Duy Ngã Độc Tôn - Chương 307 - 308
CHƯƠNG 307: CẢNH GIỚI PHÁ TOÁ HƯ KHÔNG!
Tiếng kêu thảm thiết này vẫn liên tục một canh giờ mới dần dần yếu đi. Rất nhiều người lúc đầu hứng thú tràn trề nghe, sớm đã đều tái nhợt mặt mày trốn mất. Cho dù thực lực cường đại mức nào, nhưng dù sao cũng là người bình thường, làm sao có thể hoàn toàn thờ ơ với tiếng la thảm thiết không phải người này!
Hàn Văn Thông chết cực kì khủng bố, đôi mắt gần như nhảy ra ngoài, trong mắt tràn ngập sợ hãi và hối hận. Sớm biết như thế, lúc trước sao làm vậy?
Đả kích về thân thể xa xa không bằng tra tấn tinh thần. Có thể nói Hàn Văn Thông này cuối cùng là hoàn toàn suy kiệt tinh thần lực, sau đó mới chết đi.
Lúc này sắc mặt Lãnh Dao cũng tái nhợt, người mềm nhũn nhưng vẫn kiên cường đứng đó như trước, nhìn Hàn Văn Thông bị tra tấn đến cuối cùng suy yếu mà chết đi. Trên khuôn mặt lãnh diễm chảy xuống hai dòng lệ nóng, nhẹ nhàng tựa vào vai Tần Lập, không nói gì. Cặp mắt Tần Lập híp lại, thầm nghĩ:
- Quả nhiên tới rồi!
- Hừ! Thiên Cơ Môn là uy phong rất lớn. Tần Lập... sát khí thật lớn! Tàn sát người vô tội, cảm giác có phải rất sảng khoái hay không?
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ rất xa. Sau đó một cỗ khí tức cường đại như tia chớp phóng tới phía Tần Lập.
- Là Thôi gia! Người Thôi gia tới!
Tại cửa trang viện rất nhiều người đã đoán ra thân phận người tới.
Mấy trưởng lão Thiên Cơ Môn cùng Lâm gia cũng nhanh như chớp phóng tới ngọn núi chỗ Tần Lập.
Người bên kia tới cười dài một tiếng, khoát tay. Đột nhiên một dấu tay thật lớn đỏ như lửa ở trong trời đêm giống như ngọn lửa bùng cháy hung hăng ấn về phía Tần Lập trên ngọn núi. Đám người ngoài cửa trang viện tiếp khách đồng loạt hét ra một tiếng kinh hãi, mắt đều trừng lớn.
- Trời ạ! Đây... đây là chiến kỹ gì? Ta thấy, khảng định là Thần cấp đó!
- Chưa từng thấy, thật là đáng sợ. Thôi gia từ khi nào có chiến kỹ như vậy?
- Hừ! Người tới chưa chắc đã là người Thôi gia! Ngươi cho là Thôi gia dám khiêu khích cả thiên hạ, điên cuồng tấn công siêu cấp thế lực khác như vậy, mà không có một chút sức lực bên ngoài nào sao?
Tốc độ tiến công của người kia cực nhanh, trong nháy mắt dấu tay thật lớn đỏ như lửa đ Tần Lập! Tần Lập hừ hạnh một tiếng, lôi kéo Lãnh Dao, thân hình vội vàng lui ra sau.
Bàn tay kia ầm ầm đánh lên trên người Hàn Văn Thông đã chết đi, thi thể trưởng lão Hàn gia này lập tức hoá thành bột mịn, ngay cả một chút cặn cũng không để lại!
- Muốn chạy? Nào dễ như vậy?
Người trên bầu trời phát ra một tiếng cười lạnh khinh thường, đuổi theo Tần Lập. Lại hai dấu tay lớn đánh xuống.
Lúc này mấy Thái thượng trưởng lão của Thiên Cơ Môn và Lâm gia cũng đã đuổi tới. Một Thái thượng trưởng lão của Thiên Cơ Môn hừ lạnh một tiếng:
- Tặc tử đừng vội càn rỡ!
Nói xong rút một thanh bảo đao sắc bén từ sau lưng, một luồng đao khí màu trắng chém tới người kia.
Những người khác cũng đều đánh tới người đó.
Người kia cười lạnh một tiếng:
- Muốn lấy nhiều ăn hiếp ít sao?
Thân hình chợt loé tránh công kích của mọi người, thân hình như quỷ mị tiếp tục vọt tới Tần Lập. Trong miệng hắn phát ra tiếng cười lạnh khinh thường:
- Cao thủ trẻ tuổi nhất Huyền Đảo trong truyền thuyết chính là không chịu được như thế, chỉ biết chạy trốn sao?
- Ông nội ngươi, ngươi nếu bằng tuổi lão tử, lão tử có thể đánh ngươi phọt *** ra!
Tần Lập lôi kéo Lãnh Dao, vừa chạy vừa chửi!
Mấy Thái thượng trưởng lão của Thiên Cơ Môn và Lâm gia đang đuổi phía sau người này, nghe vậy ở không trung không kìm nổi lắc lư vài cái, thiếu chút nữa ngã xuống.
Ngay cả người đuổi theo Tần Lập nghe vậy cũng không kìm nổi sửng sốt, đại khái không thể tưởng tượng được người trẻ tuổi Tần Lập danh chấn Huyền Đảo này không ngờ cũng có một mặt thô bỉ như vậy.
- Tiểu tử. Ngươi thành công, ngươi chọc giận ta. Ta chuẩn bị giết ngươi!
Người này nói xong, đột nhiên trong không trung phi nhanh, sau đó hai tay lăng không kéo một cái, không ngờ đem không gian trước mắt mạnh mẽ xé nát. Mảnh nhỏ hư không bị vỡ như một đoàn năng lượng táo bạo lập tức dẫn phát tới một cơn gió lốc năng lượng nhỏ!
Mà người này thông qua xé nát này, thân hình cực kì thần k phía sau Tần Lập, sau đó cười hung ác, dấu tay đỏ tươi lại một lần nữa chụp tới lưng Tần Lập. Lần này cỗ năng lượng dao động khổng lồ đó làm cho tâm thần người ta rung động. Nếu là bị hắn chụp trúng, khảng định lần này Tần Lập không chết cũng thương. Lúc này. Một bóng màu xám sát qua thân Tần Lập hướng tới tiếp đón người nọ.
Ầm!
Tiếng nổ long trời lở đất, tạo nên một cỗ sóng khí đem thân thể Tần Lập cùng Lãnh Dao bắn ra mấy chục thước! Lại nhìn người đuổi theo Tần Lập, lúc này đã bay ra ngoài trăm thước!
Người áo xám vào lúc mấu chốt ra tay cứu Tần Lập thì đứng ở không trung cách Tần Lập hơn mười thước. Lại nhìn mặt đất nơi Tần Lập vừa rồi xuất hiện một cái hố to sâu hơn mười thước, trong đêm tối nhìn như một quái thú há mồm cắn người!
Hai người cảnh giới Phá Toái Hư Không!
Trong lòng Tần Lập lúc này không kìm được nổi lên sóng gió động trời. Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên cảm giác được mình nhỏ bé, so sánh với bọn người này, lực lượng của mình thật sự quá yếu. Hắc y xà nữ không biết lúc này lặng yên xuất hiện bên cạnh Tần Lập, nhìn hai người đang giằng co trên không kia, khẽ nói:
- Hai võ giả Phá Toái Hư Không! Thật cường đại.
Tần Lập quay đầu nhìn hắc y xà nữ vẻ mặt mê hoặc, đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi. Đan dược có tác dụng với võ giả nhân loại, đối với linh thú cũng có hiệu quả như nhau phải không?
Xà nữ trắng mắt nhìn Tần Lập một cái, hơi bĩu môi nói:
- Ngươi nói sao? Linh thú sau khi biến hoá, các phương diện thân thể không khác với nhân loại, đan dược làm sao không tác dụng với linh thú? Chỉ là rất ít linh thú am hiểu thuật luyện đan!
Xà nữ khẽ thở dài một tiếng.
Lãnh Dao quen biết Tần Lập nhiêu năm, rất hiểu ý nghĩ trong lòng Tần Lập, thoáng nhìn xà nữ, thản nhiên nói:
- Kinh mạch thân thể ngươi so với nhân loại thì như thế nào?
Trên mặt xà nữ hiện ra vẻ kiêu ngạo, nói:
- Tốc độ tu luyện của linh thú tuy rằng không nhanh, nhưng trải qua mấy ngàn, hơn vạn năm tu luyện thì mức độ cứng cỏi của kinh mạch chỉ sợ không có bất kì nhân loại nào có thể so sánh với chúng ta! Trừ khi là cường giả đạt tới cảnh giới "Toái Đan Thành Anh
- Như vậy à...
Tần Lập thản nhiên gật gật đầu, sau đó không nói về đề tài này nữa, nhìn lên hai võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không đang giằng co trên trời.
Hai người đã đứng đối diện nhau trên trời, lại kì quái không phát ra bất kì âm thanh nào, nhưng rất nhiều người đều hiểu được hai người này chắc đang truyền âm trao đổi!
Dù sao thực lực đạt tới cảnh giới như bọn họ, trong nhân loại đã xem như bước trên đỉnh, thuộc về đám người đứng trên đỉnh. Rất nhiều chuyện giữa họ cũng không phải võ giả tầm thường có khả năng biết.
Giúp Tần Lập cản một đòn kia đúng là một lão tổ tông duy nhất còn sót của Thiên Cơ Môn - Trầm Trọng thái tổ của Trầm Nhạc, cường giả có cảnh giới Phá Toái Hư Không!
Mà người đuổi theo Tần Lập là quản sự ngoại môn của Lãnh Thu Cung, lão đại Ma Võ Xương, lão ìa gầy như cây sậy lúc trước đã từng xuất hiện ở toà thành ngầm dưới đất của Thôi gia!
Đôi mắt Ma Võ Xương sáng ngời, nhìn chằm chằm lão tổ tông Trầm Trọng của Thiên Cơ Môn, truyền âm nói:
- Võ giả thực lực như ngươi chỉ sợ các thế lực siêu cấp khác, mỗi nhà cũng đều chỉ có một đúng không?
- Hừ, vậy thì sao? Cho dù mỗi nhà chỉ có một, cộng vào cũng là sáu người! Mà ngươi cùng đám chó săn Thôi gia lại có mấy người? Ta thấy các ngươi cũng thật là ngông cuồng không biết gì. Chỉ bằng ngươi, thêm lão bất tử Phá Toái Hư Không của Thôi gia kia, có thể thật sự lật đổ sáu thế lực siêu cấp chúng ta?
Đôi mắt Trầm Trọng hờ hững nhìn Ma Võ Xương ở bên kia, lạnh lùng truyền âm nói.
Mấy trưởng lão Thiên Cơ Môn và Lâm gia lúc này đều hạ xuống đất, nhìn hố sâu thật lớn dưới kia có chút ngẩn người, thầm nghĩ:
- May mắn đối phương không công kích bọn họ, nếu không bằng uy lực như này bọn họ chưa chắc có thể chống được!
Sắc mặt Ma Võ Xương khẽ biến, thản nhiên cười sau đó truyền âm:
- Chúng ta tự nhiên không chỉ có mấy người. Ngươi đã tới cảnh giới Phá Toái Hư Không tự nhiên phải càng thêm hiểu được một chuyện so với người khác, tuy nhiên có một điểm ngươi khảng định không biết. Các nơi thần bí bao gồm cả Huyền Đảo, đều là một trận pháp thần kỳ đến từ thời thái cổ! Nếu là trận pháp kia bị phát động ngược hướng, hoặc là bị phá giải như vậy tất cả các nơi thần bí trên Thiên Nguyên Đại Lục đều sẽ biến mất! Mà bình phong che chắn các ngươi cũng sẽ hoàn toàn biến mất!
Sắc mặt Trầm Trọng không chút thay đổi nhưng trong lòng lại nổi lên sóng gió ngập trời. Lão biết, đối phương nói là thật! Tới cảnh giới của bọn họ, nếu muốn nói dối không bị nhìn thấu, quả thực rất khó khăn! Hơn nữa, thực lực của bọn họ, căn bản không cần nói dối!
- Hừ, vậy thì sao? Từ thượng cổ đến nay, thời gian mấy vạn năm cũng không gặp loại tình huống như ngươi nói! Lại nói, cho dù tất cả các nơi thần bí biến mất, vậy thì lại thế nào? Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ quan tâm sao?
- Các ngươi quan tâm hay không, điều này không trọng yếu. Quan trọng là, chuyện này chúng ta đã bày ra hơn trăm năm. Không sợ nói thật cho ngươi, Thôi gia chính là dưới khống chế của chúng ta, bằng không cho bọn họ mấy lá gan cũng không dám làm thế. Ngươi cảm thấy thực lực của chúng ta ngang với ngươi. Mà nếu sáu thế lực siêu cấp các ngươi nếu có thể liên hợp lại, cũng chẳng qua có thể sinh ra đả kích trí mạng với Thôi gia, bao gồm cả chúng ta...
Ma Võ Xương nói xong, trên mặt lộ nụ cười ngạo nghễ:
- Nhưng ngươi biết không? Ta trong môn phái của ta cũng chỉ là một ngoại môn quản sự tầm thường, bất kì một đệ tử trung tâm của nội môn đều mạnh hơn ta! Ha ha, thế nào? Không nên trái lương tâm nói ngươi không sợ! Nếu môn phái chúng ta thật sự nghiêm túc, muốn huỷ diệt Huyền Đảo các ngươi, căn bản là dễ dàng!
Lúc này trên mặt Trầm Trọng rốt cục cũng lộ ra một chút trầm trọng, tuy nhiên vẻ mặt lão lập tức nghiền ngẫm hỏi:
- Các ngươi đến từ phương Tây?
- Đúng vậy!
Giọng nói Ma Võ Xương tràn đầy kiêu ngạo.
Mà đúng lúc này, thân hình Trầm Trọng đột nhiên phát động như tia chớp, mỗi bước trong không trung dường như đều muốn đạp nát không gian! Trong nháy mắt lão vọt tới trước người Ma Võ Xương, lạnh lùng nói:
Một khi đã như vậy, trước tiên ngươi chết đi!
CHƯƠNG 308: MẠO HIỂM!
Vẻ đắc ý trên mặt Ma Võ Xương còn chưa mất đi, liền cứng lại trên mặt. Trong mắt lão hiện lên một tia không thể tin được, lão thật sự không hiểu nổi, vì sao mình nói ra lực lượng sau lưng mình, ngược lại đối phương liền phát động công kích giống như điên cuồng như vậy? Lẽ nào lão ta không sợ loại đả kích sấm sét
- Cuối cùng thì xảy ra chuyện gì?
Có người thì thào tự nói, sợ rằng đây cũng là vấn đề mọi người đều muốn biết. Ma Võ Xương hấp tấp ứng chiến, nhưng thần sắc vẫn không chút hốt hoảng, thân hình không ngừng chợt hiện chợt biến trên không trung.
Tiếng nổ ầm ầm thỉnh thoảng vang lên, tuy là bầu trời đêm nhưng vẫn có thể thấy từng tảng không gian lớn nổ vang giữa hai người, từng mảnh từng mảnh sụp đổ, hình thành một cơn lốc năng lượng thật lớn, hết sức dọa người!
Tần Lập nhàn nhạt nói:
- Quên đi, không có gì hay để xem cả, chúng ta đi thôi! Được rồi, tiểu xà xà, có thứ muốn tặng cho cô!
Hắc y Xà nữ nao nao, ít nhiều cũng vì Tần Lập thay đổi mà có chút không quen, bởi vì trong mắt của nàng trước giờ, Tần Lập đơn giản chỉ là một đứa nhỏ loài người rất có thiên phú. Cái gọi là dụ dỗ, dụ hoặc, câu dẫn các loại... chẳng qua là thiên tính của Xà nữ làm ra mà thôi.
Tần Lập lúc này, tuy rằng trên thực lực không có biến hoá, nhưng khí chất cả người lại đột nhiên xảy ra biến hoá rất lớn!
Dù ngay cả Lãnh Dao tâm tình vẫn có chút không quá để ý, cũng không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn Tần Lập. Tuy rằng nàng không mẫn cảm như Xà nữ, nhưng lúc này cũng cảm giác được trên người Tần Lập có một ít bất đồng. Dường như... càng thêm tự tin hơn?
Là như thế nào? Lãnh Dao nghĩ có chút không xác định, quay đầu lại nhìn thoáng qua bầu trời xa xa không ngừng truyền đến tiếng nổ ầm ầm, Lãnh Dao giống như rõ ràng được điểm gì đó.
- Cái gì chứ? Loại cơ hội cường giả chiến đấu nào phải dễ thấy được... Nè, người như ngươi...
Xà nữ bị Tần Lập kéo cổ tay, kéo đến lảo đảo, hận không thể hiện ra bản thể đè chết cái đứa nhỏ loài người xấu xa này.
- Lãnh Dao! Lấy ra một viên Bạo Nguyên Đan, cùng một viên Tinh Nguyên Đan.
Tần Lập dường như không cảm giác trên người mình có biến hoá gì, quay đầu lại nói. Lãnh Dao lấy từ trong người ra hai bình sứ, cẩn thận đổ ra hai viên đan dược.
Lúc đầu Xà nữ còn có vài phần khinh thường, ngẩng đầu cao cao, tuy rằng nàng đơn thuần, nhưng cũng không ngốc. Lúc trước Lãnh Dao hỏi kinh mạch nàng so với võ giả loài người thế nào, Tần Lập hỏi nàng đan dược có hiệu quả với linh thú hay không, trong đầu của nàng đã hiện lên vài điều đan dược của loài người, nàng cũng có vài phần chướng mắt.
Trên đỉnh Huyền Vũ, ngàn vạn năm qua có loại linh vật nào không sinh ra? Trong đó trời sinh ra đã có công hiệu to lớn, mà làm một trong bá chủ đỉnh Huyền Vũ, cái dạng linh vật tiên thiên gì Xà nữ chưa ăn chứ? Bởi vậy, tuy rằng Tần gia lấy đan dược lập nghiệp, nhưng cũng không đặt vào trong mắt Xà nữ.
Chẳng qua, thấy bộ dạng Lãnh Dao trịnh trọng khác thường, nàng vẫn còn không nhịn được quay đầu lại, len lén ngắm vài lần, mắt của nàng không cách nào dời đi được!
Trên thực tế, dù là nàng không cần mắt nhìn, cỗ dao động linh lực mênh mông từ đan dược kia phát ra, cũng đủ làm cho linh thú mẫn cảm như Xà nữ kinh ngạc không thôi! Trực giác nói cho nàng: đan dược này tuyệt đối không thể kém hơn bất kì thiên tài địa bảo nào nàng mà đã từng ăn trước đó!
- Đây là cái gì?
Xà nữ thốt lên, sau đó làm ra vẻ không coi ra gì, cong môi bổ sung:
- Cảm giác dường như còn có vài phần dược lực. Ừ, cũng coi như tàm tạm.
- Tàm tạm?
Lãnh Dao có chút buồn cười nhìn thoáng qua Xà nữ, nếu không có Tần Lập phân phó, nàng sẽ không lấy ra loại đan dược mới luyện thành này ra. Tuy rằng nàng luyện không ít, nhưng bởi vì tài liệu chủ cũng không nhiều, có thể nói Bạo Nguyên Đan là ăn một viên thiếu một viên! Ngươi không muốn ăn, ta còn không muốn cho ngươi nữa!
Chẳng qua động tác kế tiếp của Xà nữ hoàn toàn ngoài dự liệu của Lãnh Dao, nàng chỉ cảm thấy trước mắt mình hơi hoa một chút, nhìn lại thì hai viên đan dược trên tay mình đã tới trong tay Xà nữ.
- Trực tiếp ăn sao?
Hắc y Xà nữ vẻ mặt chờ mong nhìn Lãnh Dao, còn vươn đầu lưỡi nhỏ khiêu gợi liếm môi đỏ mọng bóng mịn, nhìn thật mê chết người.
Tần Lập cùng Lãnh Dao đều có vài phần buồn cười nhìn Xà nữ. Tần Lập lắc đầu, cười khổ nói:
- Tiểu xà xà, tuy rằng chính cô nói kinh mạch mình mạnh hơn mấy lần so với võ giả loài người, chẳng qua cô xác định mình có thể thích ứng được với loại nâng cao bùng nổ như thế này? Sẽ không căng vỡ kinh mạch của cô chứ?
- Gọi ta là Tiểu Tuyết!
Xà nữ lật mặt trắng trợn, hoàn toàn quên chính cô ta lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lập liền tự xưng mình là xà x
Hai viên đan dược này mê hoặc đến nỗi nàng quả thực không cách nào khắc chế chịu đựng được. Nếu không phải nơi này là địa bàn loài người, còn có hai võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không đang chiến đấu, nàng thật muốn lập tức nuốt hai viên đan dược này xuống!
Nàng đã đứng ở cảnh giới Thiên Tôn đỉnh phong rất nhiều năm rồi, linh thú ra sức tu luyện, không phải chỉ cầu trường sinh như loài người. Nhưng nếu như không thể tiến vào cảnh giới Phá Toái Hư Không, thoát thai hoán cốt, bóng ma tử vong sẽ tuỳ thời bao phủ trên đầu nàng.
- Cứ yên tâm đi, ngươi cho là thọ mệnh mấy ngàn năm đến vạn năm của linh thú đều là uổng phí sao? Khảng định không có bất cứ nguy hiểm gì!
Vẻ mặt Xà nữ tự tin nói.
Trong lòng Tần Lập tính toán thời gian một chút, cách ngày Trầm Nhạc đại hôn còn có thời gian ba ngày, sau đó nhớ tới trong đan phương thượng cổ, có một đoạn ghi chép đơn giản về Bạo Nguyên Đan.
Sau khi dùng Bạo Nguyên Đan, thực lực sẽ có một bước nâng cao bùng nổ, mà quá trình này, thông thường sẽ không quá ba ngày! Cho nên nhớ kĩ: lúc dùng Bạo Nguyên Đan, đồng thời phải lấy Cố Bản Đan làm phụ, bằng không kinh mạch sẽ không thể thừa nhận mức tăng cường nguyên lực bùng nổ như thế.
Mà một khi nổ ra, nhẹ thì võ công phế sạch, nặng thì có nguy hiểm mạng sống! Tần Lập suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói ra sự thật với Xà nữ. Tuy rằng bởi vì hắn tận mắt thấy võ giả Phá Toái Hư Không xuất hiện mà cảm thấy lực lượng bản thân quá yếu ớt, nóng lòng tăng cường thực lực của mình. Nhưng nếu bởi vậy mà khiến cho bản thân Xà nữ bị trọng thương thậm chí tử vong, Tần Lập nhất định sẽ rất hổ thẹn.
Hai đời làm người, để cho càng biết quý trọng hơn người bình thường. Đối với địch nhân, sẽ dùng thủ đoạn độc ác, nhưng đối với thân nhân bằng hữu, đối với người một nhà, lại phải để bọn họ cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp.
Sau khi Xà nữ nghe xong, hơi sửng sốt một hồi, sau đó đôi mắt linh động chớp chớp, hỏi:
- Dường như ngươi không cần phải nói cho ta những chuyện này. Dù là ta bạo thể mà chết, vậy cũng là tự ta tìm, không có quan hệ gì với ngươi cả!
Lúc này Lãnh Dao cũng ngẩng đầu, đôi mắt mở to nhìn Tần Lập không chớp, muốn nghe hắn nói như thế nào.
Tần Lập cười hắc hắc, vẻ mặt đương nhiên nói:
- Cô là tay đấm tốt nhất người ta mà! Nếu cô xảy ra chuyện gì, an nguy của ta ai tới phụ trách chứ?
- Hứ!
Hai nàng đồng thời không nhịn được xì Tần Lập một tiếng, trợn trắng mắt.
Lập tức Tần Lập để tâm phúc Tần gia bí mật tìm Trầm Nhạc tới. Trầm Nhạc tới tươi cười nói:
- Làm sao đệ lại trở về? Đó chính là chiến đấu giữa cảnh giới Phá Toái Hư Không đó! Nói thật chứ, dù ngay cả ta cũng lần đầu tiên thấy lão tổ tông ra tay, loại cơ hội này đúng là ngàn năm một thuở mà...
- Được rồi, đừng nhiều lời nữa. Huynh ở nơi này có loại mật thất ngăn cách khí tức gì đó hay không?
Tần Lập cắt lời Trầm Nhạc, dứt khoát nói thẳng yêu cầu của bản thân.
- A! Đệ... lúc này muốn đột phá?
Trầm Nhạc nhìn Tần Lập có chút không thể tin nổi, sau đó có chút bất đắc dĩ nói:
- Hừ! Đệ cứ chờ ta an bài. Chẳng qua đại hôn của ta sợ rằng đệ không theo kịp. Được rồi, lại có người nói là đệ thấy võ giả Phá Toái Hư Không, sợ quá lặng lẽ bỏ trốn rồi. Lần này đệ bế quan, sợ là càng thêm chứng thực cách nói này. Ha ha ha!
Nhìn vẻ mặt Trầm Nhạc có chút hả hê, Tần Lập có chút bất đắc dĩ nói:
- Coi huynh kìa, lẽ nào huynh không sợ Thôi gia sao? Lúc này bọn họ thế tới hùng hồn, chưa chắc chỉ có một người thôi đâu!
Trầm Nhạc bĩu môi, khó có lúc từ miệng con cháu hào môn phun ra một câu thô tục:
- Sợ con mẹ gì? Nếu như sợ có thể không chết, lão tử thật muốn làm một tên nhát gan chính tông nữa! Nếu như sáu đại thế lực chúng ta, hơn nữa mười mấy thế lực cao cấp và cả trăm thế lực trung cấp còn không làm gì được Thôi gia, như vậy chết thì chết thôi, dù sao có nhiều người làm đệm lưng như vậy!
- Huynh thật là đã có chuẩn bị tư tưởng!
Tần Lập cười chế nhạo một câu.
- Chuẩn bị... cái rắm!
Trầm Nhạc đặt mông ngồi bên cạnh Tần Lập, khẽ thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Lần này tất nhiên Thôi gia đã có chuẩn bị. Ta đoán, kết quả cuối cùng hẳn là đã đánh qua một phen, sau đó một người ngồi xuống đàm phán
Trầm Nhạc nói đến đó, nhìn thoáng qua Tần Lập, do dự một chút mới nói:
- Loại chuyện này kì thật xưa nay vẫn có, bên Thôi gia kia dù có mạnh mẽ thế nào đi nữa, cũng tuyệt không có khả năng giết sạch mọi người trên Huyền Đảo! Cho nên, sau khi bày ra lực lượng của mình, bọn họ sẽ lộ ra mục đích chân chính. Chẳng qua mặc kệ mục đích của bọn họ là gì, Tần huynh đệ, ta nói lời thật với đệ: đệ làm Thôi gia ăn nhiều thiệt hại như vậy, lại làm thịt võ giả trẻ tuổi có thiên phú có hi vọng nhất của bọn họ, nếu như Thôi gia có thể chịu buông tha đệ, vậy mới gọi là chuyện quái dị. Mà một khi đám phán, nhất định đệ sẽ bị Thôi gia đẩy lên bàn đàm phán, trở thành điều kiện đầu tiên!
Lúc này, Trầm Nhạc vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, thật ra lần đầu tiên có khí độ người thừa kế đại phái.
- Ta? Trở thành điều kiện đầu tiên?
Trong lòng Tần Lập khẽ động, lập tức hiểu được.
- Không sai! Khảng định Thôi gia sẽ tạo áp lực với tất cả các thế lực, buộc giao ra đệ, hoặc là chờ bị diệt! Hiển nhiên Thiên Cơ Môn cùng Lâm gia nhất định sẽ đứng ở phía đệ. Nhưng mà, Tần huynh đệ phải ngẫm lại, ngoại trừ chúng ta lại có bao nhiêu người sẽ chịu vì một người ngoài mà để cho gia tộc cùng môn phái mình gánh vác phiêu lưu lớn như thế kia chứ?
Tần Lập gật đầu yên lặng, sau đó quay sang Trầm Nhạc chắp tay nói:
- Trầm huynh đại nghĩa, Tần mỗ nhận trong lòng. Lần này không có chuyện gì khác, chỉ cầu Trầm huynh cho mượn một gian mật thất, ngày Trầm huynh đại hôn, ta nhất định sẽ xuất hiện!
... **
Hắc y Xà nữ cùng Tần Lập ngồi đối diện trong một gian mật thất bế quan trọng địa của Thiên Cơ Môn, ở đây sâu cách mặt đất hàng cây số!
Đôi tròng mắt yêu mị của Xà nữ dừng trên người Tần Lập, bỗng nhiên nói:
- Tần Lập! Ngươi không cần phải mạo hiển phiêu lưu thế này, nếu ta có thể thăng cấp thành công...
Tần Lập khoát khoát tay, nhàn nhạt nói:
- Bắt đầu đi!