Mây trên đồng bay mãi - Chương 01

 

Chương một: Cuộc sống

Cô từng dành ba năm để yêu một người, nhưng lại
mất sáu năm để quên người ấy.

Chín năm, từ một cô bé không biết gì cho đến khi
trở thành người con gái chững chạc như bây giờ, tình yêu của cô, giống như
Lương Triều Vỹ trong Vô gian đạo

, luôn luôn không gặp được ánh mặt trời. Chỉ
là... cuộc đời cô còn có thể có được bao nhiêu lần ba năm, rồi lại ba năm nữa?

Đấy là một buổi sáng rất đỗi bình thường, trời rất xanh, mây gợn
nhẹ, cỏ bên đường mọc xanh rì, những tán ngô đồng sum suê tỏa bóng và trong
không khí lan tỏa một thứ hương thơm ngọt ngào, dễ chịu. Cửa ra vào tòa soạn
báo Vân Trạch đô thị hôm nay vô cùng náo nhiệt: cộng tác viên
đến hỏi tiền nhuận bút, xe đi phỏng vấn ra vào tấp nập, nhân viên bận rộn chuẩn
bị đi đưa tin... Và tất nhiên, còn có cả An Dĩ Mạch vai đeo balô đang ngơ ngác
nhìn trước ngó sau.

“Chào chị, hôm nay phỏng vấn ở đâu thế?”. Dĩ Mạch cười hỉ hả hỏi
một đồng nghiệp vừa chạy ra, người đó còn không thèm liếc mắt nhìn cô, thì tất
nhiên càng không có thời gian để trả lời câu hỏi của cô. Dĩ Mạch không để tâm,
chỉ nhún vai đi tiếp. Làm cái nghề phóng viên này, ai cũng đã chóng tu luyện
thành tinh, gặp lãnh đạo các ban ngành thì anh anh em em ngọt xớt nhưng với
đồng nghiệp của mình thì lạnh lùng, khinh khỉnh. Mọi người đều dốc hết sức vào
việc cạnh tranh, nên tuyệt đối không phí thời gian vào việc chào hỏi ở văn
phòng. Điều mọi người quan tâm là tháng này anh lên được mấy trang đầu, cô kia
được thêm mấy món thưởng; thi thoảng lại nói kháy nhau mấy câu hoặc đâm bị thóc
chọc bị gạo trong văn phòng.

Có lẽ Dĩ Mạch là trường hợp ngoại lệ duy nhất trong đám người này.
Từ trước đến giờ cô chưa từng quan tâm số tiền viết bài của mình được bao
nhiêu, cũng không quan tâm đến việc đi cửa nào mới có lợi, đi cửa nào sẽ bị
thiệt thân. Ngược lại, cô còn rất lười, nếu phải đi phỏng vấn vào cuối tuần thì
cô thà dâng tặng đồng nghiệp để hưởng cái vui an nhàn còn hơn. Nhỏ tuổi nhất
phòng giải trí, năng lực kém nhất, bài viết ít nhất, “ba nhất” này cô đều nắm chắc.

Việc cô thích làm là ngồi ngơ ngẩn bên cửa sổ văn phòng, nhìn ngắm
cây ngô đồng bên ngoài bốn mùa thay đổi.

“Dĩ Mạch, hôm nay có bài không?”.

“Không có, nhưng sếp cứ yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng, tháng
này nhất định sẽ không để trống bài!”.

“Phòng có nhân tài như cô thì tôi yên tâm làm sao được?”. Trưởng
phòng giải trí Đồ Thủy Thu bực bội lườm Dĩ Mạch. Trước kia nhận cô ta vào làm
cũng là vì thấy cô ta đầy nhiệt huyết, không lương cố định, không chế độ ưu
đãi, không tiền đồ mà cũng chịu làm. Vốn tưởng cái cô nàng đã thề thốt sẽ làm
phóng viên suốt đời này nhất định sẽ yêu quý sự nghiệp báo chí, đầy ắp hoài bão
lý tưởng, nhất định sẽ lập nên công danh. Nhưng làm việc lâu như vậy trưởng
phòng cũng nản lòng, cô nàng An Dĩ Mạch này vốn không hề có chút lòng say nghề
nào. Thật không hiểu nổi, cô ta rõ ràng là không thích nghề này, sao lại cứ ở
lỳ tòa báo không chịu ra đi cơ chứ! Xem ra đợt báo tháng này cũng khỏi mong đợi
tin bài của cô ta. Mặt cô nàng này dày đến mức có thể đem đi vá tường thành, có
mắng mỏ gì thì cô ta cũng luôn vào tai này ra tai kia, ngày nào cũng lãng phí
thời gian vào những việc vô bổ. Trời nắng thì cô ta vui vẻ ca ngợi tạo hóa ban
tặng bầu trời đẹp thế, cao vút không gợn mây. Hôm nào trời mưa, cô ta lại ngợi
ca ông trời thể lượng, tưới đẫm vạn vật. Thật không hiểu nổi đầu cô nàng này
chứa những gì bên trong.

“An Dĩ Mạch, đến phòng tôi ngay!”. Nhớ đến nơi trút giận, Đồ Thủy
Thu nện bản đề cương phỏng vấn dày cồm cộp trong tay lên bàn Dĩ Mạch, sau đó
dậm mạnh gót giày cao bảy phân, hùng hổ đi vào phòng.

“Lần trước tòa soạn định lấy

Kim Eun Chae làm tin chính bìa B. Nhưng hôm đó cô tự nhiên mất
tích, suýt chút nữa thì làm bể kế hoạch ra báo. May có người nhanh tay dùng ảnh
của Chu Thiên Vương lấp chỗ trống đó, nếu không thì rắc rối to. An

Dĩ Mạch, không phải lúc nào cũng có đồng nghiệp đổ rác hộ cô đâu,
tôi xin cô nhanh nhạy lên chút đi, có cô ở đây cả phòng chúng ta có ngày lên
cơn đau tim mất!”.

“Hả? Dùng tin của em làm bìa? Sao không ai cho em biết?”. Dĩ Mạch
nói khẽ rồi lầm bầm một câu, cô mới là người xém chết vì đau tim chứ.

“Bây giờ cô còn trách tôi không cho cô biết à? Cô biết điều một
chút được không! Tôi xin cô, đám người phòng tin tức đang chờ dịp cười chúng ta
đây này!”. Bà chị trưởng phòng đẩy gọng kính lên, tức giận bừng bừng nhìn Dĩ
Mạch. Sinh tồn ở chốn văn phòng vốn vẫn là như thế, quân đến thì tướng chặn,
nước đến thì đất giữ, chỉ có một đám người mà ồn ào chả khác gì cái Đại Quan
viên

(3)

hiện đại. Ai cũng muốn bẫy người khác, làm gì có ai có nghĩa vụ
nhắc nhở cho cô? Thật không hiểu nổi cô nàng này ngây thơ hay là ngu ngốc nữa,
cái gì cũng không hiểu!

“Em nhất định sẽ cố gắng, giờ em đi phỏng vấn đây. Chào sếp...”.
Mụ phù thủy già nổi giận rồi, xem ra chuồn mau cho lành.

“Đứng lại cho tôi! Chạy nhanh thế, vội đi đầu thai à?”.

“Dạ... vâng! Nhưng không phải em đầu thai, mà là em bé của Tô Dung
sắp đầu thai. Tô Dung sinh con, chuyện quan trọng như thế em phải ngày đêm theo
dõi sát sao mà”.

“Việc Tô Dung sinh con đã có người khác lo rồi, cô còn tham gia gì
nữa! Rõ thật là, việc mình chưa xong, lại còn đòi đèo bòng chuyện người khác!
Với lại từ giờ đến lúc Tô Dung sinh con còn hai tháng nữa, cô vội cái gì!”.

“Không, sếp à. Chúng ta cần phải biết nhìn xa trông rộng. Việc
sinh nở thường rất khó nói chính xác, có khi không cẩn thận đẻ non một hai
tháng thì sao? Vì thế em thấy mình nhất định phải trực sẵn ở bệnh viện, sẵn
sàng đón em bé ra đời”. An Dĩ Mạch mở to đôi mắt vô tội, nghiêm trang giải
thích.

“Cô nói xong chưa? Tấu hài đấy à? Giờ là lúc cô dạy tôi làm việc
thế nào à? Cô...?”. Trưởng phòng giận dữ vơ lấy tập giấy tờ trên bàn, toan đập
vào đầu Dĩ Mạch. Dĩ Mạch hoảng đến nhắm tịt mắt lại, đánh đi đánh đi, đánh nhẹ
thôi.

“Thưa trưởng phòng”. Bỗng một giọng nói cản chị ta lại, Dĩ Mạch
trút một hơi nhẹ nhõm, mở mắt ra. Một nữ đồng nghiệp đứng ở trước cửa cười
tươi, liếc Dĩ Mạch một cái, ánh mắt rất coi thường.

“Có việc gì thế?”. Thấy cánh tay đắc lực của mình, chị ta ngay lập
tức chuyển mặt tươi tỉnh.

“Tô Dung chiều nay lúc xuống thang không cẩn thận vấp ngã, đã được
đưa vào viện rồi, rất có thể cô ấy sẽ sinh sớm hơn kế hoạch”.

“Thế...”.

“Sếp yên tâm, em đã phái hai nhân viên thực tập thay nhau trực ở
đó rồi. Giờ em đến đó luôn đây, tin này ta nắm chắc rồi”.

“Cô làm việc tất nhiên là tôi yên tâm, cô lo xa như vậy rất tốt.
Bệnh viện xa lắm, thế này đi, cứ bảo đội xe đưa cô đi, giấy xuất xe bảo tài xế
đưa tôi ký là được rồi”.

“Cảm ơn sếp”.

“Phải thế, phải thế”.

Phải thế? An Dĩ Mạch tròn mắt, đến khu đô thị mới mà còn phải đi
bộ sái cả chân, cái phòng giải trí vắt mỡ sành ra nước này mà cũng chịu điều xe
đưa phóng viên đến bệnh viện phụ sản chỉ cách đó mươi phút đi đường sao?

“Sếp ơi, lần trước em đi xe bus đến live show ở cung thể thao Vân
Trạch hết...”

“Im mồm, bài viết đó của cô còn kiếm không đủ tiền đi xe bus nữa
kìa. Nhìn gì tôi? Cô đang chửi thầm tôi đấy à? Đừng tưởng tôi không biết gì đâu
nhé, sau lưng tôi các cô toàn gọi tôi là phù thủy già! Có thời gian nói xấu
người khác sau lưng thì thà học làm thế nào kiếm ra vài tin giật gân đi!”.

Phóng viên giải trí không nói xấu sau lưng thì nói cái gì? Chẳng
lẽ nói chuyện chính trị? Dĩ Mạch than thầm trong bụng. Nếu không phải vì di
nguyện của bố thì cô đã chẳng ở lại phòng giải trí chết tiệt này rồi! Hừ, vốn
hy vọng trở thành nhà thiết kế trò chơi điện tử danh tiếng, giờ lại trở thành
phóng viên quèn của làng giải trí, đúng là chuyện bi thảm nhất thế giới cũng
chỉ đến thế.

“Làm gì mà như anh hùng quyên sinh thế? Tin của

Kim Eun Chae tôi vẫn chưa tính sổ với cô đấy! Giờ cô ấy đang ở lại
Vân Trạch quay MV cho đĩa hát, xem ra sẽ còn ở đây một thời gian. Giờ mọi nơi
đang đồn ầm lên chuyện cô ấy vì người yêu bí mật mà bỏ sự nghiệp đang lên ở Hàn
Quốc, các tờ báo lớn nhỏ khắp châu Á đều đang muốn biết tung tích người đàn ông
đó. Chớ bảo tôi không trọng dụng cô, giờ tin này giao cho cô, bằng bất kỳ cách
nào, cũng phải moi cho được người đàn ông đó ra”.

“Trưởng phòng, để phỏng vấn người yêu của

Kim Eun Chae, em đã nấp một ngày một đêm trong nhà vệ sinh mà cuối
cùng cũng chẳng thu được kết quả gì. Nhiệm vụ lớn thế này nên giao cho người có
kinh nghiệm đi thôi!”. Nghe đến mấy từ “người yêu của Kim Eun Chae”,

Dĩ Mạch biến sắc mặt, vội vàng đẩy việc cho người khác.

“Còn dám nhắc chuyện lần trước với tôi à! Hôm đó tất cả các báo
đều có bài, chỉ có báo ta là không, lỗi này là của cô, giờ mau đền cho tôi!”.

“Nhưng thưa sếp,

Kim Eun Chae không nể mặt báo nhỏ như chúng ta...”.

“Hai tháng, nếu tôi không thấy tin độc thì cô không cần đi làm
nữa”.

“Vâng, em nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của sếp!”. Lời trưởng
phòng như thần chú, ngay lập tức khiến Dĩ Mạch cấm khẩu. Chỉ cần nhắc đến
chuyện rời khỏi tòa báo là cô sẽ đầu hàng ngay tắp lự. Dĩ Mạch hít một hơi thật
sâu, lủi thủi bước ra khỏi văn phòng.

Cô trở về chỗ, ngồi im một hồi lâu nhìn màn hình máy tính. Lát
sau, như hạ quyết tâm làm việc gì đó, cô lập một file văn bản mới, mau chóng gõ
mấy chữ “Đơn xin nghỉ việc”. Nhưng mới gõ được mấy chữ, ngón tay cô liền ngập
ngừng dừng lại. Cô nhìn chăm chăm vào tấm ảnh gia đình trên màn hình máy tính,
bố mẹ và cô, tất cả cùng cười rạng rỡ, hạnh phúc. Cô im lặng nhìn ba người trong
ảnh, hạnh phúc đó như ánh hào quang từ thế giới khác.

Không thể để mất công việc này, ý nghĩ đó bùng lên trong đầu cô.
Dĩ Mạch nhấp nhẹ con chuột, delete hẳn file xin nghỉ việc vừa mới viết xong
tiêu đề.

“Trưởng phòng bảo cô tìm thông tin về người yêu bí mật của

Kim Eun Chae à? Bà ấy chắc chắn là kiếm lý do để tống cô đi rồi!
Kim Eun Chae bảo vệ tình yêu đó như thế, tuyệt đối không thể để bị lộ đâu”.

“Phải đấy,

Dĩ Mạch, thà tự thôi việc còn hơn là bị đuổi việc, như thế cũng
đẹp mặt hơn một tý”.

“Phải đấy, nếu là tôi thì nhất định tôi sẽ thôi việc, ra đi cho
oai”.

“Rầm!”. Dĩ Mạch đập bàn đứng bật dậy, mấy đồng nghiệp vừa móc máy
cô giật mình im re. Dĩ Mạch nhìn đám người đang đứng ngây ra, nheo mắt, nở nụ
cười vô hại.

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi nhất định sẽ không thôi việc.
Với lại, tôi sẽ xin trưởng phòng để cho tôi cả một trang cho tin này”. Cô cười
nói, nhưng nụ cười đó không chút hơi ấm, như đêm tối vô vọng.

Quen anh chín năm, chia tay sáu năm, cuối cùng cũng đến ngày hôm
nay. Vốn tưởng kiếp này họ sẽ không gặp lại nữa, nhưng đúng lúc cô quyết tâm
quên đi quá khứ thì anh lại trở về. Anh không trở về một mình, mà còn có một cô
gái nữa bên anh, xinh đẹp, thông minh, tiếng tăm khắp chốn. Cô mất sáu năm để
cố quên một người, nhưng lúc này mới nhận ra mình ngây thơ biết bao. Tất cả mọi
cố gắng đều tiêu tan trong giây phút nhìn thấy anh. Hôm đó, khi cô thấy

Kim Eun Chae tựa vào lòng anh sau cánh gà, cô biết mình thế là hết
rồi. Tim đau như muốn vỡ tung, nỗi đau như nước triều lên nhấn chìm khiến cô nghẹt
thở. Không quên được, hóa ra mình không quên được, khi gặp lại, chỉ một cái
nhìn cũng khiến mọi vỏ bọc của cô sụp đổ.

Cô dành ba năm để yêu một người, và mất sáu năm để quên đi người
ấy. Nhưng giờ đây cô mới biết quên đi một ai đó là việc rất khó. Phần quá khứ
của họ là những ký ức chưa từng được rũ bỏ. Sao anh ấy lại quay về, những tổn
thương trước kia còn chưa đủ ư? Rõ ràng là cô đã trốn chạy, không muốn xuất
hiện trong cuộc đời anh nữa, nhưng anh lại không chịu bỏ qua. Chín năm, từ một
cô bé không biết gì cho đến khi trở thành người con gái chững chạc như bây giờ,
tình yêu của cô, giống như Lương Triều Vỹ trong Vô gian đạo, luôn
luôn không gặp được ánh mặt trời. Chỉ là... cuộc đời cô còn có thể có được bao
nhiêu lần ba năm, rồi lại ba năm nữa?