Khoảng cách tình yêu - Chương 03 - Phần 6

Vào lúc chờ đợi mỏi mòn đó, cô quay lưng tìm địa điểm làm mấy tên kia đang núp. Dưới một góc nắng, trên sân thượng của tòa nhà gần plaza, nơi giữa bức tường màu trắng xuất hiện một đốm đen, vì tòa nhà khá cao nên Bảo Phương không dám khẳng định đó có phải là chỗ núp của tên sát thủ bắn tỉa hay không nhưng cô thấy quả thật nơi đó rất thuận lợi để quan sát động tĩnh phía nhà hàng nơi Lăng Phong ngồi.

Lao nhanh qua bên kia đường, chạy thật nhanh vào bên trong nhà hàng, Bảo Phương muốn vào nhưng bị bảo vệ ngăn lại tức thì:

- Cô bé… nhà hàng đã được người ta bao trọn hôm nay, em không thể vào trong được đâu, hãy để ngày mai mới đến!

- Ba và anh trai cháu ở trong đó, họ bảo cháu đến đây ạ! - Bảo Phương bèn nói dối.

Người bảo vệ đang nhíu mày suy nghĩ, thì Bảo Phương nói tiếp:

- Không tin chú dẫn cháu vào gặp họ xem, nếu họ bảo không biết cháu thì chú cứ việc đuổi cháu đi.

Người bảo vệ nghe vậy thì cân nhắc vẻ lưỡng lự.

- Nếu chú không cho vào thì cháu về đây. Ba và anh cháu không thấy cháu đến sẽ lo lắng, có gì cháu sẽ bảo chú không cho cháu vào. Chú nói tên đi để cháu tiện nói lại ba cháu!

Người bảo vệ nghe Bảo Phương nói thế thì tin thật, bèn nói:

- Được rồi để chú dẫn cháu vào.

Thấy người bảo vệ chịu để cho mình vào trong, Bảo Phương không cần người đó dẫn, cô tự nói:

- Không cần, cháu biết ở đâu, cháu có thể tự đi.

Nói rồi Bảo Phương nhanh chóng chạy vào thang máy lúc này đã được một nhân viên trực thang máy chờ sẵn. Cô bước vào, nhanh chóng bấm số tầng lầu mà lúc nãy cô đếm được qua kính quang học trên súng của tên bắn tỉa.

Bảo Phương nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, chỉ còn 4 phút nữa là đến giờ. Thang máy vừa mở ra, một dãy các phòng đóng kín, chỉ duy nhất có một căn phòng có người đứng gác, Bảo Phương biết chắc chắn Lăng Phong đang ở đó. Nhưng vấn đề là hai tên kia sẽ không cho cô đến gần cánh cửa nửa bước chứ đừng nói là bước vào bên trong.

Vừa hay, Bảo Phương thấy một cái dĩa có hình cảnh treo trên tường gần đó dùng để trang trí. Cô liền tháo xuống, rút trong người tờ hóa đơn tính tiền quầy ăn của Thục Quyên lúc nãy. Bảo Phương đặt vào trên dĩa bình thản đi đến trước mặt hai người đứng gác nói:

- Bên trong bảo đem cái hóa đơn này vào cho họ ạ.

Hai người đó nhìn Bảo Phương một cái dò xét, cũng may Bảo Phương mặc đồng phục học sinh hơi khá giống đồng phục ở nơi này, nhìn vào thấy không thể che giấu thứ gì như dao và súng, rồi họ liếc sơ qua cái hóa đơn rồi dịch sang một bên mở cửa cho cô vào.

Cánh cửa vừa mở ra thì cũng là lúc Bảo Phương thấy một vầng sáng hồng đang chiếu xuyên qua, nếu không để ý sẽ không thấy, nhất là dưới ánh đèn sáng rực trong phòng này dễ dàng hòa tan với ánh sáng kia.

Cái ánh sáng đó chiếu lên chiếc áo màu trắng mà Lăng Phong mặc khiến Bảo Phương kinh hãi, cô hét lên:

- Cẩn thận bên ngoài!

Tiếng hét làm kinh động mọi người, lập tức có một sự phòng thủ nhưng là quay về phía cô, có rất nhiều súng được lập tức móc ra chĩa về phía cô.

- Bảo Phương!? - Jay ngạc nhiêu kêu lên.

Lăng Phong cũng bất ngờ đứng bật dậy nhìn Bảo Phương. Hành động đó khiến cho tia laze từ đỉnh đầu cậu chĩa thẳng vào tim. Bảo Phương kinh hãi, cô vội vã chỉ tay ra bên ngoài, tất cả những cái đầu đều theo đó trông theo hướng tay cô chỉ, bắt đầu phát giác những tia sáng màu hồng lợt phản chiếu mờ ảo. Tất cả mọi người chưa ai kịp phản ứng thì từ những góc khuất, những luồng đạn được bắn ra với tốc độ nhanh kinh hồn.

Bụp…

Viên đạn đầu tiên được ghim ngay giữa trán của một người có gương mặt tròn trịa, dáng người mập mạp mặc bộ vest đen được may cầu kì và sang trọng.

Viên thứ hai bắn vào bả vai của người đàn ông cao ráo, nét mặt đĩnh đạc, những đường nét khá giống Lăng Phong. Ông gục ngã xuống dưới bàn làm cho nhiều thứ đồ ăn bị rơi xuống đất vỡ toang tạo ra một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Viên đạn nhắm vào Lăng Phong cũng được bắn ra nhưng ngay khi nó kịp chạm đến Lăng Phong thì Bảo Phương đã chạy đến đẩy mạnh cậu ra khỏi vị trí đang đứng. Viên đạn vì thế mà thay đổi mục tiêu của nó ghim thẳng vào vai của Bảo Phương.

Hóa ra mọi kế hoạch ngoài sự định liệu của Bảo Phương. Bọn chúng không chỉ sắp xếp có ba tên sát thủ mà còn sắp xếp thêm những kẻ dự phòng. Đúng là một liên đoàn sát thủ đáng sợ, chúng quyết định giết cho được mục tiêu đã định, không cho phép thất bại nên cài nhiều người ở nhiều vị trí khác nhau cùng soi một mục tiêu. Nếu kẻ này thất bại, kẻ kia lập tức thay thế, không để cho con mồi chạy thoát.

Ngay thời khắc biết Lăng Phong gặp nguy hiểm, trong lòng Bảo Phương cảm thấy sợ hãi tột cùng. Cô sợ lại một người mà mình yêu thương mất đi trước mặt mình. Nếu như khi ba cô chết, cô không có khả năng bảo vệ ông. Nếu như khi anh Bảo Nam ra đi, cô không có khả năng níu giữ anh ở lại. Nhưng giờ đây cô muốn thử một lần cảm giác có thể bảo vệ cho người mình thương yêu khỏi những tổn thương.

Trong lòng xuất hiện một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ thôi thúc Bảo Phương chạy nhanh đến dùng sức đẩy Lăng Phong ra, lấy thân mình hứng chịu viên đạn đang xuyên tới.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ. Khi phát hiện ra mình đang là mục tiêu, cậu nhanh chóng định phản ứng nhưng viên đạn đã bay tới quá nhanh. Đến khi cậu cảm thấy một bàn tay đẩy mình ngã xuống thì cũng là lúc cậu thấy một luồng máu phun ra từ lưng Bảo Phương. Cô ngã vật xuống người cậu, ánh mắt hài lòng khi biết cậu không sao, khóe môi khẽ mỉm cười rồi đôi mắt nhắm nghiền lại. Máu từ người cô chảy xuống người cậu một màu đỏ thẫm.

Toàn thân Lăng Phong lạnh ngắt, bất động vài giây, hai mắt mở to nhìn Bảo Phương đầy máu trên người mình, tim ngừng đập như đã chết. Lăng Phong chưa bao giờ bị một cơn chấn động đến thế trong đời mình.

Tất cả trở nên hỗn loạn, họ kéo nhau lùi lại phía sau, Jay là người đầu tiên bước đến bên Bảo Phương và Lăng Phong.

- Bảo Phương! - Jay khàn giọng gọi, cậu trở người cô bé lại để rời khỏi người Lăng Phong, sau đó hét lên - Mau gọi xe cấp cứu!

Tiếng hét của Jay cũng làm Lăng Phong thức tỉnh, cậu nhanh chóng ngồi bật dậy nhìn Bảo Phương. Jay đã cởi áo của mình chặn lại vết thương trên lưng cô. Lăng Phong nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Bảo Phương thì tim thắt lại, run run hỏi Jay đang bắt mạch cho Bảo Phương:

- Cô ấy sao rồi?

- Mạch… đang yếu dần. - Jay đứt quãng nói.

Lăng Phong ngẩng đầu quay ra tìm người đàn ông bị thương ở bả vai, ông ta chính là ba cậu. Nhìn thấy ông ấy đang được bảo vệ dìu đi ra ngoài, vết thương có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng, Lăng Phong cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Sau đó cậu nhanh tay bế phắt Bảo Phương đứng lên rồi bồng cô lao nhanh ra bên ngoài, theo sau là Jay và một đám thuộc hạ bảo vệ.

Một chiếc xe đã chờ sẵn dưới tiền sảnh, mọi người trong nhà hàng đều bị náo loạn một phen, bị đám thuộc hạ chĩa súng vào người khiến ai cũng sợ hãi không dám nhúc nhích. Lăng Phong bế Bảo Phương lên xe, cậu không biết bản thân vẫn còn là mục tiêu di động của tên sát thủ.

Hắn ta từ phía xa, đã nhanh chóng xác định mục tiêu là cậu và chuẩn bị bóp cò súng. Với khả năng bắn lâu năm của mình, hắn chắc chắn có thể diệt được mục tiêu di động là Lăng Phong, nhất là khi trên người cậu có thêm một cái xác làm giảm bước chân. Hắn bắt đầu nín thở bóp cò.

Nhưng khi hắn vừa bóp cò súng thì một viên đạn từ xa đã ghim ngay vào đầu hắn ta. Hắn chỉ kịp hự lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất. Cây súng của hắn chỉ trong tích tắc lập tức bị chệch tốc độ, thay vì ghim vào người Lăng Phong thì nó lại bay xẹt qua, ghim vào thành xe bằng thép.

Lại tiếp một trận kinh hoàng nữa ập đến, đoàn người bảo vệ Lăng Phong lập tức quay mặt nhìn về tứ phía. Jay nhanh chóng giúp Lăng Phong đưa Bảo Phương vào bên trong, chiếc xe lăn bánh đi, mọi người ở lại mới thở phào nhẹ nhõm chui vào những chiếc xe đang trờ tới khác.

Cuộc tập kích tới đây coi như chấm dứt.

Nhưng từ một góc - nơi mà đã bắn ra phát súng giết chết tên sát thủ, sau đó bắn vào tên thứ hai - bàn tay của Bảo Nam nắm chặt cây súng trên tay mình. Đầu súng trên tay cậu vẫn còn đang bốc khói. Cậu từ từ hạ cây súng xuống, mắt khẽ nhắm lại, cuối cùng cậu cũng đã giết hai mạng người.

Một tiếng vỗ tay vang lên từ sau lưng cậu, giật mình Bảo Nam quay lưng lại. Kesha đang uyển chuyển bước đến gần cậu, khóe môi ả ta nở nụ cười đắc thắng, hai bàn tay thon nõn trắng hồng vỗ vào nhau tạo thành âm thanh.

- Cậu đã giết người của tổ chức, phá hủy kế hoạch làm ăn của tổ chức. - Kesha đưa tay vuốt vòm ngực của Bảo Nam, mặt kề sát vào tai cậu thì thầm.

- Đúng vậy! - Bảo Nam khảng khái đáp không một chút e dè sợ sệt nào cả.

Ngay khi quan sát từng tên sát thủ xem chúng đã theo lệnh ở đúng vị trí hay chưa bằng ống nhòm, cậu nhìn thấy một cái bóng bước vào. Giật thót cả mình, tim như ngừng đập khi thấy bóng dáng bé nhỏ của em gái bước vào trong toilet. Lo sợ xảy ra điều không hay nhưng Bảo Nam thấy mình bất lực khi cậu đang ở tòa nhà cách đó khá xa, có mọc cánh cũng không thể nào tới kịp. Đành cầu trời đặt hết vào khả năng ứng biến của em gái mình, quả nhiên Bảo Phương đã lanh lợi hạ gục được tên đó, khiến cậu có thể thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ bắt buộc cậu gia nhập vào tổ chức, bắt buộc cậu đi giết người. Cậu không muốn trở thành sát thủ, càng không có ý định giết người cho nên phát súng của cậu chỉ trúng vào bả vai của ông ta thôi, giữ cho mạng sống của ông ta yên ổn.

Chỉ đến khi nhìn thấy Bảo Phương bị trúng đạn, thì cậu mới tức giận mà quyết định ra tay ngăn cản bằng cách kết kiễu đời của hai kẻ sát thủ kia.

- Giết tôi đi! - Bảo Nam khẽ nhắm mắt lại rồi chậm rãi nói, cậu không hối hận, giết hai kẻ đó để Bảo Phương có thể kịp thời đến bệnh viện cấp cứu là quyết định hoàn toàn chính xác, không gì hối hận, dù là phải đánh đổi bằng mạng sống của cậu.

- Không đâu cưng à, đã nói rồi, nhân tài như anh, đáng giá gấp ba lần hai tên đó. Nhưng mà trước đây cưng kiên quyết không giết người, giờ đây, hậu quả là, cưng phải thực hiện tất cả các vụ ám sát mà tổ chức giao cho. Không được phép từ chối, nếu không, cưng biết hậu quả rồi đó.

Nói xong Kesha kiêu hãnh bước đi, sau khi để lại cho Bảo Nam một nụ hôn gió. Bảo Nam đứng lặng yên một chỗ, cậu biết bắt đầu từ bây giờ, cậu đã dấn thân vào vũng bùn không lối thoát.

Ngay khi mọi người chuẩn bị rút lui thì tiếng còi xe cảnh sát vang vọng góc đường. Một người nghe tiếng thì phun một bãi nước bọt xuống đất mắng:

- Chết tiệt! Bọn cảnh sát nhanh chân quá, chúng ta không thể tìm ra người ám sát đại ca được.

- Mau rút thôi! - Chú Minh ra lệnh.

Tất cả mọi người nhanh chóng rút lui để lại một chiến trường khá ngổn ngang ở nhà hàng. Chẳng ai biết, cảnh sát làm cách nào hay tin mà đến nhanh như vậy và nhanh chóng xác định vị trí của những tên sát thủ kia mà lùng bắt. Nhưng thật đáng tiếc, cả ba tên sát thủ đều bị thủ tiêu, ngay cả cái tên đã bị Bảo Phương đánh ngất cũng đã bị giết chết. Họ đành bất lực thu dọn xác rồi tự điều tra.

Ở tại một bệnh viện trung tâm, một trận náo loạn diễn ra khi mà có rất nhiều người cùng ập đến khiến cho các bệnh nhân và bác sĩ một phen kinh hoàng. Bởi vì nhóm người kéo đến, mặt ai cũng đầy vẻ chết chóc và u ám.

Hai bên hành lang bệnh viện bị dẹp ngang để một cậu thiếu niên bế một cô gái dường như đã bị thương nặng chạy thẳng đến phòng cấp cứu. Họ hò hét kêu gọi các bác sĩ nhanh chóng đến cấp cứu cho cô bé. Phòng cấp cứu được khép lại, ánh đèn màu đỏ ở bảng hiệu cấp cứu sáng rực lên cho biết bên trong phòng đang diễn ra một trận chiến tranh giành sự sống giữa các bác sĩ với tử thần.

Bên ngoài cửa phòng cấp cứu, Lăng Phong ngồi im bất động chờ đợi, hai tay siết chặt vào nhau có thể nhìn rõ sự run rẩy của cậu, vẻ mặt tái xanh nhợt nhạt.

Xung quanh là mấy người bảo vệ đang nhìn trước ngó sau lập hàng rào bảo vệ. Một tiếng đồng hồ trôi qua thật chậm, cứ như chiếc đồng hồ cát nhỏ giọt, từng giây phút trôi qua là từng giây phút căng thẳng cực độ. Ánh mắt không ngừng theo dõi về ánh đèn màu đỏ tựa như sinh mạng con người kia, chờ sự thay đổi của nó.

- Kétttttt!

Tiếng kéo cửa ra vào hấp tấp của y tá càng khiến cho người bên ngoài thêm thắt lòng, càng cồn cào khó chịu. Nhưng chẳng ai dám chặn đường các cô y tá đang bận rộn cứu người, bởi vì một giây phút chậm trễ có thể làm tuột mất một sinh mạng bên trong.

Jay cuối cùng cũng xuất hiện, cậu bước đến bên Lăng Phong vỗ nhẹ vai cậu rồi nói:

- Ba cậu không sao, có thể yên tâm.

Lăng Phong gật đầu, mắt không rời khỏi ánh đèn cấp cứu. Jay trầm mặt xuống nói nhỏ:

- Nhưng ông ấy ra lệnh cho cậu phải trở về nhà ngay lập tức, vì có thể bọn sát thủ vẫn còn lãng vãng đâu đây và nhất là kẻ chủ mưu giấu mặt vẫn chưa điều tra ra được.

- Cậu cứ tiếp tục giúp mình điều tra đi, mình muốn xem tình hình Bảo Phương thế nào đã. - Lăng Phong cương quyết nói.

- Xưa nay chưa ai cãi lại ba cậu, cậu hiểu điều đó mà. - Jay nói khẽ. - Đừng ở lại nữa, mau về đi! Mình sẽ cho người theo dõi mọi chuyện ở đây và báo cáo cho cậu ngay khi có tin. Bây giờ cảnh sát lại nhúng tay vào rồi.

Lăng Phong nghe tin cảnh sát bắt đầu điều tra thì hiểu mọi chuyện đang có khá nhiều rắc rối cần phải về gấp nhưng vẫn chần chừ do dự chưa chịu đi thì những bước chân dồn dập chạy đến. Đó là ông Văn Lâm và Trí Lâm hay tin Bảo Phương bị trúng đạn nên gấp gáp chạy đến.

- Đi thôi! Người nhà cô ấy đến rồi. - Jay thấy vậy bèn giục.

Lăng Phong bị sự lôi kéo của Jay miễn cưỡng đứng dậy ra về nhưng trong lòng vẫn không thôi lo lắng, ngoái đầu nhìn phòng cấp cứu lần nữa rồi mới bước theo Jay ra về trong tiếng thở dài bất lực.

Ở trong một nhà máy đã bỏ hoang rất lâu, bỗng xuất hiện một chiếc xe màu đen. Một người đàn ông bước ra khỏi xe, trên mặt ông ta có một vết sẹo dài, khiến cho nét mạnh lạnh lùng đến đáng sợ. Nhưng giờ phút này đây, nét mặt đáng sợ đó đang nhỏ từng giọt mồ hôi hoảng hốt. Ông đang tìm kiếm một thứ gì đó thì một tiếng nói vang lên khiến ông ta giật cả mình.

- Quả nhiên là chú. - Giọng Lăng Phong từ sau một vách tường bước ra, theo sau cậu là Jay, người lúc nào cũng như hình với bóng của cậu.

Mặt người đàn ông đó giật giật vài cái nhưng sau khi quan sát thì thấy xung quanh không còn ai nữa mới bắt đầu thư giãn.

- Yên tâm, không có ai nữa ngoài ba chúng ta đâu. - Lăng Phong nghiêm giọng nói, giọng lạnh nhạt đến rợn người.

Người đàn ông đó vẫn im lặng nhìn cậu và Jay từng bước tiến tới mình.

- Chỉ cần tung ra một tin tức giả nói rằng: Ba của tôi cho người đem em trai tôi quăng bỏ nơi này để nó chết mà không ai biết xem như là trừng phạt với đám người của bà vợ lẽ của ông ấy, vì tội dám cho người ám sát ông, thì chắc chắn người đàn ông của bà ta sẽ xuất hiện… - Lăng Phong đứng lại nhếch môi cười nhạt nói.

Người đàn ông thất sắc khi biết mình đã rơi vào bẫy.

- Quả nhiên người đàn ông đó là chú, chú Minh! - Giọng cậu bỗng trầm xuống mang theo nhiều sự xót xa đau đớn.

- Cậu đã biết người đó là tôi, tại sao không vạch mặt tôi ngay từ đầu? - Chú Minh điềm tĩnh hỏi lại.

- Bởi vì cháu vẫn không muốn tin người đàn ông đó là chú… - Lăng Phong khàn giọng nói trong xúc động, đối với người đàn ông mà mình vẫn luôn tin tưởng xem như cha lại là kẻ thuê sát thủ giết mình, còn gì đau đớn bằng.

Trước lời nói chân thật của Lăng Phong, chú Minh trầm mặc im lặng, Lăng Phong nhìn thái độ im lặng của ông trách móc:

- Tại sao chú lại phản bội ba tôi? Chỉ vì một người đàn bà thôi sao? Vậy tình nghĩa trước đây là gì?

- Đúng vậy, đó là một sai lầm không thể tha thứ được. Nhưng chú chưa từng nghĩ sẽ phản bội cha con. Nhưng ông ấy cũng biết, em trai cháu thực chất là con trai chú, vậy mà ông ấy lại không một chút nễ tình, cho người ra tay sát hại hai mẹ con chết thảm như vậy. Làm sao chú lại không trả thù cho họ được. - Chú Minh cuối cùng quyết định lên tiếng.

Nói xong ông lập tức giương cây súng trong tay mình chĩa về phía Lăng Phong nhắm bắn:

- Sự việc ám sát coi như bại lộ, chú không thể để cháu sống sót mà ra khỏi đây được.

- Cứ thử xem. - Jay nhếch môi cười nói, rồi nhanh chóng tách ra.

Đó là trận đấu súng tay đôi giữa Lăng Phong và người đàn ông này. Giữa họ có thể nói là một mất một còn.

Phát súng chú Minh nhanh chóng nổ ra, chĩa về hướng Lăng Phong nhưng cậu đã nhanh chóng núp vào.

Ngay khi Chú Minh nổ phát súng đầu tiên thì Lăng Phong cũng đã nhanh tay lôi khẩu súng ưa thích của mình ra, sau đó nhắm vào chú Minh mà bắn tới, chỉ trong tích tắc hai luồng đạn trái chiều nhau bay với tốc độ kinh hồn, mang theo lực sát thương cực lớn.

Theo vật lý, viên đạn của chú Minh bắn ra trước nên vận tốc giảm nhiều hơn vận tốc của viện đạn vừa thoát ra khỏi nòng của Lăng Phong. Viên đạn bắn ra sau mạnh hơn và phá vỡ chiều đi của viên đạn bắn ra trước. Cho nên khi hai viên đạn va chạm vào nhau, viên đãn của chú Minh lệch góc đi và ghim vào một vách tường gần đó, còn viên đạn của Lăng Phong vẫn bay về phía trước nhưng với lực yếu dần và ghim vào cánh tay đang cầm súng của ông ta.

Một luồng máu chảy ra từ vết thương thấm ướt cái áo khoác của chú Minh, cánh tay ông ta rơi xuống. Sắc mặt chú Minh tái xanh, khẩu súng rơi ra khỏi tay ông ta, hai chân khụy xuống đất, ông ta nhìn Lăng Phong chờ đợi phát súng thứ hai.

Nhưng Lăng Phong không bắn thêm phát súng nào nữa, cậu đến gần nhặt cây súng của chú Minh lên dốc hết đạn ra và nói:

- Phát súng này kết thúc hết ân tình của chúng ta. Lần sau gặp lại sẽ không có sự nhân nhượng như bây giờ. Con trai chú hiện đang được chăm sóc ở biệt thứ số 8.

Lăng Phong nói xong thì bỏ đi, Jay nhìn chú Minh đang quỳ dưới mặt đất lắc đầu tiếc cho một người như ông ta.

Khi cả hai đi xa, Jay nhìn Lăng Phong thắc mắc:

- Sao không cho người xử lí ông ta luôn đi, cậu làm vậy không sợ để lại hậu họa về sau sao?

- Mình không thích giết người. - Lăng Phong vừa đáp vừa nghĩ đến Bảo Phương. - Với lại, trong tay ông ta có nhiều thủ hạ. Nếu giết ông ta bây giờ sẽ khiến bang nổi loạn ngay. Huống hồ, bọn người bang khác đang lăm le dòm ngó chúng ta, lúc này mà tan đàn xẻ nghé thì nguy.

- Cho nên cậu cố tình cho ông ta một ân huệ, lại nói cho ông ta biết chỗ con trai ông ta ở đâu để ông ta tạm thời yên vị, không làm loạn, chờ đến khi ta củng cố lại được thực lực rồi mới đối đầu đúng không?

Lăng Phong không đáp chỉ khẽ gật đầu, tâm trí cậu hiện đang ở chỗ Bảo Phương, dù biết ca phẫu thuật của cô đã thành công, Bảo Phương cũng đã an toàn rồi. Trong lòng Lăng Phong vẫn không có cảm giác yên tâm chút nào, cậu muốn được nhìn thấy cô nhưng lúc này lại là thời gian khó khăn nhất.

- Được rồi, mình sẽ giúp cậu gặp cô ấy. - Jay hiểu tâm trạng của Lăng Phong nên quyết định ra tay giúp đỡ.

Lăng Phong khẽ cười nhìn Jay cảm kích.

Khi Lăng Phong vừa về nhà thì cảm giác có chút khác lạ, cậu nghi ngờ mở cửa phòng, chậm rãi bước vào bên trong quan sát tỉ mỉ thì bỗng thấy một bóng đen lao ra túm lấy mình, lực rất mạnh gần như dồn cậu vào vách tường. Lăng Phong định hất ngược lại người đó ra nhưng nhìn kỹ lại thì thấy đó là Bảo Nam, cậu hơi ngạc nhiên nhìn Bảo Nam hỏi:

- Là anh, sao anh vào được đây?

- Tôi cảnh cáo cậu, không được đến gần Bảo Phương nữa! Lần này con bé dùng tính mạng đỡ cho cậu nên tôi tôi mới giúp cậu tiêu diệt hai tên sát thủ kia, nhưng lần sau tôi sẽ không màng đến sự sống chết của cậu. - Bảo Nam gầm lên.

- Anh gia nhập tổ chức đó rồi sao? - Lăng Phong trầm mặt hỏi.

- Không liên quan gì đến cậu, cũng đừng có cho Bảo Phương biết. - Bảo Nam trầm giọng lại nói, cái ý nghĩ Bảo Phương biết anh là sát thủ đáng kinh tởm khiến anh rùng mình.

- Yên tâm, tôi cũng không muốn cô ấy biết mà thêm lo lắng cho anh. - Lăng Phong hất tay Bảo Nam ra.

- Cậu phải biết, thế giới của cậu khác thế giới của Bảo Phương, cho nên hãy tránh xa con bé ra, hãy để nó có cuộc sống yên ổn. Coi như tôi xin cậu, lần này may mắn con bé thoát chết nhưng lần sau thì thế nào? Nếu như tôi còn thấy cậu ở gần con bé nữa, tôi nhất định sẽ giết cậu.

- Yên tâm đi, hai ngày nữa tôi đã ra nước ngoài rồi. - Lăng Phong nói với giọng trầm buồn.

Vì chuyện ám sát mà ba cậu quyết định ra nước ngoài, một phần tránh cảnh sát và phe đối địch, một phần để củng cố thế lực sau khi chú Minh bỏ đi. Lăng Phong là con trai duy nhất nên buộc phải theo cạnh ông nhằm đảm bảo an toàn.

Bảo Nam nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

- Nhưng khi tôi đủ mạnh mẽ, đủ khả năng bảo vệ cô ấy, tôi sẽ quay trở lại. - Lăng Phong nhìn Bảo Nam kiên định nói.

Bảo Nam thấy ánh mắt đó thì chột dạ, nhưng cậu lại thấy tin tưởng.

Nhờ Jay, Lăng Phong có thể vào thăm Bảo Phương khi cô đang ngủ. Cậu nắm lấy tay cô bé, bàn tay mềm mại đeo chiếc vòng ngọc lục.

- Xin lỗi, hại em ra nông nỗi này. Anh phải đi rồi… từ nay chúng ta không thể gặp nhau được nữa. Em phải cố gắng sống thật tốt nha, có biết không!?

Bàn tay Lăng Phong khẽ siết chặt lấy tay cô, vuốt nhẹ tóc cô rồi sau đó cậu đặt lên môi cô một nụ hôn.

- Đi thôi! - Jay khẽ giục

Lăng Phong luyến tiếc rời khỏi tay Bảo Phương theo Jay ra sân bay. Cửa vừa khép lại, Bảo Phương mở mắt, một giọt nước mắt lăn dài.