Hoàn Khố Thế Tử Phi - Quyển 4 - Chương 40

Quyển 4 - Chương 40: Loạn Tây Duyên

Edit: Theresa Thái

Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt nhìn cỗ xe ngựa toàn thân màu đen kia, cứ lặng yên dừng ở cửa phủ Tứ hoàng tử, rõ ràng là màu sắc nặng nề trầm trọng, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại thấy ấm áp và tươi đẹp, nàng bước nhanh mấy bước, đi tới trước xe, vươn tay vén màn xe lên hơi vội vàng, quả nhiên đập vào mắt là dung nhan ôn nhuận ấm áp như tranh của Dung Cảnh.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, há miệng, bỗng không nói ra lời.

Dung Cảnh cười một tiếng đầy ôn nhu, vươn tay cầm tay Vân Thiển Nguyệt, kéo nhẹ, kéo nàng lên xe, màn xe rơi xuống, hắn ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Muốn khóc thì khóc ra đi!”

Có lẽ chính là chờ một cái ôm trong lòng như vậy, một câu nói như vậy, vốn đôi mắt Vân Thiển Nguyệt đang khô ráo bỗng chảy ra nước mắt, trong nháy mắt lại mãnh liệt như trút nước. Hai tay nàng ôm lấy Dung Cảnh, đầu tựa vào trong lòng hắn, không tiếng động mà rơi lệ.

Không phải không có nước mắt, mà là không người để cho nàng chôn ở trong lòng của hắn chảy nước mắt mà hoàn toàn không cố kỵ.

Huyền Ca nặng nề vung roi lên, xe ngựa đi khỏi cửa phủ Tứ hoàng tử.

Trên đoạn đường từ phủ Tứ hoàng tử về Vinh Vương phủ, Dung Cảnh chỉ ôm Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói chuyện, cho dù nước mắt của nàng làm ướt cẩm bào của hắn, cảm giác ẩm ướt đó đều xuyên qua lớp quần áo mà chạy thẳng vào lòng.

Xe ngựa trở lại Vinh Vương phủ, Vân Thiển Nguyệt yên lặng chôn trong lòng Dung Cảnh, đôi vai đã không còn rung động nữa.

“Nín chưa?” Dung Cảnh thấp giọng hỏi nàng.

“Ai khóc? Khóc là chuyện mà kẻ yếu làm, ta mới không khóc.” Vân Thiển Nguyệt vùi đầu trong lòng hắn không ra, hơi rầu rĩ. Hôm nay, nàng mới phát hiện, hóa ra, khóc là biện pháp tốt nhất để phát tiết tâm tình đang tích tụ.

Dung Cảnh cười khẽ, “Vậy mới vừa rồi nàng làm gì vậy? Quần áo của ta đều ướt hết.”

“Quần áo của chàng dơ bẩn, ta hạ chút mưa giặt sạch giúp chàng.” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy, lúc này, chắc chắn cẩm bào màu trắng nguyệt nha sạch sẽ của Dung Cảnh đã không thể nhìn nổi nữa rồi, nàng nói hơi mất tự nhiên.

“Giặt bây giờ?” Dung Cảnh cười nhìn nàng, bộ dáng mảnh mai uốn người trong lòng hắn, làm cho lòng hắn được tràn đầy.

Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng, tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Dung Cảnh yêu thương xoa đầu của nàng, không nói thêm gì nữa, ôm nàng chậm rãi xuống xe.

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy chắc chắn ánh mắt đã đỏ, sắc mặt cũng chắc chắn rất khó coi, nên liền để mặc hắn ôm vào Vinh Vương phủ.

Dọc theo đường đi có người rối rít hành lễ với Dung Cảnh, Dung Cảnh hoặc gật đầu hoặc khẽ “Ừ” một tiếng, sắc mặt vẫn thanh thản tự nhiên.

Trở lại Tử Trúc Viện, vào phòng, Dung Cảnh đặt Vân Thiển Nguyệt lên giường, nàng vẫn kéo hắn không buông tay, hắn buồn cười nói: “Nơi này, ngoại trừ ta, không còn ai cười nàng nữa, đứng lên đi! Cả ngày nay nàng chưa ăn cơm rồi.”

Vân Thiển Nguyệt buông tay ra, cúi đầu xuống, “Cởi ra, một lát nữa, ta giặt quần áo cho chàng.”

Dung Cảnh nhìn thoáng qua trước ngực, ngoại trừ nước mắt mơ hồ ra, còn có nếp gấp do bị nàng nắm, hắn đưa tay xoa bóp trán, bất đắc dĩ cười nói: “Bộ quần áo cũng là nàng may cho ta, mới được trời mưa giặt một lần đã thành bộ dáng này, nếu lại giặt một lần nữa, chắc có lẽ không thể nhận ra luôn.”

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, “Vừa rồi không tính, ta biết giặt quần áo.”

“Như vậy cũng không thể tin tưởng nàng được.” Đang khi nói chuyện, Dung Cảnh cởi cẩm bào ra, phân phó bên ngoài, “Thanh Thường, cầm lấy.”

Thanh Thường đi tới, nhận lấy cẩm bào, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, rồi cười đi xuống.

Vân Thiển Nguyệt lấy tay che mặt, ngã người về phía sau, nằm trên giường, buồn buồn nói: “Ta không phải thiên kim đại tiểu thư tứ chi không làm việc, ngũ cốc chẳng phân biệt được.”

“Ta biết.” Dung Cảnh cười, vươn tay kéo nàng, “Đi ngâm nước nóng, giải trừ khí lạnh trước đi, rồi ra dùng bữa. Nàng đã hứng gió lạnh ở bên ngoài cả ngày rồi, Triệu Khả Hạm ra đi lại khiến nàng thương tâm như thế, ta cũng không chuẩn bị kịp.”

Vân Thiển Nguyệt ngồi dậy, thấp giọng nói: “Không có chút lòng chuẩn bị nào, ta vừa đến, tỷ ấy liền chết trong lòng ta. Kinh thành Thiên Thánh này, có bao nhiêu đôi vợ chồng bất hoà, mà tỷ ấy và Dạ Thiên Dục lưỡng tình tương duyệt, vượt qua muôn vàn khó khăn để đến với nhau, mặc dù tình yêu của Dạ Thiên Dục không thần túy như tình yêu của Triệu Khả Hạm, nhưng hắn cũng có một nửa tâm với Triệu Khả Hạm, điều này đã đủ rồi. Cuối cùng, ta vẫn cảm thấy bọn họ sẽ tốt, cho dù không có cái ghế rách nát kia, không có thân phận cao nhất, nhưng vậy thì sao? Nhân sinh không chỉ có cái ghế đó cùng cái thân phận đó, nhưng người truy tìm thứ đó lại nhiều như vậy. Bọn họ có thể làm bạn đến già...”

Dung Cảnh khẽ thở dài, “Mấy ngày trước, ta đã biết thân thể của nàng ấy không chống đỡ được nữa, nhưng khi đó nàng đang ở Nam Lương, khi trở về, hai ngày nay ta sợ nàng đau buồn, canh giữ ở bên người nàng ấy, nhìn nàng ấy mà không có cách cứu, còn đau khổ hơn nàng gặp nàng ấy lần cuối như vậy, nên liền giấu nàng.”

“Mặc dù tỷ ấy chết, ta cũng khó chịu, nhưng ta khó chịu hơn chính là, cuối cùng tỷ ấy và Dạ Thiên Dục lại không thể ở chung một chỗ. Thường nói, khoảng cách xa nhất trên thế giới, ta vẫn cảm thấy, không có gì xa hơn khoảng cách giữa người sống và kẻ chết, sống luôn sẽ có hy vọng, chết thì cái gì cũng không còn nữa.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cũng biết, nếu có thể cứu, chắc chắn Dung Cảnh sẽ cứu Triệu Khả Hạm, không có cách nào cứu tỷ ấy, hắn mới không muốn nàng thương tâm, vừa dứt lời, nàng liền vươn tay ôm hắn một cái, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Dung Cảnh ngồi im lặng một lát, rồi xoay người đi tới ngồi xuống bên bàn. Thanh Ảnh cầm mật hàm vào, hắn cầm bút phê duyệt.

Nửa canh giờ sau, Vân Thiển Nguyệt ra khỏi phòng tắm, ngồi bên cạnh Dung Cảnh, nhìn thấy là mật hàm Mặc các, chồng chất thành một đống thật cao ở trên bàn, nàng nhíu nhíu mày, “Ban ngày đối mặt với một đống tấu chương trong cung, đến khi về còn muốn đối mặt với những thứ này nữa.”

Dung Cảnh cười lên, ấm giọng nói: “Có nhiều thứ là bức tường bảo vệ, nếu trong tay ta không có có thể vốn liếng để chống lại Nhiếp Chính Vương, sợ là bây giờ nàng đã an vị trong cung Vinh Hoa nhìn hắn ta phê duyệt tấu chương rồi.”

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, không nói chuyện.

Thanh Thường bưng thức ăn tới, Dung Cảnh để mật hàm xuống, ôm Vân Thiển Nguyệt vào lòng.

Một đêm này, Vân Thiển Nguyệt ngủ cực kỳ không yên ổn, thức giấc mấy lần, mỗi lần đều là những lời Triệu Khả Hạm nói trước khi chết và hình ảnh tỷ ấy mỉm cười nhắm mắt. Mỗi lần, Dung Cảnh cũng sẽ kịp thời vươn tay vỗ vỗ nàng, ôm sát thân thể của nàng, không cần lên tiếng, Vân Thiển Nguyệt liền cảm thấy an tâm.

Sáng hôm sau, Dung Cảnh rời giường, nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Ta đến điện Nghị sự với chàng, ba ngày sau, Triệu Khả Hạm hạ táng thì ta lại đi.” Vân Thiển Nguyệt cũng thức dậy, nói với Dung Cảnh.

Dung Cảnh gật đầu, hai người rửa mặt xong, liền ra khỏi cửa phòng.

Hôm qua khí trời rất tốt, hôm nay trên trời lại có những bông tuyết nhỏ vụn bay xuống, lất pha lất phất, có lẽ tuyết mới rơi, nên trên mặt đất đã được bao phủ bởi một tầng sương trắng tinh mịn.

Dung Cảnh dắt Vân Thiển Nguyệt, bao bọc tay nàng chặt chẽ trong lòng bàn tay.

Vân Thiển Nguyệt đi sau Dung Cảnh nửa bước, khẽ cúi đầu, qua một đêm, nàng đã đón nhận sự thật rằng Triệu Khả Hạm đã chết, không còn khó chịu, nhưng không biết, nếu Dạ Thiên Dục biết Triệu Khả Hạm chết đi, sẽ ra sao đây? Nàng nhẹ giọng hỏi Dung Cảnh: “Thiên lao của bộ Hình có người của chàng không? Đừng để cho Dạ Thiên Dục biết.”

“Người canh giữ Dạ Thiên Dục trong đại lao bộ Hình đều là người của Nhiếp Chính Vương. Có điều, nàng yên tâm đi, hắn ta sẽ không nói tin tức Triệu Khả Hạm đã chết cho Dạ Thiên Dục.” Dung Cảnh ấm giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, liền yên tâm.

Ra khỏi Tử Trúc Lâm, vẫn nhìn thấy Trầm Chiêu ngồi đọc sách trong đình giữa trời tuyết. Thấy hai người đi ra, hắn ta đã không kinh dị mê man như mấy ngày trước, mà bình tĩnh tôn sùng hành lễ với hai người, sau đó nhìn hai người đi xa.

Ra khỏi Vinh Vương phủ, xe ngựa chạy nhanh đến hoàng cung.

Mặc dù tuyết rơi, nhưng trên đường phố vào sáng sớm cũng không bị ảnh hưởng, mà đã có dòng người hối hả qua lại. Thỉnh thoảng tên của Vân Thiển Nguyệt truyền vào trong xe. Nói chung đều là chuyện hôm qua tức giận xông vào điện Kim Loan rồi phá hủy Kim y.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới, qua một ngày một đêm, có lẽ chuyện của nàng đã oanh động thiên hạ rồi.

Một đường đi tới hoàng cung, Dung Cảnh đưa Vân Thiển Nguyệt vào điện Nghị sự, rồi liền vào triều. Hình như đám tiểu thái giám đang làm việc trong điện Nghị sự sợ Vân Thiển Nguyệt nổi giận, nên từ sau khi nàng vào Tây Noãn các, liền không nghe thấy một chút hơi thở nào.

Vân Thiển Nguyệt nằm trên giường êm trong Tây Noãn các, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ bù.

Một lúc lâu sau, đám người Dạ Thiên Dật, Dung Cảnh trở lại điện Nghị sự, Dung Cảnh thấy nàng mở mắt nhìn thoáng qua, rồi lại nhắm lại, liền cầm một cái chăn mỏng ở trên giường đắp lên người nàng, ấm giọng nói: “Đêm qua nàng không ngủ ngon, giờ ngủ đi!”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, chỉ cần hắn ở bên cạnh, nàng liền có thể an tâm.

Cả buổi sáng, cả Tây Noãn các của Dung Cảnh cực kỳ an tĩnh, ngoại trừ Dạ Khinh Nhiễm tới một lần, thấy Vân Thiển Nguyệt ngủ say liền đi ra ngoài, thì gần như không có ai vào đây quấy rầy. Có lẽ dựa vào hơi thở mạnh mẽ của Vân Thiển Nguyệt lúc xông vào điện Kim Loan vào hôm qua, đã chấn nhiếp quần thần, nên hôm nay, có một vài người nhớ đến mà trong lòng vẫn còn sợ hãi. Từ xưa tới nay, những chuyện bị quy củ trói buộc, bị lễ giáo nói là tội đại bất kính khác được Vân Thiển Nguyệt làm không biết bao nhiêu lần, mặc dù đã quen, nhưng chuyện giận hủy Kim y này, vẫn là đầu tiên từ xưa tới nay.

Dung Cảnh cũng vui vẻ khi được thanh tĩnh, đứng trước giường loay hoay chậu hoa ngọc lan trên bệ cửa sổ.

Đến xế chiều, chúng thần đều không ngồi yên được nữa, cho nên có người dẫn đầu vào Tây Noãn các bẩm tấu, mọi chuyện lộn xộn liền kéo tới.

Vân Thiển Nguyệt ngủ suốt một ngày, vô luận buổi sáng thanh tĩnh, hay xế chiều ồn ào, nàng vẫn không thức dậy. Hậu quả chính là, buổi tối lại mất ngủ, nàng nhìn đỉnh giường chằm chằm, làm sao cũng không buồn ngủ, rồi lại không đành lòng quấy rầy Dung Cảnh đã mệt nhọc cả ngày, hành hạ đến đêm khuya, mới ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, tuyết bắt đầu rơi nhiều, điện Nghị sự đặt mười mấy cái lò sưởi, Tây Noãn các lại càng ấm áp như mùa xuân.

Vân Thiển Nguyệt đã rút ra bài học, nên không dám ngủ ngày nữa, liền ngồi ở một bên đọc sách, đọc một lát liền để sách xuống, ngồi ở bên cạnh Dung Cảnh, nhìn đống tấu chương chất thật cao trên bàn của hắn, nhẹ giọng nói với hắn: “Ta giúp chàng được không?”

Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng một cái, khẽ mỉm cười, “Được!”

Vân Thiển Nguyệt vươn tay cầm tấu chương qua, mặc dù nàng biết tình hình tai nạn của các nơi trên Thiên Thánh từ đầu năm đến nay, nhưng đến lúc chính thức tiếp xúc đến, mới phát hiện, những hiểu biết này lại càng không đủ, từ trên tấu chương có thể nhìn ra, hầu như khắp nơi đều san bằng. Nàng cũng không phê duyệt như Dung Cảnh, mà phân loại tấu chương ra dựa theo mức độ quan trọng, đưa tấu chương khẩn cấp cho hắn, còn những tấu chương không quan trọng, hoặc có thể trì hoãn, nàng lại để qua một bên.

Có người đi vào thấy Vân Thiển Nguyệt đang giúp Dung Cảnh chuẩn bị tấu chương, kinh dị một chút, nhưng liền vội vàng cúi đầu bẩm báo.

Lúc Dạ Khinh Nhiễm vào, thì thấy Vân Thiển Nguyệt đang giúp Dung Cảnh, hắn ta cầm bút phê duyệt, nàng ấy ở bên cạnh trợ giúp, bầu không khí tự nhiên, như một bức tranh, hơi có một chút cảm giác hồng tụ thiêm hương, triều vụ nặng nề ở trong tay hai người, hình như bỗng nhẹ đi. Hắn sửng sốt một lát, mới mở miệng nói với Dung Cảnh, “Hình như Phượng Hoàng quan của Nam Lương có thêm năm vạn binh mã.”

Dung Cảnh gật đầu, “Duệ thái tử sắp đăng cơ, tất nhiên không hy vọng lại xảy ra chuyện.”

“Tây Duyên và Nam Lương cùng thêm binh mã, có dấu hiệu nghi ngờ liên thủ đối kháng Thiên Thánh.” Dạ Khinh Nhiễm nói.

“Hiện nay, Thiên Thánh tương đối ổn định, lúc tiên hoàng còn tại thế, luôn có tâm tư muốn diệt trừ các nước phụ thuộc, bây giờ Quân của bọn họ đăng cơ làm Vương, triều cương không yên, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, tăng binh biên cảnh, để ngừa Thiên Thánh bị xâm phạm, cũng không kì lạ. Dù sao hiện nay Nhiếp Chính Vương cũng không phải không có tâm tư này, không phải sao?” Dung Cảnh thản nhiên nói.

“Mặc dù nói như thế, nhưng nếu Nam Lương và Tây Duyên không phải vì đề phòng, nếu muốn liên thủ lật đổ Thiên Thánh, Thiên Thánh không thể không ngăn cản.” Dạ Khinh Nhiễm nói, “Dù sao nếu hưng binh, hiện nay, dân chúng Thiên Thánh lại không thể gánh nổi.”

“Tân Vương của Nam Lương, Tây Duyên mới lên ngôi, ổn định triều cục là thượng sách. Mặc dù có lòng liên thủ, cũng phải đợi qua một thời gian.” Dung Cảnh để tấu chương xuống, “Sắp tới, Nhiễm Tiểu vương gia không cần lo lắng.”

“Ta đề nghị tăng binh thành Thanh Sơn và thành Lĩnh Nghiệp thêm năm vạn.” Dạ Khinh Nhiễm nói.

“Chuyện này thì Nhiễm Tiểu vương gia tìm Nhiếp Chính Vương thương nghị là được rồi, nếu Nhiếp Chính Vương đồng ý, thì ta không có ý kiến.” Dung Cảnh lãnh đạm nói: “Năm nay, tình hình tai nạn rất nặng, binh lực các nơi đều bận rộn việc cứu nạn thiên tai, binh lực có thể rút ra có hạn, binh từ chỗ nào ra đến muốn thủ ở đâu đều phải cân nhắc. Có điều, mặc dù năm nay phần lớn diện tích của Thiên Thánh đều bị ảnh hưởng, nhưng Bắc Cương lại không bị ảnh hưởng, cả quốc thổ, cũng chỉ Bắc Cương mới có binh lực có thể điều động. Nếu Nhiếp Chính Vương bỏ được binh mã Bắc Cương, điều động ra mười vạn, chia ra đặt ở thành Thanh Sơn và thành Lĩnh Nghiệp, thì cũng có thể.”

“Bắc Cương chỉ có mười lăm vạn binh mã, nếu điều đi mười vạn, nếu Bắc Kỳ và Tây Duyên nằn gần Bắc Cương mà gây khó dễ, thì đây chẳng phải cũng thành yếu thế sao?” Dạ Khinh Nhiễm cau mày, làm như đang suy nghĩ khả năng.

Dung Cảnh lấy tiếp một quyển tấu chương trên đầu, “Đúng vậy! Cho nên binh lính này, muốn biết có điều động được hay không, thì phải nhìn xem Nhiếp Chính Vương có bỏ được Bắc Cương hay không.”

Dạ Khinh Nhiễm suy nghĩ một lát, bỗng ngẩng đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu nha đầu, muội cứ nói đi? Binh lính này có nên điều động không?”

“Nữ tử không được tham gia vào chính sự. Huynh nên đi hỏi Nhiếp Chính Vương, không nên hỏi một nữ nhân như ta.” Vân Thiển Nguyệt nói mà cũng không ngẩng đầu lên.

Dạ Khinh Nhiễm liếc trắngmắt, “Thôi đi, tiểu nha đầu, có nữ tử có gan lớn như muội sao, điện Nghị sự cũng vào, điện Kim Loan cũng xông, Kim y cũng phá hủy. Hôm nay còn đang giúp hắn xử lý tấu chương, chuyện gì mà muội còn không làm được? Tham gia vào chính sự thì coi là gì?”

“Gytbg đang khen ta sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày nhìn hắn ta.

“Mỗi ngày muội ở cùng hắn ta ở đây là có ý gì? Sắp tới khoa thi cuối năm rồi, ta đang chuẩn bị, học sinh các nơi đã vào kinh, biên soạn và thu thập lý lịch của học sinh còn thú vị hơn, muội theo ta chuẩn bị khoa cử, như thế nào?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn nàng ấy.

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Chẳng có gì thú vị cả!”

Dạ Khinh Nhiễm bĩu môi, xoay người đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Khinh Nhiễm đi khỏi, mới thấp giọng hỏi Dung Cảnh, “Nam Lương và Tây Duyên sẽ liên thủ sao?”

Dung Cảnh cười cười, tiếng nói lạnh nhạt, “Khó nói!”

Vân Thiển Nguyệt khẽ nhíu mày, chắc Nam Lăng Duệ và Tây Duyên Nguyệt cũng không phải là nhân tài hưng binh. Bọn họ có lý do gì xuất binh đánh Thiên Thánh? Hơn nữa còn liên thủ? Huống chi, hiện nay bọn họ mới đăng cơ, ổn định triều cục cũng cần một thời gian.

Sau khi Dạ Khinh Nhiễm đi khỏi, điện Nghị sự không còn ai vào nữa.

Một ngày, thoáng cái đã qua.

Sáng sớm hôm sau, Dung Cảnh đang ở Tử Trúc Viện liền nhận được hai tin tức.

Một là, ngày Tây Duyên Nguyệt đăng cơ, một hạ nhân của Hiếu Thân Vương phủ lẫn vào trong đại điển đăng cơ, nói Tây Duyên Nguyệt là Tam công tử của Hiếu Thân Vương phủ, hơn nữa còn mang mấy món đồ tùy thân và mấy bức tranh chữ của Tây Duyên Nguyệt khi thân là Tam công tử ở Hiếu Thân Vương phủ, cùng với chuyện hắn ta làm đầu bài trong ba năm ở Vọng Xuân Lâu, phàm là chuyện của hắn ta, ngoại trừ Phong các trong tay hắn ra, toàn bộ cặn kẽ, cũng không phải không có ai tin, lập tức dẫn tới sóng to gió lớn, lúc này, trong triều đình Tây Duyên có người phản đối hắn ta lên ngôi, nói rằng, xuất thân không tài không đức, dơ bẩn như bùn, không thích hợp xưng Vương thống lĩnh Tây Duyên, có người phụ họa, buộc hắn ta còn chưa kế vị liền phải thoái vị.

Tây Duyên Nguyệt chỉ nói một câu, liền chặn lại tiếng phản đối của triều thần.

Đó là một đoạn văn mà Vân Thiển Nguyệt đã từng nói với hắn ta, “Thuấn phát vu quyến mẫu chi trung, Phó Thuyết cử vu bản trúc chi trung, Giao Cách cử vu ngư diêm chi trung, Quản Di Ngô cử vu sĩ, Tôn Thúc Ngao cử vu hải, Bách Lý Hề cử vu thị. Cố thiên tương hàng đại nhậm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tăng ích kỳ sở bất năng. Nhân hằng quá, nhiên hậu năng cải; khốn vu tâm, hành vu lự, nhi hậu tác; chinh vu sắc, phát vu thanh, nhi hậu dụ. Nhập tắc vô pháp gia phất sĩ, xuất tắc vô địch quốc ngoại hoạn giả, quốc hằng vong. Nhiên hậu tri sinh vu ưu hoạn, nhi tử vu an nhạc dã.” (*)

(*) Mạnh Tử viết: “Vua Thuấn từ điền dã được nhâm dụng, Phó Thuyết từ đang làm việc xây tường được cử dụng, Giao Cách từ đang bán cá muối được cử dụng, Quản Di Ngô sau khi được phóng thích từ trong tay ngục quan được cử dụng làm tướng, Tôn Thúc Ngao từ biên hải được tiến cử vào triều đình, Bách Lý Hề từ trong chợ được cử dụng lên tướng vị.

Thế cho nên, trời cao sẽ giao xuống trách nhiệm trọng đại tại những con người như vậy, chính xác phải nói là trước cho người đó nội tâm thống khổ, khiến hắn gân cốt kiệt quệ, khiến hắn chịu đựng đói khổ, đến nỗi da thịt gầy gò, khiến hắn chịu cái khổ bần cùng, khiến hắn làm những chuyện điên đảo thác loạn, luôn không như ý, thông qua những việc đó khiến hắn nội tâm cảnh giác, khiến tích cách hắn kiên định, tăng thêm năng lực hắn không sẵn có.

Con người thường phạm sai lầm, sau đó mới có thể cải chính, nội tâm khốn khổ, suy nghĩ tắc nghẽn, sau đó mới có thể có thành tựu, tất cả thể hiện trên khí sắc, biểu đạt trong lời nói, sau đó mới được người lý giải. Ở trong một nước nếu như không có vua tôi kiên trì pháp độ và hiền sĩ phò tá quân chủ, ở ngoài nước nếu không có quốc gia đối địch và họa ngoại xâm, thì thường dẫn đến diệt vong.“

Sau đó, Tây Duyên Nguyệt liền thỉnh di chiếu của Tiên Vương, di chiếu của Tiên hoàng nằm trong tay Binh Mã Đại tướng quân trong triều. Toàn bộ nói rõ ràng từng chi tiết yêu hận tình cừu giữa Tây Duyên Vương và Hộ Quốc Thần Nữ, đồng thời cũng nói rõ, lúc ấy, Hộ Quốc Thần Nữ cùng đường, gửi con trai lại cho Hiếu Thân Vương phủ. Đồng thời cũng sám hối hành vi đoạt gia quốc vào năm đó vì yêu Hộ Quốc Thần Nữ của Tây Duyên Vương, bây giờ đứa con trai để lại kia có một nửa huyết mạch của Hộ Quốc Thần Nữ, coi như là trả lại cho gia quốc, để an ủi vong linh của Tiên Vương thất.

Lần này, chiếu thư được gọi là Tội Kỷ chiếu (chiếu thư tạ tội của quân vương), đồng thời cũng được gọi là Quy Tử chiếu (chiếu thư đón con trai về nhà). Trong thời gian ngắn, cả triều lại loạn lên lần nữa.

Trong triều đình Tây Duyên liền tạo thành hai phái, một phái ủng hộ Tây Duyên Nguyệt, một phái là không thể tiếp nhận Hộ Quốc Thần Nữ có con trai, ồn ào nói rõ chuyện này sẽ chọc giận thiên thần của Tây Duyên. Hai phái tranh chấp không ngừng. Cho nên, Tây Duyên Nguyệt đăng cơ gặp trở ngại.

Tin tức thứ hai là sau khi Công chúa Nam Cương Diệp Thiến dùng đầu của phản tặc Diệp Tiêu hiến tế cho Nam Cương Vương và phát tang, liền quyết định mười ngày sau đăng cơ làm Nam Cương Nữ Vương. Mười ngày sau cũng là cùng ngày Thái tử Nam Lương Duệ đăng cơ. Tung tích của con gái Diệp Linh Ca của Diệp Tiêu không rõ.

Có thể nói, hai tin tức này là hai chuyện lớn, hơn nữa lại lấy tin tức của Tây Duyên đứng mũi chịu sào.

Lúc Vân Thiển Nguyệt thấy tin tức thứ nhất thì chau mày, “Tại sao hạ nhân của Hiếu Thân Vương phủ lại xuất hiện ở Tây Duyên? Hơn nữa lại lẫn vào trong Vương thất Tây Duyên?”

Dung Cảnh mỉm cười, “Nhiều hơn cũng chỉ một chữ “Mưu” mà thôi, đây là sớm có dự mưu.”

“Đi Tây Duyên và Bắc Kỳ, muốn thông qua Bắc Cương phải qua hai tòa thành trì. Lúc ấy, đây cũng là lý do vì sao lão Hoàng đế đày Dạ Thiên Dật đến Bắc Cương, thật ra cũng là lót đường cho giang sơn Thiên Thánh trong tương lai. Hai tòa thành trì kia được tuần tra nghiêm mật, dưới mí mắt của Dạ Thiên Dật, sẽ không thả người đi vào dễ dàng.” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt đen láy, “Nói như vậy, Dạ Thiên Dật là đã biết được thân phận của Tây Duyên Nguyệt từ lâu. Cho nên, mới sớm có dự mưu.”

“Đó là tất nhiên, Tây Duyên tự dưng có thêm một Thái tử, là ai cũng muốn điều tra một phen. Mặc dù nàng che giấu giúp hắn ta, nhưng trong thiên hạ, không có lời nói dối thiên y vô phùng, luôn sẽ có dấu vết. Huống chi, người đó lại là Dạ Thiên Dật đã hiểu nàng quá rõ.” Dung Cảnh ấm giọng nói.

“Triều đình Tây Duyên phân tâm như vậy, sẽ không có lợi với quốc chính. Không biết Tây Duyên Nguyệt có ứng phó được không?” Vân Thiển Nguyệt hơi lo lắng, trong nội tâm, nàng biết rõ, quá khứ và những việc trải qua ở Hiếu Thân Vương phủ, là nỗi đau trong đáy lòng Tây Duyên Nguyệt.

“Không phải nàng vẫn nói, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền sao? Lúc này, Tây Duyên Nguyệt phải dựa vào tự nhiên để chở thuyền rồi.” Dung Cảnh cầm bút viết những lời này vào thư, rồi thả Thanh Đề ra Tử Trúc Viện.

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu suy nghĩ, Hộ Quốc Thần Nữ vẫn được dân chúng Tây Duyên kính yêu, mặc dù mấy năm này Tây Duyên Vương đã xem như là âm thầm giam lỏng Hộ Quốc Thần Nữ, nhưng dân chúng lại không biết, bà ấy vẫn là Thần nữ cao cao tại thượng cầu phúc cho vạn dân Tây Duyên, trong mắt dân chúng không chịu được nửa hạt cát với Hộ Quốc Thần Nữ, mặc dù lòng người trong triều biết rõ ràng thân phận, nhưng dân chúng lại không hay biết. Hiện nay có thể nghĩ Tây Duyên Vương và Hộ Quốc Thần Nữ vẫn cấu kết, hơn nữa chuyện có một con trai lưu truyền ra, sẽ khiếp sợ và kinh hãi dân chúng Tây Duyên đến mức nào. Chỉ cần dân chúng Tây Duyên bạo loạn, như vậy, mặc dù Tây Duyên Nguyệt có di chiếu và quân đội, cũng không ngăn được hàng vạn hàng nghìn dân chúng. Quân là thuyền, dân chúng là nước, tất nhiên, hiện nay, Tây Duyên Nguyệt chỉ có thể để cho nước chở thuyền, không thể lật thuyền, một khi lật thuyền, như vậy, đại thế của hắn ta liền mất.

Làm sao để không lật thuyền, tất nhiên phải ổn định dư luận trong dân chúng rồi! Có đôi khi, dư luận trong dân chúng cũng cần hướng dẫn!

Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một lát, rồi nói với Dung Cảnh, “Bản thân Dạ Thiên Dật đang ở Thiên Thánh, nhưng nắm triều cục của Tây Duyên trong tay, đây không phải là chuyện một sớm một chiều, mấy năm nay, hắn ta vẫn luôn bỏ nhiều công sức trong các nước phụ thuộc, cọc ngầm đã mai phục được sâu kín. Có lẽ, ba năm trước có giao dịch với Diệp Thiến đã bắt đầu chôn sâu rồi. Thời gian trước, chúng ta vẫn tương trợ Nam Cương và Nam Lương, nhưng không rảnh bận tâm Tây Duyên, mặc dù thế cục của Nam Cương và Nam Lương bị phá, nhưng Tây Duyên lại lâm vào nguy cơ. Hắn ta mưu tính thật giỏi, ta sợ Tây Duyên Nguyệt không phải là đối thủ.”

“Sao không để cho Hồng các đi Tây Duyên?” Dung Cảnh cười cười.

“Để cho Hồng các đi Tây Duyên?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Không phải chàng đã nói tạm thời ta không nên động Hồng các sao? Có lẽ Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm đang chờ Hồng các ra tay đấy!”

“Trước khác nay khác.” Dung Cảnh lắc đầu, “Thân phận Sở phu nhân đại biểu cho Hồng các, Sở phu nhân xuất hiện ở Nam Cương, tương trợ Nam Cương diệt trừ nội loạn, sau đó, Sở phu nhân lại xuất hiện ở Nam Lương, chữa trị cho Nam Lương Vương, thân phận nghĩa muội của Thái tử đã công bố khắp thiên hạ. Mà hiện nay, nếu Sở phu nhân lại đi Tây Duyên. Nàng nói triều thần Thiên Thánh có thể lại khủng hoảng lần nữa không? Sở phu nhân này dính líu tới ba quốc gia, còn có Sở gia, Phong gia trong Thập đại thế gia, đến lúc đó, không chỉ triều đình Tây Duyên rung chuyển, mà triều đình Thiên Thánh cũng rung chuyển.”

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt sáng lên, “Đúng vậy.” Dứt lời, nàng nhướng mày nhìn Dung Cảnh, “Chàng chịu để cho ta đi Tây Duyên sao?”

Dung Cảnh lắc đầu, chậm rãi nói: “Không phải Thanh di đang trên đường đến Nam Lương sao? Để cho ngài ấy rẽ đi Tây Duyên, không phải tốt hơn sao? Mấy ngày trước, Thanh di chỉ lộ mặt một lần ở ngoài điện Nghị sự, sợ là trong lòng của một vài người vẫn còn nghi ngờ. Nhân cơ hội này lại thêm một mồi lửa, nếu củi khô này đã bị thiêu cháy rồi, thì làm sao cũng phải mượn gió Đông để thổi lớn lên, không thể để cho nó cứ bị diệt như vậy được.”

Vân Thiển Nguyệt bỗng cười, “Tốt, vậy cứ như thế đi! Mỗi ngày, cha và nương ở cùng nhau, đã là ông già và bà già rồi, còn như keo như sơn, nên hành hạ bọn họ.”

“Đúng, như vậy, cơ hội chung đụng như keo như sơn mỗi ngày hẳn phải tặng cho tiểu bối.” Dung Cảnh ôn nhu cười một tiếng, lời ít ý nhiều.

Vân Thiển Nguyệt có chỗ nào mà không rõ? Hắn chỉ không nỡ để nàng đi thôi, may là nương có thể huyễn dung thành nàng, nàng giận liếc Dung Cảnh một cái, “Bây giờ bọn họ cũng đã ở ngoài mấy trăm dặm đi? Chàng truyền tin đi!”

Dung Cảnh cười gật đầu, phân phó ngoài cửa sổ một câu, Thanh Ảnh lập tức đáp lời.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3