Mưa Ở Kiếp Sau - Chương 05

5. Nơi đến

Tàu đến ga Nha Trang lúc đêm vừa xuống và dừng lại ở đó trong một tiếng hai mươi phút. Tôi xuống sân ga, tìm chỗ thuê phòng tắm. Chỉ có một gian còn trống, và nó trống vì những người đến trước tôi không muốn thuê nó: cái đèn duy nhất trong đó đã cháy bóng. Người ta đã tìm nhưng không còn bóng để thay vào quá nửa đêm. Họ đưa cho tôi một cây nến đang cháy, cắm trên cái nắp nhựa của một lọ chao, để tôi cầm mang vào chỗ tắm. Tôi cởi quần áo, giội nước. Gian tắm nhỏ quá, tôi không đặt cây nến đủ xa, nên nước văng vào làm cho nó tắt ngấm ngay. Tôi không có bật lửa, vả lại cây nến đã ướt làm sao châm lửa lại được. Tôi tắm trong bóng tối. Tôi gội đầu trong bóng tối. Tôi muốn sáng sớm hôm sau khi cha tôi gặp con gái lần đầu, tóc tôi mượt mà chứ không bẩn bụi dọc đường

Tôi trở về ngồi trên băng ghế tàu với mái tóc ướt. Tôi nghĩ đến cha và cuộc gặp gỡ mà tôi chờ đợi suốt đời, nhưng lúc tàu chạy, nỗi mong đợi lo sợ và hy vọng của tôi bị tiếng rầm rập của tàu hoả và cơn mệt mỏi cắt đoạn, rơi rớt trong giấc ngủ chập chờn mờ đục. Lạ lùng thay, tàu càng đến gần thành phố cha tôi ở thì những ý niệm của tôi về cha càng mất nét. Tình yêu của tôi với cha, dù trừu tượng, đã theo tôi trong tất cả năm tháng tôi còn nhớ được, đã trở thành một thứ hơi thở. Bây giờ trong những giờ cuối của đêm trước ngày gặp gỡ, hơi thở đó chợt giống như một thứ khói, một đám mây đang tan đi trên một tầng trời xa lắp.

Tàu vào thành phố lúc trời còn mờ tối. Năm giờ bốn mươi, tôi rời nhà ga Sài Gon với túi hành lý và chiếc gió mà tôi đã phủ chiếc áo len tôi mặc lúc ra ga Hà Nội lên trên.

Tôi tìm được một quán bán thức ăn sáng mở cửa sớm. Tôi sẽ ăn thật chậm và ngồi ở đó chờ ba tiếng, tôi không muốn đến nhà cha tôi quá sớm, cha tôi sẽ dậy muộn vào buổi sáng chủ nhật. Tôi muốn ngồi ở một góc khuất, nhưng quán nhỏ, cái bàn nằm khuất cũng chỉ cách mặt đường sáu mét. Tôi gọi một đĩa bánh cuốn, đặt túi và gió ở chân bàn, hỏi chỗ rửa mặt nhờ ở nhà sau quán ăn. Khi tôi trở ra, đĩa bánh đã được đặt trên bàn, không có khói bay lên: họ dọn bánh cuốn nguội. Khi tôi gắp đưa lên miệng miếng đầu tiên, thì cơn buồn chợt ập tới không báo trước. Nước mắt tôi tự dưng rớt xuống, tôi khóc trước khi biết là mình buồn. Tôi cúi đầu thấp để người ta không thấy tôi vừa ăn vừa khóc. Mắt tôi sẽ sưng, mặt tôi sẽ xấu xí, trong khi tôi muốn cha yêu thích gương mặt của tôi. Tôi không muốn khóc, vậy mà tôi không ngưng được. Cơn bão mãnh liệt không có tiếng động đã âm thầm di chuyển trong tôi từ hai ngày nay vừa vỡ ra ngay vào lúc tôi cúi xuống để gắp những miếng bánh của bữa ăn sáng đầu tiên trên một thành phố lạ. Trên chuyến tàu đi dọc quê hương chưa quen tôi đã không khóc, ngay cả nỗi buồn cũng không đến. Chỉ có nỗi mệt mỏi, một chút hoang mang và những hy vọng cùng lo sợ chập chờn rời rạc trong những giờ nửa thức. Cơn bão không có gió, biến thành mưa trút thẳng xuống từ trời, mãnh liệt và im lặng. Tôi khóc mãi, có lẽ gần hết nửa giờ. Cơn mưa qua, tôi mới bắt đầu hiểu tại sao nó đến. Tôi bắt đầu hiểu nỗi buồn. Tôi nhớ mẹ. Một nỗi mất mát kinh hoàng vừa xảy đến với mẹ, với tôi. Tôi chưa hiểu hết nỗi mất mát đó, tôi chỉ vừa mơ hồ cảm nhận được chiều sâu của cái vực thẳm nỗi mất mát ấy vừa gây ra, nó mịt mùng giữa những vách núi. Tôi đang rơi.

Tôi chải đầu, buộc tóc lại. Tôi kiếm xe ôm đi tìm nhà cha tôi. Tôi xuống xe ở phía bên kia đường căn nhà số 17 đường PTK. Tôi đứng ở lề đường một lúc lâu, tôi muốn nhìn căn nhà từ bên ngoài trước khi vào trong. Tôi chỉ thấy những khung cửa kính có buông làm của căn phòng trên lầu, chứ không nhìn thấy tầng dưới. Nhà và sân nằm bên trong một bức tường cao quá đầu người chạy dọc lề đường dài độ mười lăm mét, tường có hai cánh cổng sắt kín. Dì Lan nói cha tôi có học, có chức cao, nhưng tôi chưa bao giờ biết một người có thể ở một căn nhà to như vậy.

Trong hai mươi hai năm, cha là một ý niệm buồn bã và thân yêu. Cha luôn luôn ở phía bên kia con đường nơi tôi đứng trú mưa, ở một góc phố lúc trời vừa chợt tối. Ông cũng mơ ước có một đứa con gái như tôi mơ ước có một người cha. Ông cũng thương nhớ nỗi thương nhớ mênh mang dài như cuộc đời, nỗi thương nhớ không có bắt đầu và chấm dứt. Ông chỉ băng qua chiều ngang của con đường thôi thì sẽ ở cùng phía với tôi, sẽ tìm thấy tôi. Nhưng ông không băng qua con đường đó, vì một lý do nào chưa bao giờ có ai nói cho tôi biết. Ông là một ý niệm, một ước mơ thấp thoáng, mong manh nhưng không bao giờ đổ vỡ. Ý niệm đó đã trở thành một phần của cuộc đời, một số khoảnh khắc nào đó của một ngày, vào cuối những cơn mưa chiều mùa đông hay mùa hạ. Tôi ao ước được là đứa con gái nhỏ của cha, tôi mong cha tôi sẽ băng qua đường, tìm thấy tôi, ôm chặt tôi trước khi tuổi thơ tôi qua hẳn rồi. Tôi muốn vào ngày ấy cha tôi thấy tôi đã mang nét duyên con gái vừa lớn, nhưng vẫn còn là một đứa con gái nhỏ bé, tôi muốn được ở bên trong vòng tay êm ái mạnh mẽ của cha khi tôi còn thơ dại và cần được ôm ấp. Tôi không muốn có người yêu trước khi biết vòng tay ấy. Tôi muốn là con gái của cha trước khi là người yêu của một người đàn ông.

Tôi hai mươi hai tuổi và tôi không thể chờ nữa. Cha tôi không băng qua con đường để tìm tôi, nên tôi sẽ băng qua con đường để tìm cha. Con đường đó đang ở trước mặt tôi, vào một ngày nắng chứ không phải ngày mưa. Con đường không ướt nước như hàng ngàn ngày tôi đã đứng mơ màng thương nhớ cha.

Ở phía bên kia đường là một cánh cửa sắt lớn cao quá đầu người. Tôi sẽ băng qua con đường trước mặt, và sau đó, đời tôi sẽ khác.

Tôi bấm chuông và chờ. Có một người đàn ông đến mở một cái ô nhỏ trên cánh cửa để nhìn tôi. Người đó không phải là cha tôi. Anh ta độ ba mươi tuổi.

"Cô tìm ai?"

"Em tìm ông Lân. Thưa đây có phải nhà của ông Nguyễn Bá Lân không ạ?"

"Cô là bạn của Quỳnh à?"

"Quỳnh là ai?"

"Con bác Lân. Học ở đại học Kiến trúc nhưng đi Thuỵ Sĩ du học rồi. Đi rồi nhưng thỉnh thoảng vẫn còn bạn đến tìm vì không biết. Tôi thấy cô bằng tuổi Quỳnh nên tôi tưởng cô học chung với Quỳnh chứ."

"Em tìm ông Lân."

"Bạn bác lân đón bác đi đánh golf từ sớm rồi, nhưng có vợ bác ở nhà. Cô tên gì để tôi vào thưa?"

"Em là... tên em là..." - tôi thấy người ấy áp mặt vào cái lỗ nhỏ trên cửa sắt để nhìn tôi rõ hơn, ánh mắt của anh ta lướt từ mặt xuống chân tôi, nơi tôi đã đặt chiếc túi và cái giỏ xuống đất.

"Em tên là Mai."

"Gì Mai? Mai tìm bác Lân có việc gì thế?"

Tôi tìm cha tôi có việc gì? Tôi không biết. Tôi biết trả lời người đàn ông lạ này thế nào. Tôi cũng không muốn nói cả họ tên tôi ra, vì họ tôi không giống họ của cha tôi. Tôi quay đi, im lặng.

"Thế Mai chỉ có tên không có họ à? Không có thì thôi vậy. Nhưng mà bác gái chắc chắn muốn biết Mai từ đâu tới, tìm ông nhà có việc gì thì mới cho tôi mở cửa đấy."

"Việc của em... chỉ là việc riêng giữa ông Lân với em thôi."

"Việc riêng... Việc riêng sao không gặp chỗ riêng mà lại đến nhà thế này."

"Cũng không có việc gì..."

"Mai nhất định không chịu nói à? Nếu bác gái không cho mở cửa thì không phải lỗi ở anh đấy Mai nhé. Mai chờ một chút."

Người đàn ông đóng cánh cửa của cái khung nhỏ xíu trên cổng sắt. Và tôi đứng chờ. Nhưng tôi đang chờ ai, chờ chuyện gì đây? Chưa bao giờ, chưa một lần duy nhất tôi nghĩ rằng cha tôi có vợ, một người đàn bà nào đó, không phải là mẹ tôi. Và có con, một đứa con gái nào đó, không phải tôi. Trong mấy phút nữa thôi, tôi sẽ gặp người vợ đó, nếu bà chịu mở cửa cho tôi vào bên trong khuôn viên căn nhà có tường cao đó. Tại sao tôi lại vào đó?

Tôi nhấc túi và giỏ của mình lên và quay người bước đi, trước khi tôi kịp có cảm giác hay ý nghĩ gì. Hình như có tiếng cánh cổng sắt mở ra, tôi không chắc, đường nhiều xe, tôi không biết có tiếng mở cửa thật không hay âm thanh đó chỉ do tôi tưởng tượng. Dù sao thì tôi cũng không quay đầu lại. Tôi đi thật nhanh đến góc đường, anh xe ôm lúc nãy đưa tôi đến đây vẫn còn dựng xe ngay góc đường này để chờ khách. Tôi leo lên yên xe, chưa biết mình sẽ nói anh ta đưa tôi đi đâu.

Cuộc gặp gỡ cha tôi, sau một đời mong đợi chỉ có vậy thôi. Nó không bao giờ xảy ra. Ai đã quyết định như vậy? Tôi không biết. Chân tôi bước đi không có một cân nhắc nào, vậy mà điều đó đã trở nên cái định mệnh cuối cùng, tuyệt đối: cha tôi và tôi suốt đời không gặp nhau.

Cha tôi và tôi suốt đời không gặp nhau, điều đó chỉ đúng một nửa. Tôi có gặp ông, nhưng ngược lại thì không. Tôi nhìn thấy ông từ một khoảng cách, từ phía bên kia đường. Tôi không biết tại sao và như thế nào, tôi quay lại con đường đó, uống cà phê hay đi lên đi xuống lề đường phía bên kia căn nhà cha tôi ở, để chờ thấy cha tôi một lần. Chiếc xe màu đen của ông ngừng lại, người lái xe bấm chuông, và trong một phút họ chờ hai cánh cổng được mở ra trước khi lái xe vào sân,tôi nhìn cha tôi từ bên kia đường, xuyên qua làn kính của cửa sổ xe ông. Ánh sáng phản chiếu từ tấm kính ấy làm cho tôi thấy ông không rõ, nhưng có hề gì. Tôi thấy một người đàn ông và biết người đó là cha tôi, vậy thôi. Tôi cần thấy ông một lần, để có thể về viết trong nhật ký: Tôi đã nhìn thấy ông và không có chuyện gì xảy ra. Không có tình máu mủ màu nhiệm. Tôi không là đứa con gái nhỏ của ai cả. Sau những khoảnh khắc ngắn ngủi đứng trước cánh cổng của căn nhà đó, tôi đã chợt lớn hơn. Đủ lớn để biết rằng tôi mồ côi.
__________________