Hung thần và đam mê - Chương 08 - Phần 2

Clare đột ngột ngồi dậy, "Lạy Thánh Hermione nhân từ, cuộc hôn nhân này còn lộn xộn hơn những gì em nghĩ".

"Cùng nhau, chúng ta sẽ sắp xếp nó trở lại".

"Nhưng không thể nào".

"Quỷ sứ". Một tay Gareth vẫn còn đang tháo chiếc giày còn lại.

Chàng quay đầu lại nhìn Clare chằm chằm. "Em đang nói cái quái gì thế?"

"Em không nghĩ anh có thể mang đến cho em những cảm xúc mãnh liệt đến vậy". Clare gạt một món tóc ra khỏi mắt và nhìn chàng áy náy. "Hoặc là bản thân anh cũng đang phải chịu những cám dỗ tương tự như thế, thưa ngài".

"Clare, anh không biết Nicholas và de Coleville là những loại người tình kiểu như thế nào, nhưng anh thề với em rằng anhsẽ…”

"Raymond de Coleville chưa bao giờ là tình nhân của em”. Clare chộp lấy một bên áo choàng vẫn chưa bị cởi nốt của nàng, bò tới tấm chăn đã bị nhàu và chui vào chính giữa. Ánh mắt nàng lấp lánh, "Nicholas cũng vậy, mặc dù chẳng ai chịu tin em. Em thề, em đã chịu quá đủ định kiến của mọi người rằng em không còn là trinh nữ rồi".

Gareth với lấy tay nàng, "Bình tĩnh lại nào, Clare. Không cần phải tranh cãi về sự trong trắng của em với anh, điều đó không quan trọng".

"Anh nói đúng". Nàng cau mày. "Anh sẽ không bao giờ nghe thấy em tranh cãi về đề tài này nữa, chúa tể của em".

"Thế nhé. Những gì đã qua hãy để cho qua, anh vui lòng được nghe em nói vậy".

"Và khi mọi việc đã được thống nhất", nàng nói giọng ngọt ngào quá mức. "Em cũng không nghi ngờ chuyện em cũng như anh, hai ta đến với chiếc giường này đều trinh bạch và thuần khiết như nhau".

Gareth nhăn nhó. "Đúng vậy".

"Chắc chắn một người đàn ông không thể đòi hỏi ở cô dâu của mình nhiều hơn thế".

Gareth chợt sửng sốt bởi tác động của sức nóng ở trên mặt mình. Một cách chậm rãi, chàng tự hỏi liệu có phải nàng đang trêu chọc chàng?

Chàng liếc nhìn nàng, "Có lẽ chúng ta nên thay đổi đề tài, thưa phu nhân".

"Ngài nói đúng". Nàng dịu lại, đưa một tay chạm nhẹ lên tay chàng.

"Nói một cách công bằng, sự trinh bạch hy không của cả hai ta thời điểm này đều không thành vấn đề, phải không?"

"Không". Gareth không nghĩ ra nổi điều gì để nói. Chàng cũng chẳng muốn nói gì cả, chàng chỉ đơn giản muốn được làm tình với vợ của mình. Điều đó có quá đáng lắm không? Chàng rầu rĩ nghĩ.

"Điều quan trọng nhất..." Clare quả quyết nói, "... là em đã học được niềm vui xác thịt có quyền lực đến mức nào nhất là khi nó được vận dụng bởi một người đàn ông có nhu cầu tự nhiên như anh".

Gareth nhìn nàng thận trọng, "Nhu cầu tự nhiên của anh?"

"Rõ ràng anh là một người đàn ông với những đam mê dữ dội".

"Rõ ràng em là người đàn bà đã kích động những đam mê ấy, thưa phu nhân".

"Em biết rõ là mình phải có trách nhiệm trong việc này". Nàng trấn an chàng.

"Tuyệt vời. Vậy chúng ta đã bàn thảo xong". Chàng vứt nốt chiếc giầy thứ hai đi và bắt tay vào việc cởi áo trong.

Clare cau mày suy nghĩ, "Chắc hẳn chúng ta phải cố gắng kiểm soát những đam mê bất thường này trước khi để nó kiểm soát anh, chủ nhân của em".

Gareth đã gần cởi được chiếc áo ra khỏi đầu. Chàng dừng lại, lưỡng lự đếm đến ba rồi để cho chiếc áo xám tụt xuống khỏi người chàng.

"Em nói gì thế?" Chàng hỏi rất dịu dàng.

Biểu hiện trên mặt nàng là một sự quan tâm sâu sắc, "Em nói chúng ta phải hành động thật cẩn trọng nếu muốn bảo vệ ngài, thưa ngài".

"Bảo vệ anh khỏi cái gì?" Chàng gầm lên, giờ thì đã mất hết kiên nhẫn.

Mắt nàng mở to vì giật mình hơn là vì lo sợ, "Ngài đang hét lên".

"Không, thưa bà", chàng nói qua kẽ răng. “Vẫn chưa, nhưng có lẽ cũng sắp rồi.”

Nàng thở dài, "Đây là một bằng chứng".

"Bằng chứng cho cái gì?"

"Cảm xúc mãnh liệt của anh". Nàngmỉm cười vẻ đồng cảm dịu dàng. "Rõ ràng bởi anh là người đàn ông có bản chất tự nhiên sôi nổi nên có lẽ anh sắp quên thỏa thuận của chúng ta rồi".

"Thật à?"

"Phải. Vì là vợ anh và cũng vì tình bạn đang phát triển của chúng ta, em phải giúp đỡ anh chống lại sự cám dỗ ghê gớm này. Sau hết, danh dự của anh đang bị đe dọa”.

Gareth tự hỏi phải chăng chàng đã quên không đếm số lượng những ly rượu đã uống trong bữa tiệc tối nay. Chưa bao giờ chàng cho phép mình say sưa, thật vậy, chàng không cảm thấy say lúc này, nhưng tại sao trí óc chàng lại đang quay mòng mòng thế nhỉ?

"Có phải em đang cố nói với anh rằng chuyện làm tình với em đêm nay bằng một cách chết tiệt nào đó sẽ gây tổn hại cho danh dự của anh phải không?" Chàng thận trọng hỏi.

"Em biết điều đó sẽ làm anh phiền muộn đến mức nào khi buổi sáng thức dậy mà biết rằng mình đã để cho những đam mê khống chế bản thân và làm cho anh quên hết mọi thỏa thuận của chúng ta..."

"Có quỷ sứ địa ngục chứng giám, thưa bà, tôi không tin vào tai mình nữa. Quên những thỏa thuận chết tiệt của chúng ta đi, nó làm gì có".

Nàng chăm chú nhìn chàng. "Nhưng điều đó là sự thực. Chúng ta đã thỏa thuận sẽ trở thành bạn bè trước khi chính thức hoàn thành cuộc hôn nhân này".

"Không, chúng ta không thỏa thuận như vậy". Chàng cẩn thận cân nhắc từng lời nói. "Em tự tuyên bố lý lẽ chết tiệt đó và đâu có hỏi anh đồng ý hay không. Và có quỷ làm chứng, anh không bao giờ đồng ý".

"Anh có thể thấy rõ ràng cả hai ta đều chịu thua sự đam mê đêm nay, và nó sẽ hủy hoại mọi cơ hội thiết lập cuộc hôn nhân này trên cơ sở tình bạn và tin tưởng lẫn nhau".

Gareth cố gắng kiềm nén sự tức giận của mình. "Đây là điều điên rồ nhất anh từng được nghe".

"Ngày hôm qua anh đâu có nói vậy".

"Cho anh thời gian để nghĩ đã".

Đột nhiên nàng nhìn chàng hoảng hốt. "Anh không muốn chúng ta trở thành bạn bè và tin tưởng lẫn nhau ư?"

"Theo thời gian, cả hai sẽ đến cùng lúc". Chàng mò mẫm tìm kiếm một lý lẽ để lái Clare theo chiều hướng khác. "Em có tin anh không, Clare?"

"Có". Nàng thở dài. "Nhưng anh đâu có tin em".

"Điều đó không đúng".

"Anh nghĩ em đã cho phép những người đàn ông khác làm tình với em mặc dầu em đã nói với anh rằng em chưa từng ngủ với bất cứ một người đàn ông nào cả".

"Anh cũng đã nói với em, em còn trong trắng hay không chẳng phải vấn đề với anh. Anh không bận tâm đến quá khứ, chỉ hướng tới tương lai của chúng ta mà thôi".

"Em biết anh thật là hào hiệp, nhưng chúng ta không thể cùng hướng tới tương lai trừ khi nó được xây dựng trên nền tảng sự tin tưởng lẫn nhau". Nàng chỉnh lại chàng bằng một cái nhìn buồn bã. “Và anh lại không tin em. Thừa nhận đi, anh nghĩ em nói dối".

"Quỷ tha ma bắt, thưa bà, sự trong trắng là việc riêng của bà".

"Em trân trọng ý tốt của anh, nhưng đó không phải là vấn đề chính, phải vậy không?"

Gareth vò vò tóc. "Anh cảm thấy mình đang bị chìm trong vũng lầy".

"Thưa ngài, em đã nghĩ rằng chúng ta phải học cách tin tưởng lẫn nhau nếu muốn cuộc hôn nhân này trở nên tốt đẹp".

Gareth đọc thấy niềm kiêu hãnh lẫn sự đau đớn trong đôi mắt nàng và trong giây phút đó chàng chợt nhận ra nàng đang nói với chàng sự thật. Chưa một người đàn ông nào khác từng chạm vào nàng. Chàng thật là một thằng ngu khi tin điều ngược lại. Clare không bao giờ nói dối chàng một chuyện như vậy.

Nàng quá kiêu hãnh, quá tự hào và dũng cảm để không dối trá bất cứ điều gì.

Niềm thỏa mãn dữ dội dâng lên khắp cơ thể chàng như sóng vỗ. Chàng không xứng đáng được may mắn như vậy, Gareth tự nói với bản thân, nhưng chàng không phải là kẻ ngốc để từ chối vận may đã đem đến một người vợ trong trắng cho mình.

Chàng chậm rãi mỉm cười. "Anh tin điều em nói rằng chưa một người đàn ông nào khác từng chạm vào em".

Nàng đăm đắm nhìn lại chàng, thận trọng và ngờ vực. "Đấy là lời nói của đam mê, thưa ngài. Chính sự cám dỗ của nó đã khiến anh nói những điều anh biết em muốn nghe".

Chàng lắc đầu, vẫn còn mỉm cười, nhớ lại sự vụng về của nàng khi đáp trả lại những nụ hôn của chàng. "Không, anh muốn em đến phát điên, nhưng anh không nhu nhược đến mức làm nô lệ cho dục vọng. Nó không điều khiển anh nổi để dối trá em đâu. Anh tin em khi em nói mình còn trinh bạch, Clare ạ".

Clare vặn vẹo đôi tay trong lòng. "Em ước gì mình có thể tin".

"Em phải chắc chứ, em phải học cách tin tưởng anh như anh đã tin em".

"Phải." Trông nàng thật ưu tư.

"Em không tin anh à?"

"Em nghĩ vậy".

"Em nghĩ vậy?" Đột nhiên chàng lại cảm thấy tức điên. "Clare, một phút trước em còn nói em tin anh cơ mà".

"Điều này quá phức tạp để có thể chỉ rõ trong đêm nay". Nàng mỉm cười biết lỗi. "Em cảm thấy sẽ tốt nhất nếu chúng ta tiếp tục làm theo kế hoạch ban đầu.

"Kế hoạch ban đầu?"

"Phải. Chúng ta sẽ không hoàn thành cuộc hôn nhân này cho đến khi cả hai đều cảm thấy tin tưởng hoàn toàn lẫn nhau".

Gareth khẽ nhắm mắt lại. "Chúa hãy ban cho con sức mạnh"

"Em chắc, Chúa sẽ giúp anh, Gareth". Clare tặng cho chàng một nụ cười chiến thắng. "Và tiện thể có một chiếc ổ rơm dưới giường cho anh ngủ đêm nay".

Gareth nhìn quanh, điếng cả người khi Clare chạy lon ton qua bên kia giường, cúi xuống và lôi ra một chiếc nệm rơm.

"Em đang làm cái chết tiệt gì vậy?"

Nàng chống mặt trả lời. "Chuẩn bị ổ rơm cho anh".

Quai hàm chàng nghiến lại. "Anh sẽ ngủ trên chiếc giường chết tiệt này, vợ ạ".

Nàng hấp háy mắt và chậm rãi đứng lên. "Anh đang tức giận".

"Tức giận ư? Tại sao anh phải tức giận?" Gareth hỏi với giọng dịu dàng quá mức. Chàng quay phắt đi và sải bước đến bên cửa sổ.

"Gareth?"

Chàng chộp lấy thanh Cổng Địa Ngục và hiên ngang bước trở lại giường.

"Thưa ngài". Clare chằm chằm nhìn thanh gươm trong tay chàng, một tay nàng ôm lấy cổ.

Gareth giơ cao và ném sầm thanh thép nặng nề xuống giường, ngay chính giữa.

Clare khẽ chuyển động, rồi quay đầu lại thận trọng nhìn xuống thanh gươm. Nó sáng lên lấp lánh trong ánh lửa, phân chia hoàn hảo chiếc giường ra làm đôi.

"Nếu đó là điều nàng muốn để bắt đầu cuộc hôn nhân của hai ta". Gareth nói qua kẽ răng. "Thì đây, Cổng Địa Ngục sẽ chia đôi chiếc giường của chúng ta đêm nay. Nó sẽ bảo vệ nàng khỏi ta".

"Em không nghĩ cần thiết phải sử dụng đến thanh kiếm của anh để ngăn cách hai chúng ta". Clare thì thầm.

"Đừng sợ, thưa phu nhân, em sẽ được an toàn ở bên kia giường. Anh sẽ lấy phần còn lại".

"Nhưng chiếc ổ rơm…"

"Anh sẽ không ngủ trên cái ổ rơm quỷ tha ma bắt đó. Anh có quyền đòi một nửa chiếc giường của mình, vợ ạ".

"Em nghĩ mình có thể ngủ trên ổ rơm".

"Không. Em sẽ ngủ với anh, phu nhân của tôi. Em muốn anh chứng minh sự tự chủ của mình? Được lắm, em sẽ thấy. Làm ơn nói cho anh biết nếu sáng mai em cảm thấy đã có thể tin tưởng anh được rồi nhé".

Clare cắn môi, không nói gì.

Gareth lờ nàng đi khi chàng giật mạnh chỗ quần áo ít ỏi còn lại trên người và ném nó sang một bên. Chàng nghe thấy nàng kêu lên khe khẽ, nghẹn lời bởi hình ảnh cơ thể trần truồng vẫn đang cương cứng của chàng. Chàng giả vờ không thấy, nhưng chàng hiểu nếu lúc trước chàng đã không nghĩ nàng còn là một trinh nữ thì ánh mắt kinh ngạc này của nàng đã nói lên sự thật.

Chàng sẽ phải trả một giá đắt cho hành động đáng chê trách và cách cư xử tồi tệ của mình trong tình huống này. Và chàng còn biết oán trách ai ngoài bản thân mình được.

Gareth băng qua căn phòng chỉ với ba bước chân để chăm sóc chiếc lò sưởi, rồi chàng tiến lại giường, kéo mạnh chiếc màn lại. Chàng trườn mình vào trong nằm bên cạnh Clare.

Thanh Cổng Địa Ngục vẫn nằm yên giữa họ, như một rào chắn bằng thép giúp họ thoát khỏi đam mê.

Trời rất tối, những chiếc màn giường bưng kín ánh sáng của ngọn lửa đã sắp tàn. Gareth đặt hai tay sau đầu và nhìn vào bóng tối. Vùng thắt lưng của chàng vẫn nhức nhối, chàng đang rất tức giận với chính bản thân mình.

Sẽ là một đêm thật dài.

"Gareth?" Giọng Clare dịu dàng đượm vẻ bất an.

"Gì thế?"

"Em vừa nhận ra lời tiên đoán của bà Beatrice đang trở thành sự thật

"Điều tiên đoán gì thế?"

"Bà ấy nói anh sẽ giơ cao thanh kiếm trên chiếc giường tân hôn. Và anh đã làm vậy".

"Chút may mắn muộn màng, và đó là cả một điều kì diệu khi anh không trượt chân ngã lên lưỡi kiếm và tự cứa cổ họng mình đấy".