Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 47

Chương 47: Anh là người đàn ông của tôi ư?

“Bốp”, tiếng tát tai lanh lảnh vang lên, âm thanh đáng sợ ấy vọng vang khắp đại sảnh!

Tất cả mọi người đều giật mình, mở to mắt, không hiểu tại sao cũng không thể nói gì, nhìn về phía Hàn Văn Hạo...

Mặt Hàn Văn Hạo nghiêng sang một bên, hai tròng mắt lạnh lẽo như mắt Báo, sự hung ác hiện lên trong ánh mắt, hắn khẽ mím đôi môi mỏng, khóe miệng tràn ra một vệt đỏ tươi...

“Tổng giám đốc... ngài chảy máu...”, Tả An Na kinh ngạc kêu lên...

Hạ Tuyết nghiến răng, thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, không sợ chết, dùng dũng khí cuối cùng của mình chỉ vào khuôn mặt đang trông rất đáng sợ của người đàn ông trước mặt, hai mắt rưng rưng, la to như muốn rách cả họng “Anh tại sao phải làm như vậy?Tại sao lại đối với tôi như vậy?Rốt cục tôi đã làm chuyện gì tổn thương tới anh, khiến anh tức giận đến giết người? Anh đã phá hủy tôi, còn phá hủy nhà của tôi, phá hủy thật nhiều nhà của người khác — anh sẽ chết không tử tế!”

Hàn Văn Hạo đẩy tay Tả An Na đang lau khóe miệng mình ra, chậm rãi quay đầu, nhìn Hạ Tuyết đang bừng bừng khí thế hiệp nghĩa, cắn răng nghiến lợi, thần trí mơ hồ... lồng ngực của hắn như phồng to hơn vì đè nén áp suất cực đại... chậm rãi... lạnh lùng... sâu kín... tiến dần dần về phía Hạ Tuyết...

Hạ Tuyết cũng ngưỡng mặt lên, cắn chặt răng, không chút e dè nhìn hắn...

Hàn Văn Hạo bước đến từng bước, lồng ngực rắn rỏi gần như dính sát vào nơi cất chứa trái tim của Hạ Tuyết, cả người Hạ Tuyết như bị bao phủ bởi thân hình cao to của hắn, hai mắt nhìn chòng chọc vào đôi mắt giận dữ của Hạ Tuyết, trong đôi mắt hắn cũng chất chứa lửa giận ngút trời, hai tay bóp chặt cằm của cô, buộc cô ngẩng đầu lên, khẽ cúi khuôn mặt xuống, chóp mũi của hắn chạm nhẹ vào chóp mũi be bé của cô...

Hạ Tuyết thở hổn hển, cảm giác như bị rắn cắn, không khỏi tự chủ lùi về phía sau...

Hàn Văn Hạo hung hăng bóp thật chặt chiếc cằm của cô, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tới gần mình hơn, cố ý làm cho khoảng cách hai người gần thật là gần, để cô nhìn thấy ngọn lửa nóng bỏng cháy bùng trong mắt hắn, giọng nói khe khẽ vô cùng đáng sợ “Đây là lần thứ 3 cô tát tôi”.

“Đâu chỉ lần thứ 3!”, hôm nay Hạ Tuyết không thể nhẫn nhịn được nữa “Tôi muốn tát anh một trăm cái, một vạn cái tát tai để trút bớt cơn giận! Anh đốt cháy nhà tôi, thiếu chút nữa chị em tôi đang sống sờ sờ phải chết cháy, mấy cái tát này cũng không đủ, chỉ giống như ông trời khiến anh nhảy mũi mấy cái mà thôi... Tôi cho anh biết, đừng có phách lối như vậy, trong mắt anh không có người nào! Anh mắc nợ Thượng đế, cuối cùng cũng sẽ có một ngày phải trả!”

Hàn Văn Hạo nhíu mày, nhìn hai tròng mắt tràn đầy phẫn hận của Hạ Tuyết, ánh mắt cũng thả lỏng, từ từ buông Hạ Tuyết xuống... chậm rãi nhìn cô thêm một lần nữa, ánh mắt chạm vào vết thương trên trán Hạ Tuyết, cuối cùng, lạnh lùng nói “Tôi đã cảnh cáo cô, oan uổng lần trước của cô cũng đã được tôi dạy dỗ, không nên ở trước mặt tôi hồ ngôn loạn ngữ... không phải lần nào tôi cũng nhân từ như thế...”

Hạ Tuyết lạnh nhạt cười nói “Tôi thật cám ơn vì anh đã nhân từ, anh đã cướp đi lần đầu tiên của tôi, vũ nhục tôi... lại lợi dụng tôi để trả thù tình nhân của anh, đem tôi đi để mặc tôi trong gió tuyết, bất kể tôi sống hay chết, như thế vẫn chưa đủ, còn nói với giới truyền thông tôi là người phụ nữ của anh...”

“Không phải cô đã trở thành người phụ nữ của tôi rồi sao?”, tròng mắt Hàn Văn Hạo sắc bén như mắt Báo, bá đạo nhìn trừng cô, như nhắc nhở với cô rằng, lần đầu tiên của cô đã thuộc về hắn vào cái đêm đó!

Hạ Tuyết ngẩng mặt nhìn hắn, nhíu lông mày, gằng giọng, nói từng chữ rõ ràng “Vậy anh là người đàn ông của tôi ư?”

“Có thể! Nếu như cô thích gọi như vậy!”, Hàn Văn Hạo không nói hai lời, nhanh chóng nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, kẹp chặt như chiếc gọng kềm, kéo cô về hướng thang máy chuyên dụng dành cho Tổng giám đốc...

Trong lòng Hạ Tuyết bỗng phát run, nhớ lại buổi tối hôm đó, hắn túm chặt cô trong phòng Tổng thống, những hình ảnh đáng sợ hôm ấy lần lượt hiện lên như một cuốn phim quay chậm, nụ hôn bá đạo và thứ ánh sáng chói lòe làm nhòe cả mắt...

“Buông tôi ra...”, Hạ Tuyết dùng hết sức lấy tay mình ra, giãy dụa thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, khuôn mặt Hàn Văn Hạo nghiêm nghị như đông lạnh, ánh mắt dữ tợn, xiết chặt cánh tay nhỏ bé, đi vào trong... “Cô vốn luôn như vậy, dùng cách thức hết sức ngu ngốc để chọc giận tôi! Lá gan của cô cũng lớn thật!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3