Anh dám yêu em à- Chương 23 - 24

Chương 23

 

 

Lúc tôi và Diệp Hướng Lăng đi vào trong phòng chỗ bọn họ tụ tập thì đã là 10 phút sau.

 

Tiểu Phượng vừa nhìn thấy bọn tôi tiến vào thì thở dài một cái, nó
chạy đến đây đỡ tôi, cũng không quên nhìn sang Hướng Lăng nở nụ cười cảm
kích.

 

Diệp Hướng Lăng thấy nó bước đến dìu tôi, biểu tình thoáng cũng trở nên ôn nhu, liền hướng nó gật gật đầu.

 

Mọi người đang ngồi ở đây trò chuyện thấy chúng tôi bước vào liền
ngước nhìn lên, hẳn cũng đã hiểu rõ phần nào. Tôi nhìn thấy đám người
Tiểu Nhụy giờ đã ngồi ngay ngắn trên chỗ giường kia, còn tại nơi này chỉ
có mỗi Tiểu Phượng.

 

Tôi liền ngồi xuống chiếc giường cùng Tiểu Phượng, vừa ngồi được
không lâu đã thấy Diệp Hướng Lăng cũng theo ngồi xuống. Hắn như có hơi
do dự, nên ngồi cách hai đứa tôi một khoảng khá xa.

 

Diệp Hướng Lăng hắn quả thật là một núi băng ngàn năm không sai,
chung quanh hắn không ngừng tản ra từng khí lạnh cuồn cuộn. Tiểu Phượng
và tôi đều bị khí thế cường đại đó mà làm cho kinh sợ không thôi. Thế
nhưng Tiểu Phượng giống như vẫn còn không biết chết là gì, cứ thỉnh
thoảng vụng trộm lướt qua tôi mà nhìn sang Diệp Hướng Lăng.

 

Tôi ngồi ở giữa hai người bọn họ, bên trái là khí thế cường đại của
Diệp bạn thân, bên phải là bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại thôi của Tiểu
Phượng, nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn.

 

Tôi nghĩ Tiểu Phượng nhất định là có chuyện muốn nói với Diệp Hướng
Lăng, cho nên chủ  động đứng lên, chỉ vào mấy chùm nho trên bàn mà chúng
tôi mang đến khi nãy nói:”Mọi người cứ tiếp tục từ từ trò chuyện, tôi
đem nho đi rửa đây!”

 

Diệp Hướng Lăng cũng giống như phản xạ theo điều kiện bật người đứng
lên, đang muốn nói gì đó liền bị tiếng cười “hắc hắc“ của tôi chặn
lại:”Một mình tôi làm là được!”

 

Hắn thoáng cái ngẩn người, sắc mặt chuyển lạnh như băng quay trở về
chỗ ngồi, nhưng ánh mắt không giấu được toát ra một cỗ lo lắng. Tôi bước
tới vài bước, liếc nhìn thấy trên kệ có mấy cái chậu giống như để rửa
mặt, vừa vặn đưa tay lựa một cái trắng nhất rồi đem tất cả nho thả vào
trong đó.

 

Đường Sâm “phốc” một cái liền cười ra tiếng.

 

Quay đầu nhìn lại, tôi phát hiện Diệp Hướng Lăng tựa hồ thực rất mất
tự nhiên, thấy tôi nhìn liền bộ dạng giả điên mà đần mặt ra, nhìn chằm
chằm vào một chỗ nào đó trên bàn, biểu tình vô cùng lãnh đạm giống như
mặc cho suy nghĩ trôi dạt nơi nào.

 

Tôi bước đến cửa, tay vẫn còn chưa kịp kéo cửa đóng lại đã thấy Tiểu
Phượng cũng đang chạy theo ra đây, nó nhìn tôi cười cười:”Để tao đi với
mày!”

 

Nó cầm lấy chậu rửa từ trong tay tôi, cùng nhau vào trong nhà bếp
công cộng. Nơi này thiết kế so với đại đa số trường đại học đều có phần
hao hao giống nhau, nhà bếp cùng nhà tắm chung một chỗ.

 

Tôi mở vòi nước, cẩn thận từ chút đem nho tẩy rửa sạch sẽ, còn đang
vùi đầu làm bỗng nhiên có tên nam sinh bộ dạng thất kinh đang mặc quần
đùi từ trong nhà tắm đi ra.

 

Tiểu Phượng bị dọa liền không khách khí nắm tôi kéo đi:”Đi thôi, đi thôi, Tiểu Mãn.!”

 

Hả! Tôi xoay người, ngay lập tức đối diện với tên nam sinh vẻ mặt
đang đỏ bừng, trên người hắn lại chỉ mặc một cái quần đùi, tôi liền hiểu
chuyện gì, vội hướng hắn ta xin lỗi:”Thực xin lỗi, tôi không hề thấy gì
cả!”

 

Tên nam sinh kia cũng bị dọa một phen. Hắn cố níu chặt lấy lưng quần,
trên mặt đỏ hoét nhưng cũng rất lễ phép trả lời tôi:”Không sao, thật ra
tôi cũng không để ý lắm!”

 

Tiểu Phượng vốn đã mất hết kiên nhẫn, nó bỏ lại tôi nơi đó, trực tiếp bụm mặt chạy đi.

 

Tôi ôm cái chậu rửa, vừa lê lết nhảy được hai bước đã thấy Diệp Hướng
Lăng đi tới. Hắn đón lấy chậu rửa trong tay tôi, giọng nói hiển nhiên
không giấu được trào phúng:”Nhà tắm nam sinh nhìn đẹp mắt không?”

 

“…” tôi bị câu hỏi này của hắn kích thích, không biết phải nghiêm túc
trả lời vấn đề này thế nào, chỉ là cảm thấy thực ngượng ngùng đi. Tôi
tiến đến, mạnh mẽ muốn đoạt lại cái chậu rửa từ trong tay hắn,  ai ngờ
lại bị ánh mắt lạnh lùng kia trừng tôi một cái:” Cái này của anh dùng để
rửa chân!”

 

Bàn tay nghe vậy hơi buông lơi, cả người lảo đảo thiếu chút nữa đã té
ngã xuống đất, may nhờ Diệp Hướng Lăng đỡ được:”Mau dựa vào anh này!”
Tôi giờ cũng lười cùng hắn đôi co, tranh chấp, bởi vì tôi nhớ khi nãy ở
dưới lầu chẳng phải tôi cũng từng mãnh liệt cự tuyệt thế nhưng sao chứ?
Chẳng phải cũng bị hắn vác lên đây sao.

 

Tôi một tay miễn cưỡng cố khoát lên vai hắn. Diệp Hướng Lăng so với
tôi quả thật cao hơn rất nhiều, tôi hơi nhón chân lên nhưng cũng không
thể chạm tới đầu vai hắn.

 

Tôi cố hích người lên vài lần cũng không thấy có tác dụng gì, liền
cảm thấy thật ngượng, định là cứ vịn tường mà trở về. Diệp Hướng Lăng
thấy vậy liền cúi thấp một bên người xuống, con ngươi vừa đen vừa sâu
liếc nhìn tôi một cái, không nói không rằng vươn một cánh tay đến vòng
sang eo tôi, sống chết đem tôi kéo sát vào người hắn:”Để anh giúp, không
cần lại phải phiền đến người khác!”

 

Tim tôi bị hành động của hắn làm cho đập thình thịch, trong lúc nhất
thời cảm thấy không thể hô hấp, tay chân cũng trở nên luống cuống cả
lên. Tôi cố hít sâu vài ngụm, trong lúc tôi hoảng hốt còn chưa tỉnh lại
đã bị hắn kéo đi, thậm chí một chút cũng không hay biết, cảm giác giống
như là đang nằm mơ. Cho đến khi đứng trước cửa phòng, hắn mới đột nhiên
buông lỏng tôi ra, vẻ mặt rất thản nhiên ra lệnh cho tôi:”Em tự mình
nhảy vào đi!”

 

Á? Tôi ngây người, hồ đồ ngốc đầu nhìn hắn.

 

Hắn giống như có chút không được tự nhiên, vội xoay mặt đi chỗ khác,
không lâu sau liền vươn một bàn tay ra nâng một bên cánh tay tôi lên:”Em
thật là phiền mà!”

 

A? Tôi bị hắn ghét bỏ sao? Tôi thật không hiểu bản thân mình vì sao
đột nhiên bị hắn ghét bỏ, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực uể oải,
nhớ tới cánh tay vẫn còn đang bị hắn nâng lên tôi lại thấy càng hoang
mang, khẩn trương, cố giãy dụa ra khỏi hắn, chính mình vịn vào tường rồi
đẩy cửa nhảy vào trong.

 

Diệp Hướng Lăng bị hành động này của tôi dọa cho hoảng sợ, hắn sửng
sốt cố chạy tới đỡ tôi nhưng lại bị tôi cố tình lảng tránh. Tôi nhảy vài
cái, rất nhanh đã đến chỗ Tiểu Phượng.

 

Tiểu Phượng cũng rất tử tế đứng lên đỡ tôi. Tôi thấy thế cảm động,
hơi hơi mím môi, trong lòng không hiểu sao lại thấy rất ủy khuất liền
đem mặt chôn vào lòng nó, không còn hứng thú muốn nói chuyện gì nữa.

 

Tôi cứ như vậy mà lẳng lặng đem đầu chôn trong lòng Tiểu Phượng. Bộ
dạng này của tôi thật sự làm cho nó kinh ngạc, nó theo thói quen lấy tay
vỗ nhẹ lên người tôi, cho rằng tôi có lẽ bị chuyện vừa rồi dọa cho
hỏang sợ liền lên tiếng an ủi:”Không có sao, Diệp Hướng Lăng không phải
đã đến đó sao, nhà tắm với nhà bếp dù sao cũng đã có cửa cách biệt.!”

 

Vấn đề ở đây rõ ràng không phải là thế, tôi càng nghĩ càng thêm ủy
khuất, hứng thú giờ cũng biến thành mệt mỏi rã rời, một chút sức lực
nhúc nhích cũng không có.

 

Diệp Hướng Lăng nãy giờ vẫn trầm lặng ngồi bên cạnh, tôi cảm nhận
được hắn đang ngồi rất gần mình, trong lòng càng thêm khẩn trương. Nhớ
tới thái độ không kiên nhẫn còn có ghét bỏ vừa rồi đối với mình của hắn,
tôi cố ngồi thẳng lưng, càng dịch sát vào người Tiểu Phượng, không
tiếng động cùng hắn kéo dài khoảng cách.

 

Diệp Hướng Lăng giống như cũng có chút ảo não, nhưng ánh mắt vẫn lạnh
lùng trừng về phía tôi. Mặt hắn lúc này thật vô cùng khó coi, hắn cũng
từ từ không tiếng động ngồi dựa hẳn về phía cột giường bên kia.

 

Bọn người Tiểu Phượng và Quế Lượng lúc này đang trò chuyện vui vẻ,
nhưng duy chỉ có ba chúng tôi bên này là vẫn im lặng, duy trì trầm mặc.

 

Tôi đem đầu mình cúi càng thấp, không dám nhìn đến Hướng Lăng, rõ
ràng rất sợ lại nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của hắn. Qua một hồi lâu phỏng
chừng Tiểu Nhụy mới phát hiện ba người bọn tôi đang ngồi im lặng chỗ
kia hình như có phần không đúng.

 

Đường Sâm tò mò trừng mắt nhìn Diệp Hướng Lăng, làm hắn cũng bất ngờ
giật mình. Hắn mang vẻ mặt lạnh lùng trước sau không đổi, nhưng khóe mắt
lại cố tình tà nghễ liếc tôi một cái, vừa vặn lúc đó chạm vào ánh mắt
vụng trộm của tôi đang lén nhìn hắn, tôi thấy vậy hoảng sợ, rất nhanh
quyết định ngoảnh đầu nhìn đi nơi khác. Đường Sâm nhìn thấy một màn này,
thức thời hiểu rõ  cười lên tiếng:”Đi thôi, bọn anh phải đến sân tập
rồi, chắc cũng đã gần tới hạng mục thi đấu của ban mình. Mọi người nhanh
chân đến sân thể dục thôi.!”

 

Những lời này nhất thời làm mọi người sôi nổi hẳn lên, ai cũng tất
bật đứng dậy. Phát hiện Diệp Hướng Lăng vẫn còn đang nhìn mình, cảm thấy
nếu như để hắn đỡ tôi nữa phỏng chừng hắn lại cảm thấy phiền toái mà
ghét bỏ tôi nhiều thêm đi, nên tôi nhanh chóng cầm lấy tay Tiểu Phượng.
Tiểu Phượng cũng nắm lấy tay tôi, rất ôn nhu vỗ vỗ mu bàn tay nói:”Đừng
lo, tao sẽ đi chậm theo sau với mày.”

 

Tôi giờ phút này mới thực sự biết bản thân mình là một kẻ rất phiền toái.

 

Tiểu Phượng kéo tay tôi, bước đi thong thả, tôi lại sợ mình liên lụy,
làm chậm trễ nó nên cố gắng dùng sức mà bước nhanh theo sau. Mặc dù là
vậy thế nhưng khoảng cách giữa hai chúng tôi vẫn cách rất xa.

 

Diệp Hướng Lăng đi ở phía sau cùng, hắn đi một hồi rồi thỉnh thoảng
còn dừng lại nghỉ mệt. Khi hắn đến ngay đầu cầu thang thì dừng lại hẳn,
nhìn sang Tiểu Phượng nói:”Nhuế Tiểu Phượng, cô….định hai người đi chung
một nhóm sao?”

 

Giọng nói của hắn vẫn thản nhiên như cũ, ánh mắt giờ đây đang dừng
trên người Nhuế Tiểu Phượng. Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy, đã
thành ra cái dạng này thật ra tôi nên ngoan ngoãn mà ở lại trong ký túc
xá mới đúng, như vậy cũng sẽ không liên lụy đến Nhuế Tiểu Phượng đi.

 

Tôi lay lay bàn tay của Tiểu Phượng, nhỏ giọng nói với nó:”Tiểu
Phượng, tao tự mình vịn thang lầu đi xuống cũng được, mày cứ yên tâm!”

 

Ánh mắt Nhuế Tiểu Phượng thêm phần dịu dàng, ngữ khí nhẹ nhàng giáo huấn tôi:”Mày như vậy còn cậy mạnh làm cái gì?”

 

Tôi không biết nói thế nào liền thấy Nhuế Tiểu Phượng ngẩng đầu lên,
nó hướng sang Diệp Hướng Lăng cười:”Em sẽ giúp Tiểu Mãn xuống lầu, mọi
cứ cứ xuống dưới trước chờ một chút là được!”

 

Diệp Hướng Lăng lặng yên đứng tại chỗ đó, không hề nhúc nhích. Lúc
Tiểu Phượng đỡ tôi đi ngang qua, tựa hồ trong lòng hắn lại càng thêm
phần rối rắm, mày cũng nhíu thật chặt. Tôi nhìn thấy ánh mắt của hắn
liền bị dọa đến sợ, biểu tình này của hắn thật chẳng khác nào như tôi đã
thiếu nợ hắn không bằng.

 

Tôi cùng Tiểu Phượng đang ở phía trước chật vật chuẩn bị đi xuống,
chân tôi lúc này thật sự rất mỏi, bắt đầu run rẩy. Diệp Hướng Lăng nét
mặt rất khó coi, đang đi phía sau bọn tôi, không biết nghĩ gì liền nhanh
chóng bước lên, đứng chặn trước mặt tôi và Tiểu Phượng.

 

Cả tôi và Tiểu Phượng còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy hắn ở trước mặt tôi đột nhiên ngồi xổm xuống.

 

“Leo lên!” Giọng hắn rầu rĩ nói.

 

Tôi thật rất muốn cự tuyệt.

 

Thế nhưng hắn lại giở giọng lạnh lùng, uy hiếp lần nữa:”Tôi không phải là đang hỏi ý em, mà đây là mệnh lệnh!”

 

“…” Tôi bị thanh âm lạnh như băng của hắn kích thích, nhìn đến biểu
tình Tiểu Phượng thấy vẻ mặt nó giờ cũng chỉ toàn là nỗi khiếp sợ thì
trong lòng cảm thấy vô cùng khó xử, vừa định lên tiếng phản kháng một
chút liền nghe giọng nói giáo huấn của Diệp Hướng Lăng chen vào :”Em
muốn cho mọi người đều chờ một mình em hay sao?”

 

Mặt tôi nhất thời nóng lên, trong lòng xấu hổ không thôi, tay chân
nhanh chóng vươn ra trèo lên lưng hắn. Tôi ở trên lưng hắn còn chưa kịp
ổn định lại đã bị một đôi bàn tay to của ai kia vòng ôm chặt sau lưng,
đem tôi mạnh mẹ nhấc lên làm tôi sợ tới mức phải ôm chặt lấy cổ hắn,
không dám buông lỏng.

 

“Em ôm chặt, đừng có buông tay!” Diệp Hướng Lăng tuy thân mình cao
gầy nhưng ngồi trên lưng hắn tôi lại cảm thấy thật ấm áp dị thường, vừa
cũng rất an toàn. Tôi nhìn nhìn Tiểu Phượng, nó giờ cũng đang đưa mắt
nhìn lại tôi, biểu tình của hai chúng tôi thoáng cái vô cùng xấu hổ.

 

“Em đi xuống trước đây!” Khẳng định Tiểu Phượng đã bị dọa cho sợ,
giọng nói nó cũng bắt đầu run run, cúi đầu nhanh chân chạy trốn. Tôi
nhìn bộ dạng nó mà không thể không lo lắng, chỉ sợ nó không cẩn thận,
hụt chân mà té lộn cổ xuống dưới thì phải làm sao bây giờ.

 

Hướng Lăng bước đi từng bước thật vững chắc, nhưng cũng rất thong
thả. Mỗi một bước khí lực đều mạnh mẽ như nhau, đi được gần một nửa hắn
lên tiếng hỏi tôi:”Hòa Mãn…”

 

“Gì vậy?”

 

“Chân em còn đau không?”

 

Tôi đung đưa chân mình, cảm giác nơi đó hình như đã bị tê lại, không
còn cảm giác gì nữa, nhưng mà cũng không thấy đau như lúc đầu, vui vẻ
hướng hắn trả lời:”Đã hoàn toàn không còn đau nữa rồi!”

 

Vì muốn chứng minh cho hắn thấy chân đã không còn đau nữa, tôi còn cố tình đung đưa mạnh vài cái nữa.

 

Diệp Hướng Lăng dừng lại cước bộ, dường như đang khẽ mỉm cười.

 

Tôi cảm nhận được liền ghé sát bên tai hắn hỏi:” Anh đang cười à?”

 

Hắn đương nhiên không buồn trả lời tôi, bước chân bên dưới cũng bước
nhanh hơn vài bước. Khi đẩy ra cánh cửa ký túc xá, tôi phát hiện mọi
người ai nấy vẻ mặt cũng đầy ái muội đang mỉm cười nhìn về phía chúng
tôi.

 

Trong lòng tôi đột nhiên có một dự cảm thật xấu, tay chân quơ loạn
muốn từ trên lưng Diệp Hướng Lăng nhảy xuống. Diệp Hướng Lăng dường như
không dự đoán được hành động bốc đồng này của tôi, dám ngang nhiên như
vậy mà nhảy xuống. Hắn xoay người lại giận đến tím mặt nói:”Hoàn Mãn, em
đàng hoàng một chút được không!”

 

“…” Mọi người bất giác không thể nhịn được nữa liền phá lên cười thật lớn.

 

Diệp Hướng Lăng thái độ càng thêm lạnh lùng, hắn vốn một bộ dạng
chính nghĩa lại cộng thêm bộ đồ cảnh phục trên người lúc này càng làm
tăng thêm khí thế bá vương mãnh liệt, lúc này còn rất không khách khí
dùng mắt mà trừng tôi.

 

Tôi cười gượng vài tiếng, do dự nhích tới gần Diệp Hướng Lăng, nhỏ
giọng nói với hắn:”Diệp bạn thân à, chúng ta nên bảo trì khoảng cách thế
này….thật ra đây cũng là vì tốt cho anh đấy!”

 

Hắn vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt tà nghẽ nhìn tôi hỏi:”Sao?”

 

Tôi trong lòng buồn bực không thôi, vụng trộm nói với hắn:”Bọn họ
chắc chắc là đang hiểu lầm sự thuần khiết trong quan hệ chúng ta thì
phải!”

 

Diệp Hướng Lăng nghe xong, cái gì cũng không nói, tay bỏ trong túi
quần, quay đầu nhìn trời một hồi. Hắn sau đó đưa mắt lạnh lùng nhìn đến
nhóm bạn đang đứng cười trộm đằng kia, bọn họ nhất thời bất ngờ bị cường
lãnh trong mắt hắn làm nụ cười trên mặt thoáng cái bị cương cứng, lập
tức trở nên thật ngượng ngùng.

 

“Làm phiền chiếu cố em ấy một chút, cám ơn!” Hắn tay vẫn cắm trong
túi quần, khi đi ngang qua Nhuế Tiểu Phượng thì hơi cúi đầu, cố ý đem
những lời này nói thầm với nó. Lúc này, vẻ mặt Nhuế Tiểu Phượng hiển
nhiên vẫn còn đang tái nhợt kia, một lần nữa tiếp nhận nhiệm vụ chiếu cố
tôi.

 

Chương 24

 

 

 

 

Không lâu sau, đám người của Đường Sâm đã lần lượt bắt đầu đến ghi danh để tham gia dự thi.

 

 

Ước chừng khi hai người cuối cùng là tôi và Tiểu Phượng đến nơi thì
những môn mà họ đăng ký dự thi cùng với những ban lớp khác đã sắp xong,
giờ chỉ còn lại mỗi trận chạy điền kinh mà thôi.

 

 

Nhìn thấy hai đứa tôi tiến đến, những bạn học cùng lớp với Diệp Hướng
Lăng đều đưa ánh mắt tò mò, quan sát lại đây. Khi họ liếc thấy vẻ mặt
Diệp Hướng Lăng vẫn thản nhiên như cũ thì quay sang Đường Sâm dò hỏi:”Là
người nào vậy?”

 

 

Đường Sâm mở to đôi mắt, đáy mắt tràn đầy ý cười nhìn sang tôi và Tiểu Phượng, cố tình hơi bĩu môi một cái.

 

 

Ngay lập tức, tất cả những ánh mắt hiếu kỳ của cả đám người kia đều
dồn lại đây. Tiểu Phượng bị họ nhìn như vậy, khuôn mặt phút chốc đỏ ửng,
nó liền cúi thấp đầu muốn trốn tránh cái nhìn của bọn họ. Tôi cảm thấy
tầm mắt của bọn người này thật sự là quá mức lộ liễu đi, liền thẳng lưng
ưỡn ngực, tiến đến phía trước vài bước đem Tiểu Phượng che lại sau lưng
mình.

 

 

Hành động này của tôi làm cho đám người này đối với Tiểu Phượng càng
thêm hiếu kỳ. Lúc hai chúng tôi đi ngang qua họ, một vài tên trong đó
còn cố tình vươn dài cái cổ ra, ánh mắt soi mói, lấm lét, muốn vụng trộm
quan sát Tiểu Phượng kỹ hơn một chút.

 

 

“Mấy người tốt nhất nên thu lại ánh mắt của mình đi!” Đường Sâm nhìn
hai đứa tôi, cảm thấy thật sự có lỗi. Sau khi hướng bọn người kia nói
xong, vẻ mặt hắn còn rất vui vẻ mà mỉm cười một cái, tay vỗ vỗ nhẹ lên
lưng của nam sinh còn đang nhìn rất hăng say kia:”Chuẩn bị mau! Chuẩn bị
mau! Trận đấu đã sắp tới, cậu còn ngồi ngốc ở đó làm gì! Lần này nghe
nói Chu Bân cũng tham gia đấy.”

 

 

Cả đám nghe thế liền lạnh lùng nhìn hắn “xì” một tiếng:”Đã có Diệp
Hướng Lăng ở đây thì cần lo gì nhiều chứ? Lần trước không phải chúng ta
cũng về nhất hay sao? Chu Bân thì nhầm nhò gì?”

 

 

Diệp Hướng Lăng lúc này cũng đã thay ra bộ đồng phục thể thao, đang
rất nghiêm túc đứng một bên khởi động, nghe thấy đám bạn học chung quanh
nói thế cũng không nói gì chỉ là thản nhiên đứng đó nhìn qua bọn họ một
cái rồi tiếp tục động tác nhảy tại chỗ để làm nóng cơ thể.

 

 

Tiểu Phượng nghe vậy liền buông tay tôi ra, chạy thẳng đến chỗ cạnh
Diệp Hướng Lăng đang đứng, nó lắp bắp hỏi hắn:”Diệp Hướng Lăng, anh sắp
tham gia thi đấu môn gì vậy?”

 

 

Diệp Hướng Lăng khó hiểu, nhếch mắt lên nhìn nó nói:”Chạy điền kinh!”

 

 

Tiểu Phượng hình như còn muốn nói thêm gì nữa nhưng nhìn qua thấy hắn
giờ đã cúi thấp người, chuẩn bị làm động tác duỗi chân nên nó chỉ đành
thất thiểu quay trở về, từng bước chậm rãi đi đến gần tôi nói:”Tiểu Mãn,
một lát tụi mình theo Trình Lâm đăng ký chọn bài hát để tặng cổ động
cho Diệp Hướng Lăng đi!”

 

 

Hóa ra trường của bọn họ còn có chương trình phục vụ âm nhạc theo yêu
cầu nữa nha. Những sinh viên nào thi đua thì cứ thi đua, còn bên cạnh
sân thi thì họ dựng một đài phát thanh tạm thời nho nhỏ. Nơi này hiển
nhiên cũng náo nhiệt không kém, những sinh viên có bạn bè đang thi đấu
ngoài kia không ngừng đến đó xếp hàng đăng ký tặng bài hát còn có kèm
theo lời chúc, đại loại nội dung chính là: XXX xin chúc cho bạn XXX,
mình xin đại diện tập thể ban XXX, hy vọng các bạn sẽ thắng lợi, làm
rạng rỡ cho ban chúng ta……

 

 

Tôi đã đoán thầm chắc họ chỉ cho sinh viên thuộc trường họ tham gia
thôi, không ngờ họ thế nhưng lại khá là phóng khoáng, ngay cả sinh viên
đến từ bên ngoài cũng có quyền tham gia cỗ vũ công khai nữa đấy.

 

 

Tôi quay sang hỏi Trình Lâm:”Bọn em có thể lên đó không? Dù sao thì hai đứa em cũng không phải là học sinh chỗ này nha?”

 

 

Trình Lâm nhìn tôi cười cười, chỉ chỗ phù hiệu của chính mình nói:”Đừng lo, chỉ cần lấy danh nghĩa của bọn anh là được!”

 

 

Tiểu Phượng nghe xong, đáy mắt thoáng cái không ngừng lấp lánh, bắn ra rất nhiều tia sáng, nó lập tức đứng bật dậy.

 

 

Tôi phát hiện giờ phút này tâm trạng nó cực kỳ kích động, phóng qua
cầm lấy cánh tay tôi, không ngừng mà đong đưa qua lại nói:”Đi thôi Tiểu
Mãn, tụi mình hiện giờ phải nhanh lên trên đó đăng ký, đợi làm xong rồi
tụi mình còn phải chạy theo đến chỗ kia để cỗ vũ cho Diệp Hướng Lăng nữa
đấy!”

 

 

Tôi đau khổ nhìn xuống chân mình kiểm tra một lượt, cái chỗ bị thương
kia cũng hình như đang bắt đầu sưng tấy lên, cảm giác đôi giày đang
mang cũng càng lúc càng chật, đau đớn truyền tới mỗi khi bước đi cũng
càng nhiều hơn.

 

 

“Tiểu Mãn, mày vẫn có thể tiếp tục kiên trì mà đúng không?” Tiểu
Phượng bước tới dìu tôi đi. Giờ phút này tôi hoàn toàn cảm nhận được
những lời vừa rồi của nó không phải là dò hỏi tôi mà giống như là cầu
xin thì đúng hơn.

 

 

Tôi hơi do dự một chút, nhưng cũng hướng nó mà gật đầu:”Không vấn đề gì?”

 

 

Không phải mới nãy nó nói là đi lên đăng ký bài hát sao, cớ gì giờ
đây còn ngồi chỗ này, chẳng những thế phải còn không ngừng vung tay hò
hét, muốn nói muốn hét to cái gì thì cứ thoải mái. Haiz,…thôi đi thôi
di, cũng không sao cả…. vì đối với những loại chuyện thế này ngoài tôi
ra còn ai rành hơn chứ.

 

 

Trận đấu xem ra rất nhanh sẽ bắt đầu, cho nên lúc này mọi người càng
thêm kích động. Đường Sâm một bên không ngừng lải nhải, lôi kéo Diệp
Hướng Lăng nói chuyện cùng hắn, nhưng biểu tình của Diệp Hướng Lăng vẫn
là thản nhiên không quan tâm. Hắn ngẫu nhiên đôi khi quay đầu nhìn sang
chỗ bọn tôi bên đây, mỗi lần chạm đến ánh mắt của tôi đang nhìn mình,
hắn liền vội vã quay mặt đi chỗ khác.

 

 

“Diệp Hướng Lăng, hay là tụi mình cũng cho người lên đăng ký bài hát
đi?” Trình Lâm nghe thấy Đường Sâm nói vậy liền nhìn hắn cười to. Lúc
này Diệp Hướng Lăng mới xoay người hẳn lại đây, từ xa cau mày nhìn tôi,
sau đó ý vị thâm thường nói một câu:”Được không?”

 

 

“Dĩ nhiên là có thể chứ!” Trình Lâm chưa gì đã giành trả lời trước.

 

 

“Tiểu Mãn, đừng nhìn nữa, mau đi đến đó thôi!” Tiểu Phượng hoàn toàn
muốn dùng hành động để chứng minh cho mọi người thấy rõ đây chính là ý
kiến ban đầu của nó. Nó lập tức kéo theo tôi, vội vã chạy theo Trình Lâm
tới chỗ bàn chơi bóng bàn mà họ tạm thời dùng để phát radio trên đó.
Tôi là đứa chạy sau cùng, bởi vì chỗ chân bây giờ đang rất đau nên bộ
dáng nhìn vào thất tha thất thểu trông rất đáng thương mà.

 

 

Địa điểm đăng ký bài hát có rất nhiều người đang đứng xếp hàng, đến
khi tới phiên chúng tôi đăng ký, thái độ Tiểu Phượng đột nhiên trở nên
ngượng ngùng.

 

 

“Tiểu Mãn, có thể để tao viết lời chúc trước tiên được không?” Nó cầm
cây bút, đôi mắt không ngừng chớp chớp nhìn tôi. Tôi thoáng chốc ngơ
ngác, mơ hồ nhìn nó gật đầu. Thật ra với tôi mà nói chuyện viết những
lời cỗ vũ kia không phải là vấn đề gì quan trọng lắm, giờ phút này ai
nấy cũng đều đặt hết tâm trí để dự thi, đâu ai còn tâm tình mà đi thưởng
thức thứ âm nhạc sâu sắc kia chứ.

 

 

Nhưng mà Tiểu Phượng nhìn thấy tôi đồng ý thì liền cực kỳ vui vẻ. Từ
lúc vào đây đến giờ có lẽ chỉ có lúc này là nó cười thật sự vui vẻ nhất,
nên tôi càng cảm thấy mình không nên tàn nhẫn dập tắc sự hưng phấn của
nó.

 

 

“Dĩ nhiên là có thể! Mày cứ viết đi, coi như giúp tao và Trình Lâm viết đại vài câu chúc gì đó cũng được!” Tôi nói với nó.

 

 

Trình Lâm thấy vậy cũng nói thêm vô:”Đúng rồi, em cứ coi như đại diện cho đám chúng ta đi!”

 

 

Tiểu Phượng hơi cắn môi, sau đó liền mỉm cười. Trên tờ giấy đăng ký
kia nó viết xuống: Hướng Lăng, chúc anh sẽ thành công đoạt được vị trí
thứ nhất! Em vĩnh viễn luôn ủng hộ anh! Nhuế Tiểu Phượng. Ca khúc kèm
theo: Đúng thật yêu anh của Beyond

 

 

Sau khi nó trực tiếp cầm tờ giấy nộp lên xong liền đứng sang một bên,
hai tay nắm chặt đặt ở trước ngực. Một hồi lâu sau giống như chợt nhớ
tới cái gì đó, thái độ vô cùng thận trọng, quay đầu hướng tôi và Trình
Lâm giải thích:”Giấy đăng ký này nhỏ quá, chỉ đủ chỗ để viết có bao
nhiêu chữ đó thôi, tên của hai người…..”

 

 

Tôi không thấy chuyện này có gì là to tác cả, vừa vặn quay sang ánh
mắt cùng Trình Lâm chạm nhau một cái. Tôi nhìn hắn như ý muốn nói Tiểu
Phượng này thật là chuyện bé xé to mà. Lúc này nghe xong Trình Lâm đơn
giản chỉ nở nụ cười thật nhẹ, hắn nhìn nó nói:”Chuyện này đâu có sao? Em
viết xuống phần của mình là được rồi. Dù gì khi nãy Hướng Lăng đã thấy
rõ ràng là ba người chúng ta đi cùng đến đây đăng ký cho hắn mà không
phải sao?”

 

 

Nhuế Tiểu Phượng vừa rồi bộ dạng vốn còn đang ngượng ngùng mỉm cười,
nghe Trình Lâm nói thế, không biết vì sao nét mặt lập tức cũng trầm hẳn
xuống. Tôi và Trình Lâm không hiểu thái độ của nó sao lại thay đổi như
vậy nên nhất thời biết điều ngậm miệng, lẳng lặng chờ ca khúc cùng lời
nhắn nó yêu cầu được phát lên.

 

 

Những người đang xếp hàng phía trước hình như đang rất gấp, nhất thời
không kiên nhẫn chờ nữa mà bỏ đi, phút chốc chỗ này chỉ còn chúng tôi
ba người đang đứng mà thôi. Người chủ trì tiết mục này có vẻ như không
rành lắm về máy móc, hắn chỉnh chỉnh gì đó cả nửa buổi trời mà cũng
không nghe thấy cái gì. Hắn bộ dạng giống như thật có lỗi đứng lên,
hướng Tiểu Phượng nói lời xin lỗi:” Thật ngại quá, máy phát hình như bị
hỏng rồi, không thể phát bài hát mà bạn đã yêu cầu! Bạn cố gắng đợi thêm
một lát nữa thì sẽ có người chuyện môn đến sửa lại ngay thôi!”

 

 

Hốc mắt của Tiểu Phượng thoáng cái liền ngập nước, người chủ trì nhìn
thấy nó như vậy cũng bị dọa đến tay chân luống cuống hẳn lên:”Hay là để
tôi giúp bạn gởi lời chúc đến người bạn kia qua micro, được không?”

 

 

Vẻ mặt Tiểu Phượng lúc này cơ hồ là vô cùng thất vọng, nó cắn cắn môi
dưới, nước mắt trong hốc mắt cũng rất nhanh liền rơi xuống.

 

 

“Tiểu Phượng, mày đừng có giận mà! Tao thấy bài hát này có phát lên
hay không đối với Diệp Hướng Lăng mà nói hẳn cũng không có sao đâu!” Tôi
nhẹ vỗ vỗ lên bả vai của Tiểu Phượng muốn an nủi nó. Thật ra tôi nhận
thấy con người Diệp Hướng Lăng chính trực như vậy, chắc hẳn hắn chỉ biết
rành mỗi bài cờ đỏ năm sao đón gió tung bay mà thôi!

 

 

Nó né người, cố tình tránh khỏi cái đụng chạm của tôi, nét mặt còn vô
cùng tức giận. Lần đầu tiên tôi thấy nó thật hung dữ nhìn mình nói:”Mày
làm sao biết được chuyện đó không vấn đề gì hả? Những lời chúc này
chính là tao đã toàn tâm toàn ý mà viết xuống….”

 

 

Tôi há hốc miệng thở dốc, cảm thấy chắc mình đã vô tình xúc phạm đến
Tiểu Phượng rồi, nên áy náy hướng nó xin lỗi:”Thật xin lỗi!”

 

 

Tiểu Phượng nó không thèm nói gì thêm, cúi đầu lặng lẽ gạt nước mắt.

 

 

Tôi nhìn bộ dạng uể oải hiện giờ của nó, cảm thấy thật rất đau lòng,
vì thế cố lấy hết dũng khí, đồng thời trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm
rất lớn, tôi nói:”Tiểu Phượng, tao cam đoan với mày, bài hát để cổ vũ
tinh thần cho Hướng Lăng sẽ không bởi vì vấn đề trục trặc kỹ thuật mà
không thể phát!”

 

 

Tiểu Phượng nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.

 

 

Tôi bước tới gần chỗ người chủ trì tiết mục đang ngồi, lúc này hắn
hiển nhiên còn đang cầm chặt tờ giấy kia của Tiểu Phượng trên tay, hình
như là đang chuẩn bị đọc lên. Tôi đi tới cố lấy hết dũng khí vốn có,
nhanh chóng đoạt lấy cái micro từ trong tay hắn. Tôi dùng khí tức sung
mãn vốn có của mình, miệng dán chặt vào cái micro mà rống thật to:”Thử
máy….1,2,3……thử máy, thử máy….”

 

 

= =, nét mặt người chủ trì giờ đã chuyển sang tái mét, hắn cẩn thận lên tiếng nhắc nhở tôi:”Coi chừng nước miếng, nước miếng….”

 

 

Tôi vô cùng hài lòng nghe thấy âm thanh vừa to vừa rõ của mình đang
vang vọng khắp sân vận động của cảnh hiệu. Những sinh viên ngoài kia một
phút trước đang bị bao trùm bởi không khí căng thẳng như sắp ra trận
chiến đấu thì bây giờ đều dừng hẳn lại, biểu tình trên mặt bọn họ giống
như là cái loại thấy được UFO đang từ ngoài hành tinh bay đến, tất cả
đều ngẩng mặt, dáo dát nhìn lên không trung.

 

 

“Diệp Hướng Lăng, ba người chúng tôi thật ra có vài lời chúc và bài
hát muốn gởi đến anh, nhưng mà máy hát ở đây đã bị hỏng rồi nên bài hát
mà Tiểu Phượng chọn sẽ không thể phát được. Cho nên tôi quyết định đích
thân mình sẽ hát một bài để cổ vũ anh, cho anh thêm phấn chấn hơn! Chúc
anh sẽ thành công, giành được vị trí đầu bảng! Cố lên! Cố lên! Cố lên!”

 

 

Tôi không ngừng hét to vào micro phone, ánh mắt đồng thời đảo qua mọi
người, không ngờ khi nhìn thấy biểu tình vô cùng quái gở của Nhuế Tiểu
Phượng một cái, giọng tôi vừa rồi vốn còn chút run run, ngay lập tức
liền lấy lại được bình tĩnh vốn có.

 

 

“Cờ đỏ năm sao trong gió tung bay, tiếng ca cách mạng cao vút trong ngần….”

 

 

Tôi trước khi chọn bài hát, trong lòng vẫn không ngừng tự hỏi nên
chọn bài nào đây? Nhưng tôi rốt cục vẫn thấy là mình nên chọn bài hát
này, bàn tay bên dưới cũng đang nắm chặt, quyết tấm dốc lòng mà hát hết
bài. Tôi cảm thấy đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời cho đến nay mình
dám ca hát, lại còn tỏ ra thật sự rất nghiêm túc, có một số ca từ tôi
đặc biệt còn dùng hết sức để rống thật lớn. Toàn bộ sân thể dục lúc này
im phăng phắc, yên tĩnh đến không có lấy một tiếng động nào, mọi người
dường như lúc này đang bị khí thế bàng bạc của tôi làm cho rung động.

 

 

Tuy rằng tôi hát một lèo từ nãy tới giờ, ca từ lẫn nhịp điệu đều bị
trật không ít, còn nhiều lần xen vào một vài ca từ của những bài hát
khác nhau nhưng mà cuối cùng đến khúc cuối bài hát tôi cũng đã quay về
đúng tong điệu của nó. Tôi cảm thấy lần này mình đã thể hiện được khí
thế vốn có của bài hát, không chừng nó còn được tôi phát huy xa hẳn so
với bất cứ người bình thường nào. (Ta edit đến đây thật sự rất muốn độn thổ vì cái nàng này J))))

 

 

“Diệp Hướng Lăng, cố lên, cố lên! Hãy hăng hái cố lên!” Tôi vừa ca,
vừa vung tay không ngừng hô to khẩu hiệu cổ động kết thúc bài hát.

 

 

Tôi vừa hạ chiếc micro trên tay xuống, đã nhìn thấy người chủ trì kia
tiến đến. Trên đầu hắn đang đổ đầy mồ hôi lạnh, nhìn tôi cười
gượng:”Bạn học à, em hát rất có khí thế nha, lại còn rất kích thích nữa,
nghe xong bài này từ đầu tới cuối, thật là làm cho người ta thiếu điều
muốn phun máu!”

 

 

“…” Đối với những thuật ngữ chuyên nghiệp này của hắn, tôi quả thật mù tịt, một chút cũng không hiểu gì cả.

 

 

Tôi mặc kệ hắn, muốn quay sang nhìn xem Nhuế Tiểu Phượng hiện giờ thế
nào, không ngờ mồ hôi lạnh của nó so với cái tên này xem chừng còn đổ
ra dữ dội hơn, cả người bộ dạng hư nhược suy nhuyễn, lung lay, tùy thời
sẽ ngã xuống.

 

 

“Tiểu Phượng à, vậy là không sao rồi đi! Lời chúc cũng đã đưa đến!”
Tôi đi đến nắm lấy tay nó, trong lòng bỗng dâng lên niềm tự hào dào dạt,
tay thuận tiện còn ra dấu OK với nó. Khóe miệng Tiểu Phượng giống như
đang bị người ta rút gân, hơi giật giật vài cái nhưng nó cũng phối hợp
hướng tôi làm ra tư thế OK.

 

 

Trình Lâm hiện giờ cũng đã phục hồi tinh thần, hắn tới gần lấy tay
chụp mạnh lên vai tôi một cái:”Hòa Mãn, em hát rất có khí thế! Không
tệ…. Không tệ!”

 

 

Tôi có linh cảm giống như mình đang bị Trình Lâm nhắm trúng thì phải,
nên nhanh chóng bước qua một bên né tránh, tay còn lôi theo Tiểu
Phượng, ôn tồn nói:”Tiểu Phượng, không mấy mày cũng lên ca một bài đi!
Mày thấy tao như vậy mà ca ra còn nghe rất được, mày mà lên ca nhất định
sẽ hay hơn tao nhiều a!”

 

 

“…” Tiểu Phượng nghe vậy đảo một cái liền cầm chặt lấy cổ tay tôi,
sống chết lôi tôi đi, nó nhìn chung quanh một hồi liền nói:”Chúng ta nên
mau tới đó để ủng hộ Hướng Lăng, chắc là trận đấu cũng đã sắp bắt đầu
rồi đấy!”

 

 

Trình Lâm cũng muốn tiến gần chỗ bọn tôi, không ngờ bị ánh mắt của Tiểu Phượng trừng lại, hắn lập tức liền lui trở về.

 

 

“Á! Quả là đã bắt đầu rồi nha!” Tôi đang đứng trên này, vừa nhìn
xuống liền thấy Diệp Hướng Lăng bọn họ quả nhiên đang trong tư thế chuẩn
bị bắt đầu chạy. Nghe nói lần này bọn họ sẽ phải chạy một đoạn rất dài,
đến ngã tư kia còn phải bọc thêm một vòng lớn nữa thì mới tới đích.

 

 

“Tiểu Phượng, tụi mình giờ phải đi đâu chờ đây?” Lộ trình này dài như
vậy, bản thân lại chẳng khác nào như kẻ tàn phế bán thân, tôi thật sự
không muốn mình lại làm tăng thêm gánh nặng cho mọi người nữa.

 

 

“Bằng không mày cứ đến đó một mình đi!” Tôi lên tiếng đề nghị.

 

 

“Một mình tao tới đó nhất quyết là không được!” Nó xuất thần, hoảng
hốt nhìn tôi, sau đó nắm tay tôi càng chặt hơn, lôi tôi hướng bên ngoài
mà đi:”Đi thôi! Tụi mình cùng nhau tới đó!”

 

 

 

Tôi cố cắn chặt răng mà chạy theo nó, càng chạy chân lại càng đau lợi hại hơn.

 

 

Nó lôi kéo tay tôi đi tới chỗ giao nhau giữa cuộc thi, hành động rõ
là không hề có ý dừng lại, nó cứ đi cứ đi:”Tiểu Mãn, nhanh lên! Mày ráng
kiên trì thêm một chút nữa được không? Chúng ta nhất định phải đến đó
để cổ vũ, ủng hộ anh ta cố lên, như thế anh ta mới có khí lực mà chạy về
đến đích!”

 

 

Tiểu Phượng nó thật ra đã suy nghĩ quá nhiều rồi!

 

 

= =, tôi cảm thấy bạn thân Diệp Hướng Lăng khí thế cường đại như vậy,
căn bản là không cần đến tinh thần thiếu thốn, hạn hẹp của hai đứa
chúng tôi cổ vũ làm cái gì. Tôi dù có cố bày ra vẻ mặt cầu xin với nó
nhưng cũng không ăn thua gì, chỉ đành ráng kiên trì, không ngừng kéo lê
từng bước mà theo sau nó:”Tiểu Phượng, mày đến đó một mình cũng được
mà!”

 

 

Nó vẫn cố chấp lắc đầu:”Tiểu Mãn, một mình tao thật sự không dám!”

 

 

Vì cớ gì mà không dám chứ? Dù vậy tôi cũng không lên tiếng hỏi nó,
bởi vì chính trong ánh mắt nó, tôi nhìn thấy được vẻ mơ hồ cùng bất lực.
Tôi cảm thấy dù sao mình cũng  không nên cứ thế bỏ lại nó.

 

 

Chúng tôi một đường đến nơi, rốt cục sau 15 phút đi bộ tôi giờ mới thấy một bóng người mơ hồ từ đằng xa đang chạy.

 

 

“Tiểu Mãn! Tiểu Mãn! Diệp Hướng Lăng đang chạy ở vị trí thứ nhất kìa!” Tiểu Phượng vừa nhìn thấy đã nhảy dựng cả lên.

 

 

Tôi đưa ánh mắt nhìn theo, cảm thấy cặp mắt Tiểu Phượng nhất định là
có vấn đề:”Tiểu Phượng, phải là bọn họ cả hai đang chạy song song ở vị
trí thứ nhất chứ!” Bên cạnh Diệp Hướng Lăng rõ ràng còn có một tên nam
sinh, thân hình của tên đó lại to con như thế, mà nó chẳng lẽ không nhìn
thấy sao?

 

 

“Anh ta nhất định là sẽ về nhất!” Tiểu Phượng lần này đầu cũng không
thèm quay lại nhìn tôi lấy một cái, đơn giản bỏ lại tôi đứng đó, một
đường mà chạy xông thẳng qua.

 

 

Tôi cũng bước tới theo sau nó, lại còn vung tay hô lớn:”Bạn thân Diệp Hướng Lăng, cố lên, cố lên!…”

 

 

Đám người chạy càng đến gần hơn, tôi bây giờ mới ngac nhiên phát hiện
vẻ mặt Diệp bạn thân lúc này thật sự là đang ngập tràn tức giận a!