Định mệnh - Chương 02
Trở về khoảng năm ngày trước, lúc Christ vẫn còn đang tán tỉnh một cô
nàng tóc vàng xinh đẹp ở bar thì nhận được tin ông anh mất. Christ phóng
xe ngay về và thấy không khí tang thương bao trùm khắp cả ngôi nhà.
Christ không bất ngờ cho lắm. Bệnh tình của ông anh quá nặng trong mấy
năm qua, chính miệng ông đã nói với anh rằng ông chẳng sống được bao lâu
và nhắn nhủ anh hãy giữ vững tập đoàn H.A.D cho ông. Christ biết ông
mình khó lòng qua khỏi.
Vì thế anh đã cố gắng thuyết phục cha mẹ
tổ chức đám tang nhanh nhất có thể để ông được an nghỉ. Ngày sau lễ
tang, Christ được nghe bản di chúc của ông. Và anh hoàn toàn sửng sốt về
quyết định của ông mình. Ông để lại cho anh tập đoàn H.A.D, chuyện đó
đã quá hiển nhiên, nhưng còn chuyện kết hôn là thế nào. Ông anh không
thể bắt anh kết hôn với người con gái anh thậm chí không biết mặt.
Nhưng
anh không thể bỏ tập đoàn H.A.D, mồ hôi và xương máu của cả gia đình
anh. Vậy là anh sẽ phải kết hôn. Khi anh chỉ mới 23 tuổi thôi ư.
Christ
rời khỏi nhà ngay sau khi nhận được bản di chúc. Anh quá giận dữ. Anh
vẫn chưa thưởng thức đủ mùi vị đàn bà, vẫn chưa, dù danh sách bạn gái
của anh nhiều tới mức không thể đếm nổi bằng hai chữ số. Và kế hoạch của
anh là sẽ không lấy vợ cho đến khi 30 tuổi và theo anh nghĩ, cuộc hôn
nhân đó sẽ là một cuộc hôn nhân kinh doanh để đem lại lợi nhuận cho tập
đoàn nhà anh. Và anh vẫn có thể thưởng thức tiếp đàn bà sau hôn nhân.
Anh đến gặp ngay bạn anh, Vladimir, một anh chàng theo ngành công nghệ điện tử, cũng không kém phần sát gái.
“Hey, biết gì chưa, tối nay có một bữa tiệc tại nhà Sharpay, cậu muốn đến đó tận hưởng ‘hoa thơm cỏ lạ’ không ?”
Vladimir cất tiếng ngay khi thấy Christ bước vào phòng. Rồi anh chợt ngưng bặt vì vẻ mặt đụng-đến-là-nổ-đấy của Christ.
” Nói tôi nghe xem. Bạn hiền. Chuyện gì khiến anh nổi điên như con sư tử bị chọc tiết thế này.”
Quả
thật Vladimir chưa từng thấy bạn mình giận đến như thế, gã lãng tử này
lúc nào cũng giữ vẻ mặt khinh khỉnh và chẳng bao giờ thực sự bị kích
động, thậm chí cả lúc hắn đánh nhau. Christ đóng cửa cái rầm rồi ngồi
phịch xuống chiếc ghế duy nhất còn lại trong cái phòng bừa bộn toàn máy
vi tính với đủ thứ đồ điện tử công nghệ cao khác.
“Cậu biết gì chưa? Tôi sắp lấy vợ.” Christ gầm gừ nhằm trả đũa câu chọc ghẹo của bẹn.
“Đùa à ? Cậu mà lấy vợ ? Thôi, có chuyện gì thì nói cho tôi nghe đi ! » Vladimir phớt lờ bạn.
« Thì tôi nói rồi. Tôi sắp lấy vợ. Là cháu nuôi của ông tôi. » Christ hậm hực trước vẻ nghi ngờ của cậu bạn.
«
Thật không đó ? Một cuộc hôn nhân sắp đặt à ? Nghe có vẻ khó khăn cho
cậu nhỉ ? Sao không từ chối đi ? » Vladimir tuôn ra một tràng.
« Tôi nghĩ cậu không muốn tôi từ bỏ H.A.D đâu ? »
« Sao ? Điều kiện để thừa kế là kết hôn với cô…ừm…cháu nuôi gì đó ư ? » Vladimir tỏ ra cực kì thông mình.
« Chính xác.” Christ thả mình dựa ngược vào cái ghế và gác đôi chân dài lên một bàn với vẻ mệt mỏi.
“Chà
chà chà. Chuyện này có lẽ sẽ gây chấn động cả New York đây, hay không
muốn nói là cả nước Mĩ. Anh chàng thương nhân sexy nhất sắp lấy vợ ư ?
Chuyện khó tin.”
Vladimir tắc lưỡi, đến gần và vỗ vai bạn nhưng giọng anh đã khùng khục vì cười.
“Để tôi kể chuyện này cho Carsie, cô ta sẽ thuê cả một biệt đội để ám sát cô vợ chưa cưới của anh cho xem!”
Vladimir hơi lắc đầu khi nói đến cô bồ bốc lửa nhưng cả ghen của Christ.
“Nếu là cô ta thì dám lắm. »
Christ
cũng lắc đầu ngán ngẩm khi nhớ đến cái cảnh mà tuần trước Carsie đã cào
rách mặt cô bồ anh mới quen ở Manhattan làm anh phải bỏ ra một món tiền
không nhỏ để đền bù. Anh không ghét Carsie và chỉ xem cô là bạn nhưng
Carsie thì khác, cô quen Christ từ nhỏ, hiểu anh và nghĩ anh là sở hữu
của cô, rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ kết hôn với anh vì gia thế cô gần
bằng Christ.
« Trở lại với cô hôn thê tương lai của cậu nào. Cô ta như thế nào ? »
Vladimir
không giấu nổi sự tò mò khi nghĩ đến cô gái sẽ trói buộc cả cuộc đời
Christ, gã độc thân đa tình có khả năng quyến rũ tất cả các phụ nữ anh
ta gặp.
« Tôi còn không biết mặt cô ta. Chỉ biết cô ta tên là Dạ Linh hay gì đó. » Christ nói đều đều.
« Hả ? Người Việt Nam à, không phải chứ ? Sở thích của cậu là những cô nàng tóc vàng mà. »
Vladimir
tưởng tượng ra trong đầu một cô gái Việt Nam nhưng không thể tưởng nổi
vì anh có gặp nhiều người Việt Nam lắm đâu, không kể đến Christ vì anh
ta đã lai Mĩ đến hai đời.
« Thì vậy đó. Cô ta thuần Việt. Và tớ
không nghĩ một người thuần Việt lại có tóc vàng. Nhưng dẹp chuyện tóc
tai sang một bên đi. Điều đó không quan trọng. Cậu nghĩ tớ sẽ phải làm
gì khi cuộc sống độc thân huy hoàng của mình sắp đi tong không hứa hẹn
trở lại? »
« Cậu kết hôn với cô ta một hai năm gì đó rồi li hôn không được à ? » Vladimir hiến kế.
«
Di chúc quy định không được li hôn sau mười năm. » Christ dập tắt cái ý
tưởng của bạn. « Với lại cậu nghĩ cô ta chịu ly hôn à ? »
« Ừ nhỉ. Cô ta sẽ bám cứng lấy cậu cho xem.”
Vladimir
gật gù nhận xét. Cô gái đó sẽ chẳng chịu ly hôn với Christ đâu. Đơn
giản vì Christ quá quyến rũ và quyền lực. Vladimir chưa thấy ai từ chối
bạn mình và anh biết bạn anh hiểu cái lợi thế của hắn, vì thế anh chàng
đa tình kinh khủng. Thú vui của Vladimir là ngồi đếm lại bạn gái của
Christ ngay trước mặt anh chàng. Vì việc đếm đó chẳng bao giờ kết thúc.
“Dù
gì đi nữa, cô vợ đó cũng chẳng thể ngăn tớ quen những cô gái khác đâu.”
Christ phán và đứng dậy ý bỏ đi. Vladimir không cản bạn. Khi Christ ra
đến cửa, Vladimir buông lời.
” Tội nghiệp cô vợ chưa cưới của cậu quá!”.
Christ quay đầu lại.
” Thế cậu không tội nghiệp cho tôi à?”
” Không. Hoàn toàn không. Một kẻ hào hoa đa tình như cậu chẳng có gì để mà tội nghiệp cả.”
Vladimir cười đầy vẻ châm chọc. Nhưng quả thật trong lòng, Vladimir đang thầm tội nghiệp cho cô gái vẫn chưa biết mặt này.
————————————-
Và
bây giờ Christ đang đứng trước nhà cô hôn thể bí ẩn của mình. Mẹ anh và
ông Tài đi theo vì cha anh có quá nhiều việc bận để tháp tùng cùng anh.
Thế cũng tốt, vì anh không muốn cha mình ra lệnh bất kì điều gì khi anh
ở đây. Anh đã quá khó chịu rồi. Anh không muốn bất kì mệnh lệnh nào làm
cái đầu anh nóng thêm nữa.
Ngôi nhà vị hôn thê tương lai của anh
sống, anh thấy nổi da gà khi nghĩ đến cụm từ “hôn thê tương lai”, là
một ngôi nhà nhỏ xinh nằm gần trung tâm thành phố Hồ Chí Minh. Trên
đường đi, anh đã chú ý đến những cô gái Sài Gòn. Họ cũng xinh đẹp và dễ
thương như những cô gái Hà Nội, và trông có vẻ phóng khoáng hơn. Anh
chưa đến nơi nào ở Việt Nam ngoài Hà Nội, quê của ông anh. Vậy là anh
yên tâm mình có thú vui để hưởng trong những ngày chờ đón vị hôn thê của
anh về. Dù chuyện này nghe có vẻ hơi tắc trách một chút vì dẫu sao anh
cũng chỉ mới biết mặt vị hôn thê tương lai của anh thôi. Nhưng anh không
bận tâm. Trong lòng anh đã dựng lên sự căm ghét vô cớ giành cho vị hôn
thê này. Anh đã cảm thấy khá thoải mái với người bảo hộ của cô ta. Bà là
một phụ nữ đậm chất Việt Nam, đôn hậu và hiền dịu. Anh một phần hy vọng
cô vợ tương lai của anh cũng như thế dù như vậy thì chán thật, nhưng
không sao, anh cần một người vợ biết nghe lời hơn là một cô vợ bướng
bỉnh cả ghen.
Và anh thật sự thất vọng khi nhìn thấy cô vợ bí ẩn
của mình. Cô ta không đến nỗi xấu nếu như đánh giá tổng thể. Nhưng con
mắt luôn nhìn thấy phụ nữ đẹp như anh thì cô đúng là không hấp dẫn một
chút nào. Cô ta có vóc người đẫy đà trong bộ áo dài đồng phục màu trắng,
cao cỡ một mét sáu, khuôn mặn trái xoan lấm tấm mụn, mũi dọc dừa và đôi
môi đầy đặn. Tóc cô ta dài ngang lưng, được cột lại phía sau để lộ một
vầng trán cao và điểm duy nhất là cho Christ ấn tượng là đôi mắt to màu
nâu, long lanh sau hàng mi dày cong với cái nhìn quyết đoán và mạnh mẽ.
Và cô ta rõ ràng bị hút hồn khi lần đầu nhìn thấy anh.
Nhưng
đến khi nói chuyện với cô ta ở công viên, Christ thật sự bất ngờ khi cô
ta nói rằng không muốn kết hôn với anh. Trên đời này có một cô gái trẻ
không muốn kết hôn với anh ư? Điều này làm anh khá thú vị. Nhưng anh vẫn
còn căm ghét vị hôn thê của mình, đơn giản là cô ta đã làm đảo lộn cuộc
sống của anh. Anh mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong căn phòng hạng nhất
của khách sạn New World.
==========
Dạ Linh ngán ngẩm bước
vào lớp vào buổi sáng hôm sau. Việc đầu tiên cô làm sau khi bỏ balô
xuống ghế là chạy ngay sang lớp cô bạn thân nhất của mình để báo “hung
tin”.
” Trân ơi !”
Cô cất tiếng gọi bạn. Nó quay lại ngay và lập tức nhíu mày khi thấy vẻ mệt mỏi pha lẫn hốt hoảng của Dạ Linh.
” Ừ. Có chuyện gì vậy?”
Huyền
Trân gạn hỏi bạn. Dạ Linh rầu rầu ngồi xuống cái ghế đối diện bạn. Cô
nhìn thẳng vào mặt bạn mình và cất tiếng nói rõ ràng, rành mạch.
“Tao sắp phải đi xa”.
“Mày? Đi xa? Nhưng là đi đâu ? » Huyền Trân trợn mắt hỏi.
« Đi Mĩ. » Dạ Linh trả lời, giọng vẫn chẳng khá hơn được chút nào.
« Nhưng để làm gì ? Mày có quen ai ở bển đâu ? Với lại mày gần thi đại học rồi. Hay là mày lại định giả bộ để lừa tao đây ? »
Huyền
Trân nghi ngờ, vì bạn thân của cô, Dạ Linh là một con chúa chọc phá,
rất khoái trêu ghẹo cô. Nhưng lần này, Dạ Linh không đùa.
« Tao phải đi Mĩ thật mà, tao tìm được gia đình rồi. »
« Gia đình mày ư ? Thật không ? Tao cứ nghĩ họ đã biệt tích từ lâu lắm rồi chứ! » Huyền Trân kêu lên kinh ngạc.
« Ừ thì là thế. Họ chỉ mới tìm được tao thôi. Và tao sẽ phải qua Mĩ vì họ định cư ở bên đó. »
«
Vậy là mày đi thật sao ? Chuyển đi thật à ? Vậy có còn về đây không ? »
Huyền Trân lo lắng hỏi, cô không muốn xa bạn mình một chút nào.
« Chắc chắn là sẽ về. » Dạ Linh quả quyết.
« Tao sẽ về thăm dì Loan, thăm mày và cả những đứa khác nữa. » Giọng cô hơi sụt sịt.
« Nhưng tao sẽ nhớ mày lắm. »
Huyền Trân nói nói nhỏ.
« Ừ. Thì tao cũng sẽ nhớ mày vậy.»
Hai
người rù rì tâm sự với nhau một lúc rồi Dạ Linh trở về lớp trong một
tâm trạng nặng trĩu. Cô cũng báo tin với mấy đứa bạn trong lớp cô. Và
ngay lập tức chúng vây lấy cô hỏi han và chia sẻ tâm sự với cô. Cô vui
vì có những đứa bạn thật sự tuyệt vời. Tuy vậy cô tuyệt nhiên không nhắc
đến hôn ước của mình. Đó là một chuyện khác. Cô không cần phải phao cái
tin này ra, lấy chồng vào năm 18 tuổi đối với cô chẳng vinh quang gì
cho lắm.
Buổi chiều sau khi tan học, cô lững thững vừa đi tới
cổng trường vừa trò chuyện với lũ bạn. Cô chợt để ý thấy có mấy nhóm nữ
sinh cứ đứng trước cổng trường và chỉ tay ra ngoài, cười rúc rích với
nhau. Cô nghe loáng thoáng được gì đó. Nào mà « …đẹp trai quá.. », nào
là « phong độ quá.. »
Hừ, lũ con gái này phải đến nhà cô ngày hôm
qua mới tận mắt biết được một người đẹp trai phong độ thật sự là như
thế nào, hay đến khách sạn New World hôm nay cũng được vì cô nghe nói
Christ trọ ở đó. Gần ra tới cổng trường, cô thấy trung tâm của những lời
xì xầm. Một gã trai mặt đồ da màu đen ngồi trên một chiếc môtô bóng lộn
cũng màu đen nốt. Gã ta đeo mắt kính đen. Và trông cái bộ dạng bảnh bao
đó, cô thấy quen cực kì. Và đến khi cái kính đen đó được gỡ ra và cái
vẫy tay về phía cô xuất hiện lúc cô vừa bước ra khỏi cổng trường thì «
cái dáng quen quen » đó đã hiện nguyên hình là Christ, gã hôn phu đáng
ghét của cô.
Mấy đứa con gái ban nãy ngơ ngác ngó xung quanh xem
hắn vẫy tay với ai, cô nhẩm nghĩ chắc mấy đứa nó đang tìm một cô nàng
queen-bee nào đó thật xinh gái và hot nhất trường, chứ đâu có ngờ đó là
cô. Đến lượt mấy đứa bạn cô xầm xì về cái gã trai mới xuất hiện. Tiếng
xầm xì càng lan rộng hơn khi hắn để lộ đôi mắt xanh chết ngừơi kia. Cô
đứng sững lại, lo ngại nhìn hắn, nửa muốn tiến về chỗ hắn nửa muốn tránh
đi. Cô đâu có muốn làm tâm điểm của sự chú ý trong những ngày cuối cùng
ở lại trường cơ chứ. Rồi như nhận ra cái vẫy tay của mình không có hiệu
quả, hắn bỏ cái tư thế ngồi một bên bắt chéo chân trên chiếc xe và chậm
rãi tiến về phía cô. Thôi rồi, cố gắng của cô đã tiêu tan.
« Tôi nghĩ là cô thấy cái vẫy tay của tôi, Dạ Linh. »
Hắn
nhẹ nhàng nói với cô sau khi gật đầu chào những đứa bạn xung quanh cô.
Mấy đứa bạn gái của cô đang nhìn Christ không chớp mắt. Chúng đang
choáng váng trước vẻ đẹp trai khi nhìn gần của hắn ta.
« Không. Tôi đâu có thấy. » Cô chối đây đẩy.
« Thật không ? » Hắn nheo mắt nghi ngờ. « Nhưng không sao. Dù gì thì tôi cũng tới đây rồi. Cô đi với tôi. »
Hắn
nói với giọng như ra lệnh trong khi âm vực của giọng nói vẫn rất nhẹ
nhàng, không nhấn nhá một chút nào. Đúng là một công tử bột nhà giàu
chuyên ra lệnh.
« Đi với anh ? Nhưng đi đâu ? » Dạ Linh hỏi lại.
« Chỗ mẹ tôi, bà nhờ tôi đưa cô đến chỗ bà. » Hắn trả lời giọng đều đều.
« Nhưng để làm gì ? » Cô gặng hỏi.
« Tôi không biết. Nhưng cứ đi. »
Nói
xong, hắn không chờ cô trả lời mà rảo bước đi thẳng về phía chiếc xe
môtô. Dạ Linh hơi ngớ người ra một chút. Cái huých vai của thằng bạn
thân đẩy cô về hiện tại.
« Ai vậy mày ? »
Quang hỏi. Xong, không đợi Dạ Linh trả lời, cậu ta tiếp.
« Trông bảnh quá ha. Ta chưa thấy ai phong độ được như vậy. Phải nhờ anh chàng này tư vấn về việc chăm sóc nhan sắc mới được… »
Cậu ta còn huyên thuyên thêm đủ thứ. Lũ con gái bạn cô cũng bu đến tấn công cô bằng đủ loại câu hỏi.
« Ai vậy Linh ? »
« Anh họ bạn này hả ? »
« Ảnh phải người mẫu hông dzậy ? »
« Ê, Linh, giới thiệu cho tao đi. »…
Câu cuối cùng của thằng bạn lọt vào tai cô :
« Nhưng anh chàng đó quan hệ gì với mày vậy Linh ? »
Dạ Linh đang bực mình với những lời gặng hỏi của lũ bạn, cô rảo bước về phía Christ nói cụt lủn.
« Chồng tương lai của tao đó. ».
Cô
bỏ lại cả đám bạn ngơ ngác nhìn theo cô trong khi cô trèo lên ghế sau
xe môtô của Christ. Không cần đội nón bảo hiểm, Christ phóng xe đi, một
làn gió mát lạnh thổi vào mặt Dạ Linh.
« Cô chịu được tốc độ cao không ? » , tiếng Christ nói qua vai.
« Cứ chạy thoải mái đi, tôi thích tốc độ. » Dạ Linh đáp.
« Ít nhất cô có một điểm chung với tôi rồi đó. »
Hắn
đáp lại rồi ngay lập tức rồ ga, chiếc xe phóng đi với một tốc độ gần
như gấp đôi tốc độ ban nãy. Christ đúng là một tay lái môtô bạt mạng. Dạ
Linh thích thú thưởng thức cảnh vật cứ chạy vèo vèo qua mắt cô. Cô chưa
bao giờ đuợc đi xe môtô với tốc độ này. Cô yêu tốc độ, và cô còn nhớ
những lần cô bị thằng Quang – đứa bạn thân của cô, rủa xả hết lời khi cô
lấy xe Honda mới toanh của nó phóng đi vù vù. Trong lớp đứa nào cũng
ngán tài lái xe của cô.
Cô luôn là người cầm lái. Nhưng ngồi sau
lưng một người như thế này thì lại khác. Cảm giác mới mẻ hơn nhiều. Nếu
cô ngồi phía tay lái, cô sẽ bị gió tạt vào mặt, cô phải căng óc ra né
những chướng ngại vật, điều đó làm cho cô thấy mình đang được làm chủ và
được đối đầu thật sự. Nhưng ngồi ở phía sau, ló đầu nhìn về phía trước,
cảnh vật trôi qua vùn vụt làm cô cảm thấy hồi hộp. Ai mà biết Christ
lái xe có cẩn thận không, anh ta mà đụng phải cái gì là cô chết chắc,
với tốc độ này. Chợt cô nhận thấy mình đang áp người vào lưng Christ,
cái lưng rộng và ấp áp đến lạ kì. Cô giật mình vì sự thân mật này, rồi
giật phắt người ra sau và chới với vì cô đang ngồi phía sau xe. Cô xém
chút là bật ngửa vì xe đang chạy với tốc độ quá nhanh. Nhưng may thay,
cô trụ lại được, cô chống hai tay về phía sau và giữ cho thân người trụ
lên hai cánh tay, tránh sự tiếp xúc với Christ. Tiếng Christ thét vọng
qua sau vai.
« Cô điên à ? Ôm chặt tôi lại nếu không cô chết bây giờ ! », hắn có vẻ lo lắng.
« Không sao, tôi ngồi được, chú tâm lái xe đi. » cô đáp tỉnh khô.
« Ôm tôi. Ngay ! » hắn quát lần nữa, tốc độ hơi giảm lại.
« Không ! Lái xe tiếp đi. » cô vẫn cứng đầu.
« Mặc cô vậy ! »
Hắn
thét và lại phóng đi với tốc độ còn hơn cả lúc nãy, đúng là hắn bạt
mạng thật. Nhưng Dạ Linh cũng đâu có vừa gì. Cô giữ nguyên tư thế cho
đến khi hắn dừng xe ở Diamond Plazar. Cô thong dong trèo xuống xe và
thích thú với vẻ mặt hầm hầm của Christ. Cho đáng,
anh-chàng-muốn-gì-được-nấy ! Hắn ngoắc tay với người bảo vệ, rồi bỏ mặc
chiếc xe đứng đó và sánh bước cùng với cô. Dạ Linh tò mò quay đầu về
phía sau ngắm lại chiếc xe.
« Xe của ai vậy ? » cô hỏi.
« Của tôi. » Christ đáp trong khi vẻ mặt vẫn còn cau có.
« Của anh. Anh đem theo xe đến đây à ? »
« Không. Xe tôi không tệ thế. » hắn lắc đầu. « Đó là xe tôi mới mua. »
« Mới mua ? » Dạ Linh kinh ngạc. « Nhưng để làm gì ? »
« Để chạy trong những ngày ở đây chứ làm gì. Tôi không thích đi xe hơi ở đây cho lắm. »
« Anh mua hẳn một chiếc xe môtô à ? Nhưng sau khi anh về Mĩ thì nó ở đâu ? » Dạ Linh không giấu nổi sự kinh hoàng.
« Ờ thì… » Hắn có vẻ hơi ngập ngừng. « Tôi vẫn chưa biết. Từ từ rồi tính. »
« Đúng là một kẻ ăn xài phung phí. »
Cô
nói to để Christ nghe rồi bước nhanh hơn lên phía trước trước như thể
cô không chịu nổi việc đi ngang hàng với một tên công tử xài tiền như
nước ấy. Nhưng chỉ trong vòng vài bước, Christ đã đuổi kịp cô bằng đôi
chân dài của mình.
« Cô muốn nói gì thì tùy. Nhưng việc sắm chiếc xe
là cần thiết vì mẹ tôi chỉ đem theo có chiếc Rolls sang đây. Không mua
môtô thì tôi mua xe hơi à ? » Hắn giở giọng châm biếm.
« Sao anh không thuê xe ? » cô vặn lại.
«
Tôi không muốn thuê. Chỉ vậy thôi. », giọng điệu chán chường của Christ
làm cô hiểu rằng hắn không muốn tiếp tục mẩu đối thoại này nữa nhưng cô
đâu có dễ chịu thua.
« Anh muốn có xe riêng để dễ đi tán gái à ? » cô cạnh khóe.
« Thì cô cứ coi là vậy đi ! »
Hắn
cười mỉm chi với điệu bộ trông mà phát ghét. Nhưng Dạ Linh đã thấy vài
khuôn mặt của mấy cô bán hàng và khách đỏ lên khi thấy nụ cười của hắn.
Cô ghét phải thừa nhận là hắn cười trông đẹp khủng khiếp dù đó chỉ là
cười mỉm, và cô cũng không thể chối rằng tim cô lỗi nhịp khi thấy nụ
cười của hắn.
« Vậy ra chồng chưa cưới của tôi là một tay lăng nhăng à ? »
Cô
nói và ngạc nhiên rằng cô không hề.. ngạc nhiên. Hắn là một kẻ đa tình,
cô biết điều đó qua cái cung cách lịch thiệp mà hắn đối xử với phụ nữ.
Hắn ý thức được dự quyến rũ của mình và biết sử dụng nó như một vũ khí
chết người. Hắn dám thừa nhận điều đó khi cô chính là hôn thê tương lai
của hắn. Ôi trời, hắn còn vô liêm sỉ kinh khủng nữa.
« Thì tôi có chối điều đó đâu . »
Hắn
tỏ vẻ khinh khỉnh. Dạ Linh chưa kịp nói gì thì cái vẫy tay của bà
Lolita đã hiện ra trong tầm mắt. Bà hôm nay trông quí phái với áo dài
tay bằng voan màu trắng ngà, khoác ngoài bằng áo ghi lê giành cho nữ có
màu vàng sậm. Bà mặc quần tây cũng màu vàng, cho thấy đôi chân dài thanh
mảnh. Bà cao, nhưng vẫn chưa bằng con trai bà. Bà đang ngồi trong một
quầy thức uống và nhâm nhi ly cà phê. Dạ Linh ngồi đồi diện với bà và
Christ ngồi kế bên cô. Thế cũng tốt, cô đỡ phải nhìn thấy bản mặt của
hắn. Thấy mặt hắn làm cho Dạ Linh dâng lên hai cảm giác trái ngược nhau,
vừa căm ghét nhưng cũng vì đam mê. Cô nhận định, là sự căm ghét cô
giành cho tính cách của hắn còn niềm đam mê là giành cho vẻ bề ngoài đẹp
mã của hắn.
« Bác gọi con đến đây để làm gì ạ ? »
Dạ Linh hỏi bà Lolita bằng tiếng Anh.
«
À ! Ta chợt nhớ hôm qua là sinh nhật con mà ta chưa tặng món quà nào,
vì thế hôm này ta muốn gặp con để tặng quà. Nhưng ta không biết con
thích món quà như thế nào. Vì thế ta nghĩ nên đưa con đến đây và để con
tự chọn lựa. » bà thoải mái đáp lại cô cũng bằng tiếng Anh.
« Thưa bác, không cần đâu ạ. Sinh nhật cũng chẳng phải diệp đặc biệt gì cho lắm nên bác không cần phải bày vẽ tặng quà
cho cháu đâu. »
Dạ
Linh từ chối. Cô không muốn nhận quà từ một người cô quen chưa lâu.
Điều đó làm cho cô có cảm giác như đang mắc nợ. Đáp lại cô là nụ cười
tinh ý của bà Lolita.