Bạch Nhật Quỷ Hồn - Chương 03 - phần 2

Hà Hồng Hương nổi tiếng đất Tinh Châu ai cũng biết mặt, có rất nhiều người vẫy chào nàng. Hồng Hương chọn đươc ý trung nhân tài mạo xuất chúng hoan hỉ đáp lễ, miệng cười như hoa nở.

Đường trục chính trong thành rộng đến bốn mươi bước chân, hai bên là hàng cây Hoàng Cam già lão, cành lá sum xuê, vươn ra đến tận giữa lộ.

Đột nhiên, trên tàn cây phủ tuyết ấy có hai bóng người lao xuống, chụp lưới thép vào đầu Hận Thiên và Hà Hồng Hương.

Đòn tập kích tả hữu này cực kỳ hiểm độc, vì Hồng Hương đang đứng chơ vơ, tay không vũ khí, khó mà thoát chết được!

Hận Thiên không còn kịp suy nghĩ, vung cả song thủ. Từ chưởng tâm của chàng, hai đạo kình phong vàng nhạt vỗ thẳng vào đối phương. Hai gã bạch y kia hự lên, văng ngược ra, rơi xuống mặt đường chết tốt.

Trong lúc nguy cấp, Hận Thiên đã dùng đến tuyệt học Kim Sa Ấn Chưởng Pháp của ân sư. Lớp vải trên lồng ngực hai xác chết mất một miếng hình bàn tay. Chưởng kình đã nghiền vụn miếng vải, khảm lên lớp da nạn nhân. Và tất nhiên, xương cốt bên trong đều gẫy nát!

Qua cơn kinh khiếp, Hồng Hương hoàn hồn ngồi ngay xuống, ôm chặt lấy Hận Thiên mà run cầm cập, miệng thúc giục:

- Đại ca chạy nhanh lên, tiểu muội sợ lắm!

Lúc này, người đi đường đã dạt cả vào những mái hiên, cố tránh xa cuộc chiến.

Hận Thiên rút kiếm, mặt lạnh như sương, thúc quái mã tiến lên. Tay tả chàng không cầm cương mà đặt hờ trên đùi, và đội mắt lấp loáng hàn quang!

Chỉ được năm sáu trượng, Hận Thiên đã phát hiện địch nhân. Không chờ đối phương tấn công, chàng vẫy nhẹ tả thủ, phóng ra hai mũi Sách Hồn Phi Tiễn.

Thủ pháp của chàng giờ đây còn linh diệu hơn Mông Diện La Sát ngày xưa, nhờ công lực thâm hậu. Hai gã áo trắng gào lên thảm thiết, rơi xuống gốc cây.

Hận Thiên thúc mạnh gót chân vào bụng quái mã. Đà nhi hiểu ý lồng lên phi nước đại. Nhãn lực của chàng tinh tường như chim ưng, từ xa đã thấy kẻ địch và hạ thủ trước. Sách Hồn Tiễn khá nặng nên tầm sát thương xa đến năm sáu trượng, người ngựa chưa đến nơi thì ám khí đã chạm mục tiêu.

Có thêm tám tên nữa rơi xuống như mít rụng. Chạy thêm một đoạn, thấy không còn tên sát thủ nào nữa, Hận Thiên quay ngựa, lần lượt thu hồi những mũi Sách Hồn Tiễn quí giá.

Bách tính trong nhà hai bên đường đổ xô ra hoan hô nhiệt liệt, khiến Hồng Hương quên cả nỗi kinh hoàng, vênh mặt tự hào!

Khi hai người về đến Hà gia trang ở cửa Nam thành thì cả Tinh Châu xôn xao vì việc rể quí của Hà Tài Thần hạ sát mười sát thủ!

Tin đồn lan nhanh hơn gió thoảng, một gã mau chân nào đó đã hộc tốc đến Hà gia trang báo cáo trong lúc Hận Thiên và Hồng Hương chưa về đến nhà.

Phu thê Hà Tài Thần đang uống trà thưởng tuyết nghe nói vậy nhìn nhau nghi hoặc! Hà Hồng Tập lẩm bẩm:

- Lạ thực! Chẳng lẽ con nha đầu Hồng Hương lại tự kén chồng? Nó chê bai hàng chục đám vương tôn công tử, giờ lại chịu gã này chắc nhân phẩm không tồi!

Hà phu nhân lộ vẻ lo lắng:

- Không hiểu gia thế tiểu tử ấy ra sao, liệu có xứng với gia đình chúng ta hay không?

Thời ấy quan niệm môn đăng hộ đối rất phổ biến, giàu nghèo khó mà nên duyên được! Hà Tài Thần xuất thân từ giới võ lâm, nhưng Hà phu nhân lại là tiểu thư nhà đại phú quyền quý. Bà sợ mất mặt với họ hàng nên mới lo lắng thế!

Tài Thần cười mát:

- Bà lo cũng vô ích. Nếu con nha đầu Hồng Hương đã yêu thì có trời mà cản được. Dẫu tiểu tử kia là ăn mày bà cũng phải chịu thôi!

Hà phu nhân giận dữ đáp:

- Không được! Thiếp mang nặng đẻ đau, khổ công nuôi dưỡng, tất phải có quyền định đoạt chứ?

Vừa lúc Hận Thiên và Hồng Hương về đến. Nàng phụng phịu bái kiến rồi giới thiệu khách:

- Bẩm song thân! Đây là Nam Cung đại ca, ân nhân của hài nhi!

Hà Hồng Tập lão luyện đường đời, mới nhìn đã nhận ra cốt cách như rồng như phượng của Hận Thiên, lòng vui mừng khôn xiết. Lão cười ha hả bảo:

- Hay lắm! Mời hiền điệt an toạ!

Chàng vòng tay thi lễ, xưng tên rồi mới dám ngồi. Hà phu nhân bị ám ảnh vì việc sang hèn, nên dẫu lòng rất vừa ý về dung mạo, khí chất, vẫn cứ hỏi:

- Chẳng hay Nam Cung hiền điệt xuất thân thế nào?

Hận Thiên hơi bỡ ngỡ nhưng vì kính lão nên thành thật đáp:

- Tiểu điệt quê ở Phúc Kiến, huyên đường đều đã thất lộc! Hồng Nương hiểu ý mẫu thân vội nháy mắt ra hiệu. Nhưng bà già hủ lậu kia vẫn ngoan cố nói:

- Tiếc thật! Giá mà gia thế hiền điệt khá hơn thì việc làm rể nhà này cũng không khó!

Hận Thiên lạnh lùng nói:

- Lão thái lầm rồi! Tại hạ đến đây để gặp Nhất Bất Thông Chu Minh, chứ không phải để cầu hôn Hà tiểu thư. Xin hỏi Chu đại thúc có đây không?

Hà Tài Thần biết vợ mình đã thất thố, vội gượng cười:

- Công tử đừng giận, bà ấy già rồi nên lẩm cẩm. Còn Chu nhị đệ thì mới rời Tích Châu mấy hôm trước, chẳng rõ đi đâu. Nhưng chắc chắn ngày mai về sẽ đến!

Hận Thiên đứng lên cáo từ:

- Nếu vậy tại hạ không dám làm phiền nữa! Khi Chu đại thúc về đến, làm ơn nhắn giùm là tại hạ đang đợi ở Thái Nguyên lữ điếm!

Chàng quay gót bước ra cửa, không hề nhận ra Hồng Hương đang run rẩy như cầy sấy, lệ đổ như mưa! Hận Thiên đi rồi, Hồng Hương nhìn mặt Hà phu nhân, khóc mà nói:

- Mẫu thân đã giết chết hài nhi rồi đấy!

Dứt lời, uất khí công tâm, nàng lăn ra ngất xỉu. vợ chồng Hà Tài Thần kinh hãi, gọi gia nhân. Lát sau, Hồng Hương tỉnh lại, thấy mẫu thân ngồi bên cạnh liền nức nở trách móc:

- Không có Nam Cung đại ca thì thân này đã tan nát trong tay dâm tặc.

Trong thiên hạ còn ai hơn được chàng nữa mà mẫu thân chê bỏ? Hài nhi đã thề chỉ lấy chàng ta mà thôi! Gia tài cự vạn này, cuộc sống sang cả này, hài nhi không cần đến! Nếu mẫu thân còn ngăn cản hài nhi sẽ tự sát ngay!

Thấy con gái khóc lóc thảm thiết và nhìn mình với ánh mắt oán hờn, Hà phu nhân hối hận vô cùng. Bà cố an ủi ái nữ:

- Mẫu thân đã biết lỗi, Hương nhi đừng giận nữa. Hãy đi tìm y về đây, ta sẽ cho tổ chức lễ cưới ngay!

Hồng Hương cười nhạt:

- Muộn lắm rồi! Trước đây chàng đã không thèm nhìn đến hài nhi, nay mẫu thân nói thế thì hy vọng gì nữa? Hài nhi chỉ có cách chết đi cho mẫu thân hài lòng. Kết hôn với Diêm Vương chắc là sẽ môn đăng hộ đối đấy!

Ánh mắt nàng lộ vẻ tuyệt vọng khôn cùng khiến vợ chồng Hà Tài Thần cuống cả lên. Hà phu nhân bật khóc:

- Hương nhi đừng nghĩ dại! Mẫu thân thề rằng dẫu có phải quì xuống xin lỗi Hận Thiên cũng cam tâm!

Hà Tài Thần có được sự nghiệp hôm nay cũng là nhờ đa mưu túc trí. Lão đảo mắt suy nghĩ, rồi cười khà khà:

- Hương nhi yên tâm! Ta đã có cách giúp con lấy được Hận Thiên!

Câu nói thiết thực này đã cứu vãn được tình hình. Hồng Hương rất tôn sùng tài trí của phụ thân nên mừng rỡ hỏi:

- Phụ thân có diệu kế gì?

Hà Hồng Tập đắc ý đáp:

- Hận Thiên mồ côi, lại gọi Chu Minh là đại thúc, như vậy họ Chu chính là trưởng bối của chàng ta. Ngày mai Chu nhị thúc của ngươi về đến, ta sẽ bảo lão đứng ra tác hợp! Cộng với lời tạ lỗi thành khẩn của mẹ con, lẽ nào Hận Thiên lại từ chối!

Hồng Hương không tin tưởng lắm vào kế hoạch này nhưng dẫu sao cũng có chỗ bám víu, liền vào tắm gội!

Hà Tài Thần trở ra khách sảnh, vừa lúc Triệu tổng quản về đến. Tuy lão mặc thường phục, nhưng vết sẹo dài trên gò má trái tố cáo một quá khứ oai hùng. Năm xưa, Triệu Huy Phong vùng vẫy giang hồ với cái danh là Thập Tự Kiếm. Lão giết ai cũng để lại một dấu chữ thập trên trán.

Triệu tổng quản kính cẩn báo cáo:

- Hà đại ca! Mười tử thi kia đều là người của Phù Dung Hội!

Hà Tài Thần cau mày bảo:

- Tam đệ hãy ngồi xuống kể chi tiết cho ta nghe!

Lúc này, sắc diện Hà Hồng Tập uy nghiêm, lạnh lẽo. Khác hẳn bình thường, Thập Tự Kiếm an toạ, nhấp hớp trà rồi nghiêm giọng:

- Tiểu đệ đã kiểm tra thương thế các xác chết, phát hiện hai tên chết vì chưởng thương, bọn còn lại bị hạ bởi ám khí. Tám tên này đều chết vì chất kỳ độc!

Hà Tài Thần giật mình hỏi lại:

- Lão đệ có để ý dấu vết ở miệng vết thương hay không?

- Thưa có! Vết thương chỉ nhỏ bằng thân cây nhang. Chung quanh là bốn vết nứt đều đặn, dường như tạo bởi cánh ở đuôi phi tiễn!

Hà Hồng Tập chấn động, nhắm mắt lại như hồi tưởng việc gì. Bỗng lão vỗ đùi:

- Chết thực! Nam Cung Hận Thiên chính là ái tử của Mộng Diện La Sát, Chu nhị đệ đã kể về gã cách đây bốn năm, thế mà ta lại không nhớ ra! Đôi mắt kia không phải của Phùng Nữ hiệp thì của ai nữa? Ta bị bà lão làm cho rối trí về việc kén rể nên quên khuấy đi!

Triệu lão mỉm cười:

- Nếu Nam Cung công tử trở thành rể nhà họ Hà thì đúng là có duyên tiền định. Năm xưa Phùng nữ hiệp cứu mạng Đại ca và Nhị ca, giờ đây đã đến lúc đền đáp rồi đấy:

Hà Hồng Tập gật gù:

- Hận Thiên tài mạo đều xuất chúng, thật xứng đôi với Hương nhi!

Lão chợt biến sắc, bảo ả nữ tỳ hầu trà:

- Ngươi mời tiểu thư và phu nhân ra đây!

Lát sau, Hồng Hương và trang chủ phu nhân ra đến! Chờ họ ngồi xuống, Hà lão bảo con:

- Hương nhi! Con quen với Nam Cung công tử trong trường hợp nào?

Hồng Hương ngượng ngùng kể lại tấn bi kịch ở cánh rừng gần Ngũ Đài Sơn tất nhiên giấu bớt những chi tiết khó nói!

Nhưng ba lão nhân kia đều đoán ra hết. Hà phu nhân than trời:

- Sao ngươi không nói sớm! Gã đã nhìn ngắm, đụng chạm đến tấm thân trong trắng, dẫu có nghèo hèn ta cũng phải gả ngay!

Hà Hồng Tập lạnh lùng bảo:

- Bà còn nói về Hận Thiên như thế đừng trách lão phu đoạn tình. Hai mươi năm trước, nếu không có mẹ của cậu ấy cứu mạng thì lão phu đã chết rục xương rồi!

Hà phu nhân chưa bao giờ thấy phu quân nổi lôi đình như vậy, sợ hãi im bặt.

Hà Hồng Hương tìm cách đỡ đòn cho từ mẫu, liền nói sang chuyện khác:

- Cha à! Gã dâm tặc kia cũng là người của Phù Dung Hội, nhưng lại dùng đao chứ không phải búa! Gã lại còn mang một chiếc mặt nạ vàng ệch như mắc bệnh Hoàng Đản! Nam Cung đại ca đã xem xét cánh tay để lại, phát hiện dấu xâm Hoa Phù Dung, và bàn tay thiếu một lóng ở ngón giữa!

Triệu Huy Phong tái mặt kêu lên:

- Thì ra là Hứa Duy Dương, thiếu bang chủ của Tây Bang! Tiểu đệ đã gặp hắn ba lần nên biết rõ tính hiếu sắc!

Hà Tài Thần thở dài:

- Chu nhị đệ đã nhiều lần khẳng định Phù Dung Hội là nanh vuốt của Tây Bang, vì không có chứng cớ nên chính ta cũng chẳng tin. Nay Hận Thiên chặt tay Hứa Duy Dương, thể nào Bang chủ Tây Bang Hứa Hữu Tinh cũng kéo hết lực lượng Phù Dung Hội đến báo thù!

Lão quay sang hỏi Hồng Hương:

- Sư phụ ngươi đâu?

Hồng Hương vội đáp:

- Bẩm phụ thân! Tháng trước gia sư đi Sơn Đông thăm Đông Nhạc Thần Đao không biết đã về chưa?

Hà Hồng Tập nghiêm giọng bảo Triệu tổng quản:

- Tam đệ hãy mau ra lệnh báo động toàn môn, gọi hết cao thủ về Tinh Châu đợi lệnh. Thứ hai, ngươi đích thân đi núi Hoa Sơn, mời Tây Nhạc tiền bối đến đây!

Lạ thay, Triệu tổng quản kính cẩn đáp:

- Xin tuân lệnh Môn chủ!

Trong võ lâm, rất ít người biết rằng Tinh Châu Thần Tài là môn chủ của Phi Châm môn, Nhất Bất Thông là quân sư, còn Thập Tự Kiếm là Phó môn chủ.

Bang hội thần bí này ít khi xuất hiện trên giang hồ, vì hai mươi ba năm trước, Hà Hồng tập quyết định xâm nhập vào ngành kinh doanh để đảm bảo cơm áo của ba trăm thủ hạ. Với thế lực của Phi Châm Môn, ông đã loại hết những đối thủ cạnh tranh, nắm giữ phần lớn đường vận chuyển tơ lụa, thực phẩm sang Mông Cổ và Thiên Trúc!

Nay vì đại ân của Mông Diện La Sát, và cũng vì hạnh phúc của ái nữ, Hà môn chủ quyết bảo vệ Hận Thiên đến cùng.

Lúc này Hận Thiên đang ở trong Thái Nguyên lữ điếm! Năm năm trước, chàng và Trịnh Tiểu Thuần cũng từng trọ nơi này.

Tắm gội ăn uống xong, Hận Thiên nằm ngửa trên giường suy nghĩ về người vợ ma của mình. Thái độ thiển cận của Hà lão thái lúc ban chiều không làm chàng bận tâm, vì lòng chàng chẳng hề có tình ý với Hồng Hương.

Mấy khắc sau, Hận Thiên mệt mỏi thiếp đi, trong tiếng tí tách của chậu than hồng ấm áp. Chàng ngủ vùi đến đầu canh một, bỗng mơ màng nghe có tiếng người văng vẳng:

- Thiên đệ! Mau đến cứu Hà gia trang!

Hận Thiên vùng dậy ngơ ngác gọi:

- Trịnh tỷ tỷ!

Giọng nói quen thuộc kia chính là của Trịnh Tiểu Thuần, khiến Hận Thiên vui mừng khôn xiết. Nhưng gọi mãi không thấy nàng xuất hiện, chàng bắt đầu nghi ngờ, cho rằng mình nằm mơ.

Sực nhớ đến bọn sát thủ Phù Dung Hội, và địa thế đơn độc của Hà gia trang, Hận Thiên cũng nai nịt, xách kiếm lên đường. Chàng vận tuyệt đỉnh khinh công lướt đi dưới làn mưa tuyết.

Nửa khắc sau, Hà gia trang hiện ra trước mắt, sang rực ánh đuốc và tiếng người hò hét vang dội.

Đến thời Minh Cảnh Tông thì triều Minh đã suy vi lắm rồi. Quan lại các địa phương chỉ lo hà hiếp, hút máu dân lành chứ không dám đương đầu với những lực lượng cường đạo hùng mạnh. Chính vì vậy, dù cuộc chiến diễn ra ngay trong thành Tinh Châu mà quan quân vẫn không thấy xuất hiện. Họ chỉ đến khi cường đạo đã rút sạch, để hạch sách khổ chủ bằng những thủ tục nha môn phiền toái.

Hận Thiên nhảy lên một cây già ở cạnh đường quan sát. Chàng muốn xác định bọn thủ lãnh mà hạ sát thủ, như vậy đỡ phải giết nhiều người.

Hà gia trang xây dựng theo lối Tam Hợp Thiện truyền thống, nghĩa là ba mặt Bắc Tây Nam đều có phòng ốc vây quanh sân gạch ở giữa. Mặt Đông là cửa chính.

Giờ đây trên khoảng sân rộng ấy đang diễn ra trận tử chiến khốc liệt.

Hàng trăm tên hắc y cầm lưỡng nguyệt phủ đang áp đảo sáu mươi kiếm sĩ Thanh Y.

Hận Thiên nhận ra lai lịch bọn áo xanh nhờ những mũi độc châm lấp lánh trong ánh đuốc, thì ra Hà gia trang có quan hệ với Phi Châm môn.

Chàng đã tìm ra mục tiêu của mình, đó là hai lão hắc y cao lớn đang đấu với Hà trang chủ và Triệu tổng quản. Lúc cùng Hà Hồng Hương bước vào cổng trang chàng đã gặp Triệu Huy Phong dẫn gia nhân đi ra. Hồng Hương đã mau mắn nói tên lão cho chàng biết.

Hận Thiên gật gù tán thưởng khi thấy kiếm pháp của Hà Tài Thần rất linh diệu. Tuy nhiên, họ đang bị hạ phong trước địch thủ của mình.

Cách đấy vài trượng, Viên Nguyệt Hằng Nga Hà Hồng Hương đang đối phó với lão già thứ ba. Tuy mang tiếng là đồ đệ của Tây Nhạc đại kỳ nhân nhưng do sức lực nữ nhi yếu ớt. Hồng Hương bị đối phương đánh cho tóc tai rũ rượi, mặt hoa nhợt nhạt.

Tuy diễn tả dài dòng nhưng thực ra đấy chỉ là những ý nghĩ thoáng qua trong đầu Hận Thiên. Cứu nhân như cứu hỏa, đâu ai dám chần chờ?

Hận Thiên rời ngọn cây, nhảy qua tường vào trong và bắt đầu nhập cuộc, lúc đầu chàng không định nặng tay nhưng thấy phe Phi Châm môn tử thương mười mấy người, sát khí hận thiên bừng lên, xuất thủ rất tàn nhẫn.

Hận Thiên đi đến đâu, bọn thủ hạ Phù Dung Hội đều gục ngã, bởi những mũi Sách Hồn Tiễn hay đường kiếm lạnh lùng. Tiếng kêu la thảm thiết của chúng đã đánh động ba lão đầu lĩnh ở phía trong.

Lão già đang đánh với Hà Hồng Hương vội tấn mạnh một búa như sấm sét, đẩy lùi đối thủ rồi quay lưng chạy đến đón đầu Hận Thiên. Lúc còn cách chừng hơn trượng, lão đã nhảy xổ vào, thanh lưỡng nguyệt phủ rít lên mãnh liệt.

Hận Thiên cười nhạt, không thèm né tránh, rung kiếm hóa thành đạo hào quang ập đến. Thanh kiếm mỏng manh điểm tinh quang vào lưới thép.

Len qua chỗ sơ hở chặt phăng cánh tay cầm búa và đâm thủng ngực lão hắc y.

Tiếng rú ghê rợn của lão xé nát đêm trường khiến đồng đảng giật mình khiếp sợ.

Trong lúc cái xác còn đang co giật, Hận Thiên phi thân đến trận địa của Hà Hồng Tập. Chàng trầm giọng quát:

- Xin nhị vị nhường hai lão này cho tại hạ!

Hà Môn Chủ và Thập Tự Kiếm đã thấy Hận Thiên hạ sát lão hộ pháp Phù Dung Hội bằng chỉ một chiêu, nên yên tâm nhảy lùi vào hàng hiên chữa thương. Hai người đã trúng vài búa ở tay và đùi. Tuy không chạm gân cốt nhưng máu tuôn xối xả.

Hai lão hắc y hộ pháp rảnh tay quay lại đối phó với chàng trai mặt ngọc.

Một lão gầm lên:

- Phải chăng ngươi là tên tiểu quỉ đã chặt tay thiếu Môn Chủ bổn môn?

Hồng Hương cười khanh khách cướp lời Hận Thiên:

- Đâu phải chỉ chặt tay. Phen này Phù Dung Hội tuyệt giống rồi!

Hận Thiên cố nén cười, lạnh lùng bảo:

- Ta là Nam Cung Hận Thiên, người đã hạ thủ gã dâm tặc Phù Dung Hội.

Sau này cứ đến tìm ta mà báo phục, Hà gia trang chẳng liên quan gì cả.

Lão hộ pháp râu đen rít lên:

- Tiểu cẩu! Dù ngươi có bản lĩnh cao siêu đến đâu cũng không thoát khỏi sự truy sát của bổn hội.

Hận Thiên tối kỵ những lời thóa mạ tục tằn. Gương mặt chàng lạnh lẽo tựa sương đêm, và thanh đoản kiếm chớp lên. Thân hình Hận Thiên biến mất trong luồng kiếm quang xanh biếc, bay đến chụp lấy đối phương.

Phép ngự kiếm vô thượng này đã khiến bọn Hộ Pháp kinh hoàng, vội cử lưỡng nguyệt phủ chống đỡ. Tiếng thép chạm nhau ngân dài và tắt lịm ngay.

Mũi kiếm đã hớt đứt cán búa và trổ bảy lỗ trên ngực lão râu đen. Còn lão thứ hai chết yên lành hơn vì chỉ bị môt mũi Sách Hồn Tiễn cắm vào giữa trán!

Hận Thiên thuận cả hai tay nên thủ pháp kiếm tiễn tương xuất vô cùng lợi hại. Kiếm quang mù mịt che lấp nhãn tuyến đối phương nên khó ai tránh khổi.

Thập Tự Kiếm Triệu Huy Phong chứng kiến bản lĩnh thần sầu quỉ khốc của Hận Thiên, lòng vô cùng khâm phục, hân hoan quát vang lên như sấm:

- Hảo kiếm pháp!

Lão lại nghĩ đến an nguy của Hận Thiên sau này nên gầm lên:

- Giết sạch!

Giờ đây, bọn Phù Dung Hội như rắn mất đầu, chẳng còn chút dũng khí nào cả, chưởng pháp rối loạn nên thương vong rất nhiều.

Từ xa có tiếng vó ngựa dồn dập, lực lượng tiếp viện của Phi Châm Môn Đã đến thêm vài chục tay kiếm nữa. Đi đầu chính là nữ nhân áo xanh năm xưa từng liên thủ với Nhất Bất Thông ở Lạc Hà Đại Tửu Lâu.

Thấy bà ta xuất hiện, Hà Trang chủ mừng rỡ:

- Vương tứ muội mau phong tỏa cổng chính, tuỵêt đối không để một tên nào sống sót.

Hận Thiên đã biết người đàn bà áo xanh tuổi tứ tuần kia tên là Vương Nghĩa Quỳnh, nhưng không biết bà là tứ nghĩa muội của Hà Hồng Tập, và giữ chức đệ nhị Phó môn chủ.

Lúc này, Hận Thiên đang đi quanh để thu thập lại những mũi Sách Hồn Tiễn. Hà Hồng Hương cũng lăng xăng phụ giúp chàng. Tổng cộng đã có hai mươi mốt mũi Phi Tiễn được phóng ra, và đều cắm vào trán các nạn nhân.

Chàng đến đâu là bọn thủ hạ Phù Dung Hội dạt ra ngay, chẳng dám cản trở đại sát tinh mặt ngọc này.

Thấy đã thu về đủ số Hận Thiên bất ngờ lướt nhanh về phía tường vây, chỉ điểm chân hai lượt đã vượt bức tường cao hơn trượng,biến mất vào bóng đêm. Hồng Hương gọi theo lạc cả giọng:

- Nam Cung đại ca! Nam Cung đại ca!

Rồi nàng dậm chân tức tối, trút hận lên đầu bọn Phù Dung Hội. Chỉ hơn khắc sau, cuộc chiến kết thúc, và không một tên sát thủ Phù Dung Hội nào sống sót cả.

Đệ tử Phi Châm môn hành động rất mau lẹ, đem hết gần trăm tử thi ném xuống dòng sông Phồn Giang, và múc nước rửa sạch sân gạch.

Thi hài của đồng môn được chuyển về căn cứ bí mật để mai táng.

Lúc cởi khăn che mặt của ba lão hộ pháp Phù Dung Hội, Thập Tự Kiếm kinh hãi nói:

- Té ra Xuyên Bắc Tam Hung đã về đầu nhập Phù Dung Hội, thảo nào anh em chúng ta không địch lại.

Vương Nghĩa Quỳnh ngơ ngác hỏi:

- Vậy ai đã giết họ?

Hà Tài Thần mỉm cười:

- Người ấy chính là cậu bé năm xưa từng cứu nhị đệ và tứ muội ở Lạc Dương đấy!

Thập Tự Kiếm hào hứng tiếp lời:

- Không hiểu Hận Thiên là đệ tử của bậc cao nhân nào mà luyện được cả phép ngự kiếm. Thật đáng tiếc tứ muội không có mặt để thưởng thức kiếm thuật vô thượng ấy!

Hận Thiên về đến phòng trong Thái Nguyên lữ điếm dáo dác nhìn quanh và gọi:

- Trịnh tỷ tỷ!

Nhưng không hề có ai xuất hiện. Chàng thở dài thất vọng, thay áo rồi gọi tiểu nhị dọn mâm cơm rượu.

Bất Biệt Cư Sĩ là người khoái rượu nên bắt Hận Thiên đối ẩm. Nhờ vậy, tửu lượng chàng cũng kha khá. Tuy nhiên nhớ đến lời giáo huấn của Mông Diện La Sát, từ ngày trở lại Trung Thổ, chàng ít khi đụng đến.