Mắt bão - Chương 05 + 06

Chương 5

Vĩnh bấm nút tắt máy tập đa năng, gạt mồ hôi nhễ nhai trên trán, lướt nhìn bảng điện tử. Các thông số sức khỏe không chê vào đâu đươc. Vắt khăn bông lên cổ, anh đi sang phòng tắm lớn cuối dãy hành lang. Cửa đóng. Từ bên trong, tiếng nước ào ào như thác đổ. Vĩnh đấm mạnh tay lên mặt gỗ. Phải hơn hai phút, cánh cửa mới bật mở. Lao bổ ra ngoài như một con bọ nhảy trong bộ váy ngắn trắng tinh, Thái Vinh đâm sầm vào ngực anh trai. Mắt nhắm tịt, miệng ngoác đến mang tai, cô nhóc gào lên:

- Chuyện gì thế? Anh nhất định phải chộp cổ em trước cửa phòng tắm ư?

- Dẹp cái ý nghĩ luôn có ai đó phải dính líu đến mình đi, nhóc con! -Vĩnh cau mặt, lầu bầu - Lần sau, hãy sử dụng buồng tắm trong phòng em. Còn đây là phòng tắm của anh, nhớ chưa!

- Em thích phòng tắm có jacuzzi và em xài nó đấy, anh cấm em được sao? - Thái Vinh lắc mạnh mái tóc ngắn ướt đẫm, hếch cao cái cằm nhọn đầy thách thức.

- Vĩnh đưa tay gạt bắn con em cứng cổ sang một bên, bước vào phòng tắm, đóng sầm cửa. Anh vẫn kịp thấy ánh mắt hậm hực gườm gườm của cô nhóc dõi nhìn mình. Bên trong, bọt xà phòng văng tung toé, gương soi mờ mịt hơi nước. Chỉ còn 20 phút nữa, anh phải đến chỗ hẹn, gặp cô gái ứng viên sáng giá của danh hiệu hoa khôi.

Hôm qua, lẽ ra họ đã gặp nhau buổi chiều như Hải sắp đặt. Thế nhưng vào phút chót, cô ta điện thoại đề nghị hoãn qua sáng hôm sau. "Cô ta cho biết bận việc đột xuất với khách hàng" - Hải thông báo với anh, vẻ mặt như mắc lỗi. "Cậu có chắc cô ta đang đi học chứ? - Vĩnh lo ngại - Nếu không phải sinh viên, chắc chắn không thể tham gia cuộc thi!" . Hải không vui: "Tại sao cậu lại nghi ngờ? Tớ đã hỏi rồi. Cô ta chính xác là dân ngoại ngữ!". Anh nhăn trán: " Tớ không nghi ngờ cậu điều gì, Hải ạ. Chỉ có điều là tớ đã nhìn thấy một tiểu luận của sinh viên Kinh tế khóa trước, cũng tên Nhã Thư. Mặt khác, cô gái này hình như là dân đi làm. Chẳng phải cậu gặp cô ta ở sân bay khi đang đón khách Nhật và bây giờ cô ta lại đang phải đi làm việc đấy ư?" . Không sao vặn lại lý lẽ của Vĩnh, Hải gãi đầu gãi tai, băn khoăn cười trừ: "Cậu biết không, nếu cậu gặp cô gái lạ thường ấy, mọi thắc mắc ngờ vực tức khắc sẽ tan biến. Cậu chỉ còn nhìn thấy gương mặt, mái tóc, vóc dáng tuyệt đẹp, cậu sẽ bị tê liệt vì đôi mắt và vầng trán rất thông minh của cô ta…". Vĩnh bật cười: "Cậu đang ba hoa gì vậy? Vẻ ngoài của một cô gái chẳng đáng giá gì hết trong mắt tớ, ngoài việc có thể giúp tớ lật lại ván bài với thằng Hữu chết tiết mà thôi!".

Những ý nghĩ lan man đưa Vĩnh trôi từ chuyện học sang công việc và các mối quan hệ phức tạp. Sực nhớ Hải sắp qua để cùng đi đến chỗ hẹn, bằng một động tác đột ngột, anh đóng các vòi phun massage của cái bồn tắm jacuzzi, mở nước lạnh, xả sạch bọt xà bông rồi vội vã lau khô người. Mặc vào người bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn, anh nhìn mình trong gương. Bắp tay săn. Đôi vai phẳng. Một cơ thể rắn chắc được tập luyện thường xuyên, nhưng không quá vạm vỡ. Bộ trang phục sơ- mi và quần kaki màu sẫm lịch sự thậm chí còn khiến anh trở nên gầy hơn vóc dáng thực. Vĩnh vặn tay nắm phòng tắm bước ra ngoài. Một làn nước lạnh toát ụp xuống, xối thẳng đỉnh đầu anh. Bộ quần áo mơi thay của anh ướt loang lổ. Một trò đùa bất ngờ và kì quái. Vĩnh chán nản đưa mắt nhìn cô em gái đứng nép ngay lối đi cầu thang. Gương mặt Thái Vinh ra vẻ hoàn toàn vô can. Không muốn lại cãi vã với cô em gái ngổ ngáo, Vĩnh đi thẳng về phòng. Thái Vinh nhảy chồm lên, chạy theo, túm chặt tay áo anh, cố ý gây sự:

- Anh Hai không cần biết ai là thủ phạm cài gáo nước trên cửa sao

- Biết để làm gì, hả? - Vĩnh bực bội, mở tủ, lục tung tìm quần áo thay.

- Anh nghĩ anh giỏi. Anh nghĩ anh mạnh. Chẳng có gì xâm phạm anh được hết! - Cô nhóc lầm bầm. Nhưng, rõ ràng trong cái giọng đều đều vô hại kia, ngầm chứa một kho thuốc nổ - Anh Hai không hề để mắt tới em, dù em trở về nhà hơn một tuần…

- Ừ, phải. Rất hiếm khi anh thấy em hiểu rõ tình hình như bữa nay - Một khi hiểu rõ tình hình, đừng bày trò quậy phá anh nữa, hiểu chưa? - Vĩnh nói, tay lấy trong tủ một bộ trang phục khá thẳng thớm - Hãy tự lo cho em, đừng hi vọng vào kẻ khác!

Ngồi co chân trên giường anh trai, cô nhóc lùa tay vào mái tóc rối, đấu dịu:

- Bữa nay cuối tuẩn mà anh Hai cũng đi lo công chuyện sao?

- Ừ, anh có hẹn.

- Con trai hay con gái? - Mặt cô nhóc đầy vẻ tò mò nít ranh. 

- Anh Hải và anh sẽ gặp một cô gái. Nghe nói, cô ta rất đẹp.

Cô em gái nhảy phốc xuống sàn, thoăn thoắt chọn ra một cái quần jeans hiệu Lee kiểu sờn rách và áo pull xám mỏng dài tay, in họa tiết gothic màu xanh đen trước ngực, ấn vào tay anh trai:

- Anh Hai mặc bộ đồ bụi đời này đi. Nó hợp với anh hơn. Lần đầu hẹn gặp một cô gái, chớ nên ăn mặc quá nghiêm trang. Cô ta sẽ tưởng anh tha thiết cô ta quá mức và sẽ lên mặc. Hãy tỏ ra thản nhiên, hơi kiêu ngạo một chút!

- Em sành tâm lý yêu đương trai gái gồi nào vậy, nhóc? - Vĩnh nghiêm mặt.

- Người ta viết đầy trên báo đấy thôi - Thái Vinh cuống quýt.

- Liệu hồn! - Vĩnh răn đe.

- Gia đình Vĩnh có niềm tin một khi vững chãi sự nghiệp, tình yêu tất nhiên sẽ đến, tốt đẹp và hông gây cản trở. Mặt khác, Vĩnh luôn lo sợ em gái phạm sai lầm. Cứ nhớ trò phá phách bất cần của con nhóc cách đây vài năm, cảm giác bất an lại tràn ngập trong anh…

Tiếng còi xe honda 81 tin tin dưới cổng. Cô nhóc lao ra cửa sổ, rồi quay lại, nhe răng cười thông báo: "Gã ngốc quê mùa bạn anh đã đến!". Vĩnh cáu kỉnh: "Chớ có nhận xét láo lếu về người khác!". Anh chạy vội xuống cầu thang, đánh xe hơi ra khỏi garage. Sau đó, anh quay lại, đóng sập cửa sắt và rút chìa khóa mang đi. Từ trên ban- công, Thái Vinh thò cổ xuống, mặt tràn đầy phẫn uất, hét lanh lảnh: "Thật bất công! Các anh đi chơi bằng xe hơi. Còn em bị nhốt trong nhà!". Hải vào xe ngồi cạnh Vĩnh, bật cười: "Cậu có cô em gái kinh khủng thật!". Vĩnh thở hắt, mệt mỏi: "Nếu chưa sống cùng nhà với con bé quái vật đó, cậu chưa hiểu hết ý nghĩa của từ kinh khủng đâu!".

Hai chàng trai len lỏi qua khoảng sân vườn đông đặc những bàn cà phê. Hải đi trước, xăm xăm tiến về phía cuối vườn, nơi một cô gái ngồi sau chiếc bàn thủy tinh. Ánh nắng chiếu xuống mặt bàn, hắt ngược lên mặt cô gái các vệt sáng lóng lánh, khiến cô như được nhìn qua làn nước trong suốt, không ngừng chuyển động. Khi Hải lên tiếng chào và kéo ghế ngồi vào bàn, Vĩnh lặng đi. Hải nói đúng. Cô gái quá đẹp. Chính xác hơn, cô ta không đơn thuần là đẹp. Mái đầu hoàn hảo đặt trên đôi vai thanh tú kiêu hãnh. Nhưng ấn tượng nhất vẫn là khuôn mặt. Chưa bao giờ anh tận mắt nhìn thấy người mà những ý nghĩ từ bên trong tỏa sáng lên đôi mắt, vầng trán, khóe miệng. Tất cả khiến gương mặt ấy là độc nhất, khiến người ta phải chuếnh choáng. Nhón tay trắng, đầu móng cắt ngắn sạch bóng duỗi nhẹ trên mặt bàn, gợi cảm giác tự chủ và mạnh mẽ. Khi bàn tay ấy đưa lên bắt tay Vĩnh, anh không khỏi giật mình. Cà phê và nước dừa tươi được dọn lên chóng vánh. Không rào đón, Nhã Thư bắt ngay vào việc:

- Tôi rất muốn biết lý do nhất định anh phải gặp tôi

- Hải, bạn tôi, không nói gì với cô sao? - Vĩnh hỏi lại, hiểu ngay rằng anh đang đối thoại với dạng người không bao giờ cho phép bản thân bị điều khiển.

- Anh ấy chỉ nói là có việc vô cùng cần thiết, nếu tôi không đến, thì anh ta sẽ bị coi là một kẻ vô tích sự - Thư thoáng mỉm cười nhìn Hải, người lúc này đang nhìn cô bằng đôi mắt ngưỡng mộ say mê.

- Một người học lớp tôi đang tham khảo một bài tiểu luận. Người viết có tên giống cô. Nhưng rõ ràng là cô không học Kinh tế. Học trước bọn tôi một khóa lại càng không. Đúng chứ? - Vĩnh thấy chưa nên hấp tấp đi ngay vào đề tài chính yếu. 

Má và môi Thư trắng bệch. Cô nhìn thẳng vào mắt Vĩnh, tia nhìn sắc nhọn thoáng sợ hãi, rất nhanh. Nhưng cô mau chóng cất giọng nghiêm nghị:

- Anh không hẹn tôi đến đây chỉ để hỏi về diều đó, phải không?

- Thôi được, tôi muốn biết có thật cô là sinh viên bên đại học ngoại ngữ không?

- Phải, tôi đang học năm ba. Nếu cần, tôi cho anh coi thẻ sinh viên nhé! - Thư nhếch môi cười, vẫn chưa hết vẻ nhợt nhạt - Nhưng anh nói thẳng ra đi, các anh cần nhờ tôi giúp việc gì? Phiên dịch? Tổ chức sự kiện? Hay là…

- Chúng tôi mời cô tham dự cuộc thi Hoa khôi, do trường chúng tôi đăng cai tổ chức - Vĩnh nói nhanh, thẳng thắn nhìn vào mắt Thư - Cô biết đấy, một cuộc thi chỉ thành công khi tìm được người được giải thực sự xứng đáng…

- Không, tôi sẽ không tham gia! - Thư cất ngang, dứt khoát. Cô đưa mắt sang khoảng tường có dòng thác nhân tạo chảy róc rách sau lưng hai chàng trai.

- Tại sao? - Vĩnh hỏi, nhìn sang Hải. Hai người bạn đều đọc thấy nỗi thất vọng trong mắt nhau.

- Vì tôi không quan tâm và cũng không tin vào các cuộc thi sắc đẹp!

- Giải thưởng danh hiệu hoa khôi la 20 triệu đồng đó! - Hải bộp chộp xen vào.

- Số tiền nghe ấn tượng. Nhưng không phải với tôi! - Thư nhún vai.

Vĩnh thở dài. Nhưng kỹ năng thương lượng nhắc nhở anh rằng mọi thứ vẫn có thể thay đổi. Vấn đề chọn thời gian thích hợp hơn, không nhất thiết lúc này. Họ nói sang chuyện khác. Chỉ cần vài câu hỏi, Thư hiểu ra việc Hữu đang tìm cách sao chép tiểu luận của cái người trùng tên Nhã Thư. Cô nheo mắt thăm dò:

- Vĩnh này, anh sẽ báo với giảng viên việc làm khuất tất của Hữu bạn anh?

- Không! - Vĩnh đột nhiên thay đổi. 

Nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi Thư:

- Nếu anh trả lời "có", tôi sẽ nghĩ anh là người rất tầm thường!

Suốt đêm hôm đó, mặc dù cố ý học bài rất khuya, Vĩnh không sao chợp mắt. Ánh mắt Thư, giọng nói êm mượt của Thư, nụ cười thông minh, tự tin pha lẫn vẻ e sợ bí hiểm nào đó của cô cứ chập chờn bên trong anh. Gần gai giờ sáng, anh chồm dậy, bấm di động. Ngay tức khắc, đầu máy bên kia trả lời. 

Giọng Thư tỉnh táo: "Anh Vĩnh, tôi nói rồi. Tôi không tham gia cuộc thi Hoa khôi!". Giọng Vĩnh khản đi: "Không, Thư, đừng tắt máy vội. Tôi… Anh chỉ nói em hãy cho anh cuộc hẹn. Anh muốn gặp lại em. Có chuyện này quan trọng hơn!"

Chương 6

Tâm trạng Hữu cực kỳ phấn chấn. Anh ta vừa xem bảng điểm. Bài tiểu luận giành điểm 9 cao nhất lớp. Chỉ bằng thủ thuật cắt dán dựa trên vài bài luận xuất sắc của sinh viên khóa cũ, rồi thêm số liệu thực tế do chính mình thu nhặt, anh ta đã cho Vĩnh, tên lớp trưởng đồng môn học gạo nhận lấy số phận thảm hại của kể về nhì. Kể ra, không phải không áy náy khi kiếm điểm bằng mưu mẹo. Nhưng Hữu tự nhủ nếu thiếu vắng bộ óc tinh khôn, những tài liệu dù độc chiêu tới đâu lọt vào tay kẻ khác cũng chỉ là mớ rác rưởi bày đầy trên net, hoàn toàn vô tích sự.

Từ cầu thang, sinh viên kéo lên giảng đường chính. Cầm tập giáo trình mới photo, vẻ mặt họ háo hức thấy rõ. Hôm nay, một giáo sư Quản trị nhân sự có buổi giảng đầu tiên cho sinh viên Quản trị năm ba. Mỗi học kỳ, vị giáo sư nổi tiếng thỉnh giảng từ Mỹ chỉ lên lóp vỏn vẹn sáu buổi. Tuy nhiên, danh tiếng của ông lan xa đến mức sinh viên các khoa khác đều tìm cách có mặt trong buổi giảng. Một vài giai thoại nói rằng có ít nhất ba nhà điều hành các tập đoàn bán lẻ nổi tiếng nhất thế giới hiện nay từng là học trò ruột của giáo sư. Chẳng đời nào Hữu tin tưởng vào tin đồn. Các tin đồn từ cánh sinh viên hão huyền vốn dĩ luôn đẩy quá giá trị thực một vài lợi thế mà họ được sở hữu càng khiến Hữu xem nhẹ. Việc đi làm và kiếm tiền sớm dạy cho anh ta nhận ra kiến thức thu lượm từ sách vở và các bài học chính thống đừng hòng so sánh với các trải nghiệm thực tiễn. Tuy nhiên, bằng sự nhạy bén bẩm sinh, Hữu hiểu không phải không có lợi khi có mặt tại buổi nghe giảng. Biết đâu, trong đống lý thuyết tràn lan của vị giáo sư, có vài dẫn chứng lợi hại nào đó có thể chộp lấy. Đó là chưa kể việc những sinh viên khoa khác thèm muốn dự giờ càng khiến Hữu thêm phần hứng thứ. 

Quai chiếc túi da xóc nhẹ trong tay Hữu theo nhịp bước vội vã. Bức tường kính sảnh lớn khiến khung cảnh ngoài kia, trời xanh rực và những ngọn cây, lướt qua mắt Hữu hệt như nhìn từ một chiếc ô tô chạy nhanh. Mình là chiếc xe hơi đời mới tự hành hoàn hảo, luôn cán đích sớm nhất. Khoái trá với hình ảnh so sánh, Hữu nhếch môi cười. Một vài sinh viên năm dưới đi ngược chiều nhướn mắt ngạc nhiên khi bắt gặp nụ cười trên mặt anh ta. Còn ba ngày nữa, show Hoa khôi diễn ra. Hữu đang rất đình đám nên mọi người cũng rụt rè cười lại, như với một nhân vật nổi tiếng và bí hiểm.

Giảng đường hình cánh cung lúc này đầy chật người. Ngòai số ít sinh viên Quản trị ngồi tràn hai hàng ghế trung tâm , các dãy bàn phía trước bị xâm chiếm bởi những gương mặt lạ. Hữu đưa mắt nhìn quanh, nhận ra vẫn còn một vị trí khá rộng ở giữa hàng ghế thứ ba. Anh ta chen ngay vào. Những sinh viên gần đó ngoảnh nhìn Hữu, hơi ngạc nhiên. Tức thời, một quyển giáo trình được đặt lên vị trí mà Hữu vừa nhắm tới. Một cách lạnh lùng và dứt khoát, anh ta đưa tay gạt phắt quyển giáo trình xuống sàn , đàng hoàng ngồi vào chỗ, không đếm xỉa đến vẻ tức tối bao phủ gương mặt Hải, người đang đứng sát sau lưng anh ta lúc này. Ngồi yên vào chỗ. Hữu mở túi, để sẵn máy ghi âm và quyển vở ghi chép lên bàn. Bàn tay Hải chộp mạnh vai Hữu, kéo anh ta hơi ngật người ra phía sau. Anh gằn giọng:

- Cậu biết chỗ này có người rồi, đúng chứ?

- Nó chỉ là một cái ghế bỏ trống! - Hữu đáp, mặt không biến sắc.

- Không chỉ mình tớ, mà cả Vĩnh cũng ngồi đây. Bọn tớ mới chỉ chạy qua văn phòng khoa lấy hồ sơ…

- Đó là việc của các cậu. Tớ đã ngồi đây rồi. Tốt nhất là các cậu tìm chỗ khác!

Việc mất chỗ không làm Hải giận dữ bằng thái độ bình thản trắng trợn của Hữu. Cơn nóng giận bất thần ào đến. Hệt như một kẻ đểu giả thẳng tay hắt chảo than nóng rãy vào mặt anh, một người vốn hiền lành và luôn nhường nhịn. Chung quanh lặng phắc, căng thẳng theo dõi cuộc xung đột. Với sức mạnh tiềm ẩn của một chàng trai nông thôn, Hải túm chặt cổ áo Hữu, nhấc anh ta đứng hẳn dậy chẳng mấy khó khăn. Hữu vùng vẫy, ngoái đầu nhìn về phía sau, cố ghì lại. Thế nhưng vì hai chân mắc kẹt giữa ghế và bàn nên anh ta đành phải nhỏm lên theo lực nâng của Hải:

- Buông tao ra ngay coi, thằng nhà quê tay sai chết tiệt! - Hữu rít lên.

Câu nguyền rủa thô bỉ làm ngọn lửa phẫn uất trong Hải bùng lên. Anh vung tay. Những tiếng la hét nhốn nháo cả giảng đường. Mọi người dạt ra quanh hai kẻ sắp đánh nhau. Thế nhưng, ngay khi năm đám trời giáng sắp sửa nện xuống, một bàn tay túm lấy tay Hải, kéo mạnh. Giọng Vĩnh vang lên ôn tồn:

- Thôi kệ, để cậu ta ngồi đây, Hải. Chúng ta xuống phía dưới. Vẫn còn chỗ!

Hai người bạn nhặt giáo trình và bút viết trên bàn, bước qua các bậc thang, đi lên phía trên. Hữu vuốt lại cổ áo, nhún vai, ngồi xuống ghế, nhếch môi cười, lẩm bẩm: "Đồ tâm thần!". Chẳng ngờ, câu nói khẽ vẫ đủ to để Hải nghe được. Đã bước năm bảy bậc thang, anh nhảy phắt xuống. Lần này thì Hải đứng ngay trước mặt Hữu. Anh đấm mạnh xuống mặt bàn:

- Nghe cho rõ này, mày chỉ giành chỗ của bọn tao một lần này thôi. Sẽ không có lần thứ hai đâu, nhớ đấy!

Điện thoại và máy ghi âm của Hữu rơi xuống đất. Anh ta ngồi im, không phản ứng gì cho đến khi Hải quay lưng bỏ đi. "Nếu nói mình không hoảng hồn vì tên khốn bám đuôi thằng Vĩnh là mình mói láo!" - Hữu nghĩ, thoáng sợ hãi. Đột nhiên, anh ta nhận ra bên trong lớp vỏ tầm thường, Hải ẩn chứa phẩm chất gì đó mơ hồ, rất đáng gờm. Nếu lâu nay, anh ta chỉ chú ý tới Vĩnh như một đối thủ trực diện thì giờ đây, nhất định cần phải để mắt cả gã to xác quê mùa này nữa. Thực ra, không chỉ mình Hữu bàng hoàng. Ngồi ở dãy ghế phía trên nhìn xuống, Vĩnh cũng hết sức bất ngờ về chuỗi phản ứng khác thường của cậu bạn thân. Xưa nay, anh vẫn quen xem Hải như một người bạn hiền lành, trung thành, dễ chi phối. Nhưng giờ đây, anh nghiệm ra rằng mỗi người đều ẩn chứa sức mạnh riêng biệt. Vào một thời điểm cần thiết và quyết định, sức mạnh đó sẽ hiện diện, bùng nổ. Quan trọng là phải thấy được những thế mạnh tiềm ẩn mỗi người và sử dụng nó đúng lúc. Suy cho cùng, để được việc lớn, vẫn là hiểu biết sâu sắc về người xung quanh, cả đối thủ lẫn cộng sự của mình, Vĩnh tự nhủ.

Đồng hồ lớn trên tường chỉ đúng chín giờ. Vị giáo sư nổi tiếng bước vào giảng đường. Ông bắt đầu bài giảng bằng kinh nghiệm đầy hứng thú, khi ông tư vấn cho một công ty sắp xếp lại bộ máy nhân sự. Những phẩm chất và tính cách cần thiết để đặt đúng một con người vào vị trí kế toán, kinh doanh hay tiếp thị đều là kết quả của sự quan sát, trăc nghiệm công phu. Có thể có những hoán chuyển đầy bất ngờ mà hiệu quả . Có cả các quyết định phế truất chớp nhoáng dành cho những kẻ kiên nhẫn chờ thời. Giống hệt như một trò sắp đặt hiệu nghiệm, ma quái nhưng cực kỳ tỉnh táo. Tất cả nằm ở cách nhìn nhận và phán xét nhân sự trong một thời điểm quyết định sự tồn vong của một guồng máy lớn…

Vĩnh lắng nghe chăm chú, không cần ghi chép. Kiến thức thấm vào anh dễ dàng. Một sự trùng hợp kỳ lạ. Ngay khi anh nghĩ đến khía cạnh năng lực thực sự của mỗi cá nhân, thì có giờ giảng này. Buổi học càng sôi nổi khi giáo sư yêu cầu sinh viên đặt câu hỏi, cùng thảo luận một số tình huống nhân sự do ông đưa ra. Vĩnh đưa ra hai câu hỏi được giáo sư đánh giá cao. Như một phản đòn không thể không thực hiện, Hữu lật lại, chứng minh sự bất khả thi trong phương án thay thế nhân sự khẩn cấp mà Vĩnh đề nghị. Các sinh viên hứng thú theo dõi cuộc trao đổi gay cấn giữa hai anh chàng nổi bật. Giờ học kết thúc khi cuộc tranh cãi vẫn chưa ngã ngũ. Hẹn sẽ cùng giải quyết vấn đề ở bài học sáng mai, vị giáo sư viết lên bảng tên một số website sinh viên cần tham khảo trước khi vào học. Hải đi cạnh Vĩnh, bối rối:

- Các trang web giáo sư cho đều bằng tiếng Anh, phải không?

- Tất nhiên rồi, chẳng lẽ lại là tiếng Phạn? - Vĩnh phì cười. Bất chợt, anh hiểu ra nỗi băn khoăn của Hải - Cậu không giỏi tiếng Anh nên sợ không đọc hiểu hết?

- Có lẽ tớ phải học tiếng Anh cấp tốc thôi. Thời buổi này, kém Anh ngữ đúng là chẳng khác gì mù chữ - Hải thú nhận thật thà. 

- Tớ còn một phiếu học Anh ngữ miễn phí không dùng tới. Mai, cậu ghé tớ, lấy đăng ký học càng sớm càng tốt! - Vừa nói, Vĩnh vừa căng óc nghĩ xem làm sao kiếm ra một cái phiếu như vậy, để giúp Hải đi học mà không phải lo lắng tiền bạc.

- Ừ, cậu cho tớ nhé. May mắn thật đấy! - Hải gần như reo lên, đôi mắt cười tít.

- Nếu cậu muốn mau giỏi tiếng Anh nữa, hãy nói chuyện với tiểu quỷ nhà mình. Ở phương diện xài ngoại ngữ diễn tả ý muốn quỷ quái, con bé em tớ là vô địch! - Nhận ra nụ cười gượng gạo trên mặt bạn, Vĩnh tò mò - Mà này, nhắc đến con bé Thái Vinh , có việc gì cậu không vui?

- Tớ định không nói, hình như chẳng nghiêm túc gì lắm. Thôi, tớ nói với cậu thì hơn… - Mặt Hải đỏ ửng, mồ hôi lấm tấm chóp mũi tô đậm vẻ khổ sở tội nghiệp.

- Nói đi! 

- À… ừm… Thái Vinh gọi điện cho tớ mấy cuộc. Cô bé rủ đi chơi loanh quanh.

- Sao lại vậy? - Vĩnh lặng đi, ngạc nhiên.

- Tớ không biết - Hải bối rối tợn - Cô bé bảo không thể chịu nổi vì bị bỏ mặc…

- Thôi được, cậu cứ đến gặp con bé em tớ xem nó cần gì. Có lẽ cái tuổi dở hơi của nó, nói chuyện vói người lạ dễ hơn với người nhà - Vĩnh quyết định trong tích tắt - Nếu có gì bất ổn, cậu cứ báo ngay nhé. Nó là em gái tớ, nên cũng là em gái cậu.

- Hải gật đầu, không mấy tự tin. Vẻ mặt anh ảm đạm như bị giao việc quá nặng nề. Vĩnh nhìn đồng hồ. 11h30. Hẳn Nhã Thư đang chờ anh ngoài cổng trường. Tạm biệt cậu bạn thân, Vĩnh rảo đi như chạy. Đúng như anh đoán. Thư đã đến. Cô luôn đúng giờ đến mức đáng sợ. Khi Vĩnh mỉm cười chạy về phía cô gái khoác áo vàng chanh có gương mặt sáng bừng cả một góc đường, Hữu dắt chiếc SH mới tinh ra cổng. Anh ta khựng lại. Một tia chớp vụt qua óc. Hữu hiểu ngay vì sao trong thời gian biểu của kẻ đầy tham vọng như Vĩnh, bỗng dưng xuất hiện mối liên hệ với một cô gái đẹp ngoài sức tưởng tượng.