Lưu Quang Dạ Tuyết - Chương 01

Tiết tử

“Chúng ta thật sự không phải là bằng hữu sao? “

“Không phải”

“Ngươi nói xem, chúng ta đã từng cùng trải qua hoạn nạn”

“Phải”

“Hơn nữa ta đã cứu ngươi”

“Phải” Nếu như lúc trước không có hắn ra tay cứu giúp, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

“Sau đó ngươi cũng đã từng cứu ta”

“…Phải”

“Cùng trải qua hoạn nạn, lại có ân cứu mạng lẫn nhau, ràng buộc sâu đậm như vậy, chúng ta lại còn không phải bằng hữu ?” .

Câu hỏi của vị thiếu hiệp vô cùng tuấn mỹ, ánh mắt trong suốt, tràn ngập chờ mong.Người trả lời vì thế trong một chớp mắt tim đập loạn nhịp, sau đó mỉm cười dịu dàng.

“Đừng quên, ta là loại người không cần bằng hữu…”

Sự chờ mong trong mắt nam nhân chuyển thành vết cắt thật sâu —- rõ ràng có ngọn lửa ham muốn nồng cháy đã bị sự vô tình hủy diệt.

Người trả lời vươn bàn tay, bắt lấy bông tuyết đang bay loạn trong không trung.

Tuyết trong suốt, tỏa sáng trong tay mỹ nhân

“Có biết ta chán ghét gì nhất ?”

Thiếu hiệp lắc đầu

“Ta cứ nghĩ mình chán ghét nhất là tuyết, bởi vì trời sinh lãnh bạc, lại hư ảo vô lường. Nhưng sau đó mới phát hiện, kỳ thật là ta chán ghét bản thân lãnh đạm hư vô như tuyết”.

Tuyết trên tay tan thành bọt nước, theo đường cong duyên dáng rơi từng giọt, từng giọt. Một dòng lấp lánh, thoáng như lệ ngân.

“Cho nên, sinh khí ấm áp, là do tuyết hủy”

“Cho nên, cảm tình ấm áp, lại do ta hủy”

“Cho nên, Thẩm Hồ, ngươi không phải bằng hữu của ta…”

Chương 1: Thử Gia Thiếu Niên

Linh đường Mạc phủ.

Gió đông qua mành, tuyết trắng ngoài song. Một thân mai già, tuyết hoa sáng lạn.

Một vị thiếu hiệp tiến đến trước hương án, bạch y như ngọc, cổ áo lót lông cừu.

Dưới ánh nến chờn vờn trong cảnh tranh tối tranh sáng, gương mặt kia có vài phần lãnh đạm, vài phần suy tư, tựa như màn sương phảng phất ngoài sân, trong ánh sương lại ẩn hiện vài giọt tinh quang phản chiếu một vùng không gian.

Trên án có ba mươi hai khối bài vị, phân làm bốn tầng. Bài vị ở giữa lớn nhất, sơn đen thiếp vàng, thập phần nghiêm trang, trên đó có khắc bốn chữ: Mặc Sĩ Nhược Trần.

Vị thiếu hiệp quỳ gối, gia đinh bên cạnh đưa tới ba nén hương, hắn đưa tay tiếp nhận rồi cúi người bái lễ.

Bên ngoài cửa cách đó không xa, một lão nhân mặc thanh bào băng qua tuyết trắng tiến đến linh đường, trong tay y là một chiếc khay khá nặng. Y nghiêng mình bắt đầu thưa, “Bác Nhã Trai vừa nhận về một món hàng, nhưng trên đường di chuyển đã bị hư hỏng. Thái lão bản vô cùng tức giận, hiện tại đã xác định được nguyên nhân là do trên đường vận chuyển bị người ta động tay động chân. Đến cùng là kẻ nào đã gây chuyện? Xin công tử tra giúp chân tướng!”

Gia đinh mặc áo xanh bước lùi lại phía sau, khom người tiếp nhận khay lễ vật trình lên vị thiếu hiệp. Khi chiếc khăn đỏ bên trên được vén lên, người trong Tế Tổ Đường nhất thời nín thở.

Chỉ thấy trên khay đặt một chiếc bình thủy tinh cao nửa thước được chế tạo bằng thủy tinh trong suốt, đường cong trên thân bình uốn lượn thon thả, có thể nói là hoàn mỹ! Nhưng điều khiến người khác giật mình kinh ngạc chính là cành bạch lan ẩn trong thân bình màu xanh lam. Bạch lan màu sắc tươi sáng, tạo hình tinh tế, cánh hoa phảng phất như đang lay động trong gió.

“Đây chính là bí kỹ độc nhất vô nhị của Bác Nhã Trai: Điểm Hoa Thủy Tinh. Ba mươi năm trước, không biết bọn họ làm thế nào để có thể đem hoa tươi khảm vào thủy tinh, cánh hoa vĩnh viễn không tàn héo. Cho đến nay, đât vẫn còn là một bí mật không ai có thể phá giải. Thái lão bản biết công tử là người bế quan tĩnh dưỡng, không ra khỏi cửa, không màng thế sự, vốn dĩ không nên quấy rầy. Tuy nhiên, y thật sự nuốt không trôi nổi nhục này. Không cần biết làm thế nào, y nhất định phải tóm bằng được kẻ đã giở trò quỷ. Vậy nên, “Bích Thủy U Lan” này được dâng lên công tử để thể hiện thành ý. Hy vọng công tử chiếu cố.”

Vị thiếu hiệp đã bái tam bái. Hắn quay đầu liếc mắt nhìn gương mặt lộ vẻ sợ hãi của lão nhân rồi nói với tên gia đinh một tiếng “Lui ra”.

Tên gia đinh lộ vẻ luyến tiếc. Mặc dù có chút không nỡ nhưng lại không dám nhiều lời, y đành vâng mệnh lui ra.

“Chu thị lão đại Chu Thiên gửi thư đa tạ công tử, nhờ vào mưu kế của công tử hắn đã tìm được người tì thiếp bỏ trốn, nhưng làm thế nào nàng cũng không chịu trở về cùng hắn, xin hỏi công tử bước tiếp theo nên làm thế nào?”

Vị thiếu hiệp nhếch môi, trên gương mặt hiện lên một tia trào phúng. Hắn thờ ơ nói, “Vậy còn phải xem hắn muốn nữ nhân quay lại, hay là chỉ muốn báo thù giải hận.”

“Xin chỉ giáo”

“Nếu y đặt nặng vấn đề báo thù giải hận thì chỉ cần giết tình địch, giam tì thiếp bỏ trốn là xong. Nhưng nếu muốn nàng hồi tâm thì trong vòng một năm không cần làm khó dễ bọn họ. Hắn phải âm thầm sắp đặt, bỏ ra chút tài vật”

Thanh bào lão nhân ngạc nhiên hỏi lại, “Làm như vậy có thể khiến vị tỳ thiếp kia hồi tâm chuyển ý sao?”

“Trên thế gian này, chuyện khó nhất không phải là cùng chia hoạn nạn, mà là cùng hưởng phú quý. Vốn là một đoạn tình cảm bị cản trở đột nhiên lại được giải thoát, sự kiên trì cố chấp tất nhiên cũng sẽ bị tiêu trừ. Tên tình địch kia ngay cả việc vô sỉ quyến rũ tiểu thiếp của người khác cũng làm được, thì một khi đạt được cuộc sống thảnh thơi, lại có chút tiền, ngươi cho rằng hắn thật sự chỉ cần một nữ nhân thôi sao?”

Thanh bào lão nhân bừng tỉnh, “Đúng vậy, no cơm ấm cật, nhàn cư vi bất thiện, đến lúc đó vị tiểu thiếp kia sẽ phát hiện nam nhân mà mình vứt bỏ tất thảy để đi theo lại bạc bẽo vô tình, nàng tự nhiên sẽ nhớ lại điểm tốt của Chu Thiên, nàng tất nhiên sẽ muốn quay lại bên hắn”

Vị thiếu hiệp không nói thêm lời nào nữa, hắn đứng dậy bước đến một khối bài vị, tiếp tục tế bái. Thanh y lão nhân lại tiếp tục thưa chuyện.

“Còn có…ngày mười sáu tháng sau là đại lễ mừng thọ chín mươi của Đông Phương thế gia lão thái quân, dù thế nào cũng xin công tử đến đó một chuyến”

“Đại thọ chín mươi?”, vị thiếu hiệp khẽ nhíu mày.

“Đúng vậy”

Lại nói tới vị Đông Phương lão thái quân nọ, quả thật xú danh vạn dặm. Trên giang hồ, người hận lão, nguyền rủa lão chết sớm đầy rẫy, nhưng lão lại được thiên gia ưu ái ban phúc trường thọ, cũng khó trách công tử lại lộ ra biểu tình như vậy, hẳn là sẽ không đi. Thanh bào lão nhân mới vừa nghĩ như vậy đột nhiên nghe thiếu hiệp thốt lên một câu, “Để Uyển Nhi đến đó”

“Có thể sao? Để Tam tiểu thư đi cũng được, nhưng…nhưng nàng chán ghét nhất loại quan hệ xã giao như vậy”

“Ngươi chỉ cần viết thư nói với nàng rằng nơi đó có thiên hạ đệ nhất đầu bếp, thiên hạ đệ nhất tú nhân và thiên hạ đệ nhất đại hiếu tử. Chỉ cần nghe được điều này, nàng nhất định có hứng thú tham dự đại lễ mừng thọ.”

Thanh bào lão nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi. Cũng đúng, Tam tiểu thư yêu thích nhất chính là mỹ thực và y phục hoa lệ. Về phần vị thiên hạ đệ nhất hiếu tử Đông Phương Hạo Minh, y sợ mẫu thân như sợ cọp, chuyện này vốn đã rất nổi tiếng trên giang hồ. Công tử nói những lời này rõ ràng muốn “dọn tiệc” cho một người ưa chuộng náo nhiệt, hăng hái gây loạn như Tam tiểu thư, nàng có thể thừa dịp mừng thọ mà vui đùa một trận…Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh trên trán lão nhân không thể không lặng lẽ chảy xuống.

Vị thiếu hiệp bái tới khối bài vị cuối cùng. Trong linh đường, tất cả bài vị đều được khắc tên, chỉ riêng khối bài vị này lại bỏ trống. Một khối gỗ đen hoàn toàn không có văn tự hay hoa văn, nhưng ánh mắt cửa hắn khi nhìn đến khối bài vị này lại dị thường phức tạp.

Lúc này cửa linh đường khẽ động, một vị bạch y phu nhân vội vàng bước vào, thần sắc ngưng trọng cúi người thưa.

“Thương Bình tướng quân Thẩm Mộc đến phủ bái phỏng”

Sắc mặt vị thiếu hiệp khẽ biến, mi mắt rũ xuống, dường như có điều suy nghĩ.

Vị phu nhân kia lại nói tiếp, “Cách đây vài ngày, nhi nữ của Tạ thượng thư là Tạ Phinh Đình tiểu thư trước ngày đại hôn đã nuốt vàng tự sát, có tin đồn rằng khi nàng còn sống cùng thiếu gia của Thẩm đại tướng quân tên gọi Thẩm Hồ có giao tình sâu đậm, nàng có lẽ là vì tình vong mạng. Nếu như ta đoán không sai, y đến đây có thể là vì chuyện này”.

“Thẩm Hồ?”

“Đúng vậy, nghe nói sau khi Thẩm tướng quân biết được chuyện của Tạ Phinh Đình tiểu thư thì vô cùng giận giữ. Y liền nhốt hắn lại, không cho ra ngoài, nhưng không ngờ hắn nửa đêm chạy thoát, đến nay vẫn chưa truy được tung tích”

Vị thiếu hiệp trầm ngâm nói, “Không phải nói Thẩm tướng quân vì muốn bảo vệ vị đại thiếu gia tôn quý kia đã tự mình huấn luyện một nhóm tử sĩ âm thầm đi theo bảo vệ con trai mình sao?”

“Đúng là có việc này. Nhưng tính cách Thẩm Hồ quá mức cương liệt, nhóm tử sĩ thân vệ đó khó được chấp nhận, bọn họ căn bản cũng không quản được hắn. Cuối cùng chỉ còn lại một người, cũng là thị vệ xuất sắc nhất Thẩm phủ, Gia Lam. Y luôn theo sát bên người đại thiếu gia, lần này y cũng biến mất cùng Thẩm Hồ”

Vị thiếu hiệp mở miệng “A” một tiếng, không nóng không lạnh.

Vị phu nhân kia lại nói, “Mặt khác, còn có một chuyện lạ xảy ra khá trùng hợp. Chúng ta vừa nhận được một phong thư, công tử đoán xem là thủ bút của ai?”

“Có quan hệ với Thẩm tướng quân sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa là do tiểu thiếp của hắn, Mật phu nhân đưa tới”

Vị bạch y phu nhân nói xong liền lấy từ trong ống tay áo ra một phong thư, hai tay dâng trình trước mặt hắn.

Vị thiếu hiệp quay mặt không tiếp nhận, “Bà bà, ngươi biết thói quen của ta mà”

“Công tử xin xem qua, có lẽ sẽ có chút hứng thú”.

“Chính bởi vì biết rằng xem xong sẽ nảy sinh hứng thú nên tốt nhất không nên xem.”

Vị thiếu hiệp nhìn đăm đăm khối bài vị để trống, đôi mắt màu hổ phách đậm dần. Bạch y phu nhân liếc mắt nhìn khối bài vị một cái, thanh âm có phần khó, “Không phải ta muốn ép công tử, chẳng qua vị khách này thân phận đặc thù. Lão gia khi còn sống đã từng nhận ân huệ của hắn, người vẫn muốn có dịp trả ân. Chỉ là Thương Bình tướng quân quyền cao chức trọng, căn bản không việc gì là không thể tự mình giải quyết, vậy nên lão gia vẫn chưa có cơ hội trả ân. Hiện tại, khó có dịp hắn chủ động đến cửa thỉnh cầu, công tử có thể nhân cơ hội này hoàn trả ân tình. Lão gia dưới suối vàng chắc chắn sẽ rất cao hứng”

Tinh quang trong mắt vị thiếu hiệp thu liễm lại, bên trong đôi mắt phảng phất như sương mù dày đặc.

Bạch y phu nhân thở dài, “Công tử vẫn nên quan tâm một chút. Tướng quân hiện tại đang chờ ngài ở phòng khách, vô luận thế nào trước mắt cũng nên ra gặp hắn, đừng để khách đợi lâu”

Vị thiếu hiệp trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng khẽ động thân. Bạch y phu nhân mừng rỡ, vội vàng khom người lui đi ra ngoài. Khi cánh cửa mở ra, một luồng hàn khí thừa dịp xông vào, ngọn nến trong linh đường chờn vờn sắp tắt. Vị thiếu hiệp đem ba nén hương cuối cùng cắm lên hương án, sau đó đứng dậy chuyển hướng đến cửa sổ, mưa tuyết bên ngoài vẫn huy phong hoán vũ hạn chế tầm nhìn của hắn.

“Ta ghét tuyết…” Hắn thì thầm, không biết là nói với thanh bào lão nhân đứng sau lưng mình hay tự nói với chính mình. Ánh mắt hắn tràn ngập tâm sự, thanh âm mang theo bảy phần trào phúng, ba phần thờ ơ, “Rõ ràng là thứ dơ bẩn mà lại có thể tạo nên một phong vị vô cùng tinh khiết hoàn mỹ”.

Vị thiếu hiệp đưa bàn tay phải lên ngắm nghía một hồi lâu. Trên ngón trỏ của hắn là một chiếc nhẫn ngọc khá lớn, sắc xanh rực rỡ, dường như tạo hóa đã vô cùng thiên vị mà đem tất cả màu xanh thẳm của đại dương cô đọng lại để tạo nên vật này.

Đây là “Bố Y Thần Phán”, tín vật tượng trưng quyền lực của Mặc Sĩ gia tộc, cũng là…lao tù.

***

Một, hai, ba, bốn….bốn, ba, hai, một.

Từ bên này băng qua bên kia, không nhiều không ít, hai mươi bước chân.

Tạ Tư Đồng đã đi qua đi lại cả ngàn lần. Nàng kiễng chân lên nhìn về hướng bắc, vẻ mặt lo lắng, “Tại sao còn chưa tới? Gặp quỷ a! Lão Trương, tin tức ngươi thám thính có chuẩn xác không ? Có nhớ nhầm không? Có đúng là giờ Thân?”

Nấp sau một tảng đã lớn bên đường, Trương lão sợ hãi rụt rè cất giọng, “Đúng vậy, chính là giờ Thân hắn sẽ đi qua nơi này. Tiểu thư, ta tuy rằng lớn tuổi nhưng trí nhớ vẫn còn tốt a!”

“Bây giờ đã gần sang giờ Dậu rồi, tại sao vẫn còn chưa tới?”, Nàng vừa dứt lời, phía xa mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa, Tạ Tư Đồng khôi phục tinh thần, vui vẻ nói, “Tới rồi tới rồi! Mau, ngươi mau trốn đi, đừng phá hỏng đại sự của ta!”

Nàng liên tiếp thúc giục lão nhân mau trốn ra sau tảng đá rồi kiểm tra lại một lượt bộ dáng của chính mình, sau khi tin tưởng từ đầu tới chân vô cùng ổn thỏa, không có vấn đề mới ngưng mắt nhìn về nơi xa, nàng nín thở chờ đợi.

Không bao lâu sau, một chiếc xe ngựa xuất hiện, trên thân xe màu xanh ngọc có khảm dấu hiệu màu tím. Không sai! Chính là chiếc xe ngựa khốn khiếp này.

Nàng vội lao ra chặn phía trước xe ngựa, xa phu nhất thời sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng kéo dây cương cho ngựa dừng lại.

Tạ Tư Đồng giơ tay che ngực, nàng ngẩng đầu làm ra bộ dáng vô cùng đáng thương nói, “Tiểu nữ rời nhà đi tìm người thân, trời lại sắp tối, một thân một mình sợ gặp nhiều bất trắc, vị đại thúc này có thể cho ta đi nhờ xe ngựa được không? Xin…giúp ta…”

Cửa xe đóng chặt, rèm cửa lộ ra một góc hoa văn thêu bằng chỉ bạc. Nàng nhin kỹ hoa văn thêu hình một con hồ ly lười biếng đang nhàn nhã thiếp ngủ, đường nét vô cùng tinh xảo, thoạt nhìn rất sống động. Tuyệt đối chính xác! Chính là vị công tử bại hoại của phủ tướng quân! Hắn đang ở trong xe!

Xa phu hỏi: “Không biết cô nương muốn đi đâu?”

“Ta muốn đến Mạch Thành”

Xa phu có chút khó xử, “Xe ngựa của chúng tôi tối nay chỉ đến Lạc trấn thôi…”

Tạ Tư Đồng vội nói: “ Vậy cho ta đi nhờ tới Lạc trấn cũng được!”

Xa phu nghĩ ngợi một hồi rồi nói, “Cô nương, mời lên xe”

Thật tốt quá, không ngờ sự tình lại tiến hành thuận lợi như vậy. Sau khi Tạ Tư Đồng nói lời đa tạ liền làm bộ dáng bất đắc dĩ lẫn ngượng ngùng tiến đến mở cửa xe, nàng xoay người tiến vào, “Thật sự đã quấy rầy, làm phiền công…”

Chữ “tử” tắc nghẹn nơi cổ họng, cảnh tượng trong xe đã khiến nàng trợn mắt há mồm. Chỉ thấy bên trong xe là một lão bà đầu quấn khăn bông đang giúp đỡ một thiếu phụ nông thôn ngồi lại ngay ngắn, trừ hai người đó ra, trong xe không hề có người thứ ba!

“Sao lại thế này…các người…”

Hai người phụ nữ vẻ mặt chất phác hướng nàng gật đầu mỉm cười, lão bà ôn nhu nói, “Cô nương đừng sợ, tiến vào đi! Chúng ta cũng giống ngươi, ta cùng con dâu về quê, trên đường trở về nàng có chút không khỏe, vừa vặn chủ nhân xe này đi ngang qua liền chủ động cho chúng ta đi nhờ”

Tạ Tư Đồng cắn răng, nửa ngày mới thốt ra một câu, “Vậy…chủ nhân của chiếc xe này đâu rồi?”

“Ồ, vị ân công kia thật đúng là người tốt, sau khi cho chúng ta mượn xe, chính mình lại xuống đi bộ, nói là hôm nay thời tiết không tồi nên có nhã hứng đi dạo…ý, vị cô nương này, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng ngất, cô nương, cô nương…”

Mưu kế đã sắp đặt kỹ càng như vậy không ngờ lại thất bại, nàng vì quá thất vọng mà ngất trong thùng xe. Bởi vì xe cách âm rất tốt, người phía ngoài không hề phát hiện, sau khi xe ngựa đi qua, lão Trương từ sau tảng đá mới bước ra khỏi tảng đá mà nhìn về hướng xe ngựa rời đi, y gạt lệ nói, “Thật tốt quá, tiểu thư, chúng ta thành công rồi! Hang hổ nhiều hung hiểm, ngươi nên ngàn vạn lần cẩn thận nha, thứ cho lão nô không thể tiếp tục hầu hạ bên cạnh người…”

Hắn gạt nước mắt, sau đó xoay người lưu luyến rời đi.

Chân trời xa xa, ánh chiều lan tỏa, hoàng hôn như gương mặt thiếu nữ ửng hồng, diễm lệ mà đa tình.

***

Ráng chiều ôn nhu rải xuống bìa rừng, ánh vàng đổ khắp nhân gian.

Trong tửu quán, một nam nhân tuấn mỹ mặc y phục hoa lệ đang uể oải tựa vào lan can, hắn dùng quạt che mặt mà ngáp một cái, thật là chán đến chết a!

Ly rượu được một nam nhân đưa tới trước mặt hắn. Ngón tay y thon dài, sạch sẽ, từng móng tay đều được cắt ngắn gọn gàng, nét mặt trầm ổn không chút rung nhẹ.

Đôi mắt phượng của nam nhân lười nhác khẽ nheo lại. Y nhìn xuống tay mình rồi bỗng nhiên mỉm cười, “Rượu vừa nấu xong, lò đất đỏ hồng, đáng tiếc thiếu chút hỏa hầu…hương vị không tinh khiết, ta không cần”.

Chủ nhân đã nói vậy, nam nhân kia liền đem rượu đổ đi, một lát sau quay trở lại với một ly rượi mới.

Chủ nhân vẫn mỉm cười, “Rượu lạnh ta cũng không cần”.

Ly rượu lại bị đổ lần thứ hai, một ly rượu sóng sánh tỏa ra hơi ấm lại được đưa đến.

Chủ nhân vẫn như trước lười biếng ngồi đó, nửa điểm ý tứ tiếp nhận chén rượu cũng không có, đôi môi khẽ nhếch lên, “A, hình như ta quên nói, ta không thích hoàng tửu”

Con ngươi đen láy lấp lánh ba phần cười cợt, ba phần đùa vui lại thêm ba phần ác ý. Kẻ ngốc cũng nhìn ra, rõ ràng là y cố ý làm khó dễ nam nhân kia. Vậy mà nam nhân kia không hề có nửa câu oán thán, y lại xoay người đi về phía quầy rượu.

Nơi đây chỉ là một quán nhỏ ven đường, có khoảng 10 chiếc bàn bày biện đơn sơ, bên ngoài cửa treo một ngọn cờ vàng, chính giữa thêu một chữ “Tửu” màu đỏ thật to. Bởi vì trời đông giá rét, khách qua đường phần lớn đều dừng lại nơi này để gọi một bình rượu nóng, vừa nghỉ chân vừa nói chuyện phiếm, vì thế sinh ý của quán cũng tương đối tốt. Chủ quán là một lão nhân trung niên mập mạp, thấy nam nhân kia bước đến gọi thêm rượu hắn liền hạ giọng nói, “Không phải ta nhiều lời nhưng vị khách nhân đó cũng thực sự quá đáng, rượu của chúng ta nổi danh Mạch thành, hắn lại không thèm nhấp qua một chút”

Nam nhân không nói tiếng nào, buông tay xoay người trở lại trước mặt chủ nhân rồi rót thêm một chén rượu nữa. Chén còn chưa đầy, nam nhân lười nhác kia lại mở miệng nói, “Rượu pha nước, ta không cần”

Lão chủ quán rốt cuộc nhịn không được nữa, hắn nhảy dựng lên, “Cái gì? Ngươi dám nói rượu của ta pha nước? Ta bán rượu đã hơn 60 năm, đây là lần đầu tiên bị người ta nói pha nước vào rượu. Ngươi dựa vào đâu dám nói rượu của ta pha nước? Hôm nay ngươi nhất định phải nói rõ ràng!”

Nam nhân di chuyển ánh mắt, mỉm cười gian tà nhìn lão chủ quán. Phía sau lưng hắn, hoàng hôn buông xuống thật đẹp, ráng hồng tựa bàn tay thiếu nữ đang dệt gấm thêu hoa lên cánh rừng yên tĩnh. Đôi mắt thoáng thay đổi, y trở nên lãnh đạm như cũ.

Lão chủ quán bỗng cảm thấy toàn thân chấn động, tim đập mạnh. Mặc dù không rõ là đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cảm thấy nam nhân này mang theo một loại khí tức bức người, gần như yêu dị. Trong lúc nhất thời, trong lòng y bỗng sinh cảnh giác, dáng vẻ hùng hổ khi nãy vơi hơn phân nửa.

Nam nhân thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt cười nói, “Ta biết, loại rượu này tên là “Hà Quảng”, Kinh Thi đã từng nhắc tới, mang theo ý tứ nhớ nhà. Để làm loại rượu này phải tinh tuyển năm loại ngũ cốc, bảy lần chưng cất tạo thành tinh túy rồi mới cất vào hầm. Người mê rượu gọi nó là tiên tửu, một trong Mạch Thành tam bảo, chẳng trách Đồng lão có chút kiêu ngạo”

Lão Đồng có chút bối rối, đoán không ra hắn cuối cùng muốn nói điều gì. Vậy nên y chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng, không lời cũng không nói.

“Bảy lần chưng cất, mười năm phong trần vốn là vô cùng tốt, đáng tiếc…ngươi lại quên mất điều quan trọng nhất”

Đồng chủ quán cố nén giận mà mở miệng hỏi, “Xin rửa tai lắng nghe”

“Rượu Hà Quảng vốn là dùng nước suối ủ mạch rồi chưng cất, làm lạnh, lại ủ men, khuấy đều mới cho vào hầm đợi lên men, sau đó rót ra hâm nóng rồi tinh lọc. Lặp đi lặp lại bảy lần rồi mới cho vào bình kín chôn xuống đất”

Nam nhân thần thái tự nhiên, bình thản nói chuyện giống như đang bàn chuyện phiếm. Chỉ là Đồng chủ quán sau khi nghe xong lại vô cùng kinh hãi. Phương pháp ủ rượu Hà Quảng do tổ tiên lão sáng chế, truyền tới hắn cũng đã ba đời, đây được xem là bí mật lớn nhất của Đồng gia. Vậy mà giờ phút này vị khách nhân ngồi trước mặt tùy tiện đem toàn bộ quá trình ủ rượu nói ra một lần, tuy chưa phải thập phần tinh tế nhưng nửa điểm cũng không sai. Chẳng lẽ hắn thật sự đối với chuyện này rõ như lòng bàn tay?

Vị thiếu niên vẫn còn tiếp tục nói, “Đến giai đoạn này, mặc dù rượu có vẻ thuần hậu vô cùng, kỳ thật vẫn còn lẫn một ít hơi nước bởi vì ngươi đã bỏ sót một trình tự tối quan trọng. Muốn rượu thập phần hoàn hảo thì phải tiến hành: đông ngưng hạ sái”

“Xin cung kính lắng nghe!”, thần thái của Đồng lão bản khi nói những lời này so với lúc trước vô cùng trái ngược, trong lòng hắn vội vã không thôi.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng xuất hiện một chiếc xe ngựa đang chậm rãi ngừng lại. Người đánh xe chính là một lão phu nhân niên kỷ ước chừng năm mươi, tóc hoa râm, đôi mắt hữu thần. Phu nhân nhẹ giọng hô một tiếng, xe ngựa hoàn toàn dừng lại, “Chủ quán, có trà không?”

Đồng lão bản đang nghe đến chỗ quan trọng nên không để ý đến vị khách mới tới. Lão gia nhân hỏi liền hai tiếng nhưng không thấy hắn đáp lời nên có chút giận dữ, “Hỏi ngươi đó, sao không trả lời? Có trà hay không?”

Mọi người chỉ nghe lão Đồng lạnh lẽo trả lời, “Ngươi không nhìn thấy chữ trên lá cờ này sao, ta đây chỉ bán rượu, không bán trà!”, hắn nói xong lại quay đầu tiếp tục hỏi nam nhân kia, “Công tử, xin hỏi thế nào gọi là đông ngưng hạ sái?”

Lão phu nhân giận tím mặt, hai hàng lông mày nhíu lại như sắp phát hỏa. Đột nhiên trong xe truyền ra tiếng ho khan, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, “Bà bà, cho hắn chút tiền rồi hỏi một một chén trà mang đến đây”

Lời nói vừa vang lên, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về hướng cửa xe, trên mặt người nào cũng lộ vẻ kinh dị. Nguyên nhân: thanh âm đó quá mức dễ nghe!

m vực bậc trung, không rõ là giọng nam hay nữ, ngữ điệu thanh thúy như tiếng đàn, nhẹ nhàng như mưa rơi, thâm trầm như ánh hoàng hôn cuối cùng trải dài trên biển, lại quyến luyến như ánh trăng thu không nỡ rời xa kẻ tri âm mà thả hồn vấn vương bên cửa sổ.

Nam nhân nhướn mi, trong mắt nảy sinh hứng thú nhìn chăm chú vào cỗ xe ngựa.

Lão phu nhân đáp lời một tiếng rồi lấy từ trong ống tay áo ra một xâu tiền đồng, ba đồng tiền được ném vào chiếc bát trống rỗng trên bàn. Keng một tiếng, ba đồng tiền ngoan ngoãn nằm yên nơi đó, một chút phản lực cũng không.

“Ba đồng mua một chén trà của ngươi, đủ chưa?”

Đồng lão bản vừa nhìn qua đã biết người này thân thủ lợi hại. Chỉ là…người lợi hại như vậy mà chỉ là một gia nhân thôi sao? Chủ nhân còn chưa xuất thủ! Hắn lập tức hiểu rõ đây là nhân vật mình không thể đắc tội nên vội vàng rót ra một chén trà đưa tới.

Lão phu nhân tiếp lấy rồi xoay người nói với người ngồi bên trong xe ngựa, “Công tử, trà đến rồi”

Bên trong xe chỉ vang lên một tiếng ậm ừ rồi lại yên lặng.

Lão Đồng vội bước đến trước mặt nam nhân rồi thấp giọng hỏi, “Tốt rồi, tốt rồi! Công tử, xin ngài nói tiếp đi”

Nam nhân miễn cưỡng cười cười, “Cái gọi là “đông ngưng” chính là tại thời điểm tiết trời lạnh nhất mà mở nắp rượu ra, sau đó đem bình rượu để bên ngoài trời cho đông lại thành băng. Nên biết, rượu nặng sẽ không kết băng, thứ đóng băng chỉ là lớp nước nổi trên bề mặt, đến lúc đó gạt băng bỏ đi, ngày ngày đông lạnh ngày ngày bỏ băng, dần dần rượu sẽ không còn kết băng nữa, hương rượu sẽ càng thêm đậm đà”

“Còn có cách này sao? Thật sự ta chưa bao giờ nghe thấy!”

“Mà cái gọi là “hạ sái” chính là đợi đến khi vào hạ liền mở hầm để ánh nắng chói chang chiếu vào”, nam nhân nói tới đây, Đồng lão bản cả kinh kêu lên một tiếng, “Làm vậy chẳng phải làm bay hết mùi rượu sao?”

“Ngươi có điều không biết rồi, rượu nặng sẽ không bốc hơi, thứ bay mất chỉ có hơi nước còn sót lại. Cứ phơi nắng mấy ngày liền như vậy, rượu ngày qua ngày tiếp nhận tinh hoa trời đất, đến cuối cùng thứ còn sót lại chính là hảo tửu, lóng lánh trong suốt, nồng đậm tỏa hương, mềm mại ngọt ngào, đủ hình đủ sắc”

Đồng lão bản bừng tỉnh đại ngộ, lấy tay áo lau mồ hôi, “Ta không biết là vẫn còn phương thức ủ rượu kỳ bí như vậy, thật muốn thử làm qua một chút”

Nam nhân ngước nhìn người của mình vẫn đang cầm chén rượu trong tay rồi chậm rãi nói, “Gia Lam, ngươi vẫn còn muốn mời ta chén rượu này sao?”

Thẩm Gia Lam vẫn còn chưa mở miệng thì Đồng lão bản đã đi trước một bước. Y đoạt lấy chén rượu rồi đem đổ, “Hổ thẹn, hổ thẹn, ta đúng là múa rìu qua mắt thợ, thật sự không dám dùng loại rượu này chiêu đãi công tử! Nghe qua trí giả nói một lời bằng mười năm đọc sách, đợi ta làm ra loại rượu thượng hảo hạng kia, lúc đó lại thỉnh công tử đến bình phẩm”

Thẩm Già Lam vẫn như trước, một tiếng cũng không nói, ánh mắt của y buông xuống, hình như là thở dài.

Lúc này lão phu nhân đón nhận chiếc bát không từ bên trong xe rồi mang trả lại trên quầy, “Trả lại ngươi, đa tạ”. Lời nói vừa dứt đã định rời đi. Đồng lão bản đột nhiên gọi họ lại, y lấy từ trong quầy ra một bình rượu, “Vừa rồi đúng lúc nghe chuyện quan trọng nên chậm trễ đón tiếp khách nhân, mong rằng ngươi đại nhân đại lượng đừng để trong lòng. Bình rượu này coi như ta tạ tội, cũng là thỉnh vị công tử trong xe thứ lỗi”

Hành động của hắn đúng là nằm ngoài dự kiến của lão phu nhân, “Cái này không cần, công tử nhà ta đang mang bệnh, không nên uống rượu, tâm ý của ngươi chúng ta xin nhận. Đúng rồi, đến Mạch Thành có phải mất bao lâu nữa?”

“Nhị vị muốn đi đến Mạch thành sợ là không kịp. Các ngươi nên ở lại Lạc trấn đêm nay, ngày mai hãy vào thành. Đi theo hướng tây một canh giờ là có thể tới Lạc trấn rồi, còn có thể kịp dùng bữa chiều”

Lão phu nhân nhíu mày nghĩ ngợi, “Vậy làm phiền ngươi cho ta một bình nước”, một cái bình ngọc được lấy từ trong xe đưa cho hắn. Đồng lão bản đón lấy bình ngọc vô cùng hoàn mỹ. Hắn vừa nâng niu cầm trên tay vừa mang theo vài phần lo lắng. Đây là bình ngọc khảm Hải Đường Xuân Thụy Đồ, giá trị xa xỉ. Người trong xe xem ra rất có lai lịch. Lúc này hắn không dám chậm trễ, vội vàng đi rót nước rồi cung kính giao trả về.

Lão phu nhân nhận lại bình, đang lúc chuẩn bị đánh xe rời đi thì chợt dừng lại, nghiêng đầu hướng cửa xe lắng nghe một hồi, lại liên tục gật đầu rồi cuối cùng vươn người gọi, “Chủ quán, ngươi lại đây một chút!”

Đồng lão bản tiến lên trước hỏi, “ Hai vị còn cần gì?”

“Công tử nhà ta nói hắn không nhận không đồ của ai, vì muốn đa tạ bình nước này của ngươi nên phân phó ta nói cho ngươi biết một chuyện”, nói đến đây, lão phu nhân khẽ liếc nhìn nam nhân lười biếng ngồi đằng kia một cái rồi nói tiếp, “Cái gọi là “đông ngưng hạ sái” đích xác là thật, điểm đông kết của rượu thấp hơn nước, nước kết băng, rượu vẫn không. Tuy nhiên, cồn rất dễ bốc hơi, điểm sôi cũng thấp hơn nước, nếu đem phơi nắng thì hương rượu sẽ hoàn toàn bay hết. Nếu làm theo phương cách của vị công tử kia, ngươi không phải chế rượu mà là chế dấm chua a!”

Một lời nói xong, Đồng lão bản nhất thời đỏ mặt, sau đó quay đầu về phía nam nhân, thanh âm run run hỏi lại, “Công tử, chuyện này…vị khách nhân đó nói chính là sự thật?”

Nam nhân cười lớn, không thừa nhận cũng không phủ định, chẳng qua là không che giấu được vẻ giảo hoạt theo khóe mắt lộ ra ngoài.

Đồng lão bản đã hiểu rõ. Hắn bực tức giậm chân, vừa định cất tiếng mắng mỏ thì nam nhân đã chuyển người. Thân thủ của hắn như diều hâu lướt gió, nhãn tình thay đổi, thanh âm hướng về phái xe ngựa cười vang, “Huynh đệ, kẻ xem người khác đánh cờ nên bàng quang im lặng một bên, đạo lý này ngươi không biết sao? Làm hỏng trò chơi thú vị của ta, thật là không có đạo đức…” Hắn vừa nói vừa thân thủ lướt tới muốn vén rèm xe.

Lão phu nhân thấy vậy liền biến sắc kêu lớn, “Dừng tay! Ngươi muốn gì? Không được vô lễ với công tử nhà ta!”, Lời vừa chưa dứt đã thấy một đạo tinh quang phóng tới, không biết nam nhân làm thế nào để có thể vừa nghiêng người né tránh vừa đưa tay vén rèm cửa lên, cảnh tượng trong xe nhất thời hiện rõ.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là một màu trắng tinh khiết. Tơ sợi lấp lánh ánh sáng vấn vương, lại như vân phong phủ mờ, gió nhẹ thổi qua làm thành tầng tầng lớp lớp gợn sóng, thân thủ vô cùng phiêu dật.

Nhìn thêm lần nữa lại là một màu đen như mực. Bởi vì người trong xe đang có bệnh nên không đội tử quan mà chỉ buộc một dải lụa đen trên trán, đôi mắt trong sáng như thủy tinh, con ngươi đen láy, hắc bạch hai màu dung hợp hài hòa hoàn mỹ.

Nếu lại tiếp tục ngắm nhìn, cảnh tượng nhu hòa cơ hồ một lần nữa lay động. Nét mặt người đó thanh tao như đại danh thư pháp, trung động hữu diễm. Người đó mặc một thân bạch y, có lẽ vì đang mang bệnh nên thần sắc hơi kém tươi nhuận một chút, nhưng nhãn tình của hắn lại trong trẻo cực kỳ, làm cho người ta có cảm giác thứ bị bệnh chẳng qua là thân thể hắn, mà thần tình không mảy may ảnh hưởng.

Nhãn tình nam nhân lười nhác liên tục biến hóa, đột nhiên hắn dường như sực nhớ tới chuyện gì liền ngẩng đầu nhìn lên trời mà thốt, “A ha! Hôm nay thời tiết thật sự không tồi nha! A ha, ha ha ha, thật sự là không tồi…” Hắn vừa nói vừa rụt tay về, toàn thân liên tục chuyển động né thật xa. Bạch y nam nhân đưa tay lên, hai đạo bạch quang lập tức đánh tới, chỉ nghe “oạch” một tiếng, nam nhân lười nhác liền ngã ập xuống, hai chân vẫn còn vướng ở cửa xe, nửa thân trên lại úp sấp xuống mặt đất. “Tạo dáng” của hắn phi thường buồn cười nha, chỉ một chữ “Đại” (大)

Tuy rằng không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn, có vài vị khách nhân không kìm được liền phì cười. Nam nhân khởi động hai tay muốn đứng dậy, lại phát hiện hai chân cứng ngắc hoàn toàn không nghe theo điều khiển. Trong khi hắn đang giãy dụa thì bạch y công tử đã đứng dậy bước xuống xe ngựa. Y tiến tới trước mặt hắn, nhàn nhã nói, “Nhân gian rộng lớn không ngờ lại có duyên tương hội ở nơi này. Thật khéo quá, Tứ Thiểu!”

Lời vừa nói ra, Đồng lão bản giật mình run run chỉ tay vào người vẫn còn nằm dài trên mặt đất, “Cái gì? Hắn, hắn, hắn…ngươi, ngươi, ngươi chính là Tứ Thiểu!”

“Tứ Thiểu”, trong phạm vi một trăm dặm xung quanh Mạch Thành, không đúng, phải nói là biên ngoại mười sáu châu, phàm là nhắc tới danh xưng này chỉ có thể liên tưởng đến một người, chính là độc tôn của Thương Bình tướng quân đại thiếu gia, Thẩm phủ tâm can bảo bối, Hỗn Thế Ma Vương vang danh khắp 16 châu huyện thành: họ Thẩm, danh Hồ, tự Tứ.

Kẻ mang trên mình ba phần tà khí, miệng nói dối mặt không biến sắc chính là: Thẩm Hồ.

Đồng lão bản hai mắt trợn trừng, cả người cứng đơ không thể nhúc nhích, trong đầu loạn thất bát tao, duy độc một ý nghĩ: quả nhiên, quả nhiên rất giống với lời đồn, hắn…thập phần ác liệt a!

Nhưng mà, điều gây khiếp sợ nhất vẫn còn nằm phía sau. Thẩm Hổ há miệng cười tươi so với khóc còn khó nhìn hơn vạn lần, hắn hướng bạch y nhân chắp tay chào hỏi, “Thật khéo a, Tuyền Ki công tử”

Trong đám người nhất thời nổi lên âm thanh kinh ngạc.

Tuyền Ki công tử! Không lẽ vị bạch y thiếu hiệp phiêu dật tiên phong này chính là đại danh đỉnh đỉnh Mặc Sĩ Hề!

Gia tộc Mặc Sĩ tại kinh thành chuyên giải kỳ nan nghi án vang danh thiên hạ, được tiên đế ban cho bảng vàng sắc phong “Bố Y Thần Phán”. Mạc gia tộc mấy đời độc truyền, trưởng tử Mặc Sĩ Duy mất năm mười lăm tuổi, hiện nay chỉ còn sót lại hai người. Lại nói hai người này cũng cực kỳ nổi danh. Muội muội Mặc Sĩ Uyển chính là tuyệt sắc giai nhân vang dội kinh thành, phàm là nam tử đã gặp qua nàng không ai là không bị nàng khuynh đảo. Ca ca Mặc Sĩ Hề thông minh tuyệt đỉnh, đã sớm nổi danh thần đồng, mười tuổi phá kỳ án “Huyết san hô”, hiện tại chỉ mới hai mươi tuổi, y đã phá qua vô số án lớn án nhỏ, được thế nhân ca tụng “Tuyền Ki công tử”. Lại có người thốt lên một câu, “Chỉ cần có Tuyền Ki công tử, không có câu đố nào không giải được, không có kỳ án nào không bị phanh phui”

Không ngờ hắn lại xuất hiện ở nơi này, càng không ngờ hơn chính là y vừa nhìn thấy Thẩm Hồ đã vung tay điểm huyệt. Thật sự lớn mật a! Y cư nhiên trêu chọc Thẩm Hồ ở phạm vi gần Mạch Thành, y không sợ tướng quân sẽ nổi giận sao? Càng kỳ quái hơn chính là Thẩm Hồ chẳng những không hê tức giận, ngược lại bộ dáng còn vô cùng sợ hãi. Xem ra, cao nhân tắc hữu cao nhân trị a!

Mặc Sĩ Hề mỉm cười, hai tròng mắt ôn nhu minh mị như ngọn gió xuân, thần tình tựa như đang hỏi han lão bằng hữu đã nhiều năm không gặp, vô cùng thân thiết, “Tứ Thiểu, sao quỳ rạp trên mặt đất như vậy? Không cảm thấy khó chịu sao? Để ta giúp ngươi đứng lên!”

Thẩm Hồ vội vàng cười nói, “Chuyện này…sao ta có thể không biết xấu hổ làm phiền đến Mặc Sĩ huynh, để Gia Lam giúp ta được rồi. Gia…”

Chữ “Lam” còn chưa thốt ra thì Mặc Sĩ Hề đã tự mình xoay người nâng hắn dậy, thanh âm ôn nhu vang lên, “Không cần khách khí, ngươi thoạt nhìn có vẻ không thoải mái a! Hãy lên xe ngựa của ta nghỉ ngơi đi, ta cũng đang muốn tới phủ tướng quân bái phỏng, thật tiện đường nha!”

Thẩm Hồ trừng mắt vội vàng từ chối, “Ồ, không! Không cần! Ta còn muốn đi dạo cùng Gia Lam, tối nay mới trở về a! Mặc Sĩ huynh, ngươi cứ thong thả đi trước, a ha, sắc trời đã không còn sớm, phụ thân chờ ngươi chắc cũng sốt ruột rồi…”

“Ôi chao, nếu sắc trời đã không còn sớm, ngươi cũng không nên đi dạo nữa, tốt hơn nên theo ta trở về thôi…”, Mặc Sĩ Hề không để hắn phân trần đã kéo hắn lên xe, Thẩm Hồ rốt cuộc không kiềm chế thêm được nữa mà kêu to, “Gia Lam! Chỉ cần ngươi cứu ta lần này, ta sẽ đáp ứng dù đi đến chỗ nào cũng mang ngươi theo…”

Thẩm Gia Lam chần chừ một chút, hắn đang muốn tiến lên cứu người thì Mặc Sĩ Hề đã xoay người khẽ vung tay áo, một lệnh bài xuất hiện trước mặt hắn. Gia Lam nhất thời cứng đờ, tất cả động tác trong khoảnh khắc đều bị đình chỉ.

Trên lệnh bài khắc rành mạch một chữ “Mộc”, chính là Thương Bình tướng quân Thẩm Mộc kim lệnh, gặp lệnh như gặp người.

Thẩm Hồ cũng giật mình ngây ngốc, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần, hắn mở miệng cười khổ, “Ngươi quả thật đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, cư nhiên còn mang theo kim lệnh của phụ thân ta, rõ ràng ngươi biết Gia Lam chỉ nghe theo lệnh của phụ thân…Di nương có thể an bài chu đáo như vậy xem ra người thật sự tổn hao không ít tâm tư a…”

Mặc Sĩ Hề thu hồi kim lệnh, thản nhiên nói, “Đâu có, kỳ thật ta cũng muốn đa tạ Tứ Thiểu, nếu không vì Thẩm gia ủy thác ta đi tìm ngươi thì kim bài danh chấn thiên hạ Thương Bình lệnh há có thể dễ dàng nằm trong tay ta như vậy? “

Thẩm Hồ tức giận trừng mắt nhìn thẳng vào gương mặt thản nhiên của Mặc Sĩ Hề, hai ánh mắt song song giao nhau, trong không trung cơ hồ xuất hiện một trận đao phong loạn tiễn kinh hồn đang âm thầm tranh đấu.

Nhưng bầu không khí đối chọi chỉ kéo dài trong nháy mắt. Thẩm Hồ rất nhanh thu lại ánh mắt, khóe môi hơi nhếch, lần thứ hai làm ra vẻ lười nhác cùng vài phần giảo hoạt khiến người đối diện không đoán được ý tứ của hắn, “Vậy thì tại hạ hết thảy đều nghe theo Mặc Sĩ huynh, ngươi cần phải hảo hảo chiếu cố tiểu đệ ta a!”

Thanh âm nhẹ nhàng, ngữ khí uyển chuyển nhưng tiếng cười của hắn làm người nghe phải nhíu mày tức giận. Gương mặt của Mặc Sĩ Hề nhất thời tái nhợt, sau đó lại chuyển thành áng đỏ, hắn tùy tiện vung tay rồi trầm giọng nói, “Bà bà, khởi hành!”

Cạch một tiếng, đầu Thẩm Hồ va vào vách xe.

Lão phụ nhân dường như muốn phá ra cười nhưng kịp thời bình tĩnh lại, roi ngựa vút lên, bánh xe lăn trên mặt đất rơi đầy lá khô, hành trình lại tiếp tục tiến thẳng về phía trước…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3