Vương phi thần trộm - Chương 10

Chương 10: Xuân sắc mãn thành liễu đầy
tường

Kể từ sau buổi tiệc sinh
nhật của ta kết thúc, mẫu thân ta suốt ngày mỉm cười vui vẻ. Trước kia, lúc ta
được sắp xếp gả cho lão Hoàng đế, người lo lắng đến mức ăn không ngon, ngủ
không yên, luôn sợ ta vào cung sẽ bị hiếp đáp, còn gần đây, nghe nói ta có khả
năng trở thành Tần vương phi, người coi như cũng an tâm hơn nhiều. Trong khi vị
phụ thân Thừa tướng của ta lúc nào cũng lo lắng, bất an, vừa nhìn thấy ta đã
than ngắn thở dài, cứ như thể chỉ cần nhìn khuôn mặt ta là thấy được tương lai
thê thảm, bi đát vậy.

Mãi cho tới một hôm, một
lão thái giám đến phủ báo tin. Lão õng à õng ẹo thông báo rằng Tô nương nương
muốn gặp. Tô nương nương chính là mẫu thân có thân phận cao quý của Diệu, Đoan
Mẫn hoàng quý phi Tô Dung. Nghe nói người phụ nữ này không hề được sủng ái là
một trong những người đàn bà không đắc sủng, có chồng cũng như không, thế nên
tính khí nhất định sẽ cổ quái giống như quả phụ mất chồng. Ta bĩu môi, chẳng
vui vẻ đi gặp người đó chút nào.

Mẫu thân biết ta phải
nhập cung, lập tức phái người mua một đống y phục từ Tô Châu về. Thậm chí người
còn hàng ngày dạy dỗ khuyên răn, câu nào cũng có ý muốn ta phải làm thế nào để
lấy được lòng Tần vương Điện hạ. Người nói nhiều tới mức ta cũng phải thuộc
làu. Sau cùng thấy ta quá đỗi chán ngán, mẫu thân liền chuyển chủ đề, bắt đầu
nhớ lại khoảng kí ức huy hoàng của cuộc đời mình.

“Đừng chỉ nhìn thấy mẫu
thân con hiện nay đã làm Tam phu nhân phủ Thừa tướng, quyền quý vô hạn. Năm xưa
nhà ta nghèo lắm, có thể gả cho phụ thân con, tất cả đều do năm đó phụ thân con
đi ngang qua con đường của thôn, vừa hay gặp ta đang ngồi bên suối giặt y phục.
Phụ thân con ngay khi nhìn thấy dung mạo như hoa của ta… Ây da, ây da, Phiến
Nhi tại sao con lại ho sặc sụa như thế? Bây giờ trời vẫn còn lạnh, con cẩn thận
không bị phong hàn đấy. Khụ khụ, ta nói đến đâu rồi nhỉ? À, đúng rồi, nói ra
thì, năm đó lão phu nhân thực sự không muốn cưới ta về phủ, thế nhưng phụ thân con,
ngài…” Mẫu thân nói tới đây liền thẹn thùng cúi đầu đưa tay che mặt.

Chỉ nhìn hành động này
của mẫu thân thôi là ta đã thấy như dựng cả tóc gáy. Mẫu thân, người đã lớn
tuổi rồi, vậy mà còn làm ra vẻ thiếu nữ hơn cả ta nữa. Nhưng quả thật mẫu thân
ta xinh đẹp vô cùng, chỉ có điều không mấy thông minh. Ta hoàn toàn không thể
tượng tưởng nổi, vị phụ thân Thừa tướng hàng ngày mặt mày nghiêm chỉnh, hung
thần ác sát tại sao lại có thể sủng ái người mẫu thân đầu óc đơn giản này của
ta đến vậy.

“Lại đây, lại đây, mẫu
thân dạy cho con một vài tuyệt chiêu.” Mẫu thân đắc ý nhướng cao đôi mày,
khoanh hai tay lại, đánh mắt nhìn ta đầy vẻ bí mật. Ta hiếu kì ghé đầu sang
nghe lời dạy bảo, phải chăng mẫu thân đã dùng kế nào đó dụ phụ thân ta móc câu?

“Lão phu nhân không đồng
ý cho ta bước vào phủ nhà họ Ngọc, có điều, bà ấy không thích ta cũng chẳng
sao, nhưng không thể nào không thích con được.” Mẫu thân ta nói ra câu này vẻ
mặt đắc ý vô cùng.

“Hả?”

“Lúc đó, ta đã có con
rồi, chẳng ai có thể ngăn cản ta được, cho nên mới nói, con và Tần vương Điện
hạ…” Mẫu thân cứ thế dạy ta một hồi. Tóm lại ý mẫu thân chính là nếu gạo đã nấu
thành cơm, thì chắc chắn vị trí Tần vương phi kia sẽ là của ta. Ta nuốt nước
miếng, không nói lên lời, may mà Diệu không biết mẫu thân ta có ý định này, nếu
không chàng sẽ cười cho tới rụng hết răng mất. Quyến rũ chàng sao? Sau đó sinh
ra một tiểu Ngọc Phiến Nhi, rồi trở thành Phi tử của chàng. Thật đúng là vớ vẩn
hết sức!

Nhờ ơn mẫu thân, người
trong toàn thành Trường An đều biết thiên kim tiểu thư của Thừa tướng đại nhân
đương triều Ngọc Tiến Hiền có khả năng sẽ làm Chính phi của Tần Vương gia. Tuy
rằng vẫn chưa đi xem bát tự[1], thế nhưng do sức lan truyền quá
mạnh, độ phủ rộng rãi, nên không đến nửa tháng sau, ánh mắt mọi người nhìn ta
đã thay đổi hoàn toàn. Dẫu vậy, ta lại chẳng có tâm tư chú ý đến việc này. Ngày
nhập cung càng lúc càng gần. Trong khi ấy, Diệu không biết đang bận rộn chuyện
gì mà khá lâu rồi không đến tìm ra. Ngày hôm đó, sau khi rời khỏi phủ Thừa
tướng, chàng dẫn bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo đi ổn định chỗ ở. Hiện giờ không biết
mấy đứa nhóc đó thế nào.

[1] Bát tự:
Một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của Kinh Dịch với các
thuyết Can chi, âm dương, ngũ hành…

***

Hôm nay vừa dùng cơm
xong, ta liền lấy viên dạ minh châu thó được trong lần trộm trước ra xem. Viên
dạ minh châu này rất kì lạ. Mỗi lần ngắm nó, trái tim ta luôn cảm thấy ấm áp lạ
thường, có lẽ bởi vì ánh sáng dịu dàng, khác lạ từ nó tỏa ra cũng nên. Nhìn
tia sáng lấp lánh trong lòng bàn tay, lòng ta dường như cũng bình tâm lại.
Không biết viên dạ minh châu này rốt cuộc đáng giá bao nhiêu mà khiến đường
đường một Tề vương oai phong lẫm liệt cũng vì nó mà nửa đêm đến ăn trộm, lại
còn suýt chút nữa thì ra tay giết chết ta nữa.

“Lão đại, viên dạ minh
châu đó tỷ vẫn chưa đem đi cầm sao?” Một giọng nói trẻ con ngô nghê vang lại từ
phía sau lưng, ta giật nảy mình, suýt chút nữa làm viên dạ minh châu rơi xuống
đất.

Đem cầm? Mấy tên nhóc này
thực đúng là chả có đầu óc gì cả, thứ ăn trộm từ tiệm cầm đồ ra thì liệu có thể
đem cầm lại ở chỗ đó được không?

Ta quay đầu lại thì thấy
bốn tên nhóc Hoa Hoa, Thảo Thảo, Qua Qua, Quả Quả đã đứng thành hàng nhìn ta
mỉm cười hân hoan.

“Làm sao các đệ vào đây
được?” Gần đây thị vệ của Ngọc phủ càng lúc càng nghiêm, ta vốn quen thuộc địa
hình trong phủ, thế nên ra vào có thể coi là tự do, dễ dàng thế nhưng cũng
không thể tùy tiện như trước được. Mấy tên nhóc này, giữa thanh thiên bạch nhật
sao dám lẩn vào trong phủ nhà họ Ngọc? Không hiểu là do công phu thần trộm của
ta bị thui chột hay vì dạo này bọn chúng tiến bộ quá nhanh?

“Hiện nay bọn đệ đang làm
việc tại Tiến Tấu viện, Diệu ca ca cho bọn đệ lệnh bài, cho nên bọn đệ chỉ cần
cầm lệnh bài này đến phủ Thừa tướng tìm tỷ là xong.” Hoa Hoa đắc ý lên tiếng.

Diệu ca ca? Gọi nghe thân
mật thế, mấy tên nhóc này chắc hẳn đã bị mua chuộc. Ta ngắm nhìn bọn chúng thật
kĩ. Mới mấy ngày không gặp, chúng đã phát tướng ra nhiều, đứa nào đứa nấy tròn
trùng trục, giống như những tiểu thiếu gia của một gia đình giàu có, thật chẳng
tìm ra chút dáng vẻ ăn xin đáng thương ngày nào.

“Tiến Tấu viện cái gì, có
phải nhìn thấy ai không vừa mắt là lôi vào tẩn cho một trận không?" Bốn
đứa nhóc này ngoài việc biết ăn trộm, ăn xin ra thì chẳng có bất cứ sở trường
nào hết, ngay cả đánh người không hiểu có biết hay không? Chỉ có điều chúng lại
thường xuyên bị ta đánh.

“Không phải, không phải,
đó là công việc đại thể như giúp giang hồ và triều đình thu thập các loại tin
tức, ví dụ như giá gạo tăng, giá bánh bao tăng… Chúng đệ đi nghe ngóng tin tức
rồi quay về nói với Diệu ca ca để đổi lại ngân lượng.”

Thu thập thông tin như
vậy mà cũng đổi được ngân lượng? Có phải đầu óc Diệu đã hỏng rồi không? Có
điều chàng rất thông minh, cái khác không nói, chứ năng lực nghe ngóng tình
hình của bọn Hoa Hoa, Thảo Thảo thì đích thực là tuyệt hảo, ngay cả việc con
chó của nhà nào trong phố Tây mất, chúng đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Mở miệng là Diệu ca ca,
đóng miệng cũng Diệu ca ca, đừng quên lúc đầu là ai đã lôi bốn đứa đệ về, nuôi
nấng dạy dỗ, vẫn còn chưa báo đáp đâu đấy.” Ta nói rồi kéo tai Hoa Hoa, thực sự
không biết Diệu làm cách nào mà mua chuộc thành công bốn tên tiểu quỷ này.

“Không đúng! Tỷ không thể
nói như vậy được. Lão đại, tỷ còn nhớ ba con mèo con lang thang mà tỷ đã nuôi
không?” Qua Qua vừa bình thản đáp, vừa lén lút thó mấy thứ bày biện trên giá
sách của ta vào người. Thân hình của thằng bé không đủ cao, lại muốn lấy mấy
thứ đồ bằng vàng trên giá, không với được, liền giẫm cả lên người Quả Quả để
hành động.

“Đúng thế, đúng thế, còn
có hai con chim nhỏ bị thương, tất cả đều chết hết cả.” Quả Quả bị Qua Qua
giẫm lên người, giọng nói vì thế lạc hẳn đi.

“Đó là bởi vì mấy đứa
chúng ta cơm còn không đủ nuôi bản thân nên chúng mới chết đói vậy.” Đám nhóc
vô tình nhắc đến việc đau lòng của ta.

“Đệ nhớ còn có bốn bồn
hoa, ba con cá, chúng cũng chẳng sống nổi quá sáu mươi ngày. Lão đại, bất cứ là
thứ gì do tỷ nuôi chắc chắn đều chết hết.” Thảo Thảo mở miệng than dài ngán
ngẩm, ba tên nhóc còn lại cũng nhất loạt gật đầu. Ta liền gãi đầu, bọn chúng
nói không sai, có lẽ là ta nuôi tiên cũng làm tiên chết cũng nên. Nhưng…
việc này thì có liên quan gì đến bốn đứa bọn chúng cơ chứ?

“Lão đại, những thứ mà tỷ
nuôi đều có tuổi thọ cực ngắn, bốn đứa bọn đệ sống được lâu như vậy là vì bọn
đệ biết tự lực cánh sinh. Nếu đã như vậy thì cần gì phải báo đáp ân dưỡng dục
chứ… Ây da, lão đại, tại sao mỗi lần người chịu đòn đều là đệ vậy?” Hoa Hoa vừa
dứt lời tổng kết liền bị ta đập mạnh lên đầu.

“Là tên khốn kiếp nào dạy
đệ nói như vậy hả?” Ta nhăn mặt tức giận truy vấn.

“Diệu ca ca…” Hoa Hoa run
rẩy lên tiếng trước độ oai phong thần vũ của ta. Ánh mắt đã long lanh đẫm lệ,
thằng bé còn nói thêm: “Diệu ca ca trước nay chưa từng đánh bọn đệ, mỗi ngày
đều chọc cho bọn đệ cười vui vẻ, cho bọn đệ ăn ngon, đồ chơi đẹp, lại còn cho
bọn đệ chức quan để làm, hu hu…” Bốn tên nhóc vừa nói vừa khóc òa thành
tiếng, làm như thể ta ăn hiếp bọn chúng bấy lâu nay vậy. Trong lòng ta tức giận
vô cùng. Nhớ ngày trước, ta thà để bản thân chịu đói cũng bớt chút cơm cho bọn
chúng ăn, Nam Cung Diệu đáng chết! Vừa mới quen chúng có vài ngày đã mua chuộc
được hết. Cho bọn chúng chức quan để làm? Rõ ràng chỉ là một Tiến Tấu viện hữu
danh vô thực, nếu không tại sao mấy tên tiểu ăn mày chưa đến mười tuổi này lại
có thể làm quan chứ?

“Nam Cung Diệu, tên hồ li
đó dạy các đệ nói như vậy sao?” Ta giận dữ lên tiếng hỏi lại Hoa Hoa đang khóc
đến độ nước mắt nước mũi chan hòa. Nghe ta hỏi, Hoa Hoa lập tức rụt cổ vào
trong áo, nhìn như thể con rùa chui vào trong mai tự vệ vậy.

“Diệu ca ca nói bốn đứa
bọn đệ đều là nam nhi, phải… phải học cách bảo vệ một nữ nhi như tỷ…” Thằng bé
lại thút thít lên tiếng.

Trong giây lát ta lặng
người, trước mắt đột nhiên hiện lên nụ cười tràn đầy tà khí của Diệu, và rồi
trái tim ta bỗng thấy ấm áp hẳn lên.

“Đệ nghe nói, Diệu ca ca
là con trai của Hoàng đế. Hoàng đế có phải là chức quan to nhất, có nhiều tiền
của nhất trong các vở kịch hay không?” Thảo Thảo lấy mấy viên kẹo ta để bên
gối, cho vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi.

“Đúng thế!” Ta vỗ nhẹ lên
đầu thằng bé. Người ta thường nói bước vào cửa cung sâu tựa biển. Cho dù ta
trước kia làm ăn xin không hiểu chuyện, nhưng hàng ngày xem kịch và hóng hớt
chuyện của mọi người nên cũng hiểu đại khái phần nào. Quần long đoạt ngọc, hậu
cung tranh sủng, giết người không thấy máu… những chuyện này đầy rẫy trong
hoàng cung nguy nga tráng lệ. Nói thực lòng, những chuyện đó có khi còn kinh
khủng hơn nhiều so với chuyện đám ăn mày, ăn cắp tranh giành địa bàn bên ngoài
ấy chứ.

Đúng lúc ta đang suy ngẫm
làm thế nào mới có thể tránh xa việc tranh giành quyền lực, thì bên ngoài có
tiếng bước chân người bước vào, bẩm báo Phan công công ở cung Hàm Tú đến rồi.

Không còn cách nào khác,
ta đành phải bước ra đón tiếp. Theo lời mẫu thân dặn dò, ta mang theo cả chút
quà lễ gặp mặt mà trước đó bà đã chuẩn bị. Đó là một hộp châu ngọc, vàng bạc,
vừa mở hộp ra đã thấy lấp lánh đến chói mắt. Trong lúc đó, phụ thân không nói
gì, chỉ im lặng lấy ra một bức họa đã phủ một lớp bụi đặt ở một góc giá đựng
sách, nói là để ta mang theo tặng cho nương nương. Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của
phụ thân, trong lòng ta cảm thấy vô cùng kì lạ! Bức tranh cổ này là ý gì chứ?

Đúng là đưa tiền và không
đưa tiền hoàn toàn khác xa, Phan công công vừa nhìn thấy chiếc hộp đựng đầy bảo
bối tức thì mỉm cười vui sướng, thậm chí còn tỏ ra hết sức khách khí và lịch sự
với ta. Ông ấy chính là người được Tô nương nương yêu quý nhất.

Suốt dọc đường đi Phan
công công không ngừng tiết lộ cho ta biết những sở thích yêu ghét hàng ngày của
Tô nương nương. Ở bên ngoài kiệu ông ấy cứ liên tục đưa lời dặn dò, giáo huấn.
Còn ta ngồi bên trong kiệu cứ ngáp ngắn ngáp dài, mãi cho tới khi kiệu dừng lại
trước cửa cung, ông ấy mới vén rèm, làm dáng điệu mời ta ra ngoài.

Thì ra, kiệu từ bên ngoài
không thể khiêng vào trong cung được. Thế nên Phan công công nhanh chóng dắt ta
vào.

***

Quang cảnh trong hoàng
cung đại nội vô cùng lộng lẫy, ta đã được nghe nhắc đến từ trước. Nhớ năm xưa,
ta thậm chí đã từng cùng với các tiền bối lẻn vào trong này để chôm ít đồ. Tuy
rằng chẳng ăn trộm được gì, lại còn bị lạc trong những con đường loằng ngoằng
chẳng khác gì mê cung. Thế nhưng, dẫu vậy, chúng ta vẫn được các đám ăn mày
khác hết sức ngưỡng mộ, kính trọng. Lần này quay lại chiến địa xưa, ta đi nhanh
như bay, chỉ tiếc không thể nhớ hết địa hình.

“Ngọc tiểu thư, đây chắc
là lần đầu người nhập cung?” Phan công công thận trọng lên tiếng hỏi.

“Đúng thế.”

“Tại sao ta thấy Ngọc tiểu thư có vẻ khá quen hoàng cung vậy nhỉ.” Ông
lại đưa lời dò hỏi.

“Hả?” Có lộ liễu đến vậy không? Xem ra ta vẫn nên kín đáo đôi chút thì
tốt hơn. Nghĩ vậy ta liền bước chậm lại, đi theo phía sau Phan công công. Suốt
cả con đường, ta không dám đi lại nghênh ngang như trước, chỉ âm thầm ghi nhớ
thật kĩ mọi lối đi, cũng như đặc điểm, cảnh vật nổi bật hai bên con đường. Đây
chính là thói quen nhiều năm tích lũy của những người làm trộm như ta, luôn
phải nhớ thật kĩ đường đi lối lại, có như vậy lúc chạy trốn mới thuận tiện
được. Trước kia, ta cũng từng đột nhập vào hoàng cung lúc đêm khuya, có điều
chưa từng dám động thủ. Hôm nay theo Phan công công đi khắp nơi thế này, ta mới
phát hiện, hoàng cung cảnh giới nghiêm ngặt, thi thoảng lại có đội ngũ người
ngựa đi tuần. Thật may là trước kia ta chưa từng manh động. Nếu lúc đó ta mà
động thủ, kết quả chắc chắn sẽ là có vào mà không có ra.

Lúc đi qua vườn lê, Phan công công bỗng đi chậm hẳn lại. Ta tức thì nhìn
ông ta đầy nghi hoặc, còn ông ấy nhìn ta vô cùng lúng túng, dường như định nói
gì nhưng lại thôi. Sắc mặt Phan công công bỗng nhiên thay đổi, lại đột ngột
dừng lại không đi tiếp nữa, trong lòng ta nhen nhóm cảm giác bất an: Phải chăng
ông ấy đã phát hiện điều gì ở ta?

“Phan công công, có phải đã tới nơi rồi không?”

“Nơi này là điện Thừa Càn của cung Thái Cực, cũng là tẩm cung của Tề
vương Điện hạ. Ngọc tiểu thư, người nói chuyện nhỏ tiếng thôi.” Phan công công
mỉm cười hiền lành đáp.

“Tề… Tề vương?” Đây chính là nơi ở của tên sát nhân điên cuồng biến thái
đó sao? “Vậy ông đưa ta vào đây làm gì?” Ta nhìn Phan công công rồi hốt hoảng
lên tiếng hỏi.

“Lão nô đột nhiên cảm thấy đau bụng quá! Từ đây đến cung Hàm Tú vẫn còn
nửa canh giờ nữa, lão nô muốn giải quyết ở đây luôn. Ngọc tiểu thư, người tuyệt
đối không được nói lại với nương nương đâu nhé!”

“Này…” Phòng vệ sinh gần ở đâu thì tiến về phía đó sao? Lão thái giám này
cũng thiếu chuyên nghiệp quá. Có điều cũng không thể trách ông ấy được, con
người ta có ba việc gấp, cho dù là Hoàng đế, buồn tiểu cũng phải đi tìm phòng
vệ sinh thôi.

Dứt lời ông ta nhanh chóng biến mất, để lại một mình ta với đám tiểu thái
giám đang mắt lớn trừng mắt bé. Đám tiểu thái giám lúc này đều co ro sợ hãi,
thấy vậy ta liền trừng mắt khiến bọn chúng khiếp đảm cúi đầu, chẳng dám nhìn
lên lấy một lần. Hầy, đúng là mất hứng, ai biết được vị Phan công công này lúc
nào mới quay lại chứ. Ta liền đảo mắt xem xét chung quanh, nhất định không được
để lỡ cơ hội tốt lần này.

“Các ngươi nhìn xem đó là thứ gì?” Mấy tên tiểu thái giám lập tức quay
đầu sang nhìn, còn ta nhanh chóng trốn ra phía sau một thân cây.

“Người đâu rồi? Ngọc đại tiểu thư đâu rồi? Toi rồi, vừa mới chớp mắt mà
đã không thấy đâu cả. Phan công công quay về chúng ta phải ăn nói làm sao? Mau
tìm người đi.” Nhìn bọn chúng hoang mang, hoảng loạn cả lên, ta thích thú trốn
vào một bên cười hỉ hả. Đợi chút nữa Phan công công quay về phát hiện chỉ còn
mỗi mình ta ở trong khu vườn trong khi đám thái giám hộ vệ của ông ta thì
biến mất, không biết ông ta có tức đến độ mọc râu ra không?

Khi ta bước từ sau thân cây ra, mấy tên tiểu thái giám ngốc
nghếch đều đã chạy tán loạn khắp nơi. Lúc này, một mình ta đứng trong khu vườn.
Đợi mãi không thấy Phan công công xuất hiện, trong lòng liền cảm thấy vô cùng
phiền muộn. Hoàng cung suy cho cùng cũng khác với phủ Thừa tướng, chỉ cần sa
chân đoán chắc sẽ đầu rơi máu chảy. Dù rất hiếu kì, ta cũng không dám đi quá
xa. Lúc này xung quanh đều rộn rã tiếng oanh yến hót ca. Đằng xa là tầng tầng
lớp lớp những lầu son gác tía, thật đúng là thi vị hết sức! Cảnh vật trong khu
vườn đặc biệt tinh tế và tuyệt đẹp, càng ngắm càng đắm say. Hoa hải đường
trồng dọc theo hành lang, bên đường đi lát bằng đá đen là những bóng cây xanh
mướt, bên dưới là những đóa hoa lê tinh khiết như ngọc đang nở rộ khiến khu
vườn càng dịu dàng sắc xuân.

Hoàn toàn đắm chìm trước cảnh vật nơi này, ta liền vén cao chân váy, từng
bước từng bước tiến sâu vào trong vườn lê. Lúc này thời tiết vẫn còn lạnh, cả
vườn lê trắng muốt một màu như tuyết, vừa hay lúc này ta lại khoác trên người
bộ y phục màu đỏ, thực sự quá nổi bật trên nền trắng tinh khôi. Ngay đến bản
thân ta, trước cảnh sắc người và thiên nhiên hòa hợp cũng cảm thấy cực kì khoan
khoái, thoải mái. Thi thoảng từng làn gió xuân thổi tới khiến vô số cánh hoa
rơi xuống như mưa, chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh.

Mải mê ngắm nhìn cảnh tượng trước mặt, không biết ta đã đi quanh mấy vòng
rồi. Đến khi ta quay đầu nhìn lại, chết toi! Đường đi đã biến đâu mất. Trước
mắt, sau lưng chỗ nào cũng chỉ một màu hoa trắng muốt, chẳng còn thấy con đường
trải đá ta vừa đi qua nữa. Lần này coi như tiêu rồi, đợi chút nữa Phan công
công không tìm thấy ta, Tô nương nương trách tội, liệu có lột da tuốt thịt ta
không? Đáng tiếc những cây lê này không cao, nếu không ta đã có thể trèo lên mà
tìm đường về rồi.

Vào lúc ta còn đang lo lắng đến độ mồ hôi túa ra liên tục, đột nhiên, một
giọng nói lạnh lùng nhưng rõ ràng qua mấy lớp hoa lê bên cạnh truyền tới.

“Phiền muộn lầu đông một đụn tuyết

Cuộc đời mấy khi nhìn rõ rệt?”

Giọng nói này âm trầm như tiếng tiêu thậm chí đối với ta đây đích thực là
âm thanh tuyệt vời.

Trời đúng là không tuyệt đường mà! Lần này có người cứu ta rồi. Không nói
lời nào, ta vén những cành hoa đang cản trước mặt rồi bước nhanh về phía giọng
nói cất lên đó. Không lâu, một bóng người bỗng dần hiện ra trước mắt.

Trong hương thơm thoang thoảng của hoa tuyết, hải đường, một người đàn
ông y phục màu đen đứng vô cùng nổi bật, như thể nhát kiếm xé toạc cả khoảng
trời trắng ngần. Đến khi nhìn rõ dung mạo của người này, ta tức thì muốn quay
người bỏ chạy. Trời đất ơi, Nam Cung Diệp! Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

“Ai đó?” Khi ta đang định vén váy lẩn đi thì Nam Cung Diệp nhanh chóng
quay đầu, lạnh lùng lên tiếng hỏi. Khoảnh khắc đó hai chân ta như đóng thành
băng, đứng khựng tại chỗ.

“Ai cho phép ngươi vào vườn lê hả?” Vị Tứ hoàng tử Điện hạ khi nãy vẫn
còn vẻ buồn thương giờ đã đứng chặn trước mặt ta, nộ khí đùng đùng.

Liệu ta có nên giải thích là do một lão thái giám vì ăn uống linh tinh bị
đau bụng đi qua nơi này không nhịn được mà phải đi phòng vệ sinh giải quyết,
thế nên đã vứt ta lại một mình, và rồi ta bất cẩn đi lạc vào đây? Tuy nhiên,
khi nhìn vào ánh mắt khí thế ép người của hắn, ta bất lực nuốt hết những lời đó
vào bụng.

Đúng là trời không phù hộ, khiến ta gặp phải tên đại ma đầu biến thái. Ta
tức thì cảm thấy hối hận, tại sao hôm nay mình lại mặc một bộ y phục nổi bật
đến vậy? Lần này thì hay rồi, trông chói lóa thế kia, muốn trốn cũng chẳng
được. Ta đứng nguyên tại chỗ do dự một hồi, sau cùng nghiến răng, liều mình,
dũng cảm cúi đầu quay người đi tiếp. Lúc đi qua người hắn, không biết ta đã làm
gãy biết bao nhiêu cành hoa lê.

“Đứng lại, ngươi cho rằng đây là đâu mà muốn đến là đến, muốn đi là đi?”

Ây da! Không ngờ hắn ra tay rất nhanh chóng mắt chỉ thấy một bóng đen
lướt qua, còn chưa kịp nhìn rõ thì ta đã bị kéo đi. Oa, thì ra không chỉ mình
Diệu biết chiêu này, tên ma đầu sát nhân biến thái Tứ hoàng tử cũng biết.
Có phải cứ con của Hoàng đế thì ai cũng biết “nhảy” không? Nhưng dù sao, lúc
này bản lĩnh đó không phải là điều quan trọng nữa.

Ta thật đáng thương, bị hắn dễ dàng nhấc bổng qua biển hoa lê ngợp trời.
Bộp! Vừa ra khỏi vừa vườn lê, ta liền bị ném thẳng xuống đất. Đầu óc quay
cuồng, ta đưa tay xoa nhẹ chỗ đau, trong lòng không ngừng nguyền rủa đám hoàng
tử thực sự chẳng dịu dàng chút nào. Diệu cũng thế mà hắn cũng vậy, người nào
người nấy đều quăng ta như thể ta không phải là một con người. May mà bản cô
nương lúc còn làm ăn mày thường xuyên bị quăng quật như thế, nếu không liệu có
thể đứng lên đi lại bình thường nữa không?

“Là ngươi?”

Nam Cung Diệp nghiến răng hỏi vặn như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta. Xem
ra tâm trạng của lão huynh này hôm nay không được tốt lắm. Hắn nhìn ta mỉm cười
lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy sát khí cuồng bạo.

“Hôm nay ngươi nhập cung… là tới gặp Tô nương nương sao? Hừm, đáng tiếc,
e là ngươi không còn cơ hội đó nữa rồi. Người đâu!” Hắn quay người hất áo, thét
lớn: “Mau lôi kẻ tự ý xông vào vườn lê này ra đánh cho tới chết cho ta!”

Không phải chứ? Ta kinh hãi nhảy dựng lên, ít nhiều gì ta cũng là thiên
kim tiểu thư của Thừa tướng, hắn nói giết là giết ngay sao, thật đúng là vô lí
đùng đùng!

“Không thể được, không thể được, lão nô hồ đồ, Điện hạ, xin ngài giơ cao
đánh khẽ. Ngọc tiểu thư là do Quý phi nương nương truyền vào cung, hơn nữa
người…” Lão thái giám chết tiệt sao bây giờ mới chạy lại cứu ta. Ông ta thậm
chí còn vừa nói vừa xách quần, chắc là đang giải quyết ở khu vực gần đây, vì
nghe thấy động tĩnh, còn chưa “làm” xong, đã vội vã chạy ra ứng cứu. Ta trợn
mắt nhìn Nam Cung Diệp, cái tên ma đầu sát nhân biến thái này hàng ngày không
giết người hình như không chịu được thì phải.

“Kẻ nào tự ý vào vườn lê, giết chết không tha! Đây là Hoàng lệnh, người
do Quý phi truyền vào cung thì đã sao? Có thể kháng chỉ à?” Nam Cung Diệp chẳng
thèm nhìn Phan công công, lạnh lùng nói thêm: “Huống hồ, ả ta lại còn phá hỏng
không ít cành cây trong này. Người đâu, mau lôi ả ra!”

Hoàng mệnh khốn kiếp gì chứ? Không phải chỉ là đi nhầm chỗ thôi sao, thêm
mấy cành cây bị gãy, vậy mà đã đòi lấy tính mạng ta rồi? Ta trợn trừng hai mắt
định thét lớn lên với hắn, thế nhưng nhìn sắc mặt hoang mang của lão thái giám,
dáng vẻ như định nói lại thôi, trong lòng ta đột nhiên cũng hoảng loạn. Những
lời tên ma đầu sát nhân cuồng loạn này vừa nói chắc không phải sự thật chứ?