Kế hoạch mai mối - Chương 30 - 31
Chương 30
Kiểm hàng trước hôn nhân (II)
Khi bà mối thực sự nằm trên chiếc giường của con cáo họ Hạ lại có chút hối hận. Cô nghĩ, chẳng qua mình chỉ muốn kiếm thêm chút tiền lẻ, quyết định tổ chức xem mắt cho Hạ Hà Tịch mấy lần. Anh ta không thích mấy cô nàng kia thì thôi, sao còn tự thắt một cái nơ lên cổ mình, rồi tự dâng cho anh ta?
Tô Tiểu Mộc còn đang nghĩ loạn lên, con cáo họ Hạ kia đã cởi áo sơ mi của cô, bàn tay to lướt lên trước khuôn ngực, ánh mắt say mê thâm trầm, khóe miệng… hình như còn treo thêm chút gian ác. Bà mối bị đôi bàn tay ấy đùa giỡn khẽ rên lên, cắn môi dưới, trở mình để thoát khỏi móng vuốt của con cáo họ Hạ.
Cô đảo mắt, nói: “Em mới là người kiểm tra hàng chứ? Sao anh lại làm thế được?”
Hạ Hà Tịch chống má nhìn cô, cười nhạt: “Được, thế em sẽ kiểm tra thế nào?”
Tô Tiểu Mộc nhìn con cáo họ Hạ vẫn quần áo chỉnh tề, cười gian: “Tiểu Hạ Tử, cởi áo sơ mi ra cho bản cung xem thử nào?”
Hạ Hà Tịch: “…” Đúng rồi, anh bị mù mắt mới tìm được em!
Bất mãn thì bất mãn, món hàng là đồng chí Hạ Hà Tịch vẫn ngoan ngoãn cởi cúc áo, rồi chậm rãi tuột chiếc áo trên người mình ra. Tô Tiểu Mộc nhìn tới há hốc miệng, lặng lẽ nuốt nước bọt. Thật ra, đây không phải lần đầu tiên bà mối thấy Hạ Hà Tịch cởi trần, nhưng… có lẽ do bầu không khí ám muội bây giờ, hoặc có lẽ con cáo họ Hạ kia cố ý vừa cởi vừa dùng ánh mắt quyến rũ cô. Dù sao thì bà mối nhìn thấy làn da khỏe mạnh của anh, chỉ thấy đầu óc trống rỗng.
Hạ Hà Tịch nhếch môi: “Nữ vương có vừa lòng không? Có cần cởi tiếp quần không ạ?”
Tô Tiểu Mộc ngoảnh mặt sang chỗ khác, hai má đỏ bừng, cổ họng bị thít chặt tới nỗi không nói nên lời. Con cáo họ Hạ cười giễu, giọng nói cao hơn: “Em không nói gì là ngầm đồng ý đấy nhé, anh cởi tiếp đây?”
Bà mối cắn răng, vẫn kiên quyết ngoảnh mặt nhìn sang bên, nhưng ánh mắt đã liếc sang hướng khác, đúng là tự bán đứng mình! Hạ Hà Tịch nhanh nhẹn cởi quần ra, khí thế không hề giảm, nhếch môi nói khẽ: “Còn một lớp cuối cùng, em có cần tự tay làm không…?”
Tô Tiểu Mộc luống cuống, mặt mũi đỏ bừng như tôm luộc, nhưng con cáo kia đã cầm tay ai đó từ từ đưa tới gần lớp “giấy bọc quà” cuối cùng. Người bà mối cứng đơ như bị trúng tà. Tới khi bàn tay chạm vào da con cáo họ Hạ, mới bất ngờ kêu lên: “Dừng lại!”
“Hả?” Hạ Hà Tịch nghiêng đầu, nheo mắt nhìn cô. Tô Tiểu Mộc hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ, Hạ Hà Tịch ơi là Hạ Hà Tịch, tới lúc này mà anh còn muốn trêu em à? Nghĩ tới đây, bà mối nghiến răng ken két, giãy giụa một hồi rồi bực bội nói: “Em mới là người kiểm hàng, em tự làm, không cần anh dạy!”
Mắt Hạ Hà Tịch sáng lên, nín cười gật đầu: “Được.” Anh muốn nhìn thử xem, cô bé này kiểm - tra - hàng ra sao?
Tô Tiểu Mộc thấy Hạ Hà Tịch gật đầu, liền chộp lấy cái chăn mỏng ở bên cạnh khoác lên người anh. Khi người ta còn hóa đá thì vỗ vỗ vai anh, thân mật nói: “Trời lạnh đừng để cảm lạnh nhé! Kiểm hàng kết thúc, anh tắm rồi đi ngủ đi.”
Nói xong, ai đó quấn chăn ngủ thật. Con cáo họ Hạ hết nắm tay rồi lại thả ra, cuối cùng giận dữ hét lên: “Tô - Tiểu - Mộc!”
----------------------Tôi là đường phân cách đêm dài đằng đẵng------------------
Hạ Hà Tịch định cư ở thành phố C. Anh mua căn hộ này theo đề nghị của Tô Cẩm Trình, anh cũng chẳng để tâm lắm tới nội thất bên trong, tất cả đều phó mặc cho thư ký An Địch và đội ngũ thiết kế lo liệu. Nhưng bây giờ, Hạ Hà Tịch lại cảm tạ từ tận đáy lòng đội ngũ thiết kế vì đã chọn chiếc giường này.
Không phải vì thương hiệu nổi tiếng của nó, không phải vì sự sang trọng của nó, cũng không phải vì chất lượng của nó, mà là vì… nó quá rộng! Vì thế, anh và bà mối có lăn qua lăn lại cũng không ai bị đạp xuống giường. Trên giường, một người thì chui vào chăn trốn, một thì hổn hển đuổi theo, tới bản thân Hạ Hà Tịch cũng thấy đây là chuyện hoang đường nhất anh từng làm trong hơn hai mươi năm qua.
Anh nhìn bà mối cuộn mình như cái bánh chưng đang lăn qua lăn lại, hạ giọng nói: “Em đùa anh! Rõ ràng em biết nếu em không bằng lòng thì anh sẽ không tiến tới, lại còn làm tới bước cuối cùng rồi bỏ chạy!”
Bà mối bọc mình lại cẩn thận, chỉ để lộ ra cái đầu, đùa cợt với con cáo họ Hạ: “Buồn cười, em là người mua, em kiểm tra hàng kiểu gì anh quản được à? Em thích kiểm tra bề ngoài thì chỉ kiểm tra bề ngoài. Còn nữa, anh xem mấy tên xã hội đen kiểm tra hàng trắng trong phim đi, không phải chỉ kiểm tra bề ngoài, rồi nếm thử một chút là được à?”
“Hả?” Hạ Hà Tịch nheo mắt, chậm rãi nói: “Em nói… anh là hàng độc hại à?”
Tô Tiểu Mộc nghẹn họng, quấn chăn chặt hơn một chút, không đáp. Hạ Hà Tịch thấy vậy thì đột nhiên thở dài: “Nói cho cùng em vẫn chưa tin tưởng anh đúng không? Trò kết hôn này chỉ là đánh cược?”
Bà mối vẫn không lên tiếng, đang cúi đầu tính xem làm thế nào thì thấy cơ thể thoáng qua cơn gió lạnh, Hạ Hà Tịch đã kéo chăn chui vào.
“Anh…” Tô Tiểu Mộc kinh ngạc tới nỗi há hốc miệng, nhưng đối phương lại chớp mắt vô tội: “Bên ngoài lạnh lắm, em muốn anh cảm lạnh à?”
“…” Bà mối á khẩu, quay lưng lại với Hạ Hà Tịch, đang tính lui ra bên ngoài một chút thì người nào đó ở đằng sau đã nhanh tay nhanh chân kéo cô vào lòng, thoải mái gác đầu lên vai cô, sung sướng nói: “Lại gần đây nào, chăn nhỏ lắm.”
“Hạ Hà Tịch, đồ vô…” Chữ “sỉ” còn chưa kịp thoát ra, Tô Tiểu Mộc đã cắn trúng đầu lưỡi mình. Vì… bàn tay không biết xấu hổ của con cáo họ Hạ đã lặng lẽ luồn vào trong áo, chầm chậm lướt trên lưng cô. Bà mối cắn môi, lửa trên người mình đã bị đối phương đốt lên rồi, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu xin tha.
Thừa lúc đối phương còn hoang mang, Hạ Hà Tịch từ từ kéo bà mối lại đối diện với mình, bất ngờ ép đôi môi xuống. Anh hôn nhẹ nhàng, cố gắng để bà mối thả lỏng, bàn tay lại chu du trên ngực cô lần nữa, trêu đùa, khiêu khích. Tô Tiểu Mộc còn đang đấu tranh rốt cuộc nên nhắm mắt hưởng thụ hay nên giãy giụa tới cùng thì bất ngờ phát hiện quần áo của mình bị con cáo họ Hạ kia cởi hết từ lúc nào.
Cuối cùng, hai người kéo chăn ra, thẳng thắn nhìn nhau.
Vào giờ phút này, Tô Tiểu Mộc không phải không ngượng ngùng, nhưng đối phương khiêu khích, trêu ghẹo như thế, cố ý hành hạ cô, tay chân quấn chặt không một kẽ hở, khiến trong đầu cô chỉ còn lại cảm giác nóng bỏng. Trong mũi cũng toàn hơi thở nam tính quen thuộc mà xa lạ. Dường như Hạ Hà Tịch muốn biến nụ hôn này thành dịu dàng, ngay cả lúc tấn công cũng rất dịu dàng, mềm như thế, nhẹ như thế!
Anh chậm rãi tách đôi môi cô ra, cẩn thận liếm từng chiếc răng. Bà mối bị anh cọ xát tới khó chịu, chỉ cựa quậy một cái thôi là khó chịu, vì… có vài thứ không thích hợp đang ép lên bụng mình. Cô đột nhiên nhớ tới miêu tả trong tiểu thuyết ngôn tình - cứng rắn, nóng bỏng.
Có cứng hay không thì cô không biết, nhưng đúng là… rất nóng. Con cáo họ Hạ còn mặt dày: “Đúng là ấm áp nhỉ? Em xem, nó cũng nghĩ như thế!”
Bà mối muốn đá anh một cú, nhưng bị người ta kẹp lại, đành trừng mắt, căm hận lườm anh. Thế nhưng vừa mở miệng thì cũng bắt đầu ngượng ngập, cô lắp bắp: “Anh… tay của anh… đặt ở đâu đấy! Bỏ ra mau!”
Hạ Hà Tịch cười khẽ, nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ trắng ngần của bà mối: “Nhóc, anh muốn em.”
Khi Hạ Hà Tịch chiếm lấy cô, cô hoảng loạn cắn chặt môi, hai chân co lại, hơi run rẩy. Hạ Hà Tịch chuyển động trên người cô, bên tai chỉ có tiếng thở dốc khi nhẹ khi nặng của anh. Bà mối đột nhiên muốn khóc, nhưng lại thấy như vậy rất buồn cười, thế nên cố gắng để không suy nghĩ thêm nữa, tay nắm chặt tấm ga trải giường.
“Đau không?” Hạ Hà Tịch hỏi.
Tô Tiểu Mộc không đáp, nhưng môi dưới bị cô cắn tới phát đau. Cô còn chưa kịp phản ứng thì có người ôm lấy mặt cô, nói: “Nhóc, nhìn anh này. Giao tất cả cho anh đi, dù sau này có ra sao, anh cũng sẽ ở bên em…”
Bà mối lắc đầu, nhưng bản thân cô cũng không biết vì sao lại lắc đầu. Trong phút chốc, nụ hôn của Hạ Hà Tịch rơi xuống, nhẹ nhàng in lên khóe mắt cô. Không biết tại sao, bà mối cảm thấy khóe mắt hơi cay, nước mắt rơi xuống. Trong lúc hoang mang, đột nhiên nhớ tới câu nói ấy: “Sau này, có lẽ chúng ta sẽ cãi nhau, sẽ làm tổn thương nhau, nhưng xin em yêu hãy đồng ý với anh, dù có ra sao đi nữa cũng đừng buông tay anh, hãy cùng anh đi tới cuối cùng!”
Nghĩ tới đây, bà mối chủ động ôm lấy Hạ Hà Tịch, cắn một cái lên vai anh, rồi xẵng giọng nói: “Đau muốn chết!” Có phải chỉ có nỗi đau như thế mới có thể khiến cô nhớ Hạ Hà Tịch, nhớ đêm nay?
Con cáo họ Hạ nhẹ nhàng dỗ dành: “Chờ lát nữa là ổn rồi.”
“Không ổn!” Tô Tiểu Mộc cựa người một cái lại đau tới nghiến răng nghiến lợi, một lát sau thì tự nhiên nức nở: “Đàn ông toàn kẻ lừa đảo.” Nhưng tại sao, mình lại cam tâm tình nguyện bị anh lừa gạt như thế?
Chương 31
Ra mắt người lớn
Sáng sớm hôm sau, bà mối bị Hạ Hà Tịch gọi dậy. Nhưng không giống miêu tả trong tiểu thuyết, “nam chính nhẹ nhàng hôn nữ chính, để cô ấy từ từ tỉnh lại từ giấc mộng đẹp”, trải nghiệm của Tô Tiểu Mộc hoàn toàn có thể được coi là “kinh hãi tỉnh dậy từ giấc mộng”.
Bà mối là cú mèo, ngày nghỉ nào cũng phải ngủ nướng, lại thêm việc kiểm tra hàng hóa tối qua khiến cả tâm hồn và thể xác đều mỏi mệt, buổi sáng nằm bẹp trên giường không dậy nổi. Trái lại, con cáo họ Hạ kia có thói quen tập thể dục buổi sáng. Khi chạy bộ về nhà, làm xong bữa sáng vẫn thấy bà mối nằm yên không nhúc nhích trong phòng ngủ, cho rằng cô bé này xấu hổ, bèn xông vào phòng.
Không nhìn thì không biết, nhìn một cái thì Hạ Hà Tịch tức muốn chết. Con nhóc nào đó chẳng những ngủ say khì khì không hề xấu hổ, mà còn ngang nhiên ôm lấy gối của anh… chảy một bãi nước bọt. Tấm chăn mỏng bị cô đá sang bên giường, muốn rơi mà cứ chơi vơi.
Không thể không nói, tướng ngủ của bà mối… đúng là không dám khen. Hạ Hà Tịch thấy vậy thì đưa tay đỡ trán, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề giáo dục tư thế ngủ đúng đắn cho vợ hiền sau khi kết hôn. Ngồi xuống cạnh giường, cẩn thận kéo người Tô Tiểu Mộc, Hạ Hà Tịch búng nhẹ lên trán cô một cái: “Nhóc, dậy đi! Mười giờ rồi.”
Bà mối lẩm bẩm, định xoay người ngủ tiếp thì Hạ Hà Tịch giữ chặt lấy vai không để cô xoay, cười nói: “Anh rán bánh trứng cuộn cho em rồi, không phải là món em thích nhất à? Nào, nào, dậy đi.”
Tô Tiểu Mộc giơ tay khua loạn lên, cái dáng rõ là chưa tỉnh ngủ, lẩm bẩm: “Không ăn, em mệt lắm!”
“Ngủ cả đêm rồi còn mệt gì?”
“Sao mà không mệt?” Tô Tiểu Mộc mở to mắt nhìn kẻ gây họa, giả vờ ấm ức, nói: “Giờ eo em cũng đau, chân cũng đau, cả người đều đau…” Bà mối nghĩ, thế này thì con cáo giàu lòng trắc ẩn kia sẽ buông tha cô, để cô ngủ thêm lát nữa.
Kết quả là con cáo họ Hạ nhếch miệng cười, nhướn mày, hạ giọng nói: “Quá nửa đêm qua, là ai vênh vang lay anh dậy, yêu cầu kiểm tra hàng hóa lần thứ hai hả? Nói lần đầu chưa nếm được vị gì? Chê anh không chuyên nghiệp?”
Tô Tiểu Mộc: “…”
Hạ Hà Tịch vỗ vỗ lên cái đầu bé nhỏ của vị hôn thê như dỗ chú mèo: “Không muốn anh quấy rầy nữa thì dậy nhanh lên.”
Nghe tới đó, tim bà mối đập thụp một cái. Người được Hạ Hà Tịch dựng dậy đơ ra, bộp một cái lại nằm ngay xuống giường, ý như muốn ra sao thì ra: “Anh cứ quấy tiếp đi, bản cô nương phải ngủ thêm một lát đã.” Ý trong ấy là, anh quấy em, em coi như đang hát ru.
Lần này, con cáo họ Hạ hoàn toàn bó tay với Tô Tiểu Mộc, đứng dậy cau mày một lát, rồi nói: “Hạ phu nhân, giờ anh chính thức báo cho em biết, em còn một tiếng bảy phút để đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo và ăn sáng.”
“Hả?” Hạ phu nhân còn đang cuốn chăn nằm thẳng đơ trên giường, chưa hiểu chuyện gì: “Lát nữa phải ra ngoài à?”
Hạ Hà Tịch mím môi đáp: “Giờ là mười giờ ba mươi ba phút, anh lái xe đi mất hai mươi phút, ừm, đã ba mươi tư rồi, thời gian nói chuyện em lại lãng phí mất một phút rồi.”
Tô Tiểu Mộc bĩu môi, nhìn ánh mắt của Hạ Hà Tịch, đã ngửi thấy mùi vị của âm mưu: “Rốt cuộc là anh muốn đi đâu?”
Hạ Hà Tịch cười cười rồi công bố đáp án chính xác: “Chúng ta đã hẹn cả nhà họ Tô ăn cơm trưa rồi, mười hai giờ.”
Tô Tiểu Mộc: “!”
Lần này, cơn buồn ngủ của bà mối đã toàn hoàn biến mất.
------------------------Tôi là đường phân cách gặp mặt người lớn-----------------
Mọi người ngồi đông đủ tại phòng khách nhà họ Tô. Ở chính giữa sofa là bà mối đang chống cằm bất lực và gương mặt rạng rỡ của tên cầm thú Hạ Hà Tịch. Quét mắt nhìn cậu cả, cậu hai, cậu ba, mợ cả, mợ hai, mợ ba đang ngồi nghiêm chỉnh, bà mối chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, thở dài thườn thượt, lặng lẽ siết chặt tay.
Âm mưu! Đây hoàn toàn là một âm mưu! Hết lần này đến lần khác, hết âm mưu này đến âm mưu khác, rốt cuộc Hạ Hà Tịch không tin tưởng mình tới cỡ nào chứ? Sao vừa mới ngày thứ hai đã lập tức kéo cô tới gặp họ hàng. Bên này, Hạ Hà Tịch vẫn đang báo cáo chuyện tổ chức đám cưới với sáu vị bô lão, còn suy nghĩ của bà mối đã bay tới nơi nào xa lắc.
Tính ra, chắc phải từ tháng trước, trước nữa, ở cùng một nơi - nhà họ Tô đã giăng ra cái bẫy đầu tiên. Lúc ấy, mấy mợ hăng hái muốn giới thiệu Lộ Lộ cho Hạ Hà Tịch, thế nên con cáo họ Hạ đã tương kế tựu kế, lấy Lộ Lộ làm mồi nhử, cấu kết với ba ông anh quý hóa nội ứng ngoại hợp, dụ dỗ cô phải ghen, phải khó chịu… Tới khi bắt được kẻ gian, ghen xong rồi, tới khi cô hạ quyết tâm thì đưa cô đi gặp bố mẹ đã qua đời, rồi thì kiểm tra hàng hóa, rồi thì gặp họ hàng nhà họ Tô, cuối cùng là ngày mai đi đăng ký…
Trước trước rồi sau sau, bấm đốt ngón tay tính một cái thế mà còn chưa tới sáu mươi ngày. Mấy người đàn ông có tới n năm độc thân làm sao chịu được chuyện này đây hở trời…?
Tâm hồn bà mối đang bay xa ngàn dặm thì nghe tiếng mợ hai gọi: “Tiểu Mộc, thế các cháu đã quyết định ngày mai đi đăng ký kết hôn hả? Tiểu Mộc?” Bà mối bị gọi hai lần mà không có phản ứng, tới tận khi Hạ Hà Tịch khẽ cấu một cái vào tay, cô mới “a” một tiếng.
Tô Tiểu Mộc im lặng, đôi mắt đen láy nhìn lướt qua sáu vị thẩm phán một vòng, ánh mắt của mọi người hoặc là không muốn, hoặc là chờ mong, hoặc là vui mừng, thế nhưng… làm sao đây, đột nhiên mình có cảm giác không muốn lấy chồng. Con cáo họ Hạ đúng là quá đen tối!
Còn chưa suy nghĩ xong, móng vuốt của con cáo nào đó lại khẽ cấu cô một cái, mấy ý nghĩ đó bị cắt đứt ngay. Hạ Hà Tịch cười hì hì với cô, nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ uy hiếp không thể đứng chung hàng với nụ cười kia, ánh mắt thản nhiên ấy đang nói: “Em thử xem…”
Cậu ba thấy là lạ, bèn kêu lên: “Cháu làm sao thế, sao hôm nay mặt mày cứ nghệt ra thế? Lại đây cậu cả bắt mạch thử xem nào.”
Hạ Hà Tịch xoa đầu bà mối, trả lời như đúng rồi: “Cô ấy không sao đâu ạ. Sáng nay cô ấy đòi ngủ nướng mà cháu không cho ngủ, cô ấy còn giận cháu ấy mà.” Nói xong, cả phòng khách đều im lặng, sáu cái miệng đang mở ra đều lặng lẽ kéo khóa lại, á khẩu.
Tô Tiểu Mộc hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn Hạ Hà Tịch. Con cáo họ Hạ kia, anh đúng là rất có tiềm năng đấy! Anh cố ý nói như thế là muốn người nhà tôi hiểu lầm tôi sống ở nhà anh đúng không? Có quan hệ bất chính với anh đúng không? Mà có khi, anh hy vọng các cậu mợ nhà tôi “thông minh” hơn một chút, cho rằng chúng ta vội vã kết hôn như thế là vì trong bụng đã có “hàng” rồi chứ gì?
Hạ Hà Tịch thản nhiên lườm lại bà mối: “Hạ phu nhân, sửa lại cho em một chút, quan hệ của chúng ta không tầm thường thật mà. Còn chuyện trong bụng có hàng hay không, ờ… hôm qua anh còn chưa tiến hành mà.”
Tô Tiểu Mộc: -_-|||
Nửa tiếng sau, hội nghị với nguyên tắc cùng chung sống hòa bình, hai bên cùng có lợi đã kết thúc tốt đẹp. Kết quả cuộc bàn bạc là đôi bên đã đạt được vài ý kiến chung sau đây:
Một, sáng sớm mai bên A Hạ Hà Tịch, và bên B Tô Tiểu Mộc sẽ tới cục dân chính làm thủ tục đăng ký kết hôn. Họ hàng bên B ngoài việc cung cấp chứng minh thư, sổ hộ khẩu và các loại giấy chứng nhận khác ra, còn phải cung cấp một Tô Tiểu Mộc còn sống, để thuận lợi làm thủ tục đăng ký.
Hai, vì thời gian cấp bách, lễ cưới có thể lui lại sau, nhưng hai bên A và B nhất định phải tổ chức lễ cưới, mà phải tổ chức hoành tráng, không được giấu giếm kết hôn.
Ba, vì hiện thời bên A sống ở căn nhà cách chỗ làm của bên B quá xa, sau khi kết hôn phải mua thêm một căn nhà ở giữa chỗ làm của hai người…
Về chuyện cuối cùng, bà mối vốn có chút dị nghị, định mở miệng nói nhưng lại bị ánh mắt sắc lẹm của mợ hai lườm cho một cái nên lại thôi. Trong lúc chán nản, trong lòng cô cũng cảm thấy có chút ấm áp. Thực ra cô hiểu ý các bậc gia trưởng, căn nhà hiện nay của Hạ Hà Tịch là tài sản trước hôn nhân, nói khó nghe một chút là nếu sau này ly hôn, căn nhà ấy chẳng có phần của bà mối, mất tuổi thanh xuân lại không có tiền, phải tay trắng bước ra khỏi nhà như thế không phải là điều các bậc gia trưởng nhà họ Tô muốn nhìn thấy.
Thế nên mợ hai khéo léo yêu cầu Hạ Hà Tịch mua một căn nhà cưới, cũng không nhắc tới chuyện thêm tên vào căn nhà hiện giờ, để khỏi mất hòa khí của đôi bên, lại dùng một cách khác để đảm bảo quyền lợi của bà mối. Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ thật đáng kính trọng. Cả nhà họ Tô đều không phải bố mẹ cô, thậm chí đáng ra cô không mang họ Tô, nhưng họ vẫn che chở cô, bảo vệ cô, khiến cô vô cùng cảm động.
Kết thúc hội nghị, cậu cả lấy cớ đi dạo kéo con cáo họ Hạ ra khỏi nhà, thực hiện cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông. Bà mối đang nói chuyện với các mợ đột nhiên nhớ ra, từ lúc ăn cơm trưa xong, ba quý tử nhà họ Tô cứ trốn trong phòng của anh hai không chịu ra ngoài, không biết đang làm gì nữa?
Gõ cửa phòng, quả nhiên Tô Tiểu Mộc nhìn thấy ba người Tô Khiêm Trình, Tô Cẩm Trình và Tô Nhạc Trình đang xúm lại với nhau, trông ai cũng đầy tâm sự. Bà mối đóng cửa xong liền khoanh tay trước ngực, nhướn mày: “Em sắp lấy chồng rồi, ba anh không có gì muốn nói với em à? Không chúc mừng em sao?”
Ba người một thì nhìn trời, một thì nhìn đất, một thì nhìn tường, nhưng không ai nói tiếng nào. Tô Tiểu Mộc cười nhạt, nheo mắt nói: “Hay là… các anh muốn được khoan hồng? Vậy thì hãy thẳng thắn nói cho em biết chuyện các anh cấu kết với con cáo họ Hạ bán đứng em đi?”
Nghe tới đây, anh ba Tô Nhạc Trình không kìm được mà cười khúc khích, vui vẻ nói: “Hóa ra cô biết chuyện này rồi à?” Anh ba đắn đo một lát, lại nói: “Ôi trời, bọn anh cũng là muốn tốt cho cô thôi. Cô hung dữ như thế, lại thích đánh người, nam tính hơn cả đàn ông… Bọn anh tìm đủ mọi cách gả cô đi, cô không cảm ơn thì thôi còn tới hỏi tội, đúng là...”
Còn chưa nói xong, Tô Nhạc Trình đã nghe thấy tiếng bà mối cố ý bẻ tay rôm rốp, trong thoáng chốc nhớ ra khuynh hướng bạo lực của cô, liền ngậm miệng lại.
Anh cả làm người hòa giải, vui vẻ nói: “Em gái, em đừng giận mà! Thực ra bọn anh đều thấy thằng nhóc Hạ kia rất được. Em xem, lúc đầu Cẩm Trình muốn giới thiệu cậu ấy cho em, giờ em lại đồng ý kết hôn với cậu ấy, chứng tỏ em cũng thật lòng thích cậu ấy. Bọn anh mừng thay cho em. Tới khi em làm đám cưới, anh sẽ mừng em một phong bì dày.”
Nghe vậy, Tô Tiểu Mộc đột nhiên lúng túng không biết làm sao, chớp chớp mắt nhìn ba ông anh trai, hỏi: “Thế rốt cuộc các anh trốn trong phòng làm gì hả? Em bị bán đi rồi, ngày mai phải lên pháp trường, các anh còn âm mưu gì nữa?”
Vừa nói xong, đằng sau đồng loạt vang lên ba tiếng thở dài. Tô Tiểu Mộc ngoái đầu lại thì thấy ba ông anh đang anh nhìn em, em nhìn anh, đưa mắt ra hiệu, rõ ràng là có chuyện gì khó nói mới đùn đẩy nhau như thế. Giao lưu bằng ánh mắt một hồi, anh cả là người bại trận đầu tiên, lên tiếng: “Không phải anh không muốn nói, là anh không biết ăn nói, nói không hay! Các chú nói đi!”
Tô Nhạc Trình nghe vậy thì kiên quyết giả ngốc: “Anh hai, cũng không phải em không muốn nói, anh xem, tài ăn nói của anh tốt nhất trong nhà, con nhóc chết tiệt kia cũng nghe lời anh nhất… Em nói một câu nó có thể đập lại mười câu ấy!”
Bà mối thấy vậy thì càng chẳng hiểu ra sao: “Rốt cuộc các anh muốn nói gì?”
Tô Cẩm Trình lườm hai anh em, cuối cùng mới nghiêm túc nói: “Em gái, có chuyện về bố mẹ em… bọn anh phải nói cho em biết.”