Chương 7: Lần gặp đầu tiên

Vì là chuyến vi hành bất ngờ nên Lý Sơn hoàn toàn không nhận được tin báo trước, mãi cho đến khi gia nô vào bẩm rằng có khách quý từ kinh thành đến, ông mới chạy ra xem và nhận ra đây chính là bệ hạ. Đoạn đường đi từ cổng vào nhà khách chưa đầy năm mươi thước nhưng ông đã nói câu này đến tám, chín lần.

“Nếu thần nghênh đón có điều gì không được chỉn chu, cầu xin bệ hạ tha tội.”

Lý Càn Đức chép miệng nói với Lý Sơn.

“Vì không muốn rình rang nên ta không cho truyền tin trước. Chuyến đi này ta cũng không muốn ai biết thân phận mình. Ngươi cứ đối đãi với ta như một vị quan ở kinh thành đến thăm, không cần xưng hô lễ tiết như nghĩa quân thần, rõ chưa?”

Lý Sơn nhanh chóng hiểu ra, cúi đầu nhận lệnh.

Lý Sơn và Vạn thị có ba người con. Con trai cả Lý Thanh Nguyên năm nay mười tám, giữ chức phó tướng dưới trướng Lý Sơn, đang trong ca trực ở cửa Vân Đồn nên không có ở nhà. Con trai thứ hai là Lý Thanh Thuần, mười sáu tuổi, từ nhỏ đã mang nhiều bệnh, không nghe, không nhìn được nên được cha mẹ cho về Thiên Đức sống cùng cô ruột Lý Dương Hà nghiên cứu y học, tìm cách chữa bệnh cho cháu. Con gái út – cũng là đứa trẻ được vợ chồng Lý Sơn hết mực nuông chiều – Lý Tâm Giao, mười bốn tuổi, giờ này có lẽ đang ở nhà tri phủ vùng này là Lưu Khắc Duật để cùng con gái nhà bên ấy là Lưu Hồng Hạnh học may vá thêu thùa.

Lý Dương Hoán không mặn với câu chuyện của phụ hoàng cùng Lý Sơn, trong đầu cậu đang nghĩ về mấy quầy thức ăn ở chợ gần đây mà khi nãy trên xe ngựa cậu đã trông thấy. Lý Dương Hoán xin phụ hoàng ra ngoài dạo vườn, thực chất là tìm cách rời khỏi nhà Lý Sơn, dựa vào trí nhớ để đi về phía chợ, tìm mua các loại bánh kia.

Đang đi, Hoán vô tình va phải một thằng nhóc khác. Thằng kia đáng lẽ không để ý cho đến khi nó quay lại nhìn quần áo trên người Hoán, biết đây là một cậu ấm từ nơi khác đến, không khỏi tò mò.

“Ê, mày là ai đấy?”

Trước nay chưa ai dám dùng thái độ đó nói chuyện với Hoán, cậu không buồn trả lời, định tiếp tục đi. Ngờ đâu hành động ấy chạm đến lòng tự ái của thằng nhóc kia, nó tức giận chặn đường, tay túm lấy cổ áo của Hoán.

“Mày điếc à?”

“Vô lễ!”

Hoán gằng giọng với thằng nhóc kia, nhưng nhìn dáng vẻ cậu lại chẳng có chút đáng sợ nào, càng khiến cho thằng nhóc kia bực bội hơn.

“Ranh con, dám nói tao vô lễ. Để tao cho mày biết sao là vô lễ nhá!”

Nói rồi nó không khách khí, dùng nấm đấm hướng thẳng về phía bụng Hoán. Cơ thể tròn trĩnh chưa bao giờ nhận lấy một lực tấn công lớn như vậy, Hoán không giữ được thăng bằng, ngã lăn ra đất. Thằng nhóc kia chưng hững một lúc, tự nghĩ cú đấm của nó nhẹ như đuổi muỗi, cớ gì thằng béo này lại có thể ngã. Đây rõ ràng là một con heo được nuôi cho béo tốt chứ chẳng được ích lợi gì.

Thằng nhóc có hơi bối rối, chưa biết nên làm gì tiếp theo thì không xa nơi ấy, có một giọng nói trong trẻo vang lên.

"Chó Cắn, mày đánh ai đấy?"

Chó Cắn là con của nhà bán thịt heo trong trấn. Nghe đâu hồi nhỏ nó rất thích chơi với chó nhưng chẳng hiểu sao chó lại không thích nó, cứ gặp nó là rượt đuổi, thậm chí còn cắn cho mấy phát. Lần bị nặng nhất là chó nhà ông Cau cắn vào mông, đến giờ vạch quần ra vẫn còn thấy sẹo, biệt danh Chó Cắn cũng từ đó mà ra. Kể từ đó Chó Cắn lập một lời thề không đội trời chung với chó và càng lớn càng lưu manh. Nó không sợ trời không sợ đất, ấy thế mà chỉ sợ mỗi mẹ và chó mà thôi!

Chó Cắn nghe kêu mình, liếc qua thì thấy đây là con cưng của nhà Lý tướng quân thì có hơi e dè. Nhưng nó không biểu đạt sự e dè đó, ngược lại còn nghênh mặt thách thức.

"Kệ tao. Liên quan gì đến mày."

"Thằng bé kia đã làm gì mày?"

"Mày quen nó sao mà hỏi?"

"Tao quen hay không không quan trọng. Mày muốn giống thằng Hợi à?"

Chó Cắn không sợ Tâm Giao, nhưng nó sợ người đứng sau Tâm Giao. Người đó không phải là Lý Sơn, mà chính là anh cả của nàng. Lần trước thằng Hợi chọi đá trúng mặt Tâm Giao một cái mà đã bị anh cả của nàng tìm đến tận nhà bẻ gãy tay, phải bó thuốc cả năm mới lành. Bởi vậy tụi nó tự hiểu, đắc tội với ai cũng được, nhưng tuyệt đối phải tránh Tâm Giao ra.

Dương Hoán thấy có người đứng ra bảo vệ mình, không biết đã từ khi nào chạy đến chỗ Tâm Giao, nép sau lưng nàng. Chó Cắn biết mình không thể động đến Tâm Giao, liền dè bỉu mấy câu cho bõ ghét.

"Xem nó kìa, núp sau lưng đàn bà hèn hết sức đúng không tụi bây? Thằng này tương lai có thể là chồng mày đấy Giao ạ!"

Theo sau lời của Chó Cắn, đồng minh của nó khoái chí hò hét theo.

"Con Tâm Giao gả cho chồng mập, vừa mập vừa hèn."

Tâm Giao chẳng những không tức giận trước lời trêu chọc kia, còn chống tay lên hông, mạnh miệng kêu lên.

"Thì sao nào. Tụi bây động đến xem có yên thân không."

Nếu Tâm Giao đỏ mặt bẽn lẽn thì còn bị trêu thêm nữa. Đằng này nàng phụ họa theo, bọn kia ngược lại ngậm cục tức vào lòng, sau đó kéo nhau đi theo lệnh của Chó Cắn.

Ả hầu của Tâm Giao là Thanh Minh thở dài nhìn chủ nhân.

"Cô cứ thích gây chuyện. Cô xem có tiểu thư khuê các nào như mình không?"

Tâm Giao chẳng buồn quan tâm đến lời cằn nhằn của Thanh Minh, nàng quay sang nhìn Dương Hoán, mặt mũi dính đầy cát, quần áo lại xộc xệch trông thật thảm hại. Tâm Giao rút khăn tay gắn trên áo lau đi vết bẩn trên người cậu, nhẹ nhàng hỏi thăm.

"Em có đau không?"

Khăn tay chạm đến chỗ bị đánh, Dương Hoán thoáng nhăn mặt nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ tự tôn, lí nhí nói.

"Không sao."

Dáng vẻ cố tỏ ra mạnh mẽ ấy khiến Tâm Giao bật cười. Sau khi thấy Dương Hoán cứ nghệt mặt nhìn mình, Tâm Giao thấy chột dạ, hỏi thăm.

"Em là ai, từ đâu đến? Trước giờ chị chưa gặp em ở vùng này."

Dương Hoán không trả lời Tâm Giao mà hỏi ngược lại.

"Ngươi biết đường đến nhà tướng quân Lý Sơn không? Ta từ nhà ấy đi đến đây, giờ lại quên đường về."

Tâm Giao ngẩn người nhìn Dương Hoán. Thằng bé này muốn đến nhà Lý Sơn. Đùa nàng chắc?

"Em là người quen của Lý đại nhân à?" Tâm Giao tò mò hỏi.

"Hiện tại có thể xem là vậy."

Tâm Giao lẩm nhẩm người quen trong họ hàng nhưng chưa gặp thằng bé kia. Tuyệt đối không phải bà con gì rồi.

Thanh Minh đứng kế bên cũng định mở miệng nói gì đấy nhưng bị Tâm Giao ngăn lại.

"Thôi được rồi, nhà chị cũng gần đó, để chị dẫn em về."

Tâm Giao nắm lấy tay Dương Hoán nhưng cậu vùng vằng giật ra.

"Ta tự đi được. Có phải trẻ con đâu mà nắm tay dắt đi."

Thanh Minh đi bên cạnh, nhìn thấy cảnh ấy kỳ thực rất không hài lòng. Nếu biết tính khí nó khó ưa như thế, khi nãy đã khuyên tiểu thư đừng quan tâm rồi. Chỉ có Tâm Giao là không câu nệ lắm, ngược lại nàng thấy thằng bé ấy khá thú vị. Để xem nó có thật sự là người quen của nhà nàng không. Nếu phải thì không sao... còn ngược lại, nhất định có chuyện vui xem tiếp rồi.

Ba người tiếp tục cất bước, đi qua năm con phố, cuối cùng cũng dừng chân trước nhà Tâm Giao. Nãy giờ Dương Hoán vẫn quan ngại Tâm Giao, nhưng sau khi thấy đường đi mỗi lúc mỗi quen nên đôi mày cau có cũng dãn ra mấy phần. Đợi đến khi an toàn đứng trước cửa nhà Lý Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.

Tâm Giao chỉ chỉ tay vào cánh cửa, ý vị nói với Hoán: "Đến rồi. Chị xong nhiệm vụ rồi nhé!"

Đứa trẻ kia lúc này mới ngắm kĩ Tâm Giao một lần, ngoại hình nàng không xuất sắc lắm nhưng cũng xem như tốt tính.

"Ngươi thích gì? Tiền, trang sức hay bất cứ thứ gì, ta vào lấy cho ngươi."

Lần này Thanh Minh tức chịu không nổi, mở miệng trách móc.

"Con cái nhà ai mà không được dạy dỗ. Nếu không có cô nhà tôi cứu, e là cậu bị tụi kia đánh cho bầm thây rồi. Biết cô tôi là ai không mà bép xép."

Dương Hoán tập trung cao độ, bỏ ngoài tai những lời lèm bèm của Thanh Minh, kiên quyết nhìn Tâm Giao.

"Nói đi chứ! Ngươi thích gì?"

Tâm Giao giả vờ suy nghĩ một lúc rồi ra vẻ nghiêm túc.

"Chị thích gì em đủ khả năng đền đáp sao?"

Hoán gật đầu một cái thật mạnh như chứng tỏ những lời mình nói không phải chỉ là khoác lác nhất thời.

Tâm Giao ngước mắt lên bầu trời, chợt thấy đàn chim đang bay về nơi trú, chu môi lên nói.

"Chị nghe nói chim sẻ trắng hiếm lắm. Nếu có cũng là cống phẩm dâng hoàng thượng. Em có chim sẻ trắng thì trả công chị cứu em. Còn không thì đừng nhắc đến việc này nữa nhé!"

Dương Hoán cau mày suy nghĩ gì đó rồi lại gật đầu.

"Chim sẻ trắng đúng không, nhất định ta sẽ tìm cho ngươi."

Tâm Giao lúc này không nhịn được nữa, lập tức ôm bụng cười. Hoán nhìn Tâm Giao với một ánh mắt không thể nào khó hiểu hơn. Tâm Giao xua xua tay.

"Thôi thôi được rồi, đưa em đến nhà họ Lý rồi đấy, sao không vào trong đi."

"Ừm, ngươi tên gì? Nhà ở đâu?"

Tâm Giao vẫn còn muốn trêu chọc đứa trẻ kia nên chỉ đại một nhà cách đó không xa.

"Em thấy nhà màu xanh đằng kia không. Nếu tìm được chim sẻ thì đến đó nhé!"

Sau khi đã ghi nhớ ngôi nhà Tâm Giao chỉ vào đầu, Dương Hoán mới yên tâm gõ cửa nhà họ Lý. Gia nô mở cửa, trước khi vào trong cậu còn quay lại định bụng chào Tâm Giao nhưng phát hiện nàng đã biến mất tự khi nào.

Một chủ một tớ nép sau thân cây to, ngạc nhiên nhìn đứa trẻ béo ú đi vào nhà mình. Thanh Minh thủ thỉ bên tai Tâm Giao.

"Cô à, đứa trẻ kia thật sự là khách nhà cô."

Tâm Giao lại càng thấy thú vị hơn, môi cong lên như hình trăng non.

"Nếu vậy, chốc nữa biết ta là ai, nó còn ngạc nhiên hơn cho xem."

Mang suy nghĩ thích thú ấy, Tâm Giao ung dung bước vào nhà mình. Chưa vội cho Hoán trông thấy, nàng âm thầm về phòng, để Thanh Minh hầu hạ rửa mặt sạch sẽ. Lúc nàng đang chuẩn bị thay quần áo thì mẹ đã biết nàng về nên cho người hầu sang gọi.

"Bẩm tiểu thư, nhà có khách, phu nhân cho mời cô ra nhà lớn để chào.”

*

*   *

Tâm Giao chọn bộ váy màu xanh của nước, trên thân váy còn thêu vài đóa sen hồng. Tóc nàng tết thành một dải rồi quấn quanh đầu, cài hai đóa hoa sen kết bằng lụa phù hợp với xiêm y. Tâm Giao giống Lý Sơn, dáng cao gầy, gương mặt không tròn không xương, ngũ quan nhìn chung chỉ khá một chút chứ không gọi lại sắc sảo. Điểm nhấn duy nhất chắc có lẽ là ba đồng điếu quanh miệng, mỗi khi cười lại hiện rõ, dễ làm người đối diện ngẩn ngơ.

Bước đến nhà khách, Tâm Giao trông thấy một người đàn ông râu tóc đều điểm hoa râm nhưng vẻ mặt vô cùng phúc hậu. Cách ông ngồi, cách ông cười... thần thái đều toát lên một vẻ uy nghiêm. Ngay cả cha mẹ nàng cũng kính cẩn ngồi ghế dưới, đủ để Tâm Giao đoán được địa vị của ông không hề nhỏ. Nhất định nàng phải giữ chừng mực, tránh làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cha.

Lý Sơn thấy con gái tươm tất nên cũng hài lòng, giọng kính cẩn giới thiệu khách với Tâm Giao.

"Đây là bác Lý, quan lớn từ Thăng Long đến thăm nhà mình. Con đến chào bác đi!"

Tâm Giao khẽ nhón chân, nhẹ nhàng tiến đến gần một chút, nhún người làm lễ.

"Cháu tên Tâm Giao, xin ra mắt bác."

Lý Càn Đức vui vẻ vuốt râu, trìu mến nhìn Tâm Giao rồi quay sang nói với Lý Sơn.

"Con gái thật ngoan!"

Lý Sơn cúi đầu cảm tạ rồi còn nói thêm vài câu chê bai Tâm Giao. Đại loại con gái còn nhỏ dại nên hành xử non nớt, hy vọng sẽ không làm gì để bác Lý phiền lòng... Tâm Giao lúc này đã yên vị đứng hầu bên cạnh mẹ, mặt tươi như hoa, môi khẽ mỉm cười.

Lý Dương Hoán đứng sau lưng Càn Đức, lúc này cũng đã thay xiêm áo chỉnh tề. Hoán không ngờ người cứu và đưa cậu về đây lại chính là con gái của Lý Sơn. Cảm giác mình bị người khác đem ra làm trò đùa còn khó chịu hơn cả khi bị tụi Chó Cắn đánh. Dương Hoán bực bội nhìn Tâm Giao. Tâm Giao cảm nhận được có ngọn lửa đang bùng lên đâu đó, ngẩng mặt lên nhìn Dương Hoán, còn không quên nháy mắt một cái khiến Dương Hoán hận không thể xuống bóp cổ nàng ngay nơi này!

Dùng cơm tối xong, Lý Sơn mời Càn Đức đến thư phòng để bẩm báo công vụ, Tâm Giao đọc kinh cùng mẹ còn Dương Hoán được gia nô đưa về phòng nghỉ ngơi sau hành trình dài. Đêm nay, có vẻ sau hai ngày mệt mỏi vì đi đường, Hoán nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thỉnh thoảng trong cơn mơ, cậu mơ hồ nghe được tiếng sóng biển Vân Đồn đập vào bờ rì rào.

Ngày hôm sau Lý Càn Đức theo Lý Sơn ra cảng để quan sát tình hình giao thương của các thuyền buôn và cuộc sống của dân chúng nơi này. Lý Dương Hoán được giao cho Tâm Giao dẫn đi thăm thú khắp nơi.

Thanh Minh vốn không thích tính cách của Hoán, trước mặt giữ phép lịch sự nhưng sau lưng thì dùng ánh mắt không mấy thiện cảm liếc Hoán mãi thôi.

Lưu Hồng Hạnh là con gái thứ của tri phủ Lưu Khắc Duật, cùng tuổi Tâm Giao. Hai nhà Lý Lưu vốn thân thiết nên Tâm Giao và Hồng Hạnh chẳng khác nào chị em ruột. Từ khi sinh ra đến giờ, hai nàng chơi cùng nhau, học cùng nhau, có điều gì mới mẻ cũng chia sẻ với nhau. Hôm nay không phải là ngày học thêu nhưng nghe tin báo Tâm Giao đến, Hồng Hạnh ngạc nhiên chạy ra sân để đón bạn thân, rồi nhanh chóng đổ dồn sự ngạc nhiên ấy lên người Dương Hoán.

“Ơ, cậu bé này?”

Tâm Giao vui vẻ giới thiệu: “Đây là con của bác Lý – người quen của cha mình ở kinh thành đến thăm. Cậu ấy tên…”

Nói đến đây, Tâm Giao mới nhớ ra là mình cũng chưa hỏi tên Hoán nên ngại ngùng: “Em tên gì ấy nhỉ?”

Phụ hoàng đã dặn không được tiết lộ thân phận, Lý Dương Hoán khoanh tay trước ngực đáp: “Ta là Lý Phụng Ân!”

Hồng Hạnh thấp hơn Tâm Giao nửa cái đầu nhưng cơ thể có phần nảy nở, gương mặt cũng mang nét thiếu nữ hơn hẳn Tâm Giao. Hạnh có đôi mắt đẹp, thoáng chút buồn không phù hợp với tuổi của nàng. Nếu ở Thăng Long thì nhan sắc của Hạnh chỉ ở mức khá một tí, nhưng ở nơi Vân Đồn này, so với tất cả phụ nữ Hoán gặp trong phủ Lý hay ngoài đường thì Hồng Hạnh có vẻ nổi trội hơn hẳn. Lúc Hồng Hạnh đưa tay lên chào Tâm Giao, Hoán có để ý qua, đôi tay ấy thon dài, mang một ít vết chai ở đầu ngón, rất giống của mẹ Thần Anh nên có lẽ thị này có sử dụng đàn.

Hồng Hạnh mỉm cười với Hoán rồi nắm lấy tay Giao: “Hôm nay Giao đến vừa hay, hồng trên cây lại có trái chín nghịch mùa nên mình cùng mẹ mới làm một mẻ bánh nhân mứt hồng. Giao và em Ân dùng thử xem thế nào nhé.”

Bánh nướng thơm mùi gạo, bên trong mứt hồng ngọt ngọt bắt vị vô cùng. Tâm Giao cắn một miếng đã xuýt xoa khen ngon, còn Hoán ăn hết một cái mới gật gù: “Cũng tạm được!”

Tâm Giao và Hồng Hạnh nhìn nhau mỉm cười, Thanh Minh đến bên cạnh bĩu môi: “Ngon thì bảo ngon, lại còn ra vẻ.”