Chương 43.2: Thầy chuẩn bị bản thân cho thật tốt là được

CHƯƠNG 43.2: THẦY CHUẨN BỊ BẢN THÂN CHO THẬT TỐT LÀ ĐƯỢC

EDITOR: LAM

Tối Thứ Năm có lớp tự học môn Hóa.

Mấy ngày nay trong lúc đi học Du Trọng Hạ cực kì chú tâm nghe giảng, bài tập cũng chịu khó hoàn thành.

Một khi học sinh cấp ba đã quyết tâm vùi đầu vào học tập thì chuyện mệt mỏi là điều không thể tránh khỏi, có tổng cộng hơn mười tiết học trong một ngày, một nắng hai sương đi sớm về trễ. Thói quen thức khuya của cậu được hình thành trong một khoảng thời gian khá dài, đồng hồ sinh học vẫn đang tự điều chỉnh lại, cậu không tài nào ngủ được nếu chưa tới hai giờ sáng, lẽ dĩ nhiên sẽ bị thiếu ngủ.

Lóp tự học trôi qua mới được vài phút, Du Trọng Hạ đã gục xuống bàn. Ngủ chẳng được bao lâu đã nằm mơ thấy mình đang đi trên đường, sau đấy lại tự dưng vấp té, bộp một tiếng giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra lại thấy cuốn sách bài tập Hóa Học nằm chình ình trước mặt, lòng cậu hoảng hốt nghĩ thầm, ể? Tiết Hóa của thầy Phí đây mà.

Vừa ngẩng đầu lên, cậu thấy thầy Trương, người đang trông coi lớp tự học đang ngồi lén lút bấm điện thoại.

Du Trọng Hạ chống cằm thở dài.

Ngồi cùng bàn đang ăn vụng que cay (7), mở miệng hỏi, "Anh Du, làm sao thế?"

Du Trọng Hạ u sầu lên tiếng, "Đã từng có duyên phận... Đến khi mất đi rồi mới biết quý trọng."

Ngồi cùng bàn, "... Ông đang nói đến Giang Sở đấy à?"

Du Trọng Hạ, "... Sao cứ nhắc chuyện này mãi vậy? Ông muốn bị đánh phải không?"

Ngồi cùng bàn, "Ông chưa biết tin gì luôn hả? Giang Sở bị người ta đánh."

Du Trọng Hạ, "Ai đánh cậu ta?"

Vừa nhắc đến chuyện thị phi là bạn cùng bàn ngay lập tức hăng hái, hắn rút ra khăn giấy lau sạch tay và miệng của chính mình rồi mới nói, "Chuyện này, kể ra dài dòng dữ lắm, phong ba bão táp, máu chó vung vãi."

Giang Sở chuyên ngành vũ đạo có một cô bạn thân, chính là cái nhỏ đã chụp ảnh cậu ta cosplay Tiểu Kiều ở hội chợ anime đồng thời cũng chính là cô bạn học thanh nhạc đã đăng "Tản mạn chuyện về Giáo viên X và hotboy Y" lên trên Tường Thất Trung. Nhỏ cùng lớp này gần đây đang yêu đương với một đàn anh cuối cấp học khoa nhạc cụ tuy nhiên nhỏ và Giang Sở vẫn cứ quấn quýt bên nhau cả ngày, nhà cả hai lại ở cùng một khu, sáng vào học tối tan học đều sẽ cùng nhau đi. Cách phối đồ và make up của Giang Sở rất đẹp, cuối tuần nào cả hai cũng cùng nhau đi dạo phố, mua quần áo, mua đồ trang điểm. Bạn trai chính thức của nhỏ tức điên lên nên mới nhân dịp chập tối có khóa sinh hoạt ngoài giờ để hẹn gặp Giang Sở ở sân thể dục.

Ngồi cùng bàn, "Gã nam sinh lớp 12 kia là một người chơi vi ô lông, thể trạng không khác Giang Sở là bao, đấu tay đôi chưa chắc Giang Sở sẽ thua cho nên gã ấy mới rủ thêm hai người nữa tới hỗ trợ, lần này Giang Sở yếu thế bị đánh ngay tại chỗ, cậu ta khóc sướt mướt trở về. Nhỏ bạn thân giận dữ nói là phải tới tìm gã vi ô lông kia yêu cầu một lời xin lỗi, sau khi đi một chuyến trở về thì nhỏ lại trở mặt nói là nhỏ sai rồi, đã có bạn trai thì không nên dây dưa với Giang Sở như vậy. Giang Sở tức tím người, lúc còn hòa hảo cậu nói bọn mình là Cao Sơn Lưu Thủy ngộ tri âm (8), hiện tại chỉ vì một thằng đàn ông mà cậu lại muốn cát bào đoạn nghĩa (9) với bà đây, hai người bọn họ ầm ĩ một trận, cùng nhau nắm đầu giật tóc đối phương, lộn tùng phèo hết cả lên vừa khéo có trò hay để nhìn."

Du Trọng Hạ nhịn không được ăn sạch một bị que cay rồi mới mở miệng, "Cái giới âm nhạc của bọn họ lộn xộn ghê."

Ngồi cùng bàn, "Dĩ nhiên, vẫn là giới phát thanh viên như chúng mình trong sạch bình yên."

Du Trọng Hạ, "Chậc chậc."

Bất chợt, Du Trọng Hạ nhớ ra thân phận của mình, cậu nói, "Không đúng, gã vi ô lông lớp 12 đó cứ thế sống yên ổn sao? Dù có thế nào Giang Sở vẫn là bạn học chung một cái ban với tui, nếu muốn đánh cùng lắm thì một chọi một, nghe còn lọt lỗ tai được xíu, ở đâu ra cái thói hội đồng thế? Khinh khi người về tới tận cửa nhà, ngó có được không?"

Ngồi cùng bàn, "... Tui tưởng ông rửa tay gác kiếm lâu rồi."

Du Trọng Hạ, "Tui chỉ đang ẩn cư rời xa thế tục thôi."

Học kì này đã trôi qua hơn phân nữa nhưng hạng mục KPI (10) của học sinh cá biệt cậu vẫn chưa làm được cái nào, tới sớm không bằng tới kịp lúc.

(7) Nguyên văn 辣条- Que cay, là một món ăn vặt phổ biến ở Trung Quốc, thành phần chính có thể là bột mì, các loại ngũ cốc hoặc đậu.

(8) Nguyên văn 高山流水遇知音 - Cao Sơn Lưu Thủy ngộ tri âm: Tương truyền, “Cao sơn” và “Lưu thủy” là hai khúc đàn sinh thời Bá Nha thường tấu, và chỉ Tử Kỳ cảm thụ được tiếng đàn của Bá Nha qua hai khúc nhạc ấy. Bá Nha chơi đàn tuyệt hay, Tử Kỳ nghe đàn càng giỏi. Từ ấy, người đời sau dùng hai điển cố “Cao Sơn” và “Lưu Thủy” để ví tình bạn giữa những người bạn tri âm tri kỷ, hiểu đối phương hơn cả bản thân mình.

(9) Nguyên văn 割袍断义 - Cát bào đoạn nghĩa: Quản Ninh và Hoa Hâm cùng cuốc đất trồng rau trong vườn, họ trông thấy dưới đất có một miếng vàng. Quản Ninh vung cuốc không ngừng, xem đó như gạch đá không khác. Hoa Hâm nhặt miếng vàng lên rồi sau mới quăng đi. Hai người thường ngồi chung chiếu đọc sách. Có một vị quan ngồi xe cao bốn bên có buông rèm đi ngang qua cửa. Quản Ninh vẫn cứ đọc sách như cũ, còn Hoa Hâm thì bỏ sách xuống chạy ra ngoài xem. Quản Ninh liền cắt chiếu chia chỗ ngồi, nói rằng: “Ông không phải là bạn của tôi.” Về sau dùng “cát bào đoạn nghĩa” để hình dung việc tuyệt giao với bạn bè.

(10) KPI – Key Performance Indicator có nghĩa là chỉ số đánh giá thực hiện công việc.

Tan học, Du Trọng Hạ quắc Giang Sở lại, "Cậu đi theo tui."

Giang Sở khóc đến mức cặp mắt sưng như hai quả đào, "Làm gì?"

Du Trọng Hạ, "Kêu cậu đi thì cứ đi, nhiều lời vô nghĩa thế nhỉ."

Giang Sở oan oan ức ức lẽo đẽo theo sau cậu tới trước cửa phòng học của ban nghệ thuật lớp 12.

Giang Sở, "..."

Du Trọng Hạ gõ nhẹ vào bàn của một nữ sinh ngồi ở dãy bàn thứ nhất cạnh cửa ra vào sau đó hỏi, "Ban các cậu có mấy người biết chơi vi ô lông?"

Nữ sinh, "Một người."

Du Trọng Hạ, "Gọi anh ta giùm tui, cảm ơn."

Nữ sinh quay đầu kêu người, có một gã nam sinh lên tiếng trả lời rồi bước ra, hết nhìn Du Trọng Hạ rồi lại nhìn Giang Sở.

Du Trọng Hạ hỏi Giang Sở, "Đây là kẻ đã đánh cậu phải không?"

Giang Sở, "..."

Du Trọng Hạ, "Anh ta đánh cậu sao thì giờ cậu đánh lại y vậy cho tui."

Nam sinh kia, "Mày là thằng nào?"

Du Trọng Hạ, "Người mà anh không thể trêu chọc nổi."

Giang Sở, "Quên đi, quên đi..."

Du Trọng Hạ, "Cậu không động thủ chẳng lẽ lại để cho tui? Tui mà đánh thì còn nói làm gì nữa?"

Nam sinh, "Đây là chuyện xích mích tình cảm giữa ba người bọn tao, mày là người ngoài đừng có xía vào, biết chưa?"

Có vài cậu nam sinh từ trong phòng học cũng tiến lại gần đây phụ họa, "Đúng vậy, biến nhanh đi đừng ở chỗ này sinh sự."

Bọn họ là đang phong thích khí thế của một đám đàn anh năm cuối cũng như lấy cái danh cáo mượn oai hùm để hỗ trợ cho cái gã tranh chấp tình cảm kia.

Du Trọng Hạ bình chân như vại giơ lên ngọn đuốc của sự công bằng và chính nghĩa, "Anh cũng biết đây là khúc mắc tình cảm giữa ba người luôn hả? Lớp 12 đánh lớp 11 còn rủ thêm hai người tới giúp, mặt dày ghê ha?"

Nhóm những người ngoài cuộc vừa nghe tới chuyện mất mặt như thế thì có chút muốn đá đổ dẹp nghỉ rồi.

Đương sự nói, "Chuyện này có quan hệ gì với mày?"

Du Trọng Hạ, "Trường học là nhà của tui, mọi người cùng nhau chung sống hòa bình. Giữ gìn chính nghĩa là trách nhiệm không của riêng ai. Tui chính là người tiên phong phản đối vấn nạn bạo lực học đường. Anh nói thử xem chuyện này có quan hệ gì với tui không?"

Mọi người, "..."

Phía hành lang vang lên từng trận tiếng bước chân, Dương Kha dẫn theo nửa cái ban 18 xông lên, phía sau còn có cả một vài cậu nam sinh của ban 19, bọn họ nghe nói Du Trọng Hạ tới đòi lại công bằng cho Giang Sở nên sợ cậu chàng chịu thiệt.

Những nam sinh lớp 12 của các ban khác sau khi hay tin lớp 11 kéo đến gây gổ thì cũng ngay lập tức ùa lên với số lượng lớn. Hai bên giương cung bạt kiếm, trợn mắt nhìn nhau.

Du Trọng Hạ túm Giang Sở lên phía trước rồi nói, "Con người của tui công tư phân minh, tiếng lành đồn xa, là một người hiểu rõ lí lẽ, lấy bạo chế bạo là hành vi sai trái, bạn học Giang Sở không muốn ăn miếng trả miếng, cũng chẳng muốn nợ máu phải trả bằng máu, bọn tui đến đây là muốn giải quyết chuyện này trong êm đẹp."

Đương sự bị làm cho bối rối, gã ta không nghĩ chuyện lại lớn tới mức này.

Ngược lại, có một cậu nam sinh khác lên tiếng thay, "Ý tụi mày sao?"

Du Trọng Hạ, "Nói xin lỗi với Giang Sở."

Một đám người lớp 12, "... Chỉ có vậy thôi hả?"

Du Trọng Hạ, "Ngay bây giờ, lớn tiếng nói xin lỗi cậu ấy."

Đám đông 12 đang vây xem cứ nhìn chằm chằm vào đương sự, hắn đành phải nói với Giang Sở, "Rất xin lỗi."

Du Trọng Hạ, "Nói cho rõ lí do tại sao phải xin lỗi."

Đương sự, "Chớ có được nước lấn tới."

Du Trọng Hạ, "Anh ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều đánh ít mà lại dám bảo tui được nước lấn tới, không sợ nghiệp quật à?"

Đương sự mở miệng xin lỗi thêm lần nữa, "Tôi không nên ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều đánh ít."

Sau đó hắn nhìn Du Trọng Hạ, "Hài lòng chưa?"

Du Trọng Hạ, "Giang Sở, hài lòng không?"

Giang Sở cứ lo sợ sẽ phát sinh một trận ẩu đả, vừa nghe Du Trọng Hạ hỏi như vậy thì gật đầu lia lịa, "Được rồi, tui cũng không bị sao hết á."

Du Trọng Hạ, "Tốt, chúng ta dừng lại tại đây. Bye bye các vị đàn anh nha."

Cả đám học sinh lớp 11 đồng loạt rầm rầm bước xuống lầu chỉ để lại khối 12 ta nhìn mi, mi nhìn ta, bọn họ đều lên tiếng chỉ trích gã nam sinh vi ô lông kia, "Tự dưng ăn no rửng mỡ đi bắt nạt lớp 11 làm cái gì? Bộ dáng của người ta còn giống hệt một cô bé con nữa chứ."

Thầy Triệu - Chủ nhiệm khoa của khối 11 và chủ nhiệm khoa của khối 12 nhận được tin tức chậm hơn nửa nhịp, sau khi hay tin cả hai cùng nhau chạy đến, xa xa quát vọng lại một tiếng, "Làm gì thế hả?"

Lúc tới nơi bốn bề yên ắng, cả hai sững sờ nhìn nhau.

Nhóm văn phòng 2 tổ Lý Hóa 11 là một group kín không có sự góp mặt của chủ nhiệm Triệu, nơi này không bàn bạc về công việc mà chỉ dùng để hóng hớt nhiều chuyện.

Một vị giáo viên có lớp học tự học trong tối nay đã ngay tại chỗ cập nhật tin tức vụ việc này.

Phí Tân vẫn chưa thoát nhóm, mới vừa từ chức đã vội thoát ra trông có vẻ vô tình quá. Quản trị viên chắc cũng có suy nghĩ như vậy nên mới không loại bỏ hắn. Bởi vậy hắn đã kịp thời theo dõi được tin tức mới nhất của Du Trọng Hạ.

"Du Trọng Hạ khẩu chiến với đàn anh 12, không đánh mà thắng, toàn thân trở về lại còn thu hút được một lượng fan nữ khối 12" đã trở thành chủ đề nóng hổi nhất bấy giờ ở Thất Trung.

Một Du Trọng Hạ đã im hơi lặng tiếng trong vài tháng, không chỉ hot trở lại mà còn thành công đổi đen thay trắng, trước kia những người ở khuôn viên cũ luôn nói cậu học sinh cá biệt này mặt mũi hung tợn, là thành phần phản động của xã hội, yêu bạo lực, mắng chửi người vô cớ, bắt nạt đàn ông chòng ghẹo đàn bà, tội ác tày trời.

Song, đây rõ ràng là một cậu thiến niên mở ra phong cách mới cho thế hệ đương đại, tam quan đoan chính, ngũ quan hài hòa; mi nếu không phạm ta, ta cũng quyết không phạm mi nhưng nếu mi dám phạm ta vậy thì ta cũng phải lấy lí đè bẹp mi, một học sinh cá biệt, gương, mẫu.

Phí Tân nhìn đồng hồ, hiện tại là lúc tan khóa tự học, hắn nhắn cho Du Trọng Hạ một cái tin.

Phí Tân: 【Nghe đồn hôm nay em lại gây chuyện thị phi?

Du Trọng Hạ: 【Em hơi đói, đi ăn khuya nhé?

Phí Tân thầm nghĩ, có phải tụi mình gặp nhau quá thường xuyên rồi không?

Phí Tân: 【Mới tắm xong, không muốn ra ngoài.

Du Trọng Hạ: 【Em tới tìm thầy, thầy nấu mì cho em ăn nha.

Hắn nhìn từng đợt gió to thổi bên ngoài khung cửa sổ sau đó trả lời.

Phí Tân: 【Đừng đến, trời lạnh lắm, cưỡi xe trên đường lúc này sẽ khiến lỗ tai em rụng vì cóng đấy.】

Du Trọng Hạ: 【Em bắt taxi.】

Thời điểm tan học rất khó để gọi xe.

Phí Tân: 【Thôi bỏ đi, thầy lái xe tới rước em, năm phút sau gặp nhau tại cổng trường.】

Khoảng cách khá gần, hắn nhanh chóng tới nơi, quần áo cũng chẳng thèm thay, chỉ khoác thêm lớp áo phao lông vũ mỏng bên ngoài.

Du Trọng Hạ vừa ngồi vào xe đã ngay lập tức nói, "Hôm nay lẫn hôm qua em đều ăn mì, em không muốn ăn nữa, muốn ăn cơm."

Phí Tân, "Ăn cơm lúc này? Em đừng giày vò thầy vậy chứ."

Du Trọng Hạ, "Thế ăn ở ngoài cũng được."

Phí Tân co lên đầu gối để cho cậu chàng thầy cái quần pyjama của mình, hắn nói, "Thầy mặc kiểu này mà em lại kêu thầy ăn ở ngoài? Thầy không, không muốn ăn mì thì bước xuống xe đi, thầy không hầu hạ em."

Du Trọng Hạ mếu máo, "Người ta muốn... Ăn cơm ó, ăn cơm ó."

Phí Tân, "Em nhờ vào cái miệng lưỡi này mới thắng đàn anh cuối cấp phải không? Bọn họ bị cái sự ỏn a ỏn ẻn này của em dìm chết chứ gì?"

Du Trọng Hạ, "Cơm ó, cơm ó."

Phí Tân, "Dừng!"

Du Trọng Hạ lùi một bước tiến hai bước, "Cơm chiên cũng được."

Bọn họ mua một chén cơm trắng từ cửa hàng thức ăn nhanh phía dưới lầu sau đó cầm lên vừa khéo nguội để làm cơm chiên.

Du Trọng Hạ vừa ăn cơm chiên vừa kể cho Phí Tân nghe diễn biến câu chuyện ban nãy, "Đám người lớp 12 ấy đã bị ánh sáng chính nghĩa của em giết chết, việc này kết thúc tại đây. Đến khi trở về lớp học, con nhỏ đó bèn thay đổi chỗ ngồi, ban đầu nhỏ ngồi phía sau Giang Sở, về sau chỉ e nhỏ không còn mặt mũi nào chơi chung với Giang Sở nữa."

Phí Tân, "Em đối xử với con gái như vậy không tốt tí nào. Sau này người ta sẽ đánh giá em ấy ra sao?"

Du Trọng Hạ, "Có gan làm thì phải có gan chịu đựng ánh mắt của người khác chứ? Bộ thầy hổng nhận ra nhỏ đó là một đũy trà xanh hả?"

Phí Tân, "Chớ nên dùng loại giọng điệu này để nói đến một người con gái."

Du Trọng Hạ, "Thầy Phí, thầy đích thị là một gã thẳng nam ngu xuẩn. Hành vi của nhỏ đó chính là muốn hốt trọn cả hai, nhỏ vừa muốn hẹn hò cùng với vị đàn anh vi ô lông kia vừa muốn coi Giang Sở như là một cái vỏ xe phòng hờ, mới lớp 11 mà đã như vậy, tương lai lên đại học rồi đi làm, biết đâu chừng lại đi gieo vạ cho nhân gian. Thầy phải cách xa loại nữ sinh này xa ra một chút cho em, hiểu chưa?"

Phí Tân, "..."

Hắn có hơi hoài nghi, "Giang Sở sao lại trở thành vỏ xe phòng hờ của em ấy? Chẳng phải Giang Sở..."

Du Trọng Hạ, "Không phải gay? Cậu ta không phải, cậu ta thẳng, thầy không ngờ tới nhỉ? Lúc trước em cũng nghĩ như thầy, còn tưởng cậu ta để ý thầy cơ, cả ngày không có việc gì cứ tới ghẹo thầy mãi thôi, kết quả người ta lại là trai thẳng, em bèn hỏi cậu ta thế sao cứ đến gạ thầy Phí? Cậu ta nói do gout thời trang của thầy đẹp, làn da không tì vết, cậu ta muốn thân thiết với thầy để học bí quyết dưỡng da cũng như cách phối quần áo... Trông có khác nào tên thần kinh không? Em nói với cậu ấy da thầy đẹp là vì trời sinh đã như thế, về cơ bản mỗi ngày thầy chẳng thèm rửa mặt, y phục bận tùy tiện vậy thôi, mọi chuyện đều dựa vào giá trị nhan sắc hết chứ bình thường bên trong toàn tất xanh, quần lót đỏ chả khác gì cây thông Noel."

Phí Tân, "Em bị điên à? Tự dưng bôi nhọ thầy là sao?"

Du Trọng Hạ: Thầy sắp thành anh hai của em rồi, em phải thay thầy đánh đuổi toàn bộ lũ đầu trâu mặt ngựa kia!

Cậu nói, "Em sợ cậu ta thất tình lần này xong lỡ đâu luẩn quẩn trong lòng, bạch một cái! Cong vòng, chuyển sang thích thầy thì phải làm sao?"

Nội tâm Phí Tân nói, người ta có nhìn trúng tui hay không thì cũng đâu có liên quan gì tới em?

Hắn nói, "Thầy không dạy học ở Thất Trung nữa, em cả nghĩ quá rồi."

Du Trọng Hạ, "Thầy vẫn chưa phát hiện ra thầy có thể chất vạn người mê hả?"

Phí Tân, "Mặc dù thầy xác nhận là thầy đẹp trai thiệt nhưng em cũng đừng thổi phồng tới mức ấy."

Du Trọng Hạ, "Thầy cẩn thận suy xét lại đi, em biết thầy mới có vài tháng ngắn ngủi thôi mà đã người trước hi sinh người sau tiếp bước, có biết bao nhiêu người bị thầy mê hoặc tới mức thần hồn đảo điên rồi? Tân Tân, em nói cho thầy biết, thầy chính là một nam hồ ly tinh chính hiệu đó."

Ăn cơm xong, cậu đem cái bát không tới gian bếp để rửa, nguyên tắc rửa chén của cậu là: Một cái, rửa; hai cái, đách muốn rửa; ba cái hoặc ba cái trở lên, tuyệt đối không rửa.

Nam hồ ly tinh ở bên ngoài lau chùi bàn trà, mặt kính thủy tinh phản chiếu hình ảnh của hắn, ờ, xinh đẹp tuyệt trần không sai tí nào. Nhưng mà hắn cứ cảm giác dạo gần đây Du Trọng Hạ có điểm kì quặc.

Cậu chàng bước ra khỏi gian bếp rồi nói, "Thẳng hay cong không chỉ dựa vào khuôn mặt, xử nam bé nhỏ như thầy không hiểu được đâu, sau này em sẽ từ từ chỉ cho thầy."

Phí Tân, "... Ồ."

Du Trọng Hạ tiến lại gần, ngồi xuống đối diện bàn trà, hai mắt nhìn về phía Phí Tân cười khúc khích vài tiếng.

Phí Tân, "Gì vậy? No rồi thì về nhà đi."

Du Trọng Hạ, "Thầy còn nhớ ngày 1 tháng 12 là cái ngày tốt lành gì không đấy?"

Phí Tân, "Ngày công bố 《Tuyên Ngôn Cairo (11)》."

Du Trọng Hạ, "Chớ có lươn lẹo."

Phí Tân, "Nhớ, ước chừng khoảng 10 ngày mới tới mà."

Du Trọng Hạ, "Ước chừng gì nữa? 10 ngày nữa."

Phí Tân. "Em có thứ gì đặc biệt mong muốn không?"

Du Trọng Hạ, "Có! Nhưng hiện tại không nói được, chờ tới sinh nhật mới nói."

Phí Tân, "Vậy thầy mua đại quà nào cũng được nhé?"

Du Trọng Hạ, "Không cần mua quà. Thầy... Chuẩn bị bản thân cho thật tốt là được."

Nói xong cậu có hơi xấu hổ cho nên mới đứng bật dậy, cầm lấy áo khoác bỏ chạy, "Em về đây!"

Mở cửa, sầm một tiếng đóng cửa lại, đi mất tiêu.

Phí Tân: Tình huống gì thế này? Chẳng lẽ là...? Không thể nào, không thể nào?

Giang Nhân Khuyết - đầy tớ của nhân dân vào lúc đêm khuya nhận được tin nhắn trực tuyến cầu xin giúp đỡ từ phía dân thành thị.

Phí Tân: 【Hình như tao bị một cậu nam sinh theo đuổi, giờ phải làm sao?

Giang Nhân Khuyết: 【Má nó lại tới khoe khoang! Cút ngay!

(11) Nguyên văn 开罗宣言 - Tuyên bố Cairo là kết quả của Hội nghị Cairo diễn ra tại Cairo, Ai Cập vào ngày 27 tháng 11 năm 1943. Tổng thống Hoa Kỳ Franklin D. Roosevelt, thủ tướng Anh Winston Churchill và tổng tư lệnh Trung Hoa Dân Quốc Tưởng Giới Thạch đều có mặt tại sự kiện này. Bản Tuyên cáo Cairo (Cairo Communiqué) đã được phát sóng trên radio vào ngày 1 tháng 12 năm 1943.(Theo wiki)

Hết chương 43

 


Estée Lauder màu 420 Rebellious Rose, mị có một cây màu 333 dùng đánh má hồng bao chất luôn, màu 420 tone da lạnh và men răng trắng đánh mới đẹp, màu 333 hợp cả da trắng lẫn ngăm.

Son tách sét estee lauder màu #420 | Shopee Việt Nam

Que cay:

Weilong Huoyan Latiao ChaoLa Spicy Gluten 卫龙火焰辣条变态辣条大 ...

Đồng hồ Patek Philippe:

Cách nhận biết đồng hồ Patek Philippe giả | Báo Dân trí

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3