Em vẫn chờ

Lê Phương

Bầu trời mới ! Không anh.

 

- Tiếng tút dài dài như khoan sâu vào tai tôi !.

Dòng message lặng lẽ gửi đi “Anh cứ mãi im lặng thế này sao?? Thứ 6 là em phải bay rồi. Anh có thể gặp em một lần được không !!”

……

Đã từ rất lâu Huy chẳng bao giờ nghe hay nhắn tin lại mỗi khi tôi gọi . Có lẽ anh cũng chẳng bao mở messages của tôi lên đọc một lần. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn nhắn tin , vẫn gọi điện cho anh như một người mù cố bám lấy cây gậy cho dù trời sang hay tối !!

Dù sao thì giờ tôi cũng đã thay đổi rất nhiều. Nói là thay đổi thì cũng không hẳn nhưng tôi đã vững vàng không phải nghĩ đến những chuyện buồn xưa cũ. Ngày trước dù thế nào thì tôi cũng luôn tự tin mình là số 1 vì chẳng bao giờ mình phải lo nghĩ chuyện gì cả. Và dù tình đầu bao giờ cũng là tình cảm  đeo đẳng người ta lâu nhất, nhưng cũng phải lạc quan nhìn nhận rằng, tôi đã bớt trống trải đi so với những ngày đầu chia tay rồi..Có lẽ tôi đã quen dần với cách sống độc lập , không anh…

Tôi sẽ đi qua Mĩ  học 3 năm, ba mẹ  tài trợ một nửa, tôi sẽ tự thân vận  động một nửa… Rồi sau ấy như thế nào, tôi cũng không biết. Bố mẹ , người thân và ngay cả tôi đều định hướng là du học nước ngoài sẽ tốt hơn ở Việt Nam. Nhưng trong tận sâu trong đáy lòng thì tôi muốn đi thật nhanh để có thể quên đc anh…

Sân bay ..

 …..

Đêm lạnh… Vẫn rất nhộn nhịp... Có lẽ anh đang ở trong số đông kia và sẽ đến gặp tôi… Hi vọng. Mọi người lần lượt ôm tôi và khóc. Mẹ khóc nấc không thành lời..Ba cười với đôi mắt hoen đỏ : “Cố gắng lên con nhé” …

Và ....

Anh đã không đến…

 

 

Phan Huy

Trái Tim rỉ máu.

 

Tôi không thể đến bên em. Có một điều gì đó ngăn tôi lại !! Cảm giác như em vẫn  đang ngồi ấy, chờ đợi tôi, nhẫn nhịn và yên lặng…

Em nhắn tin, tôi xóa tin nhắn.

Em gọi điện, tôi bấm im lặng rồi vứt máy một chỗ .

Em đi, tôi giật mình hụt hẫng.

..

Có  thể chia tay em là chấm dứt tất cả. Nhưng được nhìn em từ xa, được là một phần thầm lặng trong cuộc sống của em sẽ cho tôi chút bình yên hơn là em sẽ vụt mất đến một phương trời mới. Và tôi … Sẽ không được thấy em dù là từ một góc xa… lặng lẽ.

Tôi hối hận??. À không  ! Không đời nào !! Tôi sẽ không bao giờ làm việc mà khiến tôi phải hối hận cả. Tạm biệt em!

Sân bay tối ấy người vẫn luôn đông đúc nhưng trong tôi cảm giác trống trải luôn bao chùm.Em ! vẫn nụ cười ấy, vẫn ánh mắt và con người thân thương ấy. Thật lạ nụ cười ấy đang làm cho trái tim tôi rỉ máu, đau thắt … Em mỉm cười nhìn mọi người, rồi đưa mắt nhìn xung quanh một vòng. Bất chợt tôi cụp mũ , cúi mặt xuống. Có phải em đang tìm tôi? Xin em đừng nhìn thấy tôi nhé. Em hãy quay bước đi , bước con đường của em nhé. Con đường mà em, gia đình em đã chọn…không có tôi….

Xin lỗi tôi không thể bước đến cạnh em. Em  lặng lẽ quay mặt đi.. Đừng khóc em nhé ……

Đêm.... thật dài ..

 

 

Lê Phương

Chỉ mình em.

 

Một năm đã qua anh có khi nào nhớ em không ?? . Có bao giờ anh đừng trầm ngâm trước bến xe bus chờ em xuống?Em không được nhìn thấy anh , không biết anh sống thế nào một năm qua??

Nhanh thật, đã một năm em xa Việt Nam, ..xa anh. Mùa đông bên này có tuyết rơi lạnh hơn ở Việt Nam nhiều anh ạ.. Tuyết rơi đẹp lắm và em cũng không còn cảm giác lạnh giá , tê tái như ngày đầu chia tay anh nữa…

 

Em cứ phân vân mãi về  câu nói: “Trên đời này tình yêu chỉ  có một, còn thứ na ná  tình yêu thì có rất nhiều”… Em không biết tình cảm chúng ta có với nhau là tình yêu hay thứ “na ná tình yêu” nữa… ?

Cũng có thể, ấy là  tình yêu thật sự, bởi  đến bây giờ em vẫn thấy anh ở khắp nơi, chỉ có  điều hình bóng của anh không còn  ám ảnh những người bạn mới quen biết của em nữa mà thôi.

 

Rồi tương lai như thế nào, ấy là vùng mù mịt mà cả em và anh đều không nhìn thấy. Biết đâu đấy, có thể em sẽ lấy một người có thứ tình cảm chỉ “na ná tình yêu” với em… Hoặc biết đâu đấy, em sẽ tìm được tấm chồng thực sự là “tình yêu” để nhận ra tình cảm với anh chỉ là “thứ na ná tình yêu”…? :-)

 Nhưng có một điều em hoàn toàn chắc chắn, ấy là em chưa bao giờ  hối hận về mối tình ngọt ngào của hai đứa mình!

 

Một tuần nữa em về. Kì nghỉ  3 tuần thôi, nhưng em nghĩ  là không quá ngắn phải không anh? :-)

Anh hãy đến gặp em nếu thấy  đã sẵn sàng dành cho em một chút thời gian. Lý  do tại sao? Vì em về lần này, là để vơi bớt nỗi niềm với Việt Nam, và không ngoại trừ anh trong đấy…anh à …

Đến gặp em nhé ...

 

 

Phan Huy.

Trái tim anh vẫn đang khóc.

 

Có lẽ tôi đã không còn là chính tôi nữa.. Tôi lang thang một mình trên con đường mà tôi dắt tay em đi.. Ngồi lặng lẽ trên ghế đá mà chiều nào 2 đứa cũng phải tranh nhau với bà bán nước :-)…Và một sự thật là đi đâu tôi cũng thấy bóng hình em.. Có phải em là một người không quá đặc biệt .. Đúng rồi ! em nếu em đặc biệt thì tại sao ở đâu cũng có nét gì đó của em …

Tôi cũng chưa từng nói lí do tôi chia tay với em .. Vì dù sao mẹ em đã muốn em tập trung học tập và tôi cũng muốn em thành công chứ không phải như tôi.. một chàng kĩ sư tương lai sẽ nghèo :-). Có lẽ việc tôi làm tôi đã từng nghĩ là đúng đắn.. Nhưng việc đúng đắn mà khiến tôi đau khổ thế này ư ??

 

Tôi cắt đứt mọi thứ liên lạc và quyết không nghe một thông tin gì về em. Nhưng tôi tin người con gái mà tôi yêu luôn sống tốt. Vì tôi biết sâu trong em một nghị lực phi thường luôn luôn sống.

Em vẫn thi thoảng gửi thư cho tôi, nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ đọc . Tôi luôn giữ mình không được mềm lòng vì thực sự mỗi khi đứng trước em hay đọc tin nhắn của em tôi chỉ muốn bay đến bên em.. thật nhanh. Trong con tim luôn rỉ máu của tôi .. luôn có em. Em là liều thuốc mỗi khi tôi mệt mỏi , chán nản công việc , học tập.. Nhưng em cũng là lưỡi dao khắc sâu vào trái tim tôi những vết đứt mỗi khi cô đơn nhớ đến em.

Không biết có phải tôi đã quá yêu em không?

....

Tôi vùi đầu trong đống sách vở. Tôi sẽ không nhớ đến em một khi tôi vẫn không thể thay đổi gì cuộc đời của mình. Mẹ em nói đúng. Yêu nhau , tôi sẽ mang lại được gì cho em. Liệu tôi có thể mang lại hạnh phúc cho em khi tôi còn phải vật lộn kiếm sống...

"Sẽ thật sai lầm khi nghĩ là chỉ cần tình yêu là sẽ hạnh phúc ".. Càng yêu em , càng xa em tôi càng khắc sâu câu nói này trong lòng mình.

Nhưng em à.. Tôi yêu em, tôi nhớ em...

Em....Chờ tôi nhé ..

 

"Em sắp về."

 

Thật lạ !! Hôm nay trong thư nháp của tôi lại có dòng nháp lạ lùng thế này.. có phải ..em?

Pass email của tôi 2 năm nay vẫn là LePhuong, em ..đúng là ..  luôn làm tôi bối rối !!

Không chần chừ.. tôi xóa bản nháp ngay lập tức.. Và tôi sẽ thay pass để em sẽ không vào được nữa.. Nhưng.. ngoài LePhuong thì tôi có thể nghĩ mình đặt pass nào nhỉ  . Tôi không biết.. thực sự không biết…suy nghĩ hồi lâu tôi đành thêm số 1 vào sau.

 

Suốt mấy ngày tôi phân vân suy nghĩ… Tôi chạy trốn điều gì thì chính tôi cũng không thể lí giải. Nhưng chẳng phải gặp em là ngọn lửa vẫn cứ  âm ỉ cháy mà không hề tắt trong lòng tôi hay sao?

Tôi sẽ đi học bằng xe máy vì hôm nay tôi sợ đi xe buýt.. Tôi sợ nhìn thấy em vì đơn giản là tôi luôn thấy em ở chỗ đông người .. Tôi sẽ vào lớp sau cùng vì mỗi lần có người đi vào lớp là tôi lại giật mình.  Tôi gục mặt xuống, nhắm mắt ngủ nhưng hình bóng em đã nằm sâu trong trí óc.. Tôi chăm chú nhìn lên bảng đen nhưng “Ngốc ơi sao em cứ ở trong mắt anh vậy “

Em nói đúng, tình yêu trên đời này chỉ có  một, còn “thứ na ná tình yêu” thì có rất nhiều. Tình cảm của em là gì? Em là ai mà sao ám ảnh cuộc sống của tôi lâu đến thế?  Tôi đã muốn quên em rồi mà… Tôi đã sống rất tốt cho riêng tôi mà… Tại sao? Em?

 

Đau khổ ư???. Không! Những ngày mới chia tay mới là những ngày đau khổ nhất chứ?

Vậy sao tôi cứ buồn thế này.. Sống không còn đúng nghĩa là sống thế này ???. Mấy ngày vật vã như tự hành xác mình.. Có lẽ bây giờ tôi  mới thực sự hiểu tình yêu em quan trọng với tôi thế nào..

 

Tôi lang thang trên con phố hai đứa vẫn thường rắt tay nhau đi.. Tôi ngồi ghế đá môt mình và nhìn ra Hồ Tây thơ mộng... Tôi nhớ em !!

Cố gắng hết sức mình là tôi sẽ thành đạt mà ... Và tôi thực sự cần tình yêu của em để tôi có thể bước tiếp trên con đường tôi đang đi!!

 

" Bác à. Có lẽ bác nhầm rồi : Con sẽ không sống bằng tình yêu mà con sẽ sống và làm tất cả vì tình yêu của con"

 

Chà Chà..

Online để nộp bài cho thầy.. Hạn chót 10h tối rồi .

Có email mới “ Sao anh thay  pass làm gì thế ?? Em về Hà Nội rồi.. Hà Nội đẹp quá , thân thương quá.. 2 h chiều mai ghế đá nhé anh.. Ra sớm không bác bán nước giành mất ^^!.  Em chờ…..”

Tôi lặng đi ..

Nhanh thật !! Đã một năm rồi..

 

Đêm lạnh.. Kiếm một lọ gel nào , cạo râu đi nào.. Tôi tìm một bộ quần áo thật đẹp.. thử và ngắm đi ngắm lại!

 

Chiều mai tôi có một cuộc hẹn..

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3