Chỉ được yêu mình anh - Phần 2 - Hồi 22 + 23

Hồi 22: Bỗng nhiên thành vị hôn thê

Thượng Linh không hề phật ý khi
thân thế mình bị thay đổi đột ngột. So với tay quấy rối và Diệp “mỹ nhân”,
Phong Duy Nặc cũng có thể coi là tạm được.

Thượng Linh lặng lẽ đứng trong vòng
tay anh, nhận thấy những ngón tay đang vuốt ve tóc cô rất tự nhiên, hành động
như với chú mèo vừa bị bắt nạt.

Lúc Phong Duy Nặc nói, cô hoàn toàn
im lặng, không cần phải để ý làm gì, anh sẽ tự giúp cô giải quyết xong xuôi mọi
việc. Cũng giống như ngày xưa, anh là người duy nhất được phép đi bên cạnh
Thượng công chúa. Anh thông minh, tài năng và rất giỏi che giấu con người thật
của mình, luôn biết cách thể hiện ra tính cách mà mọi người yêu mến.

Có anh ở bên, cô không cần phải lo
lắng bất cứ điều gì. Anh giải thích rất đơn giản, thực ra cũng không cần nhiều
lời, hành động của hai người đã nói lên tất cả. Vì vậy Đào Thanh trở thành
người qua đường, nhân vật chính đổi thành CEO đại nhân và hoàng tử piano, còn
lại tất cả các thành phần buôn dưa lê bỏ qua nhân vật nữ chính.

“Từ lúc nào vậy?” Gương mặt hờ
hững, ánh mắt tăm tối khiến người khác không biết được tâm trạng anh ra sao.
Chỉ có bàn tay trái buông thõng vẫn nắm chặt, bàn tay ấy như càng chặt hơn khi
thấy Thượng Linh ngoan ngoãn trong vòng tay Phong Duy Nặc.

“Mới gần đây thôi, anh cũng biết
chúng tôi vốn là bạn thanh mai trúc mã, người khác cũng nói chúng tôi là một
cặp trời sinh. Giờ đây lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chẳng có gì là lạ phải
không?”

“Một đôi trời sinh?” Câu nói nửa
như tra hỏi nửa như tự nhắc nhở chính mình. Khóe miệng tuyệt đẹp của Diệp Thố
lặng lẽ mím chặt lại, anh nhìn hai người với ánh mắt u tối, loạng choạng bước
đi.

Diệp Thố gần như không nhớ được hôm
đó mình đi vào khách sạn bằng cách nào. Quãng đường ấy trở nên rất mơ hồ, tất
cả mọi sự vật xung quanh đều không còn ý nghĩa nữa, chỉ có hình ảnh cô và Phong
Duy Nặc bình thản ôm nhau hiện mãi không nguôi trước mắt anh.

A Ảnh đi theo ông chủ từ phía xa,
lặng lẽ nhìn anh bước từng bước lạnh lùng, cứng nhắc vào khách sạn. Qua hành
lang kính, họ bước vào thang máy, lên tầng năm, đi theo hành lang lát đá granit
màu đen, rồi vào văn phòng.

Cánh cửa chạm khắc màu bạc đóng lại
trước mặt, A Ảnh không dám bước vào trong, nhưng cũng không đành lòng bỏ đi.
Lát sau, tiếng thủy tinh vỡ vọng lên từ văn phòng yên tĩnh, tiếp đó là tiếng đồ
đạc bị ném xuống sàn. A Ảnh vẫn không dám bước vào trong, tiếp tục đứng lặng
ngoài cửa.

Đã rất lâu anh không chứng kiến ông
chủ tức giận đến mức này. Lần trước anh nghe bác Hải nói, sau hôm đi dự tiệc,
Thượng Linh làm ông chủ tức giận vì chuyện tiền bạc, lệnh cho cô một tuần không
được xuất hiện trước mặt anh.

Đó chỉ là những lời nói trong lúc
tức giận, nhưng không ngờ cô lại tưởng thật, tránh mặt một tuần không gặp làm
Diệp Thố tức giận khủng khiếp. Về sau dự án hợp tác với nhà họ Tống vì thế cũng
đổ bể theo.

Lần này cũng lại đúng lúc khách sạn
có một dự án mới, xem chừng dự án đó lại gay go rồi. Nhưng A Ảnh đã tính nhầm,
chỉ một lát sau, cửa văn phòng mở ra, người ngồi trong phòng như biết A Ảnh đã
đợi ở bên ngoài từ lâu, lên tiếng: “Liên hệ với thành phố B cho tôi! Tôi cần
chỉ định người phụ trách đàm phán dự án mới.”

Căn hộ hạng sang trong khách sạn
năm sao quả là tuyệt vời, cả hai tầng đều có ban công lộ thiên rất lớn với
phong cách sang trọng, tao nhã. Nhưng điều khiến Thượng Linh thích nhất chính
là cây piano đặt trên bục pha lê hình tròn ngay trước cửa sổ.

Tất cả đều do khách sạn chuẩn bị
riêng cho Phong Duy Nặc. Theo giao ước, mỗi tuần cô đều đến đây học đàn cùng
anh một ngày, một nụ hôn đổi lấy một tiết học.

Cho đến ngày hôm nay, cô đã hôn lên
má anh bốn, năm lần. Mỗi lần đều chỉ qua loa như chuồn chuồn đạp nước, lần nào
cũng bị Phong Duy Nặc trêu chọc nói còn chẳng bằng nụ hôn xã giao bạn bè chào
nhau ở Vienna.

Nhiều lần như vậy, Thượng Linh cũng
mặt dày thành quen, mở nắp hộp đàn, để sách lên trên, bước đến trước cửa sổ,
chuẩn bị kiễng chân lên hôn anh. Anh đưa tay ra chặn, nụ hôn của cô rơi ngay
vào lòng bàn tay anh. Đúng lúc Thượng Linh đang không hiểu gì, anh đã từ từ kéo
lưng cô lại, cả người gần như chạm hẳn vào anh.

Gương mặt khôi ngô với nụ cười
tuyệt đẹp ngay trước mặt cô, đôi mắt màu nâu đậm như đang suy đoán: “Trước đây
em không yêu anh chàng đó phải không?” Cho dù anh không để ý đến những tin đồn,
thì những người lấy cớ dọn phòng đến đây cũng sẽ nói chuyện với anh.

“Anh muốn biết sao?” Cô cười.

“Em thử đoán xem!” Anh nhìn cô, mặc
dù vẫn cười tươi nhưng không hiểu sao cô cảm thấy có một sức ép vô hình.

Cảm giác ấy khiến Thượng Linh hơi
khó chịu, cô đập vào bàn tay đang đặt trên lưng mình: “Được rồi, mau dạy em đi
chứ! Buổi tối em còn phải đi với Mễ Mễ đến cuộc hẹn hai đôi!”

Bàn tay trên lưng Thượng Linh càng
siết chặt hơn, lúc cô vẫn đang ngờ ngợ, anh đã nghiêng đầu, cúi xuống nói: “Em
đã có anh rồi, còn phải đến cuộc hẹn đó sao?”

Mùi thuốc lá thoang thoảng hòa lẫn
mùi nước hoa cạo râu mê hoặc, nhẹ nhàng lan tỏa trên đôi môi đang ngay trước
mặt cô.

Thượng Linh đã cởi áo khoác ngoài
khi vào phòng, cô cảm nhận được hơi nóng từ những ngón tay anh qua lớp áo len
mỏng. Gương mặt chăm chú, dịu dàng, nụ cười vẫn ngọt ngào như thường lệ, nhưng
cô vẫn cảm nhận rất rõ có điều gì đó khác thường.

Giống như lời chất vấn và bất mãn
ẩn sau nụ cười tỉnh bơ, bao trùm cả người cô từ trên xuống dưới. Thượng Linh
bỗng khô cứng miệng, ra sức né tránh nói: “Mau học thôi!” Vừa dứt lời, anh đã
tóm lấy gương mặt cô, vẻ nghiêm túc trong đôi đồng tử màu nâu đậm ấy nhất thời
làm cô sợ hãi.

“Nụ hôn ngày hôm nay đâu?” Anh sát
lại gần cô hơn, đôi môi rất gần môi cô: “Không hôn lên má, hôn ở đây!”

Hơi thở anh như trêu chọc, ánh mắt
vẫn khóa chặt cô, Thượng Linh chỉ cảm nhận được sức nóng tê dại từ sau lưng
mình, người mụ mẫm đi, gần như không đứng vững nổi.

“Đừng có dụ dỗ em!” Thượng Linh
nghiến răng.

“Anh đang dụ dỗ em đấy!” Anh vòng
chân, quay người ôm Thượng Linh, đẩy cô sát vào tấm kính trên cửa sổ, nâng cằm
rồi bất ngờ hôn lên môi cô.

Thượng Linh kinh ngạc mở to mắt, vừa
vùng vẫy đã bị anh cắn mạnh đau đến tê dại, nhưng ngay lập tức anh lại vội vỗ
về cô. Nụ hôn của anh vô cùng mềm mại, uyển chuyển như muốn xâm chiếm đến tận
sâu thẳm linh hồn cô.

Anh quả là rất biết cách hôn. Ít
nhất anh là người sành sỏi và thành thạo nhất trong số những người đàn ông mà
Thượng Linh đã từng hôn. Anh biết cách hôn sao cho tuyệt vời nhất, biết lúc nào
cần trêu chọc, lúc nào cần rút lui.

Khi nụ hôn kết thúc, cô thấy anh
khẽ nói bên tai khi còn đang hổn hển: “Anh không quan tâm trước đây em đã từng
yêu bao nhiêu người. Bắt đầu từ bây giờ đều phải quên hết đi! Từ nay về sau chỉ
được phép có mình anh.”

Đây đã lần thứ ba Thượng Linh phân
tâm khi đang tập đàn, những ngón tay nặng nề di chuyển rồi tự động ngừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào bản nhạc, ngây người ra, không tài nào tập trung được tư
tưởng. Một lúc sau, cô thở dài, thu dọn sách vở, đậy nắp đàn lại rồi đứng dậy
ra về.

Xe của Phong Duy Nặc đã đợi sẵn
ngoài cửa hiệu đàn. Có vẻ anh định sống lâu dài tại thành phố S, nên đã mua xe.
Là chiếc Lexus màu bạc, tuy không phải loại xe quá xa xỉ, nhưng cũng thuộc vào
hàng cực tốt.

Thượng Linh giả vờ như không thấy
anh, định lẻn đi nhưng không ngờ xe anh đã chắn ngang trước mặt. Anh hạ cửa
kính, cười nói: “Lên xe đi, anh đưa em về!”

Trên đường về, cô dựa người vào cửa
xe, dù Phong Duy Nặc có nghịch tóc cô thế nào, cô vẫn không nói một lời. Thái
độ Thượng Linh khiến anh thấy ngán ngẩm, đáng lẽ cô phải có thái độ khác chứ.
Về đến chung cư, cô ôm chồng sách bước xuống xe, nói cảm ơn như mọi khi, sau đó
lạnh lùng bước lên nhà.

Ngồi trong xe, Phong Duy Nặc thất
vọng não nề. Rốt cuộc là có chuyện gì chứ? Sao đột nhiên cô lại quay ngoắt hờ
hững vậy? Sau lần anh hôn cô, đừng nói là chuyện trò, đến cả một nụ cười cô
cũng chẳng thèm ban phát cho anh. Anh đã sai ở chỗ nào chứ? Hay là vì anh quá
vội vàng? Đúng là chẳng có nguyên tắc gì cả.

Anh đạp phanh, đỗ xe vào một bên,
quyết định lên tìm cô hỏi cho ra nhẽ. Nhưng khi vừa bước vào chung cư, anh bỗng
phát hiện ra cảnh tượng một người đợi thang máy đang ấn cả chồng sách lên
tường, ra sức húc đầu vào đó. Tình hình này… là như thế nào vậy? Phong Duy Nặc
ngây người.

Người đó đang mắm môi mắm lợi húc
đầu lên tường, hoàn toàn không để ý đằng sau có người vừa đến: “Tỉnh táo lại
nào, tỉnh táo lại nào! Mày là Thượng công chúa, mày nhất định phải tỉnh táo.
Chẳng qua anh ấy chỉ hôn có một lần thôi mà! Anh ấy cũng chỉ tỏ tình có một lần
thôi chứ có gì to tát đâu! Có đáng để mày ngày nào cũng hồn xiêu phách lạc như
vậy không? Mày nhất định phải giữ vững lập trường, không thể trơ tráo yêu đương
vô nghĩa thế này được. Mày còn phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm trọng đại
nữa. Phải nuôi ông bố bại liệt, nuôi thân mày, lại còn mua mỹ phẩm dưỡng da và
thực phẩm bổ dưỡng, và còn chi phí cho “Hữu duyên thiên lý” nữa… Mày phải tiếp
tục con đường gian khổ đi tìm “sổ gạo” dài hạn. Tuyệt đối không được phép sa
ngã như thế!...”

Phong Duy Nặc đúng là giở khóc giở
cười, anh cứ tưởng sau hai tháng bên nhau anh đã quen với Thượng Linh của hiện
tại, ai ngờ vẫn bị cô làm cho quê mặt.

Anh cố nén cười, nói giọng tỉnh bơ:
“Ai nói là người yêu không thể là “sổ gạo” dài hạn của em chứ?”

Thượng Linh kinh ngạc quay đầu lại,
đánh rơi cả tập sách xuống đất.

Chuyện giữa Thượng Linh và Phong
Duy Nặc bắt đầu theo cách kỳ lạ như vậy. Mễ Mễ từng khuyên nhủ cô, cũng từng
cảnh cáo cô, nhưng rõ ràng tất cả đều vô dụng. Thực ra Mễ Mễ không hề biết
Phong Duy Nặc có vị trí như thế nào trong những năm tháng niên thiếu của Thượng
Linh.

Cô kiêu ngạo hống hách, anh liều
lĩnh bất kham. Cô là công chúa còn anh là hoàng tử. Tất cả mọi người đều tưởng
hai người tương xứng với nhau vì lý do ấy, nhưng điều cô thích ở anh chính là
con người ẩn giấu sau vẻ ngoài dịu dàng giả dối đó. Suy cho cùng, khi mười sáu
tuổi, cô hoàn toàn thật lòng, muốn níu giữ anh nên chủ động ra tay. Nhưng cuối
cùng anh vẫn ra đi, không lời từ biệt, vội vàng chạy trốn khỏi gia đình cô. Dù
Thượng Linh có giả vờ như không quan tâm thì hình bóng ấy vẫn khắc sâu trong
tim.

Vì vậy dù thế nào chăng nữa Mễ Mễ
cũng không thể hiểu được.

Thực ra, Phong Duy Nặc chính là mối
tình đầu của Thượng Linh. Mối tình từng làm trái tim cô lỗi nhịp, từng khiến cô
có những hành động ngớ ngẩn. Giờ đây dù có mạnh mẽ đến mức nào, cô cũng không
thể cưỡng lại những giấc mơ trong sáng nhất của người con gái. Niềm vui ấy
khiến Thượng Linh như vút bay, đến nỗi cô bỗng thấy vừa lòng với tất cả mọi
người trong phòng đối ngoại. Chỉ trong thời gian ngắn, tất cả mọi ác cảm đều
biến mất, nụ cười luôn nở trên môi, ngọt ngào đến nỗi bao người đều xao xuyến
khi thấy cô.

Tình hình vẫn tiếp tục duy trì đến
hai tuần sau đó.

Tháng Mười Hai, thời tiết không quá
lạnh, trong lúc đang chuẩn bị quà giáng sinh, Thượng Linh thấy một bức ảnh trên
chồng tài liệu đang cần photo khiến cô vô cùng bất ngờ.

Sau một hồi mè nheo vặn hỏi chị
Thái Hoa, cô biết được người trong ảnh chính là người phụ trách đàm phán dự án
mới với VIVS, vừa từ thành phố B đến. Một ngày trước, người này đã vào ở tại
phòng tổng thống của VIVS.

Rốt cuộc, năm tháng qua đi có thể
khiến một người thay đổi nhiều đến thế sao? Trong quãng đường ngắn ngủi chạy
đến phòng tổng thống. Thượng Linh liên tục tự hỏi điều này, chợt nhận ra mình
đã lún sâu vào mớ bòng bong.

Cô không hề do dự, gõ cửa thật mạnh
khi thấy biển số phòng 1818. Người ra mở cửa là A Ảnh, anh hơi ngạc nhiên khi
nhìn cô. Thượng Linh đẩy anh ra, bước vào phòng, hai người trong đó đang ngồi
trên ghế sô pha ngoài phòng khách.

Diệp Thố vẫn chưa đặt cốc cà phê
trong tay xuống, khi cô vào có gì đó vừa thoáng qua mắt anh. Thượng Linh bước
đến gần sô pha bên phải, người phụ nữ ngồi trên ghế tươi tắn, ăn mặc sang
trọng, lịch thiệp, chỉ có những vết nhăn mờ mờ ở đuôi mắt để lộ tuổi tác của
bà.

Đó là người cô chưa từng gặp lại kể
từ năm mười bảy tuổi. Cô thốt lên một tiếng: “Mẹ…”

Hồi 23: Liên quan đến bí mật thứ hai

A Ảnh càng ngày càng cảm thấy, anh
bắt đầu không hiểu nổi ông chủ của mình. Sự thay đổi ấy bắt đầu kể từ khi
Thượng Linh xuất hiện.

Augus trước đây, lạnh lùng hờ hững,
phần lớn thời gian anh như bức tượng điêu khắc hoàn hảo không tì vết. Khi đàm
phán với người khác, thỉnh thoảng cũng mỉm cười, nhưng nụ cười xã giao nhạt
nhòa ấy tuy đẹp thật nhưng lại vô cùng xa cách. Anh luôn luôn giữ khoảng cách
hợp lý với người khác, không gần gũi mà cũng chẳng cách xa.

Augus không thích tiệc tùng, không
thích những nơi ồn ào, lại càng không thích gái đẹp. Những khi rảnh rỗi anh
thường ở nhà đọc sách hoặc chơi đàn.

Augus biết chơi đàn, tuy A Ảnh đã
nghe anh chơi đàn mấy lần khi đến chung cư, nhưng lần nào cũng chỉ lặp đi lặp
lại một bản nhạc. A Ảnh không am hiểu âm nhạc, nên cũng không biết đó là bản
nhạc gì.

Kể từ khi Thượng Linh xuất hiện,
cuộc sống của Augus dần trở nên phong phú. Trong hàng loạt những buổi tiệc tiếp
nối, Augus luôn đi cùng Thượng Linh. Nhưng Thượng Linh lại không hề hay biết,
sự thay đổi ấy của Augus khiến A Ảnh kinh ngạc đến mức nào. Càng về sau, bộ mặt
lạnh lùng của Augus rất hay sụp đổ, đến cả A Ảnh cũng nhiều khi trở thành đối
tượng trút giận của anh.

A Ảnh biết, chắc chắn trước đây
Augus và Thượng Linh đã từng quen nhau, và có lẽ giữa hai người đã từng xảy ra
chuyện gì đó. Anh cũng hiểu, với tính cách quá lạnh lùng của ông chủ, chưa chắc
phụ nữ đã thích. Sau vụ nhảy vực, A Ảnh sợ hãi trước cách Thượng Linh kiên
quyết cự tuyệt Augus. Mặc dù lúc ấy anh đã từng thương hại cô, nhưng sau cùng
vẫn đứng về phía ông chủ của mình. Dù sao đi nữa, người bị cự tuyệt là Augus.

Việc Augus đột nhiên quay lại lạnh
lùng như trước sau khi tận mắt chứng kiến Thượng Linh và Phong Duy Nặc ôm nhau
đã khiến A Ảnh hoài nghi. Rõ ràng anh đang rất đau khổ, sao đột nhiên lại có
thể tập trung vào công việc được?

Cho đến tận lúc này, thấy Thượng
Linh hoang mang sợ hãi gõ cửa phòng tổng thống, nghe thấy tiếng gọi khẽ mà cô
thốt lên, A Ảnh mới dần vỡ lẽ.

Rất lâu sau, khi việc đã rồi, tình
cờ có một lần anh nghe ông chủ nói một câu như sau: “Tôi quyết không để lần thứ
hai trơ mắt nhìn cô ấy bên cạnh người đàn ông khác.”

Lúc đó, tay Augus đang cầm chiếc ly
thủy tinh sáng bóng, đôi đồng tử đen láy chăm chú nhìn cảnh đêm qua kính cửa
sổ, bỗng nhiên anh nở nụ cười vô cùng nhẹ nhàng đẹp đẽ. Anh nói với A Ảnh: “Cho
dù bỉ ổi nhưng vẫn còn hơn để tuột mất.”

Đến lúc này, A Ảnh mới thực sự hiểu
phần nào tâm tư người đàn ông anh đã phục vụ bao năm nay.

Thượng Linh luôn biết mẹ mình vẫn ở
trong nước. Đã mười năm kể từ khi bỏ nhà ra đi, mẹ chưa từng liên lạc với cô
lấy một lần. Người sai là cha, mẹ bỏ rơi, chẳng thèm đoái hoài đến cha khi ông
gặp nạn là đúng. Chỉ có điều, dường như bà đã quên mất mình vẫn còn một cô con
gái nữa.

Lúc này, chỉ còn lại hai mẹ con cô
trong phòng khách căn hộ tổng thống. Diệp Thố đứng dậy ra ngoài sau khi thấy cô
gọi “mẹ”. Lúc đi ngang qua, anh ngừng lại, hơi do dự đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô
rồi bỏ xuống ngay.

Mẹ con gặp lại, cô tưởng rằng mình
sẽ khóc, hoặc ít nhất cũng run rẩy ôm chặt lấy mẹ. Hỏi mẹ bao năm qua đã đi
đâu? Có còn nhớ mình vẫn còn cô con gái này hay không?

Nhưng ngay lập tức, Thượng Linh
nhận ra những hành động sướt mướt ấy giờ đây đã không còn phù hợp với mình. Bà
có thể trở thành đối tác của VIVS, kinh tế chắc chắn phải ổn định.

Mẹ sinh cô từ khi còn trẻ, tính ra
năm nay cũng chỉ bốn mươi bảy tuổi. Trông bà có sức sống hơn xưa nhiều, thần
thái nhẹ nhõm, hết hẳn vẻ đanh đá sắc sảo của ngày xưa. Bà cởi mở nói với cô:
“Ngồi xuống đây!” Tư thế vô cùng khoan thai, điềm tĩnh giống như một người mẹ
thực sự, nhưng Thượng Linh lại thấy bứt rứt khó chịu. Tự nhiên xồng xộc chạy
đến, rõ là mất mặt, ngu xuẩn hết chỗ nói.

Sau mấy câu nhạt nhẽo vô vị kiểu
như: “Con dạo này có khỏe không?” “Con vẫn khỏe!” “Ừ! Vậy thì được!”, tất cả
nhiệt tình hào hứng của Thượng Linh đều tan biến. Cô nhìn người phụ nữ sang
trọng trên sô pha, nôn nóng đứng dậy bước ra khỏi phòng. Lúc đi ra, cô vờ như
không thấy, cố giẫm thật mạnh lên đôi giày cao gót đắt tiền của bà.

Thượng Linh trốn làm, chạy đến cửa
hiệu đàn, nện thật mạnh lên những phím đàn, trút hết mọi căm giận lên đó. Nhưng
hành động ấy không giúp cô thấy thoải mái hơn, ngược lại càng khiến tâm tư thêm
buồn bực. Cô đành chạy về khách sạn, lao một mạch đến tận tầng năm, đẩy toang
cánh cửa chạm khắc màu bạc.

Cô đập mạnh tay lên bàn làm việc
của anh: “Anh mau nói xem! Anh biết chuyện của bà ấy từ lúc nào?”

Sau bàn làm việc, Diệp Thố nghiêng
đầu, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn cô rồi lại cúi xuống tập trung vào tài liệu
trong laptop.

Thượng Linh bước lên gập mạnh
laptop lại, ấn xuống vai anh, quay cả người lẫn ghế về phía cô: “Anh đừng có
nói với tôi, đến khi gặp đối tác, anh mới biết đấy là mẹ tôi!”

Anh vẫn chưa trả lời cô, điện thoại
trên bàn đổ chuông, anh chỉ “ừ” một tiếng, sau đó kéo cô rời khỏi phòng.

“Đi đâu chứ!” Cô vội kêu lên.

“Đi ăn!” Anh thốt lên hai tiếng,
thấy cô nhìn mình có vẻ ngỡ ngàng, nên nói tiếp: “Đi với mẹ em, có muốn đi
không?” Những ngón tay thon dài tuyệt đẹp hướng về phía cô.

“Không!” Cô lắc đầu, chưa đầy ba
giây sau lại vội vàng đuổi theo: “… Đợi tôi với!”

Thực ra đi còn chẳng bằng không đi.
Tính ra, lúc chiều còn có mấy câu chào hỏi nhạt nhẽo, trong bữa cơm này cô như
người vô hình. Sau này, Thượng Linh từng nói với Mễ Mễ, lúc đó cô thực sự nghi
ngờ phải chăng mẹ có phải là người đã sinh ra cô hay không? Bị đối xử còn thê
thảm hơn cả lọ lem, hoàn toàn bị gạt sang một bên, khiến cô tức tối trút giận
vào đống thức ăn mà no căng bụng.

Mễ Mễ: “…”

Tuy rất buồn bực, nhưng mấy ngày
sau cô vẫn đi tiếp khách cùng Diệp Thố. Khách này là mẹ cô, Thượng Linh đoán
chừng có lẽ chẳng có mấy người từng gặp phải mối quan hệ kỳ quái này. Mấy ngày
chạy ngược chạy xuôi, khi Phong Duy Nặc gọi điện đến, cô mới nhận ra mình đã bỏ
quên không học đàn.

Đáng lẽ hôm nay cô sẽ đến học đàn
chỗ anh, thấy giọng nói nhẹ nhàng hỏi cô mấy giờ qua, mọi bực tức trong lòng cô
dường như tan biến hết. Cũng chẳng cần để ý đang ngồi ăn cùng mọi người, cô
liên tục nũng nịu với anh qua điện thoại.

“Không qua thật sao? Đã mấy ngày
liền không gặp em, dạo này đang bận gì vậy?”

“Cũng không có gì, chỉ bận chút
việc thôi! Tại anh cả đấy, người ta chẳng nhớ anh gì cả, giờ nghe giọng anh,
lại muốn gặp anh đây này!”

“Thật sao?” Giọng nói trong điện
thoại ngừng lại: “Vậy bây giờ đến đây đi!”

“Giờ đang bận rồi! Thế này nhé,
đằng nào cũng sắp Giáng sinh rồi, chúng mình hẹn gặp nhau hôm ấy nhé! Với lại,
em có món quà bất ngờ dành cho anh.”

“Còn một tuần nữa mới đến Giáng
sinh.” Rõ ràng anh không hài lòng với câu trả lời của cô, dường như định nói gì
đó, nhưng lại tiếp tục giọng nói dịu dàng, dặn dò cô mấy câu rồi gác máy.

Thượng Linh cất điện thoại vào túi,
vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngay đôi đồng tử đen tối như màn đêm. Anh nhìn cô
chăm chú như đang suy nghĩ, không nói gì rồi lại quay đi.

***

Sau nhiều lần gặp nhau như vậy,
cuối cùng đến một hôm, Thượng Linh cũng nhận được cuộc điện thoại của mẹ, bà
nói muốn gặp cô nói chuyện.

Lúc đợi mẹ trong quán trà, không
ngờ Thượng Linh lại thấy mình hơi căng thẳng. Nhưng tất cả những bồn chồn, chờ
mong đều tan thành tro bụi khi mẹ ngồi xuống bắt đầu nói chuyện.

Bà nói: “Hôm nay mẹ tìm con, vì
muốn bàn chuyện con và Phong Duy Nặc. Nói ngắn gọn, mẹ hoàn toàn không tán
thành chuyện này, hy vọng con mau chóng chia tay cậu ta!”

Thượng Linh nhìn bà, bất chợt mỉm
cười: “Con muốn biết, mẹ có quyền gì nói với con mẹ không đồng ý? Mẹ đột nhiên
bỏ con ra đi suốt mười năm trời. Mười năm sau mẹ dựa vào đâu để nói ba chữ
không đồng ý?”

“Cậu ta không hề thật lòng với
con!” Sau một hồi nhìn cô, mẹ cô - Bao Tây Tình nói một câu chẳng liên quan gì:
“Thực ra con còn có một em trai.”

Thượng Linh cau mày, bà lại tiếp
tục nói: “Nó năm nay tám tuổi, đang ở thành phố B. Phong Duy Nặc không hề nói
với con phải không?” Bà khuấy cà phê, đưa lên miệng nhấp một hơi: “Thực ra,
ngay từ khi bắt đầu xuất hiện ở đây, Phong Duy Nặc đã chẳng hề thật lòng. Cậu ta tìm con, vì cậu ta căm ghét mẹ. Cậu ta cố
tình qua lại với con để trả thù mẹ.”

Tiếng
lách cách khi mẹ đặt tách cà phê xuống bàn cùng với câu nói tiếp sau đó như
ngọn lửa đốt cháy trái tim cô.

Bà nói:
“Mẹ đã kết hôn với Phong Quốc Kỳ.”

Mẹ lấy
Phong Quốc Kỳ, cũng chính là cha của Phong Duy Nặc. Thì ra đây là lý do mười
năm qua mẹ chẳng hề liên lạc với cô. Mẹ sợ cuộc sống trước đây sẽ ảnh hưởng đến
cuộc sống hiện tại.

Giây
phút này, Thượng Linh chỉ cảm thấy người phụ nữ đang ngồi trước mặt xa lạ đến
đáng sợ. Người đã sinh ra cô, nuôi dưỡng cô, sống cùng cô mười bảy năm trời,
cho dù mười năm qua bặt vô âm tín, không biết mẹ ở nơi đâu, nhưng tận sâu thẳm
trái tim mình cô vẫn chờ đợi một ngày được gặp bà. Nhưng giờ phút này, cô chỉ
ước gì mình chưa từng gặp lại.

“Kể từ
ngày đầu tiên mẹ lấy Phong Quốc Kỳ, Phong Duy Nặc đã không thích mẹ, thậm chí
còn vô cùng căm hận mẹ. Mẹ biết ngày nhỏ hai đứa con rất thân thiết, nhưng đã
bao năm trôi qua, con không hiểu gì về Duy Nặc bây giờ.”

Thượng
Linh nhìn mẹ, bỗng cười nhạt: “Đúng vậy! Mười năm rồi, đến cả người mẹ sinh ra
con, nuôi dưỡng con mà con còn không hiểu nổi nữa là.”

“Con
tin hay không, mẹ cũng không có cách nào ép buộc. Nhưng dù gì mẹ cũng là mẹ của
con, mẹ không bao giờ lôi chuyện của chính con gái mình ra làm trò đùa.” Mẹ cô
khẽ nhíu mày nói tiếp: “Không biết con đã từng nghe đến cái tên Ôn Nhược Đồng
bao giờ chưa?” Mẹ nói cho cô biết Ôn Nhược Đồng là người yêu cũ của Phong Duy
Nặc. Trước đây vì công việc bận rộn nên hai người thường xuyên phải xa nhau,
lúc chia tay khi lại tái hợp. Chính xác thì hai người chưa thực sự chia tay.

Tuy bà
đã lấy Phong Quốc Kỳ, nhưng Thượng Linh vẫn là con gái bà, bà không thể trơ mắt
đứng nhìn cô bị lừa dối như vậy.

“Mẹ
không có ý gì khác, chỉ là không muốn con yêu phải một người không thật lòng.”
Cũng giống như bà, lận đận cả nửa cuộc đời, thành người đàn bà chua ngoa đanh
đá nhưng trước sau vẫn chẳng giữ nổi trái tim chồng.

“Thấy
mẹ quan tâm lo lắng, con thấy vừa mừng vừa lo khi được yêu thương như vậy. Chỉ
có điều, đã mười năm rồi, mười năm sau mẹ mới nhớ mình vẫn còn đứa con gái này,
con vô cùng hoảng sợ vì sự quan tâm này của mẹ.” Thượng Linh từ từ đứng dậy, nụ
cười tươi rói trên môi: “Cảm ơn những lời khuyên chân thành của bà ngày hôm
nay, Phong phu nhân!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3