Chuyện xứ Lang Biang (Tập 1) - Chương 08 phần 1
Chương 8: Tam phù thủy
Phòng tắm của Nguyên và
Kăply nằm ở đằng sau bức vách đính tấm gương đồng. Nước phun ra từ chiếc vòi có
hình mõm ngựa gắn trên cao. Thoạt đầu Nguyên và Kăply không dám lại gần, chúng
thấy vòi nước phun ra từ cái mõm ngựa ngó thiệt kinh dị và chúng cảm thấy rờn
rợn. Nhưng sự ngứa ngáy của mấy ngày liền không tắm rửa cuối cùng đã giúp chúng
liều mạng đứng dưới vòi nước và chúng chẳng thấy chuyện gì khủng khiếp trút lên
đầu ngoài cái chuyện thoải mái, mát mẻ quá sức.
Nếu có thể kể là chuyện khủng khiếp thì chuyện
đó chỉ xảy ra lúc Kăply mở tủ quần áo. Con số 27 sáng lấp lánh trên vách tủ
khiến nó hoảng vía giật lùi ra sau và giẫm lên chân Nguyên một cú như trời
giáng khiến thằng này la chói lói:
- Ui da! Gãy chân tao rồi!
Kăply quay lại, mặt tái mét:
- Con số... con số...
Nguyên nhăn nhó nhìn vô tủ, làu bàu:
- Mặc xác nó. Làm gì mà mày són ra quần thế.
Kăply lúng túng phân trần:
- Làm sao mà tao...
Nguyên không để bạn nói hết câu. Nó hừ mũi, xô
Kăply sang một bên để thò đầu vô cái tủ rút quần áo trên mắc:
- Con số 27 đâu biết cắn. Hơn nữa, nó sẽ xuất
hiện là điều tụi mình đã liệu trước kia rồi mà.
Nhìn Nguyên tỉnh queo xỏ chân vô ống quần, Kăply
thấy mình thiệt là đáng cười nhạo hết sức. Nó lặng lẽ lấy quần áo tròng vô
người, cố tạo ra thật nhiều tiếng sột soạt để chứng tỏ ta đây chỉ giỡn chơi
thôi chứ thiệt ra đâu có ngán.
Khi Nguyên và Kăply sạch sẽ, tinh tươm bước ra
khỏi phòng tắm đã thấy Êmê và K’Tub ngồi đợi sẵn trên giường.
Vừa thấy tụi nó ló mặt ra, K’Tub đã bật ngay
dậy, mặt tươi hơn hớn:
- Anh K’Brăk, anh K’Brêt! Lẹ lên!
- Gì thế K’Tub! - Kăply giương mắt nhìn thằng
nhóc.
Êmê vừa nói vừa đứng dậy theo:
- Hai anh đi theo tụi em ngay bây giờ!
Nguyên ngạc nhiên:
- Đi đâu?
- Ra đằng sau đồi! - Êmê long lanh mắt. - Suku
và Păng Ting đang đợi tụi mình ở đó.
K’Tub giải thích bằng một giọng rất chi là
phấn khích:
- Chị Păng Ting đã đồng ý liên lạc với bọn Tam
phù thủy rồi.
Bọn trẻ nối đuôi đi xuyên qua dãy hành lang
lạnh ngắt, lần xuống cầu thang xoắn và háo hức tuôn ra ngoài bằng cổng sau khu
vườn.
Thấy thằng Đam Pao đứng trong bếp trố mắt nhìn
theo, K’Tub đưa ngón tay lên miệng suỵt khẽ:
- Ba tao có hỏi thì mày nhớ nói không nhìn
thấy tụi tao nha Đam Pao.
- Không được! - Đam Pao đáp bằng giọng lo
lắng.
- Cái gì không được! - Phản ứng của thằng Đam
Pao làm K’Tub sa sầm mặt. - Hổng lẽ mày định tố cáo tụi tao?
Đam Pao rụt rè chỉ tay ra sau vườn:
- Các anh chị không nên đi về phía đó.
K’Tub ngẩn người, chưa hiểu ý thằng Đam Pao
nói thế là có ý gì thì Êmê đã quay lại mỉm cười:
- Em yên tâm đi, Đam Pao. Bọn chị không định
xông vô nhà của Đại pháp sư Mackeno đâu.
- Ờ, ờ! - K’Tub toét miệng cười. - Hóa ra là
mày lo cho tụi tao đấy? Mày lo xa quá đấy, Đam Pao. Tụi tao chỉ đi dạo mát thôi
mà.
Đúng là thằng Đam Pao chỉ lo mỗi chuyện đó
thôi. Nghe Êmê và K’Tub nói vậy, nó chẳng thốt thêm một tiếng nào, quay lưng bỏ
vô bếp. Căn nhà của Đại tiên ông Mackeno nằm gần như ngay trên đỉnh đồi, sát
rạt tòa lâu đài K’Rahlan. Bọn trẻ đi chưa tươm một giọt mồ hôi nào đã thấy một
hàng rào cọc hình tròn bao quanh một khu vườn nhỏ, chính giữa là căn nhà sàn
bằng gỗ với những chiếc cột xiêu vẹo chống phía dưới, mái lợp một thứ gì giống
như cỏ tranh - thứ cỏ tranh xác xơ đến dân làng Ke cũng không thèm xài, phải
nói là đơn sơ xập xệ hết biết so với tăm tiếng lừng lẫy của Đại pháp sư kiệt
xuất nhất trong lịch sử xứ Lang Biang.
Êmê và K’Tub chưa kịp giới thiệu, Kăply đã
ngứa miệng:
- Nhà của Đại pháp sư Mackeno đấy hở K’Tub?
- Ừ.
K’Tub thờ ơ đáp, cứ theo cái kiểu nói năng cụt
ngủn của nó có thể thấy nó chưa hết bất bình với ngài Mackeno.
Kăply phớt lờ thái độ của K’Tub, lại hỏi:
- Hàng rào kín mít không có cửa nẻo thế kia, làm
sao ngài ra vào được hả?
- Ngôi nhà này đã bị ếm bùa, không ai có thể
đột nhập được, anh K’Brêt à! - Êmê từ tốn giải giảng. - Nhưng ngài Mackeno thì
tất nhiên có thừa tài phép để ra vào như ý muốn. Chỉ có điều... hình như ngài
chưa bao giờ có ý định muốn bước ra khỏi nhà.
Kăply nghe thấy giọng K’Tub làu bàu bên tai
bằng cái giọng cố để Êmê đừng nghe thấy:
- Có khi ổng ngủm củ tỏi từ đời nào rồi cũng
nên.
Tự nhiên Kăply cảm thấy óc tò mò của mình bị
kích thích quá sức. Nó không thể hình dung được có một người ở ru rú trong căn
nhà hoang lạnh lẽo hết năm này qua năm khác, y chang như trong một nấm mồ. Dẫu
Đại tiên ông Mackeno không thèm nhúng tay vào sự đời thì ít ra ngài cũng phải
đi ra ngoài dạo mát hay mua sắm chứ. Tiên ông chứ đâu phải là một con chuột, mà
dẫu có là chuột đi nữa thì cũng phải có lúc mò ra ngoài kiếm ăn, như vậy mới
đúng là một con chuột.
Càng nghĩ Kăply càng băn khoăn, cảm thấy đầu
bỏng rát. Đột nhiên, như bị điều khiển bởi một sự thúc ép vô hình, Kăply quay
mặt vào căn nhà gỗ, ngoác miệng kêu lớn:
- Ngài Mackeno ơi! Ngài còn sống hay không
vậy?
Sự manh động của Kăply bất ngờ đến mức không
đứa nào trong bọn kịp ngăn cản. Êmê, K’Tub và Nguyên chỉ đủ thì giờ để trắng
bệch mặt ra.
- Anh K’Brêt!
Êmê rên lên một tiếng và nhìn trân trân Kăply
với vẻ mặt bi thảm mà người ta thường đeo khi dự đám tang.
K’Tub còn tệ hơn, không thốt được tiếng nào.
Nhìn cái quai hàm cứng như gỗ của nó có thể thấy nếu trước đây nó đã từng sợ
hãi thì cũng chẳng nhằm nhò gì so với lúc này. Phật ý ngài Mackeno thì K’Tub có
phật ý thật, nhưng công khai trêu chọc ngài như Kăply vừa làm thì có nằm mơ nó
cũng không bao giờ dám nghĩ đến.
Nguyên khá hơn một chút, chẳng qua do nó thực
sự không hiểu rõ oai lực của nhân vật có cái tên kỳ cục là Mackeno kia. Nó nhìn
Kăply lo lắng nhưng chưa tới mức quên giở giọng đại ca:
- Mày khùng vừa thôi nghe, Kăply! Tao đã nói...
Nguyên đã nói gì thì rốt cuộc chẳng ai biết, vì
ngay lúc đó những lời nó định thốt ra bỗng rơi tuột đi đâu mất. Trước mặt nó, miệng
mồm thằng Kăply như bị ai kéo lệch qua một bên và chết cứng luôn ở cái tình
trạng quái gở đó.
K’Tub cũng vừa kịp phát hiện ra gương mặt biến
dạng của Kăply.
- Miệng anh sao thế, anh K’Brêt! - Nó ré lên
hốt hoảng.
Kăply đưa tay lên rờ rẫm đôi môi một cách chậm
chạp như để dò xem chúng nằm ở chỗ nào và đáp bằng giọng ngọng nghịu:
- Ông... iết... ữa. Ự... iên... ó... ư... ậy...
à... (Không biết nữa. Tự nhiên nó như vậy à.)
- Tự nhiên sao mà tự nhiên! - Nguyên cằn nhằn.
- Ai bảo miệng mồm mày lúc nào cũng bép xép như tép nhảy chi!
Êmê cung kính quay mặt vào bên trong hàng rào,
cất giọng năn nỉ:
- Ngài Mackeno ơi, ngài tha cho anh K’Brêt một
lần đi. Ảnh chỉ mới lỡ mạo phạm ngài có lần đầu thôi mà.
Tám con mắt nhìn chòng chọc vào ngôi nhà sàn
như muốn soi thủng các vách ván cũ kỹ, hồi hộp chờ một điều kì diệu xảy ra.
Nhưng một lúc lâu, chẳng có một hồi âm nào vọng ra, ngoài tiếng gió lào xào đi
lại trên mái nhà tranh và trong các khóm lá trong vườn.
Êmê cố vét hết kiên nhẫn đứng nán thêm một hồi
nhưng cuối cùng nó đành phải tuyệt vọng quay lại và chìa bộ mặt tiu nghỉu ra
trước mắt Kăply:
- Không ăn thua gì rồi, anh K’Brêt ơi.
- Để em!
K’Tub thình lình buột miệng và quạu quọ chĩa
thẳng tay vào mặt Kăply.
- Vô ích thôi, K’Tub à! - Êmê khẽ lúc lắc mớ
tóc vàng. - Trên đời này có lẽ không có ai giải ếm của Đại tiên ông Mackeno nổi
đâu.
K’Tub thả tay rơi xuống, nặng nề như để rơi
một khúc cây. Nhưng lập tức mắt nó sáng lên:
- Phải rồi! Thằng Suku!
Nó thò tay nắm tay Kăply:
- Lẹ lên anh K’Brêt!
Vừa giục nó vừa nghiến răng lôi Kăply xềnh
xệch như lôi bao gạo khiến thằng này phải la oai oái:
- Ây... a!... Ừ... ừ... út... i... a... ub...
(Ây da! Từ từ chút đi K’Tub.)
Suku và Păng Ting đợi bọn trẻ ở đáy thung lũng
bên kia ngọn đồi. Từ căn nhà Đại Tiên ông Mackeno xuôi xuống hết sườn đồi, bọn
trẻ đã thấy Suku và Păng Ting đang ngồi trò chuyện trên một tảng đá lớn cạnh
con suối nhỏ trong vắt.
Păng Ting khoảng mười bốn tuổi, là một cô bé
mặt mày lanh lợi, dễ thương, đặc biệt tóc nó màu đen chứ không vàng như Êmê hay
xanh lá cây như hầu hết cư dân Lang Biang. Không những thế, điều khiến Nguyên
và Kăply vô cùng sửng sốt là cách ăn mặc của Păng Ting giống hệt một cô gái
thành thị ở thế giới của tụi nó: quần gin bạc phếch, có đắp mấy miếng vá ở đầu
gối, áo pun vàng, cổ cao, thậm chí trước ngực có in hình một quả bóng tròn to
tổ chảng, thêm một chiếc áo khoác đen cột ngang hông. Chân nó bận giày Adidas
nữa mới thiệt là kinh khủng. Trông nó cứ y như là một fan của đội Manchester
United vừa bước ra từ một tạp chí thể thao. Thảy nó xuống thành phố Hồ Chí Minh,
nhét nó vào giữa khán đài nhộn nhịp huyên náo của sân vận động Thống Nhất có vẻ
dễ coi hơn là nhìn thấy nó ngồi cạnh thằng Suku ở cái xứ Lang Biang này.
Vừa nhác thấy Păng Ting từ xa, cả Nguyên và
Kăply đột nhiên thấy dâng lên trong lòng một cảm giác nôn nao khó tả: một điều
gì đó pha trộn giữa nỗi mừng rỡ, sự hồi hộp xen lẫn bao mối nghi ngờ. Bất giác
cả hai quay sang nhìn nhau và cùng đọc thấy trong mắt nhau một câu hỏi y như
vừa photocopy từ một bản gốc: Hổng lẽ Păng Ting cũng là một đứa bị lừa đem về
đây giống như mình?
Trong khi Kăply phải áp tay lên ngực để trấn
an trái tim đang cựa quậy dữ dội thì Nguyên kinh ngạc thì thầm vào tai K’Tub:
- Păng Ting là cô bé này đó hả K’Tub?
- Ờ, chị Păng Ting đó.
Nguyên thấp thỏm hỏi dò, nó phải nghiến răng
để cố nén xúc động:
- Sao Păng Ting ăn mặc chẳng giống bọn em chút
nào hết vậy?
- Ờ, chỉ vậy đó! - K’Tub thản nhiên đáp. - Chỉ
ăn mặc quái đản lắm. Em chẳng hiểu chỉ moi ở đâu ra cái thời trang kinh dị này.
Nguyên nuốt nước bọt:
- Màu tóc của nó...
- Đó là do chi Păng Ting nhuộm... - K’Tub bật
cười khẽ. - Nói chung là chị Păng Ting có một sở thích rất kì quặc: không muốn
mình giống bất cứ ai dưới vòm trời này.
K’Tub đập đập tay lên lưng Nguyên, nói giọng
thông cảm:
- Tại trí nhớ anh bị tổn thương chứ hồi trước
anh rất hay trêu chị Păng Ting về cái vụ thời trang lôm côm này mà.
Suku là đứa đầu tiên trong
hai đứa phát hiện ra bộ mặt bất thường của Kăply. Nó đứng bật dậy gần như bắn
mình lên khỏi tảng đá:
- Ủa anh bị sao vậy anh K’Brêt?
Không để cho Kăply giải thích, vì biết thằng
này có nói rã họng thì Suku và Păng Ting cũng còn lâu mới nghe ra nổi, Êmê
nhanh nhảu kể lại tai nạn vừa xảy ra trên đuờng đi.
- Mày có cách gì nắn cái mặt của anh K’Brêt
cho ngay ngắn lại không hở Suku! - Êmê vừa dứt tiếng cuối cùng, K’Tub vọt miệng
hỏi ngay.
Đôi mắt sáng của Suku đẩy qua đẩy lại như hai
vì sao. Nó nói bằng cái giọng như thể đang nín cười:
- Chẳng có gì trầm trọng đâu. Đây chỉ là một
trong những trò đùa nghịch của Đại tiên ông Mackeno.
- Trò đùa nghịch! - Mắt K’Tub trố lên.
- Ừ, đòn trừng phạt này nhẹ hều à.
K’Tub nóng nảy:
- Cái mặt méo xẹo vậy mà mày la nhẹ? Thế chừng
nào nó mới hết méo?
Suku chúm chím:
- Khi nào anh K’Brêt tự lấy tay tát vào mặt
mình.
- Tự tát vào mặt mình? Thiệt hông đó! - K’Tub
nhìn Suku bằng ánh mắt nghi ngờ. - Mày đừng có giở trò với anh K’Brêt đó nha.
Suku chưa kịp đáp, mọi người đã nghe vang lên
một tiếng “bốp”, quay lại thấy một bên má của Kăply đỏ ửng. Kăply ra tay nhanh
quá, K’Tub chưa kịp kiểm tra xem thằng Suku này nói thiệt hay nói chơi, Kăply
đã tát vào mặt mình rồi.
K’Tub nhìn như đinh đóng cột vào mặt Kăply một
lúc rồi quay sang Suku, gầm gừ với vẻ đe dọa:
- Sao chẳng thấy nhúc nhích gì hết vậy mày?
- Phải tát mạnh hơn nữa mới được!
Suku vừa nói vừa bước lui một bước, đề phòng
thằng bạn nó đột ngột nổi khùng.
K’Tub liếc Kăply, răng nghiến trèo trẹo:
- Anh tát lại đi anh K’Brêt! Nếu thằng Suku
dám giỡn mặt anh, nó sẽ biết tay em!
Kăply giơ tay lên, lần này nó dang tay ra thật
xa. Ngần ngừ một thoáng, Kăply tát vụt một cái vào má bên kia.
K’Tub, Êmê, Păng Ting và Nguyên vội vàng nhắm
tịt mắt, mặt se lại như thể chính mình lãnh đủ cú tát trời giáng đó.
K’Tub mở mắt ra trước tiên. Và tiếng reo của
nó lập tức đánh thức cả ba đứa kia:
- Hay quá! Ổn rồi!
Quả thật, sau cú tát trời giáng vừa rồi, bộ
mặt của Kăply đã nằm ngay ngắn trở lại. Đôi môi bị kéo lệch sang hai bên như
vừa được bàn tay vô hình nào đó buông ra.
- Cảm ơn em nhiều nha! - Kăply đưa tay xoa gò
má rát bỏng, nhìn Suku trìu mến nói, sung sướng nghe âm thanh phát ra từ cổ
họng của mình đã trở lại bình thường.
- Trí nhớ của em siêu đẳng thiệt đó, Suku! - Êmê
xuýt xoa khen ngợi. - Chị không ngờ cái trò nghịch ngợm của Đại tiên ông
Mackeno cũng có ghi chép trong sách!
- Không phải đâu chị Êmê! - Suku toét miệng
cười. - Em biết được điều này là nhờ ông em. Ông em dặn em rất kỹ các trò đùa
quái ác của Đại tiên ông Mackeno, để nhỡ em có làm gì bậy bạ khiến ngài nổi
giận thì hóa giải.
- Ra vậy! - K’Tub hừ mũi. - Hóa ra ông mày có
người bạn cũng tốt quá đi chứ hả, Suku?
Sợ cái miệng bép xép của K’Tub bị kéo lệch đi
như chính mình lúc nãy, Kăply vội bẻ lái câu chuyện:
- K’Tub này, anh quên kể mọi người nghe hồi
nãy anh và anh K’Brăk nhìn thấy con số 27 ở trong nhà tắm.
- Trong nhà tắm! - K’Tub trợn mắt.
- Ờ thì chính xác là ở trong tủ quần áo.
- Đừng thèm để ý đến nó, anh K’Brêt! - Suku
vội nói. - Chị Păng Ting đã nhận lời giúp mình rồi, chẳng việc quái gì mình
phải ngán tên Baltalon đó!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Păng Ting sau câu
nói của Suku. Nãy giờ mải lo uốn nắn lại khuôn mặt của Kăply, bọn trẻ quên bẵng
mục đích chính của cuộc hẹn.
- Chừng nào tụi mình sẽ gặp được bọn Tam phù
thủy hở Păng Ting! - Êmê khụt khịt cái mũi hếch.
- Ngay bây giờ.
- Gặp tại đây á?
- Ờ, ngay tại đây.
Cặp lông mày Êmê xích sát vào nhau:
- Sao phải gặp tuốt ở dưới đáy thung lũng vắng
vẻ này? Mình kiếm chỗ nào lịch sự hơn một chút không được sao?
- Không được đâu, chị Êmê!
- Păng Ting lắc mái tóc đen mun, vừa nói nó vừa móc trong túi quần ra một mũi
tên ngắn màu đen, giơ lên. - Đây là tín hiệu triệu tập Tam phù thủy. Tín hiệu
này mỗi khi phát ra, luôn gây xôn xao lo lắng cho cư dân trong vùng. Cho nên
tốt nhất là đừng làm mọi người chú ý.
- Chị hiểu rồi! - Êmê gật đầu. - Vì Tam phù
thủy được triệu tập bao giờ cũng đồng nghĩa với việc sắp sửa xảy ra những cuộc
đụng độ đẫm máu, long trời lở đất...
Êmê không có dịp nói hết câu, vì ngay lúc đó
mũi tên màu đen đã bay khỏi tay Păng Ting, vọt thẳng lên trời. Êmê, Nguyên, Kăply,
K’Tub và Suku không hẹn mà cùng thấp thỏm ngước mắt nhìn lên. Bọn trẻ ngạc
nhiên khi thấy mũi tên bay với tốc độ kinh hồn, càng lúc càng cao và khi lọt
khỏi tầm mắt mọi nguời, bất thần nó kêu “bụp” một tiếng và bắn ra tứ phía một
chùm tia sáng bạc lấp lánh chẳng khác nào một bông hoa nở xòe trên không trung,
nom đẹp mắt vô cùng.
Bông hoa bạc lơ lửng trên
cao một lúc rồi nhạt dần, nhạt dần, chẳng mấy chốc tan loãng vào những tia nắng
ban mai lúc này đang rực lên trên đỉnh đồi.
Trong khi tâm trí bọn trẻ còn chưa dứt ra khỏi
cái hình ảnh kỳ diệu vừa nhìn thấy, vẫn còn ngóc cổ ngó mãi lên cao thì bất
thần sau lưng vang lên một giọng khè khè:
- Păng Ting, bọn ta đã đến rồi đây!
Bọn trẻ quay phắt lại, giật bắn người khi thấy đứng lù lù ngay cạnh tảng đá là ba cái bóng đen thùi lùi. Nhìn kỹ lại, đó là ba hình thù cao lêu nghêu, mặt người nào người nấy trơ như gỗ, đôi mắt chẳng thấy đâu - chỗ lẽ ra là đôi mắt chỉ là hai vạch ngang như hai dấu trừ, đặc biệt mũi người nào cũng bự chảng và lệch hẳn về bên trái như vừa đập mặt vào tường một cú quá mạnh. Cả ba vận áo thùng đen, mặc áo trùm đen, tay mỗi người đều cầm một con hắc xà đang ngoe nguẩy trông rất gớm ghiếc.