Ai Là Của Ai - Chương 29 - 30

Chương 29 : Hôn Lên Trái Tim Ai.

Edit: Sakuraky

Beta: Phong Vũ

Thời tiết dần nóng lên, cho dù là miền Nam hay miền Bắc, nhân dân cả nước đều chìm trong không khí ngột ngạt, oi bức của mùa hè. Trong trường nữ sinh trẻ trung thi nhau diện váy vóc tranh thủ những cơn gió mát thổi tới. Cuối cùng cũng tới ngày tốt nghiệp, sinh viên ra trường mặc trang phục cử nhân chạy khắp sân trường lưu lại những bức ảnh làm kỷ niệm. Triêu Huy nhận lời mời tham gia buổi lễ tốt nghiệp của Chu Vệ, lại chụp ảnh chung với các bạn cùng phòng của anh. Cùng một đám người không nhận ra ai ồn ào cùng nhau, có chút ngây ngốc, cô cảm thấy, bọn Bách Dịch tâm tình hớn hở cái gì không biết — có chị dâu thân mật chụp chung, sau này muốn tìm Chu Vệ làm việc cũng có chút dũng khí.

Triêu Huy không thích mùa hè, nóng tới mức khiến người ta phát cuồng, quạt điện trong phòng học rồi phòng ngủ đều thổi ra luồng gió khô nóng, thật là khiến cho người ta phải bực mình. Buổi tối đi ngủ, vừa nằm xuống không bao lâu, dưới chiếu liền cảm thấy dinh dính, trở mình liên tục, cũng nhanh chóng cảm thấy nóng nực…… Một đêm trằn trọc, buồn bực chưa dứt thì trời đã sáng, đến khi rời khỏi giường đầy người đều là mồ hôi dinh dính…… thật là khó chịu. [Sa: Ô ô chúng em cũng chung cảnh ngộ này chị ơi, quạt quạt quạt]

Cho nên việc cô chạy tới chỗ Chu Vệ tránh nóng càng ngày càng diễn ra thường xuyên hơn, vì ở nhà anh có điều hòa. Giờ nghỉ trưa thật là vô cùng hạnh phúc, một mình lăn lộn trên giường, chăn bông đắp lên, gió mát lạnh từ trong điều hòa thổi ra từ từ thấm vào ruột gan — vì thế, Chu Vệ không ít lần cười cô, sao lại có người đắp chăn bông nằm điều hòa như cô chứ. Chuyện này thì có cái gì kỳ quái? Cô vẫn luôn như vậy mà, người trong nhà cũng không nhắc nhở gì. Nói đến kỳ quái, phải là anh mới đúng, trước khi đi ngủ còn uống cà phê, nói cái gì ngày hôm sau dậy sớm cũng không mệt rã rời……

Chu Vệ nhìn người nào đó quang minh chính đại rất ngang nhiên chiếm lấy bàn đọc sách và dây mạng của anh, nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước, vì chuyện “là mẹ hay là chị” mà vài ngày sau đó cô cũng không tới, còn nói là bận rộn nhiều việc  — bận đến mức anh sắp phát điên lên rồi. Hôm đó, anh về nhà lúc giữa trưa, mở cửa ra liền sững sờ. Cô đang ở đây, anh có cảm giác như vậy, mở tủ giày ra quả nhiên thấy dép trong nhà của cô không còn ở đó. Để đồ xuống, trước tiên ngó qua phòng bếp, không thấy, cũng không có ở thư phòng. Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy Thọ Thọ cuộn tròn ngủ ở dưới giường, mà cô ôm chăn bông từ trong tủ trải ra, một người một chăn yên ổn trên giường.

Cô ngủ rất bình yên, giống như ngủ ở trên giường của mình vậy, anh cũng không kinh ngạc chút nào. Cứ coi như vậy là chuyện đương nhiên. Tim anh khẽ động, đóng cửa lại, cởi áo khoác, Thọ Thọ mơ hồ nghe được động tĩnh mà tỉnh dậy, rón rén đi tới bên cạnh người đang nằm ngủ.

Cảm giác này có được gọi là hạnh phúc không, anh cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy giờ phút này trái tim thật bình thản, bình thản đến mức có thể nghe thấy tiếng con tim mình đập thình thịch, cảm thụ được dấu hiệu mình đang còn tồn tại.

Triêu Huy vừa ở trên mạng cùng QM trao đổi thành quả mấy ngày qua, vừa lén dò xét những người bên kia. Anh ấy hôm nay dường như có vẻ rất nhàn nhã, bởi vì anh cứ ngồi như vậy, chuyện gì cũng không còn làm, đơn giản chỉ nhìn cô.

Hôm nay cô có cái gì khác lạ sao? Triêu Huy ở trong lòng liên tiếp đặt ra những câu hỏi. Trải qua sự việc lần trước, cô cảm thấy mình có cần phải nghiêm túc cẩn thận xem xét lại cảm xúc trong lòng mình, cho nên lấy cớ bận rộn nhiều việc để không đến, kết quả không ngờ là nói bậy bạ lại thành chuyện thật, quả thực là bề bộn nhiều việc, bận đến mức ngay cả lúc ăn cơm cũng phải quay về phía máy vi tính giải đề…… Đội trưởng đời trước nhất định là cái tên Chu Bái Bì nửa đêm giả tiếng gà gáy để người ở phải dậy đi làm việc [Chu Bái Bì là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm 'Nửa đêm gà gáy' của Cao Ngọc Bảo]…… Cô rốt cục cũng qua được thử thách cuối cùng, được ở lại trong đội, lập tức chạy tới đây nói lời xin lỗi, anh lại không ở nhà. Cô vốn là chỉ là muốn chơi đùa Thọ Thọ, nhưng điều hòa mát lạnh, giường của anh lại rất thoải mái, mà cô cũng rất mệt……… Đến khi tỉnh lại, thấy hàng mi dài của Chu Vệ trước mắt mình khẽ động đậy, cô ngây ngốc nhìn thật lâu mới nhớ tới phải đứng lên, vừa lúc anh cũng tỉnh dậy, hai người nhìn nhau không nói gì……

Nhìn nhau không nói gì…… Thật tốt, thật tốt, cô thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.

QM trở lại nói, nhiệm vụ cuối cùng chỉ còn một bộ key phải hoàn thành trong ngày hôm nay.

“a set of keys.” Cô nhắc lại nguyên lời thoại của qm. ok, chỉ cần đổi lại một phép tính……

“Vừa rồi, em nói cái gì?” Chu Vệ đột nhiên mở miệng.

Triêu Huy nhìn:“a set of keys, sao vậy?” Cô là nói như vậy đúng mà, tại sao anh lại có vẻ mặt mang bộ dáng bí hiểm thế kia?

Chu Vệ thẳng thắn nhìn cô, hỏi:“Em khẳng định phát âm đúng chứ?”

“Đúng mà.” Triêu Huy lần nữa xác nhận, quả quyết nói, nhưng khi ánh mắt chạm đến bờ môi nhếch lên càng ngày càng hiện rõ ý cười xấu xa như là thực hiện được gian kế của anh, thì không dám khẳng định chắc chắn.

“Em nói là, a set of kiss?” Chu Vệ lặp lại, chậm rãi rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Triêu Huy sững sờ nhìn hai tay anh đặt ở trên vai cô, nhìn nhìn lại khung đối thoại trên màn hình, do dự gật đầu.

“Em khẳng định đúng……” gương mặt tuấn tú của Chu Vệ tới gần, trong đôi mắt đẹp là sóng tình nồng nàn như có bao nhiêu cực quang,“Cái này?”

Dựa sát vào.

Môi anh lành lạnh vững vàng kề sát vào môi cô.

Một loại cảm giác tê dại cùng với cảm giác lạnh như băng truyền đến trong đầu Triêu Huy, chỉ một thoáng sau đã lan tràn khắp toàn thân. Trong nháy mắt, cô như bị đông cứng lại, trong đầu ùa tới một loại cảm giác nổ tung mãnh liệt.

Chu Vệ một tay đỡ lưng Triêu Huy, một tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, dùng môi mình miêu tả đường viền của môi cô, thật lâu mới rời đi. Nâng cằm cô, nhân cơ hội ôm lấy khuôn mặt thanh tú, lưu luyến không nỡ buông, cũng thuận thế lướt xuống dưới, một đường vuốt ve chiếc cổ nhẵn nhụi của cô, dừng ở bờ vai mảnh khảnh mịn màng.

 Đôi mắt quả hạnh nhìn anh thất thần, khuôn mặt bởi vì hít thở không thông mà đỏ ửng, thấy anh như vậy mà tự kiềm chế bản thân.

“Nếu phát âm không sai, vậy thì ngữ pháp sai mất rồi, phải dùng số nhiều mới đúng.” Anh vừa nói, lại ôm cô vào trong lòng lần nữa, hôn, trao đổi tiếng tim đập cho nhau.

Hơi thở rối loạn, không biết là cô hay là anh, Triêu Huy cảm giác mình nên giãy dụa một chút, nhưng toàn thân đã mềm nhũn, không có nổi một chút sức lực, dường như bị môi anh làm phép. Số nhiều……kisses…… Anh trước kia đã từng nói cô cách phát âm dài ngắn có chút lẫn lộn, cô không nghĩ là lại lẫn lộn tới mức này, ngay cả “keys” và “kiss” cũng không phân biệt rõ ràng. Lẫn lộn thật tốt a…… Vì sao anh muốn hôn cô…… Tại sao lại thành cái dạng này, có chút lạnh, có chút tê dại, có chút ngọt ngào, có một chút hỗn hỗn độn độn, còn có rất nhiều cảm xúc chưa từng trải qua……

Trong mơ hồ nghe được giọng nói của Chu Vệ: “Dùng số nhiều chứ?”

Số nhiều? A set of theo sau là danh từ đếm được ở dạng số nhiều, kiss là danh từ có thể đếm được,…… Cô gật đầu.

“Bao gồm sau này chứ.” Chu Vệ lại hỏi.

Bao gồm sau này…… Cái gì? Triêu Huy ngơ ngác nghĩ, thấy sắc mặt Chu Vệ xuân sắc vô biên, trong nháy mắt liền tỉnh ngộ.

“Anh, anh……” Cô đỏ mặt, chỉ vào anh, run rẩy.

Chu Vệ thản nhiên mặc kệ cho cô chỉ, cười nói: “Anh nói anh có thể đoán trước được đối tượng nụ hôn đầu của anh, còn nhớ không?”

“Em, Em……” Triêu Huy chỉ vào chính mình, run lẩy bẩy.

Chu Vệ kéo tay cô xuống nắm ở trong lòng bàn tay mình, nói:“Vừa mới phát sinh chính là anh đoán được, mặc dù như thế, anh cũng không nghĩ đối với em cảm giác lại tốt như vậy. Chớ quên em mới vừa nói, là số nhiều, số nhiều.” Anh cường điệu, hài lòng thấy vẻ mặt ngốc ngếch của Triêu Huy, từ không giải thích được, rồi ngạc nhiên, cuối cùng biến thành khiếp sợ.

Số, số nhiều! Ý của anh ấy là về sau còn muốn…… Hôn cô?

“Anh đã nói, quan hệ giữa chúng ta không phải như thế.” Triêu Huy nhỏ giọng nhắc nhở anh.

Anh lúc nào thì nói như vậy? Chu Vệ phát huy trí nhớ siêu phàm của mình, rốt cục nhớ tới một màn nào đó trước đấy không lâu, nói:“Anh là nói, tuy anh là ba của Thọ Thọ, em là mẹ của Thọ Thọ, hai cách xưng hô này tất nhiên không thể đẩy anh và em thành cái loại quan hệ đó. Nói cho cùng thì chuyện này với quan hệ của chúng ta là hai chuyện rất khác nhau.”

…… Cô đã quên mất, tương lai anh đương nhiên là một luật sư ưu tú, tài hùng biện tất nhiên phi phàm.

“Tại sao lại hôn em?” Triêu Huy cúi mặt, vô lực hỏi. Hôn cô, có ý nghĩa là quan hệ của hai người từ đây sẽ không giống với lúc trước, cùng người này ở chung một chỗ, cô có thể đoán được cuộc sống của mình sẽ lệch hướng ra khỏi quỹ đạo bao nhiêu.

Chu Vệ nắm đôi bàn tay cô, nói:“Bởi vì anh muốn hôn em, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Chân cô mềm nhũn……

“Này…… Tại sao lại muốn hôn em?” Nhưng thật ra cô chính xác muốn hỏi chính là, tại sao người đó lại là cô?

“Anh muốn không chỉ riêng là hôn, mà còn muốn nhiều hơn nữa, em có muốn nghe hay không?” Chu Vệ nhướn mày nhìn cô.

Ầm! Triêu Huy cảm giác mặt mình nóng chín hết cả rồi……

Chương 30 : Xác Định Quan Hệ.

Edit: Sakuraky

Beta: Phong Vũ

Chu Vệ là một người đàn ông, Triêu Huy giờ phút này hiểu rõ ràng sự thật này hơn bất cứ lúc nào khác.

Anh cái gì cũng chưa nói, chẳng qua là chỉ nhìn cô, nhưng cô biết anh đang đợi cô đáp lại.

Có lẽ, từ rất lâu trước kia cô đã mơ hồ nhận thấy hai người tất nhiên sẽ tới ngày hôm nay, cho nên cũng không quá mức giật mình, cũng không có mâu thuẫn, nếu như kinh ngạc, thì cũng là bởi vì thiếu kinh nghiệm mà thôi. Hai người bọn họ, coi như là nước chảy thành sông đi.

“Em không muốn làm bạn gái của anh.” Triêu Huy nói ra ý nghĩ chân thật của mình. [Sa: chị không muốn làm bạn gái vậy làm bà xã nhé =))]

Anh trời sinh chính là một người không tầm thường, mặc dù kiềm chế đến mức nào đi chăng nữa cũng khó tránh khỏi rắc rối, nếu là bạn bè bình thường, còn có thể coi đây là lời trêu chọc nói đùa, nếu là bạn gái, không thể không nói có chút cảm giác tự mình đi tìm phiền toái.

Chu Vệ hiểu ý nghĩ trong giờ phút này của cô, nói: “Bạn gái hay gì gì đó cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, anh chỉ hy vọng em có thể đem trái tim mình giao cho anh.”

Giao trái tim giao cho anh? Triêu Huy nhìn anh khuôn mặt rực rỡ như hoa đào.

“Giao trái tim giao cho anh, anh sẽ đem nó đặt ở chỗ an toàn nhất, không để cho nó chịu một chút tổn thương nào.” Chu Vệ bảo đảm, “Anh cũng đem tấm lòng giao cho em, tùy ý em nắm giữ.”

Đây có được coi là bày tỏ tình cảm không……

“Em đồng ý chứ?” Chu Vệ cúi đầu nhìn cô, hỏi.

Cô đồng ý sao……

Cô có thể không đồng ý sao!! Triêu Huy tức giận nghĩ.

Anh thâm tình khẩn thiết và không mất đi vẻ chân thành, lực hút mười phần, khiến cho chân cô mềm nhũn hoảng hốt, miệng đắng lưỡi khô, dường như muốn ngất. Đang muốn trả lời, nhưng lập tức anh lại trở mặt.

“Rất khó trả lời sao?” Chu Vệ hỏi, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).

“Không phải.” Bị nét cười của anh kích thích Triêu Huy lập tức thanh tỉnh trả lời dứt khoát.

“Câu trả lời của em thế nào?” Anh nhíu hàng mi đợi chờ, rất có khí thế uy hiếp dân nữ của xã hội cũ.

“Câu trả lời là……” Mới vừa rồi trả lời chỉ do phản xạ có điều kiện, thực ra cô cũng chưa rõ mình định thế nào……

“Em thấy em cự tuyệt thì còn có đường sống sao?” Chu Vệ trên cao cúi xuống, mắt nhìn cô, “Nếu như em cự tuyệt, em sẽ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” [Sa: Luật sư đang bức cung]

“Chuẩn bị cái gì?” Cô khiêm tốn thỉnh giáo. Sự việc bại lộ, bị nhóm fan hâm mộ cuồng nhiệt của anh quần đảo? Luôn luôn phải đề phòng anh lợi dụng kiến thức chuyên môn thiết kế cạm bẫy để cho cô rơi vào? Hay là đến mức cá chết lưới rách……

“Em phải nhớ kỹ bất cứ lúc nào cũng phải mang theo son dưỡng môi.”

Son dưỡng môi? Là có ý gì?

“Nếu như em cự tuyệt, anh vừa nhìn thấy em là sẽ hôn em, hôn đến khi nào em đồng ý mới thôi.” [Sa: OMG anh Chu Vệ man kinh ai lớp diu, chiu chiu]

………………… Tiểu Huy hồn phách bị dọa đến mức bay đi một chuyến xa tít tắp mới nhớ tới thân thể của mình mà quay về…………

Tiên lễ hậu binh(*), vị luật sư khoác chiếc áo ghi-lê trên người nhưng bản chất 100% cũng chẳng khác nào một kẻ cường bạo, chính là Chu Vệ Chu Vệ a……

(*)Tiên lễ hậu binh: Ngoại giao trước, quân sự sau; trước tiên dùng đạo lí thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.

Triêu Huy bị dọa sợ đến mức té khỏi ghế, được Chu Vệ kéo lên, lại một phen vừa thân mật vừa hôn, hỏi:“Em đồng ý chứ?”

……

Trở lại kí túc nét mặt Triêu Huy vẫn còn hoảng hốt, giống như bảy hồn thiếu mất ba phách.

Tĩnh Tĩnh xoa xoa mặt Tiểu Huy, tức giận mắng: “Đúng là không có nhân tính, quay về phòng vẫn nhớ mãi không quên, xem chúng tớ là không khí à.”

“Nói cũng vô dụng, nếu cậu ấy không một chút nhớ mãi không quên, chúng mình phải phát rầu đấy.” Đông Yến trấn an Tĩnh Tĩnh nói.

Tiểu Khê cảm khái: “Gả con gái chính là như vậy, không gả đi được thật giống như kiến bò trên chảo nóng, gả ra ngoài rồi lại có chút không nỡ. Làm “mẹ”, đều là mâu thuẫn như vậy a.”

Triêu Huy trầm mặc: “Các cậu nói cái gì vậy?” Cô vì sao nghe lại mơ hồ như thế?

Tĩnh Tĩnh hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại hung hăng sờ nắn: “Chúng tớ đang nói, con gái đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, kể từ sau khi cậu bị Chu Vệ lừa gạt, bước chân lúc nào cũng vung vẩy ở ngoài, cả ngày tâm thần bất định, khiến cho chúng tớ thấy cực kỳ khó chịu.”

Triêu Huy 囧, cô có chỗ nào tâm thần bất định đâu? Hơn nữa, chân không phải là dùng để đi ra bên ngoài sao?

“Mặc dù Chu sư huynh rất anh tuấn, rất thông minh, rất có tiền đồ, làm việc cũng rất kiên định, năng lực cũng rất cường đại, nhân phẩm lại càng không phản đối…… Khụ khụ, nhưng mà cậu cũng không cần phải ngày đêm nhớ tới anh ấy như vậy.” Bị Tĩnh Tĩnh nhìn “như hổ rình mồi” một lát, Tiểu Khê rốt cục đem ý tứ biểu đạt rõ ràng.

Triêu Huy suy nghĩ kỹ một lát, hỏi: “Các cậu sao lại để ý chuyện của anh ấy đến vậy?”

Tĩnh Tĩnh, Tiểu Khê cùng Đông Yến chăm chú nhìn.

Đông Yến nói: “Đây là nể mặt cậu có được hay không, nếu như không phải là bạn trai cậu, chúng tớ chẳng quản.”

Tiểu Khê gật đầu, cho dù là Chu Vệ, nếu như không phải có quan hệ với Tiểu Huy, cho dù anh đẹp trai bao nhiêu đi chăng nữa thì cô cũng mặc kệ.

Triêu Huy dùng ánh mắt nhìn về phía Tĩnh Tĩnh hỏi thăm, nhận được câu trả lời khẳng định, chợt cảm thấy như đưa đám: Thì ra là, bất kể cô đồng ý hay không, Chu Vệ vẫn đạt được mục đích……

Chưa là bạn gái anh đã bị anh trêu cợt nhiều lần như vậy, thật sự là bạn gái, không biết còn bi thảm tới mức nào…..

“Làm sao lại có vẻ mặt như trời sập xuống vậy?” Tiểu Khê tò mò hỏi.

Triêu Huy nét mặt giãn ra, nói: “Không có…… Chu Vệ nói muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, hỏi các cậu lúc nào thì rãnh.”

Tiểu Khê, Tĩnh Tĩnh cùng Đông Yến đều sửng sốt: Mời khách…… Đã chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao rồi sao? Việc vui a, hắc hắc, phải làm thế nào giết mổ đôi tiểu uyên ương số khổ này đây, hắc hắc.

Triêu Huy nhìn ba người trước mặt lộ vẻ phù thủy xấu xa cười gian trá, trong lòng không biết vì sao lại nổi lên một tia bất an.

Lão Trương gần đây rất buồn bực, không phải bởi vì quan tòa “đánh đập”, trên thực tế gần đây công việc của anh không thể xuôi chèo mát mái hơn được nữa. Anh buồn bực chính là, tiểu tử Chu Vệ kia gần đây luôn bày ra bộ dáng có việc vui, tinh thần thoải mái phấn chấn, đối đãi người khác đặc biệt thân thiết, thay đổi hẳn cái mặt thối ngày xưa, liên tục khiến mấy vị khách nữ trước đây phải thất thần. Hỏi cậu ta, thì cậu ta lại cười đến thần bí, có bí mật gì ta……

Hỏi bạn cùng thực tập Cổ Càng.

Cổ Càng nghĩ nghĩ, nhìn đương sự đang ở đằng xa một chút, thấp giọng nói: “Đoán chừng là chị dâu bên kia đã làm cái gì đó.”

“Chị dâu?” Lão Trương nhướng mày,“Thu phục?”

Cổ càng gật đầu: “Đã mời khách ăn cơm rồi.”

Tay chân rất mau lẹ, lão Trương nói thầm, anh đã từng gặp qua Triêu Huy, mặt mày mặc dù hơi lãnh đạm một chút, nhưng cũng không phải là một cô gái khó gần.

“Mời khách gì?” Lâm Thích chen vào hỏi.

“Chu Vệ cùng Trần sư muội đã xác định quan hệ cách mạng.” Cổ Càng giải thích.

Lâm Thích “A” Một tiếng, lại hỏi:“Trần sư muội kia là người như thế nào?”

“Trong sáng thuần khiết.” Cổ Càng nhớ lại.

“Điềm tĩnh.” Lão Trương bổ sung.

Lâm Thích lại “A” một tiếng: “Thì ra Chu Vệ thích loại dịu dàng ít nói, không nói sớm, phía bên tớ có rất nhiều hàng tích trữ có thể đề cử.”

Điềm đạm nho nhã? Không thể nào. Lão Trương nhớ tới có một lần Chu Vệ tan sở đi siêu thị mua đồ, mua một đống đồ lớn, anh thuận tiện đưa cậu ta về nhà, tới lầu dưới, Trần sư muội đã chờ ở đó, lúc tháo đồ, cái cô nữ sinh nho nhỏ mặt không đổi sắc từ trong tay của anh tiếp lấy một cái thùng táo rất chi là nặng. Anh ngây dại, mà Chu Vệ cũng không tỏ vẻ gì.

Điềm đạm nho nhã? Không thể nào. Cổ Càng lại nhớ đến một màn biểu hiện anh dũng của Trần sư muội ở đại hội thể dục thể thao, lặng lẽ đổ mồ hôi hột. Lại nghĩ tới ngày đó mời khách ăn cơm, Trần sư muội ở dưới lầu chờ, anh tới trước, chỉ muốn trêu đùa một chút, liền rón rén đi tới gần rồi đột nhiên vỗ bả vai của cô, muốn dọa cô một phen, kết quả —mất mặt quá đi…… Anh bị Trần sư muội hình như rất vô hại ấy hung hăng một nhát ném qua vai…… Sau đó, Chu Vệ mới cảnh cáo bọn họ, không nên tùy tiện đối với Trần sư muội thử nghiệm làm một số động tác nguy hiểm, hậu quả vĩnh viễn chỉ có bốn chữ — tự làm tự chịu.

Mà bên này, Chu Vệ vừa nhìn được tin nhắn, cười, khiến cô nàng phụ tá bên cạnh nhìn đến u mê.

“Tối nay huấn luyện, muộn, không qua.”

Suy nghĩ một lát, nhắn lại: “Cần đưa đồ ăn khuya tới hay không?”

“Không. Đồ ăn mua ngoài nhà trường tài trợ.”

Anh và cô không thích nhắn tin, thích trực tiếp gọi điện thoại hơn, cho nên tin nhắn đều là lời ít mà ý nhiều.

Anh cười, rõ ràng là vừa mới bắt đầu yêu đương, sao lại có cảm giác như là đôi vợ chồng già vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay