13. Hạ non - Phần 2

Viên thực sự hơn tôi mười tuổi, và khi tôi nói với cô rằng tôi cũng nghĩ thế Viên không tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô cũng không hỏi tôi rằng có phải cô nhìn già hơn tuổi không hay là vì cách cô ăn mặc, Viên chẳng hỏi điều gì như thế cả. Giống như cô ấy đã quen, giống như đó là những chuyện mà người ta thường đem ra nói với cô như việc hỏi tên tuổi hay tình hình sức khỏe. Cô phải hơn tôi đến mười tuổi chứ ít đấy nhỉ, và Viên trả lời, đúng rồi, giỏi lắm, đã đoán đúng rồi.

“tôi mười chín. Tháng chín này tôi sẽ hai mươi” – tôi nói.

“khi đó tôi đã ba mươi rồi, cô bé ạ” – Viên đáp, cô cười to.

Trên đường đàn ông hay đàn bà đều nhìn Viên. Dường như họ chẳng thấy tôi, nếu có thấy tôi cũng mặc kệ. Chắc họ thấy lạ lắm khi một người phụ nữ như Viên lại đi với một đứa trẻ như tôi, chẳng có gì nổi bật, tóc ngắn màu đen, mái để ngang, váy in hình hoa lan và đi một đôi xăng đan của bố. Đứa trẻ này mặc quần áo của mẹ nó đấy hả, và trên hết, người đàn bà đẹp mê hồn kia đang làm gì với một đứa trẻ xấu xí chứ?

“chị thấy đấy” – tôi nói – “tôi không hẳn là đẹp, phải không?”.

Viên quay sang nhìn tôi và tôi đứng yên để cô nhìn. Trong một lúc lâu, Viên đắn đo, hơi nhíu mày một chút, đôi môi xinh xắn của cô mở ra rồi đóng vào liên tục, giống như cô chuẩn bị nói, ừ, cũng đúng, rồi lại thôi.

“không” – nhưng Viên nói – “tôi nghĩ em là một cô bé dễ thương, dĩ nhiên em không đẹp là vì em chưa lớn. Hiểu không?”.

“nhưng tôi sắp hai mươi rồi, tôi đâu còn là trẻ con nữa” – tôi nói, thực ra thì tôi hỏi chỉ là để hỏi mà thôi. Vấn đề ngoại hình của tôi nếu đem ra bàn tán và mổ xẻ thì sẽ mất nhiều thời gian lắm.

Viên chỉ nhún vai rồi đi song song bên cạnh tôi. Suốt từ lúc ở quán cà phê cho đến khi đi mua sách, Viên luôn đi sóng đôi với tôi, chưa bao giờ cô đi phía sau hay vượt lên trước, có lúc cô muốn dừng lại để hút một điếu thuốc, cô sẽ ra hiệu cho tôi đứng chờ. Ban đầu tôi thấy lạ lẫm vì ngoài mẹ ra, tôi chưa từng đi bên cạnh một người phụ nữ lớn tuổi nào khác. Những người lớn luôn làm tôi sợ hãi, tôi không thích để họ chạm vào hay bị họ bắt chuyện, ở bên họ tôi luôn lo lắng và rất dễ bị kích động mà nói ra những lời ngu muội. Tuy nhiên khi đi bên cạnh Viên, mãi tôi mới nhận ra tôi đang đi thoải mái bên cạnh cô. Sau khi nhận ra nỗi lo mà đáng lẽ nó sẽ còn ở đó, tôi thấy nhẹ nhõm nhưng đồng thời tôi cũng thử cố lí giải vì sao. Vì sao tôi lại muốn được ở bên cạnh người phụ nữ này mà như bình thường tôi sẽ tìm cách tránh xa, người lớn nói chung và những phụ nữ lớn tuổi nói riêng. Có lẽ tôi ngu ngốc hơn tôi tưởng vì điều duy nhất mà tôi biết được đó là tôi thấy thoải mái khi ở gần Viên. Cái lí do đồng thời cũng là thắc mắc đó làm tôi vừa sung sướng vừa bối rối.

“chị Viên này” – đi hết một vòng hồ tôi lấy can đảm để hỏi cái câu cứ quanh quẩn trong đầu tôi suốt từ tối – “chuyện chị nói ban nãy là thật à?”.

“chuyện gì?” – Viên nhìn tôi, trưng ra một nụ cười khác. Dù là gì thì tôi cũng rất thích, khuôn mặt khi mỉm cười của Viên dường như chỉ dành cho mình tôi ngắm nhìn.

“chuyện bạn trai của chị chết sau khi chị rời bỏ anh ta” – tôi nói.

“tôi đùa đấy” – Viên nói – “con người đâu có chết dễ dàng như vậy được. Cậu ta sẽ không chết chỉ vì tôi bỏ đi đâu, con người mạnh mẽ hơn vậy nhiều. Em biết không, vì khi đó tôi rất muốn được làm quen với em nên tôi phải bịa ra một cái gì ấn tượng. Phải như thế thì mới có sức hút chứ”.

“tóm lại là câu chuyện này không ai phải chết cả” – tôi thở phào đáp. Bây giờ tôi đã thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Thành thật mà nói, đem lòng yêu mến một người phụ nữ như Viên trong khi biết rằng bất kì ai bị cô ta bỏ rơi đều sẽ chết làm tôi cân nhắc lại. Khó mà nói trước được rằng liệu tôi có giống cậu trai trẻ đó hay không.

“đúng vậy, một kết thúc không có hậu nhưng cũng không xấu thì mới gọi là viên mãn chứ” – Viên dịu dàng đáp.

Viên sống một mình trong căn hộ của cô ở trung tâm thành phố. Gia đình tôi cũng sống ở một căn hộ nhưng từ chỗ tôi tới nhà Viên mất chừng ba mươi phút. Tôi không phải đứa chăm chỉ gì và chưa kể sự khó chịu oi nồng của mùa hè, mất một thời gian đầu tôi không bao giờ chịu tự mình tới nhà Viên. Tôi bắt ta-xi hoặc đi xe bus, hoặc có đôi lúc tôi bảo cô đến đón tôi. Viên luôn đồng ý trừ phi cô có việc. Viên lái một chiếc xe nhỏ màu xanh nhạt, bé xíu và tuyệt đẹp như một con bọ non. Tên nó là Fiat 500, một lần Viên nói, khi tôi hỏi cô có thói quen đặt tên cho đồ vật hay không.

“tên nó là Fiat 500” – Viên đáp, trong khi sang số và đánh xe ra khỏi bãi.

“đấy đâu phải là tên. Đấy là dòng xe chứ” – tôi phản bác.

“vậy em muốn gọi nó là gì?” – Viên quay sang hỏi tôi. Cô thành thật đến nỗi tôi thấy xấu hổ. Thôi nào, đây thậm chí còn không phải vật sở hữu của tôi.

“tôi không biết” – tôi lí nhí đáp.

“vậy em hãy nghĩ thêm đi nhé. Nghĩ ra rồi thì nói cho tôi biết” – trên xe, Viên mở đĩa nhạc mà tôi đã tặng cho cô khi chúng tôi quyết định cặp kè. Đó là cái đĩa The Very Best of Dolly Parton, tuyển tập những bản nhạc hay nhất của Dolly. Tôi đã mất rất lâu để kiếm được cái đĩa mà ở đó, người ta xếp bản Jolene đứng đầu.

Tôi đã nghĩ đến Jolene khi tôi nhìn thấy chị, lần đầu tiên, khi chị bước ra khỏi bóng tối nơi chị đang ngồi. Tôi đã nghĩ rằng người đàn bà này là hiện thân của ác quỷ và chị ta vừa tách mình ra khỏi cái góc đen ngòm. Tôi đã nghĩ sự đẹp đẽ của chị được tạo nên bởi những điều độc ác đấy. Tôi đã nói như vậy khi Viên hỏi ấn tượng của tôi về cô là thế nào. Đó là khi chúng tôi gặp nhau lần thứ ba, trong một quán cà phê sang trọng trên phố. Viên gọi tôi đến khi cô được nghỉ trưa, Viên bảo công ty của cô ở gần đó, cô hay ăn ở quán cà phê này và nếu tôi rảnh, cô muốn gặp tôi để chuyện trò. Vậy là tôi đã nói như vậy, với Viên, trước khi ăn xong cái bánh mì thịt nguội mà tôi đã gọi mặc dù tôi không đói. Tôi thực sự không hề ác độc đâu, em tin tôi đi, Viên phân trần, khuôn mặt đẹp của cô trở nên buồn bã và cô cúi xuống nhìn chăm chú hai lòng bàn tay. Viên lúc đó làm tôi đau lòng, vậy là tôi rụt rè nắm lấy tay cô, rồi tôi nói với cô, những thứ xấu xa luôn cám dỗ con người, chị thấy không, tôi không thể rời mắt khỏi chị được, đến giờ vẫn thế. Ấn tượng của tôi về chị chỉ có như vậy thôi.

Còn Viên thì sao, cô nghĩ gì về tôi, điều gì đã thúc đẩy cô đứng lên để tiến về phía tôi, rốt cuộc là thứ sức mạnh duyên phận gì đã đẩy tôi vào cái quán cà phê mà tôi không bao giờ vào ấy và để tôi ngồi đó, để tôi chẳng kịp nhận biết được điều gì thì đã nhìn thấy Viên. Và vậy là tôi không còn thoát ra được nữa. Viên đã ở trong thế giới của tôi, cô đã hỏi tôi liệu cô có thể ngồi đó, cùng với tôi, trong cơn mưa này một lát. Tôi đã đồng ý. Dù tôi hoàn toàn vô can bởi khi đó tôi chẳng thể ý thức được gì.

Cách Viên đối xử với tôi không khác nào đang chiều chuộng một đứa trẻ lắm điều. Một tuần tôi gặp Viên ba lần, mặc dù tôi luôn đòi hỏi được nhiều hơn. Tôi gọi điện thoại cho cô một ngày ít nhất năm, sáu lần dù chẳng để làm gì ngoài nói những thứ vớ vẩn như thời tiết hay giá cả ngoài chợ. Viên luôn từ tốn trả lời tôi và khi tôi chưa kịp thỏa mãn thì Viên đã nói cô phải đi rồi. Những lúc như vậy tôi nổi giận thực sự. Tôi cảm thấy bị tổn thương dù tôi biết rõ Viên chẳng có lỗi gì. Tôi tự nén mình lại và đó là lúc tôi đau đớn nhận ra tôi chỉ là một đứa trẻ thậm chí còn chưa được hai mươi. Một đứa con gái mười chín không đi học mà chỉ ở nhà, đợi chờ một điều gì đó sẽ làm thay đổi số phận của nó mà không thèm cố gắng, đứa con gái ngu ngốc luôn làm bố mẹ phiền lòng và hàng ngày nó ăn uống, ngủ nghỉ và khóc lóc đều đặn như một con chó con. Tôi hay nghĩ về bản thân mình như vậy. Bây giờ, khi đã lớn hơn ngày xưa, tôi bớt dần mong muốn được chết. Quả tình tôi đã từng rất muốn chết, nhiều lần.

Lần đầu tiên là vào năm tôi mười bốn tuổi. Khi đó không rõ tôi và mẹ đã cãi vã chuyện gì mà tôi cứ ghì chặt con dao cắt chỉ vào cổ tay. Tuy nhiên hồi đó tôi hãy còn sợ đau và chẳng qua chuyện chết đi chỉ là cái gì mơ hồ như trang sách. Những vết rách hồi đó cũng không sâu và chẳng để lại vấn đề gì. Sau đó, mặc dù những vết thương đã lành nhưng đôi khi, tôi sẽ bắt đầu nghiêm túc nghĩ về cái chết. Rằng chết, bằng một cách nào đó, khi nghĩ đến nó tôi thấy an lòng. Tôi có thể bỏ đi bất kì khi nào tôi muốn mà chẳng ai làm gì được, dù tôi gây ra lỗi lầm gì hay tôi có bị ghét bỏ đến đâu đều chẳng còn nghĩa lí gì hết. Bởi vì, tôi vẫn có thể chết. Khi tôi mười sáu tuổi, sự ra đi lâu dài này trở lại ngày một nhiều hơn. Chuyện trường lớp giống như một món nợ khổng lồ mà tôi không rõ đã nhân lên từ bao giờ đè nặng trên vai tôi, lớp học biến thành nơi tù túng và giáo viên hay bạn bè là tù nhân và những tên cai ngục. Việc thức dậy vào buổi sáng mỗi ngày và thấy mình còn sống dần dần giết chết tôi. Nhưng tôi đã không chết. Tôi không biết việc đó là tệ hay không nữa.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, quả là cuộc sống đã dễ thở hơn một chút. Không còn quá nhiều thứ dồn ép, tôi được tự do đưa ra các lựa chọn cho chính mình. Có những ngày tôi chọn việc trở nên buồn bã và nằm dài trên giường, chẳng ăn gì cả. Cũng có những ngày khác, tôi vui vẻ và cuồng nộ đầy sức sống như một bông cẩm chướng đỏ tươi. Cũng không được lâu nhưng cái quãng thời gian đó, tôi gần như có khả năng kiểm soát cảm xúc của mình. Cho đến khi tôi mười tám, rồi sau đó, mười chín tuổi.

Thế giới bỗng trở nên mờ nhạt. Sự lặp đi rồi lặp lại của những chuỗi ngày bất tận đó và cái mùa hè oi bức này như muốn thiêu đốt trái tim tôi. Những đợt cảm xúc y hệt nhau trở thành một vòng tuần hoàn rắc rối và tôi nằm ở đó, chính giữa, trên sàn nhà để mặc ánh nắng gay gắt rọi vào người. Tôi dùng dao lam để cắt lên đâu đó trên cơ thể với hi vọng nỗi đau thể xác này sẽ thức tỉnh được một điều gì đó. Nhưng đã chẳng có gì xảy ra. Sau khi thức dậy, vẫn là cơ thể nhỏ bé của tôi bị ánh nắng chiếu vào, rõ ràng từng đường nét và tệ nhất là còn sống.

Cho đến khi tôi gặp được Viên. Viên xuất hiện như một sự cảm hóa nào đó được thấu thẳng vào tôi từ tất cả mọi giác quan và lấp đầy tôi trong giây lát. Tôi choáng ngợp trước sự có mặt của Viên, vẻ đẹp cũ kĩ của cô, những chiếc váy cô mặc, những chuỗi vòng cô nâng niu, cách cô lái xe, những câu chuyện cô kể về thời sinh viên và khi cô còn rất trẻ, khi đó tôi được biết về một Viên mười sáu tuổi điên cuồng và hoang dại như loài cúc họa mi, và Viên đi chân trần vào tháng Bảy trên mặt đường nhựa bỏng rát khi bố cô mất sau một đợt bệnh tật kéo dài. Viên khi đó, những tháng ngày đang lớn đó cô cũng giống như tôi, không hề bất hạnh hay cô độc nhưng đồng thời, chẳng hề hạnh phúc. Những thứ vui vẻ đó đã thoát ra khỏi tôi như thể có một lỗ thủng được khoan sâu nơi lồng ngực. Chỉ có buồn bã, và những chuyện không như ý muốn cùng sự bất lực, nỗi cô đơn của bản thể và chúng mình không biết phải làm sao.

Viên nói, khi đó tôi đã không biết phải làm gì với chính mình, tôi đi lang thang và thực lòng tôi mong có ai đó sẽ tìm thấy tôi, có ai đó sẽ đến cái nơi chốn hiu quạnh đó cùng tôi và tôi nguyện sẽ ở bên yêu người đó mãi mãi. Nhưng tôi đã chẳng có ai. Không một ai đi tìm tôi khi tôi lạc lối ở vùng biển hoang trong tiềm thức. Vậy nên, tôi tin rằng tôi có thể hiểu em, Viên nói, tôi có thể nhìn thấy ở em tôi của ngày xưa, cũng đôi mắt nhìn thẳng không điểm đến, sự lạnh lẽo tỏa ra xung quanh và nỗi sợ hãi như những mũi gai nhọn em dùng để bảo vệ chính mình trước sự bạo liệt của thành phố. Nhưng em này, khi em phóng những mũi gai đó ra, chúng sẽ xuyên qua thịt da của em trước. Tôi không muốn em làm đau chính mình. Tôi không muốn bởi vì tôi biết, tôi đã từng là một trong số họ. Ngay từ khi nhìn thấy em trong quán cà phê đó, tôi đã muốn được bảo vệ em.

Và Viên đã thực hiện những gì cô nói với tôi, khi cô bảo rằng cô sẽ bảo vệ tôi trong quá trình lớn lên này. Cô đã cần mẫn làm điều đó cho tôi như một con kiến thợ chăm chỉ và tự hào. Khi tôi có chuyện gì vui để kể cho Viên nghe, cô sẽ im lặng và tỏ ra hạnh phúc. Khuôn mặt Viên sáng bừng lên như một đứa trẻ khiến tôi đôi khi lạc lối trong thứ ý thức rằng ở căn phòng này chỉ có một người lớn, và người đó không phải là Viên. Khi đó tôi đã luôn ảo tưởng rằng bằng cơ thể nhỏ bé đầy khiếm khuyết của mình tôi có thể che chở được cho Viên, cho tôi, cho chúng tôi, để chúng tôi có thể đủ mạnh mẽ mà ẩn náu trong thành phố rộng lớn cô đơn ấy. Nhưng tôi đã nhầm. Vì dù sao thì, xét cho cùng, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Còn Viên, ngay từ khi bắt đầu, cô đã luôn là người đàn bà lớn hơn tôi mười tuổi. Tôi đã quên rằng Viên xuất hiện từ bóng tối. Hẳn là cô đã bỏ lại đó một phần con người mình để tiến về phía tôi.

Mùa hè năm tôi mười chín tuổi, lần đầu tiên trong đời tôi thực sự tin rằng tôi vẫn còn khả năng yêu thương người khác. Ý tôi muốn nói là, những cảm xúc cần thiết của một con người vẫn tồn tại trong tôi. Trước đó tôi đã luôn lo lắng rằng tôi đã mất hết những xúc cảm hay sự tương tác với con người, rằng với họ tôi có thể bỏ đi bất kì khi nào tôi muốn, rằng trong cuộc sống này hay mai sau tôi sẽ chẳng cần đến một ai mà vẫn ổn và tôi sẽ chẳng thèm tin dù chỉ một tí vào tình yêu. Sau khi gặp Viên, hay đúng hơn sau khi Viên chủ động bước vào thế giới của tôi, từ mùa hè năm đó tôi đã biết được rằng mình không còn như trước nữa. Giống như cơn giông mà ở đó, trong cái tâm bão lặng yên không một tiếng động của nó tôi đã gặp Viên. Cô là một cánh đồng rộng lớn và tràn đầy sức sống nằm bên rìa của thế giới và không phải ai cũng có thể bước vào. Có lẽ trên con đường lạc lối rộng mở của mình, Viên đã luôn ở đó chờ đợi tôi. Hoặc tôi đã luôn chờ đợi cô. Hay thế nào cũng được, tôi không quan tâm nữa. Khi bị nhận chìm trong yêu thương thế này, trái tim con người ta bỗng dù muốn hay không đã biến thành mặt biển. Đen tối và sâu thẳm không bến bờ, đồng thời dữ dội và cũng đầy khao khát. Tôi muốn được cuộn trào như những con sóng bạc đầu và chạm vào những góc cạnh trong tâm hồn của Viên. Tôi muốn được đứng thẳng ở bên cô và nắm tay cô và trải qua tất cả các mùa hè bên nhau cho đến ngày tôi chết. Vấn đề là, tôi chỉ là một đứa trẻ.

Tôi phát hiện ra Viên có gia đình. Chồng của cô là một nhân viên văn phòng bình thường nhan nhản trên đường phố, Viên còn có một con trai hai tuổi đang sống cùng bà ngoại. Bố mẹ Viên sống trong Nam và vào những dịp lễ tết, họ thường bay ra ngoài này để thăm con gái và con rể. Hai tháng sau khi quen nhau, tôi tình cờ tìm thấy album ảnh của Viên trong tủ quần áo. Khi đó Viên đã ra ngoài để mua thức ăn cho bữa tối còn tôi ngủ đến sáu giờ mới dậy. Tôi định đi tắm và nảy ra ý định mượn quần áo của Viên. Quần áo của một người phụ nữ ba mươi tuổi. Ý nghĩ đó kích thích tôi.

Trong tủ quần áo, váy và đồ công sở được phân chia riêng rẽ. Đồ mặc ở nhà và đồ ngủ xếp ở ngăn thứ hai. Túi đựng đồ lót nằm chính giữa. Mùi của Viên chạm đến các dây thần kinh của tôi và trong một lúc, tôi đứng yên nhìn chằm chằm vào tủ. Nếu sau này tôi chuyển đến sống với Viên thì có lẽ phải mua thêm tủ nữa, không phải vì tôi có quá nhiều quần áo mà là bởi tôi không muốn trộn lẫn mùi của Viên. Nghe thì hơi ích kỉ nhưng tôi không muốn cơ thể cô bị lẫn bất cứ thứ mùi tạp nham nào khác, kể cả tôi. Vậy là tôi đứng ở đó, rồi sau đó tôi vùi mặt vào đống quần áo của Viên. Đây là, mùi của người tôi yêu. Đây là quần áo cô ấy mặc đi làm, hẳn là cánh đàn ông sẽ chết hết khi nhìn thấy Viên mặc chiếc đầm này, cả chiếc váy này nữa, tôi sẽ không đời nào để cô mặc những thứ ấy khi không có tôi. Tôi đã định khi Viên về sẽ nói chuyện đàng hoàng rằng tôi muốn cô cam kết với tôi về vấn đề trang phục. Tôi vẫn còn nghĩ linh tinh như thế cho đến khi những ngón tay tôi bên dưới đống quần áo bỗng chạm vào một cuốn sách khổ lớn bìa mềm. Tôi sờ nắn và đoán định nó rồi tôi quyết định lấy nó ra. Chẳng cần phải mở ra cũng dễ dàng biết được đây là một cuốn album gia đình. Bạn biết đấy, những cái bìa màu mè với hình trẻ em Âu Tây và những cái khung tranh ảnh cầu kì với lũ mèo chó và bóng bay các loại, kiểu thế. Ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, à vậy là mình có thể nhìn thấy Viên hồi trẻ trông thế nào, đúng vậy, và mình có thể lấy vài tấm về làm của riêng. Khi ấy, đó là tất cả những gì tôi nghĩ.

Tấm ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là một tấm ảnh chụp đại gia đình. Trong ảnh có ba thế hệ. Hai ông bà già, Viên và một người đàn ông, một đứa bé trai mặc lễ phục. Viên rất hạnh phúc trong tấm ảnh. Cô và người đàn ông đứng phía sau hai người già, đứa bé trước mặt họ. Người đàn ông vòng tay ôm lấy Viên và Viên nở nụ cười tôi vẫn thường nhìn thấy. Đó là nụ cười tôi luôn rất thích nhìn. Mặc dù lúc đó ngay lập tức lồng ngực tôi đã thấy đau, tôi vẫn không cách nào rời mắt khỏi nụ cười của cô được. Nó rất tự nhiên và thường trực, và chẳng cần bắt ép, Viên luôn có thể trao cho bất kì ai quyền được hưởng thụ niềm hạnh phúc của cô. Đó là sự vui vẻ tôi luôn cố gắng tạo ra khi ở gần Viên, khi tôi bỏ thời gian chọn lọc những đĩa phim hài hay những mẩu chuyện vui, những câu nói hài hước. Vì đó là Viên mà, với tôi chúng là vô giá.

Khi Viên trở về từ siêu thị, tôi không biết phải mở lời thế nào. Tôi có nên nói với Viên rằng người đàn ông trong bức ảnh là bạn trai của chị phải không, rằng vào hôm chúng ta gặp nhau chắc là chị đã cãi nhau với anh ấy hả, và sau khi biết được rồi tôi sẽ ôm lấy cô và nói với cô rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi sẽ luôn ở đây, cạnh bên Viên cho đến khi nào cô không cần tôi nữa. Vậy là sau khi sắp xếp mọi thứ, tôi quyết định thu hết dũng khí và mang cuốn album vào bếp.

“chị Viên này” – tôi hỏi, Viên đứng quay lưng về phía tôi, cô đang xếp thức ăn vào tủ lạnh, tôi tự hỏi tấm lưng này đã được những ai nhìn thấy rồi – “chị có gia đình rồi à?”.

Viên không cử động nữa. Cô dừng lại và hoàn toàn bất động. Trong một lúc, tôi chờ đợi Viên. Một điều lạ là, tôi không thấy đau lòng hay cái gì đại loại như thế nữa. Tôi chỉ, có thể nói là tò mò.

“đúng rồi” – Viên nói, cô quay lại nhìn tôi – “em muốn uống cà phê không?”.

“tất nhiên rồi” – tôi đáp.

Đó là lần cuối Viên pha cà phê cho tôi.

Thực ra tôi không giận dữ đến mức đòi chia tay với Viên hay từ bỏ cô hay kiểu thế. Chỉ đơn giản là, chúng tôi dừng lại. Sau khi trở về nhà, tôi tắm nước nóng và gọi điện cho Viên để chúc cô ngủ ngon như tôi vẫn làm từ khi chúng tôi quen nhau. Nhưng Viên không bắt máy. Hôm sau khi tôi gọi điện vào buổi sáng để chúc cô một ngày mới tốt lành, Viên cũng không xuất hiện. Cả ngày hôm đó, khi tôi gọi vào buổi trưa và buổi chiều rồi buổi tối, những gì tôi nhận được chỉ là những tín hiệu truyền đi rồi truyền lại chẳng có nghĩa lí gì. Ngoại trừ một điều, tôi cảm nhận được rằng Viên đang dần rời xa tôi. Đây là cái cách cô đẩy tôi đi và khóa lại cánh cửa sau lưng mình. Mặc dù tôi biết được điều này, song tôi đã chẳng làm gì cả.

Buổi tối hôm đó khi Viên kể cho tôi về gia đình của cô, chúng tôi đã đối thoại như những người bạn. Thành thật mà nói, mặc dù tôi nói với Viên rằng tôi rất thích cô nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn có thể dừng lại. Hoặc tiếp tục mà không gặp trở ngại gì.

“tôi thích chị, rất nhiều” – tôi nói – “nhưng tôi đã hết thấy buồn bã rồi. Ý tôi là, tôi muốn có chị ở bên cạnh tôi, tồn tại trong cuộc sống của tôi, nhưng nếu chị đã có gia đình hay có người yêu, tôi cũng sẽ không phiền lòng”.

“em nói thế là sao?” – Viên ôm tách cà phê trong tay, cô hỏi tôi mà không ngẩng đầu lên hay cử động.

“tôi muốn nói là, có lẽ tôi đã nhầm lẫn” – tôi ngừng một lúc, cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu cho gọn ghẽ nhưng không nổi, lúc này tôi hoàn toàn bối rối – “có thể, tôi đã rất yêu mến chị, nhưng bây giờ, tôi cũng không rõ nữa”.

“em chưa bao giờ thích tôi lắm, đúng không? Tôi muốn nói là thích giống như tôi đã thích em ấy” – mãi Viên mới nhìn tôi. Kể cả khi tôi đã quen nhìn thấy Viên, tôi vẫn không khỏi bị choáng ngợp trước cô ấy. Ở Viên có một loại sức hút nào đó vô cùng mãnh liệt khiến người đối diện mất khả năng kiểm soát.

“tôi đã nói với chị ngay từ đầu rồi” – tôi nắm lấy tay Viên – “cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào rời mắt khỏi chị được”.

Và sau đó, giống như khi xuất hiện, mùa hè kết thúc đồng thời Viên cũng không còn ở bên tôi. Tôi nhận được kết quả rồi vào mùa đông, tôi rời khỏi thành phố của mình. Thành phố mà ở đó, tôi đã để lại một phần tuổi trẻ viển vông và buồn bã, và đương nhiên, cũng có cả hạnh phúc của tôi. Ít ra, vào những ngày cuối cùng của tuổi mười chín, tôi đã biết được thế nào là hạnh phúc.

Đó là khi nỗi đau trở nên lớn đến độ không thể nào chịu đựng nổi, và từ đó về sau con người ta cứ quay quắt mãi trong nỗi tiếc nuối không ngừng.

Khi tôi bước đi trên phố, có một mùa hè lúc nào cũng song hành cạnh bên tôi. Chúng tôi rất hiếm khi trò chuyện cùng nhau nhưng sự im lặng dịu dàng đó tuyệt nhiên lại chẳng hề gượng gạo. Tôi đã nắm tay mùa hè của tôi, thật lâu. Cho đến khi dù muốn hay không, tạo hóa cũng buộc phải vặn mình đi tiếp một vòng lớn.

2014-05-23

20:18pm

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3