Mưa Ở Kiếp Sau - Chương 23

23. Đóng cửa 

Tôi thức dậy trong phòng trọ vào buổi chiều. Căn nhà vắng, mọi người đều có việc ở bên ngoài. Tôi nhớ lại rằng tôi cũng phải đi ra ngoài. Tôi nhớ lại chiều nay, cha tôi sẽ có một buổi mừng sinh nhật ở Muôn Hoa với những người bạn giàu sang quyền thế. Ông sẽ mở dây gói một món quà đẹp và mới. Tôi sẽ không để cho chuyện đó xảy ra. Tôi không còn thì giờ, không còn cả sức lực và tâm trí để hiểu quyết định của mình. Tôi chỉ biết đó là một việc phải làm. Nó cấp bách như việc cứu người, dù tôi không biết mình cứu ai. Cha tôi? Không thể nào. Hay Quỳnh? Hay chính tôi? Cùng lúc đó, tôi cũng sẽ đang phản bội ai đó. Những nạn nhân của cha tôi? Hay chính cha? Ông sẽ trong kiếp này và tất cả những kiếp khác chỉ biết một cách sống duy nhất, là sống trên sinh mệnh những con người. Hay là tôi sẽ phản bội sự thật, chặn lấy hơi thở của nó, như tên tài xế đã chặn một cái gối lên mặt em tôi. 

Tôi không thể suy nghĩ tiếp. Tôi kiệt sức rồi. Tôi phải đi làm việc đó ngay, ngăn chặn tai ương đang chờ Quỳnh, và cha tôi. 

Tôi đi taxi đến nhà cha nhưng không dám gọi cửa, vì biết người ta sẽ không mở cửa cho tôi. Không bao giờ. Tôi đi lên đi xuống trên lề đường phía bên kia. Tôi tìm được một cái quán cà phê nhỏ. Tôi vào đó ngồi chờ. Một lúc nào đó, chiếc xe của cha tôi sẽ chạy ra để đi đến Muôn Hoa. Tôi sẽ nhăn chiếc xe lại. 
Tôi chờ rất lâu. Bầu trời chiều tái đi, không có ráng chiều, vì mây xám giăng kín mảnh trời phía Tây. Mặt trời đã thấp, trời sẽ tối rất nhanh. 

Vào khoảng sáu giờ rưỡi, cánh hai cổng của nhà cha tôi mở ra. Tôi cuống cuồng chạy về phía đó. 

Chiếc xe màu đen của ông chạy ra. Tôi nhìn thấy ông ngồi ở băng sau. Người tài xế chính là người đã mở cái khung nhỏ nơi cánh cổng nói chuyện với tôi ngày tôi đến đây lần đầu, cũng là người mang tiền đến Muôn Hoa hôm nào. Tôi đứng chặn ở đầu xe. Tài xế ngưng lại. Tôi đến cửa sổ để nói chuyện với cha tôi, nhưng tất cả cá cửa kính của xe đều đóng, tôi gị nhưng không ai nghe. Trời đã tối, có lẽ cha tôi không nhìn thấy mặt tôi, đứa con gái ông đã mua hôm nào, đã bỏ chạy và cô Tâm đã thế vào cho ông một đứa khác. Tôi thấy cha tôi hỏi gì đó và người tài xế lắc đầu, tôi thấy cha tôi rất bực mình và ra hiệu cho anh cứ lái xe đi. Tôi chạy nhanh ra phía trước đầu xe, ôm lấy cái đèn xe phía trước vào bụng. Họ chỉ tiến xe tới một chút, là cán lên tôi ngay, vì tôi đứng ở ngay bánh xe trước. Tôi thấy đuối sức và đầy lo sợ, không phải tôi sợ họ cán tôi, mà sợ vì không biết phải bắt đầu nói như thế nào cho cha tôi hiểu. Ông sẽ bước ra khỏi xe, hỏi tôi có việc gì mà cản xe ông như thế. Tôi sợ phải đứng trước mặt ông, nhìn vào mắt ông, nghe tiếng ông hỏi, sợ tất cả những thứ gì thuộc về ông. Tôi cần thêm một chút can đảm, một chút nữa thôi, để ngăn chặn câu chuyện kinh hoàng sắp xảy đến với em Quỳnh. Tôi phải nói tất cả trong một câu, một câu thôi, vì can đảm của tôi không dài hơn một câu được. Tôi sẽ đứng ôm lấy đầu xe như thế này, bất kỳ bao lâu, cho đến khi cha tôi bước khỏi xe và tôi có thể nói cái câu đó. Tôi gom hết sức lực mà mình có, giữ cho hai đầu gối tôi khỏi quị. 

Nhưng lúc đó, từ phía cánh cổng, mẹ của Quỳnh, chị giúp việc và một người đàn ông bước ra. Họ ôm lấy tôi, kéo tôi ra khỏi chiếc xe. Tôi vùng vẫy, họ đã nhấc tôi lên khỏi mặt đất và kéo lê tôi sang một bên. Chiếc xe của cha tôi chạy đi. 

Người đàn ông dằn tôi xuống đất. Mẹ Quỳnh đã nhận ra tôi. Bà hỏi: 

"Mày muốn gì?"

Tôi chỉ muốn quị xuống vì kiệt sức và ê chề. Tôi không thể trả lời được. Người đàn ông nói với mẹ Quỳnh: 

"Có khi trong lúc phải đi ăn uống giao tiếp trong công việc, chú bo cho một đứa phục vụ rộng tay một lần, nó tưởng nó có thể theo xin nữa. Thôi cô không phải để ý làm gì." 

Họ bỏ tôi ở đó, đi vào và đóng hai cánh cửa cổng lại. Tôi lặng người trong vài phút. 

Có vài người từ bên kia đường đến xem, họ giữ một khoảng cách, không ai đến gần tôi. 

Tôi phải làm gì bây giờ? Cha tôi đang trên đường đến Muôn Hoa. Làm sao ngăn ông lại. Tôi phải nói mẹ Quỳnh gọi điện cho ông. 

Tôi bước đến cánh cổng sắt và nhấn chuông. Không ai mở cửa. Tôi nhấn chuông nữa. Tôi đập vào hai cánh cửa, nó vẫn im lìm. Tôi đập bằng hai tay, rồi hai cánh tay, rồi bằng cả thân người. Họ không mở cửa cho tôi. Tôi kiệt sức, đứng chờ. Một lúc sau, tôi lại nhấn chuông và chờ, không biết là bao lâu. Tôi muốn khóc, nhưng không khóc được. Tôi lo lắng, tôi rã rượi. Tôi không còn biết là mình đang làm gì và tại sao. Tôi chỉ biết là có một việc vô cùng quan trọng và tôi phải làm, đến cùng, dù tôi có quị xuống đây, dù tôi có chết đi, vẫn phải làm cho được điều đó, phải nói với mẹ Quỳnh gọi điện thoại cho cha tôi và gọi ông quay về. 

Tôi nghe tiếng xe phía sau lưng. Tôi quay lại. Đó là một chiếc xe không cửa của công an.

Hai người bước xuống xe. Một người nói: 

"Cho xem chứng minh." 

Tôi mở cái túi đang mang trên vai. Tôi đưa giấy tờ cho ông ấy. Ông ấy xem xong không trao lại cho tôi. Ông nói: 

"Cô về đồn làm việc." 

"Tôi có làm gì đâu." 

Tôi được thả vào sáng hôm sau. Những tàng lá của những cây cao hai bên đường xao động trong nắng va trong gió ở trên cao, ngút cao. Tôi đi bộ đến một quán bán thức ăn sáng ở đường LQĐ. Giờ này, phần lớn khách ăn đã rời quán đến sở làm, chỉ lưa thưa vài khách. Tôi ngồi trong vườn sân trước, dưới những tàn cây. 

Buổi tối ngủ ngồi, cổ tay trái bị còng vào song cửa sắt trong một gian phòng trắng toát đèn neon, và buổi sáng thêm một cuộc hỏi cung vô nghĩa... tất cả giống như một dòng sông nước đục lờ đờ, tôi rơi vào đó, dòng nước làm mờ nhạt tâm tưởng và các giác quan. Nó rất giống cảm giác của sự thanh bình, nhưng là một sự thanh bình mờ đục, vô cảm. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi thấy mình hờ hững. Tôi không biết cảm xúc, ý nghĩ của mình và không cảm thấy buồn vì điều đó. Tôi không cảm thấy buồn vì bất cứ điều gì khác. Thành phố yên lặng, nhẹ hẫng. Sức hút của trái đất đã mất rồi.