Chương 2

“Without you I am like a ship without it’s sails, calling the wind to save me.
I’d climb the highest mountain, I’d cross the seven seas just to see your smile again.
I’m coming home.”
Coming home - Stratovarius.


Tỉnh giấc và thấy mình ở nhà quả là không còn gì hạnh phúc bằng. Người ta thường nói no place like home, sure, it’s right. Cô bước xuống giường, mở cửa và bước ra ban công, vươn vai, hít một hơi, không khí trong lành căng tràn lồng ngực.

“Thật là thoải mái quá đi!”

“Chào buổi sáng!”

Nguyệt giật mình vì lời chào hỏi bất ngờ, cô nhìn sang ban công nhà kế bên, là hắn ta. Cô không biết từ bao giờ đã quen với việc nhà kế bên không có sự hiện diện của con người này nữa. Nhưng bây giờ, có lẽ cô cũng quên ngày hôm qua là cô cùng hắn chung một xe, ngồi cạnh nhau về nhà, hắn đang ngồi trên ghế dựa tự bao giờ cùng ly cà phê nóng tỏa khói, trông thật… thư thái. Đột nhiên, trong thời khắc đó cô có cơ hội nhìn rõ lại từng đường nét trên gương mặt hắn. Mũi cao, đôi mắt sáng, và bờ môi nghiêm nghị. Mỗi bộ phận đều hoàn hảo, hợp thành một tác phẩm nghệ thuật, cứ tưởng tượng, nếu chúng có thay đổi tỉ lệ dù một chút thôi thì toàn bộ tác phẩm ấy sẽ bị sụp đổ.

Làm quái gì mà trên đời này lại có một con người hoàn mỹ cả về ngoại hình lẫn học thức chứ… Không thể… Mà như thế thì nhân cách ắt có vấn đề?! Ha ha…

“Ờ chào, mới sáng, anh suýt nữa thì khiến tôi lên cơn đau tim đấy!” Nguyệt lấy lại tinh thần, trả lời.

“Tôi suýt làm em đau tim ư? Không phải là vì tôi quá hoàn hảo chứ?” Duy trả lời, mắt có tia sáng lạ thường.

“Điên à, hoàn hảo cái đầu anh. Có phải là tối qua anh ngủ không đủ giấc nên sinh hoang tưởng không?!”

“Không ngờ đến chuyện này mà em cũng biết, không phải là em sang phòng tôi trong lúc tôi đang ngủ đấy chứ?!” Hắn ta nhâm nhi một ngụm cà phê rồi thông thả đáp.

“Ảo tưởng, không thèm nói chuyện với anh nữa, tôi vào trước đây!” Cái tên đáng ghét này, đột ngột xuất hiện, phá vỡ sự trong lành của một buổi sáng tuyệt vời.

Tuy nhiên, Minh Nguyệt thì làm sao biết, quả thật đêm qua Minh Duy có thiếu ngủ thật. Cô quay lưng đi, rồi anh hớp thêm một ngụm café nữa trước khi làn hơi nóng của nó tan biến, anh phóng tầm mắt nhìn ra xa, tâm hồn bỗng nhẹ nhõm hẳn.

-------

Buổi tối, cô chú Mạnh có chuẩn bị một bữa tiệc gia đình mừng Minh Duy về nước, và đương nhiên, nhà Minh Nguyệt cũng được mời sang dùng bữa.

Từ chiều, bữa tối đã được hai bà mẹ chuẩn bị rất kĩ càng, hai ông bố thì ngồi ở phòng khách nói đủ thứ đề tài, từ việc nền kinh tế nước ta còn quá nhiều biến động, sang việc Mĩ vẫn nhắm đến các mỏ dầu ở vùng Trung Á rồi tình hình Trường Sa, Hoàng Sa đang ngày một căng thẳng… Minh Nguyệt phụ trách dọn bàn ăn, còn Minh Duy, anh ta chẳng làm gì cả. Vẫn như hồi chín năm trước, lúc nào cũng vậy…

Khi tất cả các món đã được dọn lên trông thật hấp đẫn, mọi người vào bàn đông đủ. Vì cao hứng, chú Mạnh đem ra một chai rượu ngoại, nghe đâu là từ trăm năm trước, rất quý, để thết đãi mọi người. Còn ba Nguyệt lại chạy về đem chai rượu Minh Mạng sang. Phải nói chứ, thứ rượu này ở nhà cũng được ba cô cưng chiều không ít, có khi còn cưng hơn cả con gái rượu của mình. Mặc dù hai thứ rượu ta, rượu ngoại này chả ăn nhập gì với nhau nhưng không khí bữa ăn vẫn rất vui, vì hai ông bố bảo nhau rằng sẽ ‘xử” chai ngoại trước, rồi mới đến nội, cái đậm đà dân tộc này lúc nào cũng phải để cuối cùng.

Vì là bữa ăn gia đình nên Minh Nguyệt cũng không từ chối uống rượu, người kia thì không cần phải nói, tửu lượng có lẽ không kém các bậc tiền bối như hai ông bố đâu.

Chú Mạnh nuốt một ngụm rượu, hà một hơi nghe thiệt đã, đặt ly xuống rồi ngước lên hỏi con trai mình, “Duy, con ở Mĩ mấy năm nay, không sống cạnh ba mẹ, chắc là ăn ở cũng phóng túng lắm có phải không?”

Minh Nguyệt lơ đễnh vuốt mấy sợi tóc mai, vén mái tóc dài cột gọn ra phía sau rồi bắt đầu sự nghiệp ăn uống.

“Con biết chừng mực mà ba.” Minh Duy thản nhiên đáp.

“Ừ.” Chú Mạnh ậm ờ.

“Dù sao, cháu nó năm nay cũng lớn rồi, với lại sống ở môi trường thoải mái như vậy, khó có thể không bị ảnh hưởng...” ba Nguyệt góp lời.

“Tôi chỉ lo nhiều càng nhiều mối quan hệ càng phức tạp. Ông biết mà, bên kia nhiều vấn đề xã hội lắm. Còn chuyện khác, tôi nghĩ, nó lớn rồi, cũng tự biết đúng sai, nặng nhẹ mà hành xử.”

Ba Nguyệt gật gù, thái độ tương đối tán thành.

“Ba à, bây giờ, nhìn chung cũng tốt hơn xưa nhiều rồi, tình trạng phân biệt chủng tộc cũng giảm hẳn, con cũng có khá nhiều mối quan hệ với những sinh viên khác, và tụi con vẫn hòa đồng, tôn trọng cá nhân và sắc tộc của mỗi người. Cuộc sống và sinh hoạt rất tốt. Vả lại, chẳng phải bây giờ con đã về rồi sao.”

Chú Mạnh không nói gì nhưng cô thì lại có ý kiến.

“Được rồi, được rồi, cái chuyện cộng đồng đó bây giờ nó không còn ảnh hưởng đến mày nữa rồi. Nhưng mà mày đừng nói với mẹ là tám năm nay mày không có bạn gái đấy nhé?” Như chờ có cơ hội này, cô Mạnh lập tức đề cập.

Minh Duy thản nhiên nuốt ngụm rượu đang uống dở. “Vâng, không có.”

Nhưng bạn tình thì có, Minh Nguyệt thầm nghĩ, ném về phía Minh Duy ánh nhìn đầy trào phúng. Minh Duy như hiểu ý Minh Nguyệt cũng đáp lại bằng một điệu cười thản nhiên.

“Mày tưởng sẽ lừa được mẹ chắc, không phải mẹ tâng bốc mày, nhưng… nhìn mày cũng đâu đến nỗi tệ, sao lại không có?!”

“Chị đừng có lo lắng quá, có thể là chuyện cá nhân nên cháu nó ngại nói thôi!” Mẹ Nguyệt góp ý.

“Tôi làm sao mà không lo cho được, bây giờ nó 24, 25 rồi, mà trả lời là không có. Còn chưa nói đến cái xã hội bây giờ, mấy đứa đồng tính nó cứ loạn cả lên, chị xem, chúng tôi chỉ có một thằng con trai, lỡ mà nó… không chịu lấy vợ, tới chừng này tuổi rồi, làm sao tôi vượt qua được cú sốc đó…”

Mẹ Nguyệt giật giật khóe môi, không nói được gì. Xem ra, cô Mạnh có nghĩ hơi thái quá, tuy nhiên, chuyện này không phải là không có khả năng. Vẫn rất đáng để xem xét lại.

Kẻ không màng tới “đại sự” từ nãy giờ như Minh Nguyệt, sau khi nghe xong những lời nói hết sức cảm khái đó của cô Mạnh vẫn không kiềm được trí tượng tượng của mình. Cô nghĩ tới một ngày tham dự đám cưới của Minh Duy, không phải là anh sóng đôi cùng cô dâu mà là một người đàn ông… nhất thời không nhịn được mà bật cười, suýt nữa là phải chết vì sặc rượu rồi.

Minh Duy với tay đưa cô một tấm khăn giấy, tặng kèm một ánh mắt sắc như lưỡi dao, khiến cô vừa nhìn đã rùng mình một cái.

Nghe đâu, đàn ông “chân chính” có hai điều khiến họ rất căm phẫn khi nghe. Một là, có người bảo anh ta đồng tính. Hai là, người bảo anh ta đồng tính lại là một cô gái… mà anh ta để mắt tới. Điều thứ hai này tuy không đúng 100% nhưng xét ra thì khá hợp lí trong trường hợp này vì nó đúng 50%, dẫu sao Minh Nguyệt vẫn là con gái.

“Mẹ đừng thái quá như vậy, con… rất bình thường…” Anh hình như có liếc nhìn Minh Nguyệt một cái. Nói xong anh ta gắp một miếng thịt bò cho vào miệng, thản nhiên ăn uống.

“Thì mẹ nói trước vậy đó, cũng là chuyện đời mày, à, còn nữa, mẹ không thích có con dâu người nước ngoài đâu, hay chí ít nó cũng phải biết nói tiếng Việt, mẹ không muốn cùng ngồi ăn cơm mà ông nói gà bà nói vịt!”

“...”

“Tuýp con dâu mẹ thích, chí ít cũng phải giống Minh Nguyệt!”

Khụ… khụ… nghe nhắc tới kiểu này, Minh Nguyệt không kiềm nổi “xúc động”, tỏ vẻ bối rối. Cô chỉ cười trừ nhìn sang Minh Duy, biểu hiện của anh ta vẫn là điệu bộ thản nhiên không chút dao động.

“Minh Nguyệt, cháu có bạn trai chưa?!” Mẹ Duy đã đổi sự công kích, quay sang Minh Nguyệt hào hứng hỏi.

“Cháu… dạ chưa ạ!” Cô thật sự rất muốn nói “có”, nhưng mà, nếu là câu hỏi này trước đây hai tuần thì được, bây giờ, nó không còn giá trị nào nữa.

Minh Duy khẽ nhíu mày…

“Vậy thì tốt rồi, à, khi nào cháu lên thành phố S?”

Tốt chỗ nào chứ... “Dạ, khoảng ba ngày nữa ạ!”

“Ba ngày ở đây cháu rảnh chứ?”

“Dạ, vâng, có việc gì không cô?”

“À, thì Duy nó mới về, xa quê cũng tám năm rồi, có nhiều thứ đã thay đổi, không bận gì thì cháu “dẫn” nó đi khắp nơi, thăm thú lại nhé! Dạo này cô chú bận quá!”

“Nhưng…” Anh ta có phải con nít đâu mà cần dẫn…

“Chị yên tâm, Nguyệt nó cũng rảnh lắm, nhất định sẽ ra sức!”, mẹ Minh Nguyệt ra sức phối hợp. Phụ huynh hai bên kẻ tung người hứng hết sức ăn ý.

“Nhưng… chẳng phải anh cũng cần đi tìm việc sao?” Minh Nguyệt quay sang Duy tìm sự trợ giúp cuối cùng. Ngẫm thấy chắc hẳn anh ta sẽ không đồng ý.

“Ô không, tháng tới, à không, hết tuần sau tôi sẽ chính thức đi làm! Nên… hiện tại, tôi cũng rảnh lắm, chắc sẽ phiền em mấy ngày tới ha!” Minh Duy tỏ ra hòa đồng.

Nhưng mà, câu trả lời của anh ta thật sự làm Minh Nguyệt cô… không thể ngờ được. Vì cớ gì lại đột nhiên như vậy chứ?! Cô tròn mắt nhìn người vừa mới đáp lời mình. Nhưng, những người khác thì lại phản ứng vì lý do khác.

“Cái gì? Có việc rồi sao?!” Vấn đề này làm hết thảy mọi người đều ngạc nhiên.

“Con vốn dĩ cũng định thông báo với cả nhà chuyện nhà, công ty đã gửi lời đề nghị và hợp đồng lúc con còn ở Mĩ, ban đầu, do họ đề xuất công việc ở Hong Kong, nên con đã không đồng ý. Về sau, có một sự thay đổi nhỏ trong hợp đồng, con sẽ nhận việc vào đầu tháng sau, trụ sở ở thành phố S.”

“Công ty nào vậy?” Ba Duy sốt ruột hỏi.

“Dạ, là tập đoàn thương mại X.”

“Điều khoản hợp đồng có gây khó khăn gì không cháu?” Ba Nguyệt cũng quan tâm.

“Cháu thấy… cũng không đến nỗi ạ. Họ là tập đoàn uy tín trong lĩnh vực điện tử - điện gia dụng, có trụ sở ở Việt Nam nên cũng không lo về thương hiệu; về lợi ích thì họ sẽ cung cấp cho cháu một căn hộ để ở và sinh hoạt trong quá trình làm việc, còn có xe riêng, nơi ở theo như thông tin thì cũng khá tốt ạ, đi đến công ty chắc cũng phải mất từ 30 đến 45 phút.”

Hai ông bố gật gật.

“Có cả nhà và xe riêng sao? Cháu nhận chức gì vậy?” Mẹ Nguyệt ngạc nhiên.

“Giám đốc điều hành…”

Ọc… quả là tốt nghiệp Harvard có khác… Minh Nguyệt nhớ lại lời đồn, mức lương trung bình của sinh viên tốt nghiệp từ Ivy league cũng phải từ khoảng 90 ngàn đô/năm. Cô lặng lẽ cúi đầu thấp hơn, chăm chỉ ăn, không dám tạo bất kì sự chú ý nào.

“Cháu thật tài giỏi, vừa tốt nghiệp đã được nhận công việc tốt đến thế, còn làm giám đốc đại diện chi nhánh ở nước ta, anh chị sau này được nhờ rồi, tốt quá!” Mẹ Nguyệt cũng vui lây.

Cô Mạnh cũng gật gù, cười tít mắt.

“Không ạ.”

Đột nhiên mọi người sững lại.

“Không phải là đại diện nước mình ạ, mà là của Đông Nam Á ạ!”

Mọi người lại ngạc nhiên 5 giây nữa, rồi các vị phụ huynh đều cười mãn nguyện.

“Vậy chẳng phải càng tốt hơn sao! Chúc mừng cháu!” Ba Nguyệt nâng ly chúc mừng.

“Dạ, con cảm ơn chú!” Duy cũng cụng ly đáp lễ.

Chú Mạnh lấy lại vẻ bình thản, hờ hững nói, "để xem có qua được ba tháng đầu không đã..."

Không khí trở nên khó thở. Cô Mạnh cười cười giải vây, "cái ông này... không tin tưởng con ông vậy sao?"

"Tui chỉ muốn cảnh tỉnh nó thôi... đừng có mơ mộng sớm quá... vị trí càng cao, áp lực càng lớn, đe dọa càng nhiều... Đừng có thấy vậy mà vui mừng vội... Cũng chỉ là cái danh thôi!"

Nguyệt khẽ gật gù đồng tình, chú Mạnh nói chí phải. MBI thì MBI dù sao một năm cũng biết bao người có được cái bằng đó... không hiếm hoi gì. Minh Duy cùng lắm cũng chỉ có thể nói là học sinh giỏi, nhưng bước ra làm việc thì khác... Thương trường như chiến trường, đâu phải đơn giản như chuyện học. Cô bất giác tò mò, liếc sang xem thái độ Minh Duy.

Anh vẫn điềm nhiên, cười nhẹ, "con biết rồi ba."

Chú Mạnh không nói gì, chỉ gật đầu. Sau đó, bữa ăn lại tiếp tục, sôi nổi, vui vẻ như ban đầu.