Cửu Vĩ Miêu Yêu, Chương 33-36
Đệ tam thập tam chương : Đoạn tử tuyệt tôn
~♥~
Nịnh Nhi sau khi rời khỏi Doãn gia liền quay về biệt thự của Khốc Băng Lãnh. Nhưng đi được một nửa đường, liền quay sang hướng khác.
Cô vẫn không muốn đối mặt với Khốc Băng Lãnh. Không biết từ khi nào, lòng hận thù đã chiếm giữ tâm hồn cô.
Dù là tận đáy lòng cô biết Khốc Băng Lãnh không hề sai. Dù là sâu trong tim cô biết Khốc Băng Lãnh có nhã ý tác thành cho cô và Doãn Hạc Lam. Dù là cô đến bây giờ vẫn nhớ rõ khi Khốc Băng Lãnh hét lớn vào di động. Dù là trong sâu thẳm cô vẫn nhớ những điều Khốc Băng Lãnh đã làm cho cô.
Nịnh Nhi không biết cô đang đi tới nơi nào, nhưng cô hiểu, lần này dù có đi loạn, cũng sẽ không thể gặp gỡ người tốt như Công Lương Dịch nữa.
Nếu cô kiên cường một chút, nếu cô không si tình đến vậy, Nịnh Nhi tin chắc rằng cô sẽ lập tức yêu mến Công Lương Dịch. Chính là số mệnh chỉ cho họ gần nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nếu như dài hơn một chút, có thể hay không cô sẽ hồi tâm chuyển ý? Nịnh Nhi nghĩ như vậy, nhưng dẫu sao tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng thôi.
Cô hiện tại rất hận chính mình, cớ gì lại si mê người kia như vậy. Thật sự rất hận.
Nịnh Nhi bỗng muốn nổi giận, cô ngửa mặt lên trời, nhìn từng đám mây trắng lững lờ trôi, điên cuồng hét lên, hét lơn đến mức cổ họng đau đớn, thét lên mà lòng tan nát.
“Nịnh Nhi, sao lại đau khổ đến vậy chứ?” Tề trưởng lão đi đến bên Nịnh Nhi.
“Trưởng lão? Người làm gì ở đây?” Nịnh Nhi kì quái nói.
Tề trưởng lão mỉm cười: “Nếu ta không đến, con sẽ bị truy sát.”
“Cái gì?!” Nịnh Nhi giật mình.
“Ừm, hiện tại gia tộc Lương Khâu, hoàng tộc Công Lương cùng yêu tộc đều đang truy sát con.” Tề trưởng lão nói.
“Nịnh Nhi, con có thể nói cho ta biết rốt cuộc tộc trưởng bị làm sao không? Thiên hạ đồn thổi rằng ngài đã. . . . .”
“Ngài ấy đã chết. Chính là do Lương Khâu Nguyệt hạ thủ.” Đôi mắt Nịnh Nhi lộ vẻ bi thương.
“Sao? Là thật như vậy sao?” Tề trưởng lão có chút kinh hãi: “Theo lý mà nói. . . . Theo lý mà nói, pháp lực của tộc trưởng so với họ Lương Khâu cao cường hơn rất nhiều mà.”
“Phải. . . . Ngài ấy, là do con hại chết. . . . .” Nịnh Nhi nghẹn ngào
“Chả trách. . . . Chả trách. . . .” Tề trưởng lão lẩm bẩm nói.
Đột nhiên, nịnh Nhi cảm thấy rất đau đớn.
Nhiều người truy sát cô như thế. . . . . Thậm chí còn có cả Doãn Hạc Lam. Chẳng lẽ thế giới này lớn như vậy cũng không có nơi nào dung cô?
“Nịnh Nhi, giờ con định thế nào?” Tế trưởng lão nói, ông cũng không có khả năng vĩnh viễn bảo vệ cô.
“Con chưa biết. Dù cho con có tám trăm mười cái mạng thì với nhiều người đuổi giết như thế, con cũng không có cơ hội sống sót. Con cũng không phải là bất tử, mạng của con cũng có hạn, nhưng bọn họ vẫn truy sát, cứ đuổi cứ giết, đây là vòng luẩn quẩn vô định, không phải sao ạ? Bây giờ con thật hy vọng mình chỉ là người bình thường, chỉ có một cái mạng, như vậy còn có thể chết một cách nhẹ nhàng.” Nịnh Nhi thót lên với vẻ mặt ảm đạm.
“Nịnh Nhi, thế giới lớn như vậy chẳng lẽ không có chỗ cho con dung thân? Con gì sao lại nghĩ như vạy? Nịnh Nhi, sống mà không có niềm tin với nhau, so với bị truy sát thậm chí bị mất mạng đều tệ hơn, con có hiểu không?”
“Người có hiểu không, bọn họ sẽ không bỏ qua, con cuối cùng cũng sẽ chết không.” Nịnh Nhi kích động nói.
“Vậy con có hiểu con bây giờ vẫn đang còn sống?” Tề trưởng lão nghiêm túc nói: “Còn ai kia đã không còn!”
“Trưởng lão, người không cần nói nữa, không cần nói con phải quý trọng hiện tại cùng những thứ kia nữa, được không? Nịnh Nhi khẩn cầu.
“Ta đương nhiên sẽ không nói với con những điều ấy, nhưng con muốn chết thật sao?”
“Con không muốn, nhưng là có cái gì. . . . .”
“Vậy cũng tốt rồi. Con không muốn chết, vậy thì hãy tránh sao cho không phải chết. Nịnh Nhi, thế giới này lớn như vậy, chẳng lẽ con không thể đi đâu. Trên thế giới này nam nhân nhiều như vậy, chẳng lẽ con chỉ vừa mắt có một người kia thôi sao, là người đàn ông chân chính cùng con cả đời bầu bạn sao?”
Đệ tam thập tứ chương : Phố Lưu Tinh cô độc
~♥~
Gia tộc Anh Hồng.
Anh Hồng Húc Nhật nói: “Ngải Nhã, ngày ấy em nói muốn cho Doãn Hạc Lam đoạn tử tuyệt tôn là thật sao?”
Anh Hồng Ngải Nhã đang ngắm nghía chậu cây cảnh nghe vậy có chút sửng sốt: “À, đương nhiên! Anh à, thằng nhóc đó là con riêng của Doãn Hạc Húc và Khốc Khê Nhi, em sao có thể để nó sống chứ.” Anh Hồng Ngải Nhã “hợp tình hợp lý” nói.
“Ừm.” Anh Hồng Húc nhật như có điều suy nghĩ.
Anh Hồng Ngãi Nhã lại gần anh trai: “Có chuyện gì sao anh? Có phải hay không nó có chuyện gì?”
“Ừ ~ có một con bé thích nó, nhưng không rõ nó có thích con bé kia hay không. Tóm lại con bé kia hiện đang bị yêu tộc đuổi giết, nguyên nhân gì sao thì ko chắc chắn, nghe đồn là cô ta giết hại tộc trưởng yêu tộc.”
“Cái gì!” Anh Hồng Ngải Nhã kinh hô, nhưng sau khi nghe xong nửa câu còn lại của cô em gái, Anh Hồng Húc nhật mới biết mình đã hiểu sai rồi: “Dịch của ta! Không, hắn không thể chết! Ôi, Dịch của ta!”
Nếu đổi lại là người khác, có thể sẽ không hiểu hàm ý của những câu này, nhưng Anh Hồng Húc Nhật dù gì cũng là anh trai của Anh Hồng Ngải Nhã, sống cùng nhau nhiều năm như vậy, làm sao còn không hiểu — không phải một mình Ngải Nhã có gian tình, mà là hai người bọn họ khẳng định là có chút quan hệ. . . . . .
Anh Hồng Húc Nhật chân tình khuyên nhủ: “Ngải Nhã à, anh sẽ giúp em khiến nó đoạn tử tuyệt tôn, nhưng về sau em đừng nên làm ra những chuyện như vậy nữa. Hại anh mỗi lần cha mẹ hỏi đến cũng không biết nói sao, lại còn bị giáo huấn, hơn nữa cũng không còn mặt mũi trong gia tộc. Em xem, anh giúp em nhiều như thế, Ngãi Nhã hãy nghe lời anh, đừng làm thế nữa, được không?” Những lời này của Anh Hồng Húc Nhật nửa giả nửa thật, khi đến tai Ngãi Nhã tất cả đều biến thành thật: “Ừm, thật không?”
Anh Hồng Húc Nhật “bất đắc dĩ” gật đầu.
“Ừm ~ em sẽ suy nghĩ.” Anh Hồng Ngải Nhã nhìn bộ dáng tội nghiệp của anh trai mình, lại nói: “Thôi được rồi, anh à, vì anh giúp em nhiều như thế. . . . .” Anh Hồng Húc Nhật lòng đầy hy vọng ngẩng đầu nhìn cô em.
“Chỉ cần anh khiến Doãn Hạc Lam tuyệt tử tuyệt tôn, em sẽ đồng ý.” Anh Hồng Ngải Nhã cười trộm, đem nửa câu còn lại nói ra.
Nửa khuôn mặt Anh Hồng Húc Nhật tối lại, trước kia giết một người với ông dễ dàng cỡ nào, nhưng hiện tại. . . . . .
o0o
Quay trở lại lúc hai tháng trước, khi Doãn Hạc Húc vừa chết không lâu, khi mà nữ chủ Nịnh Nhi còn chưa gặp gỡ tộc trưởng yêu tộc Công Lương Dịch.
Quán cà phê Lam Nịnh, đây là nơi các quý tộc cùng thương gia thích nhất, quả không ngoa khi nói đây là nơi thích hợp nhất để tiếp đãi.
“Chào ngài, hoan nghênh đến đây.” Nhân viên diện mạo ngọt ngào nội tâm hung ác cười khanh khách nói. Nơi này hết thảy đều là dối trá.
“Xin hỏi Khốc Khê Nhi. . . . .” Lời của Anh Hồng Húc Nhật còn chưa nói hết liền bị nhân viên cắt ngang: “Phu nhân ở phòng khách trên tầng năm. Phu nhân chờ ngài đã lâu, mời theo tôi.” Cô ta thu lại vẻ tươi cười.
Khi bọn họ chờ thang máy, chúng ta bớt chút thời gian giới thiệu vị “nhân viên” này một chút.
Nhân viên tiếp tân này tên gọi Liễu Trừng Âm, kỳ thật nguyên bản ý tưởng của mỗ là “Vô tâm sáp Liễu Liễu Thành Âm”, nhưng trời chẳng chiều lòng người, Liễu Trừng Âm thường trái ngược lại “Hữu ý tài hoa hoa bất khai”. (cố ý tài hoa nhưng hoa không nở)
Liều Trừng Âm vốn là thư ký riêng của Khốc Khê Nhi, không biết vì đắc tội gì lại bị an bài làm việc ở đây. Sau khi đến nơi này, Liễu Trừng Âm dường như biến thành một người khác, vốn dĩ ôn nhu động lòng người nay biến thành kẻ đêm khuya vụng trộm cùng nam nhân lên giường.
Nhưng tại nơi đây, không làm điều này cũng không được, bởi có một câu nói, “Nam nhân có tiền liền đồi bại”. Có lẽ cũng đúng một chút, Liễu Trừng Âm ra như vậy là bởi trở thành nhân viên tiếp đãi.
Vào thang máy, Anh Hồng Húc Nhật làm bộ như không chịu nổi cảm giác tù túng trong này hướng về phía trước nhìn, ánh mắt của Liễu Trừng Âm khiến người ta vừa nhìn đã có cảm tình, muốn đem cô ôm vào lòng, hơn nữa phục trang của cô hôm nay. . . . cũng thật lộ liễu. Ai. . . . Anh Hồng Húc Nhật cũng không muốn khiến mình mất bình tĩnh, dù gì cũng đang ở trong thang máy.
“Đến rồi.” Qua hồi lầu, Liễu Trừng Âm mở miệng nói. Đối với biểu hiện của Anh Hồng Húc Nhật, cô hờ hừng “hồi đáp”, nếu như là người khác, cô đã sớm hành động, nhưng dù sao đây cũng là khách của cấp trên. (cũng có thể nói là hôm nay quán cà phê Lam Nịnh thuộc sở hữu của gia tộc Khốc thị)
“Ừ, cám ơn.” Anh Hồng Húc Nhật không nhìn cô, đi thẳng vào.
“Cốc, cốc, cốc.” Ông khẽ gõ lên cánh cửa.
“Mời vào.” Khốc Khê Nhi nói.
Anh Hồng Húc Nhật chìa tay: “Phu nhân.”
Khốc Khê Nhi cũng nắm lấy đáp lễ: “Anh Hồng Húc Nhật.”
“Ông muốn gì?” Khốc Khê Nhi hỏi.
“Băng lam thể nghiệm.” Không đợi nói thêm, nhân viên đã tự động lui xuống.
‘Băng lam thể nghiệm’ đã đem lên, Khốc Khê Nhi dùng muỗng nhỏ khuấy nhẹ ly cà phê hảo hạng, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn pha lê hình thiên nga màu xanh.
Trằm mặc một hồi: “Tôi nói thẳng, Húc Nhật, năm đó tôi thực cảm ơn ông, nhưng lần này thì khác, tôi sao có thể cho phép ông sai người sát hại con gái tôi chứ.” Lời nói lạnh như băng giống như Anh Hồng Húc Nhật vừa nuốt xuống một ngụm ‘băng lam thể nghiệm’.
Lại trầm mặc. Cuối cùng Anh Hồng Húc Nhật mở miệng: “Phu nhân, bà cũng không phải không biết em gái của tôi. . . . .”
“Tôi đương nhiên biết, nhưng là lần này tôi không thể tha thứ cho ông. Bất kể là ai, kể cả là người nhà của ông, dám động đến con gái tôi thì không xong đâu.”
Hai người bọn họ nói chuyện có phần lặng lẽ, ngay từ câu nói đầu tiên.
“Phu nhân, ý của bà là. . . . .” Anh Hồng Húc Nhật chờ đợi câu trả lời của bà.
“Trong vòng mười năm, không được giết người.” Trầm mặc một hồi, sau thản nhiên a lên một tiếng.
Trầm mặc. “Phu nhân, yêu cầu này của bà không phải là. . . . .”
Trầm mặc. “So với người khác, tôi cảm thấy vẫn còn chút nhân từ.”
Trầm mặc. “Được rồi.”
Trầm mặc. “Tôi đột nhiên nhớ ra, yêu cầu của ta còn có một ý.”
Trầm mặc. “Xin phu nhân cứ nói.”
Trầm mặc. “Em gái của ông, đừng để cô ta làm ra những chuyện như vậy nữa. Dù gì nàng ta cũng là nữ nhân.”
Trầm mặc. “Phải.”
Trầm mặc. “Ông đi đi.”
Trầm mặc. “Tạm biệt phu nhân.”
Trầm mặc. Khốc Khê Nhi quấy ly cà phê. Không rõ từ đâu, một nụ cười tà mị hiện lên trên khuôn mặt của bà.
o0o
Trở lại thời điểm hiện tại.
Dường như đã thoát khỏi dòng ký ức ùa về, Anh Hồng Húc Nhật hiện tại vẫn còn đang suy nghĩ.
Ông suy nghĩ đối sách, đối sách để đối phó với chính em gái của mình.
Đệ tam thập ngũ chương : Đánh tráo ý niệm
~♥~
Nịnh Nhi trầm mặc.
Tương tư là chuyện không thể tránh khỏi, cũng không thể che dấu, so ra còn ai hiểu rõ ràng điều này hơn cô.
Nhưng vì cái gì hiện tại cô nghĩ đến Công Lương Dịch cũng thấy đau lòng chứ? Chẳng lẽ chính mình. . . Nịnh Nhi cô lại không cho phép bản thân nghĩ thêm nữa, cô biết rõ sâu trong lòng người cô yêu chính là Doãn Hạc Lam.
Nhưng là vô luận Doãn Hạc Lam đối với cô như thế nào, cô cũng đều không có cảm giác đau lòng giống như cảm giác đối với Công Lương Dịch.
Cái loại đau lòng này, là chính mắt thấy người ta đòi chết, nhưng chỉ có thể bất lực mà đau lòng. Cái loại đau lòng này, chính là không có cách nào chấp nhận việc ân nhân đã cứu mạng mình xa rời mà không thể làm gì khác. Huống hồ, anh ta tới cuối cùng vẫn là vì cô mà chết.
Thậm chí đôi khi cô còn ảo tưởng, rằng Công Lương Dịch chưa chết. Nhưng rốt cuộc cũng chính là tự lừa gạt bản thân mà thôi.
Nịnh Nhi nghĩ làm rằng tình cảm của mình đối với Công Lương Dịch là tình yêu, nhưng kỳ thật không phải.
Sở dĩ Nịnh Nhi không thể chấp nhận việc rời xa này là bởi vì cô cảm thấy áy náy.
Cô nợ Công Lương Dịch rất nhiều nên lòng có chút tình cảm với anh, nhưng đó hoàn toàn không phải là tình yêu.
Cô đem mớ tình cảm mơ hồ ấy biến thành tình yêu chỉ vì chính bản thân cô biết rằng, tình yêu đối với Doãn Hạc Lam cũng không nên tiếp tục mang trong lòng.
Bây giờ, cô nhớ quá.. nhớ quá không yêu hắn, nhớ quá.. nhớ quá không yêu hắn!
Cô hận mình lúc trước hà cớ gì lại theo hắn, hà cớ gì phải thấy hắn rơi lệ dưới ánh trăng?! Hà cớ gì lại cảm thấy đau lòng?! Nếu biết trước Doãn Hạc Lam là một kẻ vô tình như vậy, Nịnh nhi cô sống chết cũng sẽ không chạy theo hắn!
Nhưng bây giờ hối hận có ích gì, yêu cũng đã yêu, đau lòng cũng đã đau lòng. Đến khi cô nhận ra tất cả thì đã quá muộn.
Khi yêu một người, chúng ta không hề biết rằng mình yêu họ sâu đậm bao nhiêu. Nhưng khi quay đầu nhìn lại, chúng ta lại phát hiện ra rằng một khi mình đã muốn yêu thương e rằng không gì có thể ngăn cản.
Đợi đến khi cô ưu thương quay đầu lại, Tề trưởng lão đã rời đi từ khi nào.
Nịnh Nhi chẳng hiểu vì sao cô có một loại ảo giác, cô cảm thấy dường như trưởng lão chưa từng tới đây.
Nịnh Nhi lắc lắc đầu cho tỉnh táo, lúc này mới nhận ra cô đang đứng ở bồn hoa trên đường lớn. Trong mắt mọi người, cô vẫn chỉ là một con mèo nhỏ bình thường.
So với ngày thường thật không tốt, không ai đến truy sát cô. Cô chỉ yên lặng, không ai để ý.
Người đi qua đi lại trên đường lớn, rất nhiều loại người xuất hiện nhưng sẽ chẳng có ai chú ý đến con ngõ nhỏ, thậm chí ngay cả người đứng bên cạnh mình cũng không.
Trên mặt đường không có một chút hơi ấm, đến một người ăn mày cũng không có. Bởi vì ngay cả họ cũng không ưa nơi tối tăm lạnh lão như băng này.
Tên con phố này là phố Cô Độc, nhưng lại cố ý nằm ngay giữa trung tâm mua bán của thành phố. Đáng tiếc là, trung tâm này cũng chẳng có ai muốn đến.
Nịnh Nhi không rõ vì sao cô lại đến đây, cô cũng không muốn biết. Biết thì có ý nghĩa gì chứ?
Cô buồn bã nhẩm tính số mệnh còn lại của mình, trên đường cái bỗng xuất hiện một con mèo nhỏ, móng vuốt cô chồm tới, một con lại một con giáng xuống. Vẫn chẳng có ai hay.
Lúc ban đầu tai nạn là một mạng.
Ngày đó ở mê cung mây , cô cùng Công Lương Dịch (nghĩ đến đây tim Nịnh Nhi nhói đau) ngã vào giữa đám cây tiên nhân cầu. Tuy không có cảm giác gì nhưng Nịnh Nhi cô dám khẳng định đã lại mất đi một cái mạng. Bởi vì bản thân miêu yêu có thể cảm nhận được sinh mạng rời bỏ mình, cũng giống như cảm giác người người sắp chết. Cho nên lại mất thêm một mạng.
Doãn Hạc Lam phái người giết cô (trong lòng Nịnh Nhi không nói nên lời), lại là một mạng.
81-1-1-1=78 mạng.
Nụ cười của Nịnh Nhi mang cả sự đau khổ lẫn chế giễu.
Cô cười khổ vì trong ba cái mạng đã mất, những hai cái là do chính Doãn Hạc Lam hại.
Cô cười nhạo, cười nhạo chính mình chỉ yêu Doãn Hạc Lam trong thời gian ngắn liền phế đi nhiều mạng như vậy. Mà cái cô mất đi, đổi lại được gì?
Có ai nói, yêu một người không mong người ta đáp lại, chỉ hy vọng người ta có thể hạnh phúc. Có ai nói, yêu một người là lúc sao băng rơi liền vì người ta mà ước nguyện. Có ai nói, si tình yêu một người đã định trước là sẽ vất vả.
Trong thành phố như thế này, có thể nhìn thấy sao băng là chuyện không thể, nhưng bầu trời đêm nay bỗng nhiên xuất hiện sao băng.
Lúc sao băng lướt qua, ở ngã tư này chẳng ai chú ý đến nó.
Chỉ có một con mèo si tình – là miêu yêu si tình – thấy được nó, và ước nguyện.
Ước nguyện của mèo là gì, chẳng ai biết. Bởi ước nguyện một khi đã nói ra sẽ không linh ứng, cũng như tinh yêu, khi thanh thuần thật khiến người ta hâm mộ cùng ghen tị, nhưng một khi đã trải qua thất bại cùng thất tình liền mất đi vẻ đẹp vốn có.
Đệ tam thập lục chương : Đúng người đúng tội
~♥~
“Không thể giết người. . . . . . Đoạn tử tuyệt tôn. . . . . . Không thể giết người. . . . . . Đoạn tử tuyệt tôn. . . . . .” Anh Hồng Húc Nhật lúc tỉnh lúc mê, miệng vẫn luôn lẩm bẩm những lời này.
Người làm thấy ông ta như vậy bị dọa sợ đến mức không dám nói lời nào. Ông chưa bao giờ như thế này cả, đã không ăn không uống biết bao nhiêu ngày mà miệng vẫn lảm nhảm những câu ấy, không ai hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Không thể giết người, không thể hạ độc, không thể ám sát, vậy phải làm sao mới có thể khiến Doãn Hạc Lam đoạn tử tuyệt tôn?
Anh Hồng Húc Nhật ngước nhìn bầu trời, trong lòng khẽ nói, ông trời à, hãy thương lấy tôi, nếu không thì cho tôi một cây đao đi. . . . . không thì cọng mì cũng được. . . . .
Anh Hồng Ngải Nhã ngáp dài đi đến, ngồi xuống bên cạnh ông anh trai đang nhíu mày suy tư.
Ngồi một lúc lâu, Anh Hồng Ngãi Nhã không chịu được nữa liền mở miệng, “Anh trai, bảo anh giết người thôi mà khiến anh mệt mỏi đến đổ bệnh vậy sao? Hay là anh đối với cái có Nịnh gì kia có cảm tình?” Cô cố ý khiêu khích ông.
“Đừng nói bậy!” Anh Hồng Húc Nhật vội vàng nói.
“À à, sợ vợ sợ vợ.”
“Nói huơu nói vượn! Cô ta là vị hôn thê chứ không phải vợ anh! Chẳng qua cũng chỉ là hình thức bên ngoài.”
“Chỉ là hình thức bên ngoài, vậy lúc đó chẳng phải cưới xin? Chẳng qua là hôn nhân buôn bán thôi. Chung quy không phải là chị dâu.” Anh Hồng Ngải Nhã cười nói.
“Ngải Nhã! Anh sẽ đi nói với cha mẹ rằng em đã trưởng thành, kêu họ nên nhanh chóng tìm cho em một đối tượng!” Anh Hồng Húc Nhật uy hiếp nói.
“A, không cần mà! Em còn chưa đến lúc!” Quả nhiên Anh Hồng Ngải Nhã chỉ sợ chiêu này. Nhưng mà nói “trưởng thành” ~ ai.
“Ha ha, vậy ngoan ngoãn im lặng cho anh! Anh trai anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, người gặp người mê hoa gặp hoa nở, xe nổ tung. . . . à không, xe gặp xe đổ. . . . (giản lược x kí tự) của em đang rất phiền não!” Anh Hồng Húc Nhật phất phất tay.
Anh Hồng Ngải Nhã chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Nếu anh nói ra người ta còn biết đường mà giúp anh giải quyết, như thế này chẳng hay tí nào. . . . .”
Trên trán Anh Hồng Húc Nhật có vài tà tuyến: “Ừm, anh nói cho em biết. Em đừng bảo anh làm cho Doãn Hạc Lam đoạn tử tuyệt tôn nữa. Trước đó không lâu, Khốc Khê Nhi của gia tộc Khốc thị. . . . . .” Lúc ông nhận ra mình lỡ miệng thì đã muộn.
“Khoan khoan! Anh nói gì? Khốc Khê Nhi, không phải cô ta đã chết rồi sao?” Anh Hồng Ngải Nhã kinh ngạc.
“Ai, cái này, là anh gần đây mới biết được rằng cô ta chưa chết. . . . .”
“Chính anh nói anh đã thấy xác cô ta!”
“Ai, anh không có ngờ đó là giả. . . . . “
“Đưa em đi gặp cô ta!”
Anh Hồng Húc Nhật sửng sốt: “Gặp cô ta? Làm gì?”
“Em muốn xem xem cô ta có xinh đẹp hay không!” Anh Hồng Húc Nhật muốn hộc máu: “Được rồi Ngải Nhã, cô ta không xinh đẹp bằng em, được chưa? Em sợ anh gặp không đủ phiền phức sao?”
“Em mặc kệ, mặc kệ! Em muốn tự mình xem xem cô ta đến tột cùng xinh đẹp thế nào mà khiến Doãn Hạc Húc vì cô ta mà ruồng bỏ em!”
Anh Hồng Húc Nhật liền nảy ra một kế, an ủi cô em gái: “Ngải Nhã, hay như thế này đi. Trước mắt em giúp anh làm chuyện này, sau đó anh sẽ đưa em đi gặp Khốc Khê Nhi, được không?” Ông những tưởng rằng như vậy có thể khiến Anh Hồng Ngải Nhã ngậm miệng, nhưng ông sai lầm rồi: “Có gì dễ làm hơn sao? Cô ta không cho anh giết người, thì những người khác giết, cô ta quản được?”