Duy Ngã Độc Tôn - Chương 043 - 044

CHƯƠNG 43: MƯỢN "MIÊU" ĐẢ THƯƠNG NGƯỜI

- Tản ra chạy!

Tần Lập vừa ném tung đi vừa thấp giọng quát một câu. Lúc này A Hổ cũng sớm kịp phản ứng lại, đoàn người tứ tán ra hướng tới chỗ sau trong rừng rậm chạy như bay.

Chợt từ trên người nam nhân trung niên xấu xí sáng lên một đạo hào quang màu lam nhàn nhạt, mà người trung niên này cũng rất nhanh, thân hình hắn như tia chớp thối lui về phía sau!

Thế nhưng Lục Nhung Miêu nếu được xưng là sát thủ tia chớp của rừng rậm, tốc độ tự nhiên cũng là không gì sánh kịp! Hơn nữa khoảng cách giữa hai bên quá gần, người trung niên đó lại hoàn toàn không có chút phòng bị nào.

Điểm quan trọng nhất là... lúc này con Lục Nhung Miêu này đã rơi vào trạng thái cuồng bạo.

Trước tiên bị người đánh ngất xỉu, vừa tỉnh lại lại phát hiện con nhỏ của mình đang ở trong tay nhân loại. Sự phẫn nộ này đã làm cho nó bộc phát ra toàn bộ tiềm năng

Con ngươi như đôi ngọc bích của Lục Nhung Miêu bắn tinh quang ra bốn phía, đồng thời vươn móng vuốt chộp vào hai mắt của người trung niên kia...

A!

Nam nhân trung niên xấu xí phát ra một tiếng hét thảm kinh thiên động địa, thanh âm thập phần bén nhọn, tựa như tiếng thét chói tai của một nữ nhân. Lại nhìn một con mắt của hắn, vậy mà bị Lục Nhung Miêu phát cuồng mạnh mẽ móc ra! Chỗ hốc mắt đó biến thành một thảm trạng máu tươi đầm đìa!

Mà cơn đau bất thình lình này, làm cho nguyên lực nam nhân trung niên vừa mới đề lên trong nháy mắt bị tán đi, sức công phá phản phệ thật lớn khiến hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi!

Trong trạng thái điên cuồng hắn hét lên:

- Giết bọn chúng!

Meo!

Lục Nhung Miêu đã quá điên cuồng, căn bản không có ý định buông tha cho người trung niên vẫn còn đang ôm con nhỏ của mình. Thân mình nó thoáng ngưng lại trên không trung, ngay sao đó lại hung hăng chộp một cái, từ mi tâm kéo dài tới miệng của người trung niên. Nam nhân trung niên xấu xí lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, khẽ buông tay, Lục Nhung Miêu con rơi xuống mặt đất, đồng thời trên người hắn bộc phát ra một vầng hào quang màu lam nhạt, hung hăng tung một chưởng vào hướng Lục Nhung Miêu đang lướt qua trước mặt mình!

Chỉ trong nháy mắt, trên mặt hắn đã trở nên máu tươi mơ hồ, mà con Lục Nhung Miêu cái vừa chộp xong, lập tức bay về phía con con trên mặt đất, động tác mau lẹ ngậm vào miệng. Sau đó, giống như một tia sáng màu xanh biếc, thấp thoáng tung mình vài cái, liền biến mất trong rừng rậm!

Hết thảy sự việc phát sinh quá mức bất ngờ, đợi đến lúc đám thủ hạ dưới tay người trung niên kịp phản ứng lại, đám thợ săn chết tiệt kia đã bỏ chạy tứ tán, vừa định phân công nhau đuổi theo, lại phát hiện thủ lĩnh bọn họ trong nháy mắt đã bị thương rất nặng.

Bọn họ tại đây cũng có tới mười người, tuy rằng mỗi người đều có được thực lực Huyền cấp, nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ sở trường đánh giết người, cũng không am hiểu nghề săn bắn như những kẻ mạo hiểm đó. Mà nam nhân trung niên xấu xí là người am hiểu nhất, thì lại biến thành hình dạng như hiện giờ.

Cho nên những người này chỉ có thể vội vàng chạy tới chăm sóc, bôi thuốc cầm máu cho hắn.

Một con mắt của người trung niên xấu xí khảng định là bị hỏng rồi, cái mũi cũng bị cào rớt một nửa, từ mi tâm đến miệng, bị móng vuốt sắc bén của Lục Nhung Miêu cào banh da thịt ra. Đây còn là nhờ hắn có được thực lực Địa cấp, có cương khí hộ thể, bằng không chỉ một chộp này, hắn cũng đừng nghĩ còn mạng sống!

Võ giả bị Lục Nhung Miêu công kích, hoặc ít hoặc nhiều đều bị tấn công vào đầu rách bươm máu chảy đầm đìa!

Mà người trung niên này, trong nháy mắt yếu ớt nhất, chỉ còn lại một mắt chống cự lại Lục Nhung Miêu, đồng thời còn bị rơi vào ảo cảnh, cảnh tượng trước mắt biến đổi, may mắn là hắn giữ vững linh đài, không để mình trở nên điên cuồng.

Đợi sau khi băng bó vết thương xong, trong rừng rậm lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh. Muốn tìm đám mạo hiểm chết tiệt kia, căn bản là không có khả năng. Lồng ngực gã trung niên xấu xí phập phồng kịch liệt, miệng vết thương đau đớn chỉ là một lí do, phần lớn là do quá phẫn nộ!

Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, mình lanh lợi sáng suốt cả một đời, nhưng lại chịu thiệt ở dưới tay một đứa nhỏ mười mấy tuổi! Hơn nữa quả thiệt thòi này thật sự là khó xơi như thế! Nếu như lúc mình mới tới nơi, liền cho thủ hạ dưới tay giết sạch toàn bộ đám thợ săn chết tiệt kia, thì đâu đến nỗi xảy ra nhiều chuyện như vậy!

Hối hận càng nhiều, ở trong lòng hắn càng kích động. Cảm nhận được trên mặt truyền đến sự đau đớn càng nhiều, hắn càng trừng con mắt độc nhất kia, nhìn quét qua đám thủ hạ dưới tay. Mọi người đều cúi gằm đầu dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của người trung niên, toàn bộ quỳ trên mặt đất, cùng kêu lên:

- Thuộc hạ đáng chết!

- Quay về... nói sau!

Bởi vì trên môi bị xé rách, nam nhân trung niên nói ra cũng cực kì vất vả. Tuy rằng trong lòng lửa giận ngập trời, nhưng hắn vẫn chưa mất hết lí trí. Trong lòng hắn vẫn thầm ghi nhớ bộ dáng gương mặt của thiếu niên kia, thầm tính sau khi về tới, lập tức cho người vẽ lại hính dạng, phát lệnh truy nã! Sau khi bắt được thiếu niên đó phải bầm thây vạn đoạn! Nam nhân trung niên căm hận trù tính trong lòng.

...

Nói về Tần Lập, ở kiếp trước chính là khinh công tuyệt hảo, hiện tại sau khi trải qua vài ngày thích ứng với bộ thân thể này, lại có nguồn cung ứng nguyên lực trong cơ thể, nên một khi thi triển khinh công càng thêm thuận buồm xuôi gió hơn so với kiếp trước.

Tần Lập cũng không có quá mức kích động, thời điểm bỏ chạy, hắn thấy Lãnh Dao kéo Bộ Vân Yên chung một đường, Lý Kiếm cùng Hà lão tam chạy cùng nhau. Về phần hắn và A Hổ, một trước một sau, A Hổđiên ngay phía sau cách hắn không xa.

Tần Lập biết rằng những người bọn họ khảng định có phương thức liên lạc riêng, nếu không giữa rừng cây bạt ngàn che lấp ánh mặt trời này, rất dễ bị lạc đường thì khổ rồi.

A Hổ ngay từ đầu còn không có cảm thấy được điều gì, trái lại chỉ lo chạy trối chết. Nhưng chạy hồi lâu hắn kinh ngạc phát hiện: chính mình đã dùng hết toàn lực, nhưng nhìn bộ dáng Tần Lập phía trước rõ ràng vẫn còn dư thừa sức lực. Trước sau vẫn giữ khoảng cách với mình mấy chục thước, không ngờ mình không thể nào đuổi theo kịp!

Lúc này trong lòng A Hổ cảm thấy mình thật may mắn: sư phụ đã từng nói qua, trên đời này có tồn tại thiên tài! Thế mà không nghĩ tới, bàn thân mình lại tận mắt chứng kiến một thiên tài xuất hiện! Nếu không phải A Hổ biết rất rõ chỗ thiếu sót của công pháp Duy Ngã Độc Tôn, hắn cũng có loại kích động thôi thúc đi tu luyện.

Hai người Tần Lập cùng A Hổ chạy một hơi chừng một canh giờ, cảm thấy đã đủ an toàn, mới kêu Tần Lập dừng lại. Toàn thân A Hổ đã bị mồ hôi thấm ướt, nhìn lại Tần Lập, tuy rằng trên trán cũng có chút mồ hôi, nhưng hơi thở không gấp, mặt không đổi sắc. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, A Hổ không kìm nổi nói:

- Tần lão đệ! Ta thật lòng tin phục! Ngươi đúng là thiên tài! Thật hả giận!

Tần Lập giơ tay lau mồ hôi trên trán, cười nói:

- Là bọn chúng khinh người quá đáng! Hơn nữa, chúng ta đâu có làm gì, tất cả đều là Lục Nhung Miêu làm!

- Ha ha ha!

A Hổ cười sang sảng vài tiếng, sau đó nói:

- Ta liên lạc với bọn họ!

Nói xong từ bên trong bao hành trang hắn lấy ra một cái gì đó giống như là cái còi, đặt lên miệng thổi. Lập tức, trong rừng rậm vang lên một tràng chim hót véo von.

Tần Lập thầm bội phục, nhân loại quả nhiên là loài thông minh nhất. Vừa rồi hắn còn nghĩ, có lẽ A Hổ sẽ bắn lên một mũi tên linh tinh gì đó, nhưng nghĩ lại đồng bạn có thể nhìn thấy, thì địch nhân cũng có thể thấy!

Chỉ trong chốc lát, từ rất xa bên kia, cũng truyền đến mấy tiếng chim hót không khác gì mấy. Tuy rằng rừng rậm dày đặc, khởi đầu thoạt nhìn như phân tán, nhưng trên thực tế chạy một hồi, sẽ cùng chạy về một hướng. Cho nên rất dễ dàng liên lạc với nhau được ngay.

Mọi người tu tập lại cùng một chỗ, không kìm nổi có chút nghĩ lại mà sợ, Lãnh Dao nhìn Tần Lập nói:

- Ngươi quả thật thống khoải! Ngươi cũng biết, ngươi đắc tội là ai?

Tần Lập mỉm cười, nói:

- Một gã thái giám mà thôi, có gì ghê gớm đâu!

- Cái gì?

Trừ Lãnh Dao, những người khác đều cả kinh, có vẻ không tin tưởng nhìn Tần Lập. Vừa rồi tuy rằng có nghe tiếng thét của người trung niên thực lanh lảnh như nữ nhân, nhưng cũng không có suy nghĩ theo hướng đó.

Diện tích lãnh thổ Thanh Long quốc rất rộng lớn, có chín Châu, mười ba Quận, ba mươi hai Thành. Hơn nữa đế đô cách thành Hoàng Sa vô cùng xa sôi, một cái ở đầu Nam, một cái ở đầu Bắc.

Thái giám, đúng ra chỉ có hoàng cung mới xuất hiện chức nghiệp này! Như thế nào có thể xuất hiện ở địa phương này chứ?

Lãnh Dao cũng sửng sốt, ảnh mắt trong sáng nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Lập, sau đó hỏi:

- Ngươi không sợ?

Tần Lập thản nhiên nói:

- Chuyện cũng đã xảy ra rồi, sợ thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ tỉ nghĩ rằng giao con Lục Nhung Miêu trưởng thành kia cho bọn chúng, chúng có thể buông tha chúng ta sao?

Lãnh Dao còn muội! Tần Lập nói đúng! Vừa rồi những người đó đã rục rịch, tám chín phần mười sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Hơn nữa hành vi của bọn chúng không khác gì cường đạo, nói chuyện trái phải với một đám cường đạo, nói thông được sao?

- Nhưng bọn họ thật có thể là người của hoàng gia đó!

Bộ Vân Yên cười lạnh nói:

- Người của Hoàng gia thì làm sao? Ở trong núi sâu rừng thẳm này, chúng ta làm điều gì ai có thể biết? Giết sạch chúng ta, đối với những người đó mà nói, quả thật là rất bình thường.

Tần Lập ghi phản ứng của mọi người trong mắt, khẽ cười nói:

- Kì thật Lãnh Dao tỉ tỉ cũng không cần lo lắng! Người ra tay là ta, những người đó căm hận nhất đương nhiên là ta. Nếu ta đã gây ra phiền toái, vậy ta tự mình đi xử lí...

- Ngươi biết ta không phải nghĩ như vậy!

Lãnh Dao tức giận gườm Tần Lập một cái,

- Có nói ngươi cũng không hiểu... quên đi! Dù sao chúng ta là một đoàn đội, có nạn cùng chịu là được!

Hà lão tam hào sảng cười:

- Câu này mới đúng! Tần Lập hắn làm như vậy, cũng là cho chúng ta hả giận. Hơn nữa những người đó vừa thấy liền biết là thứ không tốt gì, đến tột cùng có phải là hoàng gia hay không, ai mà biết? Ai dám nói người nọ nhất định đúng là thái giám?

Mọi người ngẩn ra, thầm nghĩ cũng đúng. Nói không chừng đối phương là người của gia tộc nào đó thì sao!

A Hổ cười nói:

- Mặc kệ thế nào, thành Hoàng sa này, cũng là địa bàn của chúng ta, muốn tìm phiền toái trên địa bàn của chúng ta, cũng chưa chắc dễ dàng như vậy!

Tần Lập ảm đạm cười, trên cơ bản trong lòng hắn đã kết luận lai lịch của những người đó. Hắn cũng không sợ, nguyên nhân rất đơn giản, những người đó muốn động tới hắn, Thượng Quan gia sẽ là người đầu tiên không cho phép! Mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, hiện tại hắn đã bị đóng dấu xem như là con rể của Thượng Quan gia!

Một khi đã như vậy, thỉnh thoảng dựa thế một chúa cũng đâu có chết thằng tây nào?

Mặc kệ nói thế nào, những người này cũng đều là chân tình: các ngươi không phụ ta, ta tự nhiên cũng không phụ các ngươi! Vĩnh viễn là vậy!

Tần Lập nghĩ như thế

CHƯƠNG 44: THƯỢNG QUAN GIA CƯỜNG THẾ

Đã xảy ra chuyện như vậy, tự nhiên mọi người cũng không còn tâm tư tiếp tục ở lại rừng cây nữa, nhất là sợ gặp lại con mèo cái Lục Nhung Miêu điên cuồng kia. Loại linh thú này linh trí rất cao, nếu gặp lại những người này, khảng định sẽ liều lĩnh điên cuồng công kích, vấn đề lúc đó, thật không chỉ là bị thương mà thôi.

May mắn, mọi người còn có con Thiết Giáp Ngạc do Tần Lập săn được, cũng coi như thu hoạch rất lớn, nếu không gặp phải đám người kia, đương nhiên sẽ càng thêm hoàn mỹ.

Tuy nhiên đời người hết chín phần mười thường không được như ý! Thông qua chuyện này, cũng để Tần Lập càng hiểu biết sâu sắc hơn về thế giới này, đối với ý niệm tăng lên thực lực của mình, cũng càng thêm cấp bách hơn.

Mấy ngày này hắn vẫn không ngừng tu luyện Tiên Thiên Tử Khí Quyết. Tần Lập phát hiện, tại giữa rừng cây nguyên thủy này, tốc độ phải nhanh hơn nhiều so với ở trong thành Hoàng Sa. Nhất là mỗi ngày vào sáng sớm, vầng tử khí ở phương Đông kia, ẩn chứa năng lượng trong đó vô cùng dồi do! Tần Lập cảm giác mỗi ngày thực lực của mình đều có tăng lên!

Nhất là sau khi hắn hoàn toàn quen thuộc với khối thân thể này, căn cơ gần như hoàn mỹ đó, biểu hiện ra ngoài năng lực của nó, hầu như là tăng trưởng một cách bạo phát!

Trên đường quay về, trong đầu Tần Lập lại một lần nữa xuất hiện hình ảnh gương mặt của Tần Hổ với vẻ mặt khinh thường nhìn mình, cười lạnh nói:

- Đại Sư Cơ Sở, cơ sở, đồ vô dụng!

Chỉ có điều hiện giờ trong lòng Tần Lập không còn nửa điểm bi phẫn nào. Có chăng, chỉ là chế giễu hờ hững!

Tường thành Hoàng sa sừng sững đứng vững, cái loại cảm giác vừa trang nghiêm vừa kiên cố, từ ngoài mấy chục dặm đã ập vào mắt. Càng đến gần cửa thành, tâm tình mọi người cũng càng thêm trầm trọng hẳn lên. Một khi những người đó thật sự có liên quan với hoàng gia, vậy chuyện này nhất định Phủ thành chủ cũng đã biết.

Từ rất xa nhìn tới, mọi người phát hiện cửa thành không có điều gì khác thường, cũng liền hơi yên lòng một chút. Chỉ cần vào trong thành, thì sẽ không có việc gì.

Đám người Tần Lập đúng là không biết: vào lúc này, ngay tại trong phủ Thành chủ thành Hoàng sa, đang có một trận tranh cãi kịch liệt!

Một thiếu nữ xinh đẹp mắt sáng răng ngà, giờ phút này mặt đầy vẻ giận dữ đang đối mặt với một nam nhân trung niên chừng bốn mươi bảy tuổi, tướng mạo uy nghiêm.

Nếu Tần Lập có mặt ở chỗ này, nhất định nhìn thoáng qua một cái sẽ nhận ta thiếu nữ này, chính là người ngày đó ám sát hắn!

- Phụ thân! Lần này cơ hội tốt như vậy, không ngờ cha lại muốn buông tha hắn! Cha có biết hay không, thiếu chút nữa hắn đã giết chết Phong ca rồi! Hiện tại hắn lại dám chọc tới người hoàng gia, người trong hoàng cung đấy!

Đôi mắt xinh đẹp của cô gái ửng đỏ, sắp khóc giọng lảnh lảnh nói.

- Phong ca Phong ca! Cả ngày ngươi chỉ biết có tên Tần Phong kia! Cha đã nói với con nhiều lần rồi: hắn không xứng với con! Đúng vậy, hắn là một thiên tài trăm năm khó gặp, không nói hình dáng, cũng không nói... gia thế! Nhưng chính vì thếm cha mới không xem trọng chuyện của các ngươi. Con thử nghĩ lại xem: con cùng Tần Phong cùng học ở Học Viện Đế Quốc, có bao nhiêu cô gái thích hắn? Lại có bao nhiêu kẻ gia thế mạnh hơn chúng ta? Trong lòng ch nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này? Con gái này... con hãy nghĩ lại xem: giữa các ngươi có thật sự thích hợp hay không?

Trên mặt người trung niên lộ ra vẻ bất lực không biết nói sao, nhìn con gái vẫn giữ vẻ mặt quật cường như trước, hắn không kìm nổi nỏi tiếp:

- Ngươi nói lần trước ngươi lại chạy tới ám sát Tần Lập, ngươi có bị ma ám hay không? Ngươi cho là Tần Phong sẽ vì vậy cảm kích ngươi sao? Không có khả năng! Ngược lại hắn sẽ trách ngươi nhiều chuyện! Hơn nữa ngươi có biết hay không, ngươi làm như vậy, sẽ mang đến nhiều nguy hại lớn cho chính ngươi cùng gia tộc chúng ta!

Thiếu nữ cũng không có để ý tới câu nói sau cùng của phụ thân, mà chỉ cảm thấy có hơi khó hiểu vì cái gì Tần Phong lại trách mình nhiều chuyện, nàng hỏi tới:

- Vì sao hắn lại trách con nhiều chuyện?

- Bởi vì nam nhân không thích nữ nhân đánh đánh giết giết, càng không thích nữ nhân nhúng tay vào việc riêng tư của bọn họ! Là một thiên tài kiêu ngạo, muốn báo thù, cũng phải tự mình làm!

Nam nhân trung niên tức giận nói:

- Đó là chuyện nội bộ của Tần gia! Hơn nữa làm con rể của Thượng Quan gia, ngươi thực nghĩ rằng giết Tần Lập ngươi sẽ không có việc gì sao? Chẳng những là ngươi, mà ngay cả ta cha ngươi... cũng phải bị ngập đầu trong tai ương đấy!

- Sao có thể chứ?

Trên gương mặt trong sáng nhưng lạnh lùng của cô gái kia, rốt cục lộ ra một tia kinh ngạc:

- Thân phận của hắn là một đứa con hoang hèn mọn, dựa vào cái gì được người ta coi trọng như vậy?

- Ai dà! Nỏi ngươi cũng không hiểu, ngươi chỉ cần nhớ kĩ một điều: Tần Lập này, ở thành Hoàng Sa, bất kể là ai đúng tới hắn, đều chỉ còn đường chết!

Trong lòng người trung niên còn thêm một câu: ít nhất hiện tại là như thế!

Cô gái mím môi, trong mắt có phần không cam lòng nói:

- Vậy lần này Lý công công kia bị trọng thương như vậy, sẽ bỏ qua cho Tần Lập? Không thể tưởng tượng được tiểu tử kia lại là kẻ chuyên gây tai họa. Hắn như thế nào làm được? Nghe nói Lý công công chính là Địa cấp cao thủ mà!

Nhắc tới Lý công công, khóe miệng nam nhân trung niên co giật vài cái, thở dài, nói:

- Đây là nguyên nhân vì cái gì ta không cho ngươi c tới hắn. Cao thủ Địa cấp đụng tới Tần Lập còn phải chịu thiệt như vậy, ngươi so với cao thủ Địa cấp còn lợi hại hơn sao? Hơn nữa, ngươi tưởng Thượng Quan gia là để bài trí sao? Lý công công ở trước mặt Hoàng phi Thượng Quan, có tư cách nói chuyện sao? Lần này a... hắn nhất định là bị thiệt thòi mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt!

Nam nhân trung niên nói xong, thở dài một tiếng, thầm nghĩ:

- Thành chủ ta đây cũng thật là uất nghẹn, bằng vào thế mạnh của Thượng Quan gia, chút thế lực của Lý công công căn bản là không đáng xách giày cho người ta! Cho nên, nếu muốn nhìn cục diện chó cắn chó, thật sự là rất khó khăn!

...

- Giá!

Trên đường chính ở thành Hoàng Sa, một tràng tiếng vó ngữa vang lên dồn dập, hơn hai mươi hắc giáp kị sĩ vụt roi ngựa chạy như bay, khí thế kinh người, phía sau còn chạy theo hai chiếc xe ngựa xa hoa do tám con ngựa kéo, cùng phóng như bay trên đường, thẳng hướng chạy tới chỗ cửa thành.

Đám người Tần Lập vừa mới vào thành, liền thấy đối diện phóng nhanh tới hơn hai mươi kị sĩ, lập tức cả đám đều sửng sốt, thầm nghĩ: chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn rồi?

Lúc này, một gã kị sĩ đầu lĩnh ở trên lưng ngựa hướng về phía Tần Lập cung tay nói:

- Xin cho hỏi vị nào là Tần Lập Tần công tử? Tại hạ là thị vệ Thượng Quan gia, đặc biệt phụng lệnh gia chủ, đón Tần công tử và các người về nhà!

Đám người A Hổ đang căng thẳng trong lòng liền hạ xuống, mà ngay cả Lãnh Dao, cũng có vài phần bất ngờ nhìn Tần Lập mấy lần.

Tần Lập trông thập phần trầm ổn còn chào lại một cái, sau đó nói:

- Vậy cảm ơn nhiều!

- Chờ một chút!

Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên lại chạy tới mười mấy người, có người cao giọng quát.

Đám người A Hổ vừa quay đầu nhìn lại, lập tức đều biến sắc mặt, mười mấy người này, đúng là những người mấy ngày trước đây phát sinh xung đột với bọn họ. Giờ phút này, đều dùng một loại ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta, nhìn chằm chằm vào Tần Lập. Nhưng người trung niên tướng mạo xấu xí kia không có mặt trong đám bọn họ, mà một người xem ra là đầu lĩnh lớn tiếng nói:

- Bọn chúng đều không thể đi! Chũng đã đánh bị thương đại nhân nhà ta, chúng ta muốn dẫn bọn chúng đ

Lập tức hắc giáp kị sĩ lộ ra vẻ khinh miệt, nhìn người xông tới nói chuyện đó như nhìn kẻ ngu ngốc, thản nhiên nói:

- Đây là thành Hoàng Sa! Họ là khách quý của Thượng Quan gia!

Người kia giận tím mặt, nói:

- Đây là lãnh thổ của Hoàng Thượng! Bọn họ là tội phạm bị hoàng gia truy nã!

- Chậc chậc! Thật lớn lối! Hoàng gia! Thực dọa chết người ta.

Hắc giáp kị sĩ lạnh lùng cười, hướng lên không trung cung tay hành lễ, sau đó nói:

- Tiểu thư nhà chúng ta vẫn còn là phi tử Hoàng Thượng sủng ái nhất đấy! Các ngươi nói... là người hoàng gia nào? Ừ? Ai cho các ngươi đại biểu tư cách hoàng gia! Đừng lên mặt! Ở trên mảnh đất Hoàng Sa này, còn chưa từng thấy qua người nào dám la lối làm càn tới Thượng Quan gia! Nếu các ngươi muốn đòi người, gọi đại nhân nhà các ngươi đến phủ Thượng Quan mà đòi!

Hắc giáp kị sĩ nói xong, hướng về phía Tần Lập mỉm cười:

- Mời Tần công tử cùng chư vị lên xe!

- Ngươi... ngươi dám đắc tội với đại nhân nhà ta như thế!

Người này không nghĩ tới người của Thượng Quan gia cường thế bá đạo như thế, bị tức đến gần như không biết dùng lời gì để phản kích, chỉ có thể nắm chặt tay, trên trán nổi giồng gân xanh. Nếu không phải trước khi đi, Lý gia đã dặn dò rằng: nếu như gặp người của Thượng Quan gia, ngàn vạn lần không được phát sinh xung đột với bọn họ, thì hắn đã sớm xông lên, một đao chém chết kị sĩ kiêu ngạo kia rồi.

- Một tên hoạn quan này ngay cả trứng cũng không có, cũng dám xưng là đại nhân! Có khi, ta thật phải bẩm báo với gia chủ nhà ta, để hắn hỏi Hoàng phi Thượng Quan thử xem: đại nhân nhà ngươi, có phải cũng thể đại biểu cho hoàng quyền hay không!

Hắc giáp kị sĩ nói ra lời này thật cực kì cay nghiệt, hết sức trào phúng, đám người kia nghe được đều biến sắc, nhưng lại không dám có hành động gì:

- Khinh thường hoàng quyền", chụp cái mũ lớn như vậy, quả thực bọn họ không mang nổi!

Đám người Bộ Vân Yên nghe vậy ngược lại thật đúng là hả giận, vẻ mặt lập tức hả hê sảng khoái.

Tần Lập thần sắc bình tĩnh lên xe ngựa, dưới ánh mắt ngập đầy cừu hận của đám người kia, nghênh ngang mà đi.