Mây trên đồng bay mãi - Chương 11

Chương mười một: Ngàn cân treo sợi tóc

Dĩ Mạch, em thường hỏi anh sao lại yêu em. Mỗi
lần như thế anh đều không trả lời, vì anh thật sự không biết phải trả lời thế
nào. Yêu em, tự nhiên như hít thở khí trời. Nhưng... anh có thể nín thở chứ
không thể ngừng yêu em.

Mười hai giờ trưa, Lục Thiều Trì xem đồng hồ, anh tắt màn hình máy
tính, day day hai chân mày, rời bỏ đầu óc khỏi đám hình X-quang tim. Hôm nay
anh thấy bức bối vô cớ, cả buổi không tập trung vào công việc được. Không biết
có phải tại Dĩ Mạch mãi không gọi điện cho anh hay không? Gửi tin nhắn cả buổi
sáng mà cô không hề nhắn lại một dòng. Cô nàng này thường ngày vô tâm vô tính,
có lúc nhắn tin cho cô mà mãi bốn năm hôm sau mới nhận được tin trả lời, đã thế
lại còn trả lời chả đâu vào đâu khiến anh khóc dở mếu dở. Có lần, anh không nén
được hỏi cô tại sao lại trả lời tin nhắn muộn thế, cô nàng còn hồn nhiên tròn
mắt nhìn anh: Ba hôm trước anh nhắn cho em à? Nhưng em mới thấy lúc nãy thôi!

An Dĩ Mạch là một cô gái ngây thơ như vậy đấy, ngây thơ đến mức
không biết tự bảo vệ mình. Thật không hiểu trước khi gặp anh, cô sống thế nào
với bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu thương tích, bao nhiêu cản trở như vậy. Mỗi
lần nghĩ đến những điều này, Thiều Trì lại không khỏi đau xót. Anh khẽ lắc đầu,
muộn thế này rồi không biết cô nàng đã ăn gì chưa? Anh cầm lấy chìa khóa xe,
chuẩn bị đến tòa soạn đưa cô đi ăn, nhưng vừa đẩy cửa bước ra thì thấy Trần Sở
Dương xách hai hộp cơm đứng ngoài cửa.

“Chủ nhiệm Lục nghỉ sớm thế, không giống tác phong của cậu chút
nào! Lại định đi ăn với cô người yêu bé bỏng à? Đúng là bạn trai tốt bụng, tôi
hỏi cậu lúc nào ăn với tôi được một bữa đây? Tôi dầu gì cũng là khóa trên của
cậu, hồi cậu nhập học tôi còn tình nguyện xách giúp hành lý cho cậu. Nếu cô gái
nào ở trường y mà biết Lục Thiều Trì lạnh lùng ngày xưa giờ suốt ngày chạy theo
cô người yêu thì chắc vỡ tim mất”.

Lục Thiều Trì cười, lườm Trần Sở Dương một cái làm anh ta chột dạ.
Chớ trông cái cậu em khóa dưới thường ngày ôn tồn nho nhã mà coi thường, khi
tín hiệu nguy hiểm đã ánh lên trong mắt cậu ta thì phải cảnh giác cao độ. Cậu
chàng này rất cao tay khi trị người khác.

“Nếu anh rỗi quá thì em sẽ gọi điện cho chủ nhiệm khoa cấp cứu, để
anh ấy thu xếp cho anh tăng ca”. Thiều Trì vẫn mỉm cười, còn Trần Sở Dương mặt
mày đã biến sắc.

“Này nhóc, tôi có lòng tốt mời cậu ăn cơm, cậu lại định thóc mách
tăng ca cho tôi, cậu có biết nếu cậu làm thế thì sẽ có bao nhiêu cô gái vì
không được hẹn hò với tôi mà vỡ tim không?”.

“Trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí, chắc anh đang có ý đồ
gì đó, đúng không?”.

“Ít ra cũng là anh em, cậu chớ có xem nhẹ tấm lòng của người ta
thế! Tôi nghe nói Viện trưởng Tiêu về nước rồi, cả Hân Nhan cũng về đấy”. Trần
Sở Dương cười trừ đưa suất ăn cho Lục Thiều Trì. Hồi trước Tiêu Nhân Tâm đi Mỹ
khảo sát hai năm, mọi người đều tưởng bà ta sẽ đưa Lục Thiều Trì đi, nhưng cuối
cùng lại đưa bác sĩ Mạc Hân Nhan đi, hại Sở Dương nếm mùi tương tư đau khổ.

“Anh bảo mẹ em và Hân Nhan sắp về nước?”. Thiều Trì ngạc nhiên,
anh bận đến tối mắt, tin Viện trưởng về nước truyền đến tận phòng cấp cứu rồi
mà anh còn không hay biết.

“Phải, cậu bảo Hân Nhan về rồi tôi nên mua quà gì cho cô ấy đây?
Cô ấy thân với cậu nhất, hộp cơm này tôi tặng cậu, cậu tư vấn giúp tôi nhé”.

“Cái cô ấy thích anh không cho được đâu”. Thiều Trì nói nhẹ tênh.
Mạc Hân Nhan là con gái thầy giáo anh, Trần Sở Dương thích cô đã lâu lắm rồi,
hồi đó ba người bọn họ thường chơi với nhau. Mẹ anh lầm tưởng anh thích Hân
Nhan nên đã đưa Hân Nhan đi Mỹ để chia rẽ hai người. Đến cả người có học vấn
cao như Mạc Hân Nhan mẹ anh còn không hài lòng, làm sao mà chấp nhận được An Dĩ
Mạch? Lần này bà về nước chưa chắc đã là chuyện hay. Hơn nữa, Hân Nhan... Thiều
Trì lẩm bẩm một mình, xem ra rắc rối mới chỉ bắt đầu.

“Hồi đại học cậu đã giúp tôi cưa Hân Nhan, cô ấy thích gì sao cậu
lại không biết! Với lại cô ấy quan tâm đến cậu như thế, cậu nói gì cũng nghe,
cậu phải nói tốt về tôi trước mặt cô ấy đấy nhé. Này, sao mặt cậu lại thế? Cậu
có Dĩ Mạch rồi thì không cần bạn bè cũ nữa à?”. Trần Sở Dương cáu kỉnh nói, cái
cô nhóc An Dĩ Mạch ương như đá đó đúng là đã làm cho cậu em này mê mẩn đến mất
hồn rồi.

“Em không nói chuyện này với anh nữa, Dĩ Mạch vẫn không nghe điện
thoại, em đang định đến tòa soạn tìm, thế nào cô nàng cũng quên ăn cơm trưa cho
mà xem”.

“Nếu có cuộc bình bầu bạn trai tuyệt vời thì tôi thế nào cũng sẽ
cho cậu một phiếu”. Trần Sở Dương vỗ vai Lục Thiều Trì, cậu em này không phải
loại người thích đùa cợt với tình cảm, một khi cậu ta đã nhắm chắc việc gì là
cả đời không thay đổi. Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên Thiều Trì có tình cảm
với một cô gái; chú ta là người như thế, luôn lịch sự giữ khoảng cách với nữ
giới nhưng khi yêu cũng rất rõ ràng chứ không chơi bài mập mờ như những tay đàn
ông khác. Ngoài Hân Nhan ra, Thiều Trì gần như không thân thiết với bất kỳ
người phụ nữ nào. Trần Sở Dương đã từng tưởng cả đời Thiều Trì sẽ không tơ
tưởng đến một cô gái nào, không ngờ lại xuất hiện ra An Dĩ Mạch, xua tan mọi
nghi vấn của mọi người về Thiều Trì.

Reng reng reng... reng reng reng...

Đúng lúc Thiều Trì bước ra ngoài thì chuông điện thoại trong văn
phòng đổ dồn. Cùng lúc, điện thoại của Trần Sở Dương cũng kêu inh ỏi.

“Alô, được, tôi đến ngay”. Lục Thiều Trì chau mày nghe điện.

“Rõ, tôi đến ngay”. Trần Sở Dương cũng tắt máy, “Có bệnh nhân ngất
xỉu ở cửa thang máy tầng sáu, có lẽ là do trụy tim, tình hình rất xấu, nguy
hiểm tính mạng”.

“Em rõ rồi, họ báo cáo cho em rồi, em đi với anh”. Xem ra không đi
ăn với Dĩ Mạch được rồi, Thiều Trì cúi đầu rảo bước dọc dãy hành lang, vừa đi
vừa nhắn tin cho Dĩ Mạch, dù anh không chắc cô nàng có đọc tin nhắn hay không.

“Chuẩn bị nhấc lên. One! Two! Three!”.

Khi Thiều Trì đến phòng cấp cứu thì các bác sĩ đã chuẩn bị xong.

“Tình hình bệnh nhân thế nào?”. Lục Thiều Trì bảo y tá chuẩn bị
dao mổ, dạng đau tim đột phát này có thể sẽ phải phẫu thuật bất cứ lúc nào.

“Đau tim đột phát, phát hiện hơi muộn, tình hình trước mắt rất tệ.
Không có BP, điện tâm đồ đã dừng”. Bác sĩ phòng cấp cứu thấy Lục Thiều Trì đến
thì nhẹ cả người.

“Chuẩn bị Defi! 200 Joule!”. Thiều Trì ra lệnh.

“Chủ nhiệm Lục, vạch tim vẫn là đường thẳng. Chủ nhiệm Lục, chủ
nhiệm Lục!”. Một bác sĩ trẻ để ý thấy sắc mặt Thiều Trì trắng bệch, hơi thở gấp
gáp. Lục Thiều Trì vốn nổi tiếng là người bình tĩnh, cho dù tình hình có nguy
cấp đến đâu anh cũng nhanh chóng giải quyết được, nhưng hôm nay sao tay anh lại
run thế?

“Thiều Trì, tôi đến rồi”. Nhìn thấy Dĩ Mạch trên giường bệnh, Trần
Sở Dương kinh ngạc, không thốt nên nửa lời. Anh lo lắng nhìn Thiều Trì, lúc này
trông anh còn nhợt nhạt hơn cả Dĩ Mạch.

“300 Joule, clear!”. Lục Thiều Trì đẩy mạnh Trần Sở Dương sang một
bên, gào lên với cậu bác sĩ trẻ đang hoảng loạn.

“Chủ nhiệm Lục, bệnh nhân vẫn không có phản ứng”.

“360 Joule, clear!”. Lục Thiều Trì siết chặt lấy cạnh giường, anh
thấy chóng mặt, chẳng lẽ thiếu không khí?

“Không có phản ứng gì hết. Làm sao đây? Chủ nhiệm Lục, ba phút
rồi!”.

“360 Joule, lần thứ hai, clear!”. Lục Thiều Trì lạnh lùng ra lệnh,
nhưng giọng nói đã mất tự chủ.

“Thiều Trì! Để tôi làm đi!”. Nỗi tuyệt vọng ứ đầy trong mắt Lục
Thiều Trì như con thú bị nhốt đang vùng vẫy trong tăm tối, cứ tiếp tục thế này
thì anh sẽ sụp đổ mất.

“Anh biến ngay!”.

“Chủ nhiệm, tim cô ấy ngừng đập rồi!”.

“Ai bảo anh ngừng! Tiếp tục! 360 Joule... lần thứ ba, clear!”.
Không thể được, An Dĩ Mạch, em tỉnh lại cho anh! Em đã hứa với anh sẽ sống lâu
trăm tuổi, sao em có thể không nói một câu gì mà ra đi... như thế này?

“Dĩ Mạch, em vẫn muốn đi công viên mà phải không? Anh sẽ đưa em đi
vòng quay Gondola, em đừng ngủ nữa được không? Em nói nếu có ngày em không còn
trên đời nữa, anh cứ quên em đi. Anh nói với em nhé, không thể nào! Anh sẽ nhớ
em suốt đời này, anh sẽ gọi tên em, làm cho em có ở đâu cũng không yên được,
tốt nhất là em ngoan ngoãn tỉnh lại cho anh. Em tỉnh dậy đi, anh sẽ không phản
đối em làm phóng viên nữa, nếu em không tỉnh thì anh sẽ gọi ngay đến tòa soạn
xin nghỉ việc cho em đấy”.

Giọng nói của Lục Thiều Trì đã có chút nghẹn ngào, Dĩ Mạch chắc là
đến bệnh viện tìm anh, nếu anh nghỉ sớm đi đón cô thì có thể đã không có chuyện
gì.

“Dĩ Mạch, em hay hỏi tại sao anh lại yêu em. Mỗi lần như vậy anh
đều không trả lời em, vì anh thật sự không biết phải trả lời thế nào. Yêu em,
tự nhiên như hít thở khí trời. Nhưng... anh có thể nín thở chứ không thể ngừng
yêu em. Dĩ Mạch, em mở mắt ra đi, anh xin em đấy, được không?”.

Phòng cấp cứu đã lặng ngắt, cậu bác sĩ trẻ im lặng nhìn Thiều Trì,
mấy cô y tá cũng bất giác rơi nước mắt.

“Điện tâm đồ đã hoạt động lại rồi, chủ nhiệm mau xem!”. Bác sĩ trẻ
hào hứng chỉ điện tâm đồ nói, chủ nhiệm Lục đúng là thiên tài, đến cả thần chết
cũng phải sợ anh.

“BP, Pulse?”. Lục Thiều Trì thở ra một hơi nhẹ nhõm, giờ anh mới
nhận ra người mình đầm đìa mồ hôi, nếu Dĩ Mạch vẫn không động tĩnh gì thì chắc
là không có cách nào ra khỏi phòng cấp cứu được nữa.

“BP 60, vượt 30”.

“Có Pulse, Sao 2 bình thường, tăng đến 96. Lần này còn không cần
phẫu thuật nữa chứ, bác sĩ Lục đúng là danh bất hư truyền”. Trần Sở Dương lau
mồ hôi, làm bác sĩ lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên anh căng thẳng thế này.
An Dĩ Mạch à, cô hại mọi người tí nữa cũng lên cơn đau tim như cô đấy.

“Chủ nhiệm Lục, chủ nhiệm Lục, anh làm thế nào thế? Anh nói với
bệnh nhân này những gì mà khiến tim cô ấy đập lại đấy?”. Anh chàng bác sĩ túm
chặt lấy Thiều Trì hỏi liên hồi, hai mắt anh ta sáng rực, rõ ràng Lục Thiều Trì
lại có thêm một fan hâm mộ nữa rồi.

“Khi cấp cứu quan trọng nhất là phải bình tĩnh, nhanh nhẹn và kiên
trì... dứt khoát không được bỏ cuộc cho đến phút chót”. Lục Thiều Trì cười trả
lời, không rõ cậu bác sĩ trẻ này có hiểu gì không, thực ra... mấy lời vớ vẩn
này, chính anh cũng không rõ.

“Em rõ rồi, giống như vừa rồi anh kiên trì sốc điện cho cô ấy ba
lần, có phải không ạ?”.

Lục Thiều Trì gật đầu, rất tốt, đúng là hậu sinh khả úy.

“Này nhóc, chớ trách anh đây không nhắc chú. Biết vừa rồi chủ
nhiệm Lục dùng phương pháp gì để cứu bệnh nhân không?”. Trần Sở Dương thấy
Thiều Trì bị chú nhóc này “quay” đến chóng mặt, liền ngoắc cổ chú ta, đánh lạc
hướng đề tài. Thiều Trì gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng cấp
cứu, dù Dĩ Mạch đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm nhưng anh vẫn chưa thể yên tâm
hoàn toàn.

“À, phương pháp đó chính là... kỳ tích! Thôi, tôi đói rồi, phải đi
ăn cơm cái đã”. Thấy Lục Thiều Trì đi rồi, Trần Sở Dương vươn vai, bước ra khỏi
phòng cấp cứu.

“Thưa anh, thưa anh! Em sẽ mời anh bữa trưa, anh cho em biết
phương pháp ‘kỳ tích’ đi!”.

Cậu ta đúng là rất có tinh thần học hỏi. Trần Sở Dương vỗ tay lên
trán, sao anh lại dây với người này cơ chứ!