Khí Phi Hồ Sủng - Chương 69
Khí Phi Hồ Sủng
Chương 69: Người dã man (2)
gacsach.com
Nhìn ba chữ to “Phủ thành chủ” trên tấm biển, Thủy nhi nhíu mày, thật là nghiệt duyên! Chỉ có điều suy nghĩ một chút hội thi thơ này cử hành ở thành chủ phủ cũng hợp tình hợp lý, là nàng quá không quan tâm.
Trong phủ thành chủ rất là náo nhiệt, bọn họ rõ ràng tới hơi trễ, một đám cả nam lẫn nữ đã bắt đầu vội vàng khoe khoang tài nghệ của mình rồi, nghe nói lần này hạng nhất chính là vạn lượng hoàng kim, sợ rằng rất khó có người không động lòng.
Cố tình đã có người không động lòng, Hiên Viên Mị ôm Thủy nhi ngồi xuống trong góc tầm thường, sau đó bắt đầu bón nàng ăn gì đó: “Có đói bụng không?”
Thủy nhi không khách khí há mồm, nuốt thức ăn trong miệng xuống mới lên tiếng: “Ta bây giờ không phải là không giống lúc trước sao? Không chết đói đấy!” Hơn nữa nàng phát hiện bây giờ nàng rất khó cảm thấy đói nữa.
Hiên Viên Mị trực tiếp coi vành tai trắng như ngọc của nàng là món ăn ngon miệng, ngậm trong miệng liếm láp, hàm hồ nói: “Ta sẽ đau lòng...”
Mặc dù hai người ngồi ở góc, nhưng vẫn hấp dẫn không ít tầm mắt người, nơi này phần lớn là văn nhân, tất nhiên không thể gặp hành động đồi phong bại tục như vậy, liếc mắt nhìn, liền chán ghét quay đầu.
“Mị, chúng ta giống như bị người chán ghét!”
Hiên Viên Mị chỉ là nhàn nhạt trừng mắt lên, người tiếp xúc tới tầm mắt của hắn, lại rối rít rùng mình, vội vàng thu hồi tầm mắt: “Hiện giờ tốt rồi.”
Từ khi Hiên Viên Mị vừa tiến đến, Lục Kiều Kiều vẫn nhìn hắn, thấy hắn không e dè thân thiết với Thủy nhi, giận đến dậm chân, tầm mắt căm phẫn rơi vào trên người Thủy nhi, giống như hận không thể nhào tới cắn nàng làm đôi.
Lục Minh nhìn vẻ mặt nữ nhi liền hiểu là nam nhân đó, sau khi quan sát rất hài lòng với Hiên Viên Mị, khí thế như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường, xứng với nữ nhi của ông, tầm mắt chuyển sang Thủy nhi, nhíu nhíu mày, nữ nhân này quả thật xinh đẹp, nhưng mà ở trong lòng ông nhất định kém nữ nhi của ông... Hơn nữa một nữ tử thanh lâu so sánh với thiên kim phủ thành chủ, kẻ ngốc cũng biết chọn như thế nào.
Hội thi thơ tiến hành được một nửa, Lục Minh đột nhiên đứng lên, cất giọng nói: “Mọi người yên lặng một chút!” Người đứng đầu một thành đã lên tiếng, trong đại sảnh thoáng chốc yên tĩnh lại.
Lục Minh nở nụ cười nói: “Chỗ lão phu có một chuyện vui muốn chia sẻ với các vị.”
“Thành chủ đại nhân có chuyện vui gì.”
“Thành chủ đại nhân nói ra một chút, để cho chúng ta cũng cao hứng vì thành chủ đại nhân một chút!”
“Đúng vậy! Thành chủ đại nhân nói nhanh lên!”
Lục Minh xoay người chìa tay về phía Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều vui mừng, nhìn Hiên Viên Mị một cái, khéo léo đi đến bên cạnh Lục Minh, bởi vì trên mặt còn có vết thương, khăn che mặt che đậy rất kín.
Lục Minh kéo tay Lục Kiều Kiều nói: “Đây là tiểu nữ Kiều Kiều, tiểu nữ cũng đến tuổi lấy chồng, nhưng vẫn không gặp được người trong lòng, bây giờ Kiều Kiều thật vất vả có người trong lòng, lão phu cũng yên lòng.”
“Không biết Lục tiểu thư coi trọng công tử nhà nào?”
“Công tử kia thật có phúc khí!”
“Đúng vậy đúng vậy! Ai mà không biết Lục tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân biên thành!”
Thủy nhi thu hết thần sắc của hai cha con người kia vào mắt, quay đầu lại nói với Hiên Viên Mị: “Mị, chàng chạy không thoát!” Trong giọng nói còn có một chút hả hê như vậy, chỉ có điều không vui trong mắt không che giấu chút nào.
“Vậy Thủy nhi phải cứu ta...” Hiên Viên Mị uất ức nhìn nàng, dáng vẻ cần an ủi, Thủy nhi cười cười, hôn một cái trên môi hắn liền lui ra... Thè cái lưỡi mềm mại ra liếm liếm môi, xấu xa nói: “Mùi vị không tệ!”
Hầu kết của Hiên Viên Mị lăn lăn, bất đắc dĩ nhìn nàng, giọng nói mang theo một chút khàn khàn: “Thủy nhi...”
Tay nhỏ bé mềm mại mập mờ vuốt ve cần cổ hắn, Thủy nhi nhẹ giọng nói: “Ta chính là học với chàng.”
Những người khác thấy tầm mắt của Lục Minh và Lục Kiều Kiều đều rơi vào trên người hai người trong góc, cũng đi theo quay đầu nhìn lại, nhìn mập mờ giữa hai người, trong lúc nhất thời cả đại sảnh im ắng yên tĩnh.
Nhìn ý tứ thành chủ, vị thiên kim của thành chủ này coi trọng chỉ sợ sẽ là nam nhân này đi, mặc dù dáng dấp nam nhân này không tệ, nhưng mà phong lưu như vậy, sao có thể làm một phu quân tốt đây?
Trong lúc nhất thời có người thở dài, có người cau mày, có người nhìn lại có chút hả hê.
Lục Minh hơi hối hận vì sự vọng động của mình, hôm nay mặt mũi của phủ thành chủ cũng bị vứt sạch, lạnh lùng quét nhìn Thủy nhi một cái, đè lửa giận trong lòng xuống, mở miệng nói: “Vị công tử này, lão phu cố ý gả tiểu nữ cho công tử, không biết ý công tử như thế nào?”
Hiên Viên Mị ngước mắt liếc nhìn ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Ta đã có thê tử!”
Lục Minh sửng sốt, ông lại quên điều tra chuyện này, đúng là thông minh một đời hồ đồ nhất thời, nhíu nhíu mày, nữ nhi bảo bối của ông nhất định không thể làm làm thiếp cho người ta.
Nhìn ra do dự của ông, Lục Kiều Kiều kéo tay áo của ông lắc lắc, thăm dò nói: “Phụ thân, con cứ muốn hắn!”
Lục Minh thở dài nói: “Nhưng mà người ta đã có thê tử.”
Lục Kiều Kiều cậy mạnh nói: “Cưới rồi không phải còn có thể hưu thê sao?”
Nghe vậy, Lục Minh lên tiếng hỏi: “Công tử có tình nguyện hưu thê?”
“Không muốn!” Hai chữ này phun ra, giống như mang theo mảnh băng vụn, đã hết sức không vui.
Thủy nhi cọ xát trên cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Ta không nhớ rõ chàng có lấy ta.”
“Trở về nước liền cưới!” Ban đầu không cho nàng bất kỳ phong hào gì, chỉ vì nàng không giống với đám nữ nhân hậu cung, hắn không muốn đánh đồng nàng với những nữ nhân kia, nhưng mà bây giờ đã khác, trong hậu cung chỉ có nàng, hoàng hậu duy nhất của hắn.
Người ta không muốn hưu thê, vậy cũng không có cách nào, cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy bức người ta hưu thê chứ?
Lục Kiều Kiều căm hận nhìn chằm chằm Thủy nhi: “Chàng nói thê tử chính là nữ nhân này?”
Thủy nhi nhàn nhạt nói: “Không được sao?”
Trên mặt Lục Minh đột nhiên hiện lên vẻ tức giận, ông nhìn ra được thân phận của Hiên Viên Mị không đơn giản, làm sao có thể lấy một nữ tử thanh lâu? Hắn ta vốn chính là đang cố ý từ chối, từ khi nào nữ nhi của Lục Minh ông lại khiến cho người ta ghét bỏ như thế rồi chứ?
“Phụ thân, người xem nàng ta...” Hiện tại có Lục Minh làm chỗ dựa, Lục Kiều Kiều càng trời không sợ đất không sợ rồi.
Lục Minh nhìn dáng vẻ uất ức của nữ nhi, tức giận dâng trào càng thêm lợi hại: “Vị công tử này, lão phu thưởng thức ngươi, mới muốn gả nữ nhi cho ngươi, ngươi nhiều lần từ chối như vậy là xem thường lão phu sao?”
Chân mày của Âu Dương Mặc nhíu lại đến chặt chẽ, đường đường là người đứng đầu một thành lại không nói đạo lý như thế, vẫn còn diễu võ dương oai ở trước mặt Hoàng đế Huyền quốc, thể diện của Diệp quốc cũng bị mất hết.
Hiên Viên Mị mặc kệ ông ta, trực tiếp ôm Thủy nhi định rời đi vào lúc này.
Lục Minh bị thái độ trong mắt không có người của hắn làm cho tức bể phổi: “Người đâu, bắt hắn lại!”
Thủy nhi lạnh mặt: “Thành chủ đại nhân rốt cuộc muốn làm gì?”
Lục Minh hừ lạnh một tiếng, không nhìn Thủy nhi, nhìn Hiên Viên Mị nói: “Ta không quan tâm ngươi đã cưới vợ là thật hay giả, nếu Kiều Kiều thích ngươi, ngươi nhất định phải cưới con bé!”
Ánh mắt Thủy nhi lạnh lẽo, nhìn về phía Âu Dương Mặc, cười lạnh nói: “Đây chính là người đứng đầu một thành ở Diệp quốc? Thật đủ dã man!”
Lục Minh cau mày, theo tầm mắt của nàng nhìn về phía Âu Dương Mặc, có chút không rõ chân tướng.
Khóe miệng Hiên Viên Mị nhếch lên một độ cong ma mị lạnh lẽo: “Trẫm muốn xử lý hai người kia, Lăng đế sẽ không có ý kiến chứ?” Cho dù có ý kiến hay không, hai cha con này đã thành công chọc giận hắn, cũng đừng mong có ngày lành.
Âu Dương Mặc nghiêm chỉnh cúi người thi lễ một cái, sắc mặt nghiêm túc nói: “Mặc cho Hiên Viên bệ hạ xử trí!”
Trong đại sảnh hoàn toàn xôn xao, nam nhân này lại là Hiên Viên đế! Ánh mắt Triển Ngạo Thiên lóe lóe, khó trách nàng chẳng thèm ngó tới hắn, liếc nhìn Hiên Viên Mị một cái, tuy trong lòng có phần không cam lòng, nhưng lại thông minh ép xuống, hắn hiểu được, hắn không đấu lại Hiên Viên đế, Lăng Tuyên nhíu mày, trong mắt có một chút kinh ngạc, dường như lại có một chút giải thoát, trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ không đứng đắn kia.
Lục Minh nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, biết lần này đắc tội với người không thể đắc tội.
Lục Kiều Kiều còn giống như không biết ngày chết đã tới, vẫn tùy hứng như trước nói: “Chàng là Hoàng đế, ta cũng muốn gả cho chàng!” Từ nhỏ đến lớn, cho dù nàng muốn cái gì, Lục Minh cũng sẽ tìm đến cho nàng, trong lòng nàng Lục Minh chính là vạn năng, chỉ cần nàng muốn, Lục Minh nhất định có biện pháp thu vào tay cho nàng, hôm nay nàng vẫn cho rằng như vậy.
Lục Minh nhìn nữ nhi, đột nhiên phát hiện mình sai vô cùng, là ông tự tay biến Kiều Kiều trở nên cậy mạnh tùy hứng như vậy, là ông tự tay đẩy con bé tiến vào vực sâu.
“A...” Đột nhiên một tiếng thét chói tai vang dội cả đại sảnh, Lục Kiều Kiều sững sờ nhìn cánh tay Lục Minh rơi trên mặt đất, trên mặt bị máu ấm áp bắn tung tóe lên.
Thật lâu sau mới phản ứng kịp “Phụ thân” Lục Kiều Kiều đưa tay đỡ Lục Minh, nước mắt không ngừng rơi xuống, thật nhiều máu... Quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của Hiên Viên Mị, đáy lòng run rẩy một trận, đột nhiên hiểu được, là nàng hại phụ thân!
Hiên Viên Mị lần nữa giật giật ngón tay, cánh tay bên kia của Lục Minh cũng rơi xuống, Lục Kiều Kiều vô dụng thét chói tai: “Đừng mà, ta không lấy ngươi nữa... Đừng tổn thương phụ thân...”
Đường cong khóe miệng Hiên Viên Mị mở rộng, càng thêm làm cho người ta sợ hãi, ngón tay liên tiếp vung lên, chờ hắn thu tay lại, một loạt tiếng vang “Phập phập” vang lên trong đại sảnh yên tĩnh, mọi người nhìn thấy, chỉ thấy da thịt toàn thân Lục Minh lật lên, không có một chỗ hoàn hảo.
“Ọe...” Trong này phần lớn đều là văn nhân nào đã từng thấy cảnh tượng như vậy... Dáng vẻ kinh khủng kia của Lục Minh, còn có mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, khiến đại đa số người cũng không nhịn được nôn mửa, trong lòng phát rét từng cơn, sớm nghe nói về thủ đoạn của Hiên Viên đế tàn nhẫn, quả nhiên danh bất hư truyền.
“A a...”
Trong đại sảnh chỉ còn lại hàng loạt tiếng nôn mửa, còn có Lục Kiều Kiều thét chói tai, nhìn dáng vẻ ánh mắt trống rỗng của nàng ta, Thủy nhi không hề đồng tình nói: “Sao nhanh như vậy đã bị dọa ngốc? Thật không có ý tứ!” Quả nhiên đối phó với người dã man vẫn phải dùng phương pháp xử lí dã man.
Mọi người cùng nhau run lên, cũng không dám nhìn về phía hai người.
“Ảnh... Không phải nói Minh Lam Nhi đã chết rồi sao? Vậy để nàng ta trên nóc là được!” Giọng nói trầm thấp dễ nghe lại có thể khiến cho người ta nghe ra lạnh lẽo vô tình trong đó.
Ảnh không nói một lời, xách cổ áo của Lục Kiều Kiều: “Vèo” một cái biến mất không thấy gì nữa.
“Mị, chàng thật tốt với binh lính của chàng!” Mỗi lần đều đưa mỹ nữ đi.
“Ừ.” Hiên Viên Mị đáp một tiếng, ôm nàng đi ra ngoài, lần này không có ai còn dám ngăn trở, mà nhường được bao xa thì có bấy nhiêu xa.
Thủy nhi nhíu mày: “Còn đang tức giận?”
“Ừ.”
Môi hôn lên một cái trên mặt hắn: “Bây giờ thế nào?”
“Tốt hơn một chút.” Nghiêng đầu, chỉ chỉ môi mình.
Thủy nhi lại hôn lên môi hắn: “Như thế nào?”
“Ưm... Tốt một nửa...”
Thủy nhi liếc hắn một cái: “Vậy một nửa kia chàng giữ lại từ từ tiêu hóa đi!”
“Thủy nhi thật độc ác...” Giọng nói uất ức kia từ xa xa truyền vào trong sảnh.
Mọi người sững sờ nhìn bóng lưng hai người rời đi, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, một trận lạnh lẽo hung ác, Hiên Viên đế này sao thay đổi nhanh như vậy? Không phải đầu óc có vấn đề chứ?
Trải qua cảnh tượng này, đội ngũ đi theo cũng cuối cùng vào Diệp thành, Âu Dương Mặc để Thủy nhi đi xem hội thi thơ một chút, vốn vì chờ đội ngũ đi theo, tránh tiết lộ tin tức Hiên Viên Mị đến Diệp quốc trước ra ngoài, nhưng mà không nghĩ tới cuối cùng thân phận vẫn bại lộ.
Chạy ra ngoài lâu như vậy, hai người cũng tiêu dao đủ rồi, cho nên cuối cùng hai người rốt cuộc đàng hoàng ngồi lên hoàng liễn, đi tới Diệp thành quốc đô Diệp quốc, Âu Dương Mặc tất nhiên đồng hành cùng bọn họ, còn Lăng Tuyên và Triển Ngạo Thiên đi trước một bước.