Em yêu, … hi vọng sau khi chúng ta chia tay, em vẫn ổn.
Em yêu, … hi vọng sau khi chúng ta chia tay, em vẫn ổn.
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Convert: nothing_nhh
Edit: Ishtar
Nguồn: TTV
Uống xong nửa tách cà phê, dạ dày của Dĩnh Tuyển lại đau âm ỉ. Không phải là lo lắng, cũng không phải là tức giận, dường như là một cảm giác mơ hồ, như trong nháy mắt toàn bộ sức lực đều cạn kiệt, cả người mềm nhũn. Không phải cô hoàn toàn không có tư tưởng chuẩn bị, một lúc lâu sau, phía trước truyền đến tiếng huyên náo, nói là cấp trên điều một tổ công tác xuống hỗ trợ. Nói là hỗ trợ, nhưng mà trong lòng mỗi người đều hiểu được. Dù sao nguồn tài nguyên của hạng mục IPO có tính chiến lược nhất, chỉ cần sau khi thành công vài năm có thể kiểm toán toàn bộ số liệu.
Vivian càu nhàu: “Đột nhiên nhảy dù, đúng là còn đáng ghét hơn cả kẻ thứ ba chen chân vào!”
Dĩnh Tuyển không an ủi cô ấy, trên thực tế cô cần phải bình tĩnh, tĩnh tâm, mới có thể nhớ lại toàn bộ mọi chuyện diễn ra ngày hôm nay.
Hội nghị mở lúc mười giờ sáng, lúc chín giờ năm mươi phút, Dĩnh Tuyển xem lại bản ppt lần cuối cùng, các loại số liệu đều chuẩn xác, bản đồ phân tích rõ ràng dễ hiểu, nội dung ngắn gọn súc tích, lời lẽ dễ hiểu, cách dùng từ vựng và ngữ pháp chính xác, dường như tất cả đều không thể chê vào đâu được.
Mười giờ, đối tác cùng các quản lí cấp cao khác lần lượt xuất hiện, Dĩnh Tuyển và đồng nghiệp đứng dậy chào đón bọn họ. Đối tác là một người đàn ông trung niên người Malaysia, nói tiếng Anh lưu loát theo khẩu ẩm đặc trưng của người Đông Nam Á, lần lượt giới thiệu đội ngũ sau lưng mình, nhất là người đứng đầu đám người đó: “Mr.Song.”
Người đàn ông cao lớn vươn tay về phía cô, giọng trầm thấp dễ nghe: “Tống Lãng.”
Đầu ngón tay Dĩnh Tuyễn lạnh run. Giống như đang uống rượu, có chút say, mềm nhũn giống như miếng bông ướt, ngay cả tim cũng đập thình thịch. Thực ra, cô chưa từng say, tửu lượng của cô rất cao, hồi tốt nghiệp đại học, cả bọn rủ nhau đi ăn liên hoan, khi tất cả các bạn nam đều gục ngã, cô còn rất tỉnh táo tính tiền góp tiền, không uổng công năm đó Tống Lãng vẫn khen cô là kế toán viên cao cấp trời sinh.
Trong hội nghị, tiếng phổ thông của Tống Lãng vẫn rõ ràng như trước, mang theo khẩu âm phương Bắc dễ nghe: “Tôi hy vọng hai đội chúng ta hợp nhất làm một, sau này chỉ có khái niệm ‘chúng ta’.”
Không hiểu sao, Dĩnh Tuyển cảm thấy bên tai nóng lên, đúng là hoang tưởng. Anh vốn không nhìn cô nhiều hơn một lần, có lẽ anh sớm đã quên, tự nhiên hào phóng, có thể công tư rõ ràng.
Sau khi hội nghị kết thúc, tới giờ cơm trưa, lúc cô xuống nhà ăn dưới lầu đã hơi muộn, không ngờ lại gặp anh. Hai người đứng ở trong thang máy chật chội, đúng là chịu tội, vận mệnh trùng hợp giống như trò đùa dai của số phận. Trước đây, mặc kệ ai nói gì cô cũng đều bật cười chế giễu, cảm thấy mọi người quá lạm dụng yếu tố phi thực tế để nói về những vấn đề hoang đường. Quanh đi quẩn lại, không ngờ Tống Lãng lại trở thành đồng nghiệp của cô, là đối thủ cạnh tranh kiêm đối tác sẽ hợp tác trong tương lai, từ hôm nay trở đi sẽ là người đứng đầu cả đội, dốc sức làm việc. Mặc dù không đến mức anh chết tôi sống, nhưng cũng cần phải thận trọng.
Lúc ra khỏi thang máy, anh lịch sự giữ nút chờ, ý bảo cô đi trước.
Cô nhìn không chớp mắt, nói lời cảm ơn, vừa mới đi ra hai bước, đột nhiên thấy lạnh gáy. Hóa ra cái vòng cổ ngọc trai Mikimoto không hiểu vì sao lại bị đứt, từng viên ngọc trai giống như quả đỗ dưới ánh nắng chói chang của mặt trời tách ra, rơi tan tác xuống mặt đất.
Không đợi cô kịp phản ứng, Tống Lãng đã ngồi xổm xuống nhặt từng viên, vì thế cô cũng ngồi xổm xuống, cửa thang máy nhẹ nhàng đóng lại, lùi dần xuống dưới, nhưng chẳng ai còn tâm trí đâu mà giữ nó. Hai người chăm chú tìm nhặt những viên ngọc trai, rốt cuộc cũng nhặt gần đủ số ngọc trên vòng, chỉ có một viên cuối cùng dù tìm thế nào cũng không thấy, không biết lăn vào chỗ nào, có lẽ đã rơi xuống khe hở của thang máy.
Dĩnh Tuyển nói: “Bỏ đi, không cần tìm nữa, tôi tới cửa hàng đặt thêm một viên là được.”
Anh nhìn cô chăm chú, Dĩnh Tuyển nhìn thấy hình ảnh chính mình trong mắt anh, dáng người vô cùng nhỏ, dường như nghe thấy một tiếng hít thở nhỏ, cô cũng không nghe rõ lắm, hoặc cũng có thể cô nghe nhầm, Tống Lãng chưa bao giờ thở dài, bởi vì cuộc đời anh, chỉ có xuất sắc, không có tiếc nuối.
Cô cầm sợi dây chuyền đã bị đứt móc ở trong tay, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giống như trong lúc bất ngờ, không kịp đề phòng, đường tình duyên bị cắt đứt dang dở.
Tóm lại là tùy hứng, là chính bản thân cô vài năm trước. Khi đó cô vừa mới ra trường, tất cả đều phải học hỏi lại một lần nữa, loại sinh viên ưu tú sớm bị sự thật mài mòn, hầu như không còn kiêu ngạo, chỉ cảm thấy vất vả. Mỗi lần nhận một dự án, cô đều không cần dùng đến phương pháp giảm béo, cứ đêm khuya lại trở về phòng trọ, ngay cả rửa mặt cũng không có sức, trước tiên là ngã xuống giường, thư giãn xương cổ và cơ thể mỏi mệt rã rời.
Lúc đó hai người gặp nhau cũng không cần tránh mặt, cô làm dự án ở Thành Đô, Tống Lãng thực tập ở HongKong, hai người bận việc đến mức thời gian gọi điện cho nhau đều vô cùng quý giá, có rất nhiều buổi tối, cô nằm trên giường nghe điện thoại, nhưng lại ngủ quên mất.
Sức khỏe và tinh thần bị vắt kiệt đến mức cực hạn, không thể chịu đựng thêm được nữa, chỉ một lần cãi nhau rất nhỏ rất nhỏ, cô dỗi nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Cô vẫn còn nhớ rất rõ, đầu dây bên kia ngừng một lúc, giọng nói cũng giống như đã sức cùng lực kiệt. “Vậy chia tay thôi.”
Thang máy đi lên một lần nữa, ngọn đèn ấm áp trên trần nhà tỏa ánh sáng dìu dịu, hòa lẫn với những ngọn đèn đường rực rỡ xa xa, nhìn bên ngoài, thang máy giống như một cái hộp thủy tinh to lớn, chậm rãi di chuyển giữa trời đêm, mà khuôn mặt anh tuấn của anh vẫn giữ nguyên vẻ khó tin như cũ.
Dĩnh Tuyển nhớ hồi xưa từng cùng Tống Lạng hẹn khi kết hôn, nhất định đi hưởng tuần trăng mật ở Nhật Bản, bởi vì một lần đi xem phim, cảm thấy nơi đó rất lãng mạn. Sau khi chia tay với anh một năm, cô mới có kỳ nghỉ phép, một mình tới Nhật Bản, giống như những người khách du lịch khác, cũng lên trên tháp Tokyo, ngắm nhìn bóng đêm dần dần phủ xuống.
Thực ra, Tokyo cũng giống Thượng Hải.
Giống ở chỗ luôn có những ánh đèn phồn hoa rực rỡ.
Chỉ là đã không còn anh bên cạnh, cái nền phồn hoa ấy cũng vô cùng thê lương.
Ngày hôm sau, ở trong phòng trà, đột nhiên Vivian hỏi: “Phương sư tỷ, Tống Lãng học cùng trường chúng ta phải không?”
Dĩnh Tuyển nhìn sư muội vừa mới vào công ty năm trước, gật đầu mỉm cười: “Biết người biết ta.”
Vivian mỉm cười: “Trăm trận trăm thắng.”
Giống như khói thuốc súng tràn ngập đối chọi gay gắt, thực ra cũng chỉ là mạch nước ngầm mãnh liệt. Dù sao thì mọi người cũng có chung một mục tiêu cuối cùng, mà năng lực của Tống Lãng lại ưu việt, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, dần dần khiến mọi người cảm phục. Cuối cùng, ngay cả Vivian cũng khâm phục: “Mọi người đều nói bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, khó có ai trước sau như một như Tống sư huynh.”
Dĩnh Tuyển nhìn lúm đồng tiền như hoa của cô ấy, chỉ cảm thấy vô cùng buồn bã.
Trong lúc làm việc, Tống Lãng vô cùng quan tâm Vivian, nhưng cũng không khác những người khác. Dĩnh Tuyển thấy mình mẫn cảm quá mức, tận đến buổi tối hôm tới hiện trường xí nghiệp làm kiểm toán, tăng ca đêm khuya, sắc mặt mọi người đều trắng bệch, hai mắt đỏ bừng. Dĩnh Tuyển cảm thấy đau bụng, uống một tách cà phê, giống như chỉ có luồng nhiệt nóng này mới đủ áp chế cơn đau.
Muốn đè nén.
Vivian vừa làm việc, vừa thì thào: “Nếu bây giờ có bát cháo hoa, em tình nguyện giảm mười năm tuổi thọ.”
Cô vừa dứt lời, Dĩnh Tuyển càng thấy đau bụng dữ dội. Đèn chân không sáng như ban ngày, ngẩng đầu ra từ giữa đám số liệu chồng chất như núi, vẫn không thể phục hồi tinh thần. Tống Lãng nói: “Tôi biết có một quán cháo gần đây, có thể đặt hàng chờ họ mang tới.”
Mọi người chỉ còn thiếu nước reo hò ầm ĩ, tới lúc có cháo mang tới, hương vị ngọt ngào thơm ngát, khích thích khẩu vị, tất cả đồng loạt bỏ số liệu đi ăn cháo. Tống Lãng làm như vô tình, mang một phần cháo hoắc hương thịt nạc tới trước mặt cô: “Phương tiểu thư.”
Dĩnh Tuyển khách sáo nói lời cảm ơn..
“Cháo bát bảo em đặt đâu rồi?” Vivian lật lật hết các hộp cháo: “Cháo bát bảo mau ra đây!” Vì còn trẻ tuổi, cử chỉ như vậy cũng không có vẻ lỗ mãng, ngược lại hoạt bát. Đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất, thức đêm tới giờ này, ngay cả quầng đen nơi khóe mắt cũng không có. Dĩnh Tuyển nghĩ, chẳng cần soi gương cũng có thể khẳng định mình sớm biến thành gấu trúc, giương hai vành mắt đen làm việc.
Có người tìm thấy cháo bát bảo, đưa cho Vivian, chẳng bao lâu sau, Dĩnh Tuyển nghe thấy tiếng cười của cô ấy: “Oa, anh Tống cũng ăn cháo bát bảo ư?” Âm điệu sung sướng, giống như có một niềm vui ngoài ý muốn.
Thìa cháo hoắc hương đắng ngắt, Dĩnh Tuyền cố nuốt từng miếng xuống.
Hạng mục này còn chưa làm xong, Dĩnh Tuyền bị xuất huyết dạ dày phải vào bệnh viện, vạn trượng hung tâm cũng không ngăn được bệnh đến như núi đổ. Cấp dưới và đồng nghiệp trong tổ tới bệnh viện thăm cô, đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối, hạng mục IPO này là do cô dốc hết sức lực làm việc, nay bị bệnh coi như tất cả đều chắp tay tặng cho Tống Lãng.
Cô nằm trên giường bệnh, còn có thể nghe nhóm đồng nghiệp nói đùa. “Lần này làm mệt tới mức hộc máu.”
Có người nói cho cô biết, Vivian và Tống Lãng đi Tokyo công tác, cho nên không thể đến thăm cô.
Dĩnh Tuyển thờ ơ chuyển sang chủ đề khác.
Ở bệnh viện gần hai tuần, toàn bộ tin nhắn và email đều không cần trả lời, nếu không đêm hôm khuya khoắt bị lửa cháy sẽ bị cấp trên triệu tới, thông báo có người nào đó làm sai số liệu.
Từ lúc đi làm cho tới nay, Dĩnh Tuyển chưa từng được nghỉ nhiều như vậy, mỗi ngày truyền nước xong liền nằm ngay trên giường chơi game. Chơi đi chơi lại, cô vẫn chỉ biết chơi mỗi trò Zuma, nhìn chuỗi viên đạn giống như một chiếc vòng ngọc trai đủ mọi màu sắc, có đôi khi may mắn, những viên ngọc cùng màu va chạm nhau rồi biến mất.
Trời dần nhá nhem tối, thời gian trong phòng bệnh như dừng lại, chỉ có tiếng bang bang phát ra từ máy chơi game cầm tay, lúc hoàng hồn, rốt cuộc cô cũng phá đảo, hóa ra cũng chẳng có gì mới mẻ.
Nhưng là không ngờ rằng, sau khi Tống Lãng trở về lại đi một mình tới bệnh viện thăm cô, mang theo một lẵng hoa, còn cố ý mua một suất cháo hoắc hương thịt nạc. Cô chào hỏi anh giống như chào hỏi những đồng nghiệp khác, khách sáo gọt hoa quả mời anh ăn. Vỏ quả táo dần dần đổi thành sợi dài cuốn thành hình xoắn ốc, hai người đều im lặng không nói gì, có thể sự lạnh nhạt của cô cũng khiến anh không thấy hứng thú.
Anh đi rồi, cô mở hộp cháo ra, mùi thơm thoang thoảng, cô chưa bao giờ thích cháo mặn, có lẽ anh đã sớm quên.
Cô đặt hộp cháo sang một bên.
Y tá đi vào đo nhiệt độ cơ thể giúp cô, nhìn hộp cháo liền nói: “Ủa, cháo hoắc hương à? Rất tốt cho dạ dày, bệnh của cô nên ăn món này nhiều một chút.”
Trong nháy mắt, Dĩnh Tuyển đờ người, đêm tăng ca đó, dưới ánh đèn chân không, chỉ thấy ngón tay thon dài của anh, từ trong túi hàng lấy vội bát cháo đó cho cô. Rõ ràng biết cô không thích, nhưng anh cũng biết cô bị đau dạ dày từ hồi học đại học.
Hoắc hương có vị đắng, tuy rằng cháo đã nguội, nhưng Dĩnh Tuyển vẫn chậm rãi nuốt từng thìa.
Tới lúc đi làm lại vừa vặn tham dự cuộc họp với Sp*****or, Vivian ôm tài liệu ca thán: “Em thà làm hai dự án kiểm toán chứ không muốn giao tiếp với Sp*****or.”
Tống Lãng cũng không nói gì, Dĩnh Tuyển cảm thấy anh gầy đi, sắc mặt có vẻ tiều tụy, lúc cô không có mặt, toàn đội đều do anh dẫn dắt, trèo đèo lội suối vô cùng vất vả, mọi khó khăn đều do anh gánh vác. Hạng mục kết thúc, mọi người đều như bị bệnh tâm thần, hận không thể ngay ngày mai ký kết hợp đồng với Sp*****or, để nhanh chóng vứt củ khoai lang nóng phỏng tay này đi.
Không biết từ lúc nào thì mỗi lần tăng ca, món cháo đã trở thành đồ ăn khuya truyền thống, theo thường lệ có người gọi điện thoại gọi đồ ăn tới. Vivian mang một chén cháo bát bảo đưa cho cô: “Phương sư tỷ, chị ăn đi này.”
Dĩnh Tuyển còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng Tống Lãng truyền tới từ phía sau: “Tôi muốn ăn cháo bát bảo, đổi cho tôi đi.”
Vivian lập tức trọng sắc khinh bạn, chuyển cháo cho Tống Lãng. Dĩnh Tuyển cũng không nói gì, trên màn hình hiện lên avatar màu xám của Tống Lãng, status cũng chỉ viết một câu mơ hồ: “Thượng Hải sắp tới hè rồi.”
Thượng Hải sắp tới hè rồi?
Thời tiết chuyển mùa, dù thế nào thì điều hòa trong văn phòng đều vĩnh viễn để ở mức hai mươi ba độ, đèn chân không trên trần nhà luôn sáng, không phân biệt nổi ngày đêm, Dĩnh Tuyển luôn mặc váy, và áo khoác Cashmere mỏng manh. Bên ngoài là mùa gì, từ lâu cô đã không còn quan tâm.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Tống Lãng ngồi gần trong gang tác, anh đang tập trung nói chuyện qua điện thoại. Thìa ở cửa hàng cháo này vô cùng đặc biệt, không phải là loại thìa nhựa thông thường, mà được làm từ gỗ trúc, mài rất bóng loáng, cầm trong tay cảm giác lành lạnh.
Hồi học đại học, anh thường xuyên đứng ở sân thể dục đợi cô, khi đó cô thích ăn cháo bát bảo ở Tây Môn, anh thường mang cặp lồng đi mua, lúc trời lạnh thường chạy rất nhanh, lúc cô ngồi ăn trên khán đài, vẫn còn thấy nóng. Khi đó, bọn họ có một cặp thìa trúc, giống nhau như đúc, trên thìa khắc một cặp gấu mèo, mua vào dịp nghỉ hè đi núi Thanh Thành.
Cô ngẫm nghĩ, rồi đổi status MSN của mình thành “Thực ra cháo hoắc hương ăn cũng được.”
Tống Lãng ở trạng thái busy, nhưng chẳng bao lâu sau, status của anh lại đổi thành: “Đau dạ dày không nên ăn cháo ngọt.”
Không ngờ anh lại để ý, cũng không ngờ anh lại cố ý giải thích, cô có chút lúng túng, cũng có một chút vui mừng, giống như trước đây bọn họ xa nhau nhưng lại luôn muốn nghe điện thoại, mà hiện giờ rõ ràng gần trong gang tấc, mà lại phải dùng status MSN để trao đổi. Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc anh quay sang, mỉm cười với cô.
Từ ngày hôm đó, Dĩnh Tuyển thường hay để ý, nhìn status của anh. Bận việc tới mức tối mặt tối mũi, status của cô là “càng đánh càng hăng”, mà anh đổi status của mình thành “Vô hướng không được”, tám chữ này đứng cùng một chỗ khiến tinh thần người ta phấn chấn, may mắn là chưa ai phát hiện ra bí mật nhỏ của hai người bọn họ.
Ngày kí kết hợp đồng với Sp*****or cũng là sinh nhật Tống Lãng, mọi người mượn cơ hội ồn ào muốn Tống Lãng mời khách, ngay cả đối tác cũng đi theo giúp vui, Tống Lãng sảng khoái đồng ý.
Hạng mục coi như là chấm dứt viên mãn, mỗi người đều có cảm giác như trút được gánh nặng, hoàn toàn thả lỏng. Tiệc đứng ăn rất no, trong buổi tiệc Vivian nửa đùa nửa thật yêu cầu đối tác cho nghỉ ngơi, bị đối tác chậm rãi bác bỏ, ông chủ người Malaysia còn lôi ra một câu Trung Quốc: “Kết hôn, có thể, sinh con, có thể, sinh bệnh, có thể, nghỉ ngơi, không thể.”
Vivian lại quay sang nhìn Dĩnh Tuyển, vui tươi hớn hở học giọng điệu của đối tác: “Kết hôn, có thể! Sinh con, có thể! Càng đánh, càng hăng, vô hướng, không thắng!”
Mọi người ồn ào cười ha hả, rốt cuộc Vivian không giấu được sự phấn khích nói: “Sư tỷ, ngay cả em mà chị cũng lừa, không có tình nghĩa nha, mọi người đều sớm biết cả rồi, lần này nhất định phải để chị và Tống sư huynh mời khách!”
Không ngờ bí mật nhỏ này cũng rơi vào trong mắt mọi người.
Dĩnh Tuyển uống một chút rượu vang đỏ, không biết vì sao đã hơi ngà ngà say, hai gò má nóng lên, ngay cả ăn bánh ngọt vào cũng không đỡ. Có lẽ sau lần giải phẫu, dạ dày của cô bắt đầu hấp thu cồn.
Ăn tiệc đứng xong, ngoài trời đã chuyển sang sâm sẩm tối, là thành phố bóng đêm đẹp nhất, những ánh đèn rực rỡ lấp lánh. Dĩnh Tuyển đứng ở ven đường chờ taxi, không ngờ Tống Lãnh lái xe từ bãi đỗ xe đi ra, lại dừng ở bên cạnh cô.
Trên đường đi, hai người đều không nói gì, giống như ngôn ngữ đã trở nên dư thừa.
Anh đưa thẳng cô về tận nhà, cuối cùng mới nói với cô: “Có cái này lần trước quên không đưa cho em.”
Trong lòng cô khẽ giật mình, khóe môi anh cong cong, mở lòng bàn tay.
Viên ngọc trai trắng nõn nằm giữa bàn tay to lớn của anh, tròn trĩnh, đây đúng là viên còn thiếu trong chuỗi vòng cổ của cô, lần đó dù tìm thế nào cũng không thấy.
Cô nhẹ nhàng “A” một tiếng.
Anh cười có chút xấu hổ, giống như chàng trai vẫn thường đợi cô ở sân thể dục năm nào, năm tháng trôi qua, hình ảnh năm xưa như tái hiện, một lần nữa đứng ở trước mặt cô, khiến người ta hốt hoảng mà say đắm. Cô nghe thấy anh nói: “Lúc đó anh quay lại thang máy tìm một lần nữa, lấy nó ở dưới tấm thảm.”
Trong nháy mắt, dường như cô không biết phải làm gì, suy nghĩ một lúc lâu sau lại hỏi anh một câu chẳng liên quan chút nào: “Thượng Hải sắp tới hè rồi, status trước đây của anh, có nghĩa gì?”
Anh giật mình, cuối cùng cười: “Mùa xuân ở thành phố này rất ngắn, anh nghĩ mùa xuân đã qua đi.”
Tình yêu không giống như vậy, trôi qua rồi biến mất.
May mắn còn có cơ hội lại đến lần nữa.
Anh vươn tay cầm tay cô: “Em muốn nghỉ ngơi sao?”
“Vâng?”
Anh nói: “Anh cũng muốn nghỉ ngơi.”
Dĩnh Tuyển mỉm cười.
Tại sao lại không chứ?
————— Hết————–