Khoảng cách tình yêu - Chương 10 - Phần 2

- Biểu hiện này có được xem là em may mắn không? - Bảo Phương nhìn sâu lại mắt của Ken đáp, cô cố tình đong đưa đôi mắt long lanh của mình nhìn Ken.

Ken quả nhiên bị rung động, cậu hít thở thật sâu cố kìm nén nói:

- Em đúng là biết cách khiến người ta kích động.

- Quá khen! - Bảo Phương cười nhạt đáp.

- Được, em muốn hỏi gì thì hỏi đi? - Ken thở dài nói.

- Chỉ là muốn anh giúp đỡ một chút thôi. - Bảo Phương chỉnh lại giúp Ken chiếc cà vạt cười nói.

- Chuyện gì?

Bảo Phương kề tai Ken nói nhỏ, rồi khẽ cười. Nụ cười của cô khiến cho người đứng đằng xa phải nắm tay siết chặt lại kìm nén cơn giận.

- Muốn anh giúp đỡ cũng được nhưng em sẽ trả công anh thế nào đây? - Ken vòng hai tay vịn vào lan can đem Bảo Phương bao lại, cậu cười gian hỏi.

- Vậy anh đang làm giao dịch với tôi à? - Bảo Phương không chút ái ngại, bình thản nhìn Ken hỏi lại nhưng trong lòng cô lại run lên bởi cảm giác lạnh toát tỏa ra từ Ken.

- Cứ xem là vậy đi. - Ken nhún vai đáp.

- Thật đáng tiếc, tôi không bao giờ giao dịch với người mà tôi không biết họ suy nghĩ gì. - Bảo Phương cười khẩy đáp. - Vậy thì xem như không có cuộc giao dịch này đi.

Nói rồi cô hất tay Ken định bước đi, Ken không có ý định ngăn cản, cậu quay người dựa lưng vào lan can, nói:

- Vậy em có muốn tự tay mình kiểm chứng xem mức độ của người mà mình muốn giao dịch hay không?

Bảo Phương khựng lại, cô khẽ cười quay người lại đáp:

- Được!

Nói rồi cô bước nhẹ nhàng đến bên cạnh ngạo nghễ đứng trước mặt Ken. Ken liền đưa tay kéo sát cô vào người mình một cách trêu đùa, Bảo Phương không phản kháng, cô để mặc bàn tay Ken vuốt theo mái tóc của mình. Cô đưa tay lên tháo gỡ cặp kính của Ken, đây chính là mục đích cho việc chịu đựng sự áp sát của Ken từ nãy đến giờ. Tim cô đập liên tục không ngừng, bàn tay kia của cô cong lại chuẩn bị, chỉ cần xác định được là hắn ta thì cô nhất định bắt được hắn ta ngay.

Nhưng khi Bảo Phương tháo gỡ cặp mắt kính ra, phía dưới cặp kính đó là một đôi mắt màu xanh chứ không phải là đôi mắt màu hổ phách mà cô e sợ. Gương mặt đọng lại chút thất vọng, cô mím môi kéo bàn tay đang đặt trên lưng của mình xuống rồi trả chiếc kính lại.

- Sao hả, em thấy anh có đủ thành ý để cùng em hợp tác không? - Ken cười hỏi cô.

- Tôi chợt nghĩ lại rồi, tôi nghĩ mình không có đủ tiền để trả cho anh bộ quần áo đó. Tôi sẽ tìm món quà khác thích hợp hơn để tặng bà ấy. - Bảo Phương liền tìm cách từ chối.

- Nếu em thích, anh có thể tặng cho em hết toàn bộ bộ sưu tập này, bù lại đổi lấy một bữa cơm, em thấy thế nào?

- Cám ơn! Tôi không hứng thú. - Bảo Phương dứt khoát từ chối rồi bỏ đi.

Ken vẫn dựa lưng vào tường nhìn theo bóng cô khẽ cười, sau đó cậu đưa tay vuốt lên vết thương trên tay mình.

- Mèo nhỏ nhận ra móng vuốt của mình rồi sao?

Bảo Phương quyết định đi toilet để rửa mặt, khi Ken chạm vào người cô cảm thấy thật buồn nôn. Hôm trước, cô vô tình phát hiện ra một dấu hiệu, vì muốn chứng thực hắn ta có phải là người đó hay không, cô đã chịu đựng sự va chạm của hắn. Nhưng hóa ra sự nghi ngờ của cô đều hóa thành tro bụi cả còn để Ken thừa cơ lợi dụng. Không ngờ vừa bước được mấy bước đã gặp Lăng Phong và Andy đang đi tới.

- Xin chào! Không ngờ Bảo Phương cũng đến đây xem. - Andy thấy cô bèn siết chặt tay Lăng Phong đứng lại chào.

- Là Ken có nhã ý mời đến xem buổi trình diễn của anh ấy, cho nên cũng đi xem để mở rộng tầm mắt một chút. - Bảo Phương trả lời Andy mà không hề nhìn Lăng Phong một cái.

- Thấy thế nào? - Lăng Phong trầm giọng nhìn cô hỏi.

Bảo Phương giờ mới ngước mắt nhìn cậu nhưng nhanh chóng đưa mắt sang hướng khác, cô đáp:

- Tuyệt lắm!

Sau đó cô quay sang nhìn Andy nói:

- Hai người cứ tự nhiên đi, tôi muốn đi toilet một chút.

Cô bước đi thẳng về phía toilet, đi ngang qua Bảo Nam, cô đưa mắt nhìn cậu ra hiệu. Cậu khẽ gật đầu. Bảo Phương tiếp tục đi về phía toilet.

Bảo Phương liên tục vã nước vào mặt mình, cô vừa muốn rửa đi những vết va chạm bởi bàn tay của ken trên gương mặt mình, cũng vừa muốn xóa đi những hình ảnh mà Thục Quyên đã cho cô xem. Bảo Phương đã cố xua đi, đã cố tự nhủ rằng sẽ cắt đứt mối quan hệ với Lăng Phong. Vì Bảo Nam, vì Trí Lâm. Nhưng khi thấy Andy xuất hiện, cô phải thừa nhận là cô rất muốn nhìn thấy Lăng Phong, mắt cô không ngừng tìm kiếm bóng hình cậu.

Khi thấy Lăng Phong cùng Andy tay trong tay, cô thật sự đau đớn, cảm thấy trong lòng bứt rứt khó chịu, một mùi vị chua chát trào dâng lên. Cô thừa nhận bản thân mình đã ghen, cô ghen tỵ với Andy, cô ấy có thể ở bên cạnh Lăng Phong mọi lúc mọi nơi. Còn cô giống như là người tình bí mật trong bóng tối của cậu. Khoảng cách giữa hai người là không thể vượt qua, bởi chính giữa là hố sâu thăm thẳm.

Không muốn ở lại thêm chút nào nữa, cô quyết định ra về trước. Cô bước đến thang máy bấm nút xuống tầng, bên cạnh là một người đàn ông mặc vest đen. Khi thang máy mở ra, người đàn ông bỗng nhìn cô lên tiếng:

- Đã lâu không gặp. – Giọng người đàn ông ôn tồn vang lên. - Cô vẫn muốn tìm hiểu cái chết của ba mình chứ?

Bảo Phương giật mình quay đầu nhìn người đàn ông đó, gương mặt ông ta có một vết sẹo dài phía trán, mái tóc có chút bạc hơn. Cô không thể lẫn với người khác được, người này có ra tro cô cũng nhận ra, cô đã hân hạnh được ông ta tặng cho một phát súng cho nên không bao giờ có thể quên ông ta.

Nhưng trước khi Bảo Phương trấn tĩnh lại, ông ta đã bước vào thang máy và bấm nút chạy đi. Bảo Phương nhìn theo cánh cửa khép lại, nụ cười đắc ý tên môi ông ta nhìn về phía cô nhếch lên.

Bảo Phương vội vã bấm nút ngưng thang máy nhưng đã muộn. Không do dự thêm nữa, cô chạy đến cầu thang thoát hiểm vội vã đuổi theo. Chiếc giày cao gót trở nên vướng víu, Bảo Phương tháo ra khỏi chân mặc kệ nó lăn lông lốc. Cô vén cao chiếc vay vướng víu dưới chân mình, quyết tâm đuổi theo ông ta cho bằng được.

Khi cô đuổi kịp đến nơi, thang máy đã mở ra không còn một bóng người, Bảo Phương hoảng hốt quay đầu tìm kiếm, cô thấy ông ta đang đứng trước cửa quay đầu nhìn cô cười.

Ông ta cố tình… cố tình dụ cô đuổi theo ông ta. Trong lòng Bảo Phương xuất hiện sự e sợ. Ông ta lại tiếp tục quay lưng đi tiếp, là dụ dỗ… Bảo Phương biết như vậy nhưng cô mặc kệ. Bởi vì so với Lăng Phong, ông ta là người rõ ràng nhất về cái chết của ba cô. Mặc kệ ông ta đang có mục đích gì, Bảo Phương cũng muốn tìm cho ra sự thật. Cô quyết định đuổi theo ông ta ra ngoài bãi xe.

Bên ngoài đã có xe chờ mở cửa sẵn, ông ta đến bên xe rồi đứng lại chờ Bảo Phương. Khi chạy đến, cô nhìn ông ta thở dốc, ông ta nhìn cô với ánh mắt thỏa mãn vì cô đã ngoan ngoãn đi theo ông ta ra đây.

Bàn tay để trong áo của ông ta từ nãy giờ liền chuyển động ra khỏi túi kèm theo một khẩu súng chĩa về phía cô rồi bảo:

- Lên xe đi!

Trí Lâm vì trốn Linh nên bỏ đi xuống tầng dưới, cậu đang ngồi chờ Bảo Phương thăm dò Ken xong rồi cùng về. Không ngờ lại thấy Bảo Phương chạy thục mạng xuống rồi chạy ào ra bên ngoài nên vội vàng đuổi theo. Khi cậu định lên tiếng gọi cô thì thấy một gã đàn ông chĩa súng vào cô rồi bắt cô lên xe.

Trí Lâm muốn đuổi theo nhưng chiếc xe đã lăn bánh bỏ xa cậu. Trong lòng Trí Lâm như có lửa, cậu vội vàng đưa tay lấy điện thoại để gọi người đến nhưng phát hiện điện thoại của mình để trong túi xách của Bảo Phương và được gửi ở quầy giữ.

Trí Lâm bèn quay lại quầy tiếp tân lấy đồ. Vừa lúc đó thấy Lăng Phong, Andy, Bảo Nam, Jay và Sophia đi xuống. Cậu vội vã chạy đến nói:

- Bảo Phương bị bắt đi rồi.

- Bị bắt? Ai bắt? - Bảo Nam hoảng hốt hỏi.

- Không rõ, chỉ biết người đàn ông đó có một vết sẹo dài trên trán. - Trí Lâm kể lại những gì mình thấy về người đàn ông đã chĩa súng về phía Bảo Phương. Tuy lúc đó ở xa, không nhìn rõ mặt nhưng cậu nhìn rõ được vết sẹo dài trên mặt ông ta. Lăng Phong và Jay không hẹn cùng quay đầu nhìn nhau, sau đó lập tức cả hai chạy vụt đi.

Vừa đi cậu vừa kéo caravat xuống khỏi cổ áo của mình cho thoải mái. Bước lên xe, câu lập tức ra lệnh cho Jay:

- Mở máy lên đi, tìm tín hiệu của cô ấy!

Lòng cậu như có lửa đốt nhưng cậu vẫn nhớ rõ lúc nãy có thấy Bảo Phương đeo chiếc vòng ngọc lục, nên cảm thấy tảng đá trong lòng nhẹ bớt. Lúc trước, khi sửa lại chiếc vòng bị vỡ, cậu âm thầm gắn vào đó máy phát tín hiệu, bởi vì cậu lo lắng cho sự an toàn của cô, nhất là khi cô lại là một nữ cảnh sát liều mạng. Lần này, chiếc máy có thể nói là hữu ích vô cùng.

Jay cũng lôi một chiếc laptop từ trong vali, mở máy bắt đầu dò tín hiệu của Bảo Phương.

- Bắt được rồi! - Jay vui mừng reo lên, sau đó cậu định vị tọa độ rồi nhanh chóng xác định đường đi, Lăng Phong bèn theo hướng chỉ của Jay lái xe thật nhanh đuổi theo.

Chiếc xe đưa Bảo Phương đến một nơi vắng vẻ rồi dừng lại.

- Có nhận ra nơi này không?

Bảo Phương đang suy nghĩ, tìm cách làm sao để hắn ta nói ra sự thật, vừa tìm cách rút lui an toàn. Cô đột nhiên nghĩ đến Lăng Phong, những lúc cô gặp nguy hiểm đều có cậu ở bên cạnh giúp đỡ, bất giác siết chặt chiếc vòng trên tay. Nghe ông ta nói, cô mới giật mình nhìn ra bên ngoài, lòng cô chết sững khi nhìn thấy nơi này.

Ông ta liếc nhìn chiếc vòng trên tay Bảo Phương rồi nhếch môi cười đẩy cửa bước xuống xe.

Bảo Phương chết lặng. Nơi này, rất lâu rồi cô chưa bước đến đây, dù đi ngang qua đây hàng ngàn lần cô vẫn không đủ can đảm bước đến nơi này. Vậy mà lần nữa đối mặt với nó.

- Ra đây đi! - Ông ta đi vòng lại mở cửa cho cô.

Bảo Phương mở to mắt nhìn ông ta một cái rồi hít sâu bước xuống dưới. Đôi chân trần của cô chạm xuống nền đất ẩm ướt, tạo một cảm giác rợn người.

Bóng tối hôm nay cũng giống như lần đó, mờ ảo và đáng sợ.

Gió thổi lùa lạnh lẽo qua từng kẽ tóc của cô, khiến cả người Bảo Phương run lên, cô đưa tay ôm lấy vai trần của mình. Là ảo giác hay là sự thật, tại sao xung quanh lại có mùi máu tanh, tiếng súng nổ ầm ĩ, cô trượt tay lên trên đầu bịt kín hai lỗ tai lại để không còn nghe thấy âm thanh đáng sợ đó nữa.

Tiếng thắng xe vang vọng một góc con hẻm nhỏ, xé toạc màn đêm u tối. Tiếp sau đó là tiếng mở cửa vội vã rồi đóng sầm cửa lại từ hai bên một chiếc xe hơi sang trọng.

Hai người đàn ông cao lớn nhanh chóng rời ra khỏi xe đi về phía nhau, mắt cùng nhìn vào một điểm hiển thị trên màn hình vi tính, sau đó đóng nó lại thảy vào trong xe.

- Cậu đi bên này đi, mình đi bên kia. - Lăng Phong trầm giọng nói, sắc mặt cậu tái xanh, tay siết chặt lại có chút run rẩy.

- Ừm… có gì gọi điện! - Jay nhanh chóng gật đầu rồi đi về hướng đã định.

Lăng Phong không chần chừ đi về hướng ngược lại. Cả hai người đều không đem theo súng, đành phải cẩn thận hành động. Nhưng trong lòng bất an vô cùng cho nên bước chân có phần vội vã.

Vừa đi, Lăng Phong vừa phát giác nơi này có phần quen thuộc nhưng cậu lại không nhớ đây là nơi nào. Đầu óc buộc phải tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh, mắt cậu mở to điều tiết giữa bóng tối để tìm kiếm Bảo Phương và bọn bắt cóc.

Trí Lâm nói hắn ta chĩa súng vào Bảo Phương, gương mặt hắn có vết sẹo dài. Chính là hắn… hắn đã trở lại, hắn dùng Bảo Phương để uy hiếp cậu. Lăng Phong siết chặt tay lại, cả người run run tức giận, cậu hận tại sao lúc đó mình lại mềm lòng mà thả hắn ta đi. Nếu như hắn ta gây thương tổn cho Bảo Phương, cậu nhất định sẽ giết chết hắn mà không chút đắn đo.

Khi cậu bước đến một khúc ngoặt lập tức thấy ngay hai bóng người dưới ánh sáng mờ của đèn phía bên kia hắt qua. Cậu nhìn rõ cô gái đứng đó chính là Bảo Phương, chiếc váy trên người cô bị rách và nhuộm bẩn, mái tóc dài mượt của cô đã bị rối, một tay cô ôm lấy bắp tay kia của mình. Dường như có máu tuôn ra từ đó, chảy vào các ngón tay đang bịt vết thương lại, gương mặt của cô vì đêm tối nên không hiện rõ nhưng cái cau mày cho biết cô đang bị vết thương làm đau đớn.

Người đàn ông đang đứng bên cạnh cô, hắn ta quay lưng về phía cậu, tay vẫn lăm lăm con dao, cả hai người đều nhìn nhau chằm chằm. Lăng Phong bỗng thấy một ngọn lửa bùng cháy trong lòng mình, xót xa vô hạn. Cậu vội chạy nhanh về phía trước, vừa đến nơi đã nhanh chóng ra đòn khiến gã đàn ông này ngã vật xuống đất, con dao trên tay hắn ta nhanh chóng bị cậu tước đoạt.

Cậu giơ cao con dao lên, tức giận bùng nổ, chỉ muốn đâm nhanh một nhát giết chết hắn ta mà thôi. Nhưng khi con dao còn chút nữa là chạm vào vạt áo của ông ta thì tay cậu bị Bảo Phương chụp lại.

- Phong! Anh hiểu lầm rồi. - Bảo Phương nói trong hơi thở hỗn loạn vì hoảng sợ của mình, nếu như cô không nhanh tay ngăn chặn mũi dao trên tay Lăng Phong thì bây giờ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lăng Phong nhìn Bảo Phương rồi nhìn gã đàn ông đang bị cậu khống chế nằm sấp dưới mặt đất, dưới ánh sang mờ ảo, gương mặt ông ta từ từ hiện ra rõ hơn. Không phải hắn ta, đây là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Bảo Phương kéo Lăng Phong đứng dậy, cô rút con dao khỏi tay cậu rồi nhìn người đàn ông kia từ từ đứng lên với vẻ mặt bình thản, không giận dữ. Trong lòng cô thấy áy náy bèn rối rít thay Lăng Phong xin lỗi:

- Con xin lỗi chú, do anh ấy hiểu lầm nên mới thế.

- Được rồi, không sao đâu, chú hiểu mà. - Người đàn ông mỉm cười hiền lành đáp, tay phủi bụi trên quần áo. - Cậu ấy vì quá lo cho cháu, ai gặp cảnh này đều như vậy cả, chú rất hiểu.

- Con cám ơn chú! - Bảo Phương cúi đầu hối lỗi.

Lăng Phong nhìn Bảo Phương và người đàn ông đó đối đáp với nhau, cậu hiểu là hai người quen nhau, cũng biết ông ta không phải là kẻ bắt cóc, vì trên mặt ông ta không có vết sẹo nào cả. Đành im lặng nghe hai người đó đối thoại với nhau.

- Được rồi, cháu đừng lo cho chú, mà lo cho bản thân mình đi, khắp người đều bị thương cả. - Người đàn ông gật đầu rồi ra lệnh với cô. - Chú về đây, kẻo cô hai đứa trông.

- Cháu biết rồi, hôm nay rất cám ơn chú cứu cháu thoát khỏi tay bọn chúng. - Bảo Phương khẽ gật đầu đáp.

Jay cũng từ xa chạy đến bên cạnh họ, nhìn Bảo Phương lo lắng hỏi:

- Cậu không sao chứ?

Bảo Phương lắc đầu trấn an Jay, người đàn ông cũng gật đầu chào họ rồi ra về, trước khi về, ánh mắt ông quét qua Bảo Phương. Cô cũng nhìn lại, hai người cùng nhìn nhau trao đổi một thông điệp mật. Rồi ông ta mới quay lưng bước thẳng đi.

Bảo Phương quay người sang định hỏi Lăng Phong vì sao biết cô ở đây mà đến, thì đã thấy một chiếc áo khoác khoác qua người mình rồi một vòng tay ôm chặt lấy cô, kéo cô nằm gọn trong lồng ngực. Cằm cậu đặt trên đầu cô, mắt nhắm nghiền lại không nói gì.

- Phong! - Cô khẽ cất giọng gọi.

Nhưng chỉ nhận được cái siết tay rất chặt của cậu, đành im lặng dựa vào lòng cậu, cô nghe rõ tiếng tim đập mạnh vì lo lắng và hoảng sợ của Lăng Phong. Bảo Phương khẽ thở dài, một Lăng Phong luôn bình tĩnh, luôn suy nghĩ thấu đáo nhưng lúc nào cũng vì cô mà thay đổi.

Sự lạnh lẽo, nỗi đau đớn từ từ dịu lại, Bảo Phương mệt mỏi dựa vào vòng tay ấm áp kia, một vòng tay lúc nào cũng khiến cô cảm thấy an tâm. Cô cũng khẽ nhắm đôi mắt lại, tận hưởng giây phút bình yên này.

Jay nhìn thấy hai người cứ ôm nhau đứng yên như vậy thì nhún vai, một mình quay lại xe trước.

Lát sau cậu đang ngồi nghịch điện thoại thì thấy Lăng Phong bế Bảo Phương lại, cậu thở dài não nề cho cái số kiếp làm cu li của mình, đành nhào người mở cửa xe cho họ.

Ngồi vào xe, Bảo Phương muốn xuống ghế ngồi nhưng Lăng Phong không cho, tay cậu giữ chặt lấy cô, giọng khẽ ra lệnh:

- Ngồi yên!

Bảo Phương đành cúi đầu ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng cậu. Lăng Phong ôm lấy cô rồi nhìn Jay ra lệnh:

- Đến biệt thự đi!

Jay không phản kháng, cậu cứ thế lái xe đi thẳng đến biệt thự. Ngồi ở ghế sau, Lăng Phong tháo chiếc cà vạt của mình ra, quấn quanh vết thương vẫn còn chảy máu của Bảo Phương. Rồi dịu dàng ôm cô vào lòng. Nhìn thấy cô bình an, trái tim đầy hoảng hốt của cậu mới bình lặng lại, nếu cô mà xảy ra chuyện gì, cậu không biết bản thân sẽ ra sao.

Xe chạy đến biệt thự, Lăng Phong bế Bảo Phương đi thẳng vào bên trong, người gác cổng cứ chạy theo mở cửa cho họ, Jay thở dài lần nữa lái xe về, trên đường về cậu gọi điện thoại cho Sophia:

“Em yêu! Pha nước nóng ở nhà đợi anh.”

Nhìn thấy hai kẻ kia như vậy, cậu cũng muốn tận hưởng cảm giác ấm áp.

- Á…! - Bảo Phương nhăn mặt rên nhẹ một tiếng khi Lăng Phong giúp cô băng bó vết thương sau khi cô tắm xong.

Lăng Phong có chút xót xa, cúi đầu thổi nhẹ vết thương cho cô đỡ rát. Bảo Phương khẽ liếc nhìn vẻ mặt ân cần của Lăng Phong nhưng dường như trong lòng cậu có gì đó. Suốt quảng đường về, cậu không nói gì, vào trong biệt thự lại càng không.

- Phong… - Bảo Phương e dè gọi khẽ. - Anh sao vậy?

Cậu nhìn cô, chiếc áo sơ mi màu trắng của cậu được cô mặc sau khi tắm, mái tóc xõa sau lưng càng tăng phần gợi cảm, ánh mắt e dè đầy quyến rũ. Lăng Phong chồm người đến ôm chầm lấy cô bày tỏ sự hờn ghen của mình lúc nãy, cậu cuống quýt gặm lấy đôi môi cô chà sát mạnh, điên cuồng xông thẳng vào khoang miệng cô, như muốn cướp lấy tất cả không khí tồn tại trong đó.

Bảo Phương bất ngờ không có sự chuẩn bị nên toàn thân mềm ra vô thức dựa vào lòng cậu. Tay tự động vòng lên cổ cậu đón nhận từng nụ hôn mãnh liệt kia.