Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ - Chương 13

Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ
Chương 13: Cả đời làm bạn bè, cả đời làm anh em
gacsach.com

"Đã đi sao?" Trăng sáng trên cao lạnh lùng chiếu xuống hành lang Tống gia, một bóng dáng thon dài đứng quay lưng, tuy chỉ là một bóng lưng, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, giọng nói cực kỳ dễ nghe này cũng vô cùng lạnh lẽo tràn đầy tính nguy hiểm, làm cho người ta không rét mà run.

"Dạ!" Tần Mộ Sắc thay đổi phong cách kiêu căng phách lối lẳng lơ thường ngày, một mực cung kính đứng sau thân người kia, rất cung kính khom người đáp trả, nhìn ra được Tần Mộ Sắc rất kính trọng người này, cũng rất sợ người này, cúi đầu ngẩng đầu, chỉ nhìn thoáng qua, trong mắt chưa đầy tình yêu nồng đậm. Tần Mộ Sắc sùng bái người này, rồi lại dè dặt cẩn thận trước mặt hắn, vô cùng thận trọng, vừa yêu vả lại sợ, muốn đến gần, rồi lại dừng lại chân không bước, muốn kéo lại gần khoảng cách, rồi lại không thể không rời xa.

"Vậy thì tốt, mấy ngày nay ngươi ở đây để ý thật kĩ, bất cứ lúc nào có chuyện gì đều phải bẩm báo." Khác với giọng nói rối rắm của Tần Mộ Sắc, trong giọng nói nam nhân đứng quay lưng không chứa chút tình cảm nào, hắn lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy thấu xương, trái tim băng giá. Biết rõ như thế nhưng Tần Mộ Sắc lại cam nguyện thiêu đốt chính mình để sưởi ấm hắn, dù là chỉ có một tia, một chút hi vọng nào, nàng cũng nguyện ý đến gần hắn, ngọn lửa Tần Mộ Sắc nguyện cháy hết mình cũng muốn sưởi ấm người kia, cho dù chỉ hòa tan một góc nhỏ núi băng là hắn, nàng cũng nguyện ý. Chỉ tiếc hắn sẽ không cho bất cứ ai cơ hội, trong tim của hắn chỉ có một việc, một người, lắp đầy, không chứa nổi nữa.

"Giáo chủ!" Một tiếng gọi, lại không thể giữ lại cái bóng lưng lắc mình rời đi nhanh như tia chớp kia. Tống gia, trong lòng Tần Mộ Sắc nói thầm với mảnh đất dưới chân này, Tống gia! Mục tiêu của giáo chủ, Đường Cửu! Tống Ngạn Triệt! Tống phu nhân! Biệt Tiêu Tuyết! Số mạng mội người trong Tống gia đều sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, hi vọng người của Tống gia đừng trách Tần Mộ Sắc nàng lòng dạ ác độc, tất cả đều là bất đắc dĩ, ai bảo bọn hắn cưới người không nên cưới, nếu là số mệnh, thì bọn họ phải chịu trách nhiệm.

Ngọn núi phía sau Đông Sơn thư viện có hai người đang nương tựa kề cận bên nhau, mặc dù Đường Cửu không câm tâm tình nguyện, nhưng gió thổi thật sự rất lạnh, Đường Cửu cũng đành miễn cưỡng dựa vào, hai người cùng gió lạnh trăng sáng, cùng nhau hóng gió một chút, ngắm trăng, nói chuyện trên trời dưới đất, kể chuyện, trêu đùa nhau, khuỷu tay đâm đâm đối phương, chơi đùa rất vui vẻ. Hoàn toàn không biết bây giờ Tống gia gặp nguy hiểm, hôm nay Tống gia chỉ còn lại một Tần Mộ Sắc bụng dạ khó lường, vả lại, không người nào có thể ngăn được nàng.

"Không biết Thượng Quan đại ca như thế nào?" Đường Cửu nhớ tới nhiệm vụ Thượng Quan làm, không khỏi lo lắng không dứt, hàn băng ngàn năm, đến nơi lạnh nhất để tìm, không biết Thượng Quan đại ca có thể trở về bình an hay không.

Không biết tại sao Tống Ngạn Triệt vừa nghe Đường Cửu nhắc tới Thượng Quan Hành liền tức lên! Theo lý thuyết đây là đại ca hắn, hắn không nên tức giận, nhưng là tại sao trong lòng cứ cảm thấy khó chịu như vậy? "Ngươi rất quan tâm đại ca sao? Thượng Quan đại ca, Thượng Quan đại ca, gọi thật thân thiết." Lời nói đầy ghen tuông, quả thật Tống Ngạn Triệt không thể tin được là hắn tự mình nói ra? Sao hắn lại nói như vậy? Thế này rất không phù hợp với hình tượng ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái của hắn.

Trong đầu Đường Cửu cũng là một dấu chấm hỏi, nàng quan tâm Thượng Quan Hành thì liên quan gì đến Tống Ngạn Triệt? Hai người đều có tâm sự riêng nên không ai gây lộn nữa, lúc đang muốn đánh vỡ cục diện này, chỉ thấy Tiên Đằng lóe nhiều điểm ánh sáng nhạt, từ từ càng sáng dần, từ từ sáng lên, càng lúc càng sáng, đây cũng thanh công khiến lực chú ý của hai người quay lại, vội vàng đổ thuốc nước Tần Mộ Sắc đặc biệt chế tạo lên mặt trên Tiên Đằng.

Canh giữ cả đêm, sau khi sắc trời sáng choang, Tống Ngạn Triệt không thể không trở về bái kiến Phu Tử trước giờ lên lớp sáng sớm, cũng không thể làm gì khác hơn, cẩn thận bước chậm rãi từng bước.

Muốn hỏi tại sao Tống Ngạn Triệt cả đêm không về mà không ai phát hiện? Liền không thể không nói đến bạn bè tốt, anh em tốt của Tống Ngạn Triệt: Lam Thiếu Lăng, hai người bọn họ ở cùng một phòng nha! Lam Thiếu Lăng không nói, ai biết nhị ca hắn khuya khoắt lén đi ra ngoai. Cái miệng kia của Lam Thiếu Lăng cực kì kín, hoặc nên nói là rất lười nói, căn bản là hắn lười há mồm nói, huống chi hắn biết nhị ca hắn đi ra ngoài làm gì, dĩ nhiên là đi ra ngoài hoạt động gân cốt rồi.

Chuyện Tống Ngạn Triệt biết võ công, trừ chính Tống Ngạn Triệt cùng sư phụ Thiết Trung Nhạc ra, cũng chỉ có hai vị huynh đệ kết nghĩa của Tống Ngạn Triệt là Thượng Quan Hành và Lam Thiếu Lăng biết, cho nên Lam Thiếu Lăng đối với việc biến mất đêm khuya của Tống Ngạn Triệt không có gì lạ. Duy nhất làm Lam Thiếu Lăng không ngờ chính là thế nhưng Đường Cửu cũng tới, thật đúng là là đực không rời cái, cái cân không rời quả cân, thật đúng là ân ái nha!

Tống Ngạn Triệt lười để ý lời trêu trọc của Lam Thiếu Lăng, một lòng chỉ nghĩ tới làm sao có thể nghỉ giờ lên lớp sáng sớm. “Làm thế nào để rời đi à? Giả bộ bệnh đi! Sở trường nhất của huynh còn gì."

"Đi đi đi... Hư..."

"Hư..." Trong giờ học buổi sáng, Tống Ngạn Triệt không yên lòng, bị Lam Thiếu Lăng bắt tại trận, hai người châu đầu ghé tai, bàn luận xôn xao. Mặc dù ngoài mặt Lam Thiếu Lăng không hay tám chuyện, nhưng mà vừa nhìn thấy cái bộ dáng này của nhị ca hắn, vẫn là không nhịn được hỏi thăm một phen, sau đó sẽ đánh tiếp tục trêu một phen, hoàn toàn không để ý đến lão phu tử thao thao bất tuyệt, gật gù hả hê trước mặt.

Nói chuyện vui vẻ, hai người này hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Trần phu tử xanh mét, uổng phí cho hai người này là người luyện võ mà một chút tính cảnh giác cũng không có, thước của phu tử cũng đánh lên trên đầu rồi, mới phát hiện tình huống không đúng, trường hợp không đúng? Ở đây đâu phải nơi để trêu đùa, bị đòn là đúng?

Bị trúng một thước, Tống Ngạn Triệt dứt khoát giả bộ bất tỉnh, đành có lỗi Trần phu tử một phen! Nếu không hắn sao có thể Kim Thiền Thoát Xác, đi tìm người phụ nữ có chồng phía sau núi nói mát đây? Không biết Đường Cửu này thế nào, cũng không biết Con Bé Dã Man này có mang theo đồ ăn không? Mang theo bữa sáng cũng vô ích, trải qua một đêm hôm qua cũng đã sớm bị thổi lạnh rồi, bánh bao cũng có thể thổi thành hóa thạch rồi.

Tống Ngạn Triệt còn ở đằng kia suy nghĩ vơ vẩn, đáng thương Lam Thiếu Lăng phải cõng cái người nhị ca không đáng tin này của hắn về phòng ngủ, tiếng nói của Lam Thiếu Lăng vang lên trong không trung: "Nhị ca, đệ thấy huynh nằm trên lưng đệ thật sự rất thư thái, đáng thương cho đệ cõng huynh xa như vậy đúng không? Huynh nói đi, tại sao huynh lại nặng như vậy?"

Một tay Lam Thiếu Lăng bắt lấy nhị ca không đáng tin của hắn vứt xuống giường, tên này thật quá nặng, định nửa đường thả hắn xuống, để cho hắn tự mình đi! Tống Ngạn Triệt lại cứ mặc kệ, nói sợ có người nhìn thấy, vậy thì sẽ lộ. Có câu nói là diễn trò phải làm toàn bộ, chỉ uất ức uất ức tam đệ là hắn rồi. Lam Thiếu Lăng hận đến mức không được vứt nhị ca như kẻ mắc thân kinh này vứt ngay tại chỗ trên mặt đấy, phun hai bãi nước miếng nữa, ta nhổ vào! Phụt phụt phụt!

"Tam đệ! Làm phiền đệ, lấy chút đồ ăn, nhị tẩu đệ vẫn còn ở phía sau núi nói mát! Vừa! đói! vừa! lạnh!" Tống Ngạn Triệt nằm ở trên giường gối lên cánh tay của mình, nhớ tới Đường Cửu mừng rỡ đã thấy vui vẻ, sai sử tam đệ đáng thương này của hắn, cũng không chùn tay chút nào.

"Vâng vâng vâng! Tiểu nhân sẽ đi ngay, chuẩn bị một chút thật tốt, nô tài sẽ tự mình đưa qua, là ở sau..."

"Không cần! Ta tự đi!" Tống Ngạn Triệt vừa nghe nói Lam Thiếu Lăng định đích thân đưa qua, lập tức bắn ra từ trên giường, tựa như một tia chớp lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai liền bay đến trước mặt Lam Thiếu Lăng.

"Hử!?..." Lam Thiếu Lăng đối mặt với hành động không bình thường này coi như là im lặng triệt để rồi, ghét bỏ đẩy cái mặt to trước mặt ra: "Được! Chính huynh đi đi! Thức ăn huynh cũng tự mình tự đi vậy." Nói xong, bước chân lười nhác của Lam Thiếu Lăng trở nên mạnh mẽ, chạy như bay đến bên cạnh, ngồi xuống đấy, không bao giờ di chuyển nữa.

Tống Ngạn Triệt cũng im lặng triệt để rồi, "Ngươi đi hay không đi?"

"Không đi!"

"Không đi?!"

Không đi, vậy thì đi vòng quanh đi! Ngươi trốn ta đuổi, không ngừng chạy vòng quanh quanh cái bàn, Lam Thiếu Lăng sống chết không ra, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ra tay đánh nhau, không đùa thật, xem ra là không được.

Tống Ngạn Triệt một nhấc chân lên, đạp cái thứ đang làm mốc chạy quanh trước mắt! cái bàn về phía Lam Thiếu Lăng. Lam Thiếu Lăng nghiêng đầu khẽ miễn cưỡng cười một tiếng, đưa tay vận khí, một chưởng ngăn ở mép bàn, dùng sức đẩy cái bàn trở về. Bay người lên bàn, tự nhiên xoay người, một bóng trắng tiêu sái, nhấc chân đạp về phía Lam Thiếu Lăng.

Lam Thiếu Lăng lấy tay cản chân, tránh khỏi chiêu thức Tống Ngạn Triệt. Liên Hoàn Xuyên Tâm Thối của Tống Ngạn Triệt tất nhiên lợi hại, nhưng 72 chiêu Thiên Tinh Chiết Bắc Thủ của hắn cũng không phải là ngồi không, hai người ngươi tới ta đi, quyền qua cước lại, đánh vô cùng thoải mái, sung sướng, hoàn toàn quên mất trên ngọn núi phía sau còn Đường Cửu nhịn đói vẫn đang ở đó nói mát.

"Sao lại đến trễ như thế hả? Ta sắp chết đói rồi!" Đường Cửu kêu rất buồn bực, lúc tới mang lương khô vừa lạnh lại cứng, căn bản không gặm nổi, nghĩ thầm mặc dù Tống Ngạn Triệt vô dụng, nhưng cũng sẽ có chút lương tâm, sẽ đợi Tống Ngạn Triệt mau chóng mang đồ ăn đến cho nàng. Ai ngờ trái chờ cũng không tới, phải chờ cũng không tới, lúc đang định mở cái miệng to như chậu máu cắn miếng lương khô cứng như đá này, Tống Ngạn Triệt liến tới, hô to một câu "Ngừng!"

Tiếng kêu này mà không nhanh thì thiếu chút nữa Đường Cửu đã cắm cằm vào cái bánh cứng, Đường Cửu cũng chịu thua, sao giờ mới đến chứ? Còn tưởng rằng cái tên này lại ngất đi.

"Nhờ hồng phúc của ngươi! Ta không cần phải nghĩ biện pháp thoát thân trước, lại nghĩ biện pháp kiếm ăn đấy? Ta trộm ít đồ dễ dàng sao?" Tống Ngạn Triệt cũng mang gương mặt im lặng, tam đệ đáng chết này, sống chết không lấy đồ ăn cho hắn, làm hại hắn phải lén lén lút lút đi trộm. Đôi tay này của Tống Ngạn Triệt hắn giỏi văn giỏi võ, không phải cầm bút chính là cầm kiếm, lần này thì hay rồi, lại vì Đường Cửu mà dùng để trộm bánh bao. Bực người nhất chính là tam đệ của hắn, không giúp hắn coi như xong, lại còn quấy rối hắn, hại Tống Ngạn Triệt hắn thiếu chút nữa thì bị người ta phát hiện.

Nhớ tới Lam Thiếu Lăng giương quả mặt hả hê cười sắp nở hoa ra, quả thật Tống Ngạn Triệt tức nổ phổi."Chẹp... Chẹp... Ngon... Ăn ngon... Ăn rất ngon!" Tống Ngạn Triệt lại cúi đầu nhìn, Đường Cửu ăn như hổ đói này kêu một tiếng ngon, Tống Ngạn Triệt lại không nhịn được cười. Nắng sớm ấm áp chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng tròn tròn của Đường Cửu, khóe mắt đuôi mày của Tống Ngạn Triệt đều là nụ cười, hắn giống như thấy được hai bánh bao nhỏ, bánh bao lớn đang ăn bánh bao nhỏ, Đường Cửu giống như cái bánh bao trắng này thật là đáng yêu, Tống Ngạn Triệt cũng không nhịn được muốn bóp một cái. Sau đó, hắn lại thật sự véo...