Ti mệnh- Chương 43 - 44

Chương thứ bốn mươi ba: Nguy cơ tiềm ẩn

Sáng sớm, trong Vô Phương tiên môn.

Chuông trấn ma phía trước cửa sổ phòng tiên tôn bỗng vang lên những tiếng thanh thúy, ánh mắt Hiên Viên kiếm dựng ở ngoài phòng khẽ động, nhìn về phía tiên nhân lạnh lùng nhưng trong trẻo đang nhập định trong phòng.

Trường Võ chậm rãi mở mắt, miệng niệm một câu quyết, chuông chấn ma bên cửa sổ “đinh đinh đang đang” bay đến trong tay hắn. Chuông nhỏ không ngừng reo vang, giống như là sợ hãi điều gì đó.

“Hiên Viên, Tịch Ngộ để Nhĩ Sanh đi theo đám thuật sĩ kia rồi?”

Hiên Viên từ ngoài phòng đi vào, cung kính đáp: “Vâng.”

Trường Võ hừ lạnh một tiếng: “Đám đệ tử kia của ta quả thực càng lúc càng hồ đồ.”

Hiên Viên cúi đầu không nói gì. Trường bào khẽ lay động, Trường Võ đứng dậy đi ra ngoài điện, lệnh một tiếng “Hóa kiếm”, quanh thân Hiên Viên lóe lên một đạo diễm quang, thân thể hóa thành một thanh kiếm dài ba thước, thân kiếm như diễm dương[67], mũi kiếm màu đỏ ánh vàng, thân kiếm phiếm trắng, rực rỡ lóa mắt.

[67] Diễm dương: Ý chỉ cảnh sắc tươi đẹp, thường để chỉ mùa xuân.

Thân ngự trên kiếm, y bào khẽ động, thân ảnh Trường Võ nháy mắt biến mất trong phòng.

Những tia sáng nhàn nhạt của buổi sớm mai loang lổ vẩy xuống, trong rừng hoang, chém giết đã dừng.

Trên đất ngổn ngang những đoạn tay chân cụt lủn, máu tươi hòa lẫn với độc dược sền sệt màu xanh biếc thấm ướt cả đất.

Sắc mặt Trường Uyên xám như tro tàn, trên mặt xuất hiện mấy miếng long lân nhỏ. Hai mắt hắn nhắm nghiền, mồ hôi tuôn như mưa, đã không còn sức đi lại chỉ tùy ý Nhĩ Sanh đỡ mình ngồi xuống tựa vào một cái cây. Máu tươi trên Nhất Lân kiếm nhỏ giọt xuống quần áo hai người, nhiễm ra từng đóa hoa máu, nhưng đó là máu của người khác, không phải của họ.

Nhĩ Sanh mặt không chút đổi sắc lau đi vệt máu trên Nhất Lân kiếm. Trong mắt nàng một mảnh tinh hồng, ánh mắt vô thần, trống rỗng. Khẽ chạm vào má Trường Uyên, máu tươi trong lòng bàn tay liền dính lên mặt hắn, Nhĩ Sanh ngẩn người, dùng ống tay áo lau đi, nhưng càng lau lại càng lem ra. Mồ hôi lạnh theo trán hắn trượt xuống, hòa với máu, lưu lại một vệt như nước mắt.

Thoạt nhìn hắn vô cùng thống khổ. Nhĩ Sanh nghĩ, có lẽ nàng nên giết hết những kẻ khiến Trường Uyên khó chịu, như vậy trong lòng Trường Uyên sẽ thoải mái, nàng cũng không đau đớn như vậy. 

Nắm chặt Nhất Lân kiếm trong tay, Nhĩ Sanh giẫm qua rất nhiều đoạn tay chân, đi tới trước mặt tên khâm sai Hoàng Thành. 

Đêm qua, nàng chỉ giết các thuật sĩ bày pháp trận, còn chưa đụng đến đám quan binh vô dụng này. 

“Đứng lên.” Nàng lạnh lùng nói. Nhưng hắn bị chấn động bởi long khí của Trường Uyên mà ngất đi sao có thể nghe được lời nàng nói, người nằm đó không lên tiếng đáp lời.

Chém đứt chân tay hoặc móc nội tạng, cơn đau sẽ khiến hắn tỉnh lại. Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Nhĩ Sanh, nàng liền nâng Nhất Lân kiếm lên, khoa tay múa chân một chút trên cánh tay Hoàng Thành. Lưỡi kiếm tản ra sát khí bức người, còn chưa chạm đến da thịt đã khiến cho người bình thường cảm thấy bị đè nén đến cùng cực.

Hoàng Thành thở hắt ra một tiếng, giãy dụa mở mắt. Đương lúc hoảng hốt, chạm phải ánh mắt như hung thần ác sát của Nhĩ Sanh, đáy lòng hắn không khỏi dâng lên một cơn kinh hoàng sợ hãi. Bốn phía như Tu La tràng[68]khiến cho Hoàng Thành sợ đến tiểu ra quần.

[68]Tu La tràng: Trong truyền thuyết Phật giáo, Atula Vương thường đánh nhau với Đế Thích Thiên, vì Atula có mỹ nữ mà không có mỹ thực, ngược lại Đế Thích Thiên có mỹ thực mà không có mỹ nữ, đôi bên đố kị mà tranh giành lẫn nhau, mỗi lần xảy ra ác chiến đều long trời lở đất.

“Thượng... Thượng... Thượng thượng tiên, thượng tiên tha mạng! Thượng tiên tha mạng!” 

“Giải dược đâu?” 

“Giải, giải dược gì?” 

Nhĩ Sanh liếc mắt nhìn Trường Uyên một cái, nói: “Các ngươi hạ độc Trường Uyên, giao giải dược ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi, bằng không...” Nhất Lân kiếm vung lên, chém một đường, trên mặt đất cách đó ba trượng bỗng xuất hiện một vết nứt lớn, “Chém ngươi.” 

Sắc mặt Hoàng Thành trắng bệch, cả người run lẩy bẩy, khóc ròng mà nói: “Thượng tiên, tiểu quan, tiểu quan chỉ là phụng chỉ lệnh của Hoàng Thượng... Đến mời hai vị, chuyện khác, tiểu nhân không biết gì hết.” 

Nhĩ Sanh nheo mắt lại, đồng tử đỏ rực như máu: “Nói dối.” Dứt lời, nàng lại hơi nâng Nhất Lân kiếm lên.

 Tên quan thường ngày quen diễu võ dương oai, nay sắc mặt thoáng chốc xám như màu đất, sợ đến đơ người: “Thượng tiên! Thượng tiên! Hạ thủ lưu tình, chuyện gì tiểu nhân cũng nói, chuyện gì tiểu nhân cũng nói hết.” Hắn quỳ rạp trên đất, nước mắt giàn dụa: “Lần này tiểu nhân lớn mật đến Vô Phương mạo phạm hai vị tiên nhân quả thực vì hoàng mệnh khó trái. Hoàng Thượng nghe nói ở Ngạo Thành xuất hiện Thần Long, không lâu sau quân đội đóng ở biên thành lại bị tập kích, khó tránh nghĩ rằng đó là do quân phản tặc mưu đồ gây rối, nhưng chuyện lại có liên quan đến Vô Phương tiên môn, thánh địa tu tiên, cho nên Hoàng Thượng không dám khinh thường, đem mọi chuyện giao cho quốc sư xử lý. Những thuật sĩ này...Những thuật sĩ này đều là môn đồ của quốc sư đại nhân. Cho nên giải dược mà thượng tiên nhắc đến tất nhiên phải ở trong tay quốc sư đại nhân.” 

“Quốc sư ở đâu?” 

“Kinh Thành.” 

Nhĩ Sanh thu Nhất Lân kiếm lại, xoay người cõng Trường Uyên ngự kiếm bay đi. 

Hoàng Thành run rẩy trên mặt đất hồi lâu, nghe bốn bề đã hoàn toàn an tĩnh, lại nghe được tiếng thở của đám binh sĩ xung quanh, nhất thời mừng rỡ, vội vàng vỗ vỗ má tên lính ngất bên cạnh, muốn gọi hắn dậy. 

Bỗng trên đỉnh đầu lóe lên một đạo bạch quang, Nhĩ Sanh thế nhưng lại cõng Trường Uyên ngự kiếm hạ xuống trước mặt hắn. 

“Thượng... Thượng tiên, tiểu quan thật sự đã nói hết tất cả những gì mình biết.” Hắn nghĩ Nhĩ Sanh quay lại là muốn giết người diệt khẩu, trong cơn bi thương, nhớ đến mụ vợ già cùng đám tiểu thiếp xinh đẹp ở nhà, hắn cảm thấy khóc không ra nước mắt, “Thật... Thật đấy ạ!” 

Nhĩ Sanh chán ghét liếc hắn một cái: “Đồ khốn, ngươi còn chưa nói ta biết đến kinh thành phải đi hướng nào!”

 Hoàng Thành thoáng ngạc nhiên: “Đông... Phía đông bắc.” 

Nhĩ Sanh không thèm nhiều lời, ngự kiếm bay đi, lần này không quay lại nữa. 

Hoàng Thành ngây ngốc nhìn thân ảnh hai người nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, thầm hỏi, người lơ mơ như vậy, thật có thể giết được người? 

Nhìn những đoạn tay chân còn sót lại vương vãi khắp nơi cùng mùi tanh hôi tràn ngập trong không khí, hắn khẽ rùng mình. Vừa lay mạnh tên binh sĩ bên cạnh, hắn vừa gào lớn: “Vô dụng! Một đám vô dụng! Còn không tranh thủ mà dậy trốn!” 

Lúc Trường Võ đuổi tới nơi, khắp rừng hoang chỉ còn lại một mảnh chết chóc. 

Hắn bất giác nhíu mày, bước xuống thân kiếm, mặt đất ẩm ướt lập tức vấy bẩn vạt áo trắng tinh. 

Đương lúc hoảng hốt, hắn nhớ lại rất nhiều năm về trước, khoảnh khắc biết sư đệ của hắn, Trường An ba lần độ kiếp nhập ma, hắn đã kề kiếm lên cổ Trường An, nhưng sau đó hắn lại thu kiếm về, rời đi, ánh mắt vô cảm không chút dao động. Người nọ làm bạn với hắn từ nhỏ đến lớn, càng giống như tay chân hắn vậy.

 

Tiên tôn Trường Võ mặc dù mặt lạnh nhưng luôn mềm lòng. Nhưng một khắc mềm lòng kia của hắn vô tình chôn xuống mầm tai họa cho Lưu Ba, nghiệp hỏa thiêu đốt Lưu Ba tiên sơn mười ngày liên tục, đem tất cả đốt thành tro tàn, vô số sinh linh táng thân trong biển lửa... 

Cảnh tượng thảm thiết khi ấy tựa như lại chồng lên tràng Tu La lúc này. 

Lại một lần nữa bởi vì hắn mềm lòng... 

Bàn tay trong ống tay áo dần nắm chặt thành quyền, hắn nghĩ, thời gian ước định hai tháng có lẽ không thể tiếp tục duy trì, nếu gặp lại Nhĩ Sanh, hắn sẽ trực tiếp ra tay.

 Hiên Viên kiếm hóa thành hình người bước tới bên cạnh hắn. Thấy cảnh tượng như vậy Hiên Viên cũng nhíu mày. Hắn ngồi xuống cẩn thận xem xét miệng vết thương trên thi thể, chỉ chốc lát sau sắc mặt liền trở nên ngưng trọng. 

“Tiên tôn, sự tình có chút kỳ quặc.” 

“Ừ?” 

“Trong vết thương này cất giấu tà khí, mặc dù rất nhỏ, những là từ dưới da ngấm ra.” Hiên Viên nói, “Những kẻ này khi còn sống tu hành không phải tiên thuật chính phái, khẳng định là tà đạo.”

 Nghe vậy, Trường Võ có chút ngạc nhiên. Lúc trước đám thuật sĩ này đến Vô Phương, hắn không hề cảm nhận được chút tà khí nào trên người họ. Với lại, linh lực trong cơ thể mỗi người đều không hùng hậu, với tu vi thế này, muốn giấu hắn, căn bản là không có khả năng. Vậy rốt cục là vì sao...Nếu như vậy, đám người triều đình tới Vô Phương đòi người trong thời gian này không phải quá mức trùng hợp hay sao? Nhĩ Sanh ở Vô Phương hết lòng tìm kiếm phương pháp phá ma ấn, nhưng vì sao vừa mới rời khỏi lại đánh mất tâm trí, giết nhiều người như vậy. Trong chuyện này nhất định là còn có ẩn tình. 

Ba năm trước, tà linh châu trong cơ thể Nhĩ Sanh sớm đã bị áp chế, vậy bây giờ cái gì đã khiến nó nhập ma, là trùng hợp hay có người cố ý dụ dỗ. Nếu có kẻ muốn dụ Nhĩ Sanh nhập ma, mục đích của hắn là gì? 

“Tiên tôn, còn phải tìm Nhĩ Sanh sao?” 

Trường Võ nhíu mày suy nghĩ một hồi: “Nay cũng không biết hai người bọn chúng đi đâu, trước quay về Vô Phương sau đó hạ lệnh cho môn đồ tìm kiếm khắp nơi, nhân tiện lưu ý dị động tại thế gian.” 

Hiên Viên cúi đầu nhận lệnh. 

Trường Võ nghĩ, sư đệ hắn ba lần độ kiếp thành tiên, ba lần độ đọa ma, nhất định là vì đã lén nhìn đến thiên đạo gì đó cho nên mới bị khiển trách như vậy...

Chương thứ bốn mươi bốn: Ma 

Cho tới giờ Nhĩ Sanh cũng chưa từng đặt chân tới Kinh Thành. Những dấu tích phồn thịnh, xa hoa của một cố đô ba triều lẳng lặng bị dòng chảy lịch sử vùi lấp. 

Nếu là quá khứ, Nhĩ Sanh đi giữa đường cái nườm nượp người qua lại, nhìn ngắm những tòa kiến trúc chạm trổ hoa lệ bên đường chắc chắn sẽ thán phục không thôi, nhưng giờ đây, nàng lưng cõng Trường Uyên đã hoàn toàn hôn mê, trong đôi mắt đỏ rực huyết tinh chỉ có một mục tiêu duy nhất. 

“Quốc sư ở đâu?” Nàng gặp người liền hỏi, cuối cùng dưới ánh mắt kinh sợ của những người đi đường Nhĩ Sanh tìm được phủ quốc sư— 

Điện Kỳ Thiên. 

Theo lời đồn, Quốc sư phép thuật cao cường, chỉ ở trong thâm cung nhưng mấy năm nay vẫn luôn che chở cho đế quốc được mưa thuận gió hòa; để tỏ lòng tôn kính cùng coi trọng, Hoàng đế đặc biệt cho tu sửa lại điện Kỳ Thiên phía sau Hoàng cung, thỉnh Quốc sư cùng ở trong điện, chuyên tâm cúng bái hành lễ, cầu phúc cho đất nước. 

“Tiện dân nơi nào, cút...Mau cút khỏi đây! Điện Kỳ Thiên là nơi há để đám tiện dân bọn ngươi đặt chân đến.” Hộ vệ canh giữ bên ngoài đại môn thấy Nhĩ Sanh một thân lem luốc bụi đất, trên lưng cõng theo một nam nhân không rõ sống chết thì nghĩ nàng là một thôn phụ muốn đến mời pháp sư cứu trị cho thân nhân, thầm khinh bỉ trong lòng, lớn tiếng quát mắng. 

Nhĩ Sanh nhìn hắn chằm chằm, đúng tình hợp lý nói: “Ta không phải muốn vào, ngươi kêu quốc sư ra đây.” 

Đám thủ vệ nhìn nhau, cười phá lên: “Điêu dân nho nhỏ mà cũng vọng tưởng cầu kiến quốc sư sao!” 

Chúng cười đến vui sướng, trong lời nói toàn là châm chọc, chửi rủa, Nhĩ Sanh lẳng lặng nghe trong chốc lát, huyết sắc trong mắt vốn đã phai bớt, bỗng chốc chầm chậm khôi phục. Nàng không nói hai lời, bước về phía cửa. 

Một tên hộ vệ tùy tay đẩy Nhĩ Sanh lại, không thèm để ý nói: “Mau đi đi, thấy nam nhân của ngươi chết thực đáng thương, đừng bức các đại ca đây đánh ngươi mấy đòn.” 

Không đẩy được Nhĩ Sanh, dáng vẻ tươi cười của tên hộ vệ mới thu lại một chút, hắn kỳ quái nhìn xuống tay mình, lúc ngước lên chạm phải đôi mắt đỏ rực của Nhĩ Sanh, đáy lòng hắn bỗng chốc run lên, chỉ thấy nàng lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói ai đã chết?” 

Tên hộ vệ chỉ cảm thấy như có một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ họng, khiến hắn ngạt thở. Mấy tên còn lại thấy tình thế không ổn, đều nhất loạt rút đao ra, chĩa vào Nhĩ Sanh: “Ê! Xú nương...” 

Lời còn chưa dứt, không trung vẩy lên một đóa hoa máu, cánh tay của tên hộ vệ kia bị chặt bay ra ngoài, hắn cũng không thốt được ra một câu, ngã thẳng về phía sau, sắc mặt tím tái, chết luôn tại chỗ. 

Mọi người kinh hãi, nhất thời bốn bề tĩnh lặng đến đáng sợ. 

“Ta muốn gặp quốc sư.” Nhĩ Sanh nhắc lại, ánh mắt chậm rãi lướt qua đám người. Mấy tên hộ vệ chỉ cảm thấy rùng mình một cái, có kẻ hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất, có kẻ giật mình hồi phục lại tinh thần, chạy vội vào trong điện Kỳ Thiên. 

Nghe tràng thanh âm hỗn loạn từ trong điện Kỳ Thiên truyền ra, không hiểu sao trong lòng Nhĩ Sanh sinh ra một cỗ khoái cảm kỳ lạ, giống như khiến người khác e sợ là một chuyện thực cao hứng. 

“Yêu nghiệt phương nào dám đại náo điện Kỳ Thiên!” 

Theo tiếng mắng chửi ngẩng đầu nhìn lên, Nhĩ Sanh thấy trên bậc cầu thang cao cao trước đại môn của điện Kỳ Thiên xuất hiện một đám đạo sĩ trẻ tuổi thân mặc đạo phục đang dàn trận. Nhĩ Sanh cõng Trường Uyên, bước về phía đại môn, vẫn như trước chỉ nói một câu: “Ta muốn gặp quốc sư.” 

Chúng đưa mắt nhìn nhau, không ai đáp lời. Cùng lúc ấy trong điện truyền tới một tiếng cười lớn vô cùng đắc ý: “Thật là một con nhóc cố chấp.” 

Nam tử mặc đạo bào màu xanh từ trong điện bước ra, vững vàng bước xuống bậc cầu thang, đi về phía Nhĩ Sanh. Mọi người thấy hắn đều cúi người bái lạy.

Nhĩ Sanh thấy rõ mặt người nọ, phút chốc nhíu mày lại — Không ngờ lại là hắn, Khổng Mỹ Nhân.

Không giống với bộ dạng giả trang lần trước Nhĩ Sanh gặp, lúc này trên mặt Khổng Mỹ Nhân bớt đi mấy phần tùy tiện, nhiều thêm mấy phần ổn trọng, trên mặt hắn còn mọc thêm hai chòm râu dài, vừa vặn trông giống một vị đạo sĩ trung niên sắp thăng thiên. Nhưng dù bộ dáng hắn có thay đổi thế nào cũng không giấu được đi cặp mắt xếch câu nhân. 

Trước nay sâu trong nội tâm Nhĩ Sanh lúc nào cũng chán ghét hắn. Nếu không phải hắn ép nàng nuốt nội đan cốt mãn, Nhĩ Sanh cũng sẽ không bị ma khí quấy nhiễu mà bước nhầm vào ma đạo. Nhưng giờ phút này trông thấy hắn, Nhĩ Sanh lại không thấy ghét hắn thêm mà ngược lại, trên thân thể hắn toát ra một cỗ hơi thở khó hiểu khiến nàng cảm thấy quen thuộc, lại rất gần gũi.

Nhưng, tất cả đều bị Nhĩ Sanh vứt bỏ ra sau đầu, chờ Khổng Mỹ Nhân đi đến trước mặt, nàng vươn tay ra, nói: “Giải dược.” 

Khổng Mỹ Nhân hoàn toàn không để ý đến bàn tay chìa ra của Nhĩ Sanh, hắn sờ cằm liếc mắt đánh giá Trường Uyên đã hôn mê một cái, nhỏ giọng nói: “Thật đúng là thần long thương cổ đã tuyệt tích a... Bất quá cần phải xem xét kỹ a!” 

Nhĩ Sanh không vì không được để ý đến mà xấu hổ, nàng quyết đoán rút Nhất Lân kiếm bên hông ra, mũi kiếm chỉ thẳng cổ họng Khổng Mỹ Nhân: “Đưa đây, nếu không ta giết ngươi.” 

Nhất Lân kiếm thân mang sát khí bức người song Khổng Mỹ Nhân chỉ thản nhiên liếc Nhĩ Sanh một cái, thấy ấn ký đọa ma hình ngọn lửa mờ mờ giữa ấn đường cùng với đôi mắt đỏ rực như máu của nàng, hắn mừng rỡ thốt lên: “Đọa tiên thành ma a, đã lâu rồi không có kẻ nào như vậy!” 

Nhất Lân kiếm đâm thẳng về phía trước, đâm vào cổ họng Khổng Mỹ Nhân, máu tươi chầm chậm rỉ ra: “Giải dược.”

 

Khổng Mỹ Nhân vẫn không thèm để ý, bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nói: “Ra tay đi, chúng ta cùng chết.” 

Đám thủ vệ chung quanh thấy Quốc sư trung tiết như vậy đều cảm động rớt nước mắt.

Ánh mắt Nhĩ Sanh trầm xuống, Nhất Lân kiếm trong tay hơi rút về, thoáng cái đã đâm lên trên, nhanh chóng chém đứt một búi tóc được chải chuốt chỉnh tề. Đầu quan rơi xuống đất, tóc đen bên trong lập tức xổ ra. 

Đuôi lông mày Khổng Mỹ Nhân giật giật, Nhĩ Sanh lại vung kiếm xuống, định cạo trọc tóc trên đỉnh đầu hắn. 

Nhĩ Sanh đổi sang câu uy hiếp khác: “Giải dược, nếu không cạo trọc ngươi.”

 

Bất kể chim gì, sợ nhất vẫn là không có lông. 

Trong phút chốc, nét mặt Khổng Mỹ Nhân vẫn trấn định như trước, chỉ là đôi mắt hắn hơi híp lại, toàn thân tản ra sát khí, giống như muốn xé nát Nhĩ Sanh. 

Nhưng Khổng Mỹ Nhân vẫn nhịn xuống được cỗ tức giận trong lòng. Hắn thầm nghĩ, nha đầu này, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã tu được một đôi chân nhãn, có thể nhìn ra chân thân của hắn.

Với tu vi của Nhĩ Sanh mà nói, muốn nhìn ra chân thân của Khổng Mỹ Nhân, chỉ sợ còn cần phải tu thêm trăm năm nữa. Nhưng hiện giờ nàng có năng lực như vậy, nhất định là công của ma khí. Kẻ hoàn toàn nhập ma, ma khí càng đậm, năng lực càng mạnh, mà nay xem ra, Nhĩ Sanh quả thực đã chịu ảnh hưởng không nhỏ từ ma khí. 

Khổng Mỹ Nhân nhìn chằm chằm Nhĩ Sanh, còn chưa lên tiếng, một tên đạo sĩ đứng bên cạnh đột nhiên xen ngang: “Yêu nghiệt này còn dám uy hiếp quốc sư! Thật là chết cũng không hết tội!”

Nhĩ Sanh không nói hai lời, quẳng một đạo kiếm khí về phía kẻ lên tiếng. Khổng Mỹ Nhân khẽ nhíu mày, phất ống tay áo ngăn lại cỗ sát khí kia của Nhĩ Sanh, vuốt râu, giả bộ nói: “Không được tổn hại đến môn hạ đệ tử ta. Chúng ta vào trong điện, ta cho ngươi giải dược.” 

Một lời vừa dứt, chúng đệ tử đều cảm động mà chưng ra bộ dáng căm giận, vốn còn muốn khuyên ngăn nhưng lại e ngại một chiêu uy lực khiếp người mới rồi của Nhĩ Sanh cho nên đều không dám mở miệng. 

Nhĩ Sanh ngoan ngoãn theo hắn vào trong, Khổng Mỹ Nhân ở trước cửa lớn đại điện, nét mặt căm giận nói: “Các ngươi ở bên ngoài canh chừng, bổn quốc sư cần phải cảm hóa yêu nghiệt này.” 

Bố trí ổn định cho Trường Uyên xong, nghe thấy vậy Nhĩ Sanh khẽ cười lạnh một tiếng. Cửa điện “Két” một tiếng nặng nề đóng lại, cản đi hết thảy ánh sáng cũng như tiếng huyên náo ở bên ngoài. 

“Cô nhóc, ánh mắt ngươi, giống như là...đang khinh thường bổn vương.” Không có người khác, Khổng Mỹ Nhân cũng lười giả bộ uyên thâm, đem hai chòm râu giả dài ném sang một bên, khôi phục bộ dáng ngả ngớn như trước. Hắn chậm rãi đi về phía Nhĩ Sanh, mỗi bước đều toát ra một cỗ sát khí cực kỳ nặng nề. “Bổn vương thấy ngươi mới nhập ma đạo, tâm thần bất ổn cho nên bỏ qua sự bất kính của ngươi lần này, nếu còn lần sau...” 

Hắn hơi híp mắt lại, ngón tay nâng cằm Nhĩ Sanh lên: “Ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là sống không bằng chết.” 

Nhĩ Sanh không trốn cũng chẳng né tránh, nhìn thẳng vào mắt Khổng Mỹ Nhân: “Ta chỉ cần giải dược.” Nàng chỉ muốn giải dược, những chuyện khác đều không quan tâm, mặc kệ tên yêu quái này tại sao lại trở thành quốc sư của một quốc gia, cũng chẳng quan tâm tên “Vương” này rốt cuộc là Vương của giới nào, nàng chỉ biết, Trường Uyên trúng độc của người này, hắn có giải dược, sau khi lấy được giải dược, nàng muốn đem hết thảy những kẻ khiến Trường Uyên chịu đau khổ giết chết. 

“Đúng là chưa từng thấy đôi mắt nào xấu như thế này.” Khổng Mỹ Nhân buông cằm Nhĩ Sanh ra, hừ lạnh một tiếng: “Nhóc con, đừng tưởng bổn vương không biết ngươi tính toán gì trong lòng. Chưa nói đến năng lực cùng tâm cơ của ngươi chẳng thể tổn thương được đến bổn vương, kẻ ngươi cõng trên lưng, có muốn cứu hay không, tất cả còn đều phải xem ta có hay không cao hứng. Mà ta có cao hứng hay không, này còn phải tùy xem ngươi có định nghe theo lời ta hay không.” 

“Ngươi muốn gì?” 

Khổng Mỹ Nhân cười mà nói: “Nhóc con, ngươi rất xấu xí, nhưng trên người ẩn dấu không ít bảo vật, nay lại đọa ma, mấy ngày nữa theo ta cùng đi ma đô Cửu U, được chứ?” 

Ma đô Cửu U... 

Nơi này Nhĩ Sanh từng nghe qua. 

Mấy nghìn năm trước, ma giáo phạm thượng khiến Thiên đế tức giận, phái chiến thần Mạch Khê đi trấn áp phản đảng. Chiến thần Mạch Khê thần lực trác tuyệt, áp chế phản quân phải lui về ma đô Cửu U, giết đến cả ma vực máu chảy thành sông, mười năm không nghe thấy ma âm, phàm là ma tộc trên ba tuổi đều bị tuyệt diệt.

 Truyền thuyết này đã tạo cho Thiên giới uy tín rất lớn, ở Tàng Thư các của Vô Phương cũng có không ít thư tịch ghi chép lại sự kiện này. Phần ngoài lề cũng chỉ hết lời ca tụng Chiến thần uy vũ, lại không thấy nhắc đến Ma tộc thiếu chút đã bị tuyệt diệt. 

Khổng Mỹ Nhân này... 

“Ngươi với ta đã cũng bước trên một con đường, sớm hay muộn cũng có một ngày phải đến ma đô tế Ma Tôn. Trải qua đại kiếp ngàn năm trước, Ma Tộc ta dần dần suy tàn, tộc nhân vô cùng thưa thớt, cho nên những tộc nhân sinh ra sau đều phải lập huyết thệ, vĩnh viễn thành ma, bảo vệ huyết mạch của tộc. Sau khi thề, ngươi chính thức thành tộc nhân của ta, nhận được sự bảo hộ của tộc ta, còn không thì... Ngươi biết đọa tiên Trường An chứ? Người này chính phái không nhận, ma tộc ta cũng không nhận, ở thế gian rộng lớn này cô đơn lẻ loi một mình, thật đáng buồn thay! Còn nữa, cô nhóc, lúc này cùng ta đi ma đô Cửu U đối với kẻ chưa tu thành tâm pháp Ma tộc như ngươi mới là cực kỳ hữu ích...” 

Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, còn chưa nói dứt lời, Khổng Mỹ Nhân chỉ thấy một bàn tay chìa ra trước mặt mình: “Đưa ta giải dược ta sẽ đi.” 

Nhìn những sợi tơ máu đỏ rực trong mắt Nhĩ Sanh, Khổng Mỹ Nhân hơi ngẩn ra, lập tức cong môi cười, đáp: “Được, ta đi lấy giải dược. Nhưng, hôm nay ta chỉ đưa ngươi nửa viên, ba ngày sau đợi ở trấn Tử Lâm, lúc ấy ta sẽ trao cho ngươi nửa viên giải dược còn lại.” 

“Đó là chỗ nào?” 

“Đó là một trấn nhỏ nằm ở phía nam Kinh Thành, rừng cây sau trấn cất giấu con đường đi đến ma đô Cửu U.” 

“Chờ chút...” Nhĩ Sanh chần chừ gọi Khổng Mỹ Nhân, “Trường Uyên có thể đi cùng với ta chứ?” 

Khổng Mỹ Nhân nhếch miệng cười: “Ma tộc ta nhân khẩu vốn thiếu, xưa nay luôn hoan nghênh người ngoài nhập ma. Nhưng mà, cô nhóc, đối với ma mà nói, tốt nhất không nên lưu luyến điều gì trên thế gian.” Dưới hàng mi dài, ánh mắt hắn lóe lên một tia lạnh lẽo, “Bởi vì sớm hay muộn cũng có một ngày, ngươi không khống chế được bản thân, tự mình hủy diệt thứ đó.” 

Đáy lòng Nhĩ Sanh cười lạnh, ánh mắt dừng trên người Trường Uyên. 

Hắn lẳng lặng nằm đó, hai mắt nhắm chặt, từ bi như Phật.