý thị giống hệt trượng phu mình ở điểm này, phàm là có tiền thì chuyện gì cũng dễ, có tiền, khuê nữ có thể gả vào chỗ tốt.
Thẩm phu nhân không muốn nhiều lời, vốn dĩ quan hệ giữa hai nhà không tồi, chỉ sợ lúc này bọn họ đều cảm thấy các nàng chướng mắt.
Buổi chiều nghe kịch xong, Thẩm phu nhân liền dẫn bọn họ trở về, không ngờ ba ngày sau, Thẩm phủ lại có người tới cửa làm mai, chỉ đích danh Thẩm Oánh Vận.