Chỉ được yêu mình anh - Phần 3 - Hồi 28 + 29
Phần 3: Đúng người, không đúng
lúc
Hồi 28: Malpes
Hòn đảo
nhỏ mà Thượng Linh và Diệp Thố đến bao gồm bốn nhà hàng, một quán bar, một quán
cà phê, một Spa, ngoài ra còn có mười mấy căn biệt thự giáp biển và một số biệt
thự trên mặt biển. Chỉ cần ba mươi phút là đã có thể đi một vòng quanh hòn đảo
này. Đây không phải đảo nhỏ nhất tại Malpes, nhưng lại là hòn đảo có số phòng
ít nhất trong tất cả các đảo. Có lẽ vì các thiết bị đều thuộc hàng cao cấp, giá
cả cực kỳ đắt đỏ nên nơi đây thường chỉ tiếp đón các minh tinh hoặc tầng lớp
thượng lưu.
Hòn đảo
Diệp Thố định hợp tác đầu tư cùng Bao Tây Tình cách hòn đảo này khoảng hai mươi
phút đi ca nô. Hòn đảo ấy có bãi cát mịn màng, nước biển trong xanh, bờ biển
dài hơn cả hòn đảo này.
Ngày
đầu tiên đặt chân lên đảo, Thượng Linh thấy mình như vừa lạc vào một thế giới
khác. Hòn đảo yên tĩnh, bầu trời trong xanh, nước biển tĩnh lặng, bờ cát trải
dài. Xung quanh không hề có một tiếng ồn ào náo động hay một chút bụi bẩn nào,
khắp nơi đều là bóng dừa và bóng cọ cao lớn, trải bóng đẹp mê hồn trên bờ cát
trắng. Ánh mặt trời chiếu rọi qua khe lá hình thành những vệt sáng nhỏ li ti,
tràn đầy sức sống tự do.
Tuy là
quốc đảo vùng nhiệt đới nhưng nơi đây lại không hề nóng nực, gió biển ẩm ướt và
mát mẻ, không gian thoáng đãng đẹp đến lạ lùng. Nhưng đối với người thích không
khí ồn ào của thành phố từ tận xương tủy như Thượng Linh, sống trên hòn đảo xa
rời trần thế như thế này hai ba ngày còn vui vẻ, chứ ở đến ngày thứ năm thứ sáu
thì đúng là một cực hình.
Ngày
nào cũng nhìn ngắm cảnh vật giống hệt nhau đúng là vô cùng nhàm chán. Chỉ có
điều, rõ ràng Diệp Thố định trường kỳ kháng chiến tại nơi này. Do đó, Thượng
Linh bắt đầy thấy vui mừng vì trên đảo vẫn còn có một người không hề vô vị chút
nào để cho cô tiêu khiển giải trí. Nhân vật đáng thương ấy chính là cô nàng đại
tiểu thư nhà họ An từ nghìn dặm xa xôi đuổi theo họ đến tận Malpes - An Huệ
Nhi.
Trên
ban công bằng gỗ cực lớn phía ngoài phòng khách của biệt thự trên biển, Thượng
Linh đang cuộn tròn trên ghế sô pha màu trắng bôi kem chống nắng. Ban công này
dựng toàn trên mặt biển, điểm đặc biệt là trên đó còn có một bể bơi mini, tường
bao phía giáp biển của bể được làm bằng kính, như hòa làm một cùng cả đại dương
mênh mông vô tận.
Thượng
Linh bôi xong kem chống nắng, ngâm chân vào bể bơi, hưởng thụ trái dừa đang đặt
bên cạnh.
Chín
giờ, cũng vừa qua giờ ăn sáng. Cô nhẩm tính, nói với người đang ngồi dưới ô cửa
gỗ tránh nắng hình tròn: “Thử đoán xem, hôm nay em Huệ Nhi của anh sẽ xuất hiện
như thế nào?”
Diệp
Thố đang cui đầu đọc tài liệu trên sô pha hình bán nguyệt, nghe Thượng Linh nói
liền từ từ ngẩng đầu lên nhìn: “Đừng dùng từ “của anh” khi nói về quan hệ giữa
anh và cô ấy.”
“Tại
sao những người đàn ông giàu có lúc nào cũng đối xử với vị hôn thê của mình
chẳng ra gì? Có phải vì quá dễ dàng có được nên không biết trân trọng hay
không?” Thượng Linh vẫn đang ôm trái dừa giữa thiên nhiên lộng gió, gương mặt
Diệp “mỹ nhân” đã hiện lên vẻ tức giận ngấm ngầm.
Anh quơ
tay, ra hiệu cho cô lại gần, giơ tài liệu lên tập trung tư tưởng hỏi cô, phong
cách phòng ốc nào thoải mái và độc đáo hơn?
Lại nói
về công việc, mấy ngày nay sớm tối đều ở cạnh nhau, Thượng Linh bỗng thấy có
phần nể phục anh rất nhiều. Dù gì trước đây anh cũng chỉ là người làm trong gia
đình cô, tuy có cơ hội được hưởng nền giáo dục giống cô nhưng nói cho cùng, vẫn
không thể nào tiếp thu tất cả loại hình giáo dục để gánh vác sản nghiệp ngay từ
khi còn nhỏ giống như thế hệ sau của tầng lớp thượng lưu.
Trong
vòng hơn chục ngày ngắn ngủi từ khi anh bị thương phải nhập viện cho đến lúc
bay đến Malpes, kế hoạch bước đầu của dự án đầu tư vào khu nghỉ dưỡng cơ bản
đã hình thành. Tuy không thể phủ nhận công lao của A Ảnh điều hành sắp xếp tài
liệu tại thành phố S, nhưng thực ra sự tổng hợp phân loại cuối cùng vẫn là Diệp
Thố.
Thời
gian mười hai năm, gương mặt, thân hình, khí chất và tính cách, thậm chí cả đầu
óc anh đều có sự thay đổi lớn lao. Rõ ràng bác Minh đã dạy bảo anh rất thành
công.
An Huệ
Nhi lướt đến khi Thượng Linh đang ngồi đọc tạp chí.
Cô giả
vờ đang đọc tài liệu, lướt nhìn với ánh mắt tỉnh bơ, nhưng mắt hoa cả lên khi
Huệ Nhi lao thẳng về phía cô.
Một
tiếng “chị” nghe phát ớn khiến tim gan Thượng Linh run rẩy, càng không cần phải
nói đến bộ ngực mà Huệ Nhi cố tình lướt qua cánh tay cô…
Thượng
Linh bắt đầu suy nghĩ đến khả năng Huệ Nhi đột nhiên biến thành lesbian[1] vì
mấy ngày qua bị cô đả kích quá nhiều. Đồng thời cô cũng thấy vô cùng khâm phục
Diệp Thố khi những lần Huệ Nhi lao đến anh đều kịp thời tránh được.
[1]
Lesbian (đồng tính nữ), chỉ những người có ngoại hình là nữ giới nhưng tính
cách lại là nam giới và đương nhiên họ chỉ yêu thích con gái.
Kiểu
tập kích bất ngờ này quả là vô cùng “mãnh liệt”.
Lần đầu
tiên Huệ Nhi xuất hiện là khi hai người đang ăn sáng tại nhà hàng bên bờ biển.
Diệp Thố đi lại khó khăn, nhưng vẫn không chịu thuê một người da đen đến giúp
việc (đây là tên gọi chung cho những người làm công ở Malpes, vì tất
cả họ đều là người da đen), lần nào cũng hành hạ thân hình bé nhỏ yếu ớt
của cô.
Quãng
đường từ biệt thự trên mặt biển đến nhà hàng chẳng hề bằng phẳng, Thượng Linh
đã mệt đứt hơi rồi, lại được ngay vị thiên kim tiểu thư mặc bikini từ trên trời
rơi xuống, gọi ầm hai tiếng: “Anh Diệp!” rồi lao sầm đến. Vị “mỹ nhân” vừa rồi
còn “yếu ớt không chút sức lực” ngay lập tức quay xe lăn một cách thần tốc
tránh né.
Huệ Nhi
vồ hụt, xém chút nữa thì rơi xuống hàng rào. Đúng lúc đang lúng túng ngượng
nghịu, Thượng Linh liền đến bên cạnh Diệp Thố, lớn tiếng nói thầm vào tai anh:
“Nhìn kìa, cô ta còn chưa cạo sạch lông nách.” Điều này khiến Huệ Nhi ngượng
chín mặt, vội khép hai cánh tay lại rồi cuống cuồng chạy mất.
Lần thứ
hai là vào buổi tối. Trong quán cà phê lãng mạn không có chút ánh sáng, Diệp
Thố đang bận rộn trên netbook. Huệ Nhi mặc váy quây ngực xuất hiện trong dáng
vẻ nhân viên phục vụ. Cái gọi là “sự quyến rũ của đồng phục” chẳng qua chỉ là
nhân cơ hội bóng đêm. Sau khi đưa cốc cà phê yêu thương do Huệ Nhi tự tay pha chế,
cô nàng liền tựa người vào bên anh. Định rằng sẽ cùng anh ngắm sao trời, nói
chuyện nhân gian.
Nhưng
kết quả, vừa đặt cốc cà phê xuống, bất thình lình từ trong bóng tối có một cánh
tay thò ra nâng cốc cà phê lên uống ngay. An Huệ Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng
chói tai, khăng khăng bắt người phụ trách nhà hàng phải đến tận nơi giải quyết.
Thực
ra, Thượng Linh đã có mặt ở đây ngay từ đầu, chỉ có điều buồn ngủ quá nên đã
cuộn tròn người nằm phía sau mà thôi.
Lần thứ
ba, lần thứ tư… trò vui cứ xào đi xáo lại. Huệ Nhi cuối cùng cũng hạ quyết tâm,
không xử lý xong Thượng Linh, sẽ mãi mãi không bao giờ tóm được anh Diệp.
Huệ Nhi
biết rất rõ, Diệp Thố đồng ý đính hôn chẳng qua cũng vì bị cha ép buộc. Hai nhà
Diệp - An đều là thành viên hội đồng quản trị của VIVS, mỗi nhà chiếm lĩnh một
nửa giang sơn, bao năm qua cả hai nhà đều hy vọng có cơ hội củng cố mối quan hệ
bền chặt hơn nữa. Mà kết tình thông gia lại chính là biện pháp tốt nhất.
Cô nàng
thích Diệp Thố, thích ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Người đàn ông đẹp trai đến
mức ấy, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, không thèm để mắt đến bất kì một người con
gái nào.
Huệ Nhi
vô cùng vui mừng sau khi biết cha có ý tác thành cho mình và Diệp Thố. Tuy anh
chưa bao giờ thể hiện chút tình cảm nam nữ nào với cô, hơn nữa hai người lại
không ở cùng một thành phố, nhưng cô không hề lo lắng chút nào. Vì cô biết, anh
đối xử với người phụ nữ nào cũng đều như nhau cả. Còn cô lại là người duy nhất
có thể trở thành cô dâu của anh.
Cho đến
lần gặp Thượng Linh trong nhà hàng tại thành phố S, Huệ Nhi đã nhận ra Thượng
Linh. Cũng chẳng phải vì trước đây cô đã gặp Thượng Linh, mà chỉ là do một bức
ảnh. Bức ảnh ấy đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ tại chung cư của Diệp
Thố.
Lần đó,
Huệ Nhi vừa vào đại học, lần đầu tiên được bác Diệp mời đến chung cư của Diệp
Thố tại thành phố S chơi. Nhân lúc mọi người đang nói chuyện, cô lẻn vào phòng
anh, thấy tấm ảnh duy nhất trong chung cư của anh. Người trong ảnh là một cô
gái còn rất trẻ, cùng lắm chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Cô gái mặc bộ quần
áo cưỡi ngựa màu trắng, mái tóc đen dài đến tận thắt lưng, gương mặt thanh tú
xinh xắn, trông vô cùng kiêu hãnh. Cô gái ấy giống như nàng công chúa trên cao
vời vợi.
Ngày
hôm đó, Huệ Nhi bỗng dưng thấy ghen ghét với cô gái trong bức ảnh, đang định
lấy xuống ném đi, nhưng không ngờ Diệp Thố thường ngày luôn nhã nhặn với cô lúc
đó lại nổi trận lôi đình, khiến cô sợ hãi vội vàng đưa trả anh bức ảnh cô vừa
giấu.
Kể từ
sau hôm đó, cho dù cha cô hoặc cha anh có nói bóng nói gió hay nói thẳng ra,
Diệp Thố cũng không bao giờ cho Huệ Nhi bước nửa bước vào chung cư của anh. Vì
vậy kể từ giây phút gặp Thượng Linh, Huệ Nhi đã hiểu, đối thủ của mình thực sự
xuất hiện.
Sau
nhiều lần được dạy bảo, Huệ Nhi cũng nhanh chóng “trưởng thành”. Cô nàng thay
đổi chiến lược, “tiếp cận” Thượng Linh, đồng thời chờ đợi thời cơ để “sửa lưng”
cô.
Buổi
chiều đó, Diệp Thố đang họp qua vệ tinh với ban lãnh đạo khách sạn thành phố S
trong phòng, Huệ Nhi chủ động đến kéo Thượng Linh ra quán bar. Cô nàng bảo
Thượng Linh, hôm qua có hai người khách vừa đến đây, là một đôi minh tinh
scandal rất nổi tiếng.
Đương
nhiên, dụng ý của cô nàng không phải là đến xem minh tinh. Huệ Nhi và anh chàng
minh tinh đó cũng có quen biết đôi chút, biết anh ta rất đa tình, lại còn thích
những cô gái có tính cách quả quyết.
Anh
chàng minh tinh ấy vừa giàu có lại vừa đẹp trai, nghe nói chưa từng có cô gái
nào lọt vào tầm mắt của anh ta mà không bị chinh phục. Mục đích của Huệ Nhi là
để Thượng Linh tự thay lòng đổi dạ, từ bỏ Diệp Thố.
Tình
hình thuận lợi đúng như những gì cô nàng dự đoán, Thượng Linh nói chuyện vô
cùng vui vẻ với hai minh tinh đó (thực ra chỉ vì cô quá rầu rĩ nên ngồi tán gẫu
mà thôi).
Sau đó,
khi mọi người rủ nhau đi bơi, anh chàng minh tinh kia liền hỏi Thượng Linh có
biết bơi hay không thì đi chơi cùng họ. Nhưng Thượng Linh chỉ lắc đầu, nói
không thích.
Người
nói chẳng có ý gì nhưng người nghe lại cứ tưởng bở.
Lúc
sau, Huệ Nhi kéo Thượng Linh đi, vô cùng thành thật mời cô cùng ngắm san hô. Cô
nàng bảo Thượng Linh, không biết bơi cũng chẳng sao cả, không cần xuống nước,
dải san hô ấy rất nông, chỉ cao hơn một mét, thuyền lớn không vào được nên phải
chèo thuyền độc mộc, cách không xa phía còn lại của hòn đảo.
Thượng
Linh nhìn cô nàng: “Vậy có cần gọi hai người vừa rồi cùng đi không?”
“Họ đến
đây đã mấy ngày, cũng đi xem hết cả rồi, chỉ hai chúng ta đi thôi! Chị cứ yên
tâm, em chèo thuyền giỏi lắm, bây giờ mặt trời chưa lặn, qua đó nhìn rõ lắm,
thích vô cùng, còn có những đàn cá tuyệt đẹp nữa. Chúng ta có thể mang theo cần
câu, tiện thể đi câu luôn!”
Nhìn nụ
cười rạng rỡ của cô gái đứng trước mặt mình, xem chừng có vẻ rất thành thật.
Thượng Linh trong lòng thầm khen ngợi rồi cũng cười thật tươi: “Được thôi!”
Tất cả
đều rất thuận lợi, hai người đến phía còn lại của hòn đảo, thuê thuyền hạ thủy.
Dường như để thể hiện rằng mình chèo thuyền rất giỏi, Huệ Nhi còn ra sức đẩy
mái chèo. Con thuyền độc mộc từ từ rời xa hòn đảo, dưới ánh nắng mặt trời gay
gắt buổi chiều, được một lúc thì Huệ Nhi đã toát hết mồ hôi.
Trong
lúc chèo, cô nàng nhiều lần ngầm ra hiệu cho Thượng Linh cầm mái cùng chèo
thuyền để cô nàng đỡ vất vả hơn, nhưng lần nào cũng bị Thượng Linh dập tắt hy
vọng với gương mặt ngơ ngác cùng câu nói: “Chị không biết chèo thuyền.”
Hơn hai
mươi phút sau, thuyền đã đến một vùng biển xanh ngắt. Người có chút kiến thức
về biển cả đều biết, chỉ cần nhìn màu nước là có thể biết độ sâu của biển.
Vùng
biển nông nước sẽ có màu xanh biếc, còn vùng nước biển có màu xanh ngắt như thế
này, ít nhất độ sâu cũng phải từ mười mấy mét trở lên. Thượng Linh vẫn chưa lên
tiếng, An Huệ Nhi bỗng bất ngờ nhảy ùm xuống biển, đồng thời còn mang luôn cả
hai mái chèo duy nhất trên thuyền.
Hồi 29: Đàn ông và đàn bà
Huệ Nhi
thả người bồng bềnh trên mặt biển cách thuyền độc mộc vài mét, cười ngọt ngào
với Thượng Linh: “Chị à, thật xin lỗi chị quá! Em vừa chợt nhớ ra một việc rất
quan trọng phải làm. Em về trước đây, lát nữa sẽ qua đón chị. Chị cứ ở đây một
mình ngắm san hô nhé! Với lại dù sao chị cũng không biết chèo thuyền, chắc cũng
không dùng nổi hai mái chèo này. Hơn nữa nếu có để trên thuyền, thì cũng có khả
năng chị sẽ không cẩn thận làm rơi mất. Chị cứ ở đây tận hưởng, cẩn thận đừng
có ngã nhào xuống biển nhé!” Huệ Nhi e thẹn mỉm cười quay người đi, bơi về phía
hòn đảo.
Đợi đến
khi Huệ Nhi bơi ra xa, Thượng Linh mới rút lại gương mặt lúng túng hoảng hốt.
Cô nóng mắt khi nhìn bóng người đang ra sức bơi.
Không
ngờ cô nàng lại có thể nghĩ cách này để tống cổ cô ra giữa biển khơi, lại còn
khoa trương là mình sẽ bơi về đảo. Cô vừa rồi còn tấm tắc khen ngợi kĩ năng
diễn xuất của cô nàng đã tiến bộ, nhưng như thế này chẳng phải cô nàng lại làm
chuyện ngớ ngẩn rồi sao? Cô chỉ nói là mình không thích bơi, chứ có nói là
không biết bơi lúc nào đâu?
Sau khi
gia đình bị phá sản, cô luôn sống tại căn nhà gỗ bên bờ biển, có lúc còn ra
biển đánh cá cùng nhà thuyền, làm sao lại có thể không biết bơi chứ?
Con bé
này cứ quấy rầy cô mãi, liệu có cần dứt khoát một lần cho cô nàng nốc-ao luôn
hay không? Thực ra cô cũng thấy tiếc nuối nếu cô nàng nốc-ao. Chẳng biết còn
phải chờ đợi bao lâu nữa trên hòn đảo buồn tẻ này, nếu giờ không có cô nàng, có
lẽ cô sẽ buồn tẻ đến phát điên mất.
Đúng
lúc Thượng Linh xuống biển, hăng say đạp nước lên xuống trên mặt biển thì “mỹ
nhân” cũng vừa kết thúc cuộc họp, quyết định cho Huệ Nhi tan biến triệt để
trước mặt hai người.
Huệ Nhi
tính toán đủ đường nhưng cuối cùng vẫn cứ để lộ sơ hở.
Cuộc
họp kết thúc sớm hơn dự định, Diệp Thố không tìm thấy người, liền ra lệnh cho
tất cả người làm trên đảo đi tìm. Ngay sau đó, người cho thuê thuyền đã báo
tin, một tiếng trước, hai người đã ra biển.
Không
hề có phương án phòng bị nào, Thượng Linh một mình ngồi trên chiếc thuyền độc
mộc giữa mặt biển, cũng chẳng có bất kỳ phương thức liên lạc nào cả… Những ý
nghĩ ấy cứ cuồn cuộn trong đầu Diệp Thố, ánh mắt anh chằm chằm nhìn Huệ Nhi
đang đứng trước mặt, như muốn giết chết cô ta ngay trên bãi.
“Anh,
anh Diệp… Anh đừng lo, chị Thượng… chị ấy nói chị ấy biết bơi, còn bảo em về
trước không cần lo cho chị ấy… Chị ấy không làm sao đâu!” Cả đời này Huệ Nhi
chưa bao giờ thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy, quên sạch sành sanh những lý do
và kế hoạch đã chuẩn bị trước: “Thực ra, em, em cũng tự bơi về mà… không nguy
hiểm đâu… thật mà…”
…
Lúc
tiếng ca nô vọng đến, Thượng Linh vẫn đang ngâm mình trong làn nước biển, nép
dưới bóng râm của con thuyền độc mộc, chắp tay nắm lấy thân thuyền, nhắm mắt
hưởng thụ.
Thượng
Linh nghe tiếng động cơ liền mở mắt, thấy chiếc ca nô và người trên đó đang lại
gần. Ngoài mấy người da đen và Huệ Nhi, còn có một bóng dáng cao ráo vô cùng
quen thuộc.
Ông
tướng này, không chịu ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn, lại còn đứng tựa người vào
lan can nữa. Tay phải của anh vẫn đeo băng, chân trái cũng còn đang bó bột, bộ
dạng nhếch nhác như thế mà vẫn đẹp đến nỗi khiến người khác phải ghen tỵ.
Sau khi
liếc nhìn không thấy ai trên thuyền độc mộc, Diệp Thố liền bắt đầu cởi dải băng
đang đeo trên cổ ra. Thượng Linh đơ người. Không phải anh tưởng cô không biết
bơi nên đã rơi xuống biển, chuẩn bị nhảy xuống cứu cô đấy chứ?
Mấy
người da đen trên thuyền đã nhảy xuống biển bắt đầu tìm người, Diệp Thố ném
đống băng trên cổ đi, xem chừng cũng đang chuẩn bị nhảy xuống.
Thượng
Linh vội nắm lấy thân thuyền, nhoài người lên, quơ tay gọi lớn. Rõ là nực cười,
người vừa gẫy tay gẫy chân chưa đến một tháng lại muốn lao xuống biển cứu
người. Thật chẳng biết nếu lao xuống đó rồi thì ai cứu ai nữa. Cô chịu chẳng
thể vác nổi đống thạch cao nặng như vậy.
Thượng
Linh hít một hơi thật sâu, lặn xuống nước bơi về phía ca nô. Đến lúc sắp tới
gần mới ngoi lên khỏi mặt nước, cười tươi như hoa với hai người đang đờ đẫn
dưới ánh mặt trời.
Huệ Nhi
đông cứng người, Thượng Linh cố tình lặn dưới nước để cho cô nàng xem.
Mấy
người da đen dưới biển bơi lại gần, đỡ cánh tay đưa Thượng Linh lên ca nô. Vừa
bước lên đó, những giọt nước trên người cô đã làm ướt hết cả mặt sàn. Thượng
Linh nhặt dải băng đeo cổ đưa cho Diệp Thố, định đỡ anh lên xe lăn, nhưng vừa
bước đến gần, anh đã kéo cô lại. Anh sa sầm mặt mày, để cô đứng trước tay vịn
ca nô quay mặt ra phía biển, sau đó áp người vào lưng cô, cùng lúc đó nhanh
chóng tháo cúc áo mình.
Thượng
Linh đang lấy làm kỳ lạ vì bị phạt đứng, bỗng cảm thấy vạt áo của người đứng
sau dường như đã cởi ra. Làn da ấm áp chạm lên tấm lưng dính sát vào bộ quần áo
ướt sũng, thì ra chiếc áo vẫn còn hơi ấm cơ thể anh đã bao bọc lấy thân người
cô.
Nói cho
hình tượng một chút, lúc này cô chẳng khác gì như đang cuốn chung với anh trong
cùng một chiếc áo.
“Đừng
cử động!” Thượng Linh định quay người bỗng nghe thấy giọng anh vang lên bên
tai, mang theo cả hơi ẩm của gió biển.
Cô
nghiêng đầu, đúng lúc hơi thở anh nhấp nhô lên xuống trên gò má, lúc lâu sau
anh mới khẽ nói: “Quần áo của em mỏng quá!”
Lúc này
cô mới vỡ lẽ. Chiếc áo phông màu trắng của cô mặc đã hoàn toàn biến thành vật
trang trí khi ngấm nước biển, bộ quần áo màu hồng nhạt hai mảnh bên trong hiện
lên vô cùng rõ nét.
Cô
không quan tâm: “Em mặc đồ bơi bên trong, định mặc ra ngoài nhưng sợ bị cháy
nắng nên không cởi bộ đồ bên ngoài ra. Vậy bây giờ em cởi ra là được rồi!” Cô
thấy sự động chạm gần gũi với A Thố như lúc này còn ngại ngùng hơn so với việc
chỉ mặc mỗi bộ đồ bơi.
“Không
được!” Anh thốt lên hai tiếng đều đều, tay phải cuộn tròn lấy cô, ôm cô thật
chặt vào lòng.
“Tại
sao?”
Đợi cả
hồi lâu anh vẫn không trả lời, cho đến khi ca nô vào bờ, khi đã bọc kín cô từ
trên xuống dưới bằng chiếc khăn người khác mang đến, anh mới thốt lên: “Chỉ có
anh, mới được phép nhìn!”
“…”
***
Tối đó,
Diệp Thố cho cô biết, An Huệ Nhi sẽ bị tống khứ về, anh sẽ không bao giờ để
chuyện như hôm nay xảy ra nữa. Còn A Ảnh và Mễ Mễ, bạn hiền của cô sẽ đến đảo
vào ngày mai.
Lúc đó,
hai người đang ăn tối dưới ánh nến trong nhà hàng ven biển. Mặt biển xanh biếc
ban ngày giờ đây đã biến thành màu đen sâu thẳm dưới màn đêm. Bầu trời mênh
mông bát ngát, quay lại nhìn bãi cát, mỗi bàn ăn ngoài trời chỉ được thắp sáng
bằng ánh nến yếu ớt trở nên lãng mạn đến vô cùng.
“Sao
lại nghĩ đến việc để cả A Ảnh và Mễ Mễ đến đây?”
Anh
nhìn cô: “Chẳng phải em luôn kêu là buồn chán hay sao? Anh mong khi ở bên anh,
em sẽ không thấy quá nặng nề.”
“Cám ơn
anh!” Cô tập trung cắt miếng cá tuna nướng trong đĩa, làm xong cô đổi đĩa để
anh ăn cho tiện.
“Không
cần phải khách sáo với anh!” Anh chau mày.
“Nên
thế thì hơn.” Gương mặt cô bình thản, giọng nói mang hàm ý rất rõ: “Bạn bè với
nhau, nên lịch sự thì tốt hơn!”
“Chúng
ta không phải là bạn bè.” Anh trầm giọng: “Chỉ là đàn ông và đàn bà, anh không
muốn quá độc đoán, nên sẽ cho em thời gian suy nghĩ. Nhưng em hãy nhớ, anh là
người duy nhất em được phép lựa chọn!”
Thượng
Linh ngơ ngác, vừa rồi… liệu có thể coi là một lời tỏ tình được không?
Thấy cô
không nói gì, anh lại dịu giọng hơn: “Tiểu Linh, chuyện giữa đàn ông và đàn bà,
chúng ta cũng đã làm rồi! Em có thấy không thực tế chút nào khi lúc này còn nói
với anh hai tiếng “bạn bè” hay không? Giữa chúng ta chỉ có thể xảy ra hai khả
năng, một là người qua đường, một là tình nhân. Anh không mong sẽ xảy ra khả
năng thứ nhất, nên anh sẽ chờ đợi. Em cứ suy nghĩ kĩ đi!”