Định mệnh - Chương 12
Ok. Bỏ qua nhận định ban nãy của anh đi. Christ hòn toàn cảm thấy thất
bại, vì suốt cả tháng, không tuần nào anh không đưa cô đến những bữa
tiệc nhưng phản ứng của cô chỉ đơn thuần là y chang đêm đầu. Christ thấy
mình không thể cảm thấy thất vọng hơn được nữa. Những cô gái khác, chỉ
cần ở gần anh đúng một tiếng đồng hồ là hoàn toàn ngã vào vòng tay anh.
Con nhím của anh thật là cứng đầu. Và Christ dự định đêm nay sẽ là bữa
tiệc cuối cùng anh định dẫn cô đi, sau đó anh sẽ đổi chiến thuật. Anh
xài chiến thuật này quá lâu rồi. Thua keo này ta bày keo khác. Christ
không nản lòng.
Còn Dora. Nỗ lực của cô trong suốt cả tháng qua
không phải là nhỏ. Khống chế hành động của bản thân thì rất đơn giản,
nhưng khống chế suy nghĩ cô không tràn ngập hình ảnh của Christ thì còn
khó khăn hơn. Cô chán những bữa tiệc anh đưa cô đến nhưng cô không phàn
nàn gì, vì cô cần những bữa tiệc này cho tương lai của cô, và sâu thắm
trong lòng, cô không thể chối rằng cô không cảm thấy ấm áp khi được ở
bên cạnh anh như thế. Bữa tiệc hôm nay cũng chẳng khác gì những đêm
trước, phù phiếm, lộng lẫy, và trống rỗng.
Dora cuối cùng cũng
tìm được chút không khí để thở, cô đã được giải thoát khỏi tay Christ
khi anh bị một ông giám đốc lớn nào đó kéo đi để bàn về hợp đồng. Vậy là
cô nhanh chóng tìm một góc khuất của khu nhà đề đứng và thư giãn. Góc
này không hoàn toàn khuất, nhưng tương đối vắng người vì hơi tối hơn
phần còn lại của khu nhà. Dora tận hưởng không khí im lặng và thư giãn
hiếm có trong những buổi sáng như thế này. Nhưng cô không thư giãn được
lâu.
Từ phía xa, một nhóm phụ nữ đang tiến lại gần cô. Ban đầu
Dora không để ý nhưng mà cô cũng mau chóng nhận thấy rõ là họ hướng về
chỗ cô. Nhóm phụ nữ có ba người. Càng đến gần, Dora càng nhìn thấy rõ
bọn họ. Họ rất đẹp, vẻ đẹp ấn tượng như người mẫu trên truyền hình. Thân
hình họ cực kì chuẩn, nói theo kiểu của Christ và Vladimir, bạn anh thì
có lẽ là ‘nẩy lửa’. Đẹp thì đẹp thật, nhưng thái độ của họ thì không
thân thiện một chút nào, ít nhất đó là những gì mà họ đang thể hiện trên
vẻ mặt. Dora thấy một gương mặt khá quen thuộc. Khuôn mặt của cô gái
hăm dọa cô ở bữa tiệc đầu tiên cô tham gia. Carsie Hameton.
Mái
tóc vàng và khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc. Và cả cái vẻ khinh người quen
thuộc đó nữa. Cô ta tiến về phía Dora, nhưng khác với lần trước là có
thêm sự hậu thuẫn từ hai người nữa. Bây giờ thì hai phe đã giáp mặt
nhau, ba chọi một. May sao đây không phải là chiến trường. Không thì
Dora chết chắc. Nhưng ở đây thì miệng lưỡi của Carsie cũng hơn gì đao
kiếm cơ chứ. Dù sao cũng nên thể hiện phép lịch sự. Dora nghĩ. Và cô lên
tiếng trước.
“Chào.”
“Chào?” Tiếng Carsie chanh chua cất
lên. “Mày còn có gan để chào tao nữa hả? Tao đã cảnh cáo mày rồi, mày
không được bén mảng lại gần Christ nữa. Vậy mày đang làm gì thế hả?”
“Xin lỗi, tôi không quen biết cô, tôi không biết cô là ai và tôi chưa từng hứa với cô bất cứ điều gì.”
“Tao đã cảnh cáo mày hôm trước rồi, và hôm nay tao nhắc lại cho mày nhớ, mày phải tránh xa Christ ra. Mày nghe rõ chưa?”
“Tôi không việc gì phải nghe lời cô.”
“Mày nghe hay không là chuyện của mày, nhưng nếu mày cứ tiếp diễn thì cứ đợi đấy, mày sẽ không kịp hối hận đâu.”
Rồi
cô ta ngoa ngoắt bỏ đi. Hai cô nàng đi cùng Carsie cũng ngúng nguẩy
bước theo. Nhưng trước khi họ đi khỏi, Dora có thể nghe cô nàng tóc đỏ
cạnh Carsie nói.
“Con nhỏ đó có gì hay đâu chứ, nó vừa xấu vừa
cứng đầu. Tại nó mà suốt hai tháng qua Christ không hẹn hò với bất cứ
ai. Anh ấy còn không thèm nghe điện thoại mỗi khi tôi gọi nữa. Nhưng quá
đáng nhất là anh ấy không chịu đi chơi với cô, đúng không Carsie?”
“Im
đi.” Tiếng Carsie nạt lại. Những lời sau thì Dora nghe không được,
không phải vì họ nói nhỏ quá mà chính là vì tai cô bị ù đi, cứ y như ai
đó mới dùng loa phóng thanh vặn volum tới mức ‘are you deaf’ để hét vào
tai cô vậy.
Christ không hẹn hò với ai kể từ khi đi với cô ư?
Không thể nào. Chuyện này giống như thằng bợm nhậu chưa vợ tự dưng bỏ
rượu trong khi hắn chưa bị căn bệnh nào vậy. Thật khó tin. Hy hữu quá
chừng. Anh nghiêm túc với cô ư? Có thể. Hay đó chỉ là chiêu đánh lạc
hướng của anh. Anh cần cô để kế thừa gia sản, vậy thì hy sinh chút ít
như thế này thì có đáng gì cơ chứ. Rất có thể. Con tim Dora mách bảo với
cô giả thuyết thứ nhất là đúng, nhưng cái đầu bướng bình ngoan cố của
cô lại bảo cô phải nghĩ theo giả thuyết thứ hai. Tim nói một đuờng, đầu
chỉ một ngả. Thôi kệ. Cái đầu là trung khu thần kinh mà. Nó như là ban
quản trị công ty vậy. Nghe theo ban quản trị là tốt nhất. Làm theo con
tim, tức là làm theo nhân viên, có ngày mất việc ra gầm cầu mà ở.
Dora
suy nghĩ chớp nhoáng và nhanh chóng đưa ra kết luận. Cô không dám suy
nghĩ lâu. Cô sợ nghĩ một hồi thì cô lại nghĩ tốt về christ nữa mất. Cứ
giữ thành kiến về anh. Có như thế cô mới bảo vệ được mình khỏi vòng cám
dỗ của kẻ đa tình ấy. Nhưng câu nói ban nãy của cô gái kia lại vang bên
tai Dora, và cô không kiềm được việc đưa tay lên ngực để trấn áp quả tim
đang dộng như sấm trong lồng ngực.
“Này, cô bệnh à?”
Tiếng
Christ từ đâu vang lên sát cạnh Dora. Cô giật nảy mình nhìn lại. Anh
đang đứng trước mặt cô, ánh nhìn của anh đong đầy nỗi lo âu, còn dáng
điệu của anh thì trông thật buồn cười, nửa như muốn ôm cô vào lòng, nửa e
ngại chần chừ. Bât giác, Dora nhìn xoáy vào đôi mắt xanh của anh, màu
xanh trong và sâu diệu vợi, tực hồ một mặt hồ sâu không đáy, chứa chan
bao nhiêu bí ẩn đối với Dora, nhưng cô có thể cảm nhận được tình cảm
trong đôi mắt đó, tình cảm khi nhìn vào cô, tình cảm dành cho cô. Ôi
trời ơi. Cô đang nghĩ gì thế này. Dora thầm than. Cô không nên thấy
những điều đó. Điều đó đồng nghĩa với việc bức tường thành kiên cố mà cô
dựng nên bấy lâu nay đang bắt đầu sụp đổ. Dora không cam lòng. Có thể
Christ dành tình cảm cho cô, có thể nhiều hơn những cô gái khác, nhưng
rồi anh sẽ chán cô mà thôi. Một người như anh không thể thoả mãn được
với một người phụ nữ. Không chừng khi cô vừa đổ gục trước anh thì anh sẽ
quay sang tán tỉnh một cô nàng khác, bởi lẽ cô chỉ là một người bị
chinh phục mà thôi, không hơn. Vì thế, co khôn nên suy diễn những điều
ủy mị như ban nãy nữa. Cô phải cứng rắn lên. Phải sắt đá, sắt và đá thì
không được mềm, và cô cũng thế.
« Cô không ổn thật à ? Chúng ta
về nhé ! Trông cô như mới nhìn thấy ma vậy. Xanh như tàu lá. » Ánh mắt
Christ nhìn thẳng vào cô, anh đã cúi xuống gần cô tự lúc nào. Tim Dora
nảy lên vì khỏng cách quá gần, anh không gíup cô thì thôi, mắc mới gì
anh phải làm cho tình trạng của cô nặng lên như thế chứ. Đồ vô tâm. À
thôi, chẳng bắt bẻ làm gì, anh vô tình chứ không cố ý, nhưng trong một
trận bóng đá thì làm gì có vô tình hay cố ý, cứ phạm lỗi là thẻ vàng và
thẻ đỏ. Làm cô bối rối như thế, vậy thì phải phạt anh thẻ đỏ. Dora phán.
Trọng tài mà như cô chắc cầu thủ ra sân không còn một mống, họa may còn
sót lại tên thủ môn giữ khung thành, đá qua đá lại cho hết trận rồi về,
chứ làm ăn gì được. Thôi, không lảm nhảm nữa. Trở lại quyết định của
Dora. Cô quay mặt đi và bước thẳng, cố gắng che giấu con tim đang nhảy
tango trong ngực. Cô không quên kèm theo một câu.
« Tôi có việc gì thì cũng chẳng liên quan tới anh. Cám ơn vì đã quan tâm. »
Christ
chưng hửng thật, anh không nghĩ Dora lại có thể lạnh lùng đến nhường
này. Rõ ràng ánh mắt ban nãy của cô nhìn anh thật nồng cháy và đam mê
biết bao, nhưng phản ứng của cô sau đó thì hoàn toàn ngược lại, cứ như
nước với lửa ấy. Cô là người máy được lập trình ngược hay sao ? Anh
không tin.Christ bị chạm nóc. Anh đã đi đến giới hạn của sự chịu đựng.
Và anh quyết định không chờ nữa.
Anh muốn làm rõ. Dora không giấu
được cái tôi của mình đâu, nó quá mạnh mẽ, thể hiện trong từng cử chỉ,
giọng nói và lai láng trong ánh mắt cô. Anh phải thử. Anh phải thử đập
tan cái vỏ bọc bằng thép của cô. Bằng bất cứ giá nào. Vì cô. Và cũng vì
anh nữa. À quên, nhớ cộng con tim của anh vào thêm, dạo này nó yếu quá
rồi, mà anh lại quên mua thuốc trợ tim mới tức.
Christ sải bước
đuổi theo Dora. Chỉ ba sải chân là anh bắt kịp cô. Không đợi cô phản
ứng, anh tóm lấy khuỷu tay Dora và quay người cô lại, mặt đối mặt với
anh. Cô bối rối, không, phải nói là cực kì bất ngờ. Đến nỗi cô ngoan
ngoãn để cho anh làm. Christ không nói gì, anh nhìn Dora. Dora cũng
chẳng thốt nên lời, ánh mắt cô bị ghim chặt bởi ánh mắt của anh. Cuối
cùng, sau năm giây dài như cả thế kì, trong cái không khí căng như sợi
dây đàn, Christ mở miệng lên tiếng.
“Thái độ của cô như thế là sao?”
“Thái
độ của tôi có vấn đề à? Vậy tại sao tôi không bị hắt hủi hay bị đuổi
trong những buổi tiệc như thế này nhỉ?” Dora lảng tránh.
“Tôi không nói về cách cư xử ở đây, mà là về thái độ của cô đối với tôi kia”
“Thái độ của tôi không ổn ở chỗ nào?”
“Mọi chỗ.”
“?”
“cô cư xử với tôi như người lạ, thậm chí còn lạnh lùng hơn cô nói chuyện với người cô gặp lần đầu tiên.”
“Tôi nghĩ cách cư xử của tôi rất bình thường.”
“Chẳng có gì trong cái lối cô hành xử gần đây là bình thường cả. Cô đang trốn tránh tôi.”
“Tôi không trốn tránh ai hết.” Dora thở gấp dần.
“Có. Cô có trốn tránh. Cô biết rõ điều đó mà.” Christ tiếp tục nã pháp liên thanh.
“Tôi không…”
“Có. Tôi biết cô trốn tránh và tôi muốn biết tại sao ? » Anh ngắt lời cô một cách mất kiên nhẫn.
«
Tôi…tôi…Thôi được, cứ cho là tôi trốn tránh anh đi. » Dora ngập ngừng
thú nhận sau một giây lưỡng lự, ánh mắt của cô bây giờ trông cực kì hỗn
loạn, vỏ bọc của cô đang bị phá, và cô không có khả năng giữ được nó bền
vững nữa. Chết tiệt anh đi. Christian, sao anh cứ phải chọc vào điểm
yếu của cô chứ.
« Tại sao? »
« … »
« Tôi hỏi tại sao? »
« ** không hợp với tôi. »
« Tôi…Tôi không hợp với cô á? Vậy thì ai hợp đây? » Christ ngỡ ngàng.
« Tôi không biết. Tôi chỉ biết anh không hợp với tôi thôi.”
“Tôi không hợp cô ở chỗ nào?”
“Tất cả.”
“Cô thích kinh doanh không?”
“Có.”
“Cô yêu âm nhạc không?”
“Có.”
“Cô thích tự lập không?”
“Tất
nhiên là có.” Dora lạ lùng cái cách hỏi của anh nhưng cô không dám đốp
lại, làm vậy là tự sát, mà cô cũng không còn tâm trí đâu để đốp chát với
anh.
« Cô thích những điều tôi thích. Tôi còn có thể kể ra thêm
lô lốc những điều tôi và cô hợp nhau nữa cơ. Vậy đó có nghĩa là gì ? »
« Tính cách của anh không hợp với tôi ? »
« Tại sao ? »
« Anh không hợp với tôi, vậy thôi. »
« Vậy thôi sao ? Tôi xấu ở điểm nào à ? »
« Không. Anh gần như hoàn hảo về mọi mặt. Nhưng anh không hợp với tôi. »
« Lần nữa tôi hỏi, tại sao ? »
« Vì tôi không hoàn hảo và không xứng với anh. »
« Anh không cần em hoàn hảo, Dora, anh cần em là chính bản thân em. » Christ tiếp bằng giọng đầy xúc cảm.
« Nhưng bản thân tôi không hoàn hảo. »
«
Nực cười, có ai ở đây được như em không, sắc đẹp, cá tính, học vấn, tài
ăn nói và tỉ tỉ thứ khác nữa. Cứ giữ quan niệm hoàn hảo của em đi, nếu
thế thì anh còn vài triệu năm nữa mới đạt tới chuẩn hoàn hảo. »
« Lối sống của anh không hợp với tôi. »
«
Anh sống bình thường, làm việc, về nhà, không thuốc lá, không rượu chè
say sưa, không hút chích ma túy, không bạo lực trong gia đình, không có
khuynh hướng tâm thần, và không bao giờ có ý định đi cướp nhà băng. Vậy
lối sống của anh không ổn chỗ nào ?» (ax ax, chỉ mỗi tội ‘hơi’ lăng
nhăng thui hà.)
« Anh đơn giản là không hợp với tôi. »
« Em bất mãn điều gì với lối sống của anh. »
« Không phải bất mãn. Chỉ không thích thôi. »
« Không thích ở chỗ nào, em chỉ ra đi. Nói cho ngắn gọn vào, đừng có đánh trống lảng. » Anh nghiêm giọng.
« Anh là một kẻ phóng đãng. » Dora nói sau hai lần đỏ mặt.
« Hả ? » Christ chưng hửng không biết lần thứ mấy trong vòng một tiếng đồng hồ.
« Anh là một kẻ phóng đãng. » Lần này thì giọng Dora lập lại rành mạch.
« Phóng đãng ? »
« Vì thế anh không hợp với tôi. »
« Tại sao ? »
« Anh còn hỏi tại sao ư ? Một kẻ phóng đãng không bao giờ ép lòng mình với chỉ một đối tượng. »
« Sao em lại nghĩ vậy ? »
«
Vì sự thật rành rành ra đó. Anh đâu thực lòng với ai đó, anh chỉ đơn
giản là hứng thú với họ và cưa cẩm, mà tôi là một trong số đó chứ gì. »
« Em đang nói gì thế, Dora ? »
« Anh không có tình cảm với tôi. »
Thôi
anh hiểu rồi. Christ mừng thầm trong bụng, cô không tin anh anh có tình
cảm với cô. Và anh là một kẻ phóng đãng, vì thế cô càng không tin anh
có thể yêu cô. Phóng đãng à ? Anh nghe từ này do người khác nói về anh
nhưng khi trực tiếp nhắc trước mặt anh thì nghe nó thật buồn cười. Anh
là một kẻ phóng đãng ? Tới mức đó cơ à ? (Cái này thì không biết ổng xấu
hổ hay tự cao nữa, pà kon tự suy diễn theo hướng mình thik nha.) Nhưng
rốt cục thì anh cũng bếit lí do cho cái vỏ bọc của Dora. Và không có từ
ngữ nào diễn tả hết sự vui mừng của anh.
« Anh không có tình cảm
với tôi, đúng không ? Anh cứ nói thật đi. » Dora lặp lại, giọng cô không
còn rành mạch nữa, run run, dù rất khó nhận ra.
« Anh thích em. »
Christ chưa muốn dùng từ ‘yêu’, từ đó quá thiêng liêng, anh không muốn
cô nghĩ anh hời hợt khi dùng từ như vậy.
« Anh đừng đùa nữa. » Dora bối rối.
« Anh thích em. »
« Đây không phải là chỗ để cho anh đùa đâu. »
« Anh thích em. »
« Nhiều người đang nhìn kìa, anh thôi đi. »
« Anh thích em. »
« Anh đi quá trớn rồi đó. »
« Anh thích em. » Giọng Christ ngày càng lớn hơn, anh muốn cho cả thế giớ biết điều này.
« Anh làm ơn đi. Tôi không muốn làm trò cười cho anh. »
« Anh thích em. »
«
Tôi về đây. » Dora quay gót đi. Cô quá bối rối đến nỗi bước đi của cô
chập choạng. Nhưng Christ không để cô đi, anh nắm lấy vai cô và giữ cô
đối diện với anh, đầu anh cúi xuống ngang tầm với cô, mắt anh khóa chặt
mắt cô. Giờ thì Christ cầm tù được Dora về cả thể các lẫn tinh thần. Một
nhà tù ngọt ngào nhất trên thế giới.
« Nói anh nghe, Dora. Tại sao em lại trốn tránh. »
« Tôi… »
« Em có chấp nhận tình cảm của anh không ? »
« Anh đang đùa. »
« Anh không đùa. Anh thực sự thích em. »
« Em không tin. »
« Em phải tin. »
« Mọi người đang nhìn kìa, anh thôi đi. »
« Mặc họ. »
« Anh… »
« Anh ra sao ?”
“Anh không thể làm như thế này được.”
“Như thế này là thế nào?”
Lần này thì Dora im bặt. Christ tiếp, ngắn gọn.
“Vậy anh sẽ làm như thế này.”
Và
gần như ngay lập tức, Christ áp môi lên môi Dora. Cái chạm nhẹ đầu tiên
của hai bờ môi làm cả hai con người run lên vì xúc cảm. Christ giữ yên
như thế, từ từ thưởng thức sự mềm mại của làn môi Dora. Cô không kháng
cự lại. Quá ngọt ngào và cám dỗ, không thể cưỡng lại được. Christ muốn
dừng lại, nhưng anh không thể. Môi anh nhẹ nhàng lướt trên môi cô, hơi
hé miệng mỗi khi anh xát nhẹ lên đó. Rồi từ từ lưỡi anh tham gia vào.
Anh dùng lưỡi liếm nhẹ môi trên của cô, rồi đến môi dưới, môi anh hé ra
và lưỡi anh bắt cô tách môi ra. Cô vâng lời. Và lưỡi anh trượt vào đó,
đê mê vì sự ấm áp bên trong, rồi anh vờn lưỡi cô, bắt cô hưởng ứng với
anh, và cuối cùng cô cũng thực hiện điều anh muốn. Nụ hôn sâu hơn và
nóng bỏng hơn. Cơ thể dora áp sát vào cơ thể Christ, bất chấp mọi ánh
mắt đang chiếu vào, ngưỡng mộ có, ghen tị có, và cũng có căm thù nữa.
Đến
khi Christ tưởng chừng không thể thở được nữa và hơi thở Dora cũng trở
nên yếu dần, anh rút lưỡi ra, nhưng vẫn áp môi lên môi Dora. Luyến tiếc
lần cuối. Rồi anh rút đầu về. Anh nhìn Dora với ánh mắt không thể nồng
nàn hơn. Cô cũng từ từ ngước lên nhìn anh, cũng đầy đam mê nhưng anh
nhưng ánh mắt Dora còn xen những hoang mang và bối rối. Rối không hề báo
trước, cô chạy vụt đi về phía cổng. Christ không hề ngạc nhiên dù anh
có chút tiếc nuối. Dù sao, cũng cần phải có thời gian để cô quen với
việc này. Christ đặt ngón tay giữa lên môi. Anh vừa hôn Dora. Một cách
thực sự. Và được cô hưởng ứng. Anh thích thú tận hưởng dư vị ngọt ngào
của nụ hôn đó trên đường về nhà chính. Tất nhiên là đi nhờ xe người
khác, xe anh bị Dora cướp mất rồi.
Dora ngồi ngẩn ngơ trước
gương. Cô vẫn còn sốc, quá sốc. Gần như cả đêm cô không ngủ. Từ sáng đến
trưa, đến chiều, cô không hề ra khỏi phòng, người giúp việc mang thức
ăn vào phòng cho cô. Dù không nói, không dám nghĩ đến, nhưng cô biết cô
đang ngại Christ và tạm thời cô không muốn gặp anh. Cảm xúc về nụ hôn đó
vẫn còn đọng lại trong cô, sắc nét và rõ ràng như nó vừa diễn ra. Cô
nhớ mùi vị ngọt ngào của nụ hôn. Cái cách điêu luyện mà Christ dẫn dắt
cô vào nụ hôn đó và cả những cảm xúc cháy bừng trong cô khi anh áp môi
lên môi cô. Không từ ngữ, bút mực nào có thể tả xiết xúc cảm này. Rất
tinh khiết và say mê nhưng cũng đầy nhục cảm. Cô nhớ rõ cô đã hưởng ứng
anh như thế nào, cách cô đáp lại nụ hôn của anh một cách mãnh liệt. Cô
quên sạch mọi chuyện trên đời, cô thậm chí còn không nghe những lời xì
xào chung quanh họ, cô ngỡ như cả hai người đang ở trong một vườn địa
đàng, như Adam và Eva, nhưng bây giờ, cô đã ăn hải trái cấm.