Mộng đẹp Tuyền Cơ - Chương 012 - 013

Chương 12: Chọc đến “thứ dữ”

Nhìn thấy tên tặc nhân kia đang khống chế con tin, Vân Ca
thầm rên một tiếng khổ sở, tro nhang vô hại, ngộ nhỡ chọi lư hương trúng nhầm
con tin thì thật là tai họa.

“Ngươi có chạy đằng trời.”

Tặc nhân đột ngột nghe giọng nói, giật mình ngẩng đầu lên
nhìn, trông thấy một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, trang phục lại hớ hênh khêu gợi
đứng ngay trong tầm mắt mình, nhất thời bị hớp mất hồn, ngẩn người đần độn.

Chiêu này của Vân Ca thật sự có tác dụng, lợi dụng khoảnh
khắc gã ta đần người, Vân Ca ngay lập tức dùng sức chọi cái lư hương về phía gã,
rồi nàng cũng nín thở nhắm mắt lại.

Tên tặc nhân muốn nhảy lùi lại né, nhưng bị nữ con tin kia
làm vướng víu, khoảng cách của Vân Ca lại quá gần, nên gã lãnh đủ, mắt mũi lập
tức bị tro làm cho tèm nhèm không mở ra được, lo sợ Vân Ca còn có trợ thủ, gã
co chân bỏ của chạy lấy người, không bắt theo con tin mà cũng không màng tới
đồng bọn của mình.

Vân Ca mừng rỡ, bước tới dìu nữ nhân kia cùng bỏ chạy.

Chạy được một đoạn, đã gặp vệ binh cứu viện cũng đang chạy
tới, Vân Ca thở một hơi dài nhẹ nhõm, xém chút chết, cũng may không có việc gì.

Nữ nhân được cứu cũng là một trong những cô nương trong viện,
tên là Yến Yến. Lúc vô tình đi ngang qua hòn non bộ bị tặc nhân kéo vào khống
chế, cũng may được Vân Ca phát hiện kịp thời, nhưng nàng ta cũng bị một trận sợ
mất cả hồn vía, mắt lại bị tèm nhèm tro, nàng ta hoảng loạn quá ôm siết lấy Vân
Ca mà khóc bù lu bù loa.

Trương mẫu lúc này cũng đã chạy tới, thấy hai nữ nhân này tuy
bị hoảng hốt, không tính bị trầy trụa sơ sơ, thì cũng không có gì đáng ngại, nên
cũng yên tâm phần nào.

Khó có dịp được ra ngoài, lại xảy ra chuyện không may này, các
cô nương, nhất là Vân Ca xảy ra tổn thất gì, bà làm sao có thể yên lòng.

Buổi chiều sau khi dàn xếp ổn thỏa các cô nương xong, Trương
mẫu đi tìm ông chồng bàn bạc về những gì đã xảy ra hôm nay.

“Tặc nhân kia đã bị giải đi quan phủ, theo điều tra, hắn là
tặc nhân lần trước tấn công trang viện chạy thoát được, lần này là để trả thù, không
còn lý do nào nữa. Ta đã cho tăng cường phòng vệ, kiểm tra nghiêm ngặt những
người không rõ lai lịch. Cũng may lúc bình thường các cô nương cũng không
thường ra ngoài, sau này nàng có đi ra ngoài mua đồ này nọ, nhớ đem theo thị vệ
đi cùng.” Triệu tổng quản cau mày, dịu dàng an ủi bà vợ.

Trương mẫu cười cười nhìn chồng:

“Đối với thiếp, vài tên tiểu tặc này ăn nhằm gì chứ, theo
Vương gia đã lâu, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua chứ, thiếp đang nghĩ tới
Vân Ca, càng lúc càng không hiểu nổi cô nương này.”

“Đúng vậy, rõ ràng không có tí võ công nào, nhưng lại to gan
đối đầu với tặc nhân, thật quá táo bạo. Ta thật không hiểu môi trường nào lại
bồi dưỡng ra được một nữ nhân như vậy.”

“Cái gì táo bạo chứ, là dũng cảm mới đúng, rất cam đảm và mưu
trí.”

Trương mẫu trừng mắt đáp trả ông chồng, thật sự bây giờ bà
rất có ấn tượng với mưu trí của Vân Ca. Những cô nương bình thường khi gặp phải
chuyện như vậy, biết chạy đi báo tin đã là giỏi rồi, còn Vân Ca, không những
biết cử người đi cầu cứu viện, còn gan dạ ở lại cứu người. Nếu lúc đó, hai cô
nương cùng chạy đi cầu cứu, không chừng Yến Yến không những đã bị làm nhục, mà
tính mạng e cũng không còn, chứ đừng nói chỉ bị kinh sợ đơn giản như vậy.

Nếu Vân Ca mà nghe được những lời Trương mẫu ca tụng nàng, chắc
cũng không khỏi đỏ mặt xấu hổ, bởi vì những gì mà nàng đã làm ngày hôm nay, đều
bắt chước theo phim kiếm hiệp mà thôi, những thứ thoạt nhìn có vẻ vô hại như là
ghế xếp, bình hoa, tro nhang... đều là những thứ “vũ khí mang tính sát thương”
lợi hại nhất mà người giang hồ hay xài tới.

Lần này sở dĩ Vân Ca thành công, một phần cùng nhờ may mắn, phần
còn lại là vì tên tặc nhân này chỉ là một gã thô kệch, võ công tồi tàn mà thôi.

Nhưng trong thế giới này, những hành vi của Vân Ca rất dễ làm
người ta nảy sinh nghi ngờ.

“Một con cờ của phú thương bình thường không tài nào có được
sự dũng cảm và mưu trí hơn người như vậy, càng không biết gánh vác công việc
nội viện học sĩ, nếu Tô phú thương biết được mình đã đem tặng cho Vương gia một
nhân tài như vậy, phỏng chừng sẽ tiếc đến xanh ruột luôn.” Triệu An cười cười
nói.

“Vương gia không phải đã phái người đi thăm dò lai lịch Vân
Ca sao? Có lẽ sẽ nhanh có kết quả thôi.”

“À, Vương gia... vài ngày nữa Vương gia sẽ đến.”

“Sao?”

“Ta nghĩ lần này Vương gia đến là vì Vân Ca, chỉ sợ cho dù
lai lịch Vân Ca thế nào, ông ta cũng nhất định đem nàng mang về Vương phủ.”

Trương mẫu nghe xong, cảm thấy rất vui mừng cho Vân Ca, đồng
thời cũng có chút không đành lòng.

Triệu tổng quản hiểu rõ tâm tư của vợ, nhẹ nhàng an ủi:

“Ta biết nàng rất quý các cô nương, nhưng danh phận của bọn
họ... sớm hay muộn thì cũng phải ra đi. Nếu nàng muốn lưu lại bọn họ, hãy thử
tìm những thị vệ nào thích hợp, rồi giới thiệu cho bọn họ, cũng là để giúp cho
bọn họ được yên ổn.”

Trương mẫu nghe như vậy, mỉm cười gật đầu.

***

Triệu Kiến Thận gặp lại Vân Ca một lần nữa, cũng là trong lúc
nàng ta đang say ngủ, chỉ là không phải ngủ ở trong phòng nàng, mà là đang ngủ
trên cái ghế dài trong thư phòng.

Triệu Kiến Thận và Trương Kiều Dư đến tiền trang vào đầu buổi
chiều ngày mùng mười, không kinh động một ai, bọn họ theo Triệu tổng quản dẫn
đường đi thẳng tới thư phòng, định làm cho Vân Ca “ngạc nhiên mừng rỡ” một phen.

Triệu Kiến Thận không biết như thế nào diễn tả được tâm trạng
của mình lúc này, là loại cảm giác háo hức mong chờ, đã lâu rồi hắn không có
cái cảm giác này, bây giờ đã xuất hiện vài lần, tất cả chỉ vì người nữ nhân tên
Vân Ca này. Nếu bây giờ nàng ta đột ngột thấy hắn, phản ứng của nàng ta sẽ như
thế nào nhỉ?

Ba gã nam nhân đã đi đến trước cửa thư phòng, Triệu An đang
định hô to lên cho Vân Ca ra tiếp đón Vương gia, nhưng Triệu Kiến Thận đột
nhiên phất tay ra dấu ý bảo hắn đừng lên tiếng, Triệu An và Trương Kiều Dư đưa
mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.

Triệu Kiến Thận cau mày tập trung lắng nghe, một lần nữa xác
định hắn không có nghe lầm, trong thư phòng thật sự truyền ra hơi thở đều đặn, rõ
ràng có người đang ngủ, người đó chính là Vân Ca.

Trương lão đầu và Triệu An công lực không thâm hậu như Triệu
Kiến Thận, lúc này cũng đã tập trung lắng nghe và đã phát hiện được sự việc, Triệu
tổng quản muốn bào chữa cho Vân Ca, nhưng không biết làm thế nào mở miệng.

Triệu Kiến Thận khoát tay ra hiệu cho bọn họ đứng yên đó, tự
mình nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào thư phòng, trên cái ghế dài kia, là người nữ nhân
đã không ngừng xuất hiện trong các giấc mộng của hắn.

Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra từ tấm mền mỏng, rõ ràng
cảm nhận được trái tim mình đang hối hả đập một cách điên cuồng, hắn cố gắng
kiềm chế lại cái khát vọng muốn nuốt tươi nàng ngay.

Ôm lấy nàng, vuốt ve nàng, thậm chí là hôn nàng nữa, sau này
có thiếu gì cơ hội. Triệu Kiến Thận âm thầm an ủi mình, đi đến nhìn đống sách
trên bàn, xem thử nàng đã dựa vào cái gì mà lại yên tâm ngủ thẳng cẳng thế kia.
Ngay cả gối kê đầu cũng đã chuẩn bị, chắc chắn chuyện nàng ngủ trong thư phòng
không chỉ có một lần, mà là rất nhiều lần rồi.

Chương 13: Muốn làm chuyện lớn thì cần gì? Tài năng

Đống sách nằm rất gọn gàng trên bàn, kế bên là một quyển tập
trắng tinh, chưa có một chữ nào, bên cạnh nữa là cây bút lông nằm vắt ngang
trên bình mực khô ráo, rõ ràng là tất cả những thứ đó chưa hề được động đến.

Đột nhiên, trong lòng Triệu Kiến Thận nảy ra vô số ý tưởng, nhưng
rồi lại bác bỏ ngay.

Bên ngoài, Triệu An nóng ruột chờ đợi, Trương lão đầu vẫn là
bộ dạng âm hiểm hả hê, Triệu Kiến Thận khi trở ra không nói năng gì, khoát tay
ra dấu bảo hai người bọn họ đi theo hắn về phòng.

“Triệu An, việc hôm nay ngươi định giải thích thế nào?” Triệu
Kiến Thận hỏi thẳng thuộc hạ.

“Có lẽ là Vân Ca quá mệt mỏi nên như vậy, từ nào đến giờ nàng
ta chưa hề nghỉ làm một ngày nào.”

Triệu tổng quản cũng bất lực không biết làm thế nào để biện
hộ cho Vân Ca. Ai mà biết Vân Ca lại như vậy, chuyện này giống như tát một cái
vào mồm của Triệu đại Vương gia vậy. Tuy Vương gia đối xử bao dung với thuộc hạ,
nhưng hắn ta không chịu được việc biếng nhác trong công việc.

“Vậy ngươi nói, chỉ là trùng hợp?”

“Có lẽ vậy...”

Kể từ khi Vân Ca bắt đầu công việc, Triệu tổng quản đã không
đến thư phòng, Vân Ca làm việc như thế nào, hắn thật sự không biết.

Trương lão đầu nhận được ánh mắt cầu cứu của con rể, quay lại
nhìn Triệu Kiến Thận cười nói:

“Vân Ca là nữ nhân của Vương gia, Triệu An làm sao dám nhìn
chằm chằm mỗi ngày? Cho dù là Vương gia không bận tâm chuyện này, con gái của
ta cũng sẽ dùng gia pháp mà trị hắn.”

Triệu Kiến Thận liếc mắt bực bội nhìn Trương lão đầu, nói:

“Đừng tiết lộ với ai chuyện ta đến đây. Buổi tối Triệu An
ngươi phải kiểm tra xem Vân Ca có hoàn thành nhiệm vụ không, nếu không sẽ luận
tội xử phạt.”

Triệu tổng quản lo lắng:

“Vương gia, xin hãy nương tay với Vân Ca...”

Trương lão kéo tay hắn lại, mỉm cười nói:

“Vương gia không đau lòng, ngươi bận tâm làm gì? Đi với ta, đến
gặp Bình nhi.”

Bình nhi chính là biệt danh của Trương mẫu.

Sau khi bọn họ rời đi, Triệu Kiến Thận nhàn nhã đứng dậy, trở
lại thư phòng, nhưng không vào, mà lại vòng ra đằng sau, chỗ chứa các sách vở
tạp nham, kéo ghế ngồi xuống. Mặc dù ngồi đây sẽ không thấy được người nữ nhân
kia, nhưng nhất cử nhất động của nàng ta sẽ không thoát khỏi đôi tai cực thính
của hắn, hắn có cảm giác, hôm nay sẽ phát hiện được bí mật thú vị của nữ nhân
kia.

Thật ra chỉ cần phái một tên do thám đến theo dõi, là hắn có
thể biết được mọi hành động của Vân Ca, nhưng có một cái gì đó không thể hiểu
được rất mạnh mẽ thôi thúc, nên hắn quyết định tự mình đến.

Quá trình chờ đợi thật sự nhàm chán, chỉ là Triệu Kiến Thận
lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng của Vân Ca, cảm thấy trong lòng mình thật tĩnh lặng,
dường như có ý nghĩ muốn cùng nàng nhập mộng...

Ánh chiều nhập nhoạng, cuối cùng cũng nghe được âm thanh nữ
nhân kia tỉnh ngủ đứng dậy.

Tiếng chân Vân Ca rất nhẹ nhàng, đi đến bên bàn đẩy ghế ngồi
xuống, mài mực, mở sổ ra, chép lia chép lịa. Tốc độ viết cực nhanh, như thể
không cần suy nghĩ, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nàng ta lười biếng ngáp...

Ánh sáng mặt trời dần dần biến mất, thì âm thanh viết sột sột
ngừng lại, nghe tiếng nàng ta đứng lên, hình như vươn tay duỗi chân một chút, sau
đó là âm thanh sổ sách được sắp xếp, phân loại, sau đó âm thanh mở cửa rồi đóng
cửa, tiếng bước chân Vân Ca từ từ đi xa.

Triệu Kiến Thận lặng lẽ nghe, sắc mặt biến đổi từ cực kỳ kinh
ngạc đến vẻ thâm trầm, rồi một tia cười lạnh lẽo xuất hiện ở góc môi.

Khi trở về phòng, lão Trương và Triệu An đang ngồi xem xét
quyển sổ mà Vân Ca thông qua Trương mẫu dâng lên, vẻ mặt kinh ngạc.

“Thế nào?” Triệu Kiến Thận hỏi.

“Toàn bộ đã tính xong hết, hơn nữa lão phu không có phát hiện
chỗ nào sai sót cả.”

Khả năng tính toán sổ sách của Trương mẫu là do Trương lão
đầu dạy dỗ, tuy tốc độ tính toán không nhanh nhẹn như Vân Ca, nhưng khả năng
của ông ta cũng thuộc hàng cao thủ.

Ông ta đã kiểm tra kỹ càng, thật sự là tất cả những con số
đều rất chính xác.

“Thật sự khả năng của Vân Ca cao siêu như vậy? Chỉ cần một
buổi chiều là có thể tính xong nhiều chương mục như vậy?”

Triệu tổng quản cảm thấy rất khó tin. Trương nhạc phụ có lẽ
còn được, còn một nữ nhân nhỏ bé như Vân Ca...

“Không phải là một buổi chiều, chỉ là nửa giờ thôi.” Triệu
Kiến Thận phun ra thêm một tin tức chấn động.

Trương lão đầu đột ngột đứng dậy, cúi người hành lễ với Triệu
Kiến Thận, vui vẻ nói:

“Chúc mừng Vương gia được của quý.”

Triệu Kiến Thận mỉm cười.

Không ai hiểu rõ tham vọng của Triệu Kiến Thận bằng Trương
lão, và cũng hiểu rõ nếu muốn thực hiện được kế hoạch của bọn họ, thì cần rất
nhiều nhân tài. Vương gia đã lệnh cho lão tìm kiếm một “Thần tính toán”, để chiêu
mộ về dưới trướng, đáng tiếc chưa tìm được. Nhưng thật không ngờ trong hậu viện,
lại phát hiện được một người - khả năng cũng không thua gì “Thần” cả, thật sự
là một sự ngạc nhiên kỳ thú.

Vân Ca còn chưa biết bí mật của mình đã bị phát giác, nàng vô
tư tung tăng đi đến tiểu viện của Yến Yến cô nương học cầm.

Từ lúc Yến Yến được Vân Ca cứu, đã xem nàng là một đại ân
nhân, Yến Yến vốn là cao thủ về cầm, biết Vân Ca muốn học, đã hết sức tận tình
chỉ dẫn cho Vân Ca.

Cây đàn ở thế giới này giống y như trong hình thời xưa, cũng
không khó học lắm, mỗi ngày Vân Ca đều dành chút thời giờ tới ôn ôn luyện luyện,
học được vài ngày, tuy cách đàn còn hơi khựng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi
là đã thành âm điệu.

Hôm nay đang được Yến Yến chỉ dẫn, đột nhiên Trương mẫu đến
gõ cửa tìm Vân Ca, bảo nàng phải đi theo bà ta, mặc dù là không hiểu là có
chuyện gì, nhưng Vân Ca cũng đứng dậy đi theo Trương mẫu, dù sao bà ta cũng sẽ
không đem nàng bán đi.

Sắc mặt Trương mẫu rất quái lạ, ánh mắt trân trân nhìn Vân Ca
làm cho nàng cảm thấy hình như đầu mình đã nở bự ra, trên mặt mọc ra đầy những
con vật quái dị, nhưng cũng có chút sắc giận dữ trong ánh nhìn của bà ta, làm
nàng không hiểu lý do tại sao.

Con đường dẫn đến Nam tiểu viện, đi qua con đường rải sỏi uốn
lượn quanh co, đi đến một căn phòng to rộng, Trương mẫu dừng lại ở trước cửa, lạnh
lùng nói:

“Cô nương tự mình vào đi, Vương gia đang chờ bên trong.”

“Sao? Vương gia? Sao ông ta lại đến?” Vẻ mặt Vân Ca đích thực
ngạc nhiên sửng sốt, nhưng không có tí xíu vui sướng nào.

“Cô nương tính toán thần thông quảng đại, chuyện Vương gia
giá lâm có gì lạ đâu mà ngạc nhiên chứ?” Giọng Trương mẫu càng lạnh lẽo hơn.

Vân Ca ngẩn người, nhìn thấy Trương mẫu quay người bỏ đi, không
nhịn được bèn chụp lấy ống tay áo của Trương mẫu, hỏi:

“Hình như Trương mẫu đang giận ta, tại sao vậy?”

Trương mẫu nghi hoặc quay đầu lại nhìn bộ dạng ủ rũ của nàng
ta, thở dài nói:

“Là ta nhiều chuyện, thật ra chuyện cô nương tính toán giỏi
là một việc tốt, tại sao lại giấu giếm?”