Trường Ca Hành - Chương 65

Trầm Mặc Sơn qua đây dắt tay ta nghênh ngang mà đi, trong sân hàng trăm đôi mắt nhìn chòng chọc, nhưng không một ai ngăn trở.

Mọi người đều biết, có thể ung dung khiến cho Quách Vinh bị thương nghiêm trọng dưới kiếm như vậy, bậc võ công này, trong sân không ai có thể đạt tới.

Những người liên quan từng khi phụ chúng ta lúc đầu, giờ đây đều lộ ra kinh ngạc, vẻ mặt kính phục hoặc khó tin, nơi chúng ta đi qua, ai nấy đều tự giác tránh ra hai bên nhường đường. Đợi chúng ta đi tới cửa lớn, chợt nghe phía sau Dương Văn Tông như vừa tỉnh mộng kêu lên: “Các vị tạm thời dừng bước!”

Trầm Mặc Sơn nhíu mày, giả vờ không nghe thấy, không kiên nhẫn nói: “Đuổi theo cái rắm a, chẳng lẽ hi vọng lão tử ở lại thay thúc phụ ngươi chùi đít?”

Ta lo lắng nhìn Cảnh Viêm Chiêu Tài đang cõng trên lưng một cái, nói: “Nên mau chóng tìm Lật Đình, chữa bệnh cho Cảnh Viêm quan trọng hơn.”

Trầm Mặc Sơn chợt dừng lại, nói: “Ngươi tạm thời đợi một lát. Một chưởng kia Cảnh Viêm trúng sẽ không chí mạng, không cần lo lắng.”

Vừa nói đến đây, Dương Văn Tông đã đuổi tới, Trầm Mặc Sơn ôm lấy ta, hời hợt quay đầu, nói: “Dương minh chủ có gì chỉ giáo?”

“Không dám, ở trước mặt tôn giá, Dương mỗ đâu xứng với hai từ chỉ giáo. Tôn giá hôm nay giúp Dương phủ ta giải vây, lại cứu Ngụy huynh đệ…” Dương Văn Tông còn chưa dứt lời, lại bị Trầm Mặc Sơn giễu cợt ngắt lời: “Ngươi đến lúc này, còn cảm thấy Điệp Thúy cốc ngậm máu phun người, bôi nhọ thúc phụ ngươi?”

Dương Văn Tông ngây người một chút, nói: “Đương nhiên là thế…”

“Là thế cái rắm,” Trầm Mặc Sơn cao giọng nói: “Li Hồn Đao Quách Vinh khi nãy đã phơi bày tội trạng của Dương Hoa Đình, thiên chân vạn xác, đáng tiếc đều là bằng chứng gián tiếp, lão tử bây giờ nói thẳng.”

Hắn cười lạnh liếc nhìn gương mặt xám ngoét của Dương Văn Tông, nói: “Các ngươi cứ tìm kiếm trong phòng ngủ của Dương Hoa Đình lúc còn sống, trong tấm sàn dưới giường có một mật đạo, mật đạo thông tới một gian mật thất, bên trong trưng bày rất nhiều chứng cớ, đều là đồ dùng trụy lạc của Dương Hoa Đình ngày trước, mọi người đi xem sẽ biết.” Hắn nhàn nhạt nói: “Vì thế, Dương Hoa Đình đáng chết, hơn nữa chết không hết tội.”

Ánh mắt hắn như đuốc, khí phách tự nhiên, tự có một cỗ khí thế uy nghiêm, khiến người ta không thể không tin lời hắn. Trầm Mặc Sơn lúc này lại quay đầu nhìn về phía Quách Vinh trên mặt đất đang bưng lấy xương bả vai, nhạt nhạt nói: “Lão gia hỏa, ba mươi năm trước Viên Thiệu Chi tha cho ngươi một mạng, ngươi nếu có thể biết khó mà lui, từ đó không can dự tới chuyện trong giang hồ thì ngày hôm nay sao phải mất mặt? Ta hôm nay thả ngươi đi, nếu để lão tử lại nghe ngươi xuất hiện trên giang hồ, nhất định sẽ không ngại đường xa, lại đến đánh người lần nữa. Yên tâm, con người ta không kính quỷ thần, không tin thiện ác, sẽ không kính lão, cũng sẽ không lưu tình, ngươi nếu không tin, thì cứ đợi đó.”

Mặt Quách Vinh đã tái mét, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi dám…”

“Ta có gì không dám?” Trầm Mặc Sơn cười ha hả, nói: “Điệp Thúy cốc của ngươi vì bản thân tư lợi, giết người chẵng lẽ ít sao? Ta nghe nói, các ngươi thu nhận đệ tử, ngoại trừ những kẻ xuất thân gia thế danh môn, kỳ thực còn có không ít những đứa trẻ bần hàn. Song những thứ hoa tươi ngựa tốt, thiếu hiệp của Điệp Thúy cốc dương danh lập vạn trên giang hồ biết được, ai nấy đều có bối cảnh hiển hách vinh quanh. Như vậy, những đứa trẻ kia ở đâu? Là làm phân bón dưới khóm hoa của Điệp Thúy Cốc, hay giống như đồ vật, bị quý Cốc chủ hoặc sử dụng hoặc lừa gạt, chết ở bên ngoài?”

Bình Tứ khẽ chấn động, ngẩng đầu lên, ánh mắt trừng trừng nhìn Trầm Mặc Sơn, Trầm Mặc Sơn khà khà cười khẽ, nói: “Nhìn cái gì? Loại ruồi nhặng các ngươi ở Điệp Thúy cốc ngơ ngẩn hơn nửa đời người, bây giờ lấy lương tâm mà nói, những thiếu niên thấy khôn lớn trưởng thành, sống đến giờ này, còn có mấy người?”

Quách Vinh nghiến răng vùng vẫy nói: “Chúng ta sinh làm người của Điệp Thúy cốc, vì Cốc chủ hi sinh, là không gì vinh quanh hơn…”

Trầm Mặc Sơn giương lông mày, ngón tay khẽ búng, Quách Vinh lập tức rên lên một tiếng, bưng ngực, đau đến mức mặt trắng bệch như giấy, trên đầu mồ hôi từng giọt rơi xuống. Thấy tình cảnh này, Lưu Vân đạo trưởng hoảng sợ la thất thanh: “Đây, đây là cách không điểm huyệt.”

“Thủ pháp này chẳng qua dùng để dạy bảo lão vương bát đản, khiến trưởng lão chê cười rồi.” Trầm Mặc Sơn mỉm cười, cao giọng nói: “Họ Quách, Điệp Thúy cốc của ngươi hết lần này đến lần khác gây sức ép, lại cũng chỉ vì nửa quyển bí kíp Băng Phách Tuyệt Diễm tựa như thật mà lại giả, đến tận bây giờ, đã từng vét được một chút xíu lợi ích gì chưa? Lại vu tội cho bao nhiêu người liên quan? Thua lỗ bao nhiêu đệ tử hết lòng bồi dưỡng?”

Hắn vừa nói vậy, Quách Vinh vẫn chưa có nhiều phản ứng lớn, Bình thúc thúc khi đó thân thiết với chúng ta, nghĩ đến những người đã chết, ánh mắt lại không kìm được đau buồn.

Trầm Mặc Sơn đắc ý cười nói: “Mua bán lỗ vốn như vậy, cũng chỉ có vị Cốc chủ ngu xuẩn của các ngươi mới làm.” Hắn đảo mắt nhìn quanh, cười nói: “Còn như chư vị muốn xen vào, vẫn xin tự mình cân nhắc, lão tử phải đi, hẹn gặp lại.”

Hắn thờ ơ khoát khoát tay, tùy ý ôm lấy ta, lần này cũng không quay đầu, thong thả ung dung đi khỏi Trung Nghĩa Bá phủ.

Về đến chỗ nghỉ chân, ta nôn nóng nhìn người ta khiêng Cảnh Viêm vào, lại đích thân tới xin Lật Đình qua bắt mạch, Lật Đình cởi y phục của hắn kiểm tra tình trạng vết thương, đút thuốc rồi châm cứu, bận bịu nửa ngày trời, mới xem như là khiến hắn chìm vào giấc ngủ.

Ta trong lòng lo lắng, canh chừng bên cạnh, nhìn gương mặt trắng bệch của hắn không kìm được có chút hoảng sợ. Những chuyện ngày bé im lặng trôi qua trước mắt ta, ta thấy tình cảnh ấy, cảm thấy hoảng hốt lo sợ, trong đầu không cách gì dằn được bắt đầu nghĩ tới tình huống xấu nhất. Lần này mới xem như hiểu được, ngày đó ta ở trước mộ Khánh Ương lấy chuyện sinh tử nói cười, Cảnh Viêm vì sao lại tức giận như vậy.

Quả thực là, cũng không muốn thấy nữa, có người thân chí hữu chết trước mặt, ngươi lại không thể ra tay, cái gì cũng không làm được.

Quá kìm nén, ta đành phải đi ra khỏi phòng, hít thở khí trời, hỏi các hỏa kế Trầm Mặc Sơn ở đâu, vậy mà đều nói không biết. Sau đó gặp Chiêu Tài, mới thần bí nói cho ta biết, Trầm Mặc Sơn ở chỗ cửa hông, đang cùng người khác thảo luận chuyện làm ăn.

“Thảo luận chuyện làm ăn, nếu là kinh doanh chính đáng, thì phải mời vào sảnh đường, rót trà thăm hỏi mới đúng, vì sao lại ở bên cửa hông?” Ta kỳ quái hỏi.

“Công tử, ở đây có nguyên do, ban nãy Đoan Mộc đại gia đợi trong đại sảnh nửa ngày, quả thực đợi không được lão gia, đành phải về trước, nào ngờ ở cửa hông lại gặp chúng ta trở về. Ông cũng không dám mạo muội quấy rầy, liền đợi đến lúc lão gia rảnh rỗi, sai tiểu tử ở cửa hông qua bẩm báo, mời lão gia đi qua một lát, nói là có chuyện cần bàn.”

Ta mỉm cười, nói: “Vất vả rồi, ta qua nhìn một chút, phiền người dẫn đường.”

Chiêu Tài cười nói: “Công tử, ngài muốn gặp lão gia thì cứ đi, lôi tiểu nhân theo làm đệm lưng, ta thể nào cùng bị lão gia đập chết.”

“Hắn không dám đâu, có ta đây.” Ta cười nói: “Hắn nếu là nói chuyện làm ăn, ta mạo muội đi qua, chỉ sợ không hay lắm, vẫn là ngươi dẫn ta đi, thông báo một tiếng.”

“Được.” Chiêu Tài gật đầu nói.

Lần này ở trọ là trạch viện tam tiến điểm hình của Du Dương, cửa hông nằm ở góc Đông Bác, vừa vặn phải băng qua phân nửa chỗ ở. Ta và Chiêu Tài chậm rãi đi tới, đang gần sát bên cửa, lại nghe có ai đó mơ hồ nói một câu: “Cát Cửu cô nương…”

Ta trong lòng vừa động, lập tức nghe thấy tiếng Trầm Mặc Sơn quát khẽ: “Ai?”

“Lão gia, công tử gia tới.” Chiêu Tài vội đáp.

“Sao không nghỉ ngơi?” Trầm Mặc Sơn gấp gáp nói, từ cửa hông xoải bước qua, trông thấy ta liền nở nụ cười, ôn nhu nói: “Ở trong Dương phủ nửa ngày, không cảm thấy mệt sao? Cảnh Viêm thế nào?”

“Lật Đình nói hắn không nguy hiểm đến tính mạng.” Ta nhìn hắn, nhịn không được nói: “Ngươi, đang cùng người khác bàn chính sự?”

“Chính sự gì đâu, chỉ là lão Đoan đang càu nhàu.” Trầm Mặc Sơn a a cười: “Lão Đoan mở tửu điếm làm ăn có chút nợ nần, đang cùng ta nghĩ cách ấy mà, đúng chứ?”

“Vâng, vâng, thiếu chủ tử từng trải thăng trầm, thủ đoạn cao siêu, lão Đoan ta rất khâm phục.” Một vị hán tử trung niên mập mạp từ sau cánh cửa đi ra, đúng là chuột bôi mỡ Đoan Mộc từng bị Trầm Mặc Sơn gõ gậy trúc đã mà ta sớm gặp qua.

Ta nghi hoặc nói: “Ta ban nãy dường như nghe các ngươi nhắc đến Cát Cửu…”

Vẻ tươi cười trên mặt Đoan Mộc chợt cứng lại, nhưng Trầm Mặc Sơn thần sắc không đổi, cười nói: “Đúng thế, Cát Cửu ở đây thành danh đã lâu, Đoan Mộc nhiều năm mai phục tại Du Dương thành, đang nói từ sau khi nàng mất tích, không ai có thể múa huyền yêu vũ đẹp như vậy nữa.”

Ta bán tín bán nghi, lo canh cánh trong lòng nói: “Nàng chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm, cũng không biết có bị Điệp Thúy Cốc trả đũa hay không…”

Trầm Mặc Sơn đi qua ôm lấy ta, ôn nhu nói: “Không đâu, nàng thông minh như thế, nhất định có thể biến nguy thành an.”

Trong lòng ta nhộn nhạo môt chút, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi làm sao biết, nàng rất thông minh?”

Trầm Mặc Sơn cười nói: “Nàng là hoa khôi nương tử, vũ nương xuất danh, nghĩ tới cần phải rất thông minh.”

Ta tỉ mỉ nhìn hắn, lắc đầu nói: “Nàng thông minh, nhưng người ngoài nhìn vào, chỉ biết Cát Cửu tính tình cường liệt, hào sảng phóng khoáng, lại không biết, nàng bên trong suy nghĩ cẩn thận chu đáo, thông minh lanh lợi, nữ tử bình thường không thể so sánh được.”

Đoan Mộc nọ nghe vậy liền cười rạng rỡ, nói: “Công tử gia nói rất đúng, Cát cô nương chính là cân quắc anh hùng, lão Đoan ta vô cùng bái phục, tuy nói nàng hiện nay không còn như trước, nhưng…”

“Ngươi nói cái gì?” Ta buột miệng kinh hãi nói: “Cái gì gọi là nàng không còn như trước? Mặc Sơn, chẳng phải ngươi nói không tìm được nàng sao? Ngươi, ngươi đang lừa ta?”

Trầm Mặc Sơn giận dữ trừng Đoan Mộc một cái, ông ta lập tức cúi đầu không dám lên tiếng, Trầm Mặc Sơn mắng: “Hay cho lão tiểu tử nhà ngươi, chuyện ngươi cầu, ta không cho câu thống khoái, ngươi liền suy nghĩ giở trò như thế với ta? Gan ngươi không nhỏ, dám có loại suy nghĩ  xấu xa này đối với lão gia ta?”

Đoan Mộc rụt cổ, trên gương mặt béo tốt nặn ra hai đường nếp nhăn, mặt ủ mày chau nói: “Thiếu chủ tử, ngài nói như thế, oan uổng chết lão Đoan rồi, lão Đoan chẳng qua là mau mồm mau miệng…”

“Còn ngụy biện? Được, ta nói cho ngươi biết, chuyện ngươi cầu, lão tử vẫn không đồng ý!” Trầm Mặc Sơn giận dữ nói: “Ngươi cút ngay cho lão tử, còn để lão tử thấy ngươi, quản ngươi đã ở trong minh bao lâu, lão tử như cũ thấy một lần đánh một lần!”

Đoan Mộc cầu xin tha thứ oán trách kêu lên: “Thiếu chủ tử, ngài sao có thể như vậy, lão Đoan ta nhiều năm vất vả, mỗi cuối năm nộp lên trên ba phần thuần lợi, ta đều là vui vẻ móc tiền túi, không có công lao, chẳng phải cũng có khổ lao hay sao? Ta vất vả làm việc nửa đời người, khó khăn lắm mới động tâm một lần, ngài tác thành cho ta không được sao? Lão Đoan ta là loại người gì người khác không biết, ngài lẽ nào không biết? Sau khi ta lấy Cát Cửu cô nương, đảm bảo cung phụng che chở như thiên cung nương nương, cho dù nàng trí nhớ không minh mẫn, ta cũng tuyệt đối sẽ không ghét bỏ, sẽ không lấy vợ khác, càng sẽ không giữ cơ thiếp luyến đồng bát nháo trong nhà.”

“Ngươi con mẹ nó còn nói bậy, muốn lấy Cát Cửu, xem lại bộ dạng của ngươi đi…” Trầm Mặc Sơn chửi mát.

“Đều câm miệng cho ta!” Ta không thể nhịn được nữa, quát to một tiếng.

Hai người nhất thời ngậm miệng, Chiêu Tài ở bên cạnh nhìn đến ngẩn người, ta giận dữ thở hổn hển không dứt, dưới chân chợt mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững, Trầm Mặc Sơn vội vã tiến tới đỡ ta, bị ta đẩy ra, ta nói với Chiêu Tài đứng ngẩn một bên: “Qua đây đỡ ta.”

Hài tử nọ ngoan ngoan đáp một tiếng, tiến lại dìu ta, ta mở miệng, thanh âm run rẩy không thành hình, nói: “Trầm Mặc Sơn, ngươi, ngươi nói rõ cho ta, Cát Cửu làm sao?”

Trầm Mặc Sơn cười gượng nói: “Bảo bối, ngươi trước tiên đừng giận…”

“Nàng rốt cuộc là làm sao?” Ta phẫn nộ quát một tiếng, nói: “Ngươi, ngươi lừa ta đi, tiếp tục lừa, có phải muốn đợi ngày nào đó nàng chết nơi đất khách quê người, ngươi vẫn muốn lừa ta không tìm thấy nàng đúng không?”

Trầm Mặc Sơn chậm rãi nói: “Không phải, đó không phải sợ ngươi lo lắng sao?”

“Ngươi…” Trong lòng ta đau nhói, bưng ngực thở hổn hển, Trầm Mặc Sơn cả kinh, vội tiến lên một bước, nửa ôm lấy ta, bàn tay trái chống sau lưng ta, chậm rãi đưa vào một luồng nhiệt, đau lòng nói: “Ngươi xem ngươi xem, chính là sợ ngươi như vậy mới không dám nói cho ngươi biết.”

Ta kéo tay áo hắn, run rẩy nói: “Ngươi nói cho ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Nàng rất khỏe, không chết, cũng không thiếu tay thiếu chân.” Trầm Mặc Sơn nhìn ta, thở dài, chậm rãi nói: “Chỉ là, đầu óc không còn linh quang.”

“Có ý gì?”

“Nàng hiện tại, giống như trẻ con ba tuổi, ai cũng không nhận ra. Ăn uống tắm rửa đều phải có người chăm sóc.” Trầm Mặc Sơn u ám nói: “Cô nương này thật thông minh, nàng cắn đứt ngón trỏ, viết tin ngươi rơi vào Điệp thúy cốc trong tiết y, nếu không phải như thế, ta cũng không thể tìm thấy ngươi nhanh như vậy.”

Lòng ta chìm vào băng giá, một mảnh lạnh lẽo, chớp mắt trong đầu lướt qua gương mặt xinh đẹp, dáng múa thướt tha uyển chuyển của nàng, những ngày nghèo khó nhưng không mất đi hi vọng mà chúng ta đã cùng trải qua. Một lúc lâu sau, ta nghe thấy thanh âm của mình, khàn khàn khó nghe hỏi: “Là Điệp Thúy cốc làm?”

“Đúng.” Trầm Mặc Sơn than thở ôm chặt ta, ôm nhu nói: “Ngươi yên tâm, nàng vừa ra khỏi Điệp Thúy cốc, liền gặp lão Đoan, lão Đoan sớm mấy năm đã cảm mến Cát Cửu, thấy người lập tức đem về phủ, cẩn thận chăm sóc, không để nàng chịu khổ cực.”

Lão Đoan đứng ngồi không yên ở bên cạnh nói: “Công tử gia yên tâm, Cát Cửu cô nương ở trong lòng lão Đoan ta, giống như tiên nữ trên trời không dám khinh nhờn. Ta sửa sang một sân nhỏ sạch sẽ trong phủ, mời lão mụ a hoàn hầu hạ, không để nàng chịu nửa điểm oan khuất…”

Ta hít sâu một hơi, nói: “Nàng ở đâu? Ta muốn gặp nàng.”

Trầm Mặc Sơn thật sâu nhìn ta, nhàn nhạt sai bảo Chiêu Tài: “Không nghe thấy sao? Mắc xe, ta và công tử gia đến Đoan Mộc phủ.”

Chiêu Tài phản ứng trở lại, vội vã liên tục trả lời, chạy ra ngoài, chưa đầy một lúc đã chuẩn bị xong xe.

Trầm Mặc Sơn không nói câu nào, ôm ngang ta lên, ta hơi giãy dụa, hắn siết chặt thân thể ta, thấp giọng nói: “Đừng động đậy, ngươi hôm nay đã đủ mệt rồi, lát nữa có thể không dễ chịu, ngươi nghỉ ngơi trước đã.”

“Ta sao có thể…” Ta cúi đầu nói: “Ta nghỉ ngơi không được.”

“Vậy cứ nhắm mắt lại.” Hắn che lấy mí mắt ta, ôn nhu nói: “Cát Cửu đã như vậy rồi, ngươi có lo lắng cũng vô dụng. Thần trí mất đi khó chữa trị nhất, Lật Đình đã cố hết sức, nhưng cũng không có biện pháp. Bảo thúc đối với những thứ này cũng lực bất tòng tâm. Nhưng Bảo thúc từng nói, nếu có thể biết Cát Cửu đã uống thuốc gì, có lẽ có thể kéo thần trí mơ hồ của nàng trở lại một hai phần…”

Ta nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Nàng, nàng từng là nữ tử hoạt bát như vậy…”

“Nhưng chẳng phải sống không vui vẻ?” Trầm Mặc Sơn thở dài, sờ sờ tóc ta nói: “Có lẽ, tình hình này hiện tại, với nàng cũng không phải hoàn toàn không có lợi.”

Có lẽ Trầm Mặc Sơn đã đúng, khi ta nhìn thấy Cát Cửu ngây thơ cười hì hì cầm trống lắc của Đoan Mộc đưa cho chơi đùa, cười hạnh phúc không gì sánh được, vành mắt ta lại ươn ướt. Không có ai hiểu nàng hơn ta, một nữ nhân truân chuyên chốn thanh lâu nhơ bẩn, chịu bao nhiêu khổ cực, gặp bao nhiêu tội lỗi không cần nói cũng biết, tuy sau này dựa vào Huyền Yêu vũ nổi danh thiên hạ nhưng trong lòng nàng có thật sự hạnh phúc hay không, ta cũng không thể biết được. Cát Cửu mà ta nhìn thấy, vĩnh viễn dũng cảm gan dạ, niềm nở chân thành, đã vì người bạn như ta hi sinh không hề run sợ, vì chính nghĩa không thể chối từ, nhưng nàng chưa bao giờ vì mình làm gì bất cứ thứ gì, từ khi ta gặp nàng, nàng vì muốn ta khỏi bệnh mà tiếp khách kiếm tiền, để làm cho thân thể ta chuyển biến tốt mà tự tay nấu canh bồi bổ, vì đại sự báo thù của ta mà không ngại lửa bỏng dầu sôi, đến cuối cùng, lại vẫn vì giúp ta có thể chạy trốn khỏi Điệp Thúy cốc, mà cắn rách ngón trỏ, viết tin tức trong tiết y của mình.

Nàng vẫn luôn làm mọi thứ vì ta, chưa bao giờ chỉ vì chơi một cái trống bỏi, mà lộ ra nụ cười đơn thuần hạnh phúc như vậy.

Ta nhớ tới giây phút lúc chia tay nàng, quay đầu qua, nở nụ cười đẹp như hoa xuân, hỏi ta rằng, tiểu tử, tỷ tỷ có đẹp không?

Hiện tại, nàng thấy ta, cười hì hì đi đến bên cạnh ta, bập bẹ nói giống như cắn lưỡi: “Ca ca, đẹp, cho.”

Nàng tặng trống lắc cho ta.

Nước mắt ta cũng không kìm được rơi đầy má, nhưng lại cười lên, nhận lấy cái trống, kéo tay nàng nói: “Ngươi mới đẹp nhất, nhớ đó, ngươi, mới là người đẹp nhất.”

Nàng mù mờ gật đầu, xoay đầu về phía Đoan Mộc bên kia, giống như một tiểu hài tử hỏi thăm ý kiến cha mẹ trong nhà.

Gian thương chuột bôi mỡ chốn thương trường, lúc này lại cười híp mắt, gật đầu như giã gạo nói: “Hắn nói không sai, tiểu Cửu nhi nhà chúng ta là đẹp nhất.”

Cát Cửu lập tức cười tươi như hoa, lanh lợi đi qua kéo tay hắn làm nũng, đứt quãng nói “Đẹp, quần áo mới.”

“Được, may quần áo mới cho nàng.” Đoan Mộc cưng chiều nói.

Ta quệt nước mắt, đi qua nới với Đoan Mộc: “Cảm ơn, ngươi chăm sóc nàng rất tốt.”

Đoan Mộc cười: “Cảm ơn cái gì, có thể chăm sóc nàng, trong lòng lão Đoan ta, so với kiếm được một trăm vạn lượng bạc còn vui hơn.”

Ta gật gật đầu, nghiêm mặt nói: “Thế thì, ta cho ngươi thời gian nửa năm, nửa năm sau, nếu ngươi vẫn đối xử với nàng tốt như vậy, ta sẽ không đem nàng đi, nếu ngươi có mảy may khinh mạn nàng, ta sẽ lập tức đưa nàng đi, khiến ngươi không bao giờ trông thấy nàng nữa.”

Đoan Mộc thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy cứ một lời đã định.”

Ta xoay đầu, nói với Trầm Mặc Sơn: “Ta muốn đi Điệp Thúy cốc. Bệnh của Cát Cửu, có thể chữa được chừng nào hay chừng ấy.”

Trầm Mặc Sơn cười nói: “Yên tâm, không cần ngươi đi, người của Điệp Thúy cốc cũng sẽ đến đây. Đừng quên, còn có nửa quyển bí kíp võ công Băng Phách Tuyệt Diễm bỏ đi ở Dương phủ, bọn họ làm việc không có kết quả, Cốc chủ há có thể chịu để yên?”

Ta nghi hoặc nói: “Thực sự có cái gọi là bí kíp võ công sao?”

“Đương nhiên là có,” Trầm Mặc Sơn nhàn nhạt nói: “Nhưng bí kíp đó là thật hay giả, vậy thì phải xem đã.”

Ta ngạc nhiên nói: “Thật giả gì thế, nếu là giả, bọn họ hà tất phải phí công vì nó như vậy?”

“Công tử gia, cái này ngài không biết rồi.” Đoan Mộc cười hì hì nói: “Trên đời này nếu có người có thể kết luận Băng Phách Tuyệt Diễm là thật hay giả, người đó, chắc chắn là thiếu chủ tử.”

Ta đột nhiên kêu lên một tiếng, chỉ vào Trầm Mặc Sơn nói: “Ta nhớ ra rồi, lần đó, ngươi, ngươi giúp ta vận công chữa thương…”

Trầm Mặc Sơn a a cười lớn, ôm lấy ta hôn một cái, nói: “Giờ mới nhớ sao? Đáng tiếc a, thần công này thiên hạ anh hùng chạy theo như vịt, ở trong mắt ngươi, ngay cả một cái tên cũng đều không nhớ.”