Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không? - Chương 37
Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?
Chương 37: Chương 37
Lư Hoài lại đến muộn, tất cả mọi người ở trường quay đều đang đợi anh ta, thế nhưng tất cả mọi người đều đã quen, ngay cả Giản Ninh cũng quen rồi.
Cô ngồi ở trên ghế gấp, nghe mọi người trong đoàn phim nói chuyện về việc đạo diễn Trình và đạo diễn Lư cùng hướng dẫn góp ý cách diễn cho vai nam chính Trịnh Thần ngày hôm qua, thậm chí đạo diễn Lư bị đạo diễn Trình dẫn dắt, lại tự treo mình trong không trung làm mẫu cho Trịnh Thần cảnh quay đó nên diễn như thế nào...
Giản Ninh mặc đồ hóa trang, bên ngoài khoác áo bành tô, trong tay ôm túi chườm nóng, trên mặt không chút thay đổi, trong lòng lại nhịn không được nghĩ thầm: “Kỳ lạ, trước đây anh ấy đối mặt với người lạ không phải đều giống như tảng băng sao? Như thế nào bây giờ đối với Lư Hoài cùng Trịnh Thần mới quen lại nhiệt tình như vậy.
Cũng đừng nói đến góp ý cảnh diễn cho mình một chút…”
Cô hít sâu một hơi, nhưng lại không thể làm giảm đi sự khó chịu trong lòng.
Nhìn điện thoại di động, lúc này là 9h sáng, đoán chắc giờ này Trình Dập còn đang ngủ chưa có tỉnh.
Thế nhưng anh ấy dậy hay không đâu liên quan tới mình, cũng không phải đến thăm chính mình...
Đang miên man suy nghĩ về Trình Dập, đột nhiên ghế bên cạnh có người ngồi xuống, cô quay đầu lại nhìn, rõ ràng sửng sốt.
"Sao anh lại ở đây? Không cần điều chỉnh múi giờ sao?"
Tại sao lại không cần, đây không phải muốn ở cùng với cô sao.
Tia đỏ trong mắt của Trình Dập đặc biệt nổi bật: "Nghe nói buổi sáng ở nơi này không khí rất tốt."
Rõ ràng là lấy cớ, ai ngốc mới tin người, Giản Ninh hoài nghi nhìn anh.
Anh không sao cả, thấy Giản Ninh cầm một túi nilon trong tay, còn có nửa bình sữa đậu nành cùng hai cái bánh bao, là bữa sáng đoàn phim phát.
"Đưa cho anh túi nilon, vừa vặn anh còn chưa ăn bữa sáng."
Giản Ninh theo thói quen nghe theo mệnh lệnh của anh ở phim trường, nhưng cầm lên đưa tới gần tay anh, mới nhớ ra: "Anh đường đường là một đạo diễn lớn như thế lại còn ăn bữa sáng còn sót lại của em? Để em gọi người lấy cho anh một phần không được sao."
Trình Dập trực tiếp lấy bữa sáng từ trong tay cô: "Giúp đạo diễn Lư tiết kiệm ít tiền."
Giản Ninh: ...
Ồ, anh còn có thể giả tạo thêm một chút nữa không?
Rất nhanh đã đến mười một giờ, Lư Hoài dưới sự dìu đỡ của phó đạo diễn và Tào Mẫn Nghi, gắng gượng đi tới phim trường.
Anh ta đi đường, giống như giữa hai chân bị kẹp một quả bóng rổ, tư thế đặc biệt khó coi.
Trình Dập ngồi tại chỗ vẫy vẫy tay với anh ta, xem như chào hỏi qua.
Lư Hoài xấu hổ cười cười, địa vị của Trình Dập vốn cao hơn mình rất nhiều đều đã sớm đi tới trường quay, anh ta thân là đạo diễn lại đến muộn lâu như vậy, trên mặt có chút xấu hổ.
Nhưng anh ta thật sự là bởi vì "Trong người trọng thương", nếu không phải cho đoàn phim nghỉ một ngày phải tốn mấy chục vạn, hơn nữa áp lực tài chính của anh ta cũng lớn, hôm nay cũng không nghĩ cho nghỉ.
Giản Ninh nhìn dáng vẻ khổ sở của Lư Hoài, lại nhìn thái độ thân quen khác thường của Trình Dập, cô ghé vào tai Trình Dập lặng lẽ hỏi: "Ngày hôm qua là anh cố ý chỉnh anh ta?"
Trình Dập bị hơi thở của cô khiến mang tai ngưa ngứa, ngay cả bả vai cũng thấy tê dại.
Anh quay đầu, cũng ghé vào tai cô thì thầm: "Em cũng đừng oan uổng người tốt."
Anh nói những lời này có nhất thiết phải thì thầm sao?
Giản Ninh nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Cô nhìn anh một tay cầm sữa đậu nành một tay cầm bánh bao, không ngại ăn bữa sáng còn sót lại mình, trong lòng nong nóng.
Lại nghĩ đến hôm nay anh dậy sớm như vậy, nhìn túi nilon anh đặt ở trên đùi, cô đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ lớn mật.
"Anh đến đoàn phim là lúc nào?"
"Hôm qua khi anh nhìn thấy em."
Rạng sáng ngày hôm qua khi Trình Dập xuống máy bay, sau đó thuê một chiếc xe ô tô, một đường đi theo bản đồ chỉ đường dẫn tới khe núi nơi đoàn làm phim đang làm việc.
Đi tới nơi thưa thớt không có người ở, đường đi không quá tốt.
Đoạn đường núi này xóc nảy ngoằn ngoèo, anh lái xe đến độ sắp ói ra, nhịn suốt một đêm, mới lái xe đến nơi.
Sau khi tới liền nghe được chuyện Lư Hoài ác ý chỉnh Giản Ninh, lập tức tìm cơ hội trả thù.
Lúc nhận phòng khách sạn cũng không sớm.
Sáng nay căn bản ngủ không đủ giấc, lại lo lắng Lư Hoài không có mắt, tiếp tục bắt nạt Giản Ninh, cho nên gượng chống dậy đến trường quay cùng cô.
Trình Dập cho rằng cô có thể nghĩ đến chính mình vất vả như vậy, lại quan tâm chính mình.
"Sao đột nhiên nhớ tới hỏi cái này rồi hả ?"
Anh muốn nghe cô nói quan tâm mình một chút.
Thế nhưng, chính anh không nói cho cô biết những gì anh đã trải qua thì Giản Ninh làm sao có thể biết anh vất vả nhiều thế nào.
Ánh mắt Giản Ninh tràn ngập chờ mong hỏi: "Thật sự là sáng sớm ngày hôm qua mới mới tới đoàn phim sao?"
Trình Dập không hiểu ra sao "Ừm" một tiếng.
Giản Ninh có vẻ có chút thất vọng: "Buổi tối mấy ngày hôm trước em phát sốt, nửa đêm có người tới gõ cửa phòng em, vốn cho rằng chuyện ma quái, vừa mở cửa phòng thì thấy, hóa ra là có người để túi ni lông có thuốc hạ sốt và trà gừng ở trước cửa phòng em."
Trình Dập đã hiểu, ánh mắt chờ mong vừa rồi của cô, là hy vọng túi thuốc đó là anh đưa cho cô.
Ban đầu trong lòng anh cũng cảnh giác, đoán rằng trong đoàn phim có người thích Giản Ninh, mới có thể âm thầm đối tốt với cô như vậy.
Nhưng nghĩ lại, sở dĩ Giản Ninh mong đợi rằng chính anh đã làm điều đó, có thể thấy được cô không hề nghĩ muốn thể hiện ra ngoài sự cự tuyệt muốn cách xa anh ngàn dặm như thế.
Đáy mắt Trình Dập mang theo ý cười: "Bây giờ còn cảm thấy không thoải mái sao?"
Giản Ninh lắc đầu: "Bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Đằng sau Giản Ninh hai đến ba mét, trợ lý cùng Trần Mỹ Quyên đang ngồi cạnh nhau trên một băng ghế.
Trợ lý vẫn như cũ cúi đầu bấm điện thoại di động, Trần Mỹ Quyên nhìn Giản Ninh và Trình Dập nói chuyện từ đầu tới cuối, cố gắng tìm hiểu xem hai người bọn họ đang thì thầm cái gì.
Trần Mỹ Quyên dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người trợ lý: "Này, tôi cảm thấy quan hệ của Giản Ninh cùng sếp lớn của chúng ta không tầm thường nha."
Trợ lý liếc mắt nhìn cô, cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm rằng: “Thật sự là một kẻ ngốc.”
Cảnh quay tiếp theo diễn ra bình thường.
Ngoại trừ việc Lư Hoài giống như mọc trĩ, ngồi cũng khó chịu, đứng cũng vặn vẹo, những cái khác hoàn toàn bình thường.
Lư Hoài vốn cảm thấy được những thủ đoạn mà mình chỉnh Giản Ninh, người khác tìm không ra lý do, nếu như Trình Dập thực sự cùng mình nói chuyện về chuyện này, chính mình có thể nói thẳng rằng Giản Ninh không chuyên nghiệp.
Nhưng không nghĩ tới, Trình Dập lại giở thủ đoạn với anh ta...
Đấu với Trình Dập, anh ta không dám nghĩ tới.
Dù sao anh ta cũng đã chịu tội, hy vọng chuyện này qua đi, Trình Dập cũng đừng ghi thù với anh ta là được.
Giản Ninh có vẻ như cực kỳ để ý đến người thần bí đã đưa cho cô túi thuốc vào tối cô phát sốt.
Trình Dập cảm thấy được chính mình cũng cần phải biết được về tình địch này, đề phòng trước khi chưa xảy ra.
Anh tìm đến quản lý an ninh của khách sạn, yêu cầu đối phương cho kiểm tra camera giám sát tại hành lang nơi Gian Ninh ở.
Sau khi biết được người thần bí là ai, Trình Dập cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn...
**
Khi quay phim, bất luận bạn là ai, đều ăn thức ăn nhanh.
Vì vậy rất nhiều diễn viên vì muốn cải thiện tốt hơn nên đều mang theo chút đồ làm bếp đơn giản, để bản thân có thể nấu chút gì đó vừa dinh dưỡng lại đơn giản ăn.
Tiểu Ôn từng nhờ Giản Ninh giúp mình giới thiệu với Trình Dập.
Giản Ninh vốn dĩ tính quay xong bộ phim này rồi mang Tiểu Ôn tới Trục Ảnh, vừa vặn hiện giờ Trình Dập lại có mặt ở đây, cô liền trực tiếp đợi buổi tối sau khi quay phim xong, liềm mời hai người đến phòng mình uống canh nấm tuyết.
Trình Dập cùng Tiểu Ôn một trái một phải ngồi ở trên ghế sofa đơn, Giản Ninh ngồi ở trên giường.
Tiểu Ôn nhìn thấy Trình Dập giống như con kiến nhìn thấy voi, trong lòng vừa kính sợ vừa khẩn trương.
May mà sau khi mọi người ngồi cùng một chỗ ăn chút gì đó, lại có Giản Ninh ở giữa khiến bầu không khí sinh động, Tiểu Ôn nhút nhát và hướng nội cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Giản Ninh nói với Trình Dập: "Đây là Tiểu Ôn người viết kịch bản cho bộ phim này, kịch bản ban đầu anh đã sớm xem qua, ở giữa đã thay đổi vô số thứ, đến bây giờ là hoàn toàn thay đổi, nhưng logic vẫn còn, cốt truyện còn có thể viết tiếp nữa, em cảm thấy không thể bỏ qua công lao của Tiểu Ôn được."
Trình Dập suy nghĩ: "Trình độ biên kịch và tinh thần chuyên nghiệp của Tiểu Ôn quả thật khiến người ta thưởng thức.
Tôi thiệt tình cảm thấy cô là biên kịch tốt, thế nhưng tôi không hiểu, vì cái gì cô lại thêm một cảnh giường chiếu vào trong kịch bản?"
Giản Ninh bất đắc dĩ thở dài: "Anh lại vẫn chưa quên việc này sao."
Tiểu Ôn đẩy kính mắt, xấu hổ nói: "Cảnh đó là đạo diễn Lư cố ý để tôi thêm vào.
Đạo diễn Lư sở dĩ quay cảnh này, chính là vì doanh số phòng vé, nhưng trong quá trình quay, anh ta cảm thấy bộ phim không đủ hấp dẫn người xem, cho nên để cho tôi thêm vào một cảnh quay thân mật, để hấp dẫn phòng bán vé."
Giản Ninh nhíu mày: "Tôi không hiểu, tất nhiên là đạo diễn đều sẽ hy vọng doanh thu phòng vé tốt, nhưng ở trong vòng tròn đạo diễn này anh ta cũng là người có địa vị, vì sao không dùng danh tiếng của mình để tuyên truyền đẩy doanh số phòng vé?"
Trình Dập nói: "Nghe nói là ký đối đổ (giống hợp đồng ký cược), nếu thực sự doanh thu phòng vé không thu về được triệu, anh ta sẽ phải bồi thường hợp đồng đến táng gia bại sản."
Những năm gần đây, việc kiếm tiền đối với đạo diễn đã trở thành một vấn đề đặc biệt phức tạp.
Có ký đối đổ (ký cược), còn có trước tiên bán đứt bộ phim (bán đứt bộ phim cho rạp để không liên quan đến doanh thu).
Giống như bán phim cho rạp chiếu trước khi phim được công chiếu, sau khi bộ phim được công chiếu, tất cả doanh thu phòng bán vé đều sẽ về tay nhà rạp, kiếm nhiều hay ít sẽ không liên quan đến đạo diễn nữa.
Nhưng mặc kệ thế nào đều có rủi ro, bình thường là đạo diễn cao cao tại thượng, nhưng đồng thời cũng phải chịu áp lực mà nhân viên bình thường không phải trải qua.
Trình Dập biết rõ cảnh giường chiếu không phải là chủ ý của Tiểu Ôn, cũng xóa bỏ thành kiến đối với biên kịch của bộ phim này, đồng thời mời cô nếu có cơ hội cùng hợp tác làm phim với Trục Ảnh.
Tiểu Ôn được làm quen với đạo diễn lớn, hài lòng vui vẻ rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Giản Ninh cùng Trình Dập.
Giản Ninh là người đầu tiên chọn bộ phim này, cũng không quá quan trọng cảnh giường chiếu.
Chỉ cảm thấy vì nghệ thuật mà cống hiến, cô cũng có thể chấp nhận.
Nhưng hôm nay biết rõ cảnh giường chiếu này thật sự giống như lời Trình Dập nói, chỉ vì để doanh số phòng vé được cao, cô cảm giác không cách nào tiếp nhận...
Cái loại cảm giác béo ngậy khi nuốt một bát mỡ heo vào miệng, khỏi phải nói khó chịu biết bao nhiêu.
Trình Dập cũng chuẩn bị rời khỏi phòng của cô, đi tới cửa, khi tay anh đặt lên tay nắm cửa, Giản Ninh tiến lên vài bước, túm chặt ống tay áo của anh.
"Em...!Em không muốn đóng cảnh giường chiếu nữa.
Anh nói xem, có biện pháp gì hay không...!?"
Trình Dập quay đầu, khí định thần nhàn (nhàn nhã, bình tĩnh) nói: "Em cũng đã ký hợp đồng, phải thực hiện nội dung hợp đồng.
Hiện tại lâm trận mới lùi bước, em cũng quá không có trách nhiệm công việc rồi."
Khi Giản Ninh nghe được Trình Dập nói lời này, giật mình kinh ngạc giống như nhìn thấy mặt trời chuyển sang màu xanh.
"Anh anh anh...!Anh thật sự để cho em quay cảnh giường chiếu rồi hả ?"
Trình Dập dịu dàng cười nói: "Đúng vậy, em chính là nghệ sĩ thuộc Trục Ảnh của tôi, ngươi muốn không làm ...không xứng đáng làm Kim Tự Chiêu Bài (giống như nghệ sĩ chủ chốt, VIP) của chúng tôi, bất luận là cảnh quay gì cũng phải quay thật tốt cho tôi."
Giản Ninh dùng ánh mắt của mình nói: “Anh điên rồi sao!”
Nụ cười của Trình Dập càng thêm sâu, nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mượt của cô: "Ngủ ngon."
Cửa phòng được mở ra rồi đóng lại.
Giản Ninh đứng tại chỗ, xung quanh hiu quạnh giống như bị gió thu thổi qua...
**
Sau khi Trình Dập trở lại phòng, mở ra bản ghi chép, gõ hơn hai tiếng.
Xong rồi anh nhìn đồng hồ, thấy vẫn chưa tới 12 giờ, Lư Hoài chắc còn chưa ngủ, vì thế anh gọi cho Lư Hoài một cú điện thoại.
Trình Dập: "Đạo diễn Lư, ngày mai khi nào anh rảnh? Tôi muốn mời anh cùng Tào Mẫn Nghi cùng ăn một bữa cơm.".