Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 59

Chương 59: Các người muốn làm gì?

Đôi mắt Hạ Tuyết chớp chớp, rồi lại chớp chớp...

Hàn Văn Hạo vẫn nắm chiếc cằm của cô, dùng ngón tay vuốt ve nhè nhẹ, muốn cho cô cảm thấy nhồn nhột...

Hạ Tuyết có cảm giác như đang bị chó liếm, vừa hồi hộp lại vừa sợ và khó chịu... nhưng cô biết, chỉ cần cô dám có một chút phản kháng, con chó này sẽ lập tức cắn cô! À không! Không phải Chó... là Báo!

“A...”, Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, vô cùng thành thật nói “Chuyện hôm đó... hầu như tôi quên rồi...”

Hàn Văn Hạo nheo mắt lại...

Hạ Tuyết lại thành thật thú tội, “Tôi thật quên mất... tôi bị hạ thuốc... anh quên rồi à?”

Hàn Văn Hạo cảm thấy cơn tức giận của mình bị chặn nơi lồng ngực, nó từ từ trào lên tựa như muốn vỡ tung, bắn ra khắp xung quanh...

Hạ Tuyết kinh hoảng, vội vàng lấp liếm, “Tôi thật... thật quên mất, một chút cũng không nhớ nổi... trừ những cái hôn...”

Ánh mắt cô bỗng như hóa mờ, nhìn hắn, lại hiểu một chuyện... hắn chính là người kiêu ngạo như thế, cô không thể thích hắn... Không phải cô ghét hắn, hình như cô còn có chút thích hắn? Hắn kiêu ngạo dẫn tới ngang ngược? Có phải cô phản ứng thái quá hay không, khiến cho hắn cảm thấy tức giận? Hạ Tuyết không kìm được sự tò mò, lén lút nhìn hắn...

Hàn Văn Hạo vẫn không lên tiếng, nhìn cô chằm chằm...

Hạ Tuyết vẫn có cảm giác không hiểu, gượng gạo cười cười, vất vả lắm mới dám buột miệng hỏi hắn “Như vậy anh cũng tức giận sao?”

Hàn Văn Hạo nghiêng người, chầm chậm nhích lại gần bên Hạ Tuyết...

Hạ Tuyết phát hoảng lui về phía sau, hai tay không kìm được đặt trên ngực hắn đẩy hắn ra, ánh mắt ngỡ ngàng, thẹn thùng nhìn hắn.

Hàn Văn Hạo nhìn sắc mặt Hạ Tuyết lúc này thật lâu, hắn nói “Đêm hôm đó, cô cũng giống như vậy! Nhưng vẫn còn thiếu một chút hành động!”

“Gì?”, Hạ Tuyết bộp chộp hỏi lại.

Hàn Văn Hạo trả lời thẳng thừng, “Khuôn mặt cô áp sát vào mặt tôi! Kế tiếp... chủ động hôn tôi... thậm chí lúc ở trên giường, vặn vẹo thân thể quyến rũ tôi, sắc mặt đỏ hồng, đặt đôi chân dài của cô lên bờ vai tôi... muốn tôi hôn cô...”

Sắc mặt Hạ Tuyết như trái cà chua chín, nhìn Hàn Văn Hạo, giống như một người ngốc nghếch nghe được chuyện gia đình của người khác..., “Anh nói gì? Không thể nào? Tôi... làm như vậy sao? Lẳng lơ như vậy à?”

“Buổi tối đó, cô hết lần này đến lần khác muốn tôi... thậm chí ôm cổ tôi, chủ động hôn tôi, nói với tôi... rất thích được tôi hôn...”, thân thể Hàn Văn Hạo dần dần đè lên người Hạ Tuyết trên ghế salon...

Hai tay Hạ Tuyết đặt trên ngực hắn, đẩy hắn ra, gắng gượng cười..., “Thuốc đó thật mạnh nha...”.

“Đoán chừng cô lập tức cũng sẽ quên... hay là hôm nào đó tôi sẽ kể lại chuyện này cho cô nhớ, nhưng mà cô lại hay quên, tôi cũng không muốn kể nhiều lần! Bây giờ cô hiểu tại sao tôi lại nổi giận rồi chứ?”, Hàn Văn Hạo nhìn cô chòng chọc, ngón tay dài lại vuốt ve lỗ tai cô, rồi đến cổ... đang dịnh di chuyển xuống thì bị một bàn tay nhỏ bé nắm lại... ánh mắt hắn lạnh lùng, ngẩng lên nhìn cô...

‘Tôi hiểu tại sao anh tức giận... Đêm đó tôi chủ động, ngày hôm sau lại không chịu thừa nhận! Khiến cho anh có cảm giác khó chịu...”, Hạ Tuyết lập tức nói.

Hàn Văn Hạo vẫn nhìn cô như cũ...

“Nhưng mà... làm sao bây giờ?”, Hạ Tuyết qua loa hỏi.

“Cho tới bây giờ, cũng không có người phụ nữ nào, sau khi qua đêm với tôi lại giống như cô vậy, dám lên tiếng phê phán tôi!”, hắn nhàn nhạt nói xong thì đứng dậy, chán ghét nói “Tôi nói rồi, tôi không bao giờ ép buộc phụ nữ! Nhất là những người giống như cô! Đi đi! Đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi thêm lần nào nữa!”

Hạ Tuyết cắn nhẹ môi dưới, thở phào nhẹ nhõm, “Cám ơn anh... hôm nay thật rất xin lỗi...”

Hàn Văn Hạo không trả lời...

Hạ Tuyết đứng lên chuẩn bị rời đi...

“Khoát áo vào! Tôi không muốn cô chảy máu mũi ở công ty tôi, làm dơ nền nhà...”.

Hạ Tuyết không dám nói gì thêm nữa, lấy chiếc áo vest trên ghế khoát vào, sau đó chầm chậm bước ra ngoài... Nhưng mà, khi vừa mới bước chân đến cửa, cô không yên tâm, quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo nhỏ nhẹ hỏi “Chuyện của Cẩn Nhu...”

‘Tôi tự có quyết định”, Hàn Văn hạo lạnh lùng đáp.

Hạ Tuyết không dám ở lại, vội vàng bước đi...

Tả An Na đứng ở phòng làm việc bên cạnh, nhìn Hạ Tuyết khẽ gật đầu chào...

Hạ Tuyết cũng khẽ gật đầu, cô đi qua một hành lang thật dài, khoát chiếc áo của Hàn Văn Hạo, đi vào thang máy...

Tất cả mọi chuyện tựa hồ như một hạt bụi nhỏ bị gió thổi bay đi? Mọi chuyện đều tựa như đã qua...

Sắc mặt Hạ Tuyết đỏ hồng, khoát áo Hàn Văn Hạo bước đi ngang qua rất nhiều ánh mắt soi mói, kỳ dị của mọi người, cô nhanh chóng bước ra ngoài, đi trong không gian tuyết rơi đầy trời, chuẩn bị quẹo trái để đi về hướng trạm đợi xe taxi, chợt thấy một nhóm học sinh nữ mặc đồng phục, đã đứng ở gần tòa nhà đợi từ lúc nào đó, bước ra chặn đường cô, vẻ mặt giễu cợt...

Hạ Tuyết nhìn chằm chằm bọn họ, “Các người muốn làm gì?”