Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Quyển-10 - Chương 09

Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Ân Tầm
www.gacsach.com

Quyển 10 - Chương 9: Bạn đến từ phương xa (1)

Sầm Tử Tranh đành tạm tha cho ba cha con bởi vì vừa lúc đó dì Tề bước vào báo với cả nhà giờ com đã đến, nghe vậy những đứa trẻ hết sức vui mừng, những chuyện vừa rồi xảy ra với Cung Liệt Diên sớm đã bay xa thật xa.

Trên bàn ăn sớm đã bày đầy những món ăn ngon, màu sắc chủ đạo được trang trí trong phòng ăn là màu vàng, lộ rõ sự đẹp đẽ và sang trọng, trên trần nhà, những chiếc đèn thủy tinh sáng rực đến chói mắt phát ra những ánh sáng vàng nhạt ấm áp, hòa cùng với ánh nến càng khiến cho gian phòng ăn ngập trong không khí ấm áp và hài hòa.

Mùi thức ăn tràn ngập khắp gian phòng khiến cho ai nấy cũng nổi cơn thèm ăn. Cung Doãn Thần ngồi ở vị trí trung tâm của bàn ăn, hai bên là Cung lão phu nhân và Trình Thiến Tây, tiếp đến là Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh, cuối cùng là mấy đứa nhỏ. Cách sắp xếp bàn ăn này mang phong cách truyền thống và nghiêm cẩn của những gia đình giàu có.

Khi mọi người vừa nói vừa cười vui vẻ yên vị nơi vị trí của mình, Cung Quý Dương còn chưa kịp nói gì thì một người làm đã vội vã chạy đến, bẩm báo gì đó với dì Tề.

Dì Tề nghe người làm nói xong, trên gương mặt chợt lộ vẻ tươi cười.

"Dì Tề, có chuyện gì vậy?" Trình Thiến Tây nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của dì Tề liền lên tiếng hỏi.

Dì Tề bước đến gần bàn ăn, giọng vui vẻ nói: "Phu nhân, vừa nãy người làm vào báo, xe của Lăng tiên sinh và Lăng phu nhân vừa đến Cung Viên, người làm đang dẫn họ vào đây.

"Thiếu Đường đến đây sao?" Cung Quý Dương nghe vậy trên gương mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười ấm áp thân tình.

"Trời ơi..."

Lúc này chợt nghe một tiếng kêu trời của Lăng Triệt, thằng bé nhảy vội khỏi ghế, chạy đến núp sau lưng Cung Quý Dương.

"Ba nuôi ơi, tiêu rồi! Ba với mẹ nhất định là đến tìm con tính sổ rồi. Ba nuôi cứu Triệt Nhi đi!"

"Hihi, Lăng ca ca, ai bảo anh nghịch ngợm vậy chứ, còn dám lén trốn chú Lăng chạy về đây. Lát nữa xem chú Lăng phạt anh thế nào!" Trên gương mặt nhỏ nhắn của Cung Ngữ Hòa lộ ra một nụ cười xinh như thiên thần nhưng ánh mắt lại thoáng qua một tia giảo hoạt.

"Lăng Triệt, không sao đâu. Người nào làm người đó chịu. Là em chủ động đánh cược với ah, nếu như chú Lăng có trách phạt anh, em nhất định sẽ giúp anh cản lại, yên tâm đi!" Cung Liệt Thiên nói, dáng vẻ đầy chính nghĩa.

"Haizzz, em không nghĩ đó là một cách hay đâu!"

Cung Liệt Diên tỏ vẻ cực kỳ bất lực nói, "Thành thực sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ chỉ thêm trừng phạt mà thôi! Theo em thấy, chú Lăng lần này đến nhất định là đã có chuẩn bị sẵn, Lăng Triệt à, lần này anh chết chắc rồi!"

Ba đứa nhỏ ba thái độ khác nhau nhưng đứa nào đứa nấy đều nói chuyện đường hoàng như người lớn.

"Hừm, Diên Nhi với Ngữ Hòa thật đáng ghét, không phải đã nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu hay sao? Gạt người!"

Lăng Triệt chau mày kháng nghị, còn không quên hướng về Cung Liệt Diên và Cung Ngữ Hòa làm một cái mặt quỷ.

Đến đây thì Cung Quý Dương đã không nhịn được nữa, hắn bật cười thành tiếng. Bốn đứa tiểu quỷ này, thật là đáng yêu vô cùng, bảo hắn không thương làm sao được.

"Được rồi, Triệt Nhi, con yên tâm đi, có ba nuôi ở đây che chở cho con, không cần sợ ba con đâu!"

Lăng Triệt nghe Cung Quý Dương nói vậy, trên mặt liền lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Lúc này một đoàn người đã đi đến phòng khách chính, cửa phòng khách chậm rãi được đẩy ra, loáng thoáng có thể thấy được bên ngoài những bông hoa tuyết đang tung bay, dưới ánh đèn nhấp nháy đủ màu trong đêm Giáng sinh, nhìn chúng như đang khiêu vũ vậy.

Trong ánh đèn nhiều mày, có thể nhận ra một bóng người đàn ông cao lớn, bên cạnh là một người phụ nữ đang dựa sát vào, trên tay người đàn ông đang ôm trong lòng một cô bé xinh xắn như búp bê, trên người cô bé mặc một chiếc áo khoác kiểu công chúa, trên đầu là một chiếc mũ len xinh xắn.

"Lạc Nhi..."

Cung Ngữ Hòa vừa nhìn đã nhận ra cô bé này, lập tứ hoan hỉ kêu lên một tiếng, trên gương mặt xinh xắn, nụ cười nở rộ như một đóa hoa, thân thể nhỏ nhắn vội rời khỏi sofa phi nhă bay về phía cửa.

"Ngữ Hòa..."

Lăng Lạcvừa nhìn thấy Cung Ngữ Hòa cũng hết sức vui mừng vẫy vẫy đôi tay bé nhỏ sau đó xoay đầu, nói vội với Lăng Thiếu Đường: "Ba à, nhanh cho Lạc Nhi xuống đi!"

Lăng Thiếu Đường bật cười, chiều ý đặt Lăng Lạc xuống, ánh mắt tràn ngâp âu yếm nhìn hai cô bé vui mừng nhảy nhót cùng nhau.

"Thiếu Đường..."

Cung Quý Dương dứng dậy, bước nhanh về trước mấy bước, đồng thời bàn tay to đã đặt trên vai bạn hiền, vỗ mạnh mấy cái thể hiện lời chào...

"Có thể coi như tên này có lòng, đêm Bình an còn muốn chạy đến đây thăm mình!"

Thực ra Cung Quý Dương rõ mười mươi mục đích tối nay Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh đến đây nhưng hắn cố tình dìm hàng bạn mấy câu.

Bộ Tây trang được cắt may thủ công một cách khéo léo màu sẫm phối hợp với chiếc áo khoác cổ lông màu ghi càng tôn lên thân hình cao lớn, rắn rỏi của Lăng Thiếu Đường. Chớp mắt mà thời gian đã qua bảy năm, trên mặt hắn có chăng chỉ là thêm phần thành thục và chín chắn, nhưng vẻ cuồng dã trên gương mặt hắn so với vẻ tà tứ của Cung Quý Dương thì hoàn toàn đối lập, thời gian dường như đã làm cho sự cuồng dã thu liễm vào trong, chính vì vậy càng khiến cho sức quyến rũ của hắn tăng thêm một tầng.

Nghe Cung Quý Dương nói vậy, Lăng Thiếu Đường hơi nhướng mày, môi nhẹ câu lên: "Câu rõ ràng đã biết mục đích của mình khi tới đây, lại còn dám mượn chuyện bêu rếu mình sao? Hay là, đêm Giáng sinh không muốn cho mình vào nhà?"

Cung Quý Dương bật cười ha hả, thân hình cao lớn hơi lách ra, "Hoan nghênh đến Cung Viên!"

Đứng ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường, nãy giờ vẫn im lặng Kỳ Hinh giờ không nhịn nổi nữa, cô lo lắng hỏi thẳng: "Quý Dương, có thấy Triệt Nhi không? Các vệ sĩ nói hình như con trai em đã đến Cung Viên!"

"Kỳ Hinh..." Sầm Tử Tranh bước đến, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh buốt vì thời tiết ngoài kia, giọng vẫn dịu dàng hiền hòa như trước giờ: "Yên tâm đi, Triệt Nhi hắn đang ở Cung Viên..."

Hai người phụ nữ từ lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm giác chỉ hận quen biết quá muộn. Còn nhớ lần đầu tiên khi gặp Kỳ Hinh, Sầm Tử Tranh không khỏi thầm khen khí chất cao quý của cô, Kỳ Hinh thì ngược lại, trong lòng thầm tán thưởng sự hòa nhã, dịu dàng mà ấm áp của Sầm Tử Tranh.

Thực ra hai người đều rất giống nhau, giống ở đây là chỉ ánh mắt tĩnh lặng nhưng lại có thể tỏa ra sự ấm áp, sáng lạn như ánh mặt trời, giống ở tính cách thanh thuần trong trẻo như nước hồ nhưng đủ sức lay động trái tim của những người đàn ông dù là lạnh nhạt, cứng rắn nhất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3