Cái hôn của tử thần - Phần 02 - Chương 09 + 10

Chương 9

- Tôi đã nói với cô, tôi gặp họ một hai lần – Powell nói – Lần thứ hai tôi gặp họ trong một quán ăn nhỏ bên kia trường đại học. Không bao giờ tôi nghĩ là sẽ gặp Dorothy tại đấy, vì đó không phải là một nơi nổi tiếng. Tôi đến quán này cũng vì thế. Tôi đã ngồi ở quầy hàng trước khi trông thấy họ. Tôi không muốn đứng lên bỏ đi vì Dorothy đã nhìn thấy tôi trong gương. Tôi ngồi ở cuối quầy, hai cô gái bước vào, rồi đến Dorothy và hắn. Hai người uống rượu mật. Ngay giây phút nhìn thấy tôi, Dorothy liền rối rít chuyện trò với hắn, và cầm tay hắn mãi. Cô biết đấy, nàng muốn tôi thấy là nàng có người yêu mới. Điều ấy làm tôi khó chịu, nàng cố tình làm như thế mà. Tôi cảm thấy áy náy cho Dorothy. Chốc sau, lúc họ sắp rời quán ăn, nàng gật đầu chào hai cô gái đang ngồi giữa chúng tôi, rồi quay sang hắn, nàng cố ý nói lớn giọng “Đi anh, em bỏ sách vở ở nhà anh” để cho tôi thấy hắn và nàng khắng khít nhau ghê lắm. Tôi đoán chừng thế. Họ vừa ra khỏi quán, một trong hai cô gái nói với bạn mình rằng hắn đẹp trai thật. Cô kia đồng ý nhưng nói đại để là “năm ngoái anh chàng lăng nhăng lắm. Hình như anh ta chỉ chú ý đến mấy cô con gái nhà giàu thôi”.

Tôi nghĩ Dorothy sống buông thả là vì muốn trả thù, muốn phản ứng lại tôi, nên tôi không muốn nàng bị quyến rũ bởi một tên đào mỏ. Do đó tôi ra khỏi quán và đi theo sau họ.
Họ đến một ngôi nhà ở phía bắc khu đại học cách đại học vài ba dãy nhà. Hắn bấm chuông hai lần rồi lấy chìa khóa trong túi quần ra, mở cửa đi vào. Tôi đi phía bên kia đường, ghi địa chỉ của hắn vào sổ tay. Tôi có ý định lát nữa quay trở lại, tìm ai đấy, hỏi tên hắn. Tôi có ý định sẽ đi bắt chuyện với một vài cô sinh viên trong trường để tìm hiểu về hắn.
Tuy thế tôi đã không thực hiện được ý định kia, vì trên đường trở về khu đại học, suy nghĩ lại câu chuyện trên, tôi bỗng ngần ngại. Tôi muốn nói, tôi lấy cơ sở đâu để hỏi về hắn khi chỉ dựa vào những lời bình phẩm của một cô gái, mà biết đâu cô ta vì ngậm đắm nuốt cay rồi bịa chuyện thì sao? Hắn đối xử với Dorothy chắc chắn không đến nỗi tệ bạc hơn tôi. Chỉ là một phản ứng của lòng ghen tức. Làm thế nào tôi biết họ không tốt lành với nhau chứ?
- Nhưng anh vẫn còn giữ địa chỉ của hắn? – Ellen bồn chồn hỏi.
- Dĩ nhiên tôi còn giữ. Tất cả giấy tờ cũ tôi để trong vali trong phòng của tôi. Chúng ta có thể về đấy tìm, nếu cô muốn.
- Thế thì hay quá – Ellen nhanh nhẩu nói – Điều chúng ta cần làm là tìm ra tên của hắn, xem hắn là ai.
- Chưa nhất thiết chính là hắn – Powell nói và rút ví ra.
- Hắn chứ không ai khác. Chưa có ai Dorothy gắn bó lâu đến thế – Ellen đứng lên – Trước khi đi, tôi cần gọi điện thoại một chút.
- Gọi người phụ tá của cô? Anh chàng đứng đợi cô dưới cầu thang và sẵn sàng gọi cảnh sát nếu cô xuất hiện chậm năm phút?
- Đúng thế – Ellen xác nhận, mỉm cười – Người ấy không đợi ở dưới lầu nhưng người ấy có thật.
Nàng đi ra phía sau căn phòng mờ mờ sáng, nơi có phòng điện thoại sơn màu đen đứng sát tường trông như một chiếc quan tài dựng đứng. Ellen quay số 5-1000.
- Đài KBRI đây, xin chào – Gịong nói của một phụ nữ ríu ríu qua máy.
- Chào cô. Xin cô vui lòng cho tôi nói chuyện với Gordon Gant.
- Rất tiếc. Chương trình của Gordon Gant đang phát. Cô gọi lại vào lúc 10 giờ. Hy vọng liên lạc được với Gant trước khi anh ấy về.
- Không thể nói chuyện với anh trong khi chương trình đang phát sao?
- Rất tiếc. Không thể gọi thẳng đến phòng ghi âm là nơi chương trình đang được truyền đi.
- Cô nhắn giúp được không?
- Rất sung sướng được giúp cô – Giọng nói của người phụ trách líu lo, nhiệt tình.
Ellen nói tên nàng và nhắn rằng nàng đi với powell về nhà hắn, ở đấy đến 10 giờ, Gant có thể gọi đến đó và tin cho Gant rõ Powell không phải là “người ấy”.
- Số điện thoại?
- Ừ nhỉ – Ellen nói, mở ví để trên đùi – Tôi không có số điện thoại nhưng có địa chỉ – Nàng cố lật tìm trang giấy mà không làm rơi ví xuống đất – 1520 khu tây, đường 35.
Giọng nói đầu dây bên kia đọc lại cho Ellen nghe.
- Chắc chắn anh ấy nhận được chứ? – Ellen hỏi.
- Cô yên tâm, tôi sẽ giao tận tay cho Gant – Giọng người phụ nữ cả quyết.
- Cám ơn cô nhiều.
Khi Ellen trở lại phòng giải khát, Powell đang bỏ tiền vào khay bạc người hầu bàn. Nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt anh ta, miệng anh ta lí nhí lời cảm ơn.
- Mọi việc xong – Ellen nói. Nàng với tay lấy áo choàng bên cạnh chỗ ngồi – Này anh Powell, hắn như thế nào, cái gã đó? Ngoài cái mã đẹp trai của hắn như cô gái đã bình phẩm?
- Tóc nâu, cao lớn… - Powell nói và nhét ví tiền vào túi quần.
- Lại tóc nâu nữa – Ellen thở dài.
- Dorothy giao mình cho những anh chàng Bắc Aâu – Powell nhẹ bông đùa.
Ellen cười, khoác áo choàng vào.
- Bố chúng tôi cũng tóc màu nâu – dĩ nhiên bây giờ thì bạc trắng cả rồi. Cả ba chị em tôi… xin lỗi – Nàng ngừng nói và liếc mắt nhìn qua vai Powell thấy phòng bên cạnh trống, có một ly cốctai và tờ đô la ở trên bàn, tờ giấy lau miệng được xé thành hình mạng nhện trông rất có kỹ xảo và đầy tính nghệ thuật.
- Xong chưa? – Hắn nói và mặc áo vào.
- Xong – Ellen trả lời.
Khi tắc xi dừng lại trước nhà Powell, lúc đó đã chín giờ năm mươi phút. Con đường 35 vắng vẻ. Những ngọn đèn đường lù mù, loang loáng chiếu qua những cành cây. Hai dãy nhà với những cửa sổ màu vàng ở hai bên đường trông giống như đoàn quân giương ngọn cờ qua một vùng đất không người ở.
Khi tiếng nổ của động cơ xe tắc xi nhỏ dần, Powell và Ellen bước lên bậc thềm lát đá đen nhám. Sau một lúc loay hoay tra khóa, Powell mở rộng cửa ra. Hắn bước sang một bên, rồi theo Ellen đi vào. Một tay đẩy cửa đóng lại, một tay hắn với bậc công tắc đèn.
Họ đang ở trong một căn phòng trông vui mắt với những đồ đạc sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng.
- Tốt hơn hết là cô ở dưới này – Powell đề nghị, và đi về cầu thang bên trái căn phòng. – Ở trên gác đồ đạc lung tung lắm. Bà chủ nhà của tôi đang nằm bệnh viện nên tôi chẳng biết nhờ ai – Hắn đứng ở bậc thang thứ nhất – có lã tôi mất độ vài phút đẻ tìm quyển sổ. Dưới bếp có cà phê, nếu cô muốn uống. Bếp ở phía sau đấy. Cô cần gì không?
- Được rồi – Nàng nói và cởi áo choàng.
Powell đi nhanh lên cầu thang, rẽ vòng lên. Cánh cửa phòng của Powell ngay sát cạnh cầu thang. Hắn đi vào, bật đèn, cởi áo choàng. Một chiếc giường phía bên phải kê sát cửa sổ, trên đó bừa bãi những áo bẩn, áo quần ngủ, khăn… Hắn để áo trên đầu tủ, định kéo chiếc va li dưới giường ra, nhưng bỗng khẽ búng tay, hắn đứng thẳng người lên, quay lại đi về bàn học đặt ở giữa cánh cửa và tủ áo. Hắn mở ngăn kéo trên cùng và xốc giấy tờ, đẩy các giấy tờ, khăn choàng, những hộp quẹt bị vỡ sang bên. Hắn tìm thấy tờ giấy hắn cần nằm ở dưới đáy ngăn kéo. Mừng rỡ lôi tờ giấy, hắn chạy ra ngoài, chồm người qua cầu thang gọi:
- Ellen, Ellen!
Trong nhà bếp, Ellen đang điều chỉnh ngọn lửa bếp ga.
- Tôi đến ngay – Ellen đáp lại. nàng vội vã vào phòng khách – Anh tìm thấy rồi à? – Nàng hỏi và đi đến cầu thang nhìn lên.
Powell đang chúi nửa người xuống trên cầu thang.
- Chưa. Nhưng tôi nghĩ là cô muốn xem cái này – Hắn thả tờ giấy bay là là xuống – nếu cô vẫn còn nghi hoặc, thì đây!
Tờ giấy rơi xuống trước mặt nàng. Nhặt lên, nàng thấy đó là bảng ghi điểm của đại học New York, có đóng hàng chữ: bản sao của sinh viên.
- Nếu tôi nghi ngờ thì tôi đã không có mặt ở đây – Ellen nhỏ nhẹ đáp.
- Đúng thế! Đúng thế! – Powell nói rồi biến mất khỏi cầu thang một lần nữa.
Ellen đưa mắt nhìn bảng ghi điểm và nhận thấy điểm số thấp thật. Để tờ giấy trên bàn, nàng qua phòng ăn vào lại nhà bếp. Đó là một căn phòng chật chội, những đồ dùng quá cũ kỹ và những bức tường ám khói phía sau bếp lò. Một luồng gió nhẹ từ phía sau thổi vào mát rượi. Nàng lấy tách, đĩa và hộp cà phê Nestlé trong những tủ chén khác nhau, và trong lúc rót cà phê vào tách, nàng thấy chiếc radio trên quầy cạnh lò bếp. Nàng bật máy, chậm rãi tìm đài KBRI. Nàng gần như vặn quá đài ấy vì giọng nhừa nhựa của Gant quá nhỏ nghe không rõ. “Mục điểm tình hình chính trị trên thế giới đến đây chấm dứt. Các bạn hãy thưởng thức chương trình âm nhạc. Xin giới thiệu một ca khúc mới nhất, do ca sĩ quá cố Buddy Clark trình bày, đó là bài IF THIS ISN’T LOVE (Nếu đây không phải là tình yêu)”.
Sau khi đã thả rơi bảng ghi điểm xuống cho Ellen, Powell quay lui trở vào phòng. Hắn ngồi xổm trước giường, luồn tay xuống dưới đó, ngón tay đụng phải va li, đau nhói; chiếc va li này trước kia để sát cạnh tường, nhưng con dâu bà chủ nhà khi quét dọn đã kéo ra. Powell vừa thổi thổi những ngón tay đau vừa bực bội lầm rầm về con gái bà chủ nhà “người gì mà hay tò mò, thóc mách”.
Powell luồn tay xuống dưới giường, lần này cẩn thận hơn, rồi ra sức lôi chiếc va li nặng trình trịch ra khỏi gầm giường. Hắn lấy xâu chìa khóa trong túi quần chọn chiếc chìa khóa mở va li, mở hai ống khóa hai bên. Bỏ khóa vào túi quần, hắn mở nắp va li. Trong đó đầy ắp cả sách vở, vợt đánh quần vợt, giày chơi thể thao… Hắn lấy ra hết những đồ cồng kềnh bỏ trên sàn nhà để có thể lấy những quyển vở ở tận dưới đáy dễ dàng hơn.
Có tất cả chín quyển, những quyển màu xanh dương, những quyển có bìa xén tròn ở các góc. Hắn xếp các quyển vở chồng lên nhau, xong ôm đứng dậy, bắt đầu xem từng quyển, nhìn kỹ bìa vở, ném từng quyển vào lại vali.
Đây rồi, quyển vở thứ bảy, bìa màu đen. Địa chỉ viết bằng bút chì đã phai nhạt, lem luốc, nhưng vẫn còn đọc được. Vội ném những quyển còn lại vào vali, với nỗi vui mừng không sao tả xiết, hắn xoay người chu miệng định gọi tên Ellen thì tiếng kêu bị tắc nghẹn trong cổ họng. Một nỗi kinh hoàng hiện trên khuôn mặt hắn và đọng lại ở đấy, y hệt một cảnh phim đứng yên, và tan dần giống như lớp băng tuyết dày từ mái nhà nghiêng nghiêng tan chảy ra.
Cửa tủ đang mở toang, một người trong chiếc áo đi mưa đứng sừng sững ở đó. Hắn cao to, tóc nâu, khẩu súng lồ lộ trên tay phải có mang găng.
Chương 10
Hắn đứng đấy mà mồ hôi toát ra dầm dề, không phải vì run sợ mà vì hắn đã đứng trong tủ áo kín bưng, nóng bức, chật chội và lại mặc chiếc áo đi mưa quá lớn. Bàn tay hắn cũng đẫm mồ hôi. Đôi găng tay bằng da nâu viền lông xù càng nóng hơn nữa đến mớ lông xù kia cũng nhão nhoẹt đi. Nhưng khẩu súng tự động (suốt cả tối nay nằm nặng trịch trong túi quần, giờ đây nhẹ tơn như con người hắn) là không nhúc nhích; đường viên đạn đi trong không gian không sao lệch được, như một đường thẳng băng trên biểu đồ. Điểm A: họng súng cố định. Điểm B: trái tim ở ngay dưới nhãn hiệu gắn nơi túi áo. Hắn nhìn xuống khẩu súng colt 45 như thể kiểm tra lại xem nó còn đó không bởi vì khẩu súng sao nhẹ quá đỗi; rồi hắn bước ra khỏi chỗ ẩn núp, thu ngắn đường đi của viên đạn.
“Nào nói đi chú mày – hắn nghĩ thầm và khoái trá nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn đần độn hằn trên mặt của cái-ông-có-tên-là-Dwight-Powell. Bắt đầu nói được rồi đấy chú mày. Bắt đầu lạy lục đi chú mày. Có thể chú mày sợ té đái không sao mở miệng được. Hay là chú mày đã tuôn ra hết khi còn đang ngồi ở phòng giải khát tại khách sạn và giờ đây không còn gì để nói nữa. Nói hay lắm, chú mày ạ”.
- Tao cuộc là mày không hiểu Logorrhea nghĩa là gì – Hắm mở miệng, đứng uy nghi với khẩu súng trên tay – Có nghĩa là mày đã bị đi chảy, đi chảy bằng lỗ miệng. Miệng mày tuôn toàn chữ là chữ. Tao tưởng lỗ tai của tao đã rớt đi đâu rồi khi ở trong phòng giải khát đó – Hắn cười, nhìn đôi mắt của Powell lồi ra như muốn rớt khỏi tròng – “Tôi có trách nhiệm đối với cái chết của Dorothy” – Hắn nhại lại câu nói của Powell – Đáng thương, thật đáng thương – Hắn bước đến gần hơn – Quyển sổ, thưa ngài lẻo mép! – Hắn chìa tay ra – Và đừng hòng giở trò gì đấy nhé!
Từ dưới lầu vọng lên tiếng hát nhè nhẹ.
Nếu đây không phải là tình yêu
Thì mùa đông chính là mùa hạ.
Hắn cầm lấy quyển sổ Powell đưa, bước lui một bước, ép quyển sổ cạnh sườn, cuộn lại, bẻ gãy bìa, nhưng mắt và khẩu súng vẫn không hề rời Powell một giây.
- Tao rất lấy làm tiếc là mày đã tìm thấy quyển sổ. Tao đứng trong đó cầu mong là mày đừng tìm ra – Hắn nhét quyển sổ bị gấp lại ấy vào trong túi áo đi mưa.
- Đúng là mày đã giết Dorothy – Powell nói.
- Mày nói nho nhỏ, nghe chưa? – Hắn rung rung khẩu súng răn đe – Tao với mày chẳng khoái gì làm phiền cô gái thám tử dưới kia, phải không nào? – Hắn thấy cái vẻ ngang ngang của Powell. “Có thể thằng này ngốc quá không nhận biết được…” – Có thể mày không lượng tính được tình huống, nhưng tao nói cho mày rõ. Đây là khẩu súng thật, nạp đạn hẳn hoi, nghi6m chỉnh. Mày đừng…
Powell không nói gì, mắt vẫn tiếp tục nhìn khẩu súng nhưng bây giờ không còn nhìn trừng trừng nó nữa, mà nhìn với vẻ kinh tởm, như thể đó là con bọ hung hôi thối nhất trên đời.
- Này, tao sắp giết mày đấy – Hắn đe dọa.
Powell không nói gì.
- Mày quả thật là một con người vĩ đại, hãy tự phân tích, mổ xẻ con người của mày. Mày hãy nói tao nghe hiện giờ mày có cảm giác gì? Tao cuộc với mày là hai đầu gối mày đang run bần bật, phải không? Mồ hôi ướt đẫm cả người mày?
- Nàng tưởng đến đấy để làm lễ kết hôn… - Powell thì thào.
- Mày hãy quên con bé ấy đi. Hãy lo cho bản thân của mày kìa! (Tại sao thằng chó này không run? Nó hông còn đầu óc để…).
- Tại sao mày giết nàng? – Aùnh mắt của Powell cuối cùng rời khỏi khẩu súng – Nếu không muốn cưới nàng, mày có thể bỏ rơi nàng cũng được mà. Thà mày bỏ rơi nàng. Sao mày đang tâm giết nàng?
- Đừng đả động gì đến con bé đó nữa! Có liên quan gì đến mày đâu? Mày tưởng tao nói đùa phỏng? Phải thế không? Mày tưởng…
Powell lao về phía trước.
Trước khi anh kịp lao người đi thì một tiếng nổ chát chúa vang lên, đường thẳng AB vẫn cố định và viên đạn chỉ càng làm cho nó thêm chính xác.
Ellen đang đứng trong nhà bếp, hướng về khung cửa sổ đóng kín và lắng nghe chương trình của Gordon Gant, bỗng nàng chợt nhận ra: cửa sổ đóng kín như thế kia thì ngọn gió mát từ đâu thổi vào được?
Một hốc tường tối đen trong rìa góc phòng. Nàng đến đấy và thấy cửa sau, một ô kính gần nắm cửa đã bị vỡ và mảnh gương vung vải trên sàn nhà. Nàng thắc mắc không hiểu Powell có biết việc này hay không. Lẽ ra anh ấy phải quét dọn…
Ngay lúc đó Ellen nghe tiếng súng nổ. Tiếng nổ chát chúa vang khắp cả nhà và khi tiếng vang ngừng bặt, ngọn đèn trên trần nhà rung rung như thể có cái gì trên lầu đổ nhào xuống. Sau đấy im phăng phắc!
Từ máy radio vọng ra: “Bây giờ là 10 giờ, theo giờ trung ương”, và tiếng chuông vang lên trong máy nghe giòn giã.
- Anh Dwight? – Ellen gọi lớn.
Không có tiếng trả lời. Nàng đi vào phòng ăn. Ellen gọi to:
- Anh Dwight!
Nàng vào phòng khách và ngần ngừ bước đến cầu thang. Ở trên không có một tiếng động nào cả. Lần này nàng kêu lên, lộ vẻ hoảng sợ:
- Anh Dwight! Có chuyện gì thế?
Không một tiếng động, rồi bỗng một giọng nói vọng xuống:
- Có gì đâu. Ellen, hãy lên trên này.
Nàng hấp tấp trèo lên cầu thang, tim đập liên hồi.
- Trong này – Tiếng nói từ bên phải dội ra. Nàng vòng theo cầu thang, chạy bổ về phía cửa có ánh đèn.
Vật nàng thấy đầu tiên là Powell nằm ngửa sóng sượt giữa phòng, hai chân dang rộng. Chiếc áo véttông văng ra cạnh đó. Trên chiếc áo sơ mi trắng, ngay nơi ngực một dòng máu đang chảy ra.
Nàng đứng chết lặng trên đôi chân muốn khuỵu xuống. Sau đó nàng đưa mắt nhìn người đang đứng bên kia xác Powell, khẩu súng trên tay hắn.
Hai con ngươi của nàng như thể muốn lòi ra khỏi tròng mắt, khuôn mặt nàng co rúm lại, câu hỏi chết cứng trên môi.
Hắn quay khẩu súng vào lòng bàn tay đeo găng.
- Anh ở trong tủ áo – Hắn nói, nhìn thẳng vào mắt Ellen, trả lời những câu mà nàng định hỏi – Hắn mở vali và lôi ra khẩu súng. Hắn định giết em. Anh nhảy chồm lên người hắn. Súng nổ…
- Không… không… trời! – Nàng dụi trán, choáng váng – nhưng làm thế nào… làm thế nào anh…
Hắn đút khẩu súng vào áo đi mưa.
- Anh đã ở trong phòng giải khát – Hắn nói – Ngay sau lưng em. Anh nghe hắn mời em về đây. Anh rời phòng khi em còn ở trong phòng địên thoại.
- Hắn nói với em là…
- Anh đã nghe hết những gì hắn nói. Hắn nói láo giỏi thật.
- Lạy Chúa! Vậy mà em đã tin hắn… em đã tin hắn…
- Tự em chuốc lấy tai họa – Hắn nói với nụ cười độ lượng – Ai em lại không tin.
- Chúc ơi… - Ellen rùng mình.
Hắn tiến về phía nàng, bước qua đôi chân của Powell sóng soài trên sành nhà.
- Nhưng em vẫn chưa hiểu… Làn sao anh ở đó, trong phòng giải khát… - Ellen thắc mắc.
- Anh đợi em trong hành lang. Anh mất dấu khi em đi với hắn. Anh đến quá trễ. Anh giận mình lắm. Anh chỉ còn biết chờ. Làm gì khác hơn được nữa.
- Nhưng làm thế nào mà… làm thế nào…
Hắn đứng trước mặt Ellen, hai tay dang rộng như người lính hồi hương.
- Nào, vị nữ anh hùng lại còn bắt bẻ, gạn hỏi người đã cứu mình thoát chết trong gang tấc nữa sao? Em nên vui mừng vì đã cho anh biết địa chỉ của hắn. Anh đã nghĩ em là một người xuẩn ngốc và anh chẳng có dịp nào để giúp em sáng mắt ra.
Nàng ngã vào vòng tay hắn, khóc sướt mướt cho vơi đi nỗi buồn phiền và sợ hãi. Đôi tay mang găng da vỗ vỗ vào lưng nàng, an ủi.
- Thế là xong, Ellen. Mọi việc đều tốt đẹp – Giọng hắn nhỏ nhẹ.
Nàng dụi đầu vào vai hắn.
- Ồ, anh Bud của em – Nàng thổn thức – Cám ơn anh. Lạy Chúa!

hết: P II - Chương 10, xem tiếp: P II - Chương 11