Độc bộ thiên hạ - Quyển 1 - Chương 8: Chuyện cũ

Diệp Hách bộ nằm gần phương Bắc, Đại Minh gọi là Bắc quan. Trong Hỗ Luân Hải Tây tứ bộ, thì Diệp Hách phía Đông gần Huy Phát, phía Nam giáp Cáp Đạt, phía Tây giáp Mông Cổ, phía Tây Nam gần kề Khai Nguyên, phía Bắc thông với Ô Lạp. Tổ tiên Diệp Hách có họ là Thổ Mặc Đặc thị, sau khi tiêu diệt Hỗ Luân Na Lạp bộ, liền đổi họ thành Na Lạp thị. Có mười lăm bộ thuộc quyền quản lý của Diệp Hách, người dân các bộ này xưa nay nổi tiếng dũng mãnh, tinh thông kỵ xạ.

Nơi ở của Diệp Hách bộ là Diệp Hách thành, thành được phân làm hai là Đông thành và Tây thành.

Tây thành lưng dựa vào núi, mặt hướng sông nước, nó nằm trên sườn núi Bắc Ngạn cách sông Diệp Hách ba trăm thước. Thành được xây dựa vào núi, tường thành dày và rộng, cao và dốc, xây từ hỗn hợp loạn xà ngầu giữa đất và đá mà thành, phân ra ngoại thành và nội thành. Ngoại thành có chu vi dài khoảng năm dặm, toàn bộ đều dựa vào địa thế xung quanh mà xây nên; nội thành được xây trên đỉnh núi bằng phẳng ở phía Đông Nam tại ngoại thành, kiến trúc xung quanh bất cứ chỗ nào cũng đều hiện lên hình dạng bất quy tắc, dài trên hai dặm.

Lấy phía Đông của Tây thành xây Đông thành của Diệp Hách, Đông thành nằm gần phía Bắc sông Diệp Hách, phía Nam dựa vào sườn núi, đồi núi mà xây dựng thành, các bức tường thành rộng lớn cao chót vót, thành đá ngoài dùng hàng rào gỗ mà bao vây thành một vòng, gọi là thành rào; thành đá trong thì có thêm thành gỗ, giữa ba thành đều có chiến hào vây quanh và kênh rạch ngăn cách xa nhau, trong chiến hào cũng có xây dựng cầu, có thể trao đổi qua lại, vô cùng tiện lợi.

Bên trong thành gỗ lại xây một tòa lầu hình bát giác khổng lồ, lúc này đây tôi đang ngồi trong một gian phòng của tòa minh lâu này, cầm tách trà ấm ngẩn người.

A Tế Na đang bận rộn chỉ huy một nhóm hạ nhân, đem một ít quần áo mang theo bên người của tôi lấy ra từng cái, sắp xếp.

Tôi có chút hoang mang, vì sao tôi rõ ràng là con gái của Bố Trai, nhưng lại không quay về Tây thành, trái lại phải ở Đông thành?

“Cái ấy…”.

“Cách cách có gì phân phó sao?”. A Tế Na đúng lúc đi ra, phân phó một tiểu a hoàn ngoài phòng đến hầu hạ tôi. Tôi hơi chớp mắt, thầm nghĩ rằng hỏi ngươi cũng vô ích, ngay cả từ miệng A Tế Na, cũng không chắc có thể hỏi đã xảy ra chuyện gì, mỗi khi quay về chỉ cần vừa bắt đầu hỏi chuyện về a mã tôi, y như rằng cô nàng sẽ giở giọng ấp a ấp úng, cũng không biết là đang che giấu điều gì.

Tôi phất phất tay nói: “Không việc gì”.

Tiểu a hoàn chất phác hành lễ quỳ một cái rồi lui xuống phía sau.

Quan sát thấy căn phòng hiện lên cảm giác xa lạ này, toàn bộ nỗi cô đơn kìm nén trong lòng bấy lâu nay đột nhiên bừng lên. Đến cổ đại lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi mãnh liệt nhớ về hiện đại đến như thế. Có lẽ… là bởi vì bị hoán đổi đến một nơi xa lạ.

Ngón tay chậm rãi mơn trớn hoa văn phức tạp được điêu khắc trên giường, trong lòng tôi nổi lên một trận chua chát, về sau chỉ sợ tôi phải tiếp tục sống ở cái nơi xa lạ này một thời gian dài, bởi vì nơi đây là nhà của tôi ở thời đại này.

Nhà à… khái niệm nhà là gì?

Một hồi tiếng bước chân dồn dập cắt đứt việc trầm tư nghĩ ngợi của tôi, tôi quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang đứng bên tay vịn cửa, toàn thân mặc áo ngoài màu tím hồng ôm lấy sắc đen của chiếc áo choàng* da chồn, đang thở hổn hển như trâu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy thần sắc vừa mừng vừa sợ.

*Áo choàng: hay 斗篷:  áo khoác ngoài không tay, thường có mũ, dài xuống mắt cá chân, trên thân áo thường được thêu hoa văn sặc sỡ. Có thể nhìn thấy loại áo này qua các bộ phim cổ trang Trung Quốc, nhất là phim cung đấu, khi mùa đông đến các nhân vật trong phim thường khoác loại áo này. (nguồn: Baidu).

Tôi mới ngẩn người ra, hắn liền sải bước từ ngoài cửa tiến vào, không kịp cởi áo choàng ra, đi nhanh hai bước, ôm vòng lấy tôi: “Đông Ca của ta, Đông Ca bé nhỏ của ta… cuối cùng con đã trở về. Khiến a mã đây nhớ muốn chết!”.

Tuyết trắng trên áo choàng rơi xuống, vạt áo mang theo một cổ khí lạnh đến thấu xương, tôi bị ông ta ôm đến ù ù cạc cạc, theo bản năng lấy tay ngăn giữa người ông. Ông ta kinh ngạc liếc nhìn tôi một cái, đau lòng nói: “Vẫn không thể tha thứ cho a mã sao? A mã đã biết sai rồi… lần này con tùy hứng rời nhà đi Kiến Châu, a mã cũng không ngăn cản con nữa, chỉ muốn con vui là được”.

Tuy rằng đã nhận thức được người đàn ông trước mặt này là a mã Bố Tra Bối lặc đó của Đông Ca cách cách, nhưng loại tình cảm gia đình đột nhiên đến này vẫn khiến tôi có chút choáng ngợp, tôi chỉ có thể đem ánh mắt ném vào A Tế Na đang ở sau lưng ông ta.

A Tế Na quả nhiên nhanh trí, thấy tôi hướng cô nàng cầu viện, vội bước lên phía trước hành lễ nói: “Hồi bẩm Bối lặc gia, cách cách ở Kiến Châu đã sinh cơn bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh liền không còn nhớ được chuyện trước kia”.

Bố Trai sửng sốt, đỡ bả vai tôi tinh tế quan sát: “Chẳng lẽ là thật ư? Cuối tháng ta mới vừa nhận được thư của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, nhưng không tin”. Ông ta sờ soạng trên dưới, đau lòng thương tiếc nói, “Hiện giờ con vừa mới khỏi bệnh? Trên người còn có chỗ nào khó chịu không? Có cần bảo đại phu đến xem không?”.

Tôi thấy ông ta vì thương con gái mà sốt ruột, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, có phụ thân yêu thương như vậy, Đông Ca hẳn là một cô gái rất hạnh phúc phải không?

“Không cần đâu. A mã…”. Tôi cúi đầu gọi ông. Đời này tôi vẫn chưa từng gọi qua tiếng cha, ở hiện đại tôi chỉ là một đứa trẻ trưởng thành trong Viện phúc lợi Nhi đồng, cha mẹ ruột đã vứt bỏ tôi từ lúc tôi vừa sinh ra. Không nghĩ tới rằng hiện giờ làm Đông Ca, lại có thể vô duyên vô cớ có thêm một a mã, không biết đây có tính là một sự bồi thường của ông trời dành cho tôi không?

“A mã, trừ việc con không còn nhớ được ra thì hết thẩy đều tốt, cơ thể cứng cáp hơn trước kia rất nhiều, người không cần phải lo lắng”. Kêu vài lần, tiếng a mã này đúng là gọi đến càng ngày càng thuận miệng.

Hai mắt Bố Trai lại tỉ mỉ nhìn tôi một hồi, cuối cùng cười nói: “Quả nhiên là đã cao thêm chút, người cũng thấy có tinh thần hơn, lần đi Kiến Châu này có gặp cô cô của con không ? Muội ấy vẫn bình an chứ?”.

“Cô cô mới sinh được một tiểu a ca, đặt tên là Hoàng Thái Cực!”.

“Ồ? Có việc vui như vậy sao?”. Đuôi chân mày tràn đầy vui mừng, quay đầu lại nói với một người phía sau, “Mạnh Cổ Tỷ Tỷ có con, chúng ta không thể không tặng lễ vật, phần mặt mũi của Diệp Hách này đủ bảo vệ cho muội ấy”.

“Phải”. Người nọ mỉm cười đáp lại. Gã ấy là một người đàn ông trung niên đi theo Bố Trai, mặt dài gầy, râu hình chữ “Bát”(八), xương gò má nhô lên cao cao, cho người ta cảm giác không quá nhanh nhẹn, tựa như màu chiếc áo khoác mặc trên người gã, một thứ màu xám tro.

“Đây là ngạch kỳ khắc (chú) của con”. Bố Trai thấy tôi ngây người, vội giải thích nói, “Ôi, ổn là được, làm sao…”. Nói một nửa, Na Lâm Bố Lộc khoát tay với ông ta, cười nói: “Cũng không có việc gì, chỉ cần người ổn là được rồi”.

Gã tuy cười, nhưng tôi cảm thấy nụ cười kia u ám đến quỷ dị.

Tạm thời nói về những vấn đề khác, dễ nhận thấy được Bố Trai và Na Lâm Bố Lộc kia còn có chuyện quan trọng cần phải nói, thế là vội vội vàng vàng đi khỏi. Trước khi đi, ông ấy còn quan tâm nói với tôi một câu: “Nếu vẫn chưa muốn trở về, thì vẫn cứ ở nơi này. Khi nào con muốn về, thì nói với a mã một tiếng… ca ca của con cũng rất nhớ con”.

Lòng tôi tràn đầy vui mừng tiễn ông ấy ra khỏi lầu bát giác, sau đó quay về phòng dự định đi bù đắp lại giấc ngủ tươi đẹp, bởi vì cần phải bồi dưỡng lại sau những ngày chịu khổ trên xe ngựa. Nhưng ai biết rằng vừa đi đến cửa, lại vô ý nghe thấy tiểu a hoàn hầu hạ trà nước đang nói chuyện cùng với A Tế Na, trong âm thanh lộ ra một cổ vui vẻ nhảy nhót, như vậy không hề giống một chút nào với vẻ chất phác trước mặt tôi.

Điều này thật đúng là kỳ quái, lẽ nào tôi là hổ, ở trước mặt tôi nói giỡn nửa câu, thì tôi sẽ liền ăn cô bé ấy hay sao?

“A Tế Na tỷ tỷ, lần này cách cách đi xa, nhưng khi trở về thật giống như bản thân đã thay đổi. Trước kia cô ấy và Đại gia thấy mặt liền cãi cọ khiến người khác đỏ mặt tía tai, có khi Nhị gia bên cạnh khuyên giải hai câu, ngay cả lời của Nhị gia cô ấy cũng có thể cãi lại. Hôm nay việc này thật mới mẻ, huống hồ miệng cũng không hề tranh cãi nửa câu, mà cha con lại còn vừa nói vừa cười…”.

“Tính tình cách cách có chút thay đổi, bất quá, vẫn là vì không nhớ được chuyện trước kia?”.

“Thật sự là không nhớ ra sao? Đều không nhớ rõ tất cả sao? Vậy nói cách khác… chuyện của Ngạt Thương Bối lặc cô ấy cũng…”.

“Suỵt”. A Tế Na đột nhiên che miệng cô bé ấy, “Nhỏ tiếng chút, cách cách trở về mà nghe thấy thì làm sao đây?”.

Tôi kinh sợ, nơi này lẽ nào vẫn còn bí mật lớn mà tôi không biết? Tuy rằng tôi không phải là một người quá nhiều chuyện, nhưng nghe có bí mật, tự nhiên cũng sẽ thấy hiếu kỳ.

“Muội đã nhìn thấy cách cách tiễn gia rời đi, trong chốc lát làm sao có thể quay lại được? Ban đầu cách cách không thích ở tại phòng này, hầu như mỗi ngày đều chạy ra ngoài dắt ngựa đi rong. Cô ấy đang ở chỗ này vậy chính là khách, Nhị gia không tiện bó buộc cô ấy, Nhị Phúc tấn lại không dám quản… tỷ nói lần này cách cách đã hết giận, chúng ta có phải là có thể dọn về Tây thành ở rồi không?”.

A Tế Na khẽ cười: “Ta thấy cái móng nhỏ muội đây muốn gặp Đại a ca đến sắp điên rồi?”. Âm thanh vui đùa trêu chọc từ trong phòng truyền ra, một hồi lâu, A Tế Na mới lại nói: “Muội cũng đừng vội, cách cách đã quên Ngạt Thương Bối lặc, tự nhiên cũng sẽ không còn hờn dỗi với Đại gia nữa, rời khỏi chỗ đó là chuyện sớm hay muộn, hôm nay ta một mình phân phó bọn họ trực tiếp đem đồ đạc về Tây thành rồi! Đều chưa có lấy sang đây…”.

“Ôi, chỉ đáng thương thay Ngạt Thương Bối lặc, phải chết đi thật có chút không đáng! Cách cách nhà chúng ta tuy nói không phải rất thích y, nhưng cũng chưa hề nói ghét y không lấy y. Năm trước muội vẫn cứ nghĩ rằng cách cách gả đi Cáp Đạt, tỷ tỷ ngươi nhất định sẽ đi theo, những ngày sau này muội không tránh khỏi phải là một kẻ cô đơn tịch mịch… có ai mà nghĩ rằng đây bất quá là kế sách của Đại gia và Nhị gia lập ra, lấy cách cách làm mồi câu đâu chứ. Ngạt thương Bối lặc từ Cáp Đạt tự mình tới đây cưới vợ, trong lòng vẫn còn dạt dào vui sướng, kết quả…”.

“Được rồi, đừng nói nữa. Nếu gia mà biết cái lưỡi hai ta đang nhai lại, nhất định không lột da hai ta thì không được”.

A Tế Na dù sao cũng dày dặn kinh nghiệm, nha đầu kia lại hồ đồ không để ý nói: “Sợ gì chứ? Bên ngoài lại không có người. Muội chỉ là đáng tiếc thay Ngạt Thương Bối lặc, vì một cô gái mà phải uổng phí cho đi mạng sống! Cách cách chúng ta cứ thế mà quên mất y…”.

“Lời này ta nghe thật khó chịu, lẽ nào ý của muội chính là trách cách cách không đúng?”. A Tế Na dù sao cũng là a hoàn thiếp thân của tôi, vừa nghe lời này thì biết lòng cô nàng hướng về tôi.

“Muội nào dám chứ…”. Tiểu a hoàn khẽ cười, “Cách cách Bố Hỉ Á Mã Lạp của chúng ta, sinh ra trong chiến loạn, được Tát mãn thần có uy nhất trong tộc tiên đoán, cô ấy tương lai chính là…”.

Thanh âm càng nói càng nhỏ, tôi lặng lẽ vịn lên song cửa sổ hướng vào trong nhìn lén, đã thấy hai cô nàng đi vào buồng trong thay tôi thu xếp đệm giường, mặc dù vẫn còn đang nói chuyện với nhau, nhưng bởi vì cách quá xa không thể nghe rõ, tôi lại không thể xông vào phòng để tiếp tục nghe lén, chỉ có thể hậm hực từ bỏ.

Có điều là… chuyện bát quái mà tôi vừa mới nghe ban nãy, thật là có chút khiến người khác không chịu được.

Lại có thể có người, vì “tôi” mà chết!

Thật sự là một chuyện kinh thiên động địa.