Định mệnh - Chương 11
Dora nói, rõ ràng là cô rất tự tin về khả năng tự xoay sở của bạn thân.
Nhưng không đâu cô em, Christ nghĩ. Chuyện đó chỉ dễ dàng ở những buổi
tiệc bình thường thôi. Giới thượng lưu không nói chuyện với những người
họ không quen biết, nói rõ hơn là những người mà họ không biết có địa vị
gì trong xã hội. Cô đến một bữa tiệc lớn, cô không quen biết ai cả, và
cô đi một mình, không khác gì một cô phục vụ bàn quên mặc đồng phục mà
đi mặc váy dạ hội vậy, đứng nơi đó, dù có là khách mới, nhưng cũng chỉ
một mình mà thôi. Nhưng Christ cảm thấy chột dạ khi nghĩ đến phản ứng
của cô lúc nghe những đềiu đó. Cô rất tự tin vào bản thân, và Christ
hoàn toàn không muốn ném cái sự thật chết tiệt này vào mặt cô một cách
phủ phàng. Anh thích cách cô tự thể hiện mình. Anh yêu cái vẻ tự tin
cứng rắn mà cô dựng lên chung quanh mình. Cô như một con nhím sẵn sàng
xù lông mà không ai dám lại gần. Đúng thể, không ai có thể làm cô xiêu
lòng cả, không ai, chỉ có anh, chỉ anh mới có thể phá bỏ cái vỏ bọc đó
của cô mà thôi, chỉ mình anh thôi. Thật là đáng kì vọng.
« Nhưng cô phải đi với tôi. Đó là nguyên tắc. Những cô gái trẻ thường có người hộ tống đi cùng. »
«
Anh nó cứ như thời Trung cổ ấy. ‘Những quí cô mới ra mắt trong hội mùa
đầu tiên phải đi kèm với những người thân của mình, nếu không muốn lọt
vào tay những kẻ bất lương.’ » Dora nhại giọng thời sự làm Christ không
khỏi bật cười.
« Nói hay đấy. »
« Nhưng hình như tôi hơi
khác một chút thì phải. Ngừoi ta thì cần ngươờ hộ tống để tránh những kẻ
bất lương. Còn người hộ tống của tôi hình như lại là kẻ bất lương thì
phải. »
« Không đến nỗi như vậy đâu. »
« Anh thừa nhận hả ? »
« Tôi chối được à ? »
«
OK. Tôi phải đi đến dự tiệc để quen thêm vài doanh nhân thượng lưu. Vụ
này coi như xong, tôi chấp nhận. Còn đi cùng anh. Tôi không biết. Tôi đi
với bác Lolita được không ? Bác ấy chắc phải quen nhiều người trong
giới của các anh rồi. »
« Giới thượng lưu. » Christ chỉnh. “Không phải giới của tôi.”
“Anh không thích bọn họ à?”
“Không thích cũng phải chịu thôi, điều kiện bắt buộc mà, tôi chẳng thích thái độ của bọn đó chút nào.”
” Lâu lâu mới thấy anh cùng ý kiến với tôi đấy. Nhưng đừng lạc đề, tôi đi với bà Lolita. OK ?”
”
Chuyện này thì…cũng không được.” Christ cắn răng rên thầm trong bụng,
anh đã trù tính trứoc chuyện này nhưng không ngờ Dora moi ra được sớm
quá, đành phải bịa tiếp vậy, à, cho đính chính, cái này không phải là
bịa, chỉ là hi sinh cái tiểu tiết vì nghiệp lớn thôi. Vì xét qua xét lại
thì những gì anh nói cũng đâu xa sự thật là mấy, chỉ chút chút thôi mà.
Rồi anh tiếp.
” Mẹ tôi trong thời gian qua đã đến quá nhiều
những bữa tiệc như thế rồi. Tuy bà không nói nhưng tôi biết bà rất mệt
mỏi. Và tôi muốn mẹ tôi nghỉ ngơi, tận hưởng cuộc sống của riêng mình.
Cô không nghĩ vậy sao?”
Christ đúng là cao thủ. Anh đánh trúng
ngay tâm lí của Dora. Nếu bà Lolita bận việc này việc nọ thì cô còn tìm
cớ thoái thác được. Nhưng chuyện này lại liên quan đền sức khỏe và cuộc
sống của người cô yêu thương. Cô không bao giờ vô trách nhiệm với những
người mà cô đã trao tình cảm của mình cho họ.
“Được thôi. Tôi không phiền bà Lolita được. Vậy thì xin làm phiền anh.”
“Rất vui vì được cô làm phiền.”
Christ
cười toe toét, bước đầu thành công dễ dàng hơn mong đợi. Anh không thấy
Dora quay mặt đi khi thấy anh cười. Lòng dạ cô đang rồi bời. Nỗ lực né
tránh anh lâu nay của cô giờ đã tan thành mây khói. Cô không còn lựa
chọn nào khác. Tiếp xúc và gặp gỡ anh là chuyện quá nguy hiểm, nguy hiểm
cho trái tim cô. Thậm chí cô còn không dám nhìn anh cười. Cô sợ nụ cười
đó sẽ phá tan áo giáp của cô thành từng mảnh mất. Cô không muốn mình
yêu anh, không muốn một chút nào. Vì yêu anh là đau khổ, cô biết. Yêu
những tay chơi, những kẻ phóng đãng bậc thầy như Christ là việc cuối
cùng trên đời mà các cô gái như cô nên làm. Yêu anh là sai lầm, vì tình
yêu đó sẽ làm tổn thương, không phải anh, mà là cô, người yêu anh. Những
người như Christ sẽ không bao giờ thật sự yêu ai, họ đã có quá nhiều
kiểu tình yêu để trải nghiệm nên không cần thiết phải chọn lựa một trong
số đó để tự ràng buộc chính mình. Thế nên, tốt nhất là cô nên tránh
ngay từ đầu. Và nếu cái độc chiêu giữ khoảng cách của cô không xài được
thì đành xài chiêu khác vậy. Mặt lạnh. OK. Cô sẽ dùng cách này. Đối xử
với anh như một người mới quen biết chưa bao lâu. Dửng dưng và vô tâm,
cách đó sẽ làm anh chán ghét cô và rời xa cô. Dora tính toán trong bụng.
Đúng. Để anh rời xa cô là cách tốt nhất. Lúc đó tim cô sẽ không bị tổn
thương nữa. Nhưng…nhưng cô không biết chuyện này có gây tác dụng ngược
hay không. Vì nghĩ đến việc không nhìn thấy anh là bụng cô thắt lại.
Không, Dora, mày phải cứng rắn lên. Cô thầm nghĩ. Vì sự nghiệp của toàn
nhân loại, xí lộn, vì tương lai tương sáng không bị tổn thương của cô…
“Vậy
nên tám giờ ngày mai đó.” Tiếng Christ như từ đâu đâu vọng đến tai
Dora. Cô đang đắm chìm trong những suy nghĩ riêng mà không chú ý đến
Christ.
“Này. Cô nghe rõ rồi chứ, Dora? Dora…Dora.”
Dora giật mình khi nghe thấy tiếng thét bên tai. Cô không chú ý lắng nghe từ nãy tới giờ, thật đáng xấu hổ.
” Cô đang nghĩ gì vậy ?”
“Tôi… à không có gì…chỉ suy nghĩ về việc sẽ mặc cái gì đến những bữa tiệc thôi.”
“Thật
sao?” Christ nhướng mày tỏ vẻ nghi ngờ. Dora suy nghĩ chuyện gì cũng
được, nhưng cô trầm ngâm lâu như thế về vấn đề ăn mặc thì có đánh chết
anh cũng không tin. Cách ăn mặc giản dị nhưng rất phong cách của cô đã
tố cáo cô. Và theo lời mẹ anh nói thì Dora chưa bao giờ tốn quá hai phút
để quyết định mặc một bộ trang phục nào đó. Và hiển nhiên là cái cách
cô đăm chiêu như thể hẳn không phải vì trang phục. Christ ngờ rằng cô
cũng đang lên kế hoạch tác chiến để chống lại anh. Không hề gì. Anh
không mong cô dễ dàng chấp thuận. Thậm chí anh còn mong cô kháng cự nữa
kìa. Thế mới đúng là Dora của anh, con nhím xù lông dễ thương của anh
chứ.
“Tôi nói thật mà.”
“Thôi. Tôi có không tin thì cũng
chẳng sứt mẻ được thứ gì. Cô có nghe những gì tôi nói nãy giờ không.
Mai. Tám giờ. Biệt thự nhà Angelo. OK ?”
“OK.”
“Vậy thì tốt.”
“Tôi đi được chưa?”
“Ừ… thì…cô đi được rồi.”
“Vậy
chúc ngủ ngon.” Dora nói rồi quay bước đi thẳng, không nấn ná, không
ngoái đầu nhìn lại lấy một lần. Cô rất dứt khoát. Tuy biết trước nhưng
Christ không khỏi cảm thấy đau đau trong lồng ngực vì sự vô tâm của cô.
Anh cần phải mua thuốc trợ tim thôi. Mua gấp, không được chần chừ. Chần
chừ là chết, à không, không đến nỗi chết nhưng nói chung vẫn nằm trong
khoảng báo động đỏ.
” Sao em lại ghét tôi đến thế ?” Christ thì
thầm. Anh nghi ngờ cô che giấu tình cảm của cô giành cho anh, nhưng anh
cũng nghi ngờ những phán đoán của mình, lần đầu tiên trong đời. Chết
tiệt thật, cảm giác bất an này đang hành hạ anh, gặm nhấm từng mảng sự
kiên nhẫn của anh trong khi anh chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn để mà gặm.
Trời
ngày một trong hơn, sao trên trời đã cao như lại càng cao hơn nữa. Và
trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng thân cây liên tục bị chấn động mạnh cứ
vang lên, gấp gáp và nóng nảy như oà vỡ cả không gian, như tiếng lòng
của một ai đó.
(Chỗ này cho Hidari giải thích chút xíu. Anh chàng
Christ này không biết trút sự hoang mang của mình vào đâu nên phải dùng
vũ lực mà trút lên mấy cái cây thôi. Tội nghiệp mấy cái cây. Nói cho mấy
bạn biết luôn nha, cái cây xui xẻo bị Christ trút giận bong hết cả vỏ
ra luôn, dù nó là cổ thụ, nhiu năm thì tùy các bạn định tủi. Nói vậy để
cho mấy pạn biết anh chàng này ‘khủng’ không chỉ ở tài năng và ngoại
hình mà còn về sức mạnh nữa. vậy há.
——————————————
Chuyện ngày
hôm sau xảy ra cứ như đùa, ít ra là đối với sự kiên nhẫn và dự đoán của
Christ. Dora xuất hiện với vẻ ngoài được đánh bóng cẩn thận nhưng rõ
ràng là thái độ của cô chẳng hề ăn nhập chút nào với vẻ ngoài của cô. Cô
lạnh lùng và băng giá. Phải, băng giá là từ cực kì thích hợp để diễn tả
thái độ của cô. Cụ tỉ là cô nhìn Christ chỉ với nửa con mắt, à không,
chưa được một phần tư thì đúng hơn, cô gần như hoàn toàn phớt lờ anh, cứ
như
thể cô sẽ phải mau chóng đến bệnh viện để khám mắt khi nhìn
vào anh vậy. Thật quá đáng. Dù biết là cô có thể cư xử như vậy nhưng
Christ cảm thấy cô quá đáng thật mà. Anh đã cố gắng thân thiện với cô,
nhưng cô lại không đáp lại ‘lòng thành’ của anh chút nào. Thật đáng thất
vọng. Nhưng không sao. Christ nghĩ. Con rùa rụt đầu trong vỏ lâu ngày
cần phải có thời gian quen dần với ánh sáng. Không nên lôi nó ra ngoài
một cách vội vàng. Cũng như con nhím quen xù lông sẽ không dễ làm nó xếp
lông lại trước kẻ nó dè chừng. Christ cảm thấy có một chút tội lỗi khi
cứ dùng những ví dụ động vật khi so sánh Dora, nhưng quả thật dùng con
người để so sánh thì anh chả thấy ai giống cô để mà so sánh cả.
Trở
lại chuyện bữa tiệc. Một kinh nghiệm khủng khiếp, ít nhất là đối với
Christ. Anh đến cùng với Dora, giới thiệu cho cô những người có máu mặt
trong giới kinh doanh. Dẫn cô đi vòng vòng và giúp cô bắt chuyện với
những người cô cần phải biết và quen. Nhưng anh đi cạnh cô cứ như thể
một ông quản gia đi cùng chủ nhân của mình để giới thiệu những món ăn có
trong thực đơn ngày hôm nay vậy. Tẻ nhạt. Cực kì tẻ nhạt. Cô thậm
chíkhông thèm bắt chuyện với anh. Cô trả lời câu hỏi của anh bằng những
lời nhát gừng, chiếu lệ. Khi cô trò chuyện được một các thoải mái vớimột
nhóm người về vấn đề kinh doanh thì cô hoàn toàn đá bay anh ra khỏi sự
chú ý. Cô trò chuyện say mê, à không, quá say mê đến nỗi Christ ngờ rằng
cô đang giả bộ. Anh tham gia thảo luận với cô.
Vì kế hoạch của
anh là không rời cô một giây nào trong bữa tịêc này. Cô trò chuyện rất
sôi nổi và Christ gần như bị hút vào những gì cô nói đến nỗi anh gần như
dẹp sự khó chịu khi cô phớt lờ anh sang một bên. Rõ ràng là những người
đang nói chuyện cùng cô cũng cảm thấy như anh. Họ lắng nghe những gì cô
nói, gật gù trước những nhận định sắc sảo của cô, sốt sắng góp ý khi cô
khéo léo lái đề tài về phần trả lời của họ, cười khi cô pha một trò dí
dỏm nào đó. Nói chung anh không thể nghĩ rằng cô chính là người đã từng
nói là ghét tiệc tùng. Cô quá hoà hợp với nó. Thậm chí là còn hơn cả
anh. Nhưng rồi anh cũng nhận ra cô không hoàn toàn thoải mái. Trán cô
bắt đầu rịn mồ hôi mặc dù trông cô thoải mái như đang ở nhà. Ánh mắt cô
vẫn hướng về người đang nói và góp ý với họ, đôi lúc nó hướng đến chỗ
khác, dù chỉ là một vài giây ngắn ngủi. Và Christ thấy rõ ràng trong mắt
cô là sự chán nản. Cô đang đóng kịch. Một vở kịch hoàn hảo. Cô sắm trọn
vai một tiểu thư thanh nhã lịch thiệp và thu hút sự chú ý của mọi
người. Cô rạng rỡ như một thiên thần mà ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng cô
không thích bầu không khí đó. Cô chịu đựng nó. Vì bản thân cô, hay vì
danh dự của anh ? À, có thể là vì danh dự và tương lai của cô cũng nên.
Anh đưa cô về nhà sớm hơn dự định vì anh không cam lòng nhìn cô cố gắng
chịu đựng cảnh đó nữa.
Hay nói cho đúng với lòng anh, là anh
không muốn nhìn thấy những ánh mắt thèm muốn của đàn ông nhìn vào cô, và
anh sợ mình không thể kiềm chế khi một gã nào đó đến xin làm quen với
cô và bắt tay cô lâu hơn thông thường. Cô quá tỏa sáng hơn cả dự tính
của anh. Anh không biết là đưa cô đến những bữa tiệc là một kế hoạch
đúng hay sai nữa. Nếu cô gặp phải một gã nào đó mà cô cảm thấy ưa thích
hơn nah thì sao. Không. Không thể nào. Christ gạt suy nghĩ đó ra khỏi
đầu. Ở đây chẳng có tên nào sánh được với anh. Anh cao ngạo nhận xét. Vì
chuyện đó là điều hiển nhiên mà ai cũng nhận thấy. Và anh tuyệt đối tự
tin với chính mình. Đúng với bản tính của anh. Đúng thế, không ai có thể
quyến rũ hơn anh. Không ai. Nhưng… nhưng lỡ như Dora thích một gã khác
sao. Một gã thuộc típ người cô ưa. Thật đáng nguyền rủa cái sự tự tin
tuyệt đối của ngươi đi, Christ ạ ? Đâu đó trên thiên đường, thượng đế
nghe tiếng một người con trai đang tự mắng mình. Ngài mỉm cười. Chẳng có
cái gì là cố định và có thể đoán trước được. Con trai ạ!
Đường
về nhà của Christ và Dora cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Im lặng chiếm thế
thượng phong, như chế giễu Christ. Nhưng anh không cách nào lôi Dora ra
khỏi cái vỏ ốc của cô, bây giờ đã trở thành một pháo đài kiên cố rồi.
Một vài câu chúc ngủ ngon thông thường, và ai về phòng nấy.
Đêm
đến. Một đêm mờ tỏ với vầng trăng xé nửa trên cao. Nhà chính dòng họ
Halver cách thành phố một khoảng đủ xa để không bị ảnh hưởng bời không
khí nào nhiệt và ánh đèn điện ban đêm. Khắp căn nhà bị chia thành những
mảng tranh đen, tranh trắng, tạo nên một không khí tĩnh mịch lạ thường.
Làm cho Christ lòng đã thêm rồi, lại càng rầu rĩ hơn. Và Dora cũng chẳng
hơn gì.
Cô đã cố gắng hết sức mình để diễn cùng một lúc hai vai
thật hoàn hảo. Lạnh lùng với Christ, và cố gắng thân thiện tại bữa tiệc,
kiểu tiệc mà khi ở Việt Nam, có dí dao vào cổ cô cũng chẳng thèm đi.
Bữa tiệc thiệt là chán ngắt, vô vị và tầm thường. Tầm thường không hẳn
là một từ chính xác. Nó chỉ dùng ở mặt nghĩa chính trị mà thôi, ý là bữa
tiệc dường như chỉ dùng để chứng minh người tổ chức nó giàu đến mức nào
chứ không phải là một buổi tiệp họp mặt như được ghi trên thiếp mời.
Không tầm thường theo nghĩa đen vì nó quá sang trọng và phung phí. Thức
ăn gần như không được động đến. Chỉ có rượi là được dùng nhiều. Sao họ
không tổ chức tiệc rượu thôi, cần gì phải phung phí thức ăn như thế chứ.
Thật chẳng hiểu nổi. Còn những gỉỏ hoa, đồ trang trí nội thất đắt tiền
chỉ được dùng trong những buổi tiệc, nghĩa là dùng một lần rồi bỏ, thật
hoang phí. Dora không thể tưởng tượng nỗi cô tổ chức một bữa tiệc như
thế, cô không có khả năng, dĩ nhiên, nhưng nếu cô có khả năng, cô cũng
sẽ chẳng bao giờ tổ chức, thề đấy. Thà lấy tiền đó quyên góp cho một
trại trẻ mồ côi nào đó có hơn không.
Còn về phần Christ. Nếu cô
nghĩ việc tham gia và hoà động trong bữa tiệc là khó level 1 thì đối mặt
với Christ là khó khăn lên tới level 100. Anh cứ cười nói với cô, dùng
cái giọng trầm ấm ngọt ngào ấy cố gắng bắt chuyện với cô, nụ cười của
anh cứ như thể làm tan băng giá trong trái tim cô, anh còn không chịu
rời cô một bước, Dora cảm nhận được tay anh đang áp lên cánh tay cô, mùi
cơ thể nam tính của anh xộc vào mũi cô. Tất cả những chuyện đó thật quá
sức chịu đựng. Ít ra là với một cô gái ngây thơ chưa đầy hai mươi tuổi
đời. Phớt lờ Christ. Làm được điều đó. Đáng lẽ cô nên được trao huy
chương chiến công lắm chứ. Đâu phải ai cũng có thể làm được như thế.
Không. Cô không nghĩ ra được dù chỉ một người có thể làm điều đó, trừ
cô. Cô tự khen thưởng mình nhưng đâu đó trong tâm hồn, cô biết phớt lờ
anh làm cô đau đớn. Đau hơn bất cứ nỗi đau nào mà cô từng chịu đựng. Cô
còn phải chịu đựng đến khi nào nữa đây. Có nhất thiết phải như thế này
không? Nếu bây giờ cô buông xuôi, cứ lắng nghe theo tiếng gọi của con
tim, bỏ qua lí trí, liệu có được không? Cô muốn yêu anh với tất cả trái
tim, muốn ôm anh và cảm nhận hơi ấm của anh trên làn da cô, cô muốn
chòng ghẹo anh và làm anh bối rồi, cô muốn tất cả những điều đó. Nhưng
cô cũng không muốn mình bị tổn thương. Cô có quá tham lam không? Cô muốn
tất cả những điều đó, liệu cô có thể có không? Dora biết câu trả lời.
Luôn luôn là không. Yêu một kẻ phóng đãng, nhưng không muốn bị tổn
thương à? Nhảy vô tiểu thuyết tình cảm và sống luôn trong đó đi. Làm gì
có chuyện như thế. Ôm trong lòng những băn khoăn, Dora chìm vào giấc
ngủ. Mười lăm phút sao, cảnh cửa nhỏ thông giữa hai phòng nhè nhẹ mở ra,
và một bóng đen cao lờn bước vào.
Christ đứng ở giữa phòng, ánh
trăng và màn đêm vạch một đường như chia đôi người anh ra. Một mảng nằm
ngoài sáng, thấy rõ ánh mắt sầu não đang chiếu vào dáng hình đang nằm
trên giường kia. Một mảng còn lại chìm vào bóng tối, với ánh mắt nghi
vấn như chiếu vào lương tâm của bản thân.
Christ gào lên trong đầu.
Anh đang làm gì ở đây thế này ?
Christ
chỉ nhớ là anh đang nghĩ đến Dora, sau đó cánh cửa xuất hiện trước mặt
anh, và bây giờ anh đứng đây. Ma xui quỉ khiến gì đã đưa anh tới chỗ này
? Anh hoàn toàn không hề ý thức được về hành động của mình. Nhưng anh
không kịp thắc mắc về chuyện đó lâu. Dáng người đang nằm thở đều đều
trên giường kia nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh. Dĩ nhiên đó là
Dora. Christ tiến về phía mép giường. Dora nằm co ro như một con mèo.
Đầu cô cúi thấp xuống phía ngực và hai vai rụt lại như che đi khuôn mặt.
Ít nhất thì dáng ngủ của cô cũng thể hiện được cô không phải là một con
người có trái tim thép.
Bỗng dưng, Dora thở hắt ra, nhịp thở cô
không còn đều như trước nữa. Christ thận trọng bước lùi vào bóng tối.
Nhưng Dora không tỉnh, cô chỉ đơn thuần trở mình, rên lên một tiếng vô
nghĩa, rồi lại chìm vào giấc ngủ. Có vẻ như đây không phải là giấc ngủ
ngon của cô. Khuôn mặt Dora bây giờ quay về phía có ánh trăng. Và Christ
nhìn thấy rõ khuôn mặt cô ngây thơ, đáng yêu biết chừng nào khi cô ngủ.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giuờng, lặng lẽ quan sát cô trong một sự
thích thú giản dị. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm một chuyện đại loại
như là ngắm một cô gái đang ngủ. Nhưng bây giờ thì tư tưởng anh bảo là
anh hoàn toàn có thể ngồi đó mà ngắm Dora đến cuối đời cũng được. Cô quá
thu hút anh, và ở gần cô, anh không bao giờ cảm thấy chán. Đột nhiên
hơi thở Dora trở nên gấp gáp, trán cô bắt đầu rịn mồ hôi, và từ môi cô,
những lời tuyệt vọng trào ra.
” Mẹ…mẹ…mẹ đừng bỏ con…ông ơi…ông ở lại với con đi…đừng đi mà…..đừng đi…đừng đi…ông ơi…mẹ ơi…”
Giọng
cô tuyệt vọng và khẩn thiết như một mũi tên xuyên vào tim Christ, anh
không quen khi thấy cô yếu đuối, cô bị tổn thương thì anh cũng tổn
thương, và anh thì không muốn cô đau khổ một chút nào. Christ nắm lấy
bàn tay cô, tay anh siết chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Dora. Tiếng kêu
của cô thưa dần, nhỏ lại và từ từ tắt hẳn. Bàn tay cô siết chặt tay anh
hơn. Và tay cô bắt đầu ấm lại.
Khi cô hoàn toàn trở lại bình
thường, Christ áp bàn tay mình lên trán cô, rồi những ngón tay anh nhẹ
nhàng vuốt lấy những lọn tóc ôm lấy khuôn mặt cô. Một nụ cười mỉm xuất
hiện ở khoé môi Dora. Cô trông an lành và bình yên hơn bao giờ hết. Lòng
christ nhói đau. Cô không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Cô vẫn chỉ là một
cô gái yếu đuối. Và anh muốn bảo vệ cô, muốn che chở cô và động viên
cô. Bản năng bảo vệ bừng trỗi dậy trong người anh, anh cảm thấy yêu cô
hơn lúc nà
o hết. Và dù có chết anh cũng không để cho cô bị tổn thương.
Dora nhẹ nhàng trở người, khuôn mặt cô bây giờ ngẩng lên trong tư thế nằm thẳng.
Nhẹ
nhàng, Christ cúi xuống, đặt môi mình lên làn môi mềm mại như lụa của
Dora. Bàn tay anh trượt theo gáy cô, xuyên qua những lọn tóc óng ả. Môi
anh trượt nhẹ mơn trớn làn môi cô, mũi anh hít đầy một hơi hương thơm
quyến rũ của cô. Rồi một cách khó khăn, anh lấy môi mình ra và đặt lên
trán cô một nụ hôn khác. Trong đêm, lời anh như lời thì thầm của gió.
“Ngủ ngon, Dora, thề có trời, anh sẽ bảo vệ em, mãi mãi.”
Rồi
anh đứng lên, chậm rãi và tiến về cửa thông, chuẩn bị bước vào phòng
mình. Đột nhiên, một giọng thì thào thu hút sự chút ý của anh. Giọng
Dora.
“Cảm ơn…cảm ơn anh…Christ.”
Cô vẫn còn đang ngủ.
Christ khẽ mỉm cười. Có lẽ khởi đầu của anh cũng không tệ như anh nghĩ.