Săn đuổi - Chương 26 - Phần 1

CHƯƠNG 26

Ngôi
nhà bí mật ở trên đại lộ Foley đã được thay đổi kể từ khi Morton và Shema đến.
Hai người từ Mortholt đến trên xe của Fuller.

Nửa
tá kỹ thuật viên từ Tòa Đại sứ ở Luân Đôn đã được Morton điều động đến, họ
thiết lập một hệ thống liên lạc với Tổng hành dinh của Hải quân Hoa Kỳ ở
Ruislip, nằm ở phía tấy, liên lạc với bộ chỉ huy Hạm đội Sáu ở Naples, và với
Bộ Hải quân ở Washington. Từ khi Wolfie và Michelle trở về, một đường dấy liên
lạc nữa nối với những kỹ thuật viên ở Bộ Chỉ huy Tình báo ở Bắc Luân Đôn và
Tổng hành dinh của họ đóng tại Cheltenham. Một đường dấy vô tuyến riêng được
thiết lập với tàu sân bay Independence. Chiếc tàu sân bay đang chạy hết tốc lực đến bờ biển Li Bi. Lại còn thiết lập nhiều
đường dấy liên lạc thường xuyên với Danny ở Tel Aviv, và với căn nhà của
Matti.

Không khí hết
sức khẩn trương. Mọi người khi đánh giá và kiểm tra tin tức qua điện thoại đều
dùng mật mã với nhau. Trong lúc xe đưa mọi người về, Fuller đã hỏi Shema về
những tên đánh bom khách sạn. Chị đã nói cho ông ta biết tên tuổi của chúng,
miêu tả hình dạng của chúng, và ông đã báo cáo lại cho cơ quan Tình báo ở Yard
biết, bấy giờ, trong một góc nhà, ông lại tiếp tục hỏi chị, lần này hỏi về
những tên nằm vùng của Raza ở tại Anh.

- Hắn cần một
mạng lưới để phân phát vi rút bệnh than B.C. - Fuller nói. Giọng ông rất căng
thẳng và nóng nảy.

Shema nhìn
Morton. Bỗng ông mỉm cười với cả hai người; với Fuller, ông tỏ ra thông cảm cho
nỗi căng thẳng của ông ta, còn về Shema, ông như động viên chị để chị tích cực
ủng hộ ông.

- Nhiều người
trong số này là sinh viên. - Chị nói. - Họ được tập đoàn tu sĩ trả lương. Hầu
hết đều đến học ngôn ngữ.

Fuller liền
tạm ngưng hỏi, ông nhấc điện thoại. Ông ra lệnh kiểm tra ngay những trường ngôn
ngữ trong vùng có sinh viên Ả Rập học, bất kỳ sinh viên Ả Rập nào. Ông gác máy
rồi lại quay qua Shema. Ông hỏi:

- Còn những
ngôi nhà bí mật? Thiết lập ở các chung cư, một phòng trên một cửa hàng phải
không? Hay ở đâu?

Shema nhíu mày:
- Tôi chỉ đến Luân Đôn có một lần.

- Cô ở đâu?

- Ở Regent Palace.

Fuller tỏ ra
thất vọng.

Shema nhắm mắt
lại. - Khoan đã. Có một chỗ... tôi nhớ rồi... chỗ ấy ở trên đường ra phi
trường. Khi tôi lên đường đi Geneva, tôi đã dừng lại đấy để lấy một phong thư...

Shema mở mắt
ra nhìn Morton.

- Tôi xin lỗi.
Ông David, tôi không nhớ được tên đường.

- Có phải con
đường chính không? - Fuller hỏi. Ông ta nhìn Morton. - Biết đâu nhờ may mắn
ngôi nhà mật ấy còn đấy. - Ông quay qua Shema. - Cô nhớ bên trong nhà trông ra
sao? Đồ đạc chẳng hạn? Giấy dán tường hay màn treo ra sao?

Shema lắc đầu:
- Tôi không nhớ được.

Fuller thở
dài.

- Mẹ kiếp, chúng
tôi đều trông chờ vào cô cả. - Ông ta cất cao giọng. - Có hàng trăm ngàn người
quanh đấy đang sắp chết đấy!

- Tôi đang cố
gắng nhớ đấy. - Shema bình tĩnh nói.

- Vậy hãy cố
lên đi! - Fuller nói nhanh. - Có người đang giữ chất độc để biến thành phố này
thành một hoang địa đấy. Tôi muốn thộp cổ hắn trước khi hắn hành động.

- Tất cả chúng
ta đều muốn cả, harry à. - Morton dịu dàng nói.

Fuller nhướng
cặp mắt mệt mỏi nhìn Shema. - Tôi xin lỗi.

- Cô hành động
tuyệt lắm, Shema à. - Morton nói, Wolfie đang đứng bên cạnh một kỹ thuật viên,
đưa tay vẫy ông. Khi Morton bước đến, anh phân trần:

- Người bên Bộ
chỉ huy Tình báo đấy. Họ đã tìm ra được số nhà của Effendi. Đấy là một căn nhà
ở Harrow. - Trên đồi. Họ đã bao vấy nhà.

- Không ai đến
gần hết nếu không có lệnh tôi. - Morton ra lệnh.

Wolfie cười, đáp:

- Tôi đã dặn
dò rồi.

Michelle từ
nơi một máy hiện hình kê ở phòng khách quay lại nói.

- Cheltenham
cho biết có một trong những bức fax đánh vào là từ Li Bi. Một bức khác từ đâu
đó giữa Mexico City và Panama. Họ đã thu hẹp khu vực nhận fax ở khoảng giữa
Hammersmith và đường Great West.

Morton đã bước
nhanh về chỗ Shema. - Có phải con đường Great West không? Đúng con đường ấy à?

Shema lại nhắm
lại. Sau một hồi lâu, chị mở ra rồi đáp:

- Đúng. Có một
khu nhà chung cư. Chúng tôi không đậu xe được. Cho nên tôi phải đi bộ.

- Cô cố gắng
nhớ đi. - Morton thúc. - Cô đi bộ bao xa? Cô đi qua cái gì? Nhà hàng ư? Có một
quán rượu à?

Chị lắc đầu. - Tôi xin lỗi. Đã ba năm rồi.

Morton quay qua Fuller: - Cho nhân viên của anh đến con
đường ấy ngay. Vào từng nhà vào từng phòng. Nói với họ đi tìm máy fax, và kiểm
tra tất cả các tủ lạnh. Và nếu tìm ra chai nước hoa nào, thì đừng đụng tay vào.

Quay qua Shema, ông nói: - Tôi sẽ đưa cô đến con đường
ấy. Khi cô thấy lại, biết đâu cô sẽ nhớ ra.

Faruk Kadumi thấy dấu hiệu an ninh rất nghiêm ngặt ở khu
đưa đón khách ở phi trường. Những cảnh sát vũ trang từng cặp đi tuần tra, người
nào cũng bồng súng UZI. Hành lý của hắn đã kiểm tra nên hắn yên tâm. Chưa đầy
một giờ nữa là hắn đã đáp máy bay đi Paris. Khi đến đấy rồi, hắn sẽ suy tính kỹ
càng hơn, hắn sẽ gọi về Li Bi để tìm hiểu lý do tại sao hắn phải sang Mỹ. Trong
lúc ấy, hắn sẽ đến xin phép Sở Di trú. Raza có lần đã nói khi ở trong khu vực
xuất phát rồi thì không còn có đường ra nữa, chỉ đợi chuyến bay cất cánh nữa mà
thôi.

Faruk Kadumi cứ bước mãi trước một dãy điện thoại dọc
theo một bức tường. Hắn cứ nấn ná không muốn gọi cho Effendi. Nhưng cũng phải
gọi thôi.

Nửa giờ trồi qua. Trong thời gian này, ở Tel Aviv, chantal
đã thay chỗ cho Danny. Danny hiện đang bay về Nam, hướng đến Ai Cập trong một
chiếc Hai-12 dẫn đầu. Có mười bốn biệt kích đi theo ông. Bám sát theo sau là
năm chiếc trực thăng khác, mỗi chiếc cũng chở từng ấy người.

- Người Ai Cập đã thiết lập một trạm dừng để lấy thêm
nhiên liệu ở El Alamein. - Chantal nói trên điện thoại. - Họ lại còn cung cấp
một máy bay chiến đấu hộ tống trên đường đến tàu sân bay Independence.

- Phải cám ơn họ cho đích đáng nhé. - Morton nói.

- Đích thân Thủ tướng Karshov đã gọi đến Cairo cám ơn rồi.
- Chantal nói. - Nhưng liệu tám mươi bốn có đủ không?

- Ở vụ Entebbe, chúng ta có ít người hơn số này mà. Chúng
ta cần yếu tố bất ngờ thôi. Tôi cũng sẽ phái thêm quân của Moeshe đến yểm trợ
thêm.

Đằng sau ông, một kỹ thuật viên nói gì đó với Wolfie. Bên
kia phòng, Fuller đang nói với chiếc xe tuần tra đang chở Shema chạy theo đường
Great West.

- Họ đã gọi đến báo cho ông đại tá rồi đấy. - Chantal nói
tiếp. - Sau vài câu la lối ỏm tỏi, ông ta vui vẻ lại rồi. Chắc khi yên hàn vô
sự rồi, thế nào Appleton cũng gọi đến cho ông ta để hứa hẹn mời đến Tòa Nhà
Trắng đấy.

Morton lầu bầu hỏi: - Mạng lưới kiểm soát vùng Tripoli ra
sao rồi, chantal?

- Đã xong xuôi một giờ rồi. Đã có một chiếc K.12 của NSA
và chiếc Watchboy. Lại còn có sự giúp đỡ của tàu Independence nữa. Ông đại tá
có nói chuyện vắn tắt với Raza đấy, chúng tôi đã nghe được.

- David! - Wolfie gọi gấp. - Chúng tôi mới phát hiện một
chuyện ở Heathrow. Có một cuộc gọi đến nhà của Effendi.

Morton gác điện thoại, bước vội đến Wolfie: - Cái gì thế?

Wolfie nhìn vào một tập giấy ghi chú. - "Hàng đã
được bàn giao". Một giọng Ả Rập, đàn ông và có học. Tuổi trung niên.

- Effendi có nói gì không?

Wolfie cười lớn.

- Không. Nhưng hắn cứ giữ điện thoại và lặp lại lời nhắn
"nhận và giao". Chắc là chúng sẽ gọi lại nữa đấy.

- Chúng có để lộ ra cuộc gọi xuất phát ở đâu tại phi
trường không?

- Ở trạm Hai, bên tầng trệt. Có thể hắn đi từ trạm Một
hay trạm Ba đến đấy gọi rồi đi lui lại. Hay có thể hắn đi xe chở khách đến trạm
Bốn luôn.

Morton lắc đầu.

- Xem hắn có vẻ nôn nóng đấy, Wolfĩe. Nghe cái tin thì biết. Tuồng như hắn sợ bị theo dõi. Kẻ như
thế này thường muốn đứng gần ở điểm khởi hành lắm. Cho người ra trạm Hai trong
vòng ba mươi phút sắp đến được không?

Michelle gõ
thật nhanh lên máy hiện hình VDU. Một bản sao kế hoạch khởi hành các chuyến bay
xuất hiện lên màn hình.

- Có hai
chuyến bay thuê riêng. - Michelle nói.

- Hắn đi các
chuyến theo kế hoạch chung. - Morton cắt ngang.

- Có một chiếc
Lufthansa đi Hamburg, chiếc Iberia đi Barcelona và Malaga, hàng không Tunisie...
- Michelle nói tiếp.

- Cho tôi
những danh sách hành khách đi máy bay, - Morton nói với Wolfie. Anh đứng sau
Michelle nhìn những con số chuyến bay lần lượt xuất hiện trên màn hình. - Cho
danh sách hành khách đáp chiếc KIM đi Amsterdam, chiếc hàng không Thụy Sĩ đi
Geneva và chiếc hàng không Pháp đi Nice và Paris.

Wolfie chưa
thi hành liền, vì anh đang bận nghe điện thoại.

Morton nhìn ra
cửa. Shema đã về. Chị lắc đầu. Ông cười với chị để che giấu sự thất vọng, rồi
quay qua với những người đang bình tĩnh nói chuyện với đối tác của họ ở Israel,
Italy, ở Hoa Kỳ và trên tàu Independence.

Hành khách đi
chuyến hàng không Pháp 619 đi Paris trải qua thủ tục an ninh lần cuối cùng
trước khi máy bay cất cánh, do nhân viên an ninh Chi Đặc biệt phụ trách đang
đứng bên cạnh bàn của nhân viên kiểm tra ở phòng chuẩn bi lên tàu. Faruk Kadumi
láu lỉnh mỉm cười chào. Người sĩ quan an ninh gật đầu vui vẻ, rồi đưa mắt nhìn
người đi sau đó.

Faruk Kadumi
ngồi vào chỗ trong phòng đợi.

Morton đứng
bên cạnh máy fax với Shema, nhìn danh sách hành khách đi chuyến hàng không
Tunisie hiện ra. Họ lướt nhìn danh sách. Shema lắc đầu. Morton đưa tờ giấy cho
một người kỹ thuật viên, ra lệnh anh chuyển về máy vi tính của Finel.

Danh sách khác
lại hiện ra.

Chiếc AF 619
nhích lui khỏi bãi đậu rồi len lỏi qua những con đường nhỏ, cuối cùng ra ngoài
phi đạo.

Buộc dấy thắt
lưng ở chỗ ngồi vào xong, Faruk Kadumi nhìn qua cửa sổ. Hắn cảm thấy máy rú
lên, rồi chiếc Airbus chạy nhanh theo phi đạo.

Chờ đến nửa tờ
danh sách di chuyển AF 619 lòi ra khỏi máy, Shema mới nắm lấy tay của Morton
lắc lắc:

- Hắn đấy!

Chị đưa tay
chỉ tên Faruk Kadumi.

- Hắn là ai thế?

- Một bác sĩ. Hắn chữa bịnh cho cảm tử quân của
Raza.

Morton gọi Fuller.

- Chúng ta có một mục tiêu quan trọng trên chuyến bay đi
Paris. Có gọi giữ lại máy bay được không? Chiếc này của Hàng không Pháp
619.

- Để tôi xem thử. - Fuller ngần ngại nói. - Nhưng đấy là
máy bay Pháp, chúng ta phải sang Paris mới được. Có lẽ cũng sắp hạ rồi.

Morton nhấc cái điện thoại gần nhất, ông bấm số: - Pierre
phải không?

- Vâng có gì thế?

Morton nói cho Lacouste nghe hết tình thế.

Năm mươi lăm phút sau, chiếc AF 619 hạ cánh ở Paris. -
Orly. Mười phút sau, máy bay đáp bến. Phải mất hơn ba mươi phút nữa, hành lý
của Faruk Kadumi hiện ra cho hắn để Hải quan kiểm soát.

Khi hắn bước đến cửa ra, có hai người đàn ông xuất hiện
hai bên. Người lớn tuổi, mặc bộ cômlê giản dị, tự giới thiệu:

- Chúng tôi là cảnh sát, thưa ông bác sĩ. Xin vui lòng đi
lối này.

Với kinh nghiệm dạn dày, họ lấy hành lý của hắn, rồi hai
người hai bên nắm nhẹ lấy cánh tay của hắn.

Chuyện xảy ra không lọt khỏi mắt của một người phụ trách
hành lý của khách. Hắn ta đã được lệnh tìm Faruk Kadumi để đưa cho hắn vé đi
New York. Người phụ trách hành lý gọi điện cho Marcel Balot ở Marseilles. Anh
chàng người Corse này fax đến tòa nhà ở Li Bi. Nadine lại chuyển lời nhắn đến
cho ngôi nhà mật của tập đoàn tu sĩ Hồi giáo ở Mexico City.

Khi Raza đã đi rồi, anh chàng giúp việc làm theo lời hắn
dặn. Anh ta nhắc lời nhắn đến cho Nuri ở Sweetmont.

Nhận thấy việc Faruk Kadumi bị bắt sẽ có ảnh hưởng rất
lớn, nuri liền fax đến văn phòng của vị lãnh đạo Hồi giáo Muzwaz. Ở đấy lại
nhắn lời fax đến Balot, ra lệnh cho tên này tìm cách để cứu cho được Faruk
Kadumi. Văn phòng chịu chi trả một triệu quan Pháp để thực hiện việc này.

Thời gian trồi qua từ khi hai người phụ trách hành lý gọi
cho đến khi đề nghị này đưa ra mất mười lăm phút.

Năm phút sau, chiếc Concorde hiện ra khỏi bầu trời ảm đạm,
hạ cánh xuống phi trường Charles de Gaulle với Morton, Wolfie, Michelle và
Shema.

Trong suốt chuyến bay ngắn ngủi này, lực lượng của Danny
đã báo cho Morton biết họ đã đến El Alamein, và chiếc tàu Independence cũng đã
đến vị trí. Cơ quan CIA đã gởi những toán tình báo vào Mexico City và Panama để
tìm Raza. Tại Tel Aviv, công việc tìm hiểu cái máy chuyển tiếp đã bắt đầu. Tại
Sweetmont, công việc kiểm soát khu bất động sản của Harmoos cũng tiến
hành.

Tình trạng Mirian không có gì thay đổi. Khi Matti nói với
ông, anh không biết nói sao.

Khi Morton bước ra khỏi ca bin máy bay thì đã thấy
Lacouste đang đứng đợi ở dưới chân cầu thang. Ông dặn dò những người kia ở lại
trên máy bay để chuẩn bị cho một đêm trường trước mắt. Viên phi công đã thảo
xong kế hoạch bay đi Malta.

- Chuyện ra sao rồi? - Morton vừa hỏi vừa bước xuống sân
bay.

Lacouste xòe hai bàn tay.

- Chúng tôi đang giam lỏng hắn.

Hai người bước đến chiếc Citroen đã có tài xế ngồi
sẵn.

- Khi nào thì bọn cảm tử quân ra đi? - Morton hỏi, chiếc
xe vọt đi, ra một cánh cổng thuộc địa phận của an ninh.

Lacouste cười chua chát.

- Tám giờ tối nay. Hàng không Pháp đảm trách công việc chuyện
chở. Họ sợ người của các ông ra tay, cho nên chúng tôi phải cho một đoàn hộ
tống chiếc máy bay.

Chiếc xe ra khỏi phi trường, chạy theo một con đường
quanh phi trường. Morton nói:

- Thế vẫn không ngăn được chúng tôi đâu.

Ông nhìn ra cửa. Đã đến giờ xe cộ đông đúc rồi. Người tài
xế lấy một ngọn đèn nháy của cảnh sát ở dưới thùng đồng hồ của xe, anh thò tay
ra cửa, cắm ngọn đèn vào mui xe. Khi chiếc Citroen chạy vào con đường khẩn cấp,
ngọn đèn hiệu màu xanh xoay vòng để giành quyền ưu tiên trên đường.

- Ông bác sĩ tâm thần của anh ra sao? - Morton hỏi.

- Thì cũng như mọi khi, vẫn là hắn bị kích động quá, cảm
xúc bị dồn nén quá.

Lacouste liếc nhìn Morton.

- Ông ta mong có nhiều thì giờ hơn, David à. Khoảng hai
ngày trong phòng ấy, ông bác sĩ tâm thần này sẽ gợi cho Kadumi nhớ lại những gì
hắn đã quên.

Morton thở dài
khi nghe nói vậy. Ông nói: - Chắc chắn là chúng tôi không có thi giờ rồi.