Săn đuổi - Chương 17 - Phần 1

CHƯƠNG 17

Morton
cảm thấy bánh xe trước mũi chiếc Concorde nâng bổng lên khỏi đường băng và thấy
đôi cánh bay nghiêng, vút lên không trung. Một lát sau, các bộ phận máy móc
dùng hạ cánh đều co lên đưa vào bụng máy bay, và chiếc mũi khoằm nằm vào vị trí
bay theo đường thẳng. Vị trí này giữ yên cho đến khi máy bay vào không phận
nước Anh.

Bốn
giờ đã trồi qua sau buổi họp điện đàm thượng đỉnh, chuyến bay này cất
cánh.

Bên
trong chiếc Concorde đã được thiết kế để tạo nên một tổng hành dinh mặt trận
trên không. Ở đấy, thủ tướng Israel
và những thành viên chủ chốt trong Hội đồng sẽ tiến hành cuộc chiến cuối cùng
của Israel.
Karshov đã dành cho Morton chiếc máy bay trong suốt chiến dịch này.

Ở sau buồng
lái là cabin của Thủ tướng. Trong cabin có một giường ngủ. Tiếp theo đó là chỗ
ngồi cho các phụ tá, rồi phòng họp và toalét. Phần còn lại của máy bay dùng làm
trung tâm truyền tin, với thiết bị trên tám mươi triệu đô la gắn gọn gàng vào
phần từ giữa máy bay cho đến đuôi.

Chiếc Concorde
nghiêng bốn mươi độ khi máy tính điều khiển máy bay hướng về phía bắc. Với tốc
độ bốn trăm cấy số/giờ chiếc máy bay quành trên bờ bể Tel Aviv rồi nhanh nhẹn
bay lên, băng qua Địa Trung Hải. Trong lúc máy bay cất cánh, những máy bay kỹ
thuật nối chiếc Concorde với vệ tinh viễn thông quốc phòng đã được đặt vào vị
trí cao mười nghìn dặm trên sa mạc Nagev.

- Chúng ta đã
nối đường dấy với Thủ tướng rồi đấy. - Người sĩ quan trung tâm viễn thông nói
với Morton.

Trên máy bay,
chỉ có Morton mới vượt quá quyền hạn của người mặc đồ bay có bộ râu mép, người
chỉ huy ba mươi chuyện viên điện tử này.

Morton quay
chiếc ghế có lưng dựa cao để nhìn những màn hình cao sáu inh gắn vào vách ngăn
với phòng lái. Điện bật sáng trên một màn hình rồi mặt của Karshov hiện ra.
Không khí yên lặng.

- Chào anh,
David.

- Xin chào Thủ
tướng.

- Thủ tướng
Kunzler vừa gọi điện cho tôi hay là ông ấy rất lo lắng sợ những gì anh làm có
thể khiến cho Raza thù hằn nước Cộng hòa Liên bang đấy.

Kunzler đang
nắm giữ chức vụ cao nhất của nước Đức thống nhất.

- Ngài đã nói
gì với ông ta? - Morton hỏi.

- Tôi nói ông
ta cứ làm những gì tôi đang làm, cứ làm ngơ đi và tôi thề rằng anh không hề nói
cho tôi biết. - Karshov cười khúc khích.

- Xin cám ơn
ngài.

Bỗng Karshov
trang trọng nói:

- Hiện anh
đang ngồi ở chỗ của tôi đấy, David. Anh có thấy miếng thiếc nhỏ ở bên trái của
anh đấy không? Nâng nó lên đi.

Morton nâng
một miếng thiếc sơn đen áp sâu vào trong một ô vuông kiểm tra. Bên dưới hộp có
hai chìa khóa sơn đỏ.

- Chìa khóa mở
cửa địa ngục đấy, David à. Nếu một ngày nào đó có cơ nguy dân tộc ta bị tiêu
diệt, tôi sẽ ngồi vào chỗ anh đang ngồi và vặn chìa khóa đấy. Chúng không thể
nào ngăn được kho vũ khí nguyên tử của chúng ta nổ tung được. Cho dù tôi ngồi
hàng giờ trên ghế ấy, tôi vẫn chưa hề nghĩ đến trận chiến cuối cùng nằm kề gang
tấc với mình cả.

Morton nhẹ
nhàng hạ cái nắp xuống. - Tôi hy vọng Ngài sẽ không bao giờ đóng vai Chúa cả, thưa
Thủ tướng.

- Anh bấy giờ
rất có khả năng đóng đấy.

Sau khi khuôn
mặt của Karshov đã biến mất rồi, Morton vẫn ngồi yên, lắng nghe nhân viên của
ông tìm băng tần và kiểm tra tần số. Một lát sau, người sĩ quan truyền tin báo:

- Thiếu tá
Nagier đang gọi trên đường dấy tiếp vận số hai.

Morton quay qua màn hình.

- Có gì mới
không, Danny?

- Lính của
Yertzin đã tiến vào, sáu mươi lính biệt kích tinh nhuệ, tất cả đều là cựu chiến
binh ở Afghan. Họ nhờ hai nhân viên của Đô đốc đi theo để liên lạc với vệ tinh
của cơ quan An ninh quốc gia NSA.

- Vệ tinh nào?

- Vệ tinh
GWEN.

Morton nhìn
viên sĩ quan truyền tin. Vệ tinh "Mạng lưới Địa Ba Khẩn" (GWEN. -
Ground Wave Emergency Network) là một vệ tinh mới nằm trong kho vũ khí của cơ
quan An ninh quốc gia NSA. Vị sĩ quan truyền tin gật đầu. Chiếc Concord đã được
trang bị máy móc để nhận tin từ vệ tinh này.

- Chúng ta sẽ
ráp nối với vệ tinh ấy, Danny à.

- Tôi đã yêu
cầu họ nối với vệ tinh Milstar rồi.

Hệ thống trên
vệ tinh này rất bí mật và rất phức tạp khi sử dụng. Nó bay quanh trái đất và
liên lạc được rất nhanh, rất bảo đảm giữa các cấp chỉ huy với nhau. Danny nói
tiếp:

- Chúng ta đã
nghe cuộn băng của Michelle lấy được. Cũng chính người phụ nữ này nói trong
những cuộn băng khác. Ngoại trừ giọng lịu trong cuộn này có phần dễ chú ý hơn.
Tôi đã sao gởi một cuộn đến cho Lacouste rồi. Cuộn băng đem thẳng đến cho Nội
các nghe.

- Ông ấy có
nghĩ là họ sẽ nhượng bộ không?

- Ông ấy đang
cố gắng thuyết phục họ vững tâm đấy.

- Có dấu hiệu
gì ở Nam Phi giúp Lester tìm ra con đàn bà này không?

- Hoàn toàn
không có. Có một toán du lịch Hy Lạp trở về vào đêm đó. Máy vi tính bị hỏng
khiến cho chuyến bay hoãn lại hai giờ. Vorag cho biết người Hy Lạp phản đối ghê
lắm. Theo tôi thì họ rất cầu an. Athens lại thiếu thiện chí nữa, lần thứ ba
trong tháng này. Còn chuyện nữa, một máy nghe lén gài trong máy vi tính của
Phòng Nhập cư cho biết các máy bay đã bị dồn ứ lại giữa La Mã và
Damascus.

- Còn gì nữa
không?

- Percy West
cho biết ông ta đã cho xe ra đón anh. Nhưng ông ta không đi được. Ông ấy bận báo
cáo tại đại lộ Downing. Vì vậy Fuller sẽ ra đón anh. Sau đó họ sẽ gặp anh tại
đại lộ Foley.

Đại lộ Foley
là nơi cơ quan Mossad đặt trụ sở mật tại Luân Đôn.

- Anh đã chấm
dứt công tác của Costas chưa?

Costas
Calcanis, nhân viên mật vụ của Mossad tại Athens, là người được Bitburg chỉ
định đầu tiên. Vì thế mà Calcanis thường không hoàn thành nhiệm vụ của Morton
giao phó. Anh ta làm việc cũng tốt đấy, nhưng nhiều lúc anh ta có phần trình
diễn và hầu như ngỗ ngược. Có lẽ vì thế mà Bitburg lại thích, ông ta dùng để
kiểm tra người nào đối nghịch lại với mình.

- Tôi đã mật
gởi đến cho anh ta những tin chặn được. Thêm những chi tiết do Steve và Cụ Gù
cho biết về người đàn bà ấy.

Mỗi nhân viên
mật vụ Mossad đều có máy nghe tí hon để nhận được những lời nhắn qua vệ tinh
viễn thông quốc phòng. Vì là đang trong giai đoạn thí nghiệm cho nên Calcanis
cũng là người đầu tiên có máy nhỏ bỏ túi ấy để trắc nghiệm trong vùng. Danny
cười toe toét.

- Lần trước
chúng tôi gọi đến anh ta, máy cứ hoạt động, còn Costas thì không tắt đi. Lúc ấy
anh ta đang đi xem hát, anh ta đóng vai một bác sĩ đeo máy bip bên người phòng
có trường hợp khẩn gọi đến.

- Cho anh ta
nghỉ việc càng sớm càng tốt. Tôi cảm thấy an tâm hơn khi Athens không còn là
nơi phải lo lắng nữa.

Sau khi Danny
đã biến mất trên màn hình, Morton ngồi nhìn vào đồng hồ hiện số chỉ tỉ lệ số
Mac (số tỉ lệ giữa vận tốc với vận tốc âm thanh) gắn trên vách ngăn với buồng
lái, con số tiến dần đến một ngàn Mac khi chiếc Concorde vượt bức tường âm
thanh. Thế rồi ông lại một lần nữa nghĩ đến cách trả lời những điều người ta sẽ
hỏi ông ở Đức. Cô ta đã ra sao rồi sau hai năm bị cầm tù đấy?

Còn cách
khoảng năm mươi dặm và ở độ cao khoảng một ngàn rưỡi mét, chiếc Airbus của hãng
Hàng không Pháp bay từ Tripoli đến Athens đã trễ mất ba mươi phút vì máy vi
tính ở phòng nhập cư đã bị hỏng.

- Thưa quý bà
quý ông, bất kỳ ở phi trường nào, cảnh chậm trễ như thế này cũng là một vấn đề
khó khăn sẽ được giải quyết chóng vánh thôi. - Tiếng xin lỗi trong buồng lái
cất lên. - Nhưng hiện dưới đất báo cho chúng tôi biết phi đạo đang kẹt cứng, cho
nên họ muốn chúng tôi bay thêm ít vòng nữa. Tôi chắc quý ngài sẽ thông cảm cho
hoàn cảnh của họ.

Raza quay về
phía Nadine, chị ta ngồi ở bên cửa sổ vé hạng nhất, hắn bóp chặt hai tay chị
trong tay mình. Chị cười với hắn, hai mắt long lanh vì kích động.

Trước khi rời
trại, hắn đã điện thoại cho người liên lạc của tập đoàn tu sĩ Hồi giáo ở
Tripoli, nói cho người này biết hắn muốn gì. Người này gọi đến Athens và ngay
sau đó máy vi tính gặp phải trục trặc. Máy tiếp tục không hoạt động được thêm
một giờ nữa sau khi chuyến bay đến Tripoli đã hạ cánh. Raza ngước mắt nhìn lên.
Cô tiếp viên hàng không đang đứng bên cạnh hắn, tay cầm chai sâm banh, miệng
cười tự nhiên.

- Ông dùng một
ly khi chúng ta lượn quanh nhé?

Hắn lắc đầu và
cười để xua cô ta đi. Raza chọn Nadine để đóng cặp với hắn rất cẩn trọng. Hắn
cho chị ta ăn mặc để đóng vai cô dâu mới. Chị không cần phải hóa trang. Hắn
không thể làm cho chị mất nét thơ ngấy được.

Trong thời
gian hắn ở Moscou, người huấn luyện viên KGB đã nói rằng hóa trang càng giản dị
càng tốt. Chỉ thay đổi cái chính yếu thôi, luôn luôn làm cho mình già hơn thì
tốt. Raza nhuộm tóc và lông mày cho bạc ra rồi hóa trang khuôn mặt cho thành
một gã trung niên. Hắn đeo cặp kính gọng màu xám. Dưới áo sơ mi, hắn mặc chiếc
áo dài mỏng độn hai vai cho rộng thêm và độn bụng cho phệ ra như một tay cự
phú. Mấy chiếc răng, hắn tô cho vàng ra. Hắn đeo trên ngón tay chiếc nhẫn cưới
mới lóng lánh so với cái nhẫn cưới của Nadine. Cả hai đều đi du lịch bằng giấy
thông hành của Pê Ru.

Tựa người qua
Nadine, Raza nhìn nhiều chiếc máy bay khác đang lượn quanh trên không. - Tuyệt.
- hắn nói nho nhỏ. - Thiên hạ sẽ nổi điên lên hơn thường ngày ở các phòng nhập
cư và quan thuế. Rồi sẽ xảy ra cảnh gắt gỏng vì máy móc bị hư hỏng, cố giữ cho
mọi người tiếp tục di chuyển, tránh gấy phiền nhiễu. Athens quả là phi trường
hắn ưng ý nhất.

Cô tiếp viên
hàng không trở lại để thu hồi báo chí. Tất cả báo chí đều nằm yên trong túi bọc
ở ghế ngồi trong suốt chuyến bay, Raza đưa tay lấy hết ra. Tờ International
Herald Tribune rơi xuống và mở ra, tất cả các nhan đề đều viết về Trekfontein,
những vụ nổ ở khách sạn và tai họa ở Athens. Raza lấy tờ báo lên, rồi vẫy tay
xua cô tiếp viên đi với vẻ khó chịu.

Những bài
tường trình từ Luân Đôn, paris và Washington đều cho thấy cuộc săn lùng đang
ráo riết. Cứ để cho chúng săn lùng đi. Nơi nào bị săn lùng là nơi ấy đi lại
được an toàn hơn. Hắn quay sang câu chuyện viết về vụ nổ ở Athena. Chỉ có một
thi thể được nhắc đến mà thôi. Bác sĩ pháp y tin rằng thi hài không nhận diện
ra là một thiếu nữ mang một số chai lọ theo; những mảnh chai đã tìm thấy lẫn
lộn trong đám xương vụn. Một phát ngôn viên của cảnh sát nói rằng cô ta có thể
là một người bán thuốc dạo thường thấy rất nhiều ở Athens.

Raza xếp tờ
báo đưa cho Nadine. Hắn vỗ vỗ vào tay chị rồi áp miệng vào sát tai chị: - Không
cần lo lắng lắm. Hơi nóng chắc đã tiêu hủy hết cả rồi.

Nadine cảm
thấy hắn đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng vẻ điên loạn vẫn còn đấy, hiện
trên mắt trên môi hắn, rồi biến mất. Chị đưa tay âu yếm vuốt mặt hắn.

Cô tiếp viên
trở lại, mang theo khăn lau ấm. Raza đưa tờ báo cho cô ta. Hắn và Nadine lấy
khăn ấm lau tay rồi đưa lại cho cô tiếp viên. Không ai nói chuyện với cô ta
trong suốt chuyến bay. Raza học được một bài học ở Moscou nữa, là tránh những
cuộc tiếp xúc không cần thiết.

Ba mươi phút
sau, họ đã qua được hai trạm nhập cư và thuế quan trót lọt. Raza đưa giấy thông
hành qua quầy. Giấy thông hành được đóng dấu và trả lại cho hắn. Một viên chức
thuế quan viết phấn lên hành lý hắn mà không yêu cầu mở mấy chiếc cặp da đắt
tiền ra khám xét. Raza đã nghe theo lời khuyên của KGB, hắn mua loại cặp thật
đắt tiền để tăng thêm vẻ sang trọng lên.

Ra ngoài phòng
khách của phi trường, Raza nhanh nhẹn, khôn khéo nhìn vào đám đông. Chỉ có
Cairo hay Mexico mới hấp dẫn nhiều khách đến đón máy bay thôi. Mùi thuốc lá và
mùi mồ hôi nhắc Nadine nhớ đến không khí hôi hám ở vùng ngoại ô Beirut. Raza
trông thấy Lila. Hắn chen qua đám đông tiến đến phía chị ta.

- Xin chào. -
Lila nói nho nhỏ, vừa hôn cả hai má Raza.

- Anh rất vui
sướng được gặp lại em. - Hắn trả lời. Hắn bỏ đi và nhìn Anna. Hắn không bước
đến để ôm hôn cô ta. Cô ta cười, vẻ xanh xao buồn bã.

Sau khi Nadine
đã chào hỏi lấy lệ hai người phụ nữ, họ đều bước ra khỏi phi trường, không ai
nói gì với nhau hết. Chỉ có mình Nadine mới biết được sự giận dữ của Raza đang
sắp bùng ra mà thôi. Anna đã nhắc cho hắn nhớ lại cảnh thất bại ấy.

Tập đoàn tu sĩ
Hồi giáo đã dành cho hắn một chiếc Mercedes tại Athens. Trong lúc Anna chất va
li vào thùng xe, Raza vào ngồi ở phía sau xe với Nadine. Hắn nhìn ra cửa xe, hai
tay đan mấy ngón vào nhau để trong lòng. Nadine biết đấy là dấu hiệu cho thấy
hắn đang lo âu.

Anna ngồi vào
tay lái, chị lái xe theo hướng về Athens. Tất cả đều im lặng, không khí thật
nặng nề đáng sợ. Khi vào thành phố, Lila đang ngồi ở ghế trước quay lại nhìn
Raza. Chị ta nói:

- Zelda chết
hoàn toàn do tai nạn.

- Đúng thế, đúng
thế. - Anna hăng hái đáp.

Raza rít lên
trong miệng: - Chúng ta sẽ nói đến chuyện này khi tôi hỏi cô.

Hắn quay nhìn
ra cửa xe. Nadine thấy Anna lo sợ ra mặt. Họ lặng lẽ lái xe về căn hộ của tập
đoàn tu sĩ Hồi giáo. Căn hộ nằm ở tầng trệt, gồm ba phòng tiếp khách, năm phòng
ngủ, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng. Lại còn có một nhà bếp và một phòng ăn
rộng rãi thông với hành lang rộng. Đồ đạc trong phòng nhắc cho Nadine nhớ đến
vila: cũng toàn đồ gỗ chạm trổ, nặng nề, sẫm đen, và ghế dựa toàn bọc da lạc
đà. Raza quay qua Anna:

- Đi pha trà
đi. Khi nào xong báo cho tôi biết.

Không nói một
lời, hắn bước ra hành lang, hai tay nắm chặt thanh sắt tròn trên lan can, ngẩng
đầu lên nhìn mặt trời, đôi môi mấy máy không thành lời.

- Tôi biết anh
ấy không hề cầu nguyện mà. - Anna nôn nóng nói.

Nadine lãnh đạm nhìn cô ta.

- Anh ấy không cầu nguyện. Anh ấy nguyền rủa những gì đã
xảy ra. Tất cả kế hoạch của anh gần như hoàn toàn thất bại vì sự ngu ngốc của
Zelda.

Chị đem va li của mình vào căn phòng chính dành cho chủ
nhà. Phòng kê một cái giường đôi lớn, chung quanh giường kê nhiều ghế dài bọc nệm.
Tủ áo quần chạy dọc theo một bức tường. Phòng tắm lát bằng đá thạch anh màu đỏ.
Bỗng giọng Lila cất lên:

- Buồng tắm thường làm cho tôi tưởng tượng nhiều cảnh hấp
dẫn.

Nadine quay lại. Lila đang đứng bên cạnh giường, mỉm
cười. Nadine nhìn chị ta rồi nhíu mày. Lila bước đến phía chị, vẫn tươi cười.
Chị ta đang mở nút áo chiếc áo khoác dài.

- Đừng cau có, cưng! - Cô ả nói nho nhỏ. Á bước đến gần
hơn, đưa tay sờ vào mặt Nadine.

- Dừng lại! - Nadine nắm cổ tay Lila, đẩy ra.

Hai người đứng yên một lát, lượng sức nhau và chờ
xem.

- Đừng cau có, cưng à. - Lila lại nói.

- Tao đâu có cau có. - Nadine đáp, rồi đẩy mạnh cô ta ra
xa.

Lila cười tinh quái nhìn chị. Cô ả rất cần xả hơi sau
những ngày quá căng thẳng vừa rồi. Tuy có Anna, nhưng khó làm cho cô ả hài lòng
được. Cô ta nói nho nhỏ:

- Mày thật quá đẹp cho đàn ông đấy.

- Lila, tao yêu anh ấy. - Nadine đi qua mặt Lila, chị đặt
chiếc va li lên giường. Chị mở va li ra.

- Này cưng, Raza không biết yêu là gì đâu. Còn mày thì có
tin thật rằng mày là người duy nhất không? Anh ấy không bao giờ thỏa mãn
đâu.

Nadine quay phắt người lại. Chị nắm trong tay con dao găm chị mang theo trong quần áo.
Chị đung đưa cán dao trong tay, rồi nhanh như chớp, phóng mạnh cấy dao.

Cấy dao găm
vào khung cửa, cách đầu Lila một inh.

Nađine quay lại, lấy trong va li ra một con dao
khác.

- Đừng nói về chồng tao như thế. - Nadine gằn giọng nói.
Chị bước đến lôi con dao ra khỏi khung gỗ, rồi bước lui nhìn vào mặt Lila. -
Mày tránh xa anh ta ra! Và xa cả tao nữa!

Không nói một lời, Lila bước ra khỏi phòng ngủ.

Nadine lại soạn đồ tiếp trong va li ra. Chị đã học cách
phóng dao khi còn nhỏ. Không ai địch nổi với chị ngoài Shema.

Shema! Từ khi rời Tripoli, chị không hề nghĩ đến người em
mình. Chị biết chị vẫn còn mong muốn cho em chị được tự do, nhưng chị không
muốn Shema lại đẩy chị vào hậu trường thêm một lần nữa. Chị lấy làm lạ là chị
không hề thấy tội lỗi về chuyện này.

Khi Raza gọi to, kêu chị vào phòng khách với hắn, thì chị
đã thấy Lila và Anna ngồi bên nhau trên một ghế dài. Tách trà nhỏ và một bình
thủy tinh đầy nước trà có pha lá bạc hà tươi đã để ở trên bàn.

Bên cạnh đó là năm chai "Đêm Hy Lạp" còn lại, chứa
đầy vi rút bệnh than B.C. và một thùng bìa cứng đựng hai tá chai nước hoa
không.

Raza đứng dưới một bức tranh lồng trong khung mạ vàng họa
hình một người có khuôn mặt hồng hào đội chiếc khăn trùm và mặc áo dài
đen.