Duy Ngã Độc Tôn - Chương 805 - 806

CHƯƠNG 805: UY HIẾP!

- Thật là kẻ điên, mấy người thanh niên này tuy rằng xem ra không tệ, nhưng
cũng không cần mở ra bảng giá kinh người như vậy chứ?

Có người bực bội bất bình.

- Ha ha! Người cũng có thể ra cái giá như vậy!

- Ta không được, mục tiêu ta tới đây chính là vì Tần Lập, không ngờ tới
tiểu tử kia lại không xuất hiện. Lẽ nào bị áp lực trong tinh không cổ lộ ép
chết rồi?

Người này ác ý Phỏng đoán.

- Thôi đi, ngươi không thấy Lục Địa cùng Thất Địa đều phái ra một vị Thần
Vương đại năng, dù là Tần Lập xuất hiện, cũng không có phần của chúng ta đâu!

- Hừ! Mọi người bằng vào bản lĩnh, ai quy định có thực lực cường đại thì
nhất định chiếm được tiện nghi? Thứ này phải dựa vào đầu óc!

Có người tự phụ nói, dù sao giữa các Địa có quan hệ đan xen cùng lệ thuộc,
không ai dám giết người giữa ban ngày thế này.

- Vậy cũng đúng, không phải trên ngự chỉ Thông Thiên Đại Đế đã nói không
được chém giết Tần Lập, nhưng trọng bảo trên người hắn, ai lấy được là của
ngưừi đó. Ta thật không hiểu được, Tần Lập này thật tốt như vậy sao? Ngay cả
Thông Thiên Đại Đế cũng bảo hộ hắn?

- Hắc! Loại chuyện này không phải ngươi có thể suy đoán được, ý nghĩ của
Đại Đế, ai có thể phỏng đoán?

Mọi người đều bàn tán,

Cửu Thiên Thập Địa, nói cho chính xác là Cửu Địa. Trên Cửu Địa có các Vương
tộc, Vương tộc chính là thế lực cường đại nhất trên Địa đó! Cũng như hoàng thất
quốc gia thế tục, thủ lĩnh Vương tộc tương đương với đế vương thế tục!

Thông Thiên Đại Đế, sau khi thay thế gia tộc Thần Vương, trở thành chúa tể
mới Cửu Thiên Thập Địa, quản lý tất cả lãnh địa!

Quản lý này, trên thực tế chính là Vương tộc Cửu Địa ở bên dưới thu một
lượng lớn Nguyên, coi như thu thuế. Tự mình giữ lại một bộ phận, sau đó đem đa
số nộp lên cho Lâm thị gia tộc chỗ Thông Thiên Đại Đế!

Mỗi Vương tộc một Địa, đều là chúa tể chân chính Địa đó. Thủ lĩnh Vương
tộc, chính là tượng trưng chí cao vô thượng Địa này, giống như đế vương nhân
gian!

Vương tộc Ngũ Địa, hứa chỗ tốt cho mấy người Nam Cung Tử Lăng cùng Hô Diên
Kiêu Dưởng, quả thật là quá lớn!

Lúc này, đã có người tới cạnh mấy người Nam Cung Tử Lăng cùng Hô Diên Kiêu
Dưởng giải thích cho bọn họ người Vương tộc Ngũ Địa đưa ra điều kiện, có ý
nghĩa gì ở nơi Thần Vực.

Nói thật, những điều kiện này quả thật làm người ta rất động tâm, ít nhất
thì những võ giả nhân loại cùng đi qua tinh không cổ lộ theo bọn họ từ Giới Hạ đến
đây, lúc này đều có vẻ hâm mộ nhìn sáu người.

Nhất là các nửa bước Thánh Chủ, bọn họ ở Giới Hạ được xưng là hoá thạch
sống, nhân vật tiền bối, đức cao vọng trọng. Nhưng đến nơi Thần Vực. bọn họ mới
phát hiện, đây không phải là một nơi xem lý lịch.

Bởi vì, bọn họ là người trẻ tuổi chân chính, ở một nơi như Giới Hạ, có thể
không đến năm mươi tuổi tu luyện đến cảnh giới nữa bước Thánh Chủ vậy là loại
có thiên phú kinh người!

Sáu người này, cũng chỉ có Nam Cung Tử Lăng tuổi lớn một chút, chẳng qua dù
có lớn, cũng không quá hai trăm tuổi!

Trước mặt đám người lão tiền bối, động một cái là bảy tám ngàn tuổi cho đến
cả vạn tuổi, hoàn toàn là tuổi của một đứa bé mà!

Điều kiện đúng là đủ mê người, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là mấy
người Nam Cung Tử Lăng sẽ bị đánh động!

Nếu như bọn họ là người có thể dễ dàng bị ngoại vật đánh động, như vậy Ô
Quận Vương căn bản sẽ không dốc lòng bồi dưỡng bọn họ nữa!

Dù sao, ở trong ngàn vạn ức nhân khẩu Giới Hạ, tìm kiếm mười mấy tuyệt thế
thiên tài, tuy rằng không dễ dàng, nhưng cũng không phải khó khăn như tưởng
tượng!

Bọn người Hô Diên Kiêu Dưởng, tất nhiên là vương giả trẻ tuổi do Ô Quận
Vương bồi dưỡng ra, nhưng bối phận của bọn họ, thấp hơn rất nhiều so với Nam
Cung Tử Lăng cùng Tần Lập.

Đây cũng là do Ô Quận Vương cố ý làm ra khi trước, cho nên lúc này bất luận
là Hô Diên Kiêu Dưởng hay Ngọc Châu, hoặc Hạ Văn Vũ cùng Kiền Kính Mạc Bắc, đều
chuyển ánh mắt về phía Nam Cung Tử Lãng.

Tần Lập không có ở đây, Nam Cung Tử Lăng trở thành trung tâm của mấy người
này.

Nam Cung Tử Lăng chậm rãi lắc đầu với thành viên Vương tộc Ngũ Địa kia,
cười cười xin lỗi, nói:

- Thật xin lỗi, chúng ta vừa đi đến thế giới này, cũng không quen thuộc nơi
này. Ý tốt của các hạ, chúng ta xin nhận, nếu như sau này chúng ta muốn lựa
chọn gia nhập một thế lực, nhất định sẽ ưu tiên suy nghĩ tới Vương tộc Ngũ Địa.

Nam Cung Tử Lăng rất thông minh, hơn nữa tính cách rất ôn nhu. Nếu không,
năm đó Tần Lập diệt Ô Long Sơn nhất mạch, mặc kệ Nam Cung Tử Lăng câm hận Ô
Long Sơn thế nào, đó cũng là gia tộc của nàng, người tính cách cứng rắn một
chút, cũng không thể nào dễ dàng tha thứ cho Tần Lập.

Cho nên, tuy rằng bị một võ giả Giới Hạ cự tuyệt, có chút mất mặt, nhưng
Nam Cung Tử Lăng dung mạo cực đẹp, lại nói chuyện êm tai dễ nghe, vị thành viên
Vương tộc Ngũ Địa này tuy rằng lòng có bất mãn nhưng cũng sẽ không tùy ý đánh
mất phong độ, nào còn là người Vương tộc Ngũ Địa nữa.

Vì vậy cười nói:

- Cũng được, lúc nào cô nương thay đổi chủ ý, có thể mang tín vật này đến
Ngũ Địa tìm ta là được!

Vị thành viên Vương tộc Ngũ Địa này đưa cho Nam Cung Tử Lăng một khối lệnh
bài màu đen, trên lệnh bài điêu khắc Bốn chữ Vương Tộc Ngũ Địa, phía sau là hai
con chân long đen như mực.

Nam Cung Tử Lăng khẽ thi lễ với người thành viên Vương tộc Ngũ Địa này, cảm
tạ đối phương.

- Các ngươi ngốc hay sao? Điều kiện thế
này, các ngươi cũng từ chối?

Có người ở bên cạnh nhìn mấy người Nam Cung
Tử Lăng như kẻ ngu ngốc.

- Đúng vậy! Loại điều kiện này, đặt ở bất
kỳ một chỗ nào trong Cửu Địa, ngay cả đại tộc cũng không có được loại đãi ngộ
này. Các ngươi lại từ chối, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận!

- Ha ha! Trẻ tuổi ngông cuồng mà!

- Trẻ tuổi vô tri!

Rất nhiều người các Địa khác, mắt thấy loại
điều kiện này cũng không chào mời được sáu người thanh niên ưu tú, không nhịn
được bắt đầu trào phúng.

Lúc này, một võ giả nhân loại lên từ Giới
Hạ, gia nhập Tam Địa, đột nhiên lớn tiếng nói:

- Sáu người bọn họ là người đi theo Tần
Lập! Cho nên bọn họ mới từ chối!

Lời vừa nói ra, giống như long trời lở đất,
lập tức nhấc lên một cơn sóng gió động trời!

Gần như tất cả mọi người, ánh mắt nhìn về
phía sáu người đã trở nên có chút khác thường. Trước đó cho rằng sáu người này
đầu óc hỏng rồi, lúc này đều bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ khó trách bọn họ lại
từ chối ưu đãi Ngũ Địa đưa ra, hóa ra bọn họ chính là người đi theo Tần Lập!

Mấy người Hô Diên Kiêu Dưởng cùng Mạc Bắc
đều căm tức nhìn võ giả nhân loại Giới Hạ vạch trần thân phận bọn họ, ghi nhớ
bộ dạng của hắn, quyết định ngày sao tuyệt không buông tha hắn!

Thành viên Vương tộc Ngũ Địa kia chợtp híp
mắt, tuy nhiên tiếp đó, vẻ mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, khẽ giọng nói:

- Người có chí riêng, không thể cưỡng cầu,
cánh cửa Ngũ Địa tùy lúc mở rộng cho các vị!

Thành viên Vương tộcNgũ Địa nói một lời,
lập tức cho rất nhiều người có hảo cảm.

- Không hổ là thành viên Vương tộc, lòng dạ
rộng rãi như thế!

- Đúng vậy, chúng ta thật mặc cảm mà!

- Vương tộc Ngũ Địa, luôn luôn không tranh
với đời, có người nói vương tử Vương tộc Ngũ Địa càng anh tuấn tiêu sái, vô
cùng bất phàm!

Mọi người nhỏ giọng bàn tán.

Lúc này, thành viên Vương tộc Tam Địa vừa
nói hứa cho Nam Cung Tử Lăng chức nữ quan, nhìn sang mấy người Nam Cung Tử Lăng
nhàn nhạt nói:

- Vương tộc Tam Địa ta, muốn mời các vị đi
Tam Địa làm khách!

Nam Cung Tử Lăng nhàn nhạt liếc nhìn người
kia, không thể nhìn ra sâu cạn, có lẽ hắn là một vị Thánh Chủ chẳng qua Thánh
Chủ thì sao nào? Nam Cung Tử Lăng giọng nói nhu hòa, nhưng thái độ hết sức
kiêng quyết từ chối

- Xin lỗi, chúng ta muốn ở lại Nhất Địa một
thời gian.

- Đừng có rượu mời không uống chỉ thích
uống rượu phạt!

Biểu tình thành viên Vương tộc Tam Địa kia
nháy mắt lạnh xuống, vẻ mặt lập tức tràn ra một tia sát cơ.

Lời Nam Cung Tử Lăng tuy rằng không biểu
thị rõ ràng muốn gia nhập Nhất Địa, nhưng nàng nói muốn ở lại Nhất Địa, làm
người đứng đầu Nhất Địa, Thú Vương cũng không thể tùy ý cho ngươi Tam Địa mạnh
mẽ ép bọn họ đi được.

- Ha ha! Vị sứ giả Vương tộc này, có thể
cho bản vương vài phần mặt mũi? Nếu bọn họ muốn ở lại Nhất Địa, vậy để cho bọn
họ ở lại tạm một thời gian, chờ suy nghĩ cẩn thận hướng đi rồi, mới quyết định
tiếp, thế nào?

Vẻ mặt Thú Vương mang theo tươi cười chân
thành, thực lực của hắn cường đại nhất giữa những người này, nhưng hắn thật
không có dũng khí trực tiếp xé rách mặt mũi với người Tam Địa.

- Thú Vương đại nhân nếu như các vị này thề
rằng lưu lại Nhất Địa, gia nhập bộ tộc Thú Vương ngài, ta đây không phản đối.
Chẳng qua hiện tại bọn họ rõ ràng là kiếm cớ, không muốn gia nhập Nhất Địa,
cũng không muốn gia nhập Tam Địa ta. Không phải chúng ta không cho Thú Vương
đại nhân mặt mũi, mà là bọn họ không cho Vương tộc Tam Địa cho chúng ta mặt
mũi!

Thành viên Vương tộc Tam Địa này lớn tiếng
quát:

- Thể diện Vương tộc, nào phải các ngươi có
thể làm nhục? Hỏi các ngươi một câu cuối cùng, có tới Tam Địa ta hay không, nếu
như không, đừng trách ta dùng sức mạnh!

Rất nhiều người nghe lời này, không khỏi
chuyển ánh mắt về phía trận doanh Thất Địa cùng Lục Địa, nơi đó có hai vị Thần
Vương tọa trấn!

Mà Tam Địa kiêu ngạo như vậy, chính là bởi
vì hiện giờ Tam Địa cùng Nhị Địa đã kết thành Liên minh. Đây không phải chỗ
trọng yếu nhất, chỗ trọng yếu nhất là Vương tộc Tam Địa, chính là bàng chi Lâm
thị Thông Thiên Đại Đế!

Gia tộc Lâm thị khổng lồ, mở rộng cảnh
nhánh khắp Cửu Địa, thế lực cực kỳ khổng lồ. Trong đó Vương tộc Tam Địa tính ra
là một chi xuất sắc nhất trong bàng chi Lâm tộc, khống chế được cả một Địa!

Cho nên, người Tam Địa mới kiêu ngạo như
vậy, dù là ở ngay trước mặt Thần Vương Lục Địa Thất Địa, bọn họ cũng dám nói ra
những lời này.

Quả nhiên Thần Vương Lục Địa cùng Thất Địa
đều mắt khép hờ, giống như đang ngủ, một lời không nói.

Thành viên Vương tộc Tam Địa thấy thế, càng
đắc ý vô cùng, híp mắt, lạnh lùng nhìn mấy người Nam Cung Tử Lăng.

Sâu trong mắt Thú Vương hiện lên một tia
giận dữ, trong lòng lại cảm giác vô cùng bi ai. Đổi lại là thời đại bộ tộc Thú
Vương huy hoàng cường thịnh, thành viên Vương tộc Tam Địa làm như thế, hắn đã
sớm đánh một cái tát tới. Nhưng hiện giờ, hắn không thể làm như vậy, vì Nhất
Địa, vì toàn bộ bộ tộc linh thú, hắn phải học được nhẫn nại!

Kỳ thật mọi người ở đây, trong lòng đều rõ
ràng một chuyện. Tam Địa cũng không phải hoàn toàn là coi trọng thiên phú sáu
người này, bọn họ càng coi trọng là Tần Lập phía sau sáu người này!

Chỉ cần giữ lại được bổn nam hai nữ này,
sớm muộn gì Tần Lập sẽ hiện thân! Nếu như ngay cả người truy tùy của mình cũng
không thể bảo vệ, danh tiếng Tần Lập cũng hoàn toàn xong rồi!

Cho nên, mang sáu người này đi, vậy có thể
chiếm được tiên cơ trong lúc tranh đoạt trọng bảo trên người Tần Lập!

CHƯƠNG 806:
CHỈ MÀNH TREO CHUÔNG!

Tần Lập ngồi trên đỉnh núi đá còn giữ lại
địa hình thời đại Hoang cổ, yên lặng suy diễn phương hướng mấy người Nam Cung
Tử Lăng. Truyền thuyết đại thần Hoang cổ, có một vị đại thần là Thần Toán Tử,
một thân quái thuật thiên hạ vô song.

Tần Lập ở trong Hoang cổ thần tàng lĩnh ngộ
được một chút bề ngoài, muốn suy diễn đại vận thiên hạ có chút khó khăn, chẳng
qua muốn tìm vài người trong cùng một thế giới, lại không tính là quá khó.

Chẳng qua trong quá trình Tần Lập suy diễn,
phát hiện một sự thật làm hắn giật mình: Thời gian nơi Thần Vực, phải dài hơn
Giới Hạ rất nhiều.

Tỉ mỉ suy diễn một phen, Tần Lập phát hiện
một năm nơi Thần Vực, dài bằng hai năm ở Giới Hạ.

Tần Lập nghĩ đến nam tử áo xanh kia, trong
lòng không khỏi nghiêm nghị. Như vậy cần thần thông bí thuật thế nào, có thể
biến một thế giới từ xưa vốn là một thể, thay đổi tất cả pháp tắc thời gian
pháp tắc không gian thành như bây giờ, đã trở thành hai thế giới khác biệt về
bản chất rồi đó?

Tần Lập lắc đầu thở dài, không biết mình
phải tu luyện đến khi nào, mới có thể giống như nam tử áo xanh kia, có được
thần thông pháp thuật cường đại như vậy.

Vứt bỏ ý niệm không hiện thực này ra sau
đầu, trong lòng Tần Lập tiếp tục suy diễn. Một lát sau, Tần Lập thở phào một
cái, tìm ra phương hướng cụ thể của mấy người. Tuy nhiên Kết quả suy diễn biểu
hiện, nếu như Tần Lập đi đến đó, sẽ có nguy hiểm. Bằng những gì Tần Lập nắm giữ
được hiện giờ, còn không đủ để suy diễn càng thêm chi tiết.

Ví dụ như trình độ nguy hiểm. Nhưng Tần Lập
lại suy diễn ra, nếu như mình không đi, như vậy sáu người bọn họ nhất định sẽ
có nguy hiểm rất lớn.

Kết quả suy diễn biểu hiện rõ, tình cảnh
sáu người hiện giờ rất là hung hiểm.

Kỳ thật Tần Lập không cần suy diễn cũng có
thể tưởng tượng được, nhất định nơi đó có rất nhiều người đang chờ mình, Bản
thân mình không tới, những võ giả Giới Hạ cùng theo mình tiến vào, nhất định sẽ
có người mật báo, nói ra thân phận thật của sáu người bọn họ.

Nếu như không có ai làm khó bọn họ, vậy mới
là chuyện quái dị.

Tần Lập nghĩ vậy, hít sâu một hơi, trong
khoảng khắc thân thể hắn bộc phát ra một cỗ chiến ý mãnh liệt.

Cỗ chiến ý này, đánh tan toàn bộ khí tức
Hoang cổ không ngừng thổi về phía hắn.

Khí tức Hoang cổ này giống như đứa nhỏ bị
kinh hoàng, bỗng nhiên tránh xa khỏi Tần Lập, cơn gió kia lại không dám thổi về
phía Tần Lập nữa.

Ở giữa khu vực địa hình Hoang cổ không
người, Tần Lập giống như một pho tượng thần linh, khí tức xuyên qua thiên địa,
dẫn tới một tiếng gầm ni trầm thấp từ cực xa. Tiếng gầm này giống như đến từ cổ
đại siêu cấp xa xôi, tản ra oai lực vương giả khủng bố.

Tần Lập giật mình, bỗng nhiên nhớ tới hình
ảnh mình tìm hiểu được trên cánh cửa Thần Miếu, tiếp đó xé mở không gian, bỏ
trốn rất không có hình tượng.

Nếu như Tần Lập không nhớ lầm, thứ vừa gầm
rú khi nảy, dường như chính là thần thú Hoang cổ, tiếng gầm của thần thú Kỳ
Lân.

Có trời mới biết ở khu vực địa hình Hoang
cổ nơi Thần Vực này, thần thú Kỳ Lân sinh hoạt trong hoàn cảnh ác liệt như vậy,
sẽ là cảnh giới gì. Nhưng nghĩ thế nào, hẳn cũng không thể kém hơn mình mới
đúng.

Hơn nữa, hiện giờ chuyện quan trọng nhất
trước mắt là phải dẫn mấy người Nam Cung Tử Lăng đi.

Tần Lập đã suy diễn ra phương hướng cụ thể
của Tử Long cổ Khoáng, quẻ tượng suy diễn biểu hiện đó là một chỗ tràn ngập mơ
hồ hỗn độn, không thể suy diễn ra. Nhưng kết quả quẻ tượng lại chỉ rõ, đó là
một nơi lao vào chỗ chết tìm được ường sống.

Điều này làm cho Tần Lập rất kinh ngạc,
thuật suy diễn của hắn tuy chỉ là gà mờ, nhưng cở sở hắn học được là Hoang cổ
thần tàng, cũng đủ làm cho vô số thuật sư chuyên thuật bói toán phải đỏ mắt.

Hơn nữa, nhiều năm như vậy, Tần Lập tin
tưởng trực giác cùng vận số của mình, cách nói người ứng vận cũng không phải
khi không mà nói tới, mà là lời tiên đoán xa xưa truyền xuống.

Tử Long Cổ Khoáng đối với người khác mà
nói, rất có thể là vùng đất chết, nhưng đối với bản thân mình mà nói, rất có
thể là chỗ căn bản cho hắn đặt chân nơi Thần Vực.

Tần Lập còn cần xác định một điểm, đó chính
là trong tràng cảnh hắn liều mạng ghi nhớ, có Tử Long Cổ Khoáng hay không.

Nếu như thật là có, vậy bất luận thế nào
thì Tần Lập cũng phải tiến vào tìm Thần Nguyên.

Hiện nay, chỉ có Thần Nguyên mới có thể làm
cho hắn cũng mấy người Nam Cung Tử Lăng nhanh chóng tăng lên thực lực.

Tần Lập tiện tay xé mở không gian, hắn phát
hiện vẫn là thiên địa nơi Thần Vực kiên cố. Bằng thực lực Thánh Chủ đỉnh cấp
của hắn hiện giờ, dù là bộc phát ra toàn bộ thực lực, cũng sẽ không khiến cho
phép tắc vùng thiên địa này có một chút phản ứng.

Loại cảm giác này, như cá gặp nước.

Ởgần truyền tống trận Nhất Địa, là một mảnh
đất rộng trống trãi, còn bảo lưu một chút vết tích thời đại Hoang cổ, nhưng
cũng đã không còn nhiều lắm. Mặt đất sinh trưởng đầy cỏ dại thấp bé, rất là
bằng phẳng.

Bốn người Hô Diên Kiêu Dưởng, Hạ Văn Vũ,
Kiền Kính cùng Mạc Bắc bảo hộ Nam Cung Tử Lăng cùng Ngọc Châu ở giữa, bốn người
đều tự chia một hướng.

Hô Diên Kiêu Dưởng thu hồi biểu tình bất
cần đời, vẻ mặt nghiêm túc lấy ra cổ Chuông Hoang cổ, trôi nổi trên đầu, tản ra
khí tức trấn áp cường đại.

Thanh kiếm nhỏ xanh lục được Hạ Văn Vũ ôn
dưỡng ở tinh thần thức hải chỗ mi tâm, cũng đã làm xong chuẩn bị vạn toàn, tùy
lúc có thể ra tay.

Kiền Kính vẻ mặt lạnh lùng, cầm trong tay
một thanh chiến đao dài, lưỡi đao vô cùng sắc bén, lóe ra hàn quang.

Mạc Bắc đặt cây lang nha bổng trên mặt đất,
ánh mắt lạnh lùng, đối mặt với đối thủ mạnh hơn bọn họ, khinh thường mặc kệ.

Nam Cung Tử Lăng bị vây ở giữa, nhỏNgọc
Châu bên cạnh:

- Đợi bọn họ đánh lên, muội cố gắng tìm cơ
hội bỏ chạy đi tìm Tần Lập, cũng chỉ có đệ ấy mới có thể chân chính giúp được
chúng ta.

Ngọc Châu giọng nói lạnh lùng như trước,
nói:

- Tỷ yên tâm, muội biết nên làm thế nào.

Ngọc Châu rất ít nói, nhưng nhân phẩm vô
cùng tốt, thuộc về loại nữ tử ngoài lạnh trong nóng, bất luận nàng tốt với
ngươi cỡ nào, đều rất khó biểu hiện ra ngoài mặt.

Hạ Văn Vũ phe phẩy chiếc quạt chế tạo bằng
kim tinh, một thân khí độ hoàng gia không kém bất Kỳ Vương tộc nào, truyền âm
cho Nam Cung Tử Lăng nói:

- Tử Lăng tỷ, đừng chỉ để cho Ngọc Châu
chạy đi, lát nữa tỷ cũng chạy đi. Bốn người chúng ta cản ở đây, thật sự không
được, chúng ta liên tuyên bố gia nhập Ngũ Địa, để Ngũ Địa cùng Tam Địa tranh
nhau là được.

Trên bối phận Nam Cung Tử Lăng cao hơn bọn
họ nhiều, nhưng mọi người đều là thanh niên, nếu để bọn họ gọi nàng tổ cô cô
hay nải nải gì đó, nàng cũng không muốn nghe. Cho nên, mọi người đều gọi nàng
là tỷ.

Nam Cung Tử Lăng cau mày, nàng rất lo lắng.
Ngũ Địa cũng sẽ không vì mấy người bọn họ mà phát sinh xung đột với Tam Địa,
nhìn bộ dạng Tam Địa kiêu ngạo hổng hách, rõ ràng có chỗ dựa.

Hiện tại Nam Cung Tử Lăng càng lo lắng Tần
Lập đột nhiên tìm tới. Nàng sẽ không tin Tần Lập xảy ra chuyện gì, tuy rằng
tinh không cổ lộ trọng lực kinh người, nhưng bọn họ còn có thể đi ra nguyên vẹn
không có chuyện gì, Tần Lập sẽ không có đạo lý xảy ra chuyện được.

Tình huống hiện giờ, bọn họ coi như thất
bại, cùng lắm thì đi theo người Tam Địa là được. Tin rằng người Tam Địa cũng
không dám dễ giết bọn họ.

Ngược lại khi đó tự nhiên Tần Lập sẽ tìm cơ
hội cứu bọn họ. Nếu như Tần Lập xuất hiện vào lúc này, vậy thì vấn đề sẽ nghiêm
trọng, dù là những người Tam Địa không phải là đối thủ của Tần Lập, nhưng còn
có hai vị Thần Vương Lục Địa Thất Địa kia kìa!

Thần Vương, hiện giờ Tần Lập không có khả
năng chống lại được, có trời mới biết sau khi bọn họ nhìn thấy Tần Lập, có thể
ra tay hay không, Nam Cung Tử Lăng không chút nào muốn nghĩ tới đánh cược
chuyện này.

Cho nên, nàng không chút hy vọng Tần Lập
xuất hiện bây giờ.

- CThành viên Vương tộc Tam Địa miệng phát
ra mấy tiếng cười lạnh khinh thường, nhìn bốn phía nói:

- Chậc chậc, xem ra Tiểu tử Tần Lập này
không có lá gan đi ra, ngược lại có mấy thủ hạ không tệ, lá gan lớn không đo
nổi.

Nói rồi, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bắn ra
hai đạo quang mang lạnh lẽo:

- Các ngươi thật cho rằng đây là Giới Hạ
sao? Mấy con cá nhỏ các ngươi, còn chưa đủ một mình ta thu dọn nữa.

Thành viên Vương tộc Tam Địa nói lời này,
làm cho rất nhiều võ giả nhân loại Giới Hạ sắc mặt đều trở nên rất khó coi. Mặc
dù thực lực của bọn họ không bằng những Thánh Chủ nơi Thần Vực, nhưng ở Giới Hạ
đều là hùng chủ một phương, coi như là các hoá thạch sống lánh đời không ra lúc
này cũng cảm thấy hết sức khó coi.

Hô Diên Kiêu Dưởng nhìn võ giả Giới Hạ vạch
ra thân phận bọn họ trước đó, gia nhập vào Tam Địa, đó là một lão tổ đại gia
tộc phát triển mạnh ở Đông Hoang, năm nay cũng có hơn bảy ngàn tuổi.

Lúc Tần Lập xưng hùng Giới Hạ, cho đến giờ
người này vẫn không biểu hiện ra bất kỳ điều gì khác thường, không ngờ tới
nương theo gió Tần Lập, vừa mới đến được nơi Thần Vực. Vốn những người không
nhìn Tần Lập vừa mắt, cũng không bán đứng Tần Lập, hắn lại đứng ra đầu tiên
vạch trần thân phận bọn họ.

Hô Diên Kiêu Dưởng chỉ vào người kia, lạnh
lùng nói:

- Người... đáng chết!

Võ giả Giới Hạ kia cười lạnh mấy tiếng, che
giấu mình mất mặt, nói:

- Tần Lập ở Giới Hạ kiêu ngạo ngang ngược,
ngươi hỏi xem những võ giả này, người nào không chán ghét hắn? Ta vạch trần
thân phận các ngươi thì thế nào? Mỗi người vì chủ, ta không cảm thấy mình làm
sai điều gì. Ngược lại chủ tử của các ngươi, lại không dám lộ mặt, dùng bí
thuật bỏ chạy. Ha ha, hắn đã không để ý tới sống chết của các ngươi, các ngươi
cần gì phải bán mạng vì hắn chứ?

- Ngươi thối lắm!

Mạc Bắc lạnh lùng nói, trực tiếp cắt dứt
lời lão già này, vẻ mặt khinh thường nói:

- Sói đi ngoài trời ăn thịt, chó đi ngoài
trời ăn phân. Con chó như ngươời, đi đến đâu cũng chỉ là hạng ăn phân thôi!

- Tiểu nghiệt súc, ngươi đám mắng ta?

Trên người lão già này lập tức bùng nổ một
cỗ khí thế hết sức cường đại, một thân thực lựcthắng cấp đến nửa bước Thánh
Chủ.

Lão chỉ vào Mạc Bắc mắng:

- Tiểu nghiệt súc, ngươi có đám đánh cùng
ta một trận?

- Võ giả Giới Hạ này cũng có vài phần thực
lực, xem ra không thể so kém người thanh niên kia.

- Đúng vậy, ở Giới Hạ có thể tu luyện đến
cảnh giới nửa bước Thánh Chủ đã là khó lường rồi, người này cũng không tính là
hoàn toàn không có sở trường.

- Chẳng qua, nhân phẩm người này... Ha ha
ha ha!

Đám người nơi Thần Vực nhỏ tiếng xôn xao,
cũng không cấm kỵ gì. Nghe vào trong tay lão già vạch trần thân phận mấy người
Nam Cung Tử Lăng, càng làm trong lòng lão phẫn nộ... Lão không dám nổi giận với
những người nơi Thần Vực, nhưng lại không chút e sợ mấy người Hô Diên Kiêu
Dưởng.

Cái gì vương giả trẻ tuổi, có lợi hại thế
nào thì cũng là người thanh niên, nửa bước Thánh Chủ thì sao chứ? Cũng không
phải Thánh Chủ chân chính, thật sự đánh lên, bằng vào kinh nghiệm, lão cũng có
đủ lòng tin chém giết tên dã nhân khó coi này.

- Lão ăn mày, muốn đánh thì đánh, lão cho
là gia gia sợ lão phải không? Tới đây, liếm cây gậy lớn của gia gia xem nào!

Mạc Bắc Nói rồi, trực tiếp nhấc cây Lang
Nha Bổng to lớn, bám theo tiếng gió rít thê lương, hung hăng đập về phía lão
già này... 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3