Khoảng lặng giữa hai nhịp đập..

Trong tình yêu của chúng tôi luôn có những khoảng lặng. Khoảng lặng giữa hai nhịp đập, đủ lâu để hai trái tim có thể hiểu được nhau mà không cần nói thành lời.

 

1. Người con gái của trái tim tôi

Tiểu Thiên Thiên: “Hai con trâu qua cầu làm gãy cầu, hic hic.” - Just now via Mobile Web.

Nhìn màn hình laptop, tôi bật cười khẽ, rút điện thoại rồi nhắn tin đến một dãy số quen thuộc: “Tiểu thư của anh có bị muộn giờ bay không?”. Rất nhanh sau đó, điện thoại lại rung lên khe khẽ vì có tin nhắn trả lời: “Có, khi em đến sân bay thì máy bay đã vi vu trên bầu trời xanh tít tắt rồi. Rất may có một anh phi công trẻ, đóng mở ngoặc đẹp trai đã nhường chỗ cho em. Haha!”

Tôi khẽ nhíu mày, ấn nhanh mấy chữ rồi nhấn gửi: “Học hành ngoan nhé tiểu thư của anh! Đừng có nói chuyện nhiều với anh phi công trẻ, để cho người ta còn học với! Lát lão quản gia già khó tính này sẽ qua đón em!”.

Nhét điện thoại trở lại túi, tôi sắp xếp qua loa lại tài liệu trên bàn, vắt áo khoác lên tay và cầm chìa khóa bước ra khỏi phòng làm việc. Cậu Tú nhìn thấy tôi, cười cười và không quên buông thêm một lời “ý nhị”: 

- Trưởng phòng à, dạo này anh càng ngày càng đi muộn về sớm đấy! Thật sự là muốn trêu tức những người độc-thân-không-vui-vẻ như chúng tôi phải không?

- Làm tốt việc của cậu đi. - Tôi cười cầu hòa rồi bước vào thang máy. 

Nội dung hội thoại vừa rồi của tôi và em thực ra nó là như thế này:

- Hai ô tô qua đường làm tắc đường, hic hic.

- Tiểu thư của anh có bị muộn giờ học không?

- Có, khi em đến lớp thì mọi người đã học được một lúc lâu rồi. Rất may có một bạn nam, đóng mở ngoặc kép đẹp trai đã nhường chỗ cho em. Haha!

Hà Nội, vẫn là một ngày trời có gió lạnh.

*** 

Em là một người đặc biệt trong trái tim tôi. Đặc biệt như cái cách em làm tôi tan mọi áp lực suốt một ngày dài trên bàn giấy chỉ bằng một dòng status nhỏ trên Facebook và vài ba tin nhắn. Đặc biệt như cái khoảnh khắc em làm trái tim tôi đập mạnh chỉ bởi một cái nắm tay thật nhẹ và êm lặng. Và đặc biệt như cái cách chúng tôi quen nhau và yêu nhau.

Em nói, khi chúng tôi yêu nhau, cả hai chúng tôi đều không bình thường. Nên tôi rất thắc mắc một người bình thường sẽ nghĩ như thế nào về tình yêu của tôi và em.

Em 17 tuổi. Và tôi 25 tuổi. Trong cái thế giới quan của những người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mĩ hay tôn sùng những tình yêu mộng tưởng theo xu hướng tiểu thuyết, khoảng cách 8 tuổi có lẽ chẳng là gì! Nhưng với khoảng cách 8 tuổi ấy, tức là em vẫn còn là một học sinh lớp 11, còn tôi, đã có một công việc tạm ổn, một mức sống tạm ổn và một vài năm lăn lộn ngoài đời. Nói thế nào nhỉ, tôi đã trưởng thành, còn em thì chưa! Nhưng, lại không biết phải nói thế nào nhỉ, đại khái là tôi hạnh phúc với tình yêu của mình. Thế là đủ!

- Em chờ lâu chưa? – Khi tôi đến đã thấy em đứng chờ một mình trên phố. Cái áo bông trắng sữa lẻ loi giữa ánh đèn đường hắt xuống khiến tim tôi như chậm hẳn một nhịp.

- Một chút. – Em ngồi sau xe tôi, dựa đầu lên vai tôi. Giọng nói nhỏ đáng thương đến mức khiến người ta nhói lòng.

- Một chút là bao lâu?

- Có thể là 5 phút, 10 phút, mà cũng có thể là nửa tiếng, hay cả tiếng.

Tôi biết. Thực ra là hơn một tiếng. Tắc đường. Đường Hà Nội mà!

- Sao em không về trước?

- Em muốn ngắm phố phường.

- Trên cái đường vắng vẻ thế này sao?

Em im lặng giây lát, rồi lại khẽ cọ đầu vào vai tôi và nói nhỏ: 

- Chờ đợi cũng là một niềm hạnh phúc mà anh!

Em luôn có những lý lẽ khiến tôi gần như không biết nói gì thêm.

- Anh xin lỗi...

Trong tình yêu của chúng tôi luôn có những khoảng lặng. Khoảng lặng giữa hai nhịp đập, đủ lâu để hai trái tim có thể hiểu được nhau mà không cần nói thành lời.

***

Ở cái tuổi 17 ấy, em có lúc trẻ con và ngây thơ đến mức tôi cứ nghĩ rằng ước gì mình có thể cứ giữ mãi em trong vòng tay để bảo bọc và che chở giữa bầu trời rộng lớn này. Lại có khi, em sâu sắc và trưởng thành đến mức khiến tôi bất ngờ. Con người em rất lạ, vừa đơn giản lại vừa khó hiểu. Như kiểu, bạn cứ ngỡ rằng bạn hiểu rất rõ về người ấy, cho dù là những thói quen nhỏ nhặt nhất, nhưng hóa ra bạn lại chưa từng bao giờ chạm được vào thế giới nội tâm của người ta cả.

Đương nhiên, đấy là cho đến mãi về sau, khi em đã biến mất khỏi cuộc đời tôi, hoàn toàn biến mất, tôi mới nhận ra điều này. Còn lúc ấy, tình yêu với tôi là mật ngọt. Ngọt đến mức khiến người ta dường như quên mất vị đắng của cuộc đời.

- Anh phải bù đắp cho em đi! Em muốn ăn kem! – Lúc em nói câu ấy, tay em đã đỏ lừ lên vì lạnh.

- Lạnh thế này mà em vẫn muốn ăn kem sao? – Tôi nhăn mặt. – Em mới khỏi viêm họng mà!

- Nhưng em thật sự rất muốn ăn! – Em nhõng nhẽo, hai tay vẫn ôm chặt lấy ngang người tôi.

- Ừ. – Tôi thở dài bất lực mà nói.

Chúng tôi đến một quán kem nhỏ ấm áp mà em vẫn thường thích và gọi hai ly kem tươi chocolate.

- Anh à, em muốn hỏi anh một câu này! – Em vừa thò tay múc một thìa kem lớn bỏ vào miệng, vừa nói.

- Ừ. – Tôi cười, cũng múc một thìa kem đút cho em. Hôm nay em hơi lạ. À không, thực ra lúc nào em chẳng lạ như vậy, luôn luôn khiến tôi không thể đoán được những suy nghĩ trong đầu em.

- Em rất nghiêm túc đấy. Đây là lần đầu tiên em hỏi câu này và cũng là lần cuối cùng. Anh chỉ cần trả lời có hoặc không thôi. Đừng hỏi gì hết. 

Em khẽ ngừng lại một chút như chờ đợi phản ứng của tôi. Tôi gật đầu không nói gì.

- Anh có yêu em không?

***

2.  Đàn ông không hẳn là không có nước mắt

Hà Nội, một ngày có nắng lên. 

Mới đấy, như chỉ mới hôm qua em còn ngồi sau lưng tôi, dụi đầu vào vai tôi, và chúng tôi cùng nhau đi qua những con phố và kỉ niệm. Mới đấy thôi, mà em đã biến mất khỏi cuộc đời tôi 20 tháng rồi, 20 tháng tròn trĩnh.

Tôi kéo rèm cửa xuống.

Hà Nội đang vào thu, dịu dàng và đằm thắm.

Trời Hà Nội sáng rực rỡ. Nhưng còn mặt trời nhỏ bé của tôi, Diêu Thiên Nhi, phải chăng em đang tỏa nắng cho một trái tim khác? Thế còn tôi, tôi là gì đối với em?

- Này này! Anh có nghe em nói gì không đấy?

- À anh có!

- Anh lại ngẩn người ra rồi! Thế em vừa nói gì? – Thanh Mai hỏi vặn lại.

- Em nói: “Anh có nghe em nói gì không đấy”. – Tôi cười cầu hòa.

- Thôi thôi! Em biết là tâm trí anh lại lên mây rồi! Thôi mình cùng đi ăn đi rồi em sẽ nói lại cho anh về bản hoạch toán tháng này! – Thanh Mai cười dịu dàng rồi khẽ khoác tay tôi rồi cùng bước vào thang máy. 

Tôi đang cặp với Mai. Gần một năm. Đó là một cô gái tốt, xinh đẹp, giỏi giang, lại dịu hiền và hiểu tôi gần như tất cả. Thế đấy, khi bạn quen với một cô gái như thế, bạn sẽ có cảm giác như đang trò chuyện với chính mình trong gương vậy!

Thực ra đàn ông vốn rất sĩ diện và ích kỷ. Bạn biết đấy, trước tình cảm hoàn toàn tự nguyện của một người con gái toàn vẹn như vậy, và một thứ tình cảm tưởng như đã mãi tan nơi chân trời, không biết ngày nào mới quay trở lại, liệu mấy thằng dám mạnh mồm rằng: “Tôi sẽ chờ”? Nhưng xin phép được không bàn luận gì thêm về mối quan hệ này cả, vì tôi tin rằng, một người thông minh như Mai, vốn dĩ đã nhận ra từ lâu rồi. Rằng sao? Từ trước đến giờ tôi chưa từng yêu cô ấy.

Thực ra trong tình yêu luôn có một sự cố chấp nhất định mà nếu không phải người trong cuộc sẽ thì không thể hiểu được. Tôi yêu em, cũng giống như Mai yêu tôi, và đương nhiên, tôi cũng chẳng có quyền gì mà bảo cô ấy rằng: “Đừng yêu tôi nữa!”. 

Đàn ông bước vào tuổi 27 dường như đã đánh rơi khá nhiều những tế bào lãng mạn và trở nên thực tế hơn. 

*** 

- “Em ấy rút học bạ rồi cháu ạ!”

- “Nghe đâu nó sắp đi du học thì phải anh ạ! ”

Người ra đi để khoảng trống. Từng có thời, tôi hận em đến mức cả đời này không muốn gặp lại. Đó là khi em mới bước ra khỏi vòng tay tôi, lạc giữa dòng đời rộng lớn, và tôi thì không cách nào có thể tìm ra được. Đàn ông không hẳn là không có nước mắt, chẳng qua là nước mắt ấy chảy ngược về tim. Nó thấm ướt một nỗi nhớ và một tình yêu không sao có thể hiểu nổi. Thà rằng, cứ có một cái gì đó để hận, cảm giác ấy nó cũng còn dễ chịu hơn khi người ta yêu và mong đợi rất nhiều, nhưng rốt cục chỉ nhận được một khoảng trống.

 

 

3. “Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết được, em đã từng đánh cược rất nhiều, rất nhiều vào câu hỏi ấy"

- Anh có yêu em không?

- Sao em lại hỏi thế?

- Chỉ là tự nhiên em muốn hỏi thôi!

- …

- Thôi quên nó đi! – Em cố tình cười phá lên – Nhìn anh nhăn mặt kìa!

Nhưng có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết được, em đã từng đánh cược rất nhiều, rất nhiều vào câu hỏi ấy.

Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết được, nếu anh hỏi em “Em có yêu anh không?”, em sẽ chẳng bao giờ mất đến một giây để trả lời rằng: “Có. Rất nhiều!”. Bởi câu hỏi ấy vốn xuất phát từ trái tim em, không cần chạy qua bộ não anh ạ. Em đã luôn từng nghĩ rằng, tình cảm của mình sẽ chẳng bao giờ bị tác động bởi những thứ xung quanh. Và rồi sau đó, em nhận ra là em không mạnh mẽ như em vẫn tưởng. Anh biết không, vào cái lúc yếu mềm nhất ấy, em đã trông đợi ở anh rất nhiều, chỉ ba chữ “Anh yêu em” thôi, em sẽ vứt bỏ tất cả để mãi ở bên cạnh anh như thế, như tất cả những tháng ngày mà mình luôn bên nhau ấy. Nhưng anh đã không thể trả lời nó, và thực sự thì nó giống như một dấu chấm hết cho những mộng tưởng của em vậy.

“Thực sự thì chị nghĩ là anh ấy coi em giống như em gái hơn là người yêu! Anh ấy đã đủ trưởng thành và cần một người bạn gái có thể chia sẻ với anh ấy áp lực trong công việc…”. Những lời chị Mai từng nói cứ hiện ra rõ nét và đau đớn như thế. Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết được, em đã từng khóc vì anh nhiều như thế nào! Em thật sự đã rất muốn ở nơi này và bên anh, thay vì di cư theo gia đình và trải qua những tháng ngày cô đơn đến thế...

 ***

- Nếu hai con nhím yêu nhau muốn sưởi ấm cho nhau thì chúng phải làm thế nào anh nhỉ?

- Ừm… Chúng sẽ có cách riêng của chúng. – Anh cười.

- Anh à, nhưng nếu một trong hai con nhím không hề muốn sưởi ấm cho con còn lại, thì phải làm sao đây? 

...

“Ngày… tháng… năm…”

Em nghĩ là mình thực sự có duyên anh ạ! Chiều nay khi đi mua đồ, em phát hiện ra là khu phố nơi em ở chỉ cách chi nhánh Singapore của công ty anh vài con đường thôi! Có khi nào mình ngang qua nhau giữa Singapore không anh nhỉ?

“Ngày… tháng… năm…”

Chiều nay, em cứ đạp xe mãi quanh khu phố ấy, nhìn thấy bộ đồng phục nhân viên công ty anh, nhớ đến dáng người cao cao gầy gầy của anh, mà tự nhiên bật khóc giữa đường phố Sing anh ạ! Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết được, em đã yêu anh nhiều như thế đấy. Dù cho anh không yêu em, dù cho mình đã chia xa giữa biển người anh ạ!

“Ngày… tháng… năm…”

Thực ra em vẫn luôn vào facebook để theo dõi anh mỗi ngày. Nhưng mỗi lần xem xong em đều lập tức khóa trở lại. Anh đen đi nhiều, hình như dạo này anh hay đi công tác. 

À, cũng tình cờ thật, có một bức ảnh anh chụp chung với chị Mai mới được đăng trên tường. Trông hai người rất đẹp đôi đấy chứ! Có lẽ em đã đúng khi rút lui để nhường chỗ cho hai người! Nhưng em ghen tị lắm anh à, em không thể nào cố tỏ ra cao thượng mà nói rằng “Em không quan tâm” được!

...

4. Cảm giác bị động trong một chuyện gì đó thật sự khiến người ta mệt mỏi

- Ngày kia họp quý một khu vực Đông Nam Á ở Thái Lan, cậu đi nhé!

- Vâng, em sẽ đi chuẩn bị tài liệu.

- Người trẻ như các cậu hay thật! Trận mạc nào cũng xông pha. Riêng tháng này nếu tôi nhớ không nhầm thì thời gian cậu đi công tác gần hai tuần rồi! Người già chúng tôi nhìn thấy cũng chỉ biết ngưỡng mộ thôi, chứ sức khỏe chẳng còn, lại còn vướng gia đình nữa chứ! – Tổng giám đốc cười lớn. – Tôi sẽ đề nghị lên công ty tổng xuất tiền thưởng cho cậu!

- Cám ơn tổng giám đốc. – Tôi cười, cầm tập tài liệu trên bàn rồi bước ra.

Người ta vẫn hay nói, trái đất này hình tròn mà, người ta yêu nhau, cứ đi mãi rồi lại về bên nhau thôi! Thế nên, hai năm nay, tôi gần như đi đến mức kiệt sức, Singapore, Thái Lan, Anh, Thụy Sĩ... Bất cứ chuyến công tác nào tôi cũng đều đi. Có lẽ em sẽ chẳng thể biết được, để tìm em, tôi đã không biết bao con đường trên quả đất này! Đôi lúc, chỉ là thoáng thấy một cái bong áo bong trắng dưới ánh đèn hắt cũng khiến người ta giật mình nhói lòng. Rốt cuộc thì bao giờ em mới định xuất hiện trở lại trong cuộc đời tôi?

Tôi đã từng nghĩ rất nhiều, nhưng không thể hiểu vì sao em rời xa tôi, không một lời từ biệt, khi mà tình cảm chúng tôi đang sâu đậm như thế? Tôi luôn tin rằng, tình cảm của chúng tôi đến từ hai phía dù chẳng cần nói thành lời, hay dù em có yêu tôi hơi ít một chút cũng chẳng sao.

Tôi và Mai cũng đã chia tay. Cả hai chúng tôi đều hiểu, điều này chỉ là sớm hay muộn. Cứ mãi ràng buộc cô ấy vào một kẻ chẳng ra gì như tôi vốn là quá ích kỉ...

- Anh quên chưa tắt điện thoại kìa. – Cậu Tú nhắc tôi. Chuyến bay sắp sửa cất cánh.

- Ừ. – Tôi cười rồi giữ phím tắt điện thoại. – Chẳng hiểu sao có mỗi chuyện này lần nào cũng quên!

Tôi hầu như không bao giờ tắt máy, trừ khi lên máy bay. Cảm giác bị động trong một chuyện gì đó thật sự khiến người ta mệt mỏi. Nhiều lúc, tôi cứ thất thần nhìn điện thoại trong một thời gian dài mà không hề nhận ra, cứ trông mong vào một cuộc gọi đến từ một người nào đó đến mức đau lòng, rất muốn gọi cho em nhưng lại không hề biết số.

Chiều nay Hà Nội có mưa nhẹ.

 

5. Khi người ta chấp nhận đánh cược thì vốn dĩ đã chấp nhận 50% thất bại

“Số máy quý khách vừa quay tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Em vừa kéo theo vali bước ra khỏi sân bay, vừa vội vàng chạy đi mua sim điện thoại rồi nhấn những con số, nhưng đáp trả lại em lại là một giọng nói Việt Nam chuẩn như thế đấy. Nhưng không sao cả, khó khăn nhất là khi người ta dám đánh cược để quyết tâm làm một điều gì đó, còn tất cả những cái khác chỉ là quá trình thôi.

Anh biết không, em đã quay trở lại! Quay trở lại để đấu tranh cho tình yêu của mình anh ạ! Cho dù đến cuối cùng anh không yêu em cũng chẳng hề gì! Khi người ta chấp nhận đánh cược thì vốn dĩ đã chấp nhận 50% thất bại rồi!

Em chờ anh hai ngày ở quán cà phê cạnh công ty anh. Dù chưa hề gặp được anh, nhưng sao cảm giác ấy vẫn thân quen đến ấm lòng anh ạ. Nó giống như những ngày xưa, em chờ anh ở dưới ánh đèn đường sau mỗi giờ tan học!

Thủ tục nhập học RMIT đã hoàn thành gần xong. Bố em thật sự là một người tuyệt vời, khi mà ông không hề hỏi một câu nào về lý do em muốn về Việt Nam học đại học và chuẩn bị vé cho em. Thế nên, dù không thể có được tình yêu của anh, em vẫn sẽ sống thật mạnh mẽ và kiên cường giữa Hà Nội này anh ạ.

...

“Quý khách có ba cuộc gọi nhớ từ số điện thoại 09xxxxxxxx, .10:10 ngày …/… Cám ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ..."

Vừa bước xuống máy bay và lắp sim vào, tin nhắn của tổng đài đến. Tôi nhấn phím gọi lại. “Xin lỗi cho hỏi đây là số máy của ai ạ? Mấy hôm trước tôi đi công tác nên không nhận được điện thoại!”

 ***

Viết nốt những dòng cuối cùng của bài luận tiếng Anh, em vươn vai thở ra và mỉm cười nhẹ. Cuối cùng thì cũng xong rồi. Chuông điện thoại đột ngột vang lên. Em giật mình nhìn vào màn hình điện thoại. Số điện thoại ấy vừa lạ, vừa quen, khiến người ta phải sững người lại.

- Alô?

- Xin lỗi cho hỏi đây là số máy của ai ạ? Mấy hôm trước tôi đi công tác nên không nhận được điện thoại!

Chất giọng trầm ấm của anh vang lên. Cứ như mới ngày hôm qua thôi, anh gọi điện cho em và nói rằng: “Anh đang đến đây! Đợi anh chút nữa thôi!” mà như đã xa lắm rồi. Em chợt bật cười, chúng ta mới xa nhau có gần hai năm mà cảm giác như đã cả cuộc đời rồi!

- Anh đẹp trai ơi cho em làm quen với!  - Em nói rồi cười giòn và tắt máy. Em cá là giờ này anh đang sốc lắm!

 ***

“Anh đẹp trai ơi cho em làm quen với!” - Tiếng nói trong trẻo của em vang lên khiến tôi gần như nín thở.

Và kéo theo sau đó là một tràng “Tít… tít… tít…” dài. Em vẫn thế. Cứ hễ đùa xong là y như rằng tắt máy. Tôi gọi lại thì kiểu gì cũng bảo là điện thoại em hết tiền. Bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng thay đổi chút nào cả!

Tôi nhấn gọi lại. Đầu máy bên kia vang lên giọng nói trẻ con của em.

- Alô!

- Sao làm quen mà chưa gì đã tắt máy vậy? – Tôi cười.

- Điện thoại em hết tiền! – Em hóm hỉnh nói.

- Bao nhiêu năm rồi, em chẳng có chút sáng tạo nào vậy? – Tôi đùa.

- Em sợ anh không nhận ra em!

- Không đâu! Em đang ở đâu vậy? Anh nhớ em sắp phát điên lên rồi! – Giọng nói của anh trầm ấm và tình cảm đến mức khiến em nghẹt thở. Nhưng em chỉ nói tỉnh bơ:

- Thật à? Nhưng làm thế nào bây giờ, em đang ở Sài Gòn! – Em đùa.

- Đợi anh một chút nhé!

- Anh lại bắt em đợi sao?

- Anh sẽ mua vé chuyến sớm nhất!

- Vâng! – Nghe giọng nói nghiêm túc của anh khiến em buồn cười nhưng vẫn cố đùa dai. Ai bảo anh khiến em đợi anh liền 4 ngày ở quán cà phê gần công ty anh. Cho anh biết mùi vị một chút!

Hai mươi phút sau, em gọi lại. Định nói là em chỉ đùa thôi và mình gặp nhau đi. Nhưng… “Số máy quý khách vừa quay tạm thời không liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại sau.”

Không đùa chứ? Lẽ nào anh đang trên đường vào Sài Gòn thật sao? Em lại bật cười lớn. Tình yêu khiến người ta mù quáng thật! Là anh, gần 27 tuổi, đã có công việc ổn định, đã có nhà, có xe, và có đủ chín chắn, trưởng thành nhưng lại bị em, một đứa con gái mới hơn 18 tuổi, chuẩn bị vào đại học, và hoàn toàn không có gì cả, đùa và vừa xuống sân bay đã vội vàng trở vào Nam. 

Em đã từng rất giận anh chỉ vì một câu hỏi ấy thôi, nhưng thoáng chốc tất cả đã chỉ còn là một phần của quá khứ và kỉ niệm.

Thế giới này kì diệu thật, trong hàng tỉ người trên trái đất này, cuối cùng mình lại yêu nhau anh ạ! Cũng chẳng hề gì với tất cả những điều trên, khi mà người ta đã yêu nhau thật lòng!

 

6. Dù là nỗi nhớ hay niềm đau, bạn cũng không nhất thiết cần phải cố gắng để quên nó

- Em đang ở đâu? Anh đến Sài Gòn rồi! – Cảm giác sắp được gặp lại em khiến tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Anh đến thật rồi à? – Em hỏi.

- Ừ. Đương nhiên là thật rồi!

- Em đùa anh thôi! Em đang ở Hà Nội mà! Anh tắt máy sớm quá làm em gọi lại không được!

Tôi mém ngất!

- Đợi tí anh gọi lại!

Tôi tắt máy rồi nhấn số của cậu Tú: "Cậu giúp tôi đặt gấp một vé vào Sài Gòn nhé. Càng sớm càng tốt nhé! À cậu xin phép tổng giám đốc cho tôi nghỉ hai ngày nhé!"

- Em về chuẩn bị hành lý đi! – Tôi nói với em. – Anh mua vé máy bay cho em rồi. Vào đây với anh!

***

... Gặp lại. Em thả túi xách xuống, nhào vào lòng tôi và im lặng suốt. Tôi đã từng nói chưa nhỉ? Trong tình yêu của chúng tôi luôn có những khoảng lặng.

- Em vẫn muốn hỏi lại câu này! Anh chỉ cần trả lời có hoặc không thôi.

- Không cần hỏi đâu. Anh yêu em!

Và, sau một hành trình dài như thế, cuối cùng chúng tôi cũng lại trở về bên nhau. Đã từng có rất nhiều hiểu lầm, rất nhiều đau đớn mà chúng tôi để lại cho nhau mà có lẽ cả cuộc đời sau này cũng sẽ chẳng bao giờ có thể quên được. Nhưng không phải tất cả đều là tình yêu hay sao? Dù là nỗi nhớ hay niềm đau, bạn cũng không nhất thiết cần cố gắng để quên nó, bởi đó chính là một phần trong tình yêu của bạn.

 

Ta còn cả cuộc đời này để dành cho nhau những điều ngọt ngào.

 

Hai con nhím muốn sưởi ấm cho nhau thì đều cần phải học cách chấp nhận những vết thương.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3